Nhìn Lê Hân đang nghiến răng nghiến lợi, Úy Trì Diễm vừa ôm cậu đề phòng cậu lộn xộn làm vết thương trên chân nặng thêm, vừa nói: “Tiểu Giản mong tôi và em nhanh chóng ở bên nhau, đương nhiên phải nói trước với tôi rồi. Huống chi nó sử dụng nguồn lực của tập đoàn, cho dù nó không nói, em cho là em có thể giấu tới khi nào?”
Úy Trì Diễm nói tới hùng hồn, lại nghe như mọi chuyện là do cậu, sắc mặt Lê Hân liền khó coi: “Nói vậy là lỗi của tôi hết à?” nói xong cậu liền cảm thấy tủi thân – vừa nãy ở trong phòng tắm thì ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, vừa ra khỏi liền trở mặt trách mắng cậu?!
Nhìn sắc mặt của Lê Hân, Úy Trì Diễm biết mình vừa đắc ý quá mức, vội vã ôm chặt cậu dỗ dành: “Dĩ nhiên là không phải, đều là tôi sai!”
Lê Hân không biết bản thân mình xảy ra chuyện gì, chắc hẳn là do khi ở trong phòng tắm nghe y nói hết mọi chuyện khiến cảm xúc của cậu ngổn ngang, tâm tình phập phồng vẫn chưa hoàn toàn bình thường lại, nghe y thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm liền cho qua.
Nửa tiếng trước, trong phòng tắm.
Lê Hân núp trong góc bồn tắm, mắt trừng to nhìn Úy Trì Diễm từng bước từng bước tới gần.
Đợi tới khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng nửa mét, Lê Hân đột nhiên xoay người, muốn chạy ra khỏi bồn tắm. Nhưng không ngờ tới nam nhân phía sau như báo săn giữ lấy cậu, trong tiếng hét sợ hãi của cậu mạnh mẽ kéo cậu vào trong nước lại.
Còn may là có Úy Trì Diễm làm đệm thịt cho cậu, nếu như không có bị kéo như thế cậu chắc chắn sẽ chìm vào trong nước, uống vài ngụm nước tắm.
“Ông muốn làm cái gì?!” cậu ra sức giùng giằng, chiêu thức gì cũng đem ra hết. Đương nhiên một thiếu niên nhu nhược đâu phải là đối thủ của Úy Trì Diễm, chốt lát liền bị khóa hai tay lại, bị giam giữ y và bức tường phòng tắm.
Nhìn bộ dáng Lê Hân như thể sắp mất trinh tới nơi, Úy Trì Diễm tức cười mở miệng hỏi: “Em nghĩ tôi muốn làm gì?”
Nghe giọng điệu đùa cợt của đối phương, Lê Hân trừng cặp mắt to hung hăng nhìn y: “Tôi còn chưa tha thứ cho ông đâu!”
Nghe Lê Hân nói, y lập tức cứng đờ, cả người u ám: “… Tôi biết.” Vẻ chán nán kia khiến Lê Hân luống cuống, y nói tiếp, “Tôi biết những việc tôi đã làm không đáng được tha thứ, Tiểu Hân hận tôi là rất đúng…”
“Tôi…” Lê Hân mấp máy môi, cậu muốn nói thật ra cậu không có hận y, mỗi lần nhớ tới sự tuyệt vọng của khiếp trước đều rất muốn hận y nhưng rồi lại nhớ tới ngôi nhà mà mình đã sống suốt mười ba năm thì lại không thể hận nỗi.
Nhưng mà không đợi cậu mở miệng, đột nhiên Úy Trì Diễm ôm lấy cậu, đổi thành y dựa vào phòng tắm, còn cậu thì ở trong ngực y: “Nhưng cho dù là em hận tôi đến thế nào, tôi thề, thề không để em rời xa tôi thêm một lần nào nữa!”
Nói xong liền ôm chặt Lê Hân hơn nữa, Lê Hân cảm thấy hai tay của mình có chút đau, đồng thời hành động này cũng để lộ ra sự khủng hoảng của y.
Lê Hân bị ôm lấy có chút khó chịu nhưng lại vì một câu nói, một hành động của y mà yên tĩnh lại. Bởi vì cậu nhận ra, nam nhân nhìn vô cùng mạnh mẽ này, lại cúi đầu chôm trong cổ của cậu, hai canh tay ôm chặt cậu như sắt thép không thể thoát ra lại đang run lên.
“Úy Trì Diễm…” Lê Hân muốn nói gì đó nhưng lại bị y cắt ngang.
“Tôi thề… không bao giờ tôi lừa dối giấu diếm em bất kỳ điều gì nữa!” câu này, y gần như là gào lên.
Lê Hân ngẩn người, cuối cùng thở dài hỏi: “Khi đó, mọi chuyện đến tột cùng là thế nào?”
※
“Được rồi, chỉ là trật khớp thôi, không có tổn thương gì tới xương. Cậu Lê chịu đau một chút.” Bác sỹ sau khi kiểm tra xong hết mọi thứ, chỉnh lại mắt kính liền trịnh trọng nói, “Chủ tịch hoặc Phó Giám đốc giúp tôi giữ cậu Lê lại, tôi sẽ nắn lại khớp xương cho cậu ấy.”
Úy Trì Diễm ngồi trên giường nghe vậy gật đầu, ôm Lê Hân đang tựa trên giường vào lòng: “Chịu đau một chút.”
Lê Hân không so đo bị y ôm như thế trước mặt người khác, ngược lại khi bị ôm lấy lại vùi mặt vào trong lòng Úy Trì Diễm, gật gật đầu.
Hiếm khi cậu thuận theo, Úy Trì Diễm mềm nhũn, vỗ vỗ đầu người trong ngực, gật đầu với bác sỹ.
Một giây tiếp theo, đau đớn kịch liệt từ dưới chân truyền khắp toàn thân, Lê Hân hét lên, ngón tay siết chặt vạt áo của Úy Trì Diễm đến trắng bệch, đau đến cả người đều run lên.
“Được ròi!” bác sỹ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng quấn thuốc cho cậu, “Tới khi hoàn toàn khỏi hẳn, có thể không đi liền không đi, tránh lần thứ hai bị thương.”
Cha con Uý Trì nghe xong đều đồng loạt gật đầu, lực chú ý toàn bộ đều tập trung trên người Lê Hân. Cảm thấy đau đớn trên người đã giảm bớt, Lê Hân tái nhợt mỉm cười nhìn bác sỹ: “Đêm 30 mà còn phiền bác sỹ tới khám tận nhà thế này, thật là ngại quá.”
Bác sỹ này đã làm việc cho nhà Uý Trì nhiều năm, đã sớm quem với sự lạnh lùng của hai cha con kia, Lê Hân khách khí lại làm ông cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội vã khoát tay: “Là bổn phận của tôi thôi!”
Ông nhớ rõ, lần trước khi chủ tịch Úy Trì bị tập kích trên đường sau khi về nhà có họp với trợ lý Tề và những người khác, thiếu niên này cũng có mặt trong cuộc họp đó. Trợ lý Tề lúc đó đã đưa ra phản đối về thiếu niên này nhưng chủ tịch của bọn họ lại bỏ qua; hôm nay cậu đã ở trong căn phòng ngủ thuộc về Úy Trì Diễm, cũng đủ thấy mức độ tín nhiệm và yêu thương dành cho cậu.
Tiếp đó Úy Trì Giản tiễn bác sỹ ra về, một lần nữa căn phòng chỉ còn hai người Úy Trì Diễm và Lê Hân.
Bị em trai yêu dấu bán đứng, Lê Hân tuy rằng có thể hiểu được tại sao nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu, thế là từ đầu đến đuôi đều không nhìn hắn lấy lần nào. Úy Trì Giản cũng không để ý tới, anh trai hắn chẳng bao giờ giận hắn được lâu cả.
“Còn đau không??” Úy Trì Diễm hôn lên trán của cậu hỏi.
Khẽ lắc đầu, Lê Hân nhìn y hỏi lần nữa: “Hiện tại có thể nói cho tôi biết được rồi chứ?”