Úy Trì Gia từ trước tới nay có quy cũ, từ đêm 30 người làm trong nhà sẽ nghỉ hết, thẳng tới qua 15 Nguyên tiêu mới có thể quay lại làm việc. Cho nên suốt nửa tháng, ngoại trừ chủ nhân, cũng chỉ có bác Du quản gia, cùng một vài người đầu bếp không có gia đình ở lại trong căn nhà to lớn này mà thôi.
Những lúc thế nầy, Úy Trì Hi luôn cảm thấy rất vui vẻ. Cậu luôn nói năm mới chính là thời gian cả nhà đoàn viên. Mà trong đêm 30 cậu sẽ đích thân xuống bếp cùng đầu bếp nấu một bàn thức ăn ngon, sau đó cha con ba người cùng nhau ăn.
Khi đó, Úy Trì Giản cảm thấy cảm thấy những tập tục đêm 30 này có cũng được không có cũng chẳng sao, không hiểu anh cậu tại sao lại coi trong nó tới vậy. Tới đêm 30 năm ngoái, cha con hai người không nói một lời, cha hắn cứ uống hết ly rượu này tới ly rượu khác, sau đó tự giam mình trong phòng của anh hắn. Còn hắn, một mình lạnh lẽo ngồi suốt cả đêm.
Cả đời này Úy Trì Giản cũng không cách nào quên được cái cảm giác lạnh giá và tuyệt vọng của đêm đó.
Trời vừa sáng, Úy Trì Giản đã tỉnh. Thời tiết bên ngoài nắng ấm, sắc trời rất tốt, gương mặt tê liệt của hắn cũng không nhịn được mà mỉm cười – anh hắn đã trở về, tân niên như thế sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Úy Trì Giản ra khỏi phòng, bác Du nói hắn biết hai người kia còn chưa rời khỏi phòng, thế là hắn ăn sáng một mình, sau đó tự mình đi kiểm tra hệ thống an ninh của tòa nhà.
Hiếm khi rảnh rỗi như thế này, Úy Trì Giản liền đi tới phòng ngủ ở lầu hai của anh hắn.
Nơi này là nơi Úy Trì Hi đã ở suốt mười ba năm, khắp nơi đều là hơi thở ấm áp của người nọ. Nhưng hôm nay rất nhiều thứ bị dời tới phòng ngủ trên lầu của ai kia nên hiện tại trong phòng có chút trống rỗng.
Nhớ tới thiếu niên kinh diễm sáng chói ở bữa tiệc tối qua, Úy Trì Giản khẽ mỉm cười. Kể từ khi anh hắn chấp nhận dọn vào phòng ngủ trên lầu, cuối cùng thì anh hắn cũng đã thật sự trở thành “mẹ” như mong muốn của hắn rồi.
Ngồi trong phòng của Úy Trì Hi một lúc lâu, Úy Trì Giản mới rời đi. Lúc này mặt trời đã lên cao, cũng đã buổi trưa rồi sao mà hai người kia vẫn chưa ra khỏi phòng.
Úy Trì Giản lên lầu ba, đúng trước cửa phòng ngủ của cha mình, hắn do dự một lát mới giơ tay lên gõ cửa phòng, bên trong không có âm thanh gì.
Đợi một hồi vẫn không thấy phản hồi gì, Úy Trì Giản nhíu mày – sao lại như vậy? Tại sao anh và cả cha hắn đều không có bất kỳ phản hồi nào với tiếng gõ cửa?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?!
Úy Trì Giản trực tiếp mở tay vặn khóa cửa –
“Tiểu Giản?!” một tiếng kêu sợ hãi vang lên ngay lúc Úy Trì Giản mở cửa bước vào khiến hắn lập tức quay lưng lại với hai người kia, nhưng mà trải qua hai mươi năm đặc huấn, Úy Trì Giản trong nháy mắt có thể nhìn thấy rõ và nhớ kỹ cảnh tượng vừa rồi.
Thân hình lực lưỡng của cha hắn chỉ quấn một cái khăn tắm che khuất bộ phận trọng yếu, mà quan trọng nhất là anh hắn đang khoát áo choàng tắm rút trong ngực cha hắn được y bế ngang đi ra từ phòng tắm.
“Rất xin lỗi!” Úy Trì Giản vội vàng để lại một câu rồi biến nhanh ra khỏi phòng. Chỉ còn Lê Hân há hốc mồm nhìn em trai mình đóng cửa phòng lại, thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Vừa giây sau, ngoài cửa phòng Úy Trì Giản nghe thấy tiếng sư tử hống của thiếu niên –
“ÚY – TRÌ – DIỄM!”
Thanh niên ngơ ngác sửng sốt một lát, đột nhiên cười như đã hiểu rõ.
Nhưng mà sự thật là Úy Trì Giản đã hiểu lầm. Lê Hân được Úy Trì Diễm bế ra khỏi phòng tắm tuyệt đối không phải là do nguyên nhân gì gì kia, cậu chỉ là không muốn sau khi tắm xong khỏa thân đứng lau người trước mặt Úy Trì Diễm, lúc xoay người không cẩn thận ngã trật chân, bất đắc dĩ mới để cho Úy Trì Diễm bế ra ngoài.
Nhìn thiếu niên đang hoảng loạn, Úy Trì Diễm đặt cậu xuống giường: “Nằm yên!” giọng nói hiếm khi có chút hung dữ.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, thiếu niên vốn còn đang lo lắng lập tức yên tĩnh lại, chỉ là vài giây sau cậu lại không nằm yên được nữa, muốn lăn vài vòng trên giường để biểu lộ sự khó chịu khi bị em trai mình hiểu lầm.
Úy Trì Diễm mặc quần áo tử tế, nhìn chân Lê Hân đã bắt đầu sưng đỏ lên, lạnh lùng mở miệng: “Vào đi!”
Úy Trì Giản vừa rời đi liền nhanh chóng mở cửa bước vào.
“Anh con bị trật chân, gọi bác sỹ tới đây, sẵn mang thùng y tế lên luôn.”
Anh? Úy Trì Giản nghe cha mình gọi Lê Hân như vậy rất bất ngờ. Hắn cứ tưởng hai người này đã xảy ra chuyện gì khác, lại không ngờ hai người này vậy mà nói thẳng hết mọi chuyện ra?
Úy Trì Giản quay đầu nhìn Lê Hân, tuy rằng hai mắt có hơi đỏ nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì. Lúc này mới yên tâm nhìn vết thương trên chân cậu, nghiêm túc trả lời: “Con biết rồi cha.”
Sau khi Úy Trì Giản rời đi, Úy Trì Diễm vẫn ngồi nhìn vết thương trên chân của Lê Hân, thỉnh thoảng xoa ấn một cái hỏi cậu có thấy đau hay không.
Lê Hân cắn răng chịu đựng hồi lâu, hai cha con này nói chuyện có chút kỳ lạ, suy nghĩ một lát liền tỉnh ra – cậu với y vừa mới ngả bài với nhau, y lại trực tiếp gọi cậu là “anh con” với Tiểu Giản, chẳng lẽ y cũng biết trước đó cậu và Tiểu Giản đã sớm nói rõ mọi chuyện?!
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Lê Hân nhớ lại tối hôm qua y hỏi cậu chuyện Tiểu Giản giúp cậu mở cửa hàng, cậu nhìn chằm chằm y: “Tiểu Giản nó…”
Úy Trì Diễm nghe cậu nói đc một nửa liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn sắc mặt cậu liền biết cậu đang nghĩ cái gì, thế là dứt khoát bán đứng con trai mình: “Tiểu Giản đã sớm nói cho tôi biết rồi.”
Sắc mặt Lê Hân liền đen thui – Hay lắm! Đúng là em trai ngoan của cậu?! Úy Trì Giản không hổ là con trai của Úy Trì Diễm, dám làm gián điệp hai mang ở chỗ cậu?!