CHƯƠNG 8: MEDUSA
“Vậy thì, Lê tiên sinh, ngài chỉ cần kí tên ở đây là xong.”
Luật sư đại diện bệnh viện cùng cố vấn pháp luật của tập đoàn Uất Trì cùng soạn xong hiệp nghị, cộng thêm hiệp nghị bồi thường của bị cáo trong tay luật sư Vương, 3 phần văn kiện cứ thế bày ra trước mặt Lê Hân.
Thấy Lê Hân còn ngây ngốc không có phản ứng, luật sư Vương nghĩ cậu bé này có thể chưa hiểu rõ tình hình, liền cười hiền lành nói: “Lê tiên sinh, căn cứ hiệp nghị giữa tập đoàn Uất Trì và bệnh viện, 25 vạn tiền bồi thường của bị cáo thuộc về Lê Hân tiên sinh. 15 vạn tiền điều trị phí sẽ do tập đoàn Uất Trì phụ trách. Ngoài ra, tập đoàn Uất Trì sẽ bồi thường cho ngài 20 vạn phí tổn thất tinh thần thể xác do cố sự kia. Cháu chỉ cần kí tên, chiều nay sẽ có 45 vạn chuyển vào tài khoản cho cháu.”
Lê Hân tuy gật gật đầu, nhưng không còn ngây ngốc như vừa nãy, mà thay vào đó là vẻ mặt mờ mịt, khó hiểu ── chuyện này thật không bình thường, cậu không tin nhà Uất Trì sẽ vì lý do ‘liên lụy người qua đường vô tội’ mà chủ động đề xuất chuyện trả tiền bồi thường, không lẽ có âm mưu? Nhưng cậu bây giờ chỉ là một thiếu niên 18 tuổi không cha không mẹ không bối cảnh không quyền thế, lại có cái gì có thể khiến nhà Uất Trì mơ ước??
Lê Hân nhìn ba phần văn kiện trước mặt, lại nhìn sang ba vị luật sư, chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: “Luật sư Chu, cho em hỏi là xuất phát từ lý do gì mà tập đoàn Uất Trì tiến hành bồi thường với em vậy?”
Luật sư Chu hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới đứa trẻ cô nhi sinh hoạt tại khu dân nghèo này khi đứng trước một số tiền lớn còn có thể đa nghi, nhưng anh vẫn tẫn trách giải đáp:
“Đại thiếu gia của tập đoàn Uất Trì mất mạng trong cố sự đó, cũng khiến cho tiên sinh bị liên lụy. Hai vị nhà Uất Trì cảm thấy có trách nhiệm với Lê tiên sinh, nói không chừng còn khiến cho đại thiếu gia không thể an nghỉ nơi chín suối.”
Hừ, làm bộ làm tịch! Lê Hân ở trong lòng trở mình xem thường, cậu còn lâu mới tin hai người kia, nhất là cha nuôi sẽ vì một người chết không còn giá trị lợi dụng mà làm đến thế đâu. Hơn nữa trong nửa năm Lê Hân hôn mê lẫn thời điểm cậu tỉnh dậy rồi bị đuổi khỏi bệnh viện, cũng đâu có thấy bóng dáng họ xuất hiện?
Có lẽ nào, chuyện cậu sống lại bị phát hiện?
Suy nghĩ này xuất hiện khiến cho cậu dựng thẳng tóc gáy.
Không, không có khả năng ! Những chuyện kì quái thần bí thế này, nếu không phải cậu trải qua, thì cũng không bao giờ tin là thật, huống chi là người khác.
Lê Hân thật vất vả áp chế suy nghĩ quỷ dị này, lại chợt nhớ tới lần gặp gỡ với Uất Trì Giản gần đây … Không lẽ là có quan hệ với Tiểu Giản? Không lẽ lại xui xẻo như vậy … Càng nghĩ đầu óc cậu càng rối loạn.
Luật sư đại diện bệnh viện có chút không kiên nhẫn, liền lên tiếng thúc giục: “Lê tiên sinh nên ký đi, không nên nghi ngờ lòng tốt của tập đoàn Uất Trì.” Nhiệm vụ quan trọng của anh ta là lấy được tiền về cho bệnh viện, Lê Hân cùng tập đoàn Uất Trì có liên quan gì với nhau không nằm trong phạm vi anh ta cần suy xét.
Lê Hân liếc nhìn đối phương, lại nhìn hai người đang cười hòa ái, đầy thiện ý kia, khẽ cắn môi, cầm bút ký tên lên ba phần văn kiện ── chỉ cần không bị Uất Trì gia phát hiện mình mượn xác hoàn hồn, bọn họ chắc sẽ không làm khó một cô nhi đâu?
Cho nên mới nói con người không nên quá hy vọng vào may mắn, vì những ảo tưởng tốt đẹp sẽ sớm bị chọc thủng.
Ngay lúc này, Lê Hân căn bản không thể nghĩ xa như vậy, ký tên xong là mình đã nhận được cơ hội thay đổi tương lai, cơ hội gây dựng sự nghiệp rồi. Nghĩ đến đây, gương mặt cậu cũng trở nên sáng sủa hơn, “Luật sư Vương, cám ơn ngài. Còn có luật sư Chu, xin giúp em chuyển đạt lời cảm ơn đến tập đoàn Uất Trì.”
“Lê tiên sinh không cần khách khí, tôi sẽ chuyển đạt thay cho em.” Luật sư Chu cũng mỉm cười đáp, dưới đáy lòng lại thì thào: Nhưng em vẫn phải tự mình nói với cậu chủ thôi.
Lê Hân chào tạm biệt xong, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi pháp viện, từ trên bậc thang cao xa đã nhìn thấy một chiếc Lamborghini Sesto Elemento màu xám bạc nằm, đúng là hạc giữa bầy gà.
Ai đi tới pháp viện mà cao điệu ( thể hiện / chơi sang) quá vậy? Lê Hân vừa đi vừa bĩu môi, tuyệt không thừa nhận trong lòng mình đang ghen tị ── lúc mình còn sống, chiếc xe này vẫn chưa xuất hiện, nếu không Tiểu Giản nhất định sẽ mua một cái, mình cũng có thể xin đi ké cho đã ghiền.
Bất thình lình, mí mắt cậu cứ giật liên hồi … lại còn là mắt phải? Cửa của chiếc xe kia cùng lúc mở ra, từng sợi lông tơ trên người Lê Hân dựng đứng cả lên ( cảnh báo nguy hiểm lol)
Một người trẻ tuổi, dung mạo xuất chúng, dáng người cao to bước xuống khỏi xe. Người nọ tháo kính râm ra, đôi mắt không chút độ ấm nhìn thẳng về phía cậu, không nói không rằng quan sát đánh giá cậu, cuối cùng mở miệng: “Lê Hân, chúng ta lại gặp mặt, sau này có muốn xem người khác đánh nhau, thì nên đứng từ xa mà xem mới tốt.”
Giờ đối với Lê Hân, đứa em trai trên danh nghĩa này không nên gọi là Uất Trì Giản, phải gọi là Medusa mới đúng ── chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến cậu đông cứng cả người.