CHƯƠNG 7: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN
Lê Hân ở trong phòng suốt 2 ngày, đến khi luật sư gọi điện tới thông báo tiền bồi thường đã đến, hẹn cậu đến pháp viện làm thủ tục nhận tiền.
Lê Hân cúp điện thoại, tâm tình vốn có chút thấp thỏm giờ trở nên vui vẻ hơn. Theo lời đối phương, sau khi trừ đi viện phí, cậu vẫn được nhận khoảng 10 vạn. 10 vạn này đối với Uất Trì Hi chỉ bằng một bộ quần áo hoặc một bữa cơm chiều. Còn với Lê Hân bây giờ, nó đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, là ánh đèn sáng le lói trên con đường tối tăm, thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Pháp viện A thị nằm ở vùng ngoại thành, Lê Hân phá lệ gọi một chiếc taxi tới đó ── lúc còn là Uất Trì Hi, cậu có xe có tài xế riêng, giờ là Lê Hân, mấy chục tiền taxi cậu cũng luyến tiếc không muốn phung phí. Nhưng lần này là không thể không phung phí.
Lúc cậu đến nơi còn cách giờ hẹn hơn 10 phút. Địa điểm gặp gỡ là trong một phòng họp nhỏ. Không ngờ luật sư Vương lại là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy Lê Hân thì ôn hòa nói: “Cậu chính là Lê tiên sinh?”
“Cháu là Lê Hân, xin chào luật sư Vương.” Lê Hân vừa nói vừa nhìn sang một nam nhân mặc tây trang đi giày da cũng đang ngồi trong phòng, có lẽ là luật sư được bệnh viện ủy thác. Hừ, tới sớm thế! Đột nhiên khiến cậu nhớ lại tình cảnh của mình lúc còn ở bệnh viện, thật khó chịu!
Như khẳng định suy nghĩ của Lê Hân, tên luật sư kia nhìn Lê Hân ngồi xuống xong xuôi cũng nhanh miệng: “Nếu mọi người đều đến đông đủ, chúng ta có thể tiến hành sớm hơn không?”
Lê Hân âm thầm bĩu môi, nhưng trong lòng cậu cũng muốn tốc chiến tốc thắng. Dù sao mười vạn cũng là một khoản lớn, chưa đến tay thì chưa an tâm ── giờ phút này, Lê Hân không nhận ra, khí chất coi tiền tài như cặn bã trước đây của cậu đã sớm bị ném lên chín tầng mây, tâm tính tiểu thị dân bộc lộ không sót chút gì.
Ngoài hai người dự kiến, luật sư Vương ha hả nở nụ cười, lại lắc lắc đầu: “Không vội, còn chờ một người.”
Hả? Còn có người muốn tới tranh tiền bồi thường?! Trong đầu Lê Hân như phản xạ mà nảy ra suy nghĩ như thế.
Vị luật sư đại diện cho bệnh viện kia cũng có vẻ bất mãn, vì anh ta không có nghe được tin có bên thứ 3 cũng liên lụy với vụ án này: “Không biết luật sư Vương muốn nói đến ai?” Hỏi là hỏi, nhưng trong lòng anh ta, khoản tiền bồi thường này phải ưu tiên trả chi phí cho bệnh viện trước, đó là chuyện tuyệt đối không có thương lượng hay nhượng bộ.
Vừa nói xong, từ phía cửa truyền đến một giọng nói trầm ổn: “Đã để mọi người chờ lâu.”
Luật sư Vương dẫn đầu đứng lên, lời nói và hành động so với lúc tiếp đãi hai người có thêm phần thân thiện: “Tiểu Chu, ngồi đi.”
“Cô, đã lâu không gặp, cô vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy.” Vị luật sư Chu này gọi luật sư Vương là cô (thầy giáo), xem qua quan hệ giữa cả hai cũng không vừa.
Giới luật sư vẫn là nơi nói chuyện nhân tình. Giống như mối quan hệ cô trò giữa luật sư Vương và luật sư Chu, không chỉ từng học môn của cô Vương bên Học Viện Luật, mà anh còn từng có cơ hội làm trợ lý dưới trướng cô. Với những mối quan hệ khi làm việc ở trong giới đều rất đáng suy nghĩ và cân nhắc.
Vị luật sư đại diện bệnh viện kia tuy không biết rõ ràng quan hệ của bọn họ nhưng thế cũng đủ khiến anh ta cảm thấy không ổn rồi.
Mà Lê Hân ở một bên, từ lúc nhìn thấy luật sư Chu cũng trở nên ngây ngốc ── ai tới nói cho cậu biết, cố vấn pháp luật của tập đoàn Uất Trì tại sao lại xuất hiện ở đây vậy?!