CHƯƠNG 6: ĐƯỢC NGƯỜI NHỚ THƯƠNG
Trước 7 tuổi, cậu sinh hoạt trong một viện cô nhi, mặc quần áo cũ đầy vết chắp vá, ăn cơm tập thể.
Sau 7 tuổi, cậu sinh hoạt dưới thân phận Uất Trì đại thiếu, mặc đồ thiết kế riêng, ăn món cao cấp, một cuộc sống được bao người mơ ước. Cậu lúc đó đã không còn nhớ rõ những ngày phải tranh đoạt nửa củ khoai nướng cùng nhiều người.
Nhưng từ ngày cậu tỉnh lại trong thân xác Lê Hân, từ những ngày tháng ấm no chuyển sang tháng ngày cực khổ bôn ba, một lần nữa cảm nhận hương vị cuộc sống, lúc đó cậu mới giật mình ý thức được, có lẽ cuộc sống thế này mới phù hợp với cậu. Còn cuộc sống đại thiếu gia an nhàn sung sướng kia, bất quá chỉ là một giấc mộng thoáng qua mà thôi. Tỉnh mộng, cô nhi vẫn như trước là cô nhi.
Đang chuẩn bị trốn chạy, lại nhận được tin có bữa cơm miễn phí đang chờ, Lê Hân làm thế nào cũng không thể dịch chuyển thân mình. Phần tiểu thị dân mà cậu nghĩ đã biến mất từ lâu, giờ không biết chui ra từ xó xỉnh nào, kìm giữ cậu ở lại A thị thêm 2 ngày để lấy bồi thường rồi hẵng đi. Dù gì đây cũng không phải một số tiền nhỏ ── kể cả đó chỉ là một khoản bồi thường viện phí, nhưng cũng là một khoản kha khá, đủ cho cậu có thể không lo cơm áo trong một khoảng thời gian, nói không chừng còn có thể làm một chút buôn bán nhỏ …
Do dự một hồi, Lê Hân cuối cùng dứt khoát bỏ túi hành lý trong tay xuống ── cầm tiền lại, coi như trục lợi cho bản thân một lần đi! Dù sao cũng chỉ có 2 hôm, A thị rộng lớn vậy, chắc mình sẽ không xui xẻo đến mức gặp phải người không nên gặp đâu!
Lúc này Lê Hân hoàn toàn chưa hiểu được câu nói “Người xui xẻo có uống nước cũng sẽ nghẹn”, mà phải thật lâu sau đó cậu mới thấu hiểu cái ngày mà lòng tham bất chợt nổi lên đó đã đem đến cho cậu những thứ gì.
Ngày cậu nhận điện thoại là lúc bị bánh thịt rơi đến choáng váng, không có nghe rõ nội dung. Đợi đến lúc lý trí trở về, Lê Hân gọi lại cho đối phương hỏi tình hình, thế mới biết được nguyên nhân bên trong. Thì ra là thời điểm cậu hôn mê sâu, bệnh viện điều trị cho cậu vì không thu được chi phí mà ủy thác cho bên luật sư chú ý án kiện này cùng bồi thường sau khi thẩm án. Trong chuyện này Lê Hân cảm thấy mình nên cảm ơn bệnh viện kia, tuy họ là vì mục đích cá nhân, nhưng tốt xấu gì kết quả này cũng có lợi cho cậu.
Vụ án này được các bên coi trọng như thế cũng là vì cái chết của Uất Trì đại thiếu gia, áp lực của tập đoàn Uất Trì khiến cho luật sư cùng pháp viện tận tâm tận lực với nó như vậy.
Tuy khả năng xuất hiện tại phiên xét xử của những đại nhân vật như Uất Trì Diễm hay Uất Trì Diễn là gần bằng 0, nhưng các vị trí như cố vấn pháp luật của tập đoàn Uất Trì hay cố vấn pháp luật tư nhân của nhà Uất Trì chắc chắn có mặt. Cậu vẫn phải lường trước mọi khả năng có thể gặp phải cố nhân, lựa chọn tối ưu là không tham gia phiên xử án mà chỉ đi pháp viện lĩnh tiền bồi thường. Cũng may luật sư không có ý định làm khó cậu, chỉ nói lúc đó sẽ thông báo cho cả luật sư của bệnh viện, để tiến hành bồi thường.
Ngày mở phiên tòa rất nhanh liền đến, Lê Hân theo kế hoạch ban đầu cũng không xuất hiện, mà ở trong phòng tính toán bước tiếp theo. Vị cố vấn pháp luật của tập đoàn Uất Trì quả nhiên xuất hiện như cậu dự liệu.
Có tập đoàn Uất Trì tạo áp lực, kết quả cuối cùng .. đương nhiên là không cho đám tội phạm kia được thoải mái, thủ phạm chính tử hình, hai tòng phạm tù chung thân.
Trụ sở của tập đoàn Uất Trì đặt tại CBD – A thị, tòa nhà ba mươi mấy tầng, bên ngoài là các bức tường thủy tinh màu xanh thẫm, còn về tạo hình là được một nhà thiết kế có tiếng tạo nên. Người ra vào tập đoàn này không phải những thành phần tinh anh tốt nghiệp các trường nổi tiếng thì cũng là các ông chủ lớn trong thương giới.
Tầng trên cùng, bên ngoài văn phòng tổng tài, cố vấn pháp luật của tập đoàn Uất Trì sau khi được thư ký thông báo cũng có thể bước vào.
Phía sau bàn làm việc là một người đàn ông dù có ngồi cũng không dấu nổi khí thế của mình, bản thân anh là tinh anh trong giới luật cũng khó tránh được chuyện đưa tay lau mồ hôi trên trán: “Tổng tài, đây là toàn bộ tư liệu của buổi thẩm án hôm nay.” Vừa nói hai tay vừa cung kính đưa lên tài liệu.
Sau khi hạ một chữ ký rồng bay phượng múa lên một bộ văn kiện, người đàn ông kia mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trẻ tuấn tú mà không ai ngờ được đây là một người đã hơn ba mươi gần đầu bốn: “Để đó đi.” Tiếng nói trầm thấp không chút độ ấm, lãnh ý trong đó khiến vị luật sư miệng lưỡi lưu loát luôn làm cho người khác không có sức chống đỡ trước tòa này phải đánh cái rùng mình.
Đúng lúc này, cửa văn phòng tổng tài đột nhiên bị đẩy ra, Uất Trì Diễm nhíu nhíu mày, bất mãn hóa thành hàn ý phóng thẳng về phía vị khách không mời kia.
“Kết quả tòa án thẩm vấn thế nào?” Vị khách không mời này có khuôn mặt giống đến 5 – 6 phần với Uất Trì Diễm, luật sư nhận ra đây là Uất Trì thiếu gia, liếc mắt sang phía tổng tài dù bất mãn nhưng cũng không có biểu hiện gì lớn, mới bạo gan đáp lại: “Một tên tử hình, hai tên chung thân.”
Uất Trì thiếu gia hiển nhiên không hài lòng với kết quả như thế, đôi mắt tỏa ra sát ý: “Rất tiện nghi bọn họ.”
Uất Trì Diễm nhìn thấy biểu hiện trong dự đoán của con trai, mở miệng: “Luật sư Tiền có thể ra ngoài được rồi.” Đợi cho luật sư rời khỏi, Uất Trì Diễm mới buông bút trong tay xuống: “Ba tên tiểu tốt mà thôi, bên trong tự nhiên sẽ có người thu thập.”
Hừ lạnh một tiếng xem như đã nghe, Uất Trì Giản lại trở về bộ dáng vốn có.
Uất Trì Diễm nhìn phản ứng của con trai, trong lòng lại bắt đầu đau ── con trai muốn nghiền đám người đó thành tro, nhưng mà trong lòng hắn suy nghĩ đó lại càng mạnh mẽ hơn. Chỉ là, dù có thu thập hết đám tiểu tốt đó cùng đám người ở sau màn cũng không đổi được người kia sống lại! So với những tên đáng chết đấy, Uất Trì Diễm càng thống hận chính mình.
Nhìn cha hiện lên thần sắc thống khổ, Uất Trì Giản vốn muốn cười lạnh ông tự làm bậy tự chịu, nhưng nghĩ đến người kia, chính mình cũng không phải hoàn toàn vô tội, lúc này mới cắn chặt răng, nuốt ngược sự trào phúng đã đến bên môi.
Có thể là do muốn bình phục tâm tình, Uất Trì Giản tiện tay cầm cặp tư liệu luật sư để lại lên xem. Nhìn lại tư liệu của ba tên tội phạm, đáy lòng y cũng nhận định lời của cha, ba tên tiểu tốt mà thôi, muốn xử lý thật quá dễ, huống hồ gì đám người sau màn đều đã bị một lưới bắt hết từ tháng trước.
Lật qua trang tiếp, Uất Trì Giản nhìn thấy tư liệu của người qua đường bị liên lụy. Trên ảnh là một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, khoảng 16 – 17 tuổi, toàn thân tỏa ra hương vị ngây ngô của tuổi thiếu niên. Cậu bé này bị trúng một phát đạn bên tai trái, vết thương chí mạng này khiến cậu hôn mê mất nửa năm.
Bình thường Uất Trì Giản sẽ không để ý đến một người bé nhỏ như thế, nhưng trí nhớ trải qua huấn luyện khiến y nhận ra đây là người y đã gặp tối hôm trước ở quán bar?!
Thì ra cậu bé này cũng là người bị hại từ hôm diễn ra cuộc ám sát kia … hôn mê nửa năm, bị chẩn đoán chỉ có thể thành người thực vật, rồi bất ngờ tỉnh lại … Nếu anh của y, cũng như thế, chỉ là bị thương, hôn mê rồi tỉnh lại thì …
Uất Trì Giản không nhận ra mình đang dụng sức lên cặp tư liệu plastic khiến nó méo mó ── đột nhiên, y rất muốn gặp mặt vị đại nạn không chết này!
Lại chuyển qua căn phòng cho thuê, nơi Lê Hân đang vẽ nên những ảo mộng về một tương lai tốt đẹp, lại không biết rằng cậu đang bị hai người cậu không muốn gặp lại nhất đời .. nhớ thương.