CHƯƠNG 67: GIÁC NGỘ
30 tết thì bị điệu đến vì mắt cá chân, mồng một thì bị điệu đến vì sốt cao do nguyên nhân đặc thù, hắn ta tuy gặp không ít các thể loại tình huống, nhưng kiểu mở màn đầu năm mới kiểu này thật là mới mẻ nha QAQ
Trong lòng bác sĩ có muốn phun trào thế nào thì ngoài mặt cũng không dám biểu lộ, chỉ để lại thuốc cùng dặn dò một số điều cần chú ý xong liêu xiêu rời đi.
Trên giường là một cậu bé mặt đỏ hồng đang ngủ, dưới lớp chăn là một thân mình trần trụi bị người hung hăng âu yếm, các dấu hôn kéo dài từ vùng cổ cho đến bắp đùi, đủ để thấy tình hình chiến đấu ác liệt đến cỡ nào
Mà người gây nên chuyện này cũng đang rất hối hận.
Cái cảm giác tình cảm cùng dục vọng bị tù cấm suốt mấy năm trời, giờ được giải phóng, khiến hắn mất khống chế mà quên rằng thân thể của cậu bây giờ chưa thể thừa nhận nhiều như thế.
“Ưm..” Hai hàng lông mày của cậu nhăn lại, do lúc xoay người động đến vết thương, bị cơn đau làm tỉnh.
“Tiểu Hi khó chịu sao?” Ai, thật muốn tự vả vào miệng, lúc này toàn thân cậu chỗ nào chả đau.
Cậu vừa mở mắt ra, nhìn thấy con sói lưu manh liền đen mặt, “Cút”, lại không nghĩ đến chỗ phía dưới đau nhói lên.
Hắn vội vàng ôm lấy dỗ người, “Nằm yên nào. Vừa mới bôi thuốc, rất nhanh sẽ hết đau.”
Cậu cảm thấy toàn thân sạch sẽ mát mẻ, đồ ngủ cũng là mới, chắc là người này giúp cậu tắm rửa bôi thuốc.
“Lát nữa ăn chút đồ ăn nhẹ nhé, xong uống thuốc cho khỏi đau dạ dày.” Hắn vừa nói vừa đưa tay vào mát xa phần eo cho cậu.
Mặc kệ người này có trưng cái mặt đáng thương ra sao, cậu cũng không nhẹ dạ nữa đâu! Đêm qua rõ ràng cậu đã cầu xin tha thứ như thế, vậy mà hắn còn dám tiếp tục miệt mài. Ai mà không hiểu bản chất nam nhân lúc trên giường nó thế nào, tuyệt đối là có một lần sẽ có lần thứ hai.
Tình trạng của cậu bây giờ cũng không tiện làm mình làm mẩy, chỉ có thể ăn chút cháo, uống thuốc hạ sốt rồi quay lại chăn ấm nệm êm để nghỉ ngơi.
Bọn họ….. làm rồi….
Cậu tuy có chuẩn bị tâm lý đón nhận người yêu là nam, lại không nghĩ tiến triển sẽ nhanh như vậy. Chỉ là cảm giác bị người kia đụng chạm, vuốt ve thật thoải mái, chứ không hề có cảm giác kinh tởm hay khó chịu.
Thân thể luôn là thứ thành thật nhất.
Cậu phải thừa nhận, người có tình cảm không trong sáng không phải chỉ mình hắn.
Mà cậu, nếu chỉ là ngưỡng mộ, kính phục một người, sẽ không thể nào đau lòng đến mức đi chết như vậy, đúng không?
Cậu cười cười, chuyện này biết thế, còn lâu cậu mới nói cho hắn biết, hừ!
※ ※ ※ ※ ※
“Cha, anh sao rồi?”
Uất Trì Diễm bị hỏi có chút bối rối, muốn hắn cùng con trai nói về chuyện tế nhị như lộng thương người yêu các kiểu, thật khó mở miệng nha
Tối qua y đã lén chuẩn bị cho họ cả thuốc bôi trơn, không nghĩ tới cha vẫn ép buộc anh hai đến mức phải mời bác sĩ. Trước giờ cũng chưa từng thấy bộ dáng vội vàng lo lắng thế này của cha, quả nhiên, cứ là chuyện liên quan đến anh hai là sẽ khác.
Uất Trì Giản đành phải chuyển đề tài, “Cha, con đã mua xong vé máy bay đi Thụy Sĩ, chiều mai 4 giờ.”
Uất Trì Diễm gật đầu vừa lòng: “Chuyện hôm đại hội cổ đông điều tra thế nào rồi?”
“Tề Hạo đã lần ra một số điểm khả nghi ở Đông Nam Á.” Mấy cuộc tập kích gần đây ban đầu họ nghĩ là các nhóm khác nhau thực hiện, nhưng đào sâu hơn mới nghi ngờ, tất cả đều do một bên khác thao túng.
“Chuyến đi lần này phái thêm hai nhóm nữa, còn lại chuyện trong nước giao cho con.” Khó khăn lắm hắn mới được đi du lịch với bảo bối, tuyệt đối không thể để đám ruồi nhặng kia quấy nhiễu.
Uất Trì Giản rất tiếc khi không được đi với hai người họ, nhưng việc cấp bách lúc này của y là xử lý cho xong đám rắc rối, trở thành hậu phương vững chắc cho gia đình.
※ ※ ※ ※ ※ ※
Lúc Lê Hân tỉnh dậy, cậu nhìn thấy Uất Trì Diễm vui vẻ nằm cạnh đọc cuốn sách cậu đang xem dở.
Một người đàn ông xuất sắc như thế, dù tính cách hắn lãnh huyết vô tình, vẫn thu hút được rất nhiều người ái mộ. Ngay cả khi hắn công bố tính hướng, vẫn có không ít nữ nhân đơn phương yêu mến hắn. Tuy phần nào trong số đó là vì địa vị ‘Uất Trì phu nhân’ nhưng cậu không thể phủ nhận mị lực ( sức thu hút) của cá nhân hắn.
Uất Trì Hi lúc đó không phải cũng vì thế mà bị hấp dẫn, vạn kiếp bất phục sao? Đời trước, cậu vì hắn ném tính mạng. Đời này, cậu vì hắn dâng lên cả tâm cả thân.
Liệu rằng cậu có thể hạnh phúc đến cuối không?
“Tỉnh rồi? Trên người còn khó chịu sao?” Uất Trì Diễm hôn nhẹ, lo lắng hỏi.
Biết rõ còn cố hỏi, cậu hung hăng lườm hắn, chút bất an vừa sinh ra khi nghe giọng nói ấm áp kia, lại tự động tiêu tan.
Không biết là nhờ thuốc hay nhờ công mát xa của người kia, thân thể cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, “Mấy giờ rồi?”
“Mới có năm giờ, nếu đói chúng ta ăn luôn ở trong phòng nhé.”
Cậu vốn định xuống nhà ăn cùng em trai, lại nghĩ đến chuyện giữa cậu với hắn, còn có bác sĩ, đảm bảo mọi người đều có thể đoán ra. Cậu lại cảm thấy răng có chút ngứa rồi.
Như là tâm linh tương thông, Uất Trì Diễm đoán được điều cậu lo lắng, hắn nhịn không được cười sung sướng.
Bữa tối không phải là cháo, mà là canh gà cùng một ít cơm nát, đồ ăn thanh đạm vừa miệng cậu, cũng làm Uất Trì Diễm hài lòng.
Ăn xong, Uất Trì Diễm rót cho cậu một chút hồng trà, có chút châm chước hỏi: “Tiểu Hi, chúng ta….”
“Lê Hân” cậu lãnh đạm cắt ngang lời hắn.
Uất Trì Diễm đột nhiên hiểu, bảo bối là không muốn thừa nhận quá khứ đau thương kia.
Bất quá chỉ là một cái tên thôi, bảo bối vẫn là bảo bối, vẫn thuộc về hắn, không phải sao? Nghĩ vậy, tâm trạng của hắn lại tốt lên.
Thật ra cậu cũng không có nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy cái tên đó khiến cậu nhớ đến hai từ “loạn luân”. Đây mới là nguyên nhân chính nha
Mặc kệ trong lòng cậu là gì, Uất Trì Diễm tiếp tục lời muốn nói: “Bảo bối, ngày mai chúng ta bắt đầu đi Châu Âu chơi, có vui không nào?”