CHƯƠNG 68: LỮ HÀNH
Nhẹ nhàng một câu “Bảo bối, ngày mai chúng ta bắt đầu đi Châu Âu chơi, có vui không nào?” quyết định tất cả. Trên đời này chắc chỉ có hắn là bá đạo như thế, không thèm bàn bạc với cậu, tự chủ tự quyết hết thảy.
“Vì sao lại đi Châu Âu?” Cậu vừa uống sữa vừa nhắc lại thắc mắc bị người này lừa bịp cho qua.
Uất Trì Diễm đang cần cù cố gắng công tác mát xa, tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Gần đây không yên ổn, chúng ta đi du lịch kì này cũng tiện cho Tiểu Giản bãi bình một số chuyện.”
Cậu nhíu mày nhớ lại tần suất hai cha con bị tập kích trong thời gian gần đây.
“Không cần lo, mấy cái đó Tiểu Hạo có thể xử lý được. Vừa lúc bác sĩ Trầm nói vết thương đã không đáng ngại, không phải em vẫn thích tòa thành ở Ireland sao. Chúng ta có thể tiện đường qua đó ở lại vài hôm.”
Đó là tài sản được hắn mua lại hồi còn ở Châu Âu tập huấn, diện tích không lớn nhưng được thiết kế kì công, là thành phẩm của một vị lãnh chúa người Scotland. Kiến trúc tồn tại hơn trăm năm, ngay cả bên trong cũng được trùng tu về nguyên dạng, đời trước Uất Trì Hi có một lần đi công tác và ở lại đó, tuy cậu rất thích nhưng vẫn chưa có cơ hội quay lại.
Lê Hân hai mắt tỏa sáng nhìn người trước mặt, Uất Trì Diễm có chút ngạc nhiên: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Thành thật khai báo, ông đã lén lút giấu diếm bao nhiêu đồ của tôi ?”
Chuyện tòa thành này cậu dám khẳng định 100% là chưa từng nói cho ai biết, duy chỉ có cuốn nhật kí tùy thân từ bé là có ghi lại cảm xúc phấn khích của cậu.
Xem ra, ngoài con thỏ nhung cùng cuốn vở văn, nhật kí của cậu cũng nằm trong tay người này.
Uất Trì Diễm có chút lúng túng, thật là chưa đánh đã khai, mấy thứ đó là hắn vô tình phát hiện ra khi dọn dẹp phòng. Nhưng cũng nhờ có chúng ở bên mới giúp hắn vượt qua những đêm thao thức không ngủ.
Hắn không biết nên nói sao, chỉ có thể dùng hành động biểu đạt cảm xúc, hôn mạnh lên môi cậu.
Cậu chưa kịp kháng cự, thần trí như bị hút, trong không khí phảng phất âm thanh ái muội. Cũng may trong khoang hạng nhất chỉ có vài người, chỗ ngồi cũng cách xa nhau, tránh được đám đông phiền toái.
Đến khi cậu cảm thấy thiếu dưỡng khí muốn ngất, người kia mới buông tha, giọng nói trầm đục: “Về sau cấm em giấu diếm tâm sự.”
Lời nói thật bá đạo, nhưng mà….. cậu thích cười
Trong suốt hành trình, cậu chủ yếu là ngủ, thi thoảng có tỉnh lại thì được Uất Trì Diễm đút cho sữa hoặc nước trái cây. Cứ thế lặp lại cho đến hết chuyến bay đến sân bay Geneve.
※ ※ ※ ※ ※ ※
Thời tiết của Geneve cũng không ấm áp, không khí sạch sẽ không ô nhiễm, cái cảm giác lành lạnh cùng cảnh tượng băng tuyết khắp nơi, càng kích thích mong muốn khám phá dãy núi Alpes của du khách.
Ngay cả trong buổi tiệc gia tộc Uất Trì Diễm còn không ngại ôm eo cậu, nói chi đến đất khách quê người, xung quanh không có một người quen.
Còn Lê Hân thì cảm giác mệt mỏi do đã lâu không ngồi máy bay chiếm cứ hết thần trí, bản năng ỷ lại người bên cạnh, vì chắc chắn cậu sẽ không bị người này lừa bán rồi.
Ô tô đi nhanh trên cung đường ven hồ, băng tuyết vẫn còn chưa tan hết, nhìn cảnh đẹp trước mắt cậu không khỏi trầm trồ tán thưởng. Khung cảnh này dù có nhìn bao nhiêu lần cậu cũng không thấy chán.
Uất Trì Diễm kéo sát người về phía mình, “Em thích thì chúng ta ở thêm hai ngày.”
Cậu tươi cười, lộ rõ tâm tình tốt đẹp, “Giờ chúng ta về biệt thự sao?”
“Ừ, về đó nghỉ trước.”
Geneve được mệnh danh là thánh địa nghỉ dưỡng, Tiểu Hi hàng năm đều được đến đây nửa tháng hay một tháng để thăm đứa em trai sinh ra ốm yếu. Nên căn biệt thự ven hồ này vẫn được Uất Trì Diễm giữ lại đến bây giờ.
Diện tích căn biệt thự không lớn, xung quanh tràn ngập các loại hoa cỏ xinh đẹp. Nếu để so sánh, nhà chính Uất Trì hoa lệ nhưng uy nghiêm, căn biệt thự âu thức này có vẻ bình dị hơn nhiều.
“Uất Trì tiên sinh, ngài đã đến.” Quản gia ở đây là một phụ nữ trung niên, góa chồng.
Hắn xuống xe gật đầu đáp lại, “Cô Byrne, đã lâu không gặp.”
“Từ khi tiểu thiếu gia rời đi, ngài đã thật lâu không có đến, phòng ốc bỏ trống không có sinh khí. Cũng may năm nay ngài chịu ghé qua, mà sao không thấy tiểu thiếu gia đi cùng ngài?” Dù phải sống một mình bao năm cũng không làm mai một bản tính thân thiện hiếu khách của bà, Uất Trì Hi trước đây cũng rất thích tính cách này của bà. Uất Trì Diễm lại càng quen với tốc độ bắn súng liên thanh, tự hỏi tự đáp của bà.
“A, vị này chắc là Lê tiên tinh. Rất vui khi được gặp ngài, tôi là Byrne.”
Bất đồng với vẻ tùy ý nói chuyện với Uất Trì Diễm, bà dùng tiếng Trung nghiêm túc chào hỏi.
Lê Hân cười đáp lại bà bằng một câu tiếng Pháp lưu loát: “Hân hạnh được gặp cô Byrne, cháu tên Lê Hân.”
Ngay lập tức, hảo cảm của bà với cậu bé này tăng vọt, cười cười nói nói đưa hai người lên phòng.
Bữa tối được cô Byrne chuẩn bị rất thịnh soạn, cậu rất thích món canh cá hồ Geneve, còn món bò phô mai thì cậu không dám ăn nhiều.
Cuối bữa, cô Byrne còn chu đáo chuẩn bị cả trà và bánh ngọt theo đúng sở thích của cậu. Ăn no uống say nhưng cảm giác mệt mỏi do trái múi giờ khiến cậu không thể lên tinh thần.
Vốn bà đã chuẩn bị cả phòng ngủ chính và phòng khách phía tay trái cho Lê Hân, lại thấy ông chủ ôm eo đưa cậu bé xinh đẹp kia vào phòng chính. Bà nhún vai, xoay người về phòng bếp dọn dẹp.
Đá được Uất Trì Diễm khỏi phòng tắm, cậu mới thả lỏng ngâm mình, chậc, từ đêm 30 phát sinh quan hệ đến giờ, Uất Trì Diễm cố chấp đeo bám cậu 24/24, y hệt miếng da trâu, hừ
Nếu nói đi nghỉ mát, hắn hoàn toàn có thể chọn các vùng nhiệt đới như Hawaii hay Úc,.. Giờ họ chạy đến Thụy Sĩ, còn ở lại nơi Uất Trì Hi ở lại mười mấy năm. Có lẽ hắn muốn cho mình tham quan căn cứ huấn luyện bí mật kia?
Kỳ thật, từ lúc cậu quay về nhà chính, Uất Trì Diễm luôn cố tình tiết lộ đủ các loại bí mật cho mình, cũng hy vọng dùng cách này để lấy lại sự tín nhiệm của mình, cậu hiểu, chỉ là….
Nó đã không còn quan trọng nữa.
Nhìn trình độ yêu nghiệt của hai cha con họ, cậu có hiểu hết bí mật căn cơ hai thế lực hắc – bạch của gia tộc thì cũng không thể làm gì. Chỉ bằng Uất Trì Diễm có tâm hối cải, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa rồi.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
“Không đi.”
Hai chữ ngắn ngủi khiến Uất Trì Diễm phải bật dậy, “Lý do?”, hắn không tin cậu không hiểu mục đích chuyến đi này là gì.
“Có gì đáng xem, tôi lại không phải muốn đi tập huấn.” Cậu bĩu môi, đẩy cánh tay của Uất Trì Diễm ra.
Cậu vừa mới nghĩ đến, người này tồ tồ chạy đến báo cáo, thật đúng là…. cười
Nhìn thành quả đào tạo ra hai yêu nghiệt nhà Uất Trì, cậu cảm thấy cái nơi máu me đáng sợ ấy cứ tránh đi mới tốt, thời gian quý báu của cậu dành cho việc leo núi, ngắm cảnh….. còn hơn.
Uất Trì Diễm khẩn trương: Tại sao lại không chịu đi? Là vì trong lòng em vẫn chưa tha thứ cho tôi, nên theo bản năng tránh né sao?
Không ai có thể ngờ kẻ siêu cứng đầu, trời không sợ đất không sợ Uất Trì Diễm – giờ lo được lo mất một người – người mà hắn đã phải dùng các loại mánh khóe thành thật khai báo, giả trang đáng thương…. đến cuối ăn vào miệng rồi vẫn sợ chạy.
Cậu không bài xích sự thân mật của hắn, chỉ khi có đám đông mới phát chút tính biệt nữu ( không được tự nhiên), cũng không truy tra lại các chuyện khác. Tất cả những cái đó khiến hắn càng không nắm chắc, có ôm chặt được người trong lòng cũng không thể yên tâm.
Giống như Lê Hân từng nói, giờ cậu mới là người có ưu thế nha
Lê Hân tuy xoay lưng lại nhưng bất cứ ai bị người nhìn chằm chằm thế này, có thể an tâm ngủ sao?
Cậu không thể không thừa nhận, trên phương diện nào đó cậu là cố ý – ai bảo để cậu vất vả bày mưu tính kế chạy trốn, lại dễ dàng bị bắt nhốt lại, đứa em trai đáng yêu lại chỉ biết thiên vị cha ruột bắt nạt anh trai, còn mơ hồ bị bắt ném lên giường ăn sạch sẽ – cậu có thể không tức sao!!!
Tuy không thể phủ nhận, trong cuộc chiến tâm lý, nếu không phải Uất Trì Diễm nhất nhất quan tâm cảm xúc của cậu, chắc đến cửa sổ cũng không có cho cậu chui mất.
Lê Hân không thể bỏ người nào đó mặc kệ, đành bĩu môi, chui lại vào lòng nam nhân: “Ngủ, mai chúng ta đi đỉnh Jungfrau.”
Bất an trong hắn thoáng chút bình ổn, hắn cười, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu: “Bảo bối ngủ ngon.”
※ ※ ※ ※
Hai ngày sau đó, Uất Trì Diễm không nhắc lại chuyện đi thăm căn cứ huấn luyện, mà thuận theo Lê Hân đi xe lửa tham quan Jungfrau, rồi chuyển chuyến sang Đức.
Với vẻ ngoài của mình, hắn thu hút không ít ánh mắt của cả nam lẫn nữ. Trong lúc cả hai dừng chân ở một nhà hàng ven sông, một cô gái tóc hồng mắt xanh tiến đến hỏi thăm.
“Hi cute boy, người kia là anh trai hay bạn trai của bé vậy?” Giống như cậu chỉ cần nói một câu ‘anh trai’, cô ấy sẽ lao đến ăn sạch người vậy.
Lê Hân bưng lên ly rượu vang, chầm chậm cười nói: “Ngại quá, người kia là hoa đã có chủ.”
Cô gái có chút tiếc nuối nhún vai: “Tôi vốn không quá hy vọng. Chúc hai người hạnh phúc.”
Lê Hân gật đầu, cười chân thành hơn: “Cám ơn.”
Uất Trì Diễm trở về nhìn thấy cảnh này, hắn hơi nhíu mày: “Cùng gái xinh nói chuyện vui thế sao?”
“Không tệ.” Có trời chứng giám, cậu chỉ nói hai câu đã bị ghen, vậy người này cả đường thu hút đào hoa, cậu nên thế nào đây, hửm.
Uất Trì Diễm thăm dò: “Nói gì vui vậy?”
” Cô ấy hỏi em với anh là gì?”
“Ồ, vậy bảo bối nói sao?”
Cậu nhìn người đang tỏ vẻ bình tĩnh, chầm chậm nói: “Em nói, đó là cha nuôi của em.”
Nhìn người ngốc lăng không nói nên lời, cậu cười vang, thật sự càng lúc càng thích trêu hắn.
Thấy vậy, hắn biết mình lại bị trêu chọc, thật vừa bực vừa vui, xem ra bảo bối không còn đặt nặng quan hệ cha – con nuôi giữa bọn họ nữa rồi.
“Vậy mai sinh nhật em, chúng ta đi Paris chơi, có vui không nào?”
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Hắn chọn tàu thay máy bay để di chuyển từ Đức sang Pháp. Tuy dọc đường không có cảnh sắc gì đáng xem, hắn chủ yếu là thích cái cảm giác, chậm rãi từ từ ở cạnh người yêu.
Còn về Lê Hân, cậu không còn sức mà tận hưởng cái gì, bị con sói đói ba hôm nhịn không nổi đè xuống ăn một lần lại một lần. Thân thể cậu cũng không phải bằng sắt, nói khỏe là có khỏe, nói thích ứng là có thể thích ứng nha
Nhớ lại lúc ấy,
Lê Hân bị tỉnh sớm,
Ngoài trời còn chưa sáng, đèn đường chưa tắt, ánh sáng phản chiếu dòng sông qua khung cửa kính thật thơ mộng, thi thoảng còn vang lên tiếng chim kêu.
Cậu vẫn chưa quen việc thay đổi múi giờ, hai hôm rồi trừ chơi chỉ có ngủ, thân thể lẫn tinh thần đều bớt khó chịu hơn nhiều.
Người bên cạnh vẫn còn say giấc nồng, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy vẻ mặt say ngủ của hắn.
Bọn họ dọc đường này thật giống một cặp người yêu bình thường, ngắm núi ngắm sông, ăn đồ ngon ở nơi đẹp, cũng ăn qua những món đường phố, uống rượu ngon quý, cũng có uống bia tự chế ở pub/bar…
Dọc đường đi, ngoại trừ cấm cậu leo núi nguy hiểm, Uất Trì Diễm đều nhất nhất đáp ứng nguyện vọng của cậu. Không khí giữa cả hai càng lúc càng hài hòa, cậu cũng càng lúc càng “thoải mái đón nhận” những cử chỉ âu yếm thân mật của Uất Trì Diễm.
“Sao dậy sớm thế.” Một giọng nói khàn khàn đánh gãy luồng suy nghĩ của cậu.
“Không biết.” Cậu tính xoay người, lại phát hiện hai cánh tay mạnh mẽ không buông, cả chân cũng bị quấn chặt – không cần nhìn cũng biết dưới chăn hai thân mình ái muội dây dưa thế nào, khuôn mặt cậu cứ thế đỏ bừng, theo bản năng cũng giãy dụa mạnh hơn.
Uất Trì Diễm cũng không muốn làm khó cậu, xoay một chút, chuyển từ mặt đối mặt sang ôm chặt sau lưng, “Ngoan, ngủ thêm một chút, còn sớm đấy.”
“…Nóng.” Mặt cậu vẫn đỏ lừ không giảm, hơi thở của hắn phả vào chiếc cổ mẫn cảm, không gian tĩnh lặng khiến cậu nghe rõ được từng nhịp tim mạnh mẽ, tất cả giống như chất xúc tác nam nhân – bên luôn nhạy cảm, dễ sinh ra phản ứng vào buổi sáng. ( đổ thêm dầu vào lửa)
Uất Trì Diễm rất nhanh nhận ra sự khác thường, và kết quả thì….. ôi thôi xong!
Thân thể nhạy cảm khiến cậu không khỏi thở dốc, trên miệng theo bản năng rên nhẹ.
“Hóa ra vì đây nên em mất ngủ….” Phía sau truyền đến tiếng trêu đùa của nam nhân, khiến cậu chỉ muốn biến thành chuột, đào cái động chui vào. Chỉ tiếc đã không còn kịp vì chiếc đuôi nhỏ xinh không biết từ lúc nào đã bị nắm trong tay người.