Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 16: Chương 16: Tìm Không Thấy




CHƯƠNG 15: TÌM KHÔNG THẤY

Trụ sở chính của Uất Trì tập đoàn tại A thị.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc tới gần bàn làm việc, hồi lâu sau vẫn không có người lên tiếng, Uất Trì Diễm không ngẩng đầu lên mà lạnh giọng hỏi: “Vẫn tìm không thấy?”

Giọng điệu chắc chắn khiến cho người kia vốn đang thấp thỏm lại càng thêm xấu hổ.

“Chủ tịch, tôi…” Không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ trợ lý riêng của mình, Uất Trì Diễm vẫn không ngẩng đầu lên, ý bảo cậu ta ra ngoài.

“Hạ Lãng, chủ tịch ngài ấy…” Nhìn thấy đồng nghiệp mới nãy còn phấn chấn giờ chật vật rời đi, trên khuôn mặt vệ sĩ mặc đồ đen đứng ngoài văn phòng tràn đầy vẻ lo lắng.

Hạ Lãng liếc nhìn người kia, nặng nề thở dài, bờ vai cũng suy sụp xuống: “Tề Hạo, anh nói coi, Lê Hân này là thần thánh phương nào, có thể làm cho chủ tịch cùng cậu chủ gióng trống khua chiêng tìm người như vậy?”

Thân là cận vệ bên người Uất Trì Diễm, Tề Hạo chỉ có thể lắc đầu: “Giờ không phải lúc suy nghĩ lý do chủ tịch và cậu chủ chú ý cậu bé kia, mà là vấn đề chúng ta không tìm được người.”

Hạ Lãng nghe xong liền tức giận mà nhảy dựng lên: “Đúng thế! Anh nói coi, chúng ta từ khi nào mà đến nông nỗi muốn tìm một tên tiểu dân mà cũng không tìm thấy ?! Trước đây lão đại bang Dụ Hòa …” chạy trốn đến Châu Phi còn bị chúng ta túm về cho chủ tịch xử lý ── Hạ Lãng vốn định nói thế, nhưng cổ họng như bị nghẹn nói không thành lời.

Bởi cậu ta đột nhiên nghĩ đến tình cảnh của đám người đó ── trong vòng ba ngày, cả căn phòng tràn đầy máu cùng thịt nát, còn kinh dị hơn cả lăng trì. Cuối cùng ba lão đại hắc bang kia không phải chết do vết thương nặng hay do mất máu quá nhiều, mà là chết vì quá đau đớn. Đáng sợ nhất là chủ tịch tự mình thi hành, đến cậu chủ cũng bị ngăn ở ngoài không cho vào.

Lúc đó cậu ta cùng Tề Hạo mới hiểu ra, vẻ lạnh lùng trấn định, không rơi giọt nước mắt nào tại tang lễ của đại thiếu Uất Trì Hi, là biểu hiện giả dối của chủ tịch và cậu chủ. Hóa ra người đó không phải là tấm mộc, mà là một người chiếm địa vị rất quan trọng trong lòng hai người kia.

Nghe Hạ Lãng nhắc tới bang Dụ Hòa, lại thấy cậu ta bỗng nhiên im lặng. Tề Hạo hiểu cậu ta đang nhớ tới cái gì, ánh mắt cũng ảm đạm xuống. Một lát sau, anh ta mới phun ra một câu cũng không tính là an ủi: “Mới có một tháng, chúng ta cần tăng cường mức độ tìm kiếm, rồi cũng kiếm ra thôi.”

Hạ Lãng không còn lời gì để nói, chỉ có thể gật gật đầu. Hai người cũng không biết nói gì hơn, chỉ đành liếc nhau một cái, rẽ sang hai hướng đi làm việc.

Trong văn phòng chủ tịch, Uất Trì Diễm đặt hết tài liệu kinh doanh xuống, trong ánh mắt đen tối không rõ. Hắn biết năng lực của Hạ Lãng cùng Tề Hạo, kì lạ là suốt một tháng qua, họ đều không tìm thấy người.

Bọn họ trước tiên tìm đến chỗ Lê Hân thuê phòng, toàn bộ người sống gần đó đều không biết Lê Hân dọn đi từ lúc nào hay dọn đi đâu. Tiếp đó là quán bar cậu từng làm công, quản lý ở đó nói Lê Hân có gọi điện nói đi qua chỗ bạn bè ở B thị. Nhưng khi họ lục tung B thị lại không tìm thấy dù chỉ một chút dấu vết. Lúc này, họ mới nhận ra chuyện này có vẻ khó giải quyết.

Khi tra theo tài khoản của Lê Hân, họ phát hiện lịch sử rút tiền đồng thời ở Washington Mỹ, Birmingham Anh, Hongkong và Đài Loan. Đến mức này họ không thể không thừa nhận mình bị một đứa nhỏ quay vòng vòng.

Khi chuyện này đến tai Uất Trì Diễm, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là Lê Hân đang trốn tránh bọn họ.

Tạm bỏ qua chuyện một người nghèo như Lê Hân sao có thể tìm được người giúp giả mạo lịch sử giao dịch. Lê Hân không có kẻ thù, không có chủ nợ, nếu không phải vì trốn tránh cha con họ, sao lại che giấu mình như thế?

Nhưng rốt cục là vì cái gì? Bọn họ chỉ muốn giúp cậu, không lẽ vì thế mà dọa đến cậu?

Uất Trì Diễm ấn ấn huyệt thái dương, chậm rãi nhắm hai mắt lại ── Tiểu Hi, đứa nhỏ có liên quan đến con cũng tị hiềm cha như thế … cũng giống như con, trong tình cảnh đó còn dám mở cửa kính xe xuống. Nếu không phải gần đó có camera quay lại, cha chắc chắn không tin là do con cố ý. Con chắc chắn đã biết chuyện kia nên mới hận cha như thế đúng không?! Nhưng vì sao con lại không đến chất vấn cha?! Sao con có thể chọn cách không nói không rằng mà rời đi như thế …

Uất Trì Diễm không tự giác mà nắm chặt nắm tay, móng tay khép chặt, máu cứ thế nhỏ thành từng giọt.

Đúng thế, cuốn băng ghi lại toàn bộ sự cố nửa năm trước đây, có ghi lại cảnh Uất Trì Hi chủ động hạ kính xe giữa lúc hai bên bắn nhau dữ dội. Khi thấy cảnh đó, hắn như muốn hỏng mất, lòng đau không chịu nổi. Uất Trì Diễm không hề nghi ngờ nó sẽ là tâm ma mà cả đời này hắn đều không thoát ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.