Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 17: Chương 17: Ý Trời Khó Trái




CHƯƠNG 16: Ý TRỜI KHÓ TRÁI

C thị, Lê Hân đến đây cũng đã được một tháng.

Sau hai tuần đầy lo lắng cùng bất an, Lê Hân quyết định đi xem cửa hàng và trúng ý một chỗ ở góc đường, đối diện một trường đại học.

Diện tích cửa hàng không lớn nhưng vị trí khá tốt. Có trường học ở kia, dù chỉ có mấy ngàn học sinh cùng công nhân viên chức thì lượng tiêu phí ở đây cũng khá lớn. May mắn nhất là vợ chồng ông chủ vốn mở tiệm đồ uống lạnh ở đây, hiện đang được con gái giục ra nước ngoài hưởng phúc. Cho nên, Lê Hân nhờ vẻ ngoài thiếu niên xinh đẹp, gầy yếu thu phục được bà chủ, lấy được hợp đồng cho thuê giá vừa phải trong một năm.

Bên trong cửa hàng vốn bài trí khá đơn sơ, trải qua sự chỉ huy khí thế ngất trời của Lê Hân với người tu sửa, giờ đã thay đổi phần lớn.

“Tiểu Lê này, chú thấy bức tường này vẫn còn dùng được, sao phải phá bỏ?” Quản đốc Trịnh nhăn mi nhìn bản thiết kế, đưa tay chỉ về bức tường mỏng ngăn cách giữa phòng.

Lê Hân nhìn theo hướng tay lão Trịnh, giải thích: “Thiết kế kiểu này có chút cũ rồi, cháu muốn có một không gian thoáng đãng để đặt quầy pha chế.”

Lão Trịnh nghe xong lắc lắc đầu, dựa theo kinh nghiệm bao năm, ông vẫn không hiểu được ý định của người trẻ tuổi này. Nhưng ông vẫn chỉ huy người khác phá bỏ bức tường.

Nhìn thấy bức tường chướng mắt bị đánh sập, Lê Hân lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Sau khi cẩn thận quan sát, cậu nhận thấy ở quanh trường học là các loại quán ăn vặt, đồ uống lạnh, văn phòng phẩm và một số quán bán đồ mĩ kí. Theo những gì cậu thấy ở các nơi khác, chỗ này thiếu một nơi để tiêu phí xa hoa, không gian tĩnh lặng, hay còn gọi là ‘thánh địa hẹn hò.”

Sau nhiều ngày suy nghĩ, cậu quyết định mở một quán café sách. Tại C thị, nơi được bao quanh bởi các ngọn núi, các loại hoạt động giải trí tiêu phí cũng không quá phát triển.

Cho nên cậu phân tầng một là quán café, tầng hai sẽ bài trí các đệm ngồi mềm, bàn trà cùng các ngăn tủ đựng sách…

Không lâu nữa, trong phòng này sẽ tràn ngập hương café thơm ngát cùng những cặp đôi học sinh ngọt ngọt ngào ngào. Lê Hân chỉ nghĩ đến đó, toàn thân liền hưng phấn. Mấy ngày bận rộn này cũng giúp cậu quên đi bao chuyện xảy ra ở A thị, tất cả mọi thứ quay về quỹ đạo vốn dĩ của nó.

Nhìn tiến độ của công nhân trong chốc lát, Lê Hân liền giao công việc còn lại cho quản đốc Trịnh, còn mình thì đi đến một cửa hàng vật liệu xây dựng khá có tiếng để mua gạch lát nền cùng sơn tường.

Cửa hàng vật liệu xây dựng này thuộc về một xí nghiệp có tiếng, so với các chỗ khác ở C thị thì chất lượng lẫn giá cả đều tin được. Lê Hân biết đến chỗ này cũng là vì đời trước tập đoàn Uất Trì cùng chỗ này hợp tác một vụ khá lớn, hiệu quả và lợi ích thu về không tồi.

Nhờ ấn tượng đó mà Lê Hân không chút do dự đi đến đây. Nhưng nếu cậu biết được, xí nghiệp này mới tiếp nhận một số hạng mục hợp tác với tập đoàn Uất Trì, thì dù đồ ở đây có chất lượng đến thế nào, cậu cũng sẽ nhịn đau chọn nhà khác.

Đáng tiếc Lê Hân bây giờ không còn là thiếu gia Uất Trì, nên cậu cũng không biết được tin này.

Giống như câu nói: “Ý trời khó trái”, đời này đã định cậu trốn không thoát rồi.



Hạ Lãng phí bao công sức mới xin Uất Trì Diễm cho cậu ta tiếp nhận lần đi đàm phán này. Tuy chuyện cỏn con này không cần đặc trợ quý giá như cậu ta ra mặt, nhưng cậu ta chịu hết nổi chuyện mỗi ngày bị ngược tinh thần vì chuyện tìm người không có tiến triển rồi !!

Cho nên, Hạ Lãng vô cùng vui vẻ lái xe từ A thị xuống C thị xa xôi này. Vừa đến nơi chào hỏi với giám đốc ở đây, cậu ta đã nhìn thấy một hình ảnh đủ để nghiến răng nghiến lợi ── Lê Hân. Cậu ta làm sao có thể nhìn lầm được, vì hơn một tháng qua, ngày nào cậu ta cũng bị tư liệu về người này tra tấn.

Không còn tâm tình bàn chuyện làm ăn, Hạ Lãng hỏi thăm chuyện về Lê Hân.

“À, anh bạn nhỏ kia họ Lê, đang tìm đồ để trang hoàng cửa tiệm mới thuê.”

Họ Lê, vậy trăm phần trăm đúng rồi ! Hạ Lãng nắm tay ── lần này thật đúng là chó ngáp phải ruồi (sr bạn k nhớ được câu tục ngữ nào khác ai có thì đóng góp nhé) !

“Vậy giám đốc Trần có biết cửa tiệm đó ở đâu không?”

“Ngay gần đại học C thị, bên góc đường Lăng Ninh.” Đối mặt với khách VIP như tập đoàn Uất Trì, giám đốc Trần tuyệt không để ý đến khách vãng lai như Lê Hân.

Tại thời điểm Lê Hân đang vui vẻ vì có thể bắt đầu một cuộc sống mới, dù phải tốn kha khá tiền cho hacker mà cậu tìm được trước đây che dấu hành tung. Cậu chắc hẳn không ngờ chính mình lại tự hủy hết tất cả, cứ như thế mà bại lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.