CHƯƠNG 18 : GIẰNG CO
Ngoài cửa bất ngờ phát ra tiếng vang lớn, cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, người đàn ông vì chạy quá nhanh mà hơi thở có chút gấp, gương mặt âm trầm, hận không thể ngay tức khắc ăn thịt người. Người nọ là Tiêu Vũ.
Hai người trong phòng ngủ đều bị đánh thức, tim Lý Hiền đập thình thịch, Tề Tuyên bình tĩnh xuống giường, hắn biết tên kia nhất định sẽ đến. Hắn mặc quần vào, cố tình để trần thân trên, xong xuôi liền ra khỏi phòng ngủ.
Hắn bước tới đối mặt với Tiêu Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn y : “Cậu tới chậm thật, sao, sợ tôi?”
Đôi mắt Tiêu Vũ đỏ ngầu, giận dữ trừng người đàn ông đắc ý trước mặt, thù mới hận cũ nhất thời trào dâng, y không nói một lời xông lên đấm một đấm vào mặt hắn. Một đấm này quá mức hung ác, Tề Tuyên bị đánh ngã xuống đất kêu lên một tiếng đau đớn, đầu óc nhất thời quay mòng mòng. Tiêu Vũ lôi hắn dậy, đấm liên tiếp ba đấm vào cùng một chỗ, cái sau mạnh hơn cái trước, nửa bên mặt của Tề Tuyên thoáng cái sưng lên, còn có dấu tím bầm. Hắn bị đánh đến nổi lửa, vung chân đá mạnh vào bụng Tiêu Vũ. Cả hai đều là người lão luyện, lúc này không còn quan tâm tới cái gì nữa lao vào đánh nhau, cậu tới tôi đi, quyền cước đều mang theo hận ý, rất nhanh trên người đã phủ đầy vết thương.
“Dừng tay! Đừng đánh nữa !” Lý Hiền nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, không để ý tới tình huống xấu hổ của mình nữa, lao nhanh ra khỏi phòng ngủ ngăn hai người lại.
Nhưng hai người này đã sớm đánh đến đỏ mắt, không thèm để ý đến thương tích trên người, cũng hoàn toàn không nghe được tiếng nói từ bên ngoài, chỉ nhìn thấy được đối phương. Lý Hiền nóng nảy, còn thế này nữa sẽ xảy ra án mạng mất, đầu tiên cậu xông lên kéo Tiêu Vũ lại, không nhúc nhích, cậu lại kéo Tề Tuyên, Tề Tuyên hất tay, khuỷu tay đánh vào ngực cậu, làm cậu ngã ngồi xuống đất.
“A Hiền!” Tề Tuyên kêu lên một tiếng, Tiêu Vũ nhìn Lý Hiền bị hắn đánh ngã xuống đất, liền đấm tiếp một quyền vào bụng Tề Tuyên, Tề Tuyên đang định đánh trả, Lý Hiền lập tức che ngực , “Đừng đánh, ngực tôi đau!” Tề Tuyên khựng lại, bị một đấm của Tiêu Vũ làm cho ngã xuống đất lần nữa. Hai đàn ông đều ồ ồ thở gấp, bọn họ đều chưa đánh đối phương đủ, Tiêu Vũ hung hăng nhìn Tề Tuyên, đi tới bên người Lý Hiền, quỳ xuống trước người cậu, một tay ôm chầm cậu, run rẩy, “Xin lỗi, tôi đã tới chậm… Tôi lại không bảo vệ được em…”
Lý Hiền bị y ôm thật chặt vào lòng, cảm nhận được y đang run, cậu có chút kinh ngạc, thế nhưng trong lòng vẫn thấy cảm động, người này không hề ghét bỏ mà chỉ lo lắng cho cậu, lòng đầy tự trách. Cậu không khỏi vòng tay qua ôm lấy lưng y, trấn an nói : “Em không sao… Em không sao, không phải lỗi của anh…” Tề Tuyên đứng một bên nhìn một màn này, nắm tay siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, có chút đau, nhưng hắn lại không cảm giác được. Lúc này, trong lòng của hắn chỉ còn lại cay đắng.
Ba người ngồi trên ghế sofa, đều có suy nghĩ riêng, không ai lên tiếng. Lý Hiền nhìn bọn hắn đều bị thương không nhẹ, mở miệng nói : “Các anh có muốn đi bệnh viện hay không?” Hai người đàn ông liếc nhìn đối phương, đều là gương mặt chật vật như nhau, đồng thời ở trong lòng ‘chậc’ một tiếng. Không đánh đối phương tới nằm viện, bọn họ đều cảm thấy thật đáng tiếc.
Lý Hiền thở dài, không thể làm gì hơn là nhận mệnh đi tìm hộp cứu thương. Hai người này thân thủ rất tốt, cho nên mặc dù mỗi lần đánh đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, cuối cùng đều là vết thương ngoài da, tuy trông xanh xanh tím tím rất đáng sợ, nhưng không nặng lắm. Từ hôm qua tới giờ, ai cũng đều chưa ăn cơm, bây giờ lăn qua lăn lại xong, mới phát hiện dạ dày trống trơn, đói muốn chết. Lý Hiền gọi đồ ăn bên ngoài, thế là ba người vây quanh bàn cơm nhỏ nhà cậu, ăn như ngấu nga ngấu nghiến. Ăn uống no đủ xong, Lý Hiền đi thu dọn, hai người kia lại bắt đầu ngồi trên sofa cãi nhau. Lý Hiền đau đầu không thôi.
Tiêu Vũ : “Anh còn không đi?”
Tề Tuyên : “Người nên đi là cậu.”
Tiêu Vũ : “Thối lắm!”
Tề Tuyên : “Tôi thấy cậu chính là thiếu đánh, cậu tốt nhất là thức thời một chút, giữa tôi và A Hiền không có chuyện của câu, cậu sớm cách chúng tôi ra xa một chút, đừng có không biết tự lượng sức mình!”
Tiêu Vũ : “Hừ, bớt nói nhảm đi, tôi và A Hiền nửa năm này vẫn luôn ở cùng nhau, đừng nói anh không biết? Anh mới là kẻ thứ ba!”
Tề Tuyên : “Cậu nói một câu kẻ thứ ba nữa thử xem? Đêm đó ở quán bar, em ấy đã là người của tôi, cậu không phải không biết đúng không?” Chính là cái lần đoàn phim cùng đi ăn kia. Hắn thật muốn nói đời trước bọn họ chính là vợ chồng, cậu mới là kẻ thứ ba kia.
Tiêu Vũ : “Thật đúng là nói mà không biết xấu hổ, anh đó là cưỡng gian trong lúc người ta mơ màng không rõ. Khi đó A Hiền biết anh là ai chắc, anh thật là không biết xấu hổ. Còn cưỡng gian em ấy hôm qua, anh là tên cầm thú chỉ biết cưỡng gian, ngoại trừ cưỡng gian em ấy, anh còn có thể làm gì? Anh không chiếm được em ấy, liền cưỡng gian em ấy.” Trên mặt là vẻ trào phúng rõ rệt.
Tề Tuyên : “…” Hắn sắp tức chết rồi, tên chết tiệt này phải một câu cưỡng gian trái một câu cưỡng gian, làm hắn không thể nào phản bác. Hắn ngoan cố, “Tôi và A Hiền đã sớm quen biết, cậu biết cái gì hả? Cậu căn bản không cách nào tưởng tượng được em ấy ở dưới thân tôi thoải mái thế nào, có muốn tôi để cậu tận mắt nhìn thấy tôi làm em ấy cao trào thế nào hay không? Chung quy cậu mới là người nhớ thương sở hữu của người khác, cậu nên có phần tự mình biết mình đi!”
Tiêu Vũ : “Hừ, cao trào thì tính cái gì? Cái gì gọi là tự nguyện anh hiểu không? Còn có, người không biết là anh, tôi vĩnh viễn biết em ấy trước anh, hai người bọn tôi…”
Lý Hiền thực sự nghe không nổi nữa, người trong cuộc là cậu ngồi ngay bên cạnh, thế mà cái cuộc nói chuyện này càng ngày càng không có điểm dừng, “Các anh có thể yên tĩnh một chút hay không, tôi đau đầu.” Cậu quả thực rất đau đầu, bên này mới vừa dự định bắt đầu một mối quan hệ mới, ai ngờ người kia lại từ đời trước đuổi tới đây, còn quấn lấy cậu không buồn. Loạn quá mà!
Hai người đồng thời quay đầu nhìn cậu. Cậu cảm thấy áp lực không thôi. “Hai người các anh có thể về trước không.” Cậu nhìn sàn nhà, “Tôi muốn yên lặng một chút.”
Thang máy chạy xuống, Tề Tuyên cùng Tiêu Vũ đứng ở hai góc, Tiêu Vũ liếc hắn, “Anh chết tâm đi, tôi và A Hiền đã lưỡng tình tương duyệt, không còn chỗ cho anh chen chân vào đâu, anh có làm gì cũng vô dụng, nếu anh còn dám động vào em ấy, tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã sinh ra trên đời này, tôi nói được thì làm được.”
Tề Tuyên không thèm để lời uy hiếp của y vào mắt, hắn lạnh lùng nở nụ cười, nụ cười tàn nhẫn chưa từng hiển lộ trước mặt Lý Hiền, “Lưỡng tình tương duyệt? A… Nếu như tôi không chiếm được em ấy, cậu đời này cũng đừng nghĩ có được, chúng ta cứ nhìn xem.” Cửa thang máy mở ra, sau cùng hắn liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái, sải bước ra ngoài trước, Tiêu Vũ nhìn bóng lưng của hắn, không khỏi nhíu mày.
Trong góc khuất, hai gã đàn ông mặc tây trang giày da đang cúi đầu hai tây bắt chéo, dáng vẻ một bộ chịu phạt. Tiêu Vũ đi về phía bọn họ, trước mặt nhất thời ập tới cảm giác ngột ngạt.
Một người trong đó nhịn không được mở miệng nói : “Thiếu gia, lần này là do chúng tôi thất trách.”
“Sau này, nếu như còn phát sinh loại chuyện mà tôi không muốn nhìn thấy như thế này, tôi chỉ còn cách đuổi việc các người. Tuy nhiên, nếu như các người bảo vệ tốt em ấy, tiền lương tăng gấp đôi. Các người theo tôi lâu như vậy, tôi cũng không muốn thay người, đừng khiến tôi thất vọng nữa.” Y lời ít ý nhiều nói xong thì quay đầu chậm rãi rời đi.
Hai người đàn ông vốn tưởng rằng khó giữ được bát cơm này, ai ngờ sự tình lại chuyển biến tốt, nhất thời vừa mừng vừa sợ. Hai người này chính là người Tiêu Vũ phái tới bảo hộ Lý Hiền, y đối với chuyện đời trước có bóng ma trong lòng, vô luận như thế nào cũng không dám để Lý Hiền một mình mà không ai bảo hộ, đương nhiên, đồng thời cũng để ngăn cản Tề Tuyên. Lần này bọn họ bị người này chen vào khe hở, cũng vô cùng tức giận, có điều thật sự không thể trách bọn họ được. Tiêu Vũ bảo bọn họ âm thầm đi theo Lý Hiền, hai người cả một đường hộ tống cậu đến cổng tiểu khu rồi thì không theo tiếp nữa, bọn họ nào biết còn có người ôm cây đợi thỏ trước cửa nhà trọ?
Tiêu Vũ lên xe của mình, vẫn đang cau mày, y hồi tưởng ánh mắt cuối cùng kia của Tề Tuyên, luôn cảm thấy quái dị không thôi. Nhớ tới cú điện thoại cuối cùng y gọi cho Lý Hiền kia, khi nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của cậu, y đã nhịn không được, vì vậy y bỏ lại di động vẫn còn đang nối máy, mượn máy bay tư nhân của ông nội mình, gần như ngay lập tức bay về nước, mà hơn mười tiếng đồng hồ đó giày vò y không thôi. Mấy chuyện này tạm thời không đề cập đến, hiện tại, y phải về Ý một chuyến lấy lại điện thoại di động của mình.