Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

Chương 19: Chương 19: Phiên Ngoại Tiêu Vũ




CHƯƠNG 19 : PHIÊN NGOẠI TIÊU VŨ

Y sinh ra ở Ý, tại một thành phố mang tên Verona, từ nhỏ, y đã là một đứa trẻ trầm mặc ít nói. Không biểu cảm, gần như không có cảm xúc. Ông nội của y đã từng sống trong một gia tộc mafia thần bí nào đó của Ý, sau lại bởi vì bất mãn với việc hôn nhân chính trị của gia tộc, kiên trì muốn kết hôn với một cô gái người Trung Quốc, rồi từ đấy thoát khỏi gia tộc. Đối với một người sắp thừa kế mà nói, gia tộc đã cho ông vinh quang vô thượng, chuyến này của ông không khác gì phản bội. May mà lúc còn trẻ ông cũng ít nhiều thành lập được nhân mạch của chính mình, bởi vậy cho dù phải trốn đông trốn tây bao nhiêu năm, ông và bà nội vẫn sống rất hạnh phúc.

Ba của y tựa hồ cũng không có di truyền trí tuệ cùng sự quả quyết của ông nội, ngoại trừ người cũng coi trọng một cô gái Trung Quốc. Đó chính là mẹ y. Tuổi thơ của y vốn cũng xem như hạnh phúc, cho đến khi gia tộc của ông nội bắt đầu rối loạn. Cho nên bọn họ vì bảo vệ y mà quyết định đưa y đến Trung Quốc, sống ở vô số các cô nhi viện khác nhau. Khi y 8 tuổi, thì tới một nơi gọi là cô nhi viện Nhân Ái, chính ở nơi này, y đã gặp được chân ái của cuộc đời mình.

Khi đó y còn chưa lớn, dòng máu lai đặc thù còn chưa rõ ràng, vừa đến cô nhi viện liền trở thành đứa trẻ xinh đẹp nhất ở đó. Gầy yếu tái nhợt lại trầm mặc, hơn nữa diện mạo rất mỹ, y liền trở thành đối tượng bị mọi người bắt nạt, đương nhiên, y không phải là không có khả năng phản kháng, mà là không biết. Trong những đứa trẻ này, có một người ngoại lệ, đó chính là cậu bé tên A Hiền. Mặc dù mới năm tuổi, lại luôn giống như một viên pháo nhỏ, đi tới đâu liền bùng nổ tới đó, dường như chưa bao giờ cạn sức sống, đồng thời, cậu có chút háo sắc.

A Hiền chưa bao giờ bắt nạt y, còn tự mình đảm nhiệm là sứ giả hộ hoa của y, có một lần cậu đuổi tất cả những đứa trẻ lớn nhỏ từng bắt nạt y, lại còn hung hăng hôn y một cái. Sau đó, cậu thường thường dùng gối, chăn và đệm sofa làm thành một cái nhà nhỏ rồi hăng hái kéo Tiêu Vũ vào, còn không cho y đi ra. Tuy rằng cậu còn muốn buổi tối ôm y ngủ ở bên trong, nhưng cho tới nay đều không thể thực hiện được, mỗi lần đều bị viện trưởng mắng lên mắng xuống.

A Hiền nói rất nhiều, còn thường hôn lên mặt y trét đầy nước miếng, cậu luôn luôn cầm lấy tay y, ê ê a a nói một mình cả buổi cũng không ngại y có đáp trả hay không, gần như là bất kể làm chuyện gì cũng phải mang y theo. Y tuy rằng sẽ không biểu đạt nhưng lại luôn cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Điều này làm y có một thói quen, chính là vừa tỉnh ngủ liền phải đi tìm A Hiền, giống như phản xạ có điều kiện vậy.

Sau này không bao lâu, A Hiền được một đôi vợ chồng nhận nuôi, lúc cậu đi, chỉ cầm lấy tay y khóc nức nở, nói y phải chờ cậu, sau này cậu sẽ đến lấy y làm vợ. Vì thế y liền ngoan ngoãn ghi nhớ, quyết định cả đời chờ cậu đến cưới. Lúc A Hiền rời đi, y không biết vì sao một mình nằm trong chăn liền chảy nước mắt. Mấy đứa trẻ khác muốn đến bắt nạt y, lại không nghĩ rằng y kỳ thực rất lợi hại, hơn nữa đặc biệt hung ác, ánh mắt thậm chí không giống như là một đứa trẻ bảy, tám tuổi nên có, tất cả mọi người sợ y, y cũng không để ý, chỉ muốn chờ A Hiền đến cưới mình.

Về sau, cha mẹ y tới. Lần đầu tiên, y nhìn cha mẹ có chút kháng cự. Bọn họ muốn dẫn y đi. Y không quan tâm đi nơi nào, nhưng cố chấp ôm một thân cây trong sân, sống chết không chịu đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đỏ lên trong lúc bị kéo đi cuối cùng không kiềm chế được khóc lên.

Đó chính là lần đầu tiên y khóc tê tâm liệt phế như vậy. Cha y bị dọa sợ. Mẹ hỏi y làm sao vậy, y không nói lời nào, chỉ thương tâm nhớ, A Hiền sẽ không tìm được y, y không bao giờ gả được cho A Hiền làm vợ được nữa. Mỗi lần nghĩ tới đó y liền bi thương, vì vậy càng ô ô khóc thêm thương tâm. Trong tám năm cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên y khóc như vậy. Cha của y bị hù dọa đến chân tay luống cuống, mẹ cũng vừa vui sướng vừa lo lắng, vui chính là đứa trẻ này cuối cùng cũng có tình cảm, lo là vì con trai cô đột nhiên như vậy có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không. Haizz.

May mà mẹ của y cũng không phiền muộn bao lâu, dù đã khóc nháo rất nhiều, nhưng cho đến khi bọn họ trở về Ý, mãi một thời gian dài sau đó, y liền biến trở về đứa trẻ trầm mặc ít nói kia. Mặc dù so với trước đây nói nhiều hơn 1 chút, đáng tiếc vẫn là không có biểu cảm gì. Cho đến khi y bắt đầu tìm kiếm một đứa trẻ có tên A Hiền.

Khi y còn vị thành niên đã cùng bảo tiêu đi Trung Quốc. Sau nhiều năm trôi qua, cô nhi viện kia đã không còn, manh mối bị gián đoạn. Trung Quốc lớn như vậy, hơn một tỷ dân, từ đó việc tìm kiếm A Hiền chẳng khác nào mò kim đáy biển. Nhưng y chưa bao giờ từ bỏ.

Y hiện tại đã biết được, đàn ông không thể gả cho đàn ông, nhưng vậy thì sao? Trong lòng y, chỉ lúc nhớ tới thời gian bên A Hiền mới có loại cảm giác ấm lên, tim đập thình thịch, nhớ nhung và yêu thương A Hiền vô cùng. Giống như y chỉ chấp nhận người kia, y sinh ra chính là để tìm được cậu ấy và ở cùng một chỗ với cậu ấy.

Chỉ là, A Hiền của tôi, em đang ở đâu ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.