1 Reply216 Con hát
Sau khi Thường Lăng đi rồi, Long Huyền nhìn bàn ăn chỉ thiếu đi một chút rượu, ra lệnh cho thủ hạ:“Đổ hết đi.”
Đợi người dọn xong tiệc rượu, thu dọn sạch sẽ, một nam tử trung niên bước vào nhà chính.
“Miễn lễ,” Long Huyền không để người trung niên hành lễ, cũng không thèm liếc nhìn người này một cái.
“Điện hạ,” Người trung niên mặc y phục giang hồ, tuy rằng Long Huyền nói miễn lễ, nhưng người này vẫn quỳ gối trên mặt đất.
“Trữ trang chủ khỏe chứ?” Long Huyền hỏi.
“Trang chủ nhà ta rất khỏe,” Người đưa tin đến từ Danh Kiếm sơn trang đáp lại câu hỏi của Long Huyền.
“Nói lại với gã, tất cả chờ sau khi ta về thượng đô lại nói,” Long Huyền nói:“Kỳ Lân sơn trang tạm thời đừng lo lắng.”
Người đưa tin nghe Long Huyền nói vậy, tựa như tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, nhìn Long Huyền vui vẻ nói:“Tiểu nhân sẽ lập tức trở về nói cho trang chủ biết.”
“Đi đi,” Long Huyền ném mấy thỏi bạc trước mặt người đưa tin, nói:“Nơi này là Vân Quan, ngươi phải cẩn thận.”
Người đưa tin cầm phần thưởng của Long Huyền, sau khi dập đầu trước Long Huyền, thì đi ra ngoài thật nhanh.
Sau khi người đưa tin rời đi, Long Huyền mới dường như mệt mỏi mà đưa tay đỡ trán, dựa vào cạnh bàn trà.
“Điện hạ,” Phúc Vận từ thượng đô tới đưa thư của Hưng Võ đế, bưng cho Long Huyền chút trà nóng cùng điểm tâm.
“Người nọ đi rồi?” Long Huyền hỏi.
“Đi rồi,” Phúc Vận châm trà cho Long Huyền,“Nô tài tận mắt thấy người nọ ra khỏi phủ.”
Long Huyền uống một ngụm trà nóng, đột nhiên thở dài một hơi.
“Điện hạ nếu mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi đi,” Phúc Vận vội nói. Long Huyền tựa như đã lâu không còn hơi thở, thật vất vả, dùng hết toàn lực, thở ra được một hơi, khiến cho người ta cảm thấy hắn thật gian nan.
“Phái người khác tới Danh Kiếm sơn trang báo tin,” Long Huyền cầm chén trà trong tay, dường như muốn sưởi ấm đôi tay mình.
“Người đưa tin của Danh Kiếm sơn trang không phải mới vừa đi sao?” Phúc Vận hỏi.
“Người kia không được phép sống,” Long Huyền nói:“Phái người tới báo cho Lạc Thính Triều, Danh Kiếm sơn trang không thể bảo đảm, bảo gã sớm nên chuẩn bị sẵn sàng.”
“Danh Kiếm sơn trang sẽ có chuyện gì sao?” Phúc Vận sống chết cũng không thể tin lời Long Huyền, Kỳ Lân sơn trang đấu với Danh Kiếm sơn trang, Danh Kiếm sơn trang nào có thể vô sự?
“Giờ là lúc quan phủ ra mặt,” Long Huyền nói rồi lắc lắc đầu,“Không phải lúc mấy kẻ giang hồ nhỏ bé làm náo loạn.
“Nô tài sẽ sai người đi,” Phúc Vận vội đáp.
“Mau lên, cứ như vậy không chừng Trữ Sơ Ảnh còn kịp chạy,” Long Huyền đứng dậy, bước ra khỏi nhà chính.
Ngoài phòng, gió cuốn cát vàng, cơ hồ khiến người ta không mở nổi mắt.
Long Huyền đưa chén trà trong tay cho Phúc Vận phía sau,“La Duy ở đây, các ngươi xuất nhập hành tẩu cũng phải cẩn thận, đừng chọc vào y.”
Phúc Vận cẩn thận tiếp nhận chén trà mới uống được một ngụm từ tay Long Huyền:“Điện hạ, Tam công tử nổi giận với ngài sao?”
“Vì Vệ Lam, y hận không thể lập tức giết ta ấy chứ,” Long Huyền đưa tay che mắt, nói với Phúc Vận:“Ta đi nghỉ ngơi, có chuyện ngươi cứ báo cho ta biết.”
“Vâng,” Phúc Vận khom người.
Long Huyền đi ra hậu viện.
Phúc Vận do dự một chút, rồi đuổi theo Long Huyền:“Điện hạ, nô tài hôm nay có gọi một gánh hát vào phủ, điện hạ có muốn xem một chút hay không?”
“Ngươi muốn ta xem kịch?” Long Huyền quay đầu lạnh lùng nhìn Phúc Vận.
Phúc Vận rụt cổ, tăng thêm lá gan, rồi trưng ra khuôn mặt tươi cười nhìn Long Huyền nói:“Những đứa trẻ trong đoàn đều không tồi, diễn cũng hay, nô tài nghĩ, điện hạ lần này xuất chinh vất vả, nô tài muốn giúp điện hạ…” Phúc Vận còn chưa nói xong, đã thấy Long Huyền đi về phía trước,“Điện hạ,” Phúc Vận lại đuổi theo hai bước.
“Câm miệng,” Long Huyền mắng.
“Nô tài sẽ đi an bài chuyện người truyền tin,” Phúc Vận không dám nói nữa.
“Bảo lũ con hát kia cút hết!” Long Huyền để lại một câu.
“Vâng,” Phúc Vận đầu cúi thấp ngang ngực,“Nô tài sẽ bảo họ cút.”
Long Huyền đi về hậu viện, nhưng chỉ mới đi được vài bước, liền thấy bên đường có vài người đang quỳ, nhìn vóc người đều còn là thiếu niên.
“Đi mau,” Phúc Vận đi vội vài bước, vượt qua, nhìn mấy người nói:“Bảo chủ gánh hát đến cửa sau chờ đi, lát nữa ta sẽ trả tiền công cho các ngươi, đừng ở chỗ này khiến chủ nhân nhà ta ngứa mắt.”
Mấy thiếu niên cuống quít đứng lên, trong đó một kẻ lớn gan, vẫn ngẩng đầu hiếu kì nhìn Long Huyền.
“Đi đi!” Phúc Vận vội vã đuổi mấy thiếu niên này đi.
Long Huyền liếc mắt nhìn qua, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của thiếu niên to gan nọ. Người thiếu niên thấy ánh mắt Long Huyền băng lãnh đến mức không có một tia ấm áp, kinh hách, vội cúi đầu thật thấp, đi theo những người kia.
“Đứng lại,” Long Huyền lúc này lại mở miệng nói.
“Dừng lại,” Phúc Vận gọi thiếu niên này lại:“Khoan đi đã.”
Long Huyền đi tới ngẩng đầu nhìn người thiếu niên trước mặt, đưa tay nâng cằm thiếu niên.
“Gia,” Thiếu niên cố gắng lộ ra nụ cười được huấn luyện bao năm cho Long Huyền xem.
Long Huyền nhìn thiếu niên, thiếu niên hình như có vài phần tương tự với La Duy, tuổi tác cũng xấp xỉ,“Đây chính là nguyên nhân ngươi gọi bọn họ tới?” Long Huyền hỏi Phúc Vận bên cạnh.
Phúc Vận cúi người, nhìn trộm sắc mặt Long Huyền, muốn nhìn người mình định lấy lòng một chút, xem có thể khiến Long Huyền cao hứng hay không.
“Bộ dạng có vài phần giống,” Long Huyền tinh tế nhìn đôi mắt thiếu niên này.
Nụ cười của thiếu niên cứng đờ, bất kì ai khi nhìn vào mắt Long Huyền cùng đều không thể cười nổi.
“Điện hạ, ngài thích chứ?” Phúc Vận lấy lòng Long Huyền.
“Con hát à?” Tay Long Huyền miết qua làn môi thiếu niên, dính một mạt đỏ bừng, thiếu niên này vẫn đang hóa trang.
“Vâng, đúng vậy,” Thiếu niên không biết Long Huyền có tâm tư gì với mình, tuy rằng trong lòng sợ đến chết, nhưng vẫn tiếp tục ép bản thân phải tươi cười.
“Điện hạ,” Phúc Vận nhỏ giọng hỏi Long Huyền:“Ngài muốn nó hầu hạ sao?”
Long Huyền thu tay, đồng thời xoay người hung hăng cho Phúc Vận một cái bạt tai.
Phúc Vận bị Long Huyền đánh đến nỗi cả người lảo đảo, mặc cho gãy mất mấy cái răng, cũng không dám lau đi vết máu nơi khóe miệng, bò đến, quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Mấy thiếu niên đã sớm sợ tới mức đều quỳ rạp trên mặt đất.
“Ngươi dám so sánh y với một con hát ư?” Trong giọng nói Long Huyền mang theo tức giận cùng độc ác, siết chặt tay nhìn chằm chằm Phúc Vận:“Ngươi tính toán cái gì hả?!”
“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!” Phúc Vận dập đầu khiến cái trán vỡ toác ra,“Nô tài bị quỷ mê tâm hồn, cầu điện hạ tha cho cái mạng hèn của nô tài! Điện hạ tha mạng! Nô tài không dám nữa!”
Long Huyền đột nhiên lại xoay người nhìn về phía thiếu niên có vài phần giống La Duy kia, khiến thiếu niên sợ tới mức lui về phía sau, tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thiếu niên vẫn dập đầu trước Long Huyền:“Gia tha mạng, tiểu nhân chỉ là một con hát, tiểu nhân cái gì cũng không biết, cầu gia bớt giận, tha cho cái mạng hèn của tiểu nhân!”
Long Huyền đi tới trước mặt thiếu niên, thiếu niên đã lùi sát hành lang, không còn đường thối lui, chỉ càng không ngừng cầu xin Long Huyền. Long Huyền nhìn thiếu niên, tâm tư không biết đã chuyển mấy vòng, mới nói ra một chữ “Cút.”
Mấy thiếu niên cùng bật dậy, chạy như bay.
“Nếu ngươi không phải còn hữu dụng với ta,” Long Huyền lại nhìn Phúc Vận,“Ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!”
Long Huyền đã đi hồi lâu, Phúc Vận mới mềm nhũn thân mình, tê liệt ngã trên mặt đất.
217 Người tỉnh táo
Đông thành Vân Quan là khu thương nhân tụ tập, nhiều độc môn độc viện đại trạch (những căn nhà lớn của gia đình giàu có), chỉ kém một chút khí phái của quan gia, nhưng nhìn qua cũng thấy đầy đủ phú quý.
La Duy đi vào trong một tòa đại trạch.
“Công tử,” chủ nhân đại trạch ra đón, đó chính là Hồng thúc của Diệp Tú. Hiện tại Tật Phong trại đã trở thành một tiêu cục, chỉ mới vài năm, đã kiếm được biết bao tiền tài. Hồng thúc trong mắt người ngoài cũng trở thành ông chủ lớn, bất quá, Hồng thúc nhìn La Duy đang đứng trước mặt mình, đây mới là chủ nhân thực sự của Tật Phong trại.
“Người đâu?” La Duy nhìn trạch viện, núi giả, hành lang, rất có hương vị phong nhã.
“Trong nhà lao,” Hồng thúc nói:“Công tử, mời theo ta.”
La Duy đi theo phía sau Hồng thúc, lúc này mới hỏi một câu:“Hồng thúc, thúc luôn khỏe chứ?”
“Tạ ơn công tử để tâm,” Hồng thúc nghiêng người cười nói với La Duy:“Tiểu lão nhân thân thể luôn luôn cường tráng.”
“Người nọ mang đến cái gì?” La Duy lại hỏi, giao tiếp với người khôn ngoan như Hồng thúc, y thấy nói một câu khách sáo là đủ rồi.
“Người nọ là người của Danh Kiếm sơn trang,” Hồng thúc nói:“Trên người có lệnh bài của Danh Kiếm sơn trang.”
“Còn có gì nữa không?”
“Chỉ nói nhị điện hạ sai hắn chuyển lời cho trang chủ của hắn, nói hết thảy đều tốt, trang chủ không cần lo lắng.”
Bước chân La Duy dừng lại,“Nhị điện hạ sai hắn truyền lời như vậy?”
Hồng thúc nói:“Ta cũng không tin tưởng, nhưng kẻ này nhìn qua không giống đang nói láo.”
Ngục thất xây dưới lòng đất, người muốn đi xuống phải đi mấy trăm bậc thềm đá.
“Chính là nơi này?” La Duy đứng ở cửa ngục, cửa đá đóng chặt, nhưng mùi thịt bị đốt cháy hòa lẫn mùi máu tươi vẫn theo khe cửa truyền ra.
“Người này kín miệng,” Hồng thúc tưởng rằng La Duy sợ máu, giải thích với La Duy:“Không dùng hình thì không thể cậy miệng hắn được.”
“Mở cửa,” La Duy nói.
Người đưa tin không lâu trước đó mới từ chỗ Long Huyền lĩnh mệnh về Danh Kiếm sơn trang báo tin, lúc này bị trói trên hình giá cao cao, sau một phen chịu khổ hình, người này toàn thân trên dưới không tìm thấy nổi một miếng da lành lặn, hấp hối.
“Người trong giang hồ không phải đều dùng lần lượt các loại khổ hình sao?” La Duy nhìn xem gười đưa tin này, hỏi Hồng thúc:“Sao người này đã bị đánh thành như vậy?”
“Trước phế đi một thân công phu của hắn, người này sẽ không chịu nổi,” Hồng thúc đáp.
Vệ Lam đứng phía sau nổi da gà, nơi đây nào phải là ngục thất, rõ ràng là hình thất đầy đủ dụng cụ tra tấn mà.
“Làm hắn tỉnh,” La Duy lui lại vài bước.
Một chậu nước lạnh hắt vào, người đưa tin kia giật mình, bị chậu nước lạnh này làm thanh tỉnh.
“Nhị điện hạ muốn ngươi chuyển lời gì đến Trữ trang chủ?” La Duy thấy người này tỉnh, liền hỏi.
Người đưa tin không ngẩng đầu nổi, đành phải ngước mắt lên.
“Ngươi không biết ta, nhìn cũng thế cả thôi,” La Duy nói:“Trả lời câu hỏi của ta đi.”
“Ngươi là La Tam công tử,” Người đưa tin liếc nhìn La Duy một cái, liền nhận ra y.
“Ngươi từng gặp ta?” La Duy hỏi.
“Người ở Vân Quan…có thể…” Người đưa tin nói chuyện khó khăn, nói vài chữ lại phải nghỉ một chút,“…có thể bắt ta… trừ… trừ Tam công tử, thì không còn ai khác.”
“Ngươi không phải kẻ ngốc nhỉ,” La Duy nói:“Nhị điện hạ nói gì với ngươi?”
“Chỉ nói, hết thảy đều tốt.”
“Chỉ có một câu này?”
“Những cái khác, chờ sau khi hắn về thượng đô… về thượng đô sẽ nói sau.”
La Duy thong thả đi vài bước trước mặt người đưa tin, sau đó dừng lại hỏi:“Khi ngươi đi, điện hạ không nhắc nhở ngươi phải cẩn thận một chút sao?”
“Có,” Tín sử đáp.
La Duy mạnh mẽ xoay người, bước nhanh ra khỏi ngục thất.
“Công tử,” Hồng thúc theo sát phía sau La Duy,“Có chỗ nào kỳ lạ sao?”
“Người này không thể giữ lại, hủy thi thể đi.“La Duy lệnh cho Hồng thúc.
“Cái gì?” Hồng thúc lập tức tiếp lời:“Chúng ta bỏ sót ai sao?”
“Làm nhanh lên, ta muốn ra ngoài bằng cửa sau,” La Duy nói:“Bảo hạ nhân giữ miệng, đừng nói ta từng đến nơi này.”
“Vâng,” Hồng thúc quay về ngục thất.
“Chúng ta đi,” La Duy nhìn Vệ Lam nói.
La Duy vội vàng theo cửa nách ra khỏi tòa đại trạch, y cùng Vệ Lam chưa kịp ra khỏi con phố, đã thấy tiếng người ầm ĩ truyền đến từ trạch viện của Hồng thúc. Hai người lập tức quay lại nhìn, chỉ thấy có người cầm đuốc giơ lên cao, ngọn lửa chạy theo một đường thẳng thật dài.
“Công tử?” Vệ Lam không biết đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi La Duy.
“Chúng ta đi trước,” La Duy quay ngựa lại, chạy về phía tây con phố.
Hồng thúc chạy tới cổng lớn, vừa lúc gặp đầu lĩnh tướng quân, là một viên thiên tướng của Vân Quan giáo úy phủ, thường ngày theo phó soái Thường Lăng,“Triệu tướng quân,” Hồng thúc đi đến trước mặt tướng quân này, khom người cười nói:“Hôm nay ngài cần gì vậy?”
“Không có gì,” Triệu tướng quân cũng không tình nguyện tới nơi này, ở Vân Quan ai chẳng biết chủ nhân của Hồng lão chính là phu nhân của đại soái chứ?“Người của Nhị điện hạ ở đây,” Triệu tướng quân chỉ vào vài thị vệ đứng cách đó không xa,“Một thị vệ chỗ nhị điện hạ biến mất, có người thấy người trong tiêu cục bắt hắn đi.”
“Không thể nào !” Hồng thúc lập tức kêu lên,“Là ai muốn gây khó dễ cho lão già này vậy?! Thảo dân là dân đen, sao dám đắc tội với long tôn hoàng tử được? Thảo dân sống nhiều năm như vậy, mà hôm nay lại tự dưng muốn chết sao?”
“Ngài đừng nóng vội,” Triệu tướng quân kéo Hồng thúc đến một bên nói:“Ta không tin ngài làm việc này, nhưng đám người kia không chịu. Ngài xem, chúng ta phải làm gì bây giờ, ngài đi tìm phu nhân đi, ta sẽ ở đây chờ, được chứ?”
“Giờ là giờ nào rồi?” Hồng thúc nói:“Giờ ta chạy đi tìm phu nhân, chẳng phải là không sống nổi nữa sao?”
“Các ngươi nói xong chưa?” Một thị vệ của Long Huyền đi tới, không kiên nhẫn nói:“Các ngươi định kéo dài thời gian sao?”
“Thị vệ đại gia,” Triệu tướng quân nhìn mấy thị vệ này đã thấy ngứa mắt, nếu không phải phó soái nhà hắn có lời, ra lệnh cho hắn, thì sao hắn lại bỏ lỡ giấc ngủ để tới đây gây sự với người ta cơ chứ?“Chúng ta cũng phải nói rõ sự tình với người bị hại chứ?”
“Ta thấy các ngươi muốn kéo dài thời gian thì có, để tiện hủy thi diệt tích hả?”
“Ngươi!”
“Không, không,” Hồng thúc đưa tay ngăn Triệu tướng quân lại, nói với thị vệ này:“Không có chuyện này mà, chúng thảo dân ở đây đều là dân thường, lời này của quan gia, chúng thảo dân sao dám nhận.”
“Ngươi là dân chúng sao?” Thị vệ này nói.
“Tiểu lão nhân không phải dân chúng thì có thể là cái gì?” Hồng thúc cười,“Quan gia không hiểu lầm lão nhân cái gì chứ?”
“Khi nào thì chúng ta có thể lục soát đây?” Thị vệ hỏi Triệu tướng quân, cùng Hồng thúc nói chuyện, sẽ tổn hại đến thân phận của hắn.
Triệu tướng quân khó xử nhìn về phía Hồng thúc.
“Gia gia (ông nội), ” Một tiểu cô nương từ trong nhà chạy ra, thấy ngoài cửa nhiều người như vậy liền sợ tới mức sững sờ đứng tại chỗ, không dám cử động.
“Quan gia, mời” Hồng thúc một bên mời Triệu tướng quân vào, một bên kéo tiểu cô nương này đến gần, nói:“Nữu nhi đừng sợ, các quan gia chỉ vào phủ tìm người thôi.”
Bọn thị vệ của Long Huyền tiến vào tòa trạch viện.
“Đã xử lý xong hết!” Tiểu cô nương nhỏ giọng nói với Hồng thúc.
“Nơi này không còn việc của ngươi nữa, mau trở về phòng đi,” Hồng thúc nói lớn tiếng với tiểu cô nương, rồi đi đến bên cạnh Triệu tướng quân. Bắt thị vệ của hoàng tử, đùng là tội lớn mất đầu, Hồng thúc một bên nói với Triệu tướng quân, một bên thầm cảm thấy may mắn vì sự nhanh nhạy của La Duy.
218 Thổi sáo dưới trăng
La Duy vẫn không dừng ngựa, mắt thấy đã sắp ra khỏi Vân Quan, Vệ Lam phóng ngựa đến trước mặt La Duy, ngăn y lại:“Ngươi làm sao thế? Muốn xuất quan à?”
La Duy nhìn bên đường có một tiệm trà, nhảy xuống ngựa, đi vào tiệm trà.
Vệ Lam buộc con ngựa cạnh cột trụ tiệm trà, vào quán thấy La Duy ngồi ở lan can, ngẩng mặt nhìn trời.“Đã trễ thế này, ở đây cũng không có trà uống nhỉ,” Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh La Duy, nói:“Ngươi làm sao vậy? Chúng ta nên sớm trở về đi, vạn nhất để đại công tử biết, hắn sẽ lại mắng ngươi.”
“Người của Long Huyền lục soát nhà Hồng thúc,” La Duy nói.
“Hồng thúc sẽ có chuyện gì sao?” Vệ Lam vội hỏi.
“Nếu thi thể xử lý xong sẽ không có chuyện,” La Duy nói:“Lam, xem ra Long Huyền không cần Danh Kiếm sơn trang nữa.”
“Từ bỏ?” Vệ Lam nói:“Đây là ý gì? Hắn muốn giết Trữ Sơ Ảnh?”
“Là ta muốn giết người này,” La Duy nói:“Long Huyền chỉ là không cứu nổi mà thôi.”
Vệ Lam nhìn khuôn mặt La Duy, dường như lại thấy vẻ tàn nhẫn khi ở doanh trại Bắc Yến, Vệ Lam không khỏi xoay đầu đi, nói:“Người nọ dù sao cũng là phụ thân của Tử Chu, công tử hãy nghĩ lại một chút đi.”
“Tử Chu cũng mong gã chết,” La Duy nói.
“Đó là thân sinh phụ thân của y mà,” Vệ Lam nói:“Công tử nếu thực sự ra tay trừ khử Trữ Sơ Ảnh, ta sợ sau này khi Tử Chu gặp công tử, trong lòng sẽ không hoàn toàn không có khúc mắc như bây giờ.”
“Ngươi nghĩ như vậy sao?”
“Vệ Lam không biết phụ thân là ai, người ấy chưa từng nuôi ta được một ngày, nhưng nếu có cơ hội, ta vẫn muốn biết người là ai,” Vệ Lam nói:“Đây không phải là thiên tính phụ tử sao?”
La Duy bị lời nói của Vệ Lam làm cho xao động, hắn chỉ muốn biết phụ thân mình là ai, không hơn, chỉ muốn biết người kia là ai thôi, chỉ cần người ấy liếc mắt nhìn mình một cái cũng được.“Nói như vậy, ta không thể động vào Trữ Sơ Ảnh?” La Duy nhìn Vệ Lam nói:“Ta phải làm thế nào chứ?”
“Hay là công tử đem Trữ Sơ Ảnh giao cho Tử Chu,” Vệ Lam nói:“Để Tử Chu tự mình quyết định.”
“Bắt sống Trữ Sơ Ảnh?” La Duy nói:“Lạc Thính Triều cũng chưa có bản lĩnh này, vì một Trữ Sơ Ảnh mà bắt ta phải điều động quân đội sao?”
Trên giang hồ đồn Trữ Sơ Ảnh võ nghệ vô cùng kì diệu, Vệ Lam ngẫm lại. cũng hiểu rằng bắt sống Trữ Sơ Ảnh là chuyện không có khả năng.
“Nói đến Lạc Thính Triều,” La Duy nhớ tới Lạc Thính Triều, trong lòng cũng là sát niệm không thể khống chế,“Nếu bí dược của Long Huyền lấy được từ trong tay gã, người này cũng không thể sống thêm.”
“Công tử cẩn thận người này là được,” Vệ Lam chỉ có thể nói như vậy.
“Nhưng Lạc Thính Triều hẳn là sẽ không phản bội ta,” La Duy lại nói:“Ta cho gã thuốc độc, chẳng lẽ người này sẽ vì Long Huyền, mà tính mạng cũng không cần nữa?”
“Công tử cho Lạc Thính Triều uống thuốc khi nào?” Vệ Lam hỏi.
“Khi ta tới Kỳ Lân sơn trang, bằng không sao ta có thể yên tâm dùng gã?”
Vệ Lam nói:“Có thể nào gã đã tìm được thuốc giải hay không?”
“Không có khả năng,” La Duy nói:“Đó là thuốc trong cung, Long Huyền cũng không thể biết ta cho gã uống loại nào.”
Hai người nhất thời không nói thêm gì nữa, ngồi bên nhau nhìn đầy trời tinh đấu, trước mặt dường như là một bí ẩn không lời giải, bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, nhưng nghĩ thế nào cũng không giải được câu đố này.
“Trở về đi,” Cuối cùng La Duy quyết định không nghĩ nữa, y kéo Vệ Lam đứng lên,“Chúng ta về thượng đô hỏi một chút là biết ngay, không cần ở đây phí đầu óc, nếu Lạc Thính Triều không thể để ta sử dụng, thì diệt trừ là được.”
“Ta đi dẫn ngựa lại đây,” Vệ Lam nói.
“Lam, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta chỉ muốn bảo vệ mạng sống của ngươi,” La Duy đứng phía sau Vệ Lam khẽ nói.
“Ta không nghĩ gì khác,” Vệ Lam chạy đến trước cây cột tháo dây buộc ngựa, một bên nói với La Duy:“Công tử quên rồi à? Vệ Lam cũng là kẻ giết người vô số, sẽ không suy nghĩ về chuyện công tử giết người đâu.”
“Đúng vậy, xem ra chúng ta thật đúng là một đôi nhỉ,” La Duy cười rộ lên, đá mấy hòn đá dưới chân,“Bất quá mạng của Lam đối với ta mà nói, là một vật báu vô giá.”
“Công tử cũng vậy mà,” Vệ Lam dẫn ngựa tới, nhìn La Duy lên ngựa. Sau đó mới phi thân lên ngựa, hỏi La Duy:“Muốn ta tới chỗ Hồng thúc xem một chút không?”
“Không cần,” La Duy nói:“Loại chuyện này Hồng thúc ứng phó được. Lam…” La Duy chỉ vào thiên không,“Vân Quan không có cảnh trí gì, nhưng bầu trời đầy sao kia cũng không tệ lắm, có phải sáng hơn thượng đô rất nhiều hay không?”
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn thiên không, hắn không có tình thơ ý hoạ, nghiêm túc nhìn rồi, mới nói với La Duy:“Không khác lắm, nơi này sao sáng hơn ở thượng đô sao?”
“Đi thôi,” La Duy bị sự thành thật của Vệ Lam làm bật cười, phong hoa tuyết nguyệt, trong mắt một người vô vị, chẳng hiểu tình thú gì như hắn, lại khiến y thích thú.
“Trên tay ngươi là cái gì vậy?” Vệ Lam lúc này mới thấy trong tay La Duy là một ống trúc xanh.
“Chỉ là một cây sáo trúc,” La Duy xoay xoay ống trúc trong tay.
“Lấy ở đâu thế?” Vệ Lam nhớ rằng La Duy từng nói y không thích âm luật.
“Vừa mới nhặt được ở tiệm trà,” La Duy đặt sáo trúc lên miệng định thổi.
Vệ Lam ngăn lại nói:“Không biết có bị bẩn hay không, ngươi cẩn thận.”
“Tài thổi sáo của ta cũng không tồi,” La Duy nghe Vệ Lam nói, lau lau ống trúc vào quần áo, một lần nữa đặt bên miệng, nói với Vệ Lam:“Ngươi nghe xem.”
“Có làm phiền người khác không?” Vệ Lam nhìn đường cái không người, lo lắng nói:“Mọi người ngủ hết rồi.”
“Nơi này là Vân Quan,” La Duy nói:“Ai quản ta cơ chứ?”
Vệ Lam không khuyên nữa, bởi chính hắn cũng có chút chờ mong. Nghe nói tài đánh đàn của La Duy rất tốt, sư phụ là nhất đại danh soái Cao Thừa Phong. Nhưng sau khi La Duy mất một ngón tay, đàn trong phòng cũng không hề động đến, Vệ Lam càng chưa từng nghe được tiếng đàn của La Duy, cũng không thấy La Duy chạm qua nhạc phổ. Hiện tại La Duy đột nhiên hứng trí, muốn thổi sáo cho hắn nghe, Vệ Lam không sợ La Duy thổi không hay, chỉ sợ bản thân nghe không hiểu.
La Duy nhẹ nhàng hít một hơi, thổi lên khúc sáo trong tay.
Vệ Lam đi bên cạnh La Duy, lẳng lặng nghe.
Tiếng sáo du dương vang vọng, âm điệu rất đơn giản, hệt như những khúc dân ca thôn dã mục đồng thổi khi chăn bò. Tiếng sáo khoan khoái sáng ngời, đi trên con đường ở Vân Quan không một bóng người, hòa với tiếng vó ngựa thanh thúy, tiếng sáo kia tựa hồ mang theo một loại ma lực, đưa Vệ Lam về giữa non xanh nước biếc, tâm trạng bị thế sự quấn quanh, lúc này cũng có thể thả lỏng trong tiếng sáo.
“Êm tai chứ?” La Duy thổi xong một khúc, hỏi Vệ Lam.
“Êm tai, nhưng ta lại không nghe ra nó là bài gì,” Vệ Lam ngượng ngùng nói.
“Ta tùy tiện thổi, không nghe ra bài gì cũng đúng mà,” La Duy thúc dây cương bạch mã, đi tới phía trước Vệ Lam, nói:“Ta cũng không phải nhạc sĩ, Lam nghe vui vẻ là được,” La Duy nói rồi thay đổi làn điệu, lại thổi sáo.
Làn điệu Vệ Lam vừa nghe đã nhận ra, đây là khúc mọi người hay thổi khi tân nương cưới gả. Vệ Lam nở nụ cười, vừa định giễu cợt La Duy hai câu, rằng nghĩ như thế nào lại thổi điệu này, thì tiếng sáo đột nhiên dừng lại. Vệ Lam nhìn về phía trước, liền thấy Long Huyền một mình một ngựa đứng trước mặt bọn họ.
219 Trang sách từng đọc
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” La Duy hỏi Long Huyền, theo bản năng muốn đem Vệ Lam bảo hộ phía sau, nhưng chưa kịp đưa tay ra, Vệ Lam đã chắn trước mặt y.
“Tiếng sáo không tồi,” Long Huyền nói.
Theo ánh trăng, La Duy nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt Long Huyền,“Không dám nhận,” La Duy lại không có tâm tình cùng Long Huyền giả vờ cười nói:“Ta tùy tiện thổi cho Vệ Lam nghe thôi. Lúc này đêm đã khuya, điện hạ sao vẫn còn ở trên đường?”
“Ngươi cũng đang ở trên đường đấy thôi?” Long Huyền nói:“Còn có tâm tình thổi sáo nữa chứ.”
“Không còn sớm nữa,” La Duy nói:“Điện hạ sớm đi trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn trở về rồi.”
“Vân Quan không phải là dạ bất bế hộ, lộ bất thập di (*) như đại ca ngươi nói,” Long Huyền thấy La Duy muốn đi, liền nói:“Một thị vệ của ta không thấy bóng dáng, ngươi có biết chuyện này không?”
(*)Đêm không đóng cửa, không có ai nhặt của rơi trên đường. Ý nói: xã hội ổn định, thiên hạ thái bình
“Quan binh tuần phố gác đêm trong thành rất nhiều,” La Duy nói:“Ta đi suốt dọc đường, chẳng thấy ai khả nghi cả. Thị vệ của điện hạ bị người hại, hay là tự mình chạy mất, điện hạ phải điều tra cho thật kỹ mới được. Tội danh bất lợi như vậy, điện hạ tốt nhất đừng tùy tiện đặt lên đầu đại ca ta.”
Long Huyền tránh sang bên cạnh nhường đường.
“Hạ thần cáo từ,” La Duy chắp tay thi lễ, rồi thúc ngựa chạy vụt qua Long Huyền, y cố ý ngăn cách Vệ Lam khỏi Long Huyền, không cho hai người có cơ hội nói chuyện.
Long Huyền nhìn La Duy cùng Vệ Lam đi xa, lại nhìn thấy trên mặt đất, là sáo trúc La Duy vừa cầm trong tay, đã bị y ném bên đường. Long Huyền xuống ngựa, xoay người nhặt lấy cây sáo trúc này.
“Điện hạ,” Thị vệ chạy tới phía sau Long Huyền, xuống ngựa quỳ gọi Long Huyền một tiếng.
“Tìm được người không?” Long Huyền hỏi.
“Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ đã lục tung trạch viện ấy lên, nhưng không tìm được người.”
“Thế à.”
Thị vệ nói:“Thuộc hạ phát hiện một gian ngục thất, có vết máu rất mới, nhưng không tìm được phạm nhân.”
“Vậy chủ nhân trạch viện giải thích như thế nào?”
“Nói là hạ nhân trong phủ phạm lỗi, vừa trừng trị xong.”
“Nhìn thấy hạ nhân chịu thụ hình kia chứ?”
“Thấy, đúng là có một hạ nhân, khi thuộc hạ đi vào xem, thì đang có đại phu trị thương cho người này.”
“Biết rồi,” Long Huyền nói:“Trở về đi, không cần quan sát trạch viện này nữa.”
“Vâng,” Thị vệ đứng dậy, hỏi Long Huyền:“Thuộc hạ có cần hộ tống điện hạ trở về?”
“Võ nghệ của ngươi cao hơn ta à?”
“Thuộc hạ cáo lui,” Thị vệ nhanh chóng rời đi, cứ thế này, hắn sợ người đêm nay thụ hình sẽ là mình mất.
Long Huyền ngắm nhìn sáo trúc trong tay,“Tiếng sáo thật sự êm tai,” Long Huyền nhìn cây sáo lẩm bẩm:“Chỉ là nếu không phải thổi cho ảnh vệ kia nghe, thì thật tốt biết bao.” Hắn đêm nay vốn đã muốn ngủ, nhưng bị Phúc Vận náo loạn một hồi, chẳng còn buồn ngủ nữa, tùy tiện đi ra ngoài một chút, không ngờ xa xa nghe được tiếng sáo trúc véo von, Long Huyền theo tiếng sáo tìm đến, thấy La Duy thổi sáo cho Vệ Lam nghe. Trăng lạnh như nước, hai người đều đầy mặt tươi cười, vô ưu vô lự. Cảnh này thật nhức mắt, ngay cả tiếng sáo du dương nhẹ nhàng kia, Long Huyền nghe vào cũng đều đổi vị.
Long Huyền lên ngựa về tạm quan trạch, ném về phía sau một cây sáo trúc đã gãy thành hai đoạn.
Bình minh ngày hôm sau, La Khải hỏi đến La Duy.
“Lam nói…” Diệp Tú một bên hầu hạ La Khải mặc quần áo, một bên nói:“Tiểu thúc hôm nay muốn ngủ thêm một lát.”
“Vậy điểm tâm nó cũng không ăn?” La Khải hỏi.
Diệp Tú đáp:“Lam sẽ hầu hạ nó ăn, mấy chuyện này không khiến đại ca như chàng bận tâm.”
La Khải lúc này chợt nhớ tới điều gì đó, nói với Diệp Tú:“Tiểu Duy đối xử với Lam khác hẳn với người thường.”
“Lam là người hầu cận, không phải đã rất khác người thường sao?” Diệp Tú giúp La Khải cài cúc áo,“Thiếp đã sớm nói Lam là người ổn trọng, có hắn ở cạnh tiểu thúc, mới có thể yên tâm.”
“Ta với nàng nói chuyện chẳng hiểu nhau gì cả,” La Khải than vãn.
Bà vú ôm tiểu nhi tử của hai người đến.
“Bảo bảo tỉnh rồi,” Diệp Tú mặc kệ La Khải, đón lấy tiểu nhi tử từ trong tay bà vú.
“Sao nó lại khóc vậy?” La Khải nghe con khóc, vội hỏi bà vú, tạm thời gác nghi vấn về mối quan hệ của La Duy cùng Vệ Lam sang một bên.
La Duy ngủ đến tận khi trời tối, sau khi rời giường rửa mặt chải đầu, liền đến gặp La Khải. Vào nhà trước tiên phải trêu đùa đứa cháu nhỏ đang nằm trên giường, sau đó mới hỏi La Khải:“Đại ca, tiểu chất nhi của đệ tên gì vậy?”
“Cha đặt rồi,” La Khải nói:“Ta không phải đã nói với ngươi sao?”
La Duy thật sự không nhớ rằng La Khải đã kể chuyện này với y,“Đệ không biết mà, cha đặt tên cho nó là gì thế?”
“Ta chưa nói?” La Khải hỏi Diệp Tú.
“Chuyện huynh đệ hai người, thiếp nào biết?” Diệp Tú ném cho hai người một cái nhìn xem thường.
“Cứ cho là đệ không nhớ kỹ đi,” La Duy nói:“Vậy cha đặt cho bảo bảo tên gì ạ?”
“Cha nói chúng ta ở Ô Sương thành khi nó bước vào nhân thế,” La Khải nói:“Cho nên cha cho nó một chữ ‘Sương’.” (sương tuyết)
“La Sương?” La Duy đọc lại cái tên này một lần.
“Ngươi thấy tên này như thế nào?” La Khải hỏi La Duy.
Phàm là cái gì liên quan đến tuyết, La Duy đều không thích, vì thế y hỏi lại La Khải:“Đại ca thích tên này?”
“Không tồi mà,” La Khải nói:“Cha vui là được, cái tên là để người khác gọi, ta không chú ý nhiều như vậy.”
“La Sương có vẻ hơi giống nữ hài tử,” Diệp Tú nói:“Tên này nữ oa tử cũng có thể dùng.”
“Phải không?” La Khải hỏi La Duy.
La Duy nói:“Ô Sương thành, kêu La Ô, thôi thà gọi La Sương còn hơn,” Y véo khuôn mặt phúng phính của tiểu tử, hỏi nó:“Sương nhi, ngươi nói có phải hay không?”
“Vậy gọi là La Sương,” La Khải nói:“Cha đã đặt tên rồi, chúng ta nói nhiều cũng vô dụng, La Sương thì La Sương.”
“Đại ca, sáng mai đệ sẽ đi,” La Duy quay về phía Tiểu La sương làm mặt quỷ, thấy La Sương cười, mới ngẩng đầu nhìn La Khải nói.
“Về thượng đô?” La Khải hỏi, ngay cả Diệp Tú cũng ngừng kim thêu, nhìn về phía La Duy.
“Vâng, chỗ đại ca đệ ở không quen, rất lạnh,” La Duy tìm cớ.
Vợ chồng La Khải nhìn La Duy, bọn họ đã mặc quần áo mùa xuân rồi, nhưng La Duy vẫn mặc quần áo mùa đông.“Vì thế sao?” La Khải nói:“Không phải về thượng đô vì chuyện gì khác chứ?”
“Thượng đô có rất nhiều chuyện, tam điện hạ muốn lập thê, rồi hôn sự của Tử Chu với Phó Vi cũng nên tính đến…” La Duy nói.
“Đại cữu phụ thật sự có thể nhận Tử Chu làm con rể?” La Khải hỏi. Trữ Phi không nói đến việc này, nhưng thân binh của Trữ Phi đã nói qua chuyện này với La Khải.
La Duy cười mà không đáp, đại lão gia Phó gia có bản lĩnh gì để ngăn chuyện y muốn làm? Là tại Phó Vi nhìn trúng Trữ Phi, La Duy tuyệt không thấy đây là việc khó.
“Vậy đi,” La Khải muốn giữ La Duy, nhưng cũng biết Vân Quan khí hậu rét lạnh, La Duy ở đây cũng không hay, không dám giữ La Duy thêm nữa:“Hôm nay ca mở tiệc rượu tiễn ngươi, chúng ta ăn một bữa thật ngon.”
“Được ạ,” La Duy cười nói:“Đại ca cũng nên mau chóng sắp xếp thỏa đáng chuyện ở đây, rồi đưa đại tẩu với Sương nhi về thượng đô gặp cha mẹ.”
Long Huyền sau khi biết tin La Duy ngày mai về thượng đô, chỉ phân phó Phúc Vận đi thu dọn hành lý.
“Đây là chuyện gì?” Phúc Vận oán giận nói:“ Tam công tử nói một câu muốn đi, điện hạ liền phải đi theo, y không biết thương lượng với điện hạ một chút sao?”
Long Huyền phất tay để Phúc Vận đi, La Duy vội vã về thượng đô, hắn cũng vội vã về thượng đô chứ, bọn họ đều còn có rất nhiều việc phải làm. Chuyện Ô Sương thành, với đất nước mà nói, là một đại sự, nhưng với hắn và La Duy mà nói, việc này giống như một trang sách đã từng đọc qua, qua đi rồi, sẽ không nhìn lại nữa.
Lúc này, La Duy ngồi cùng đại ca La Khải, ăn những món ăn Diệp Tú tự tay làm. Long Huyền dựa vào cửa sổ nhắm mắt lắng nghe vài nhạc thủ hợp tấu đánh đàn trong viện, hồi tưởng lại tiếng sáo dưới trăng của La Duy. Hai người đều không biết sau khi trở lại thượng đô, sẽ sắp sửa phát sinh chuyện gì.
220 Trẫm có mười con trai, người này xuất sắc
Trên đường về thượng đô, La Duy cùng Long Huyền đều suy tính cho riêng mình, không can thiệp chuyện của nhau. La Duy chỉ đi lại trong quân, Long Huyền ở trong quân doanh phía sau đợi, hai người suốt dọc đường đi, trừ lúc ăn cơm chiều có thể gặp mặt, nói với nhau vài câu cho người ngoài xem, thì hầu như không gặp mặt.
Ở triều đình Đại Chu, quân sự và chính trị các nơi không giống nhau, cho nên Long Huyền và La Duy suốt dọc đường theo đại quân từ Vân Quan về thượng đô, đại quân đi qua ven đường thành trấn phủ nha nào cũng được đãi rượu ngon, xem như ăn mừng đại quân đắc thắng về triều.
Không biết có phải nhờ Vệ Lam cẩn thận chăm sóc hay không, La Duy dọc theo đường đi theo quân, ăn cơm tập thể, ngủ quân trướng, có khi hành quân nóng nực, ngủ nơi màn trời chiếu đất, phong trần mệt mỏi, vất vả như trước, nhưng La Duy lại không hề ngã bệnh.
Ngụy thái y thấy thật nhẹ lòng, nếu La Duy cứ khỏe mạnh như vậy, sau khi trở lại thượng đô, ông có thể bẩm báo với Hưng Võ đế rồi.
Thượng đô ở ngay trước mắt, Hưng Võ đế phái Lễ bộ tới nghênh đón bọn họ, Long Huyền sau giờ cơm chiều, gọi La Duy lại nói:“Ngày mai sẽ vào thượng đô, hôm nay ngươi hãy tắm rửa một chút đi.”
Người trong trướng đều nhìn về phía La Duy. Dọc đường hành quân, mọi người chẳng ai có thể sạch sẽ, La Duy đã là tốt lắm rồi, ít nhất còn thay quần áo mới, trên mặt cũng không thấy vết bẩn, không giống người tòng quân, khẽ đưa tay quệt là bẩn lem.
“Ngày mai ngươi là người có công lớn nhất,” Long Huyền chỉ vào dây buộc tóc đầy bụi của La Duy:“Trên đầu ngươi đầy bụi đất, không tốt lắm đâu.”
La Duy mấy ngày nay không kịp gội đầu, y nhìn Long Huyền, người này chẳng phải y hệt mình sao, tóc hắn có thể bới ra cả tấn bụi.“Phùng đại nhân,” La Duy hỏi Lễ bộ Thị Lang đại nhân:“Chúng ta bẩn như vậy thì không thể vào thượng đô sao?”
Phùng đại nhân không muốn đắc tội với cả La Duy và Long Huyền, cười nói:“Ngày mai bệ hạ đích thân ra khỏi thành nghênh đón đại quân, dân chúng toàn thành cũng sẽ quét dọn đường phố, đất vàng lộ ra, chờ đại quân đắc thắng về triều. Nếu khi đó các vị tướng quân khôi minh giáp lượng, dáng vẻ oai hùng phấn chấn, tất nhiên là tốt hơn rồi.”
“Mọi người nghe Phùng đại nhân nói rồi chứ?” La Duy nói với chư tướng trong này:“Hôm nay tất cả đều tắm rửa sạch sẽ hết đi,” Nói xong La Duy vén màn trướng đi ra ngoài.
Lời của Phùng đại nhân không đắc tội ai cả, nhưng thấy La Duy như vậy, ông biết mình vẫn đắc tội La Tam công tử này rồi.
Long Huyền hôm nay tự dưng nổi thiện tâm, đi qua bên cạnh Phùng đại nhân, an ủi vị đại nhân tâm trạng không yên vì lỡ đắc tội La Duy này “La Tam công tử không phải người không biết đúng sai, nếu y biết đại nhân nói phải, thì sẽ không trách ngươi đâu.”
Phùng đại nhân dạ thưa lấy lệ, cười ngượng ngùng rồi nói với Long Huyền mấy câu. Ông xuất thân bần hàn, không có tư cách để có thể thoải mái trong triều, Phùng đại nhân vẫn luôn là một nhân sĩ trung lập, tự thấy việc tranh ngôi đoạt vị mình không thể chen chân. Hôm nay thấy La Duy cùng Long Huyền như vậy, Phùng đại nhân càng thêm khẳng định, mình đừng nên dính dáng thì hơn.
Một đêm trôi qua rất nhanh, hừng đông ngày hôm sau, đại quân xuất phát về hướng bắc.
Hưng Võ đế mang theo văn võ bá quan đứng ở cửa bắc thượng đô. La Duy đi từ cửa này, cho nên hôm nay hắn tự nhiên muốn nghênh đón La Duy ở đây. Xa xa nghe thấy tiếng kèn, Hưng Võ đế phóng tầm mắt về phía đoàn quân ở phía xa. Đại quân chiến thắng trở về càng ngày càng gần cửa bắc, Hưng Võ đế âm thầm tìm kiếm bóng dáng La Duy trong đó.
La Tắc lúc này đã lành vết thương, hộ vệ phía sau Hưng Võ đế, nhìn đại quân trở về trong tiếng kèn tất thắng, La Tắc lòng tràn đầy hâm mộ.
“Vũ Hiên,” Hưng Võ đế gọi La Tắc:“Ngươi giúp trẫm nhìn xem, Tiểu Duy ở nơi nào?”
La Tắc nói:“Bệ hạ, Vân Khởi hẳn là sẽ không đi trước đoàn quân, ngài chưa thể nhìn thấy nó.”
Thái tử Long Ngọc đứng bên tay trái Hưng Võ đế nói:“Phụ hoàng nếu muốn gặp Vân Khởi, hãy phái người đi gọi nó ra trước đoàn quân là được.”
“Nó là người có công đầu trong chuyện Ô Sương thành, sao lại không đi đầu đoàn quân?” Hưng Võ đế đột nhiên tâm tình không tốt.
Tam hoàng tử Long Hành nói:“Phụ hoàng, Vân Khởi dù sao không phải tướng quân, y đi phía trước cũng không hay.”
“Triệu Phúc hãy truyền ý chỉ của trẫm,” Hưng Võ đế lệnh cho tùy thị Triệu Phúc:“Bảo Tiểu Duy đi đầu đoàn quân, trẫm muốn thưởng cho nó trước mặt mọi người.”
“Bệ hạ,” La Tri Thu nghe Hưng Võ đế nói vậy, vội bước ra khỏi hàng nói:“La Duy tuổi còn nhỏ, lần này đoạt được Ô Sương thành, cũng là nhờ công lao các tướng sĩ, sao có thể để La Duy một mình độc chiếm?”
Tuy rằng La Tri Thu là phụ thân La Duy, nói lời khiêm nhường như thế là không thể dị nghị, nhưng Hưng Võ đế lại không thích,“Được,” Hưng Võ đế nhìn La Tri Thu nói:“Tiểu Duy là môn sinh của trẫm, công lao lớn nhỏ của nó, trẫm đều rất rõ ràng, Tả tướng không cần nhiều lời. Lần này những người có công, trẫm đều phải trọng thưởng,” Hưng Võ đế nói với văn võ bá quan.
“Bệ hạ thánh minh,” Văn võ đại thần cùng nhau khom người nói. Tiếng thông báo vang trời truyền đến từ phía trước, các đại thần đều biết, lần này chiếm được Ô Sương thành, nhìn như không tốn bao nhiêu binh tướng, nhưng lại hung hiểm hơn rất nhiều những trận chiến trước. Mọi người biết Hưng Võ đế sủng La Duy, cũng đều ngầm suy đoán xem Hưng Võ đế sẽ thưởng cho La Duy cái gì.
Khi quân thần đang nói chuyện, đại quân đã đến dưới cửa bắc. Long Huyền xuống ngựa, hòa vào với các tướng quân, đi nhanh hơn vài bước, quỳ rạp xuống trước mặt Hưng Võ đế.
“Bình thân,” Hưng Võ đế hiện tại nhìn thấy Long Huyền, trên mặt cũng có thể mang theo tiếu ý. La Duy lần này công lao không nhỏ, Long Huyền cũng thế, nếu nói có công đầu, thì Long Huyền và La Duy đều là người có công đầu.
Long Huyền đứng dậy, nhìn Hưng Võ đế nói:“Phụ hoàng, nhi thần không phụ thánh ý, mang theo đại quân đắc thắng trở về.”
“Tốt,” Hưng Võ đế ngoắc Long Huyền đến bên cạnh, nhìn nhi tử của mình từ trên xuống dưới, qua một hồi viễn chinh, Long Huyền đen đi một chút, nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn như trước, khoác một thân chiến giáp uy vũ, cả người anh tuấn phi phàm.“Huyền nhi,” Hưng Võ đế vỗ vỗ vai Long Huyền,“Ngươi vất vả rồi, chiếm được Ô Sương thành, ngươi đã hoàn thành tâm nguyện bao đời của Long thị hoàng tộc, phụ hoàng rất vừa lòng.”
Long Huyền từ nhỏ đến lớn, nào đã được Hưng Võ đế đối đãi như thế bao giờ? Cảm thấy xúc động rất nhiều, nhưng vẫn nhìn Hưng Võ đế nói:“Đây là công lao của các tướng sĩ, Long Huyền không dám tham lam.”
“Thắng mà không kiêu, đây mới là nhi tử của trẫm!” Hưng Võ đế lại càng vừa lòng, vỗ vai Long Huyền, nhìn văn võ bá quan của mình nói:“Trẫm có mười người con trai, người này xuất sắc, rất hợp ý trẫm!”
Lời Hưng Võ đế vừa nói ra, liền có không ít ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía thái tử Long Ngọc.
“Nhị đệ,” Long Ngọc lại đầy mặt vui sướng, nhìn Long Huyền nói:“Ngươi đánh trận này thật hay.”
“Đại ca quá khen rồi,” Long Huyền khiêm nhường trả lời Long Ngọc, được Hưng Võ đế khen tặng, nhưng trước mặt Hưng Võ đế và Long Ngọc, hắn vẫn tỏ ra khiêm tốn.
Lại có tiếng vó ngựa truyền đến, khi mọi người vừa mới quay đầu, đã thấy Hưng Võ đế vẫy tay thật cao, lớn tiếng gọi:“Duy nhi!”