1 Reply221 Nhất thế cẩm y (một đời áo gấm aka cả đời vinh quang)
La Duy cách chỗ quân thần Hưng Võ đế còn rất xa đã xuống ngựa, bước nhanh về phía Hưng Võ đế. Sau khi nhìn thấy Nhị ca La Tắc đứng đằng sau Hưng Võ đế, biết La Tắc có thể đảm nhận chức vụ hộ vệ tướng quân, chứng tỏ vết thương ở chân La Tắc đã khỏi hẳn, La Duy lúc này mới thật sự vui vẻ, nét cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng.
Tất cả mọi người nhìn về phía La Duy.
La Duy không có đỉnh khôi quán giáp, chỉ mặc một bộ kỵ trang (quần áo cưỡi ngựa) màu lam thẫm, màu sắc ấy càng tôn lên nước da như tuyết của La Duy, kỵ trang tôn lên dáng vẻ thiếu niên, lại thêm vài phần anh khí. La Duy vốn có tiếng là ốm yếu, mọi người hôm nay nhìn y chinh chiến sa trường trở về, mới phát giác, La gia không hổ đều là người tòng quân, ngay cả La Duy nhỏ nhất nhà, cũng mang khí phách oai hùng hiên ngang, nhìn không giống phong thái tri thức của La Tri Thu chút nào cả.
“Tiểu thần La Duy, bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế,” La Duy quỳ rạp xuống trước mặt Hưng Võ đế hành đại lễ.
Hưng Võ đế nhận lễ của La Duy, rồi đi tới trước mặt y, tự tay kéo La Duy đứng dậy:“Duy nhi, dọc đường có bị thương không?”
La Duy cười nói:“Hồi bẩm bệ hạ, tiểu thần chưa từng chém giết trên sa trường, chưa từng bị thương.”
“Vậy thân mình có khỏe không?” Hưng Võ đế lại hỏi.
“Tiểu thần vô sự,” La Duy nói:“Tiểu thần tạ ơn bệ hạ nhớ mong.”
Hưng Võ đế càng nhìn La Duy càng hoan hỉ, đây là nhi tử của hắn và La Tri Cẩm,“Cao lên rồi,” Hưng Võ đế vui mừng nhìn La Duy nói:“Giống người lớn!”
La Duy biết cách làm cho Hưng Võ đế thích, nghe Hưng Võ đế nói như vậy, liền có chút không bằng lòng nói:“Bệ hạ, tiểu thần vốn là người lớn mà.”
“Đứa nhỏ này!” Hưng Võ đế quả nhiên thích thú, cười ha ha, kéo La Duy đến bên cạnh, trước chỉ La Tri Thu, sau chỉ La Tắc nói:“Cha ngươi huynh ngươi đều ở đây, ngươi để bọn họ nói xem, ngươi là trẻ con hay là người lớn?”
La Tri Thu cười lắc đầu.
La Tắc tính tình cởi mở, hứng thú nói:“Vân Khởi còn chưa thành thân, không thể coi là ngươi lớn.”
La Tắc thốt ra lời này, tất cả mọi người đều bật cười.
Long Huyền mở miệng nói:“Không biết Vân Khởi thích cô nương như thế nào, chi bằng phụ hoàng giúp y tìm một người đi.”
Hưng Võ đế nói:“Long Huyền nói không sai, Duy nhi, ngươi thích cô nương như thế nào? Nói xem, trẫm sẽ bảo cô cô ngươi tìm giúp.”
La Duy như vô tình liếc Long Huyền một cái, sau đó mới nhìn Hưng Võ đế cười nói:“Bệ hạ, tiểu thần còn chưa nghĩ tới mấy chuyện này. Hôn nhân đại sự, tiểu thần không dám tự chủ trương, tiểu thần cũng tin vào duyên phận, hết thảy tùy duyên đi.”
“Duyên phận,” Hưng Võ đế gật đầu nói:“Duy nhi nói rất đúng, tu mười năm mới được đi cùng thuyền, tu trăm năm mới được ngủ cùng nhau, phu thê chính là duyên phận. Long Huyền, Long Hành,” Hưng Võ đế lại nói với nhị tử và tam tử:“Các ngươi sắp đại hôn, chắc cũng hiểu chuyện duyên phận nhỉ.”
“Nhi thần xin ghi nhớ lời phụ hoàng dạy bảo,” Long Huyền và Long Hành vội vàng lĩnh chỉ.
“La Duy nhận thưởng,” Hưng Võ đế đột nhiên lại nhìn La Duy nói.
La Duy không ngờ Hưng Võ đế sẽ thưởng mình ngay tại cửa thành bắc thượng đô, y nhìn về phía La Tri Thu, muốn nhìn ra một chút manh mối từ chỗ phụ thân mình.
“La Duy,” Hưng Võ đế nói:“Ngươi không nghe thấy lời trẫm nói sao?”
“Tiểu thần nghe,” La Duy không kịp nghĩ nhiều, vội quỳ rạp xuống đất.
Hưng Võ đế cách xa La Duy vài bước, trầm giọng nói:“ Đoạt được Ô Sương thành, là ước nguyện của bao đời quân chủ Đại Chu và ngàn vạn thần dân trăm năm được đền bù, việc này trọng đại, niềm vui ngập trời. Tam tử Tả tướng – La Duy, thuở nhỏ trí tuệ, theo học thiên tử, văn tài xuất chúng, nhạy bén, nhân phẩm cao quý. Người này vì Ô Sương thành mà lập công lớn, lần này trở về, cũng coi như áo gấm hồi hương, ban tước hầu, gọi Cẩm Y hầu.”
Lời Hưng Võ đế ban xuống hồi lâu, toàn bộ cửa bắc thượng đô đều lặng ngắt như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
La Duy đứng trên mặt đất.
Chúng thần tử cũng đều kinh sợ.
La Duy lập công lớn là không giả, nhưng chức công hầu, một thiếu niên vốn không có công danh lại được phong hầu? Phong thưởng như vậy có phải quá mức hay không?
“Duy nhi,” Hưng Võ đế thấy La Duy quỳ ngẩn người, liền nói:“Ngươi còn thất thần làm chi? Sao không tiếp chỉ?”
“Bệ hạ,” La Duy do dự hồi lâu mới nói:“Tiểu thần có đức gì để được phong hầu? Chiếm được Ô Sương thành không phải công lao của riêng tiểu thần, tiểu thần không dám nhận phần thưởng này.”
La Tri Thu nghe Hưng Võ đế phong cho La Duy cái tên Cẩm Y hầu, trong đầu tựa như có cái gì đó nổ tung, một trận lại một trận đau đớn. Cẩm Y hầu, đến cùng là đang nói La Duy y cẩm hồi hương, hay là đang nhắc đến tiểu muội La Tri Cẩm của ông? Đến hôm nay, La Tri Cẩm đã hồng nhan hóa thành xương trắng, vị đế vương này vẫn nhớ mãi không quên, chuyện này đối với La Duy là may mắn hay là tai hoạ đây?“Bệ hạ,” La Tri Thu lại quỳ xuống trước mặt Hưng Võ đế:“Tiểu nhi La Duy không thể gánh vác chức vụ to lớn này, nếu muốn nó thành tài, còn cần nhiều thời gian, thần cũng xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Tả tướng không cần quá khiêm tốn,” Hưng Võ đế trước mặt mọi người phong thưởng, sao có thể thu hồi? La Duy là con hắn, ở Tả tướng phủ đã là ủy khuất, đừng nói là phong hầu, kể cả phong vương, Hưng Võ đế cũng nguyện ý.
“Bệ hạ,” La Duy quỳ trên mặt đất nói:“Tiểu thần là người đọc sách, tiểu thần còn nghĩ năm sau sẽ vào trường thi, chi bằng chờ tiểu thần thi đậu công danh, rồi sẽ vào triều.”
“Ngươi nói gì vậy?” Hưng Võ đế nói:“Ngươi xuất thân tướng môn, còn cần tới trường thi sao? Trẫm biết bản lĩnh của ngươi, không cần ngươi phải viết ra những áng văn thơ gấm vóc. Công danh trên thế gian đều là do trẫm ban tặng, nay trẫm cho ngươi công danh, ngươi hãy nhận lấy. Duy nhi, trẫm phong ngươi danh Cẩm Y hầu, chính là hy vọng ngươi nhất thế cẩm y, ngươi hiểu tâm ý của trẫm chứ?”
Nhất thế cẩm y? Mọi người lại âm thầm chấn động, đây chính là cho phép La Duy cả đời vinh hoa phú quý. Tả tướng La Tri Thu làm thừa tướng ba năm, mới được phong hầu tước, sáu năm sau mới tấn phong quốc công, hai huynh trưởng La Duy mới chỉ là bá tước, vậy mà y đã là hầu tước, người này phú quý xem ra hơn rất nhiều.
“Bệ hạ,” Phất Y Đại Sư được chúng tăng lữ hộ vệ từ trong quân đi tới, lập tức đến trước mặt Hưng Võ đế, hai tay tạo thành chữ thập, khom người niệm một câu Phật hiệu.
“Quốc sư dọc đường vất vả,” Hưng Võ đế nói.
“Vất vả là những người tòng quân,” Phất Y Đại Sư nói:“Người xuất gia không thể coi là vất vả.”
Hưng Võ đế thở dài:“Bao đời qua, tướng sĩ Đại Chu chết trận dưới chân Ô Sương nhiều vô số kể, lần này linh hồn có thể về đất mẹ, công lớn nhất là của quốc sư.”
Phất Y Đại Sư nhìn về phía La Duy, nói:“Đây cũng là công đức của Cẩm Y hầu, bần tăng ở đây để chúc mừng công tử được phong hầu.”
“Duy nhi,” Hưng Võ đế nói:“Ngươi nghe quốc sư nói chứ?”
“La Duy lĩnh chỉ, tạ ơn bệ hạ ban thưởng,” La Duy dập đầu tạ ơn.
La Tri Thu và La Tắc cũng đều quỳ xuống, là người thân của La Duy, bọn họ cũng phải tạ ơn ân điển của Hưng Võ đế. La Duy được phong hầu, là vinh quang của U Yến La gia.
Chúng đại thần mặc kệ trong lòng ra sao, nhưng lúc này cũng đều hướng về phía La tiểu hầu gia nói một tiếng chúc mừng.
La Duy cả đời này sẽ không lo công danh lợi lộc, được phong Cẩm Y hầu, nhưng trong lòng y không có nửa điểm vui sướng, chỉ là trên mặt mang theo tiếu ý, đối với chúng thần nhất nhất hoàn lễ.
Long Ngọc cũng muốn tiến lên chúc mừng, nghĩ muốn cùng các huynh đệ tới, liền nhìn về phía Long Huyền ở bên cạnh, có thế mới phát hiện, Long Huyền nhìn La Duy không chuyển mắt, ánh mắt kia thật phức tạp, khiến Long Ngọc không thể hiểu rõ người này đang vui mừng hay nổi giận.
222 Tam tử phong hầu
Đại quân đắc thắng về triều, đế vương hoàng tử, văn võ đại thần ra thành nghênh đón, kim điện võ sĩ, Ngự Lâm quân, lục doanh này nọ, tất cả đều xuất động, đông đến nỗi khiến người líu lưỡi. Cẩm Y hầu La Duy được ban thưởng ngay ngoài Bắc môn, gây ra náo loạn là điều tất yếu. La Tam công tử thiếu niên phong hầu, lại thêm thượng phẩm dung mạo, ngày tịnh thủy tại thượng đô, không biết được bao nhiêu thiếu nữ phương tâm, khiến bao nhiêu thiếu niên lang tâm sinh ghen tị.
Sau đó Hưng Võ đế phong thưởng cho tất cả công thần trong trận Ô Sương, trưởng tử La Khải và thứ tử La Tắc của La gia cũng đều được phong hầu. La Khải lần này là chủ soái ba quân, được phong hầu cũng không ai dị nghị. Nhưng chuyện La Tắc được phong hầu lại bị bàn tán rất nhiều, Hưng Võ đế khi phong La Tắc làm Định Võ hầu có viết rõ trong chiếu thư, La Tắc được phong hầu là vì nhiều năm có công thủ vệ kinh sư. Lý do này khiến cho mọi người chỉ dám ở sau lưng nghị luận, không dám nói thẳng.
La Tri Thu có ba con trai được phong hầu, tả tướng La phủ trở nên nổi bật nhất thượng đô, người tới chúc mừng cơ hồ đạp vỡ cửa tướng phủ.
La Duy không hứng thú với cảnh náo nhiệt trong nhà, lấy lý do thân thể cần tĩnh dưỡng, không đi gặp các khách nhân dệt hoa trên gấm, chỉ có Triệu Hạc Niên, Triệu thị huynh đệ và các tri kỷ lão hữu của La gia, La Duy mới gặp mặt, những lúc khác chỉ giam mình trong biệt viện.
Đương nhiên, La Duy không thể ngủ suốt cả ngày được, cả ngày cùng Vệ Lam kề vai áp má. La Duy về thượng đô không được mấy ngày, thì mời Trữ Phi đến thương nghị hai ngày, sau đó giang hồ Đại Chu lại nổi lên sóng gió, Danh Kiếm sơn trang bị quan phủ niêm phong, trang chủ Trữ Sơ Ảnh trong một đêm, từ thủ lĩnh võ lâm chính đạo, biến thành khâm phạm của triều đình. Úc Châu quặng án lại một lần nữa bị quan phủ moi ra, sau quan trường Úc Châu, Danh Kiếm sơn trang là võ lâm thế gia đầu tiên bị Úc Châu quặng án làm liên lụy sụp đổ.
Đúng lúc mọi người còn đang giật mình về vụ Danh Kiếm sơn trang, thì mấy đại võ lâm thế gia có liên hệ chặt chẽ với Danh Kiếm sơn trang cũng bị điều tra. Dân không thể đấu với quan, người giang hồ cũng chỉ là dân chúng, tuy có nhiều nhân vật hào kiệt, nhưng đối mặt với sự chèn ép từ trên cao xuống này, bọn họ cũng không có bao nhiêu biện pháp, dù muốn hay không cũng bị người ta bài bố, muốn hay không cũng mất đi gia nghiệp, phải vong mệnh thiên nhai.
Thế lực một phương sụp đổ, sẽ có thế lực mới nổi lên thay thế, ai cũng tưởng rằng lúc này đến phiên Kỳ Lân sơn trang nhất thống giang hồ, nhưng không ngờ Kỳ Lân sơn trang lần này lại không có bất kỳ động tĩnh nào, đóng cửa sơn trang, sống cuộc sống của riêng mình, không màng đến chuyện giang hồ. Mấy ngày này, mọi người chỉ nghe được tin tức lớn nhất từ Kỳ Lân sơn trang, chính là trưởng tử Lạc Hải Thăng của Lạc Thính Triều sinh bệnh nặng, cả đời phải nằm trên giường, trở thành một phế nhân.
Kỳ Lân sơn trang không ra mặt, các môn phái trên giang hồ liền bắt đầu một đợt phân tranh, ai cũng muốn trở thành minh chủ sau Danh Kiếm sơn trang, giang hồ Đại Chu một hồi tinh phong huyết vũ là không thể tránh né. Đến nỗi ngay cả khi quan viên địa phương dâng tấu chương lên triều đình, cũng luôn nhắc tới những màn chém giết ngày càng kịch liệt trên giang hồ.
Ngay khi người trên giang hồ đã chém giết đỏ mắt, Danh Kiếm sơn trang lại được giải lệnh niêm phong, tất cả sản nghiệp Danh Kiếm sơn trang sở hữu, đều về tay một nhị đẳng tướng quân, đó chính là Trữ Phi, Trữ Tử Chu – Tuyên Uy tướng quân. Chốn giang hồ mới bắt đầu minh bạch, cái gọi là điều tra lại Úc Châu quặng án, biến Trữ Sơ Ảnh từ một nhân vật có thể hô phong hoán vũ trong giang hồ trở thành khâm phạm của triều đình, làm ra động tĩnh lớn như vậy, bất quá để Trữ Tử Chu, vị lục thiếu gia đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt với Danh Kiếm sơn trang, có thể quay về đoạt lấy Danh Kiếm sơn trang mà thôi.
Trữ Phi có được Danh Kiếm sơn trang, ngay sau đó cưới con gái Tương Đông Tiết Độ Sứ Phó Kính Tông, làm con rể Khúc Du Phó thị. Một nhi tử của vũ kĩ, có thể lên đến vị trí như ngày hôm nay, không khỏi khiến người cảm thán, rằng Trữ Phi có vận may cùng tiền đồ tốt.
Long Huyền nhìn Phúc Vận mang hôn y (áo cưới) hắn sẽ mặc vào ngày đại hôn đến cho hắn xem, một bên nghe người tham báo về hôn lễ của Trữ Phi.
“La Tam công tử cũng đi sao?” Long Huyền hỏi.
“Đi,” Thám tử nói:“Chỉ là y không ở sảnh lớn, mà chỉ đợi ở phía sau.”
“Ngươi lui xuống đi,” Long Huyền để thám mã lui xuống, dường như thứ hắn quan tâm không phải hôn lễ của Trữ Phi, mà là quan tâm xem La Duy có tới hay không.
“Điện hạ,” Phúc Vận thật cẩn thận hỏi Long Huyền:“Quần áo này, ngài có vừa lòng không?”
“Đây là đồ Phượng Nghi điện đưa tới,” Long Huyền trả lời:“Ta có chỗ nào không hài lòng được chứ?”
Phúc Vận không dám nói tiếp nữa. La Tri Ý lần này đồng thời chuẩn bị đại hôn cho Long Huyền và Long Hành, liền nhờ Phúc Vận để ý kỹ đến Long Huyền, vì La Tri Ý biết không thể soi mói nhiều, cái gì cũng đều lo lắng cho Long Huyền trước, ngược lại vị hoàng hậu này không mấy để tâm chuyện của con ruột Long Hành.
“Đều mang đến đây đi,” Long Huyền nói một câu.
Phúc Vận vội mang tất cả lại.
Chỗ Long Huyền vừa mới được thanh tịnh, Long Tường đã tìm tới cửa, đại hôn của ca ca, Long Tường vẫn rất cao hứng. Đi vào thư phòng của Long Huyền, hắn liền nói với Long Huyền:“Ca, hôm nay đệ gặp nương.”
Khuôn mặt luôn lãnh đạm của Long Huyền lúc này mới có chút kinh ngạc, nói:“Ngươi sao lại vào được Nga Anh điện?”
Long Tường nói:“Đệ đi cầu xin hoàng hậu, người cho phép đệ đi, còn nói ca trước khi đại hôn nếu muốn gặp nương, cũng có thể đi gặp một mặt.”
“Nương hiện tại thế nào?” Long Huyền hỏi.
“Có Thượng Hỉ của Phượng Nghi điện đi cùng, đệ không thể tới gần,” Long Tường lắc đầu, siết chặt tay nói:“Nương ngủ trên giường, mành không kéo lên, đệ không thể nhìn rõ bộ dáng của người.”
“Thế này sao gọi là gặp mặt?” Long Huyền nói.
“Đệ có thể làm gì được nữa?” Long Tường hỏi Long Huyền:“Là huynh nói đệ phải kính trọng hoàng hậu, không thì nương sẽ phải chịu khổ còn gì.”
“Vậy ngươi có nói được gì với nương không?” Long Huyền lại hỏi.
“Nương nói người vẫn khỏe, người vẫn uống thuốc thái y viện đưa đến,” Long Tường nói như một con vẹt:“Nói có hoàng hậu để ý đến hai chúng ta, người có thể an tâm dưỡng bệnh. Còn nữa, nương nói người rất nhớ Hoàng tổ mẫu. Đệ cũng không biết Hoàng tổ mẫu hiện tại thế nào, nên không thể đáp lời,” Long Tường nói tới đây, lại có điểm ảo não,“Ca, chi bằng lần sau đệ đi cầu xin hoàng hậu, để người dẫn đệ tới gặp Hoàng tổ mẫu.”
“Gặp Hoàng tổ mẫu phải có ý chỉ của phụ hoàng,” Long Huyền nói:“Ngươi đi cầu xin mẫu hậu có ích lợi gì?”
Long Tường ngồi xuống ghế dựa đối diện Long Huyền, nói:“Nơi này của huynh thật lạnh lùng, chỗ Long Hành náo nhiệt hơn. Ca, đệ đã nhìn thấy nữ nhi La thị rồi, nữ tử U Yến có nhiều mĩ nhân, lời này quả không sai, là đại mỹ nhân đấy.”
“Ngươi không cảm thấy bản thân rất nhàm chán sao?”
“Không phải đệ muốn gặp, là nàng hôm qua ở chỗ hoàng hậu, khi đệ vào, chỉ nhìn được một phần khuôn mặt nàng,” Long Tường nói:“Đệ còn hỏi hoàng hậu, mới biết nữ tử La thị này lớn hơn La Duy mấy tháng, là đường tỷ (chị họ) của La Duy.”
“Cho nên sao?” Long Huyền nói:“Tóm lại ngươi muốn nói gì với ta?”
“Đệ đang nói đến La gia hiện tại đấy,” Long Tường ngẫm lại liền không chịu phục,“Nếu lần này ca dẫn đệ đi Bắc Yến, đệ cũng có thể lập chiến công, chẳng hề kém huynh và La Duy, rồi cũng mạnh ngang Trữ Phi đi? Tiểu tử kia lập tức được thăng chức nhị đẳng tướng quân! Dựa vào cái gì cơ chứ?”
Long Huyền nói:“So với bản thân ngươi ở Thượng thư phòng hiện tại, thì ngươi vẫn còn kém xa!”
Long Huyền nhắc đến Thượng thư phòng, Long Tường không nói thêm gì nữa, cúi đầu ngồi bên bàn trà.
Trữ Phi có thể lên chức nhị đẳng tướng quân, chắc chắn La Duy góp sức không nhỏ, La Duy đã tính toán cẩn thận cho Trữ Phi, Long Huyền không nhìn ra Trữ Phi còn có lý do gì để không bán mạng vì La gia nữa. Vốn tưởng rằng La Duy sẽ hủy diệt Danh Kiếm sơn trang, không ngờ người này nhiều thủ đoạn, đem Danh Kiếm sơn trang tặng cho Trữ Phi, chiêu này thật sự cao minh.
223 Tính kế trước đại hôn
“Ngươi nói nương bảo nhớ Hoàng tổ mẫu (thái hậu)?” Long Huyền ngồi suy nghĩ một lát, đột nhiên lại hỏi Long Tường.
“Đúng vậy,” Long Tường nói:“Cuối cùng vẫn là Thượng Hỉ đáp lại người, nói là Hoàng tổ mẫu hiện tại rất ổn.”
“Nương chỉ vô tình nhắc tới Hoàng tổ mẫu, hay là cố ý nói với ngươi?”
“Nương nói đến vài lần,” Với tính tình Long Tường, nào có thể phân biệt vô tình hay cố ý, nhìn Long Huyền nói:“Đệ lại không thể nói cho người biết, rằng hiện tại đệ không thể gặp Hoàng tổ mẫu.”
“Chỗ ta có sách này,” Long Huyền nói:“Ngươi ở đây luyện chữ đi.”
“Đệ còn có việc,” Long Tường vừa nghe Long Huyền bắt hắn luyện chữ, lập tức liền đứng dậy nói:“Đệ đi trước đây.”
Long Huyền không giữ Long Tường, chỉ cần đệ đệ này có thể sống vui vẻ, thì cứ mơ hồ cả đời cũng được, dù sao hắn cũng không ngại nuôi đệ đệ cả đời.“Trong cung hiện tại có chuyện, ngươi đừng chạy loạn,” Long Huyền dặn dò Long Tường một câu, rồi để Long Tường đi.
“Ngày mai đệ lại đến thăm huynh,” Long Tường nhanh chóng đào tẩu, ở Thượng thư phòng, hắn nghe đến mấy thứ cầm kỳ thư họa liền đau đầu.
Long Tường đi rồi, Long Huyền mới bắt đầu nghĩ lại những lời mẫu phi hắn nói với Long Tường. Liễu phi nhắc đến Thái Hậu, lời này Long Huyền hoàn toàn không tin. Người khác có lẽ không biết, nhưng Long Huyền biết, Liễu phi đối với Thái Hậu chỉ là cung kính bề ngoài, trong nội tâm, Thái Hậu cũng chỉ là một công cụ để người tranh đoạt mà thôi. Lời này không thể là người nói cho La Tri Ý nghe, La Tri Ý cùng Thái Hậu quan hệ không tốt, vậy chỉ có thể là nói cho hắn biết. Chẳng lẽ muốn hắn tới gặp Thái Hậu một lần? Long Huyền nghĩ, Thái Hậu đã không còn thế lực, hắn có nên đi gặp Hoàng tổ mẫu không? Hơn nữa, Thái Hậu và mẫu phi hắn cùng không ở trong cung, họ làm cách nào để liên hệ với nhau? Thái Hậu có điều gì quan trọng muốn nói với hắn?
Phúc Vận rón rén tiến vào, thắp một ngọn đèn trong thư phòng Long Huyền.
Long Huyền hỏi:“Ta không ở trong cung mấy ngày này, trong cung có chuyện gì xảy ra không?”
Phúc Vận bị Long Huyền hỏi, hoảng sợ, mồi lửa trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Khi gã gặp Long Huyền ở Vân Quan, đã kể hết mọi chuyện xảy ra trong cung, chỉ cần gã biết chuyện gì, cũng đều nói cho Long Huyền, Long Huyền hỏi như vậy, là không tin gã?
“Nói đi,” Long Huyền không có hứng thú để ý đến tâm tư Phúc Vận lúc này, lạnh nhạt nói:“Chỗ Thái Hậu nương nương xảy ra chuyện gì?”
Phúc Vận nói:“Chẳng ai dám đến Đông Phật cung của Thái Hậu nương nương, nô tài không nghe nói chỗ đó xảy ra chuyện gì cả.”
“Thái Hậu nương nương thân thể có khỏe không?” Long Huyền hỏi.
“Nô tài cũng không nghe nói có thái y đến khám bệnh cho Thái Hậu nương nương,” Phúc Vận không rõ vì sao Long Huyền lại đột nhiên hỏi đến lão Thái hậu, hiện tại người trong cung chẳng ai nhắc tới bà nữa.
Long Huyền phất tay để Phúc Vận lui xuống, sự tình cổ quái, Đông Phật cung là nơi nghiêm cấm người vào, nếu hắn mạo hiểm tới, lại bị ai đó phát hiện, kháng chỉ là tội lớn, Long Huyền không thể chống đỡ nổi. Nhưng thân sinh mẫu thân cũng sẽ không tự dưng hại hắn, người muốn hắn đi, nhất định không thể không có lý do, phải làm như thế nào đây? Long Huyền cân nhắc lợi hại nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm đi một chuyến. Long Huyền sau khi hạ quyết định này, lại vướng phải một vấn đề khó giải quyết, hắn phải đi gặp Thái Hậu như thế nào? Đông phật cung bị canh giữ, phụ hoàng hắn nói không chừng còn ngầm an bài thủ vệ, phải làm sao mới có thể vào Đông Phật cung? Nếu như bị phát hiện, hắn phải thoát thân như thế nào?
Trong Tả tướng phủ, La Uyển ba ngày sau sẽ trở thành chính thê của tam hoàng tử Long Hành đang nghe Phó Hoa dạy cách trì gia (chăm lo cho gia đình). Phụ thân nàng là tộc đệ (em họ xa) của tả tướng La Tri Thu, ở tận Tây Nam Tri Châu, mẹ đẻ mất sớm, La Uyển thuở nhỏ đã cùng tổ mẫu (bà nội) ở lại U Yến thành. Người cũng như tên, La Uyển đoan trang mĩ lệ, tính tình ôn hòa uyển chuyển hàm xúc, La Tri Thu lựa chọn chất nữ này, cũng là vì suy nghĩ cho tam hoàng tử Long Hành.
“Ngươi đừng sợ,” Phó Hoa trấn an La Uyển:“Hoàng gia trọng thê, ngươi là chính thê, các thiếp thất mặc dù là ai cũng không thể bằng ngươi. Sau khi vào cửa, hoàng hậu là cô cô ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu thiệt. Ta nhìn dung mạo ngươi, tam điện hạ nhất định sẽ thích, cho nên Uyển nhi không cần nghĩ đông nghĩ tây, cứ an tâm chờ kiệu hoa của tam điện hạ đến đón.”
La Duy đến thỉnh an Phó Hoa, đứng ở cửa nghe hết không sót chữ nào của bà, không khỏi âm thầm lắc đầu. Y vẫn phản đối chọn nữ tử La thị gả cho Long Hành, bọn họ phú quý đã cực, cần gì phải rước thêm nghi kỵ của người khác? Nhưng khi y ở Bắc Yến, thì việc này đã định, khi về Vân Quan y mới biết tin này, thì ván đã đóng thuyền, không có khả năng vãn hồi.“Thông báo đi,” Nghe phòng trong không còn tiếng nói, La Duy mới nói với nha hoàn giữ cửa.
“Phu nhân, Tam công tử đến thỉnh an,” Nha hoàn vội bẩm báo.
“Duy nhi đến à? Mau vào đi,” Giọng Phó Hoa truyền ra.
Sau khi La Duy vào nhà, La Uyển tránh vào bên trong.
“Hôm nay nhìn tinh thần không tệ,” Phó Hoa nhìn La Duy từ trên xuống dưới rồi nói.
La Duy nhìn căn phòng của Phó Hoa, trên mặt đất chất đầy đồ cưới họ chuẩn bị cho La Uyển,“Sao lại mở hết đồ ra ạ?” La Duy hỏi.
“Xem lại một lần ấy mà,” Phó Hoa nói:“Nương sợ có sai lầm, sẽ khiến người khác chê cười.”
Có nha hoàn mang trà lên cho La Duy, La Duy ngồi xuống, nói với Phó Hoa:“Đồ cưới có đủ không ạ?”
“Đủ chứ,” Phó Hoa nói:“Ta cố ý để người đi hỏi thăm xem Thường gia chuẩn bị đồ cưới như thế nào, nhà chúng ta nhất định làm tốt hơn bọn họ, sẽ không khiến đường tỷ (chị họ) ngươi mới gả đi mà thua kém người ta một bậc.”
Lúc này nha hoàn ngoài cửa lại bẩm:“Phu nhân, tướng gia và nhị công tử đến.”
Nha hoàn vừa dứt lời, La Tri Thu và La Tắc đã một trước một sau đi đến.
“Phụ thân, Nhị ca,” La Duy đứng lên chào.
“Nhiều như vậy cơ à!” La Tắc chụp lấy vai La Duy, sau đó nhìn căn phòng bày đầy đồ đạc, nói:“Ngày Tam điện hạ tới đón dâu, đội ngũ khiêng đồ cưới chắc phải dài mười thước.”
La Tri Thu nói:“Đều chuẩn bị thỏa đáng rồi?”
“Thỏa đáng,” Phó Hoa nói:“Thiếp sẽ không để Uyển nha đầu chịu ủy khuất.”
“Nên giảm một chút đi ạ.” La Duy lúc này mở miệng nói:“Không cần nhiều như thế.”
“Ngươi nói gì vậy?” Phó Hoa lập tức mất hứng, mắng La Duy:“Ngươi còn sợ đường tỷ ngươi gả đi, sẽ khiến ngươi nghèo đi à? Cả đời con gái mới có một ngày này, ngươi không để nó nở mày nở mặt sao?”
“Nương,” La Tắc thấy Phó Hoa nổi giận với La Duy, vội gọi Phó Hoa một tiếng,“Nương nghe Tiểu Duy nói hết đã.”
“Đây là người thân của ta,” Phó Hoa vãn phát hỏa:“Ta tự mua của hồi môn cho Uyển nha đầu còn không được sao?!”
“Uyển nhi cũng ở đây à?” La Tri Thu lúc này cũng không thể không mở miệng, nói khẽ với Phó Hoa:“Nàng có chuyện gì thì từ từ nói, đừng dọa đến nó.”
“Là tại tiểu hầu gia nhà chàng khiến mọi người ngột ngạt!” Phó Hoa vốn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này hỏa khí bốc lên, không quan tâm gì cả, nhìn La Tri Thu nói:“Sao chàng lại ngăn thiếp? Thiếp dốc lòng làm việc vẫn không được sao?”
“Hoàng gia có quy củ của hoàng gia,” La Duy không ngồi nổi nữa, đứng dậy nói:“Mẫu thân muốn so cái gì với Thường thị? Nhị điện hạ là huynh trưởng, tam điện hạ sao lại có thể so bì với nhị điện hạ? Mẫu thân muốn khích huynh đệ hai người họ đánh nhau sao?”
La Duy nói thật nặng nề, Phó Hoa hồi lâu không thể lên tiếng.
“Tiểu Duy,” La Tắc ấn La Duy ngồi xuống, nói:“Ngươi cũng từ từ nói chuyện, đừng dọa nương.”
“Phụ thân làm quan thanh liêm, mẫu thân muốn trưng sự phú quý của chúng ta cho ai xem? Đường tỷ gả vào hoàng gia, hoàng gia sẽ để ý đến chỗ đồ cưới của chúng ta sao? Hay là chúng ta định khoe tài phú với hoàng gia?” La Duy ngữ khí băng lãnh,“Vừa rồi lời mẫu thân nói với đường tỷ con đều nghe được, có câu hầu môn thâm tự hải (cửa vào nhà phú quý sâu tựa biển), huống chi là vào cửa cung? Nhà chúng ta chỉ có mẫu thân là chủ mẫu, con thấy mẫu thân nên giúp đường tỷ tìm vài vị thiếp thất làm thành đàn đại tộc chủ mẫu, để các nàng giáo dạy đường tỷ phải làm hoàng phi như thế nào đi.”
La Duy nói xong, nhấc chân đi thẳng.
Phó Hoa bị La Duy dồn vào thế bí, nhìn La Tri Thu, hồi lâu mới nói:“Xem ra một việc thiếp cũng không thể làm đúng được.”
224 Trữ Phi kế tiếp?
Phó Hoa bị La Duy nổi nóng một hồi, nhưng bà không phải một phụ nhân đầu óc vô tri, biết La Duy nói không sai, nhưng vẫn lờ lời khuyên của y đi.
La Tri Thu sau khi trấn an phu nhân, lại tới tìm La Duy, đi đến cửa thư phòng, liền nghe thấy bên trong La Duy đang oán giận với La Tắc,“Mẫu thân nghĩ thế nào lại muốn so đo với Thường gia chứ? Còn chê chúng ta La gia chưa đủ náo động? Chúng ta thế nào tự bản thân biết không được à? Sống cho người khác nhìn sao?”
“Tiểu Duy,” La Tắc nói:“Ta hiện tại chẳng hiểu nổi ngươi, ngươi cẩn thận như vậy là vì cái gì? Còn có người muốn hại nhà chúng ta sao? Người kia là ai? Khiến ngươi đứng ngồi không yên như thế.”
“Nhị ca!” La Duy trong lòng sốt ruột, lại không biết phải nói với huynh trưởng thế nào.
“Ngươi đừng kêu nữa,” La Tắc nói:“Ngươi có chuyện gì thì cứ nói, ta nghe đây. Tiểu Duy, nói thật, chuyện triều đình ta không hiểu lắm, ngươi nói cho ta nghe xem.”
La Duy suy nghĩ hồi lâu, mới nhìn La Tắc nói:“Cũng giống như những trận chiến của Nhị ca thôi, không phải kiêu binh tất bại sao? Làm người cũng giống như vậy, kiêu căng xa xỉ chưa chắc đã có kết cục tốt.”
La Tri Thu đẩy cửa đi vào, không đợi hai nhi tử đứng dậy, liền nói với La Duy:“Ngươi nói không sai, nhưng cũng không thể ăn nói với nương ngươi như vậy. Ta biết ngươi không tán thành hôn sự này, nhưng đây là do tam điện tự cầu xin, bệ hạ đồng ý, vi phụ cũng không có biện pháp phản đối nữa.”
“Vì cái gì không tán thành chứ?” La Tắc càng không hiểu,“Ba ngày sau chính là đại hôn, mọi người không tán thành sao?”
“Là đệ nghĩ nhiều,” La Duy nhìn La Tắc cười, nói:“Nhị ca đừng lo lắng, La gia chúng ta sao có thể sẽ bị người hại? Chỉ là chuyện ở bãi săn Tây Sơn, Nhị ca phải luôn ghi tạc trong lòng, sau này đừng để bị lừa nữa.”
“Ngươi nói Tô Tĩnh kia là người của nhị điện hạ,” La Tắc nói:“Nếu không phải ngươi nói giữ hắn lại, ta đã sớm đem hắn đuổi ra khỏi Đô Úy quân rồi.”
“Không phải Tô Tĩnh dẫn huynh đến sơn khẩu kia sao, không thì Nhị ca sao lại gặp Từ thị trắc phi?” La Duy nói:“Người kia là ai, còn cần đệ nói sao?”
“Vì cái gì ta không thể động đến hắn?” La Tắc nói:“Ta hiện tại cứ nhìn thấy hắn, liền không được tự nhiên.”
“Huynh đuổi hắn đi, nhị điện hạ sẽ cử người khác đến, không bằng cứ để Tô Tĩnh ở lại Đô Úy quân,” La Duy nói:“Như vậy chúng ta còn biết phải đề phòng ai. Hơn nữa, Nhị ca vừa chịu phạt, liền quay ra trừng phạt cấp dưới dẫn đường, nếu tin này truyền ra, người khác sẽ nói như thế nào về Nhị ca?”
“Trời sinh mệnh bận tâm,” La Tắc bỏ lại một câu.
La Tri Thu nhìn hai nhi tử, rồi nghĩ đến đại nhi tử đang trên đường tới thượng đô, hai đứa nghĩ quá ít, một đứa nghĩ quá nhiều, nếu ba nhi tử có thể bù trừ cho nhau thì tốt quá.“Nương ngươi sẽ lờ ngươi đi,” La Tri Thu nhìn La Duy nói:“Nàng coi như chính mình gả nữ nhi, khó tránh khỏi vạn sự đều muốn phải tốt nhất, ngươi cũng thông cảm cho nàng một chút.”
Tiểu tư (người sai vặt) trong viện La Tắc lúc này chạy tới tìm La Tắc, trong quân có tướng quân đến tìm.
“Ta đi tiếp khách,” La Tắc đi trước. Ra khỏi thư phòng La Duy rồi, La Tắc mới nghĩ đến, vốn tưởng quan hệ mẫu tử hai người đã tốt lên, không ngờ vẫn lúc tốt lúc xấu, La Duy đi Bắc Yến, Phó Hoa vô cùng lo lắng, hận không thể mỗi ngày quỳ gối trước mặt Bồ Tát cầu nguyện, hiện tại La Duy ở ngay đây, lại cứ như kẻ thù. La Tắc không ngờ mình chưa nói được mấy câu, đã bị La Duy giáo huấn một trận.
“Nhị công tử về ạ?” Tiểu Tiểu đang đứng ở trong viện thấy La Tắc đi ra, nhỏ giọng hỏi La Tắc:“Tam công tử lại làm sao thế ạ? Sao sắc mặt lại không tốt vậy?”
“Đi đi!” La Tắc đẩy đầu Tiểu Tiểu ra,“Tự hỏi công tử nhà ngươi đi! Tiểu tử ngươi cũng học cái thói nói nhảm sau lưng rồi à?”
Tiểu Tiểu không sợ bị đánh, bị La Tắc đẩy ra sau vài bước, lại đến gần La Tắc nói:“Nô tài nghe nói tam công tử lại bị phu nhân mắng.”
“Không thể nào!” La Tắc ngoài miệng nói, trong lòng lại suy nghĩ, nếu thật sự là nương giáo huấn nhi tử thì thật tốt biết bao! Đi về phía trước vài bước, thấy cửa phòng Vệ Lam mở ra, liền lại dừng lại hỏi Tiểu Tiểu:“Vệ đại ca ngươi ở trong phòng?”
“Vâng,” Tiểu Tiểu nói:“Đang luyện chữ.”
“Đang làm cái gì cơ?” La Tắc sợ mình nghe lầm.
“Đang luyện chữ ạ,” Tiểu Tiểu nói:“Vệ đại ca được tam công tử tay cầm tay dạy dỗ, viết khá đẹp, chữ viết rất giống chữ tam công tử.”
“Còn có việc này?” La Tắc hiếu kì cất bước vào phòng Vệ Lam, hắn nghe nói Ảnh vệ Kỳ Lân không biết chữ, sao Vệ Lam này lại biết?
“Nhị công tử,” Vệ Lam nghe thấy tiếng bước chân của La Tắc, đặt bút xuống, hành lễ với La Tắc.
“Ngươi với ta còn khách khí nữa sao?” La Tắc nói rồi đi đến trước bàn, vừa vặn nhìn thấy chữ Vệ Lam, thật đúng là có chỗ giống chữ La Duy như đúc.“Đệ đệ này của ta…” La Tắc cầm tờ giấy viết chữ của Vệ Lam nhìn, nói với Vệ Lam:“Ta bảo nó dạy Ưu nhi viết chữ, nó nói không rảnh, chữ của ngươi không phải là do nó dạy hay sao?”
Vệ Lam vội đáp:“Ta vẫn đi theo bên cạnh công tử, cho nên mới có thể học chút chữ nghĩa.”
“Ta không trách nó.” La Tắc biết Vệ Lam có ý bảo vệ La Duy, bật cười nói:“Xem ra trong viện này, không thể nói rằng La tiểu hầu gia đang nói dối nhỉ. Ta có vài bằng hữu trong quân đến thăm, Lam, ngươi cũng đến đây đi.”
“Ta cũng phải đi?” Vệ Lam không hiểu, La Tắc gặp bằng hữu, vì cái gì phải đưa hắn theo cùng.
“Đi thôi,” La Tắc đặt tờ giấy Tuyên Thành đầy chữ lên bàn, nói:“Ngươi còn muốn đi thi Trạng Nguyên sao? Lam à, Tiểu Duy coi trọng ngươi như vậy, sẽ không để ngươi làm thị vệ của nó cả đời, lúc này để ngươi gặp các tướng quân nhiều một chút, đối với ngươi rất có lợi, theo ta nào.”
“Ta…” Vệ Lam đứng bất động, có thể làm thị vệ cho La Duy cả đời đã là phúc phận của hắn, hắn còn có thể cầu thêm điều gì?
“Đi thôi,” La Tắc cũng không đợi nữa, bước ra khỏi phòng, nói với Vệ Lam ở phía sau:“Lời ta nói, ngươi không nghe sao?”
La Tắc cũng là chủ tử, lời hắn nói Vệ Lam không thể không nghe, chỉ có thể đi cùng La Tắc.
“Chuyện của đám quan văn như Tiểu Duy ta không hiểu rõ,” La Tắc vừa đi vừa nói với Vệ Lam:“Nhưng quân đội chúng ta là một bát nước sôi, cũng cần bằng hữu, có rất nhiều cửa, có nói không chừng Tiểu Duy cũng không biết hết.”
Vệ Lam nghe La Tắc nói như vậy, mới có hứng thú, hỏi La Tắc:“Còn có thứ công tử không biết sao?”
“Đương nhiên!” La Tắc nói:“Ta hỏi ngươi, người không thể đắc tội nhất trong quân là ai?”
Vệ Lam trả lời:“Là Đại soái?”
“Không đúng.” La Tắc lắc đầu.
Vệ Lam nói:“Chủ soái ba quân không phải là quan viên tối cao trong quân đội sao? Còn có người chức to hơn đại soái?”
“Quan vận chuyển lương thực, quan quân nhu, y quan, ba vị này tuyệt đối không thể đắc tội.” La Tắc nói cho Vệ Lam thật rõ ràng.
“Những người này không phải đều phải nghe lệnh chủ soái sao?” Vệ Lam hỏi, hắn đi theo La Khải vào trong quân, cũng không thấy La Khải nói ba loại quan này có bao nhiêu đại uy phong cả.
“Ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe.” La Tắc không phải thầy giỏi, lúc này lại kiên nhẫn dạy Vệ Lam con đường tòng quân. Hắn thấy cách La Duy đối xử với Vệ Lam, cảm giác Vệ Lam sẽ là Trữ Phi kế tiếp.
Trong thư phòng, La Tri Thu cùng La Duy chờ sau khi La Tắc đi, mới bắt đầu thực sự bàn chuyện.
“Uyển nhi là đứa biết điều,” La Tri Thu cùng La Duy nói chút chuyện điều động người trong triều đình, sau lại cùng La Duy nhắc đến La Uyển,“Ngươi cũng không cần lo nó sẽ làm gì thái quá.”
“Vậy tam điện hạ có ý gì ạ?” La Duy nói:“Trước đây con không thấy hắn cùng với nhà chúng ta có bao nhiêu thân cận, lúc này chủ động muốn kết hôn với nữ tử La gia, liệu hắn có tâm tư gì chứ?”
La Tri Thu nhìn La Duy, khoát tay áo, có một số việc trong lòng hiểu rõ, nhưng nói ra thì chẳng có gì hay.
225 Bạch ngọc Nam Chiếu
Nhị hoàng tử Long Huyền và tam hoàng tử Long Hành cùng đại hôn, thượng đô lại chìm trong ồn ào náo động sung sướng. Mọi người đổ ra đường, xem hai vị hoàng tử đón dâu, thậm chí muốn nhìn một chút dung nhan tân nương qua khe hở khăn trùm đầu xinh đẹp đến cỡ nào. Chiêng trống ầm vang, trong hai kiệu hoa đỏ thật lớn, đỉnh mạ vàng chạm trổ hình phượng có hai nữ hài, một từ thành bắc, một từ thành đông, hướng về phía hoàng cung.
Bên ngoài kiệu tiếng hoan hô không ngớt, tân nương trong kiệu lại một không yên, một ưu sầu. Nữ tử Thường thị không biết bên trong cung điện bề ngoài kim bích huy hoàng kia, là cái gì đang đợi mình. Tiếng chúc mừng của người bên ngoài nàng đều không nhớ được, duy chỉ nhớ nụ cười miễn cưỡng mà cha mẹ và huynh trưởng dành cho mặt nàng. Nữ tử La thị lại nghĩ đến việc nàng mặc chiếc áo cưới này rồi, khi bước lên kiệu hoa, phía sau truyền đến tiếng khóc rống của tổ mẫu (bà nội). Nữ tử La thị nước mắt thấm ướt cả áo cưới quý giá, tổ mẫu không lâu sau sẽ trở lại U Yến, hơn nữa sống cả quãng đời còn lại ở nơi đó, mà nàng vào cửa cung, lăng mộ hoàng gia sẽ là chốn về của nàng, cả đời này, hai người sẽ không gặp lại.
La Duy buổi chiều nay mới nhập cung, tuy rằng y không có bao nhiêu chân tâm, nhưng thân là thần tử, y phải tỏ vẻ chúc mừng hai vị hoàng tử. Quà mừng của La gia hôm qua cũng đã đưa vào trong cung, La Duy nói là chúc mừng, kỳ thật cũng không vào trong, chỉ cúi đầu nói vài câu ở ngoài điện Phượng Nghi, để thái giám phụ trách nghi lễ ngoài Phượng Nghi nhớ tên mình, trận này coi như xong.
“Công tử,” La Duy làm xong đại lễ, tổng quản thái giám Thượng Hỉ của Phượng Nghi điện liền đi đến trước mặt y, nói:“Ngài muốn vào điện gặp nương nương không?”
La Duy nhìn Phượng Nghi điện người ra kẻ vào, người người đều vô cùng bận rộn,“Hôm nay không cần,” La Duy nói với Thượng Hỉ:“Nương nương hôm nay nhất định bộn bề nhiều việc, ta sẽ không quấy rầy.”
“Công tử đắc thắng về triều, nương nương lại phải chuẩn bị đại hôn cho hai vị điện hạ, chưa có dịp gặp mặt công tử,” Thượng Hỉ nhỏ giọng nói với La Duy:“Nương nương có nhắc đến việc này vài lần.”
“Chờ vài ngày đi,” La Duy cầm mấy tấm ngân phiếu đưa cho Thượng Hỉ, người này quả nhiên trung thành, gã đang thay hoàng hậu giải thích với y, rằng vì sao La Duy từ Bắc Yến viễn chinh trở về, hoàng hậu lại không gọi y đến gặp mặt.
Thượng Hỉ nhận phần thưởng của La Duy, còn định tiễn La Duy ra bên ngoài, liền nghe tiếng ai gọi mình trong điện.
“Đi đi,” La Duy cười nói:“Hôm nay ngươi không cần quản ta, mau đi đi.”
Thượng Hỉ thế này mới chạy về Phượng Nghi điện.
La Duy đi về phía ngoài cung, nói vậy hôm nay Trường Minh điện của Hưng Võ đế cũng giống Phượng Nghi điện, y không nên đến quấy rầy.
“Công tử,” Phúc Vận đứng ở cái cửa hình vòm ngoài Phượng Nghi điện chờ La Duy thật lâu, gặp La Duy trên cầu, vội tiến lên nghênh đón, hành lễ với La Duy.
“Như thế nào lại là ngươi?” La Duy nhìn thấy Phúc Vận, liền nhíu mi nói:“Ngươi tìm ta có việc gì?”
“Hồi bẩm công tử,” Phúc Vận nói:“Nhị điện hạ mời công tử đến Khuynh Văn điện một chuyến.”
“Hôm nay là ngày đại hỉ của điện hạ,” La Duy nói:“Hắn còn có thể có chuyện gì nói với ta?”
“Công tử,” Phúc Vận cầu xin La Duy:“Ngài hãy đi một chuyến đi. Nô tài không biết Nhị điện hạ có ý gì với công tử, nhưng nô tài nhìn bộ dáng của điện hạ, nhất định là có lời quan trọng muốn nói.”
“Có cái gì có thể quan trọng hơn đại hôn ngày hôm nay?” La Duy nói:“Ngươi trở về nói với điện hạ, hôm nay La Duy không tiện quấy rầy, ngày khác nhất định sẽ đến bái kiến hắn.”
“Công tử,” Phúc Vận chặn trước mặt La Duy, quỳ xuống,“Nô tài cầu ngài hãy thương nô tài, điện hạ nói, nếu nô tài không mời được công tử, nô tài cũng không cần về Khuynh Văn điện nữa, trực tiếp tới Dịch Đình chịu tội cùng nhóm phụ nhân.”
“Thì ra ta còn phải suy nghĩ cho tiền đồ của Phúc công công nữa cơ à?” La Duy nói:“Ngươi có thể yên tâm, điện hạ nhà ngươi không rời khỏi ngươi được đâu.”
“Công tử,” Phúc Vận thấy La Duy muốn đi, vội quỳ rạp xuống chân La Duy:“Nô tài chỉ có một cái mạng hèn, không đáng giá nhắc tới. Công tử, hôm nay là ngày vui của Nhị điện hạ, công tử hãy chiều ý điện hạ một lần đi.”
La Duy định nói ta vì cái gì phải chiều ý Long Huyền? Nhưng xem ra cung nữ thái giám lui tới đây đều nhìn thấy bọn họ, biết Phúc Vận quỳ xuống, chỉ cần một lát thôi, cũng có thể truyền khắp trong cung từ trên xuống dưới.“Dẫn đường đi,” La Duy tránh được cái quỳ gối của Phúc Vận, Phúc Vận là người bên cạnh Long Huyền, nếu cứ để Phúc Vận quỳ ở đây, chuyện giữa y và Long Huyền không biết sẽ lại truyền ra tam sao thất bản thế nào.
“Công tử, mời.” Phúc Vận vội vã đứng lên, đi tới phía trước La Duy dẫn đường.
Một tiểu thái giám bên cạnh tam hoàng tử Long Hành, một đường chạy theo La Duy từ Phượng Nghi điện đến cửa hình vòm, nó cũng muốn nói chuyện với La Duy, đáng tiếc bị Phúc Vận giành trước một bước, đành đứng ở đó nhìn. Tiểu thái giám thấy La Duy đi cùng Phúc Vận, vội trở về Phúc Trạch điện bẩm báo Long Hành.
“Lúc này điện hạ nhà ngươi sao lại về Khuynh Văn điện?” La Duy ở trên đường hỏi Phúc Vận.
“Hồi bẩm công tử,” Phúc Vận nói:“Bệ hạ để điện hạ trở về trước nghỉ ngơi một chút.”
“Thế nhị Vương phi đâu?” La Duy hỏi.
“Vương phi ở Phượng Nghi điện.” Phúc Vận nói:“Hoàng hậu nương nương còn có việc muốn phân phó cho nàng.”
La Duy không muốn hỏi thêm, cùng Phúc Vận đi đến Khuynh Văn điện. Một cung điện thường ngày tĩnh lặng, hôm nay giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ, nhưng trong mắt La Duy, hoàn toàn chẳng có cảm xúc.“Điện hạ ở nơi nào?” La Duy thấy Phúc Vận đưa y đến hậu điện, liền dừng lại hỏi.
“Điện hạ ở Mặc Trì chờ công tử,” Phúc Vận nói:“Xin công tử theo nô tài đến.”
La Duy ngược lại là nhớ rõ Khuynh Văn điện có một cái hồ, Long Huyền khi còn bé thích ngồi bên cạnh hồ luyện chữ, rồi rửa bút nghiên ngay tại chỗ này, cho nên tên vốn có của cái hồ này chẳng ai còn nhớ nữa, sau này gọi nó là Mặc Trì (hồ mực).
Phúc Vận đưa La Duy đến Mặc Trì, liền lui xuống.
“Điện hạ,” La Duy gọi Long Huyền đứng cạnh bờ hồ, mắt nhìn dòng nước xuất thần.
“Ngươi còn nhớ đã xảy ra chuyện gì bên hồ không?” Long Huyền cũng không nhìn La Duy đang hành lễ sau lưng hắn, mở miệng hỏi y.
La Duy nói:“Nơi này là chỗ điện hạ thường luyện chữ.”
Long Huyền hỏi:“Còn gì nữa?”
La Duy đáp:“Còn có thể có cái gì?”
Long Huyền quay người lại, hắn đưa tay ra cho La Duy nhìn.
La Duy nhìn thứ trên tay Long Huyền, đó là một đôi ngọc Uyên Ương.
“Ngươi không nhớ rõ?” Long Huyền đưa thứ trong lòng bàn tay đến trước mắt La Duy.
Ngọc Uyên Ương này La Duy đương nhiên nhớ rõ, nhưng chỉ khi nhìn thấy mới nhớ ra. Đây là thứ y tự tay chọn để tặng Long Huyền, là bạch ngọc Nam Chiếu thượng hạng, mặt trên còn có chữ y tự tay khắc, La Duy nhìn kỹ hai cánh Uyên Ương, quả nhiên nhìn thấy một chữ “Huyền”, một chữ “Duy”.“Điện hạ không phải đã ném nó đi sao? Sao bây giờ lại ở trên tay ngài?” La Duy hỏi, y nhớ rất rõ, Long Huyền khi đó nổi giận với y, đem một miếng Bạch Ngọc Uyên Ương ném vào Mặc Trì, còn y, sau khi Long Huyền đi rồi, cũng ném mảnh còn lại vào trong nước.
“Ta sai người vớt lên.” Long Huyền nói, thanh âm có chút khô sáp.
“Thứ này đúng là Bạch Ngọc thượng hạng,” La Duy không quan tâm mà nói:“Nhưng trong cung còn rất nhiều ngọc tốt hơn, điện hạ không cần làm như thế.”
“Vậy còn lời nói đó?”
“Nói cái gì?”
“Lời ngươi nói khi đưa ta ngọc Uyên Ương này.”
Những lời nói với Long Huyền khi đó? La Duy nhất thời không thể nhớ lại, nhưng nghĩ bất quá là những lời bày tỏ với Long Huyền mà thôi.“Khi đó tiểu thần không hiểu chuyện, nói mê nói sảng, điện hạ hãy quên đi,” La Duy nói với Long Huyền:“Tiểu thần hiện tại đã biết chừng mực hơn rồi.”