16 Replies296 Nợ mạng người.
Sau khi trên đùi bớt đau đớn, cả người La Duy đã ướt đẫm mồ hôi. Lão Vương thái giám mang nước ấm đến, Sở thái y tự tay lau người cho La Duy. Thân thể vô lực, La Duy không giãy dụa nữa, chỉ ngây ngốc nằm im. Khăn nóng lướt trên người, thực thoải mái, thế nhưng đôi mày La Duy mãi không thể giãn ra.
Sở thái y nhìn thân thể thiếu niên còn mang vẻ ngây ngô này, chỗ nào cũng có vết thương, không khỏi lắc đầu. Chưa nói đến thù giết huynh trưởng, mối hận gãy chân này cũng là một vết sẹo chẳng thể lành, người này sẽ không bao giờ tha thứ. Sở thái y nhẹ giọng nói với La Duy:“Vương gia chớ xem nhẹ mồ hôi, da trên tay phải và trên lưng ngươi đã hỏng, sau này không thể đổ mồ hôi nữa. May mà thời tiết mùa hè Bắc Yến không quá nóng bức, cho nên vương gia cũng sẽ không gặp khó khăn.”
“Chân ta có thể chữa khỏi không?”
Nửa tháng rồi, Sở thái y mới nghe La Duy hỏi về vết thương của mình, lão trở nên vui vẻ. Có tâm trạng để hỏi về vết thương, chứng tỏ người này không hề một lòng muốn chết, mà là đã chấp nhận số mệnh, nên mới chịu nghỉ ngơi?
“Trị không hết cũng phải trị.” Ngay lập tức La Duy lại khiến niềm vui của Sở thái y tan thành mây khói:“Cả đời này ta cứ như vậy, dù không chết cũng chỉ là một nam sủng, có chân hay không cũng thế thôi.”
“Bệ hạ không hề có ý khinh thường vương gia.” Sở thái y nói đỡ cho vạn tuế gia nhà mình.
Khuôn mặt La Duy lại đầy vẻ châm chọc.
Sở thái y buộc lại vạt áo cho La Duy, khi nói ra những lời này, chính lão cũng không thể tin vào mình được.
“Vương gia muốn ăn cái gì?” Lão Vương thái giám thấy Sở thái y đã lau người cho La Duy xong, mới hỏi La Duy.
“Ta không đói bụng.” La Duy đáp.
Lão Vương thái giám nhìn Sở thái y, từ hôm qua tới giờ mới chỉ ép người này ăn được một bát cháo, y lại nôn ra hơn nửa, thế mà đến bây giờ vẫn không đói sao?
Sở thái y thu dọn mấy thứ trên giường, lúc này hơi thở của La Duy còn chưa thoải mái, cho dù ăn nữa cũng sẽ lại nôn ra thôi.“Vương gia.” Sở thái y hỏi La Duy:“Có phải ngài cũng hận tại hạ hay không?”
La Duy nhìn trần nhà, không nói một lời.
Sở thái y ra ngoài, sợ rằng chỉ cần là người Bắc Yến, người này cũng đều hận.
La Duy nằm một lát, miễn cưỡng cử động thân thể, lấy ra một nửa miếng ngọc Uyên Ương từ dưới gối, siết chặt trong tay, có như vậy trái tim y mới không còn cuồng loạn. Không biết Vệ Lam có nghĩ y là kẻ bối tổ vong tông hay không, nếu Vệ Lam cũng tin… Mắt La Duy cay cay, nếu Vệ Lam cũng tin thì biết làm sao bây giờ? Không thể trở về Đại Chu, thì cho dù y có chết, cũng chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ mà thôi.
Lão Vương thái giám canh giữ bên giường La Duy, thấy trong mắt La Duy hình như có lệ, vội hỏi:“Vương gia, có đau lắm hay không?”
“Ngươi ra ngoài đi.” La Duy nói:“Để ta yên tĩnh một mình.”
Lão Vương thái giám không dám đi.
“Ta bây giờ muốn tự sát cũng không có đủ sức.” La Duy nói:“Các ngươi còn không yên tâm cái gì?”
Lão Vương thái giám nói:“Vương gia, lão nô tài ở ngay bên ngoài, ngài muốn gì thì cứ gọi nô tài một tiếng.”
Nghe tiếng bước chân lão Vương thái giám đi xa, La Duy mới thở dài. Giơ ngọc Uyên Ương lên trước mắt, trong đầu vẫn hiện rõ bóng dáng Vệ Lam, chỉ là sau đó khuôn mặt La Khải lại hiện ra trước mắt, khiến La Duy không dám nhớ đến Vệ Lam nữa. Đại ca chết rồi, không biết đại tẩu ra sao, y còn mặt mũi nào để nghĩ đến Vệ Lam, nghĩ đến tương lai của chính mình?
“Vương gia.” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng người, La Duy nhận ra giọng người này, là Tôn Ly.
La Duy buồn bực, nay y đã là cá nằm trên thớt, sao những người này vẫn không chịu buông tha?
“Vương gia.” Lại có giọng nữ tử vang lên.
Giọng nói này khiến La Duy quay đầu nhìn người nọ, y thấy Hồ đại nương quỳ trên mặt đất.
“Nương, nương!” Ngoài phòng vang tiếng trẻ con kêu khóc, nhưng lập tức lại không nghe thấy nữa, hẳn là đã bị ai đó che miệng lại.
“Yến Nhi cũng bị bắt?” La Duy hỏi Hồ đại nương.
Trán Hồ đại nương chạm sát đất, không hề lên tiếng.
La Duy nhìn Hồ đại nương, có chịu thụ hình, xem ra Tư Mã Thanh Sa không bỏ qua cho nữ nhân này. Ở trong hoàng cung, che giấu thân phận gián điệp, cho dù gián điệp này chỉ có nhiệm vụ chăm sóc y, nhưng Tư Mã Thanh Sa cũng nhất định sẽ không giữ lại mệnh kẻ này, gian tế bên giường, há có thể ngủ yên?
Tôn Ly nói:“Bệ hạ nói người này tùy vương gia xử trí.”
“Giết là được rồi, cần gì phải hỏi ý ta?” La Duy nói.
Vẻ mặt Hồ đại nương vẫn không có phản ứng.
“Còn đứa con gái?” Tôn Ly lại hỏi.
Lúc này Hồ đại nương mới ngẩng đầu nhìn về phía La Duy.
“Ngươi nói ta nên để Yến Nhi chết theo ngươi, hay là giữ lại mạng sống cho nó, để giải tỏa lúc nổi giận nhỉ?” La Duy lạnh lùng hỏi Hồ đại nương.
“Vương gia.” Hồ đại nương lên tiếng:“Yến Nhi hoàn toàn không biết gì về việc này cả.”
“Đại ca của ta chết rồi.” La Duy nói:“Đứa con thứ hai của huynh ấy và đại tẩu cũng không còn nữa, bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì về việc này.”
“Nhưng ngài vẫn rất yêu quý Yến Nhi mà!”
“Ta cũng luôn tin tưởng ngươi!”
Hồ đại nương há miệng, vẻ mặt đau khổ.
“Bản lĩnh của Long Huyền lớn thật đấy, ngay cả chỗ này mà hắn cũng có thể cài người vào.” La Duy nói tới đây, thở hổn hển một lúc rồi mới nói:“Hắn cho ngươi những gì? Ngươi chịu bán mạng vì hắn sao? Có nghĩ rằng sau khi mọi chuyện thành công, thay vì hai mẹ con cùng về Chu, thì hai người sẽ cùng bỏ mạng không?”
“Ta vốn mang họ Liễu.” Hồ đại nương nói với La Duy.
La Duy sửng sốt, muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, trên đùi lại đau nhức, khiến y bật kêu ra tiếng.
“Hơn nữa, ta còn phải gọi Liễu thừa tướng một tiếng anh họ.” Hồ đại nương nói:“Vương gia, điện hạ giữ cho ta một mạng, tất nhiên ta phải bán mạng cho hắn. Mà vương gia, lại là kẻ thù của Liễu thị, vương gia sẽ không phủ định chứ?”
“Liễu Song Sĩ đáng chết!” La Duy nghiến răng.
“Nhưng chúng ta không ở thượng đô, chưa từng hưởng vinh hoa của tướng phủ thì có tội tình gì? Vương gia, một câu đáng chết của ngươi, đã khiến toàn tộc ta bị diệt trừ, vương gia đang ở địa vị cao, tất nhiên sẽ không để ý trong vụ án kia Liễu thị có bao nhiêu người chết.”
Ánh mắt La Duy vụt sáng, sau đó trở nên tức giận:“Cho nên? Ngươi đang trả thù ta sao?”
“Ta chỉ nghe lệnh mà làm, vương gia thân phận cao quý, ta không dám hận.” Hồ đại nương nói:“Chỉ là Yến Nhi… nó bị ta liên lụy.”
“Ta sẽ thành toàn cho tình cảm sâu đậm của mẹ con ngươi.” La Duy nói:“Cho các ngươi chết cùng một chỗ.”
Hồ đại nương tuyệt vọng nhìn La Duy đang nằm trên giường, bà không hy vọng La Duy tha cho mẹ con bà, chỉ là bà muốn thử một lần, xem có thể giúp Yến Nhi có một con đường sống hay không. Xem ra La Duy không phải kẻ mềm lòng, bà và Yến Nhi nhất định sẽ chết cùng một chỗ.
“Đi thôi.” Tôn Ly thấy La Duy lên tiếng, liền đi lên, nói với Hồ đại nương. Đừng coi thường vì đó chỉ là một phụ nhân, xương cốt bà cứng rắn, thụ hình vài ngày, nhưng vẫn không thể tra ra chút manh mối nào về đồng đảng của bà ta, cuối cùng vạn tuế gia mất kiên nhẫn, lại vừa háo hức muốn cho La Duy biết, nên nữ nhân kia mới bị giải từ thiên lao đến nơi này.
“Vương gia.” Hồ đại nương nghiêng ngả đứng dậy, lớn tiếng nói với La Duy:“Ta không hối hận vì đã hại ngươi, vương gia ngươi cũng nợ ta hơn một trăm mạng người!”
297 Gặp lại Mạc Hoàn Tang
Trong cung thất một lần nữa tràn ngập mùi máu tươi dày đặc.
Hồ đại nương đập đầu vào cột gỗ trong cung thất, óc văng tung tóe mà chết.
Tôn Ly không ngờ chỉ trong giây lát đã xảy ra chuyện, định vội vàng gọi người vào dọn dẹp thi thể bẩn mắt này đi.
“Thật thông minh.” La Duy nói.
“Ngươi nói cái gì?” Tôn Ly hỏi.
La Duy nhìn thi thể Hồ đại nương, hờ hững đáp:“Bà ta biết ta sẽ không để bà ta được chết tử tế, cho nên chết như vậy là rất thoải mái rồi, không phải chịu khổ nhiều.”
Tôn Ly muốn hỏi La Duy một câu, rằng ngươi định để nữ nhân này chết như thế nào? Nhưng lời này còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì gã lại sợ phải nghe đáp án. Chợt nhớ ra người lớn đã chết, bên ngoài còn có một đứa trẻ, liền hỏi La Duy:“Vương gia, con gái của phụ nhân này phải làm thế nào? Ngài muốn xử trí ra sao?”
La Duy không nói gì, dường như thầm suy xét.
“Nếu vương gia muốn nó chết, ta sẽ làm như vậy.” Tôn Ly thấy La Duy như thế, tưởng rằng La Duy đang nghĩ cách để đứa bé kia không được chết tử tế, liền nói:“Đứa bé kia cũng từng chịu thụ hình, bệ hạ không tha cho nó.”
“Nó cũng bị thụ hình?”
“Vâng, đứa bé này cả ngày bám lấy phụ nhân kia, có lẽ cũng biết được gì đó.”
La Duy nghĩ một đứa trẻ như Yến Nhi lại bị quất roi, nỗi hận với Hồ đại nương mới tiêu tan một chút.
“Vương gia?”
“Thôi…” La Duy tuy tỏ vẻ ác độc trước mặt Hồ đại nương, nhưng nếu vẫn muốn y quyết định…“Không cần để ý đứa bé kia nữa, mẫu thân nó bảo vệ nó rất tốt, nó không biết chuyện gì đâu.”
“Vương gia muốn thả nó đi?” Tôn Ly không biết thì ra La Duy cũng có lúc mềm lòng.
“Sao?” La Duy bật cười nói:“Ngươi nghĩ rằng ta là kẻ điên giống Tư Mã Thanh Sa? Ta sẽ không so đo với một đứa trẻ.”
Tôn Ly chỉ có thể lặng im nghe La Duy mắng vạn tuế gia, dù sao chính Tư Mã Thanh Sa cũng không thèm để ý.
“Ngươi còn có việc gì à?” La Duy thấy Tôn Ly đứng mãi không đi, bèn hỏi:“Sao không đưa thi thể này ra ngoài?”
Tôn Ly vội vàng gọi người vào.
“Đưa đứa nhỏ kia đi trước đã.” La Duy lại nói.
Lúc này Tôn Ly mới nhớ ra, không nên để đứa bé nhìn thấy thi thể mẫu thân mình, nên sai người đưa Yến Nhi đi.
“Vương gia ca ca, vương gia ca ca!”
Trong viện, Yến Nhi không bị ai bịt miệng nữa, bắt đầu gào to lên, nó nghe nói mẫu thân tới gặp vương gia ca ca. Yến Nhi cũng chịu nhiều khổ sở trong lao, lại chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, lúc này nó cứ tưởng La Duy có thể cứu hai mẹ con nó.
La Duy nhắm mắt lại, y không muốn lấy mạng Yến Nhi, nhưng nếu muốn y coi nó như muội muội giống trước kia thì không thể, tính ra nó phải gọi Long Huyền một tiếng ca ca. Long Huyền, La Duy nghĩ đến Long Huyền, nỗi hận trong lòng vừa giảm bớt lại tăng lên, kẻ này lợi dụng tất cả mọi người, có trời mới biết hắn thừa dịp xử vụ án Liễu thị mà loại trừ bao nhiêu tử sĩ.
“Vương gia ca ca!” Giọng Yến Nhi khàn khàn, cùng lúc đó trong viện truyền đến tiếng mắng chửi.
Đến khi không còn nghe thấy tiếng Yến Nhi nữa, Tôn Ly mới đưa người vào, mang thi thể Hồ đại nương ra ngoài.
“Hãy để bà ta xuống mồ bình an.” La Duy nói.
“Được, ta biết.” Tôn Ly trả lời.
Khi Sở thái y bước vào, máu và óc trên sàn còn chưa rửa sạch. Trong nháy mắt lại mất một mạng người, Sở thái y chợt cảm thấy bất lực. Khi lão đến bên giường nhìn La Duy, mới phát hiện vẻ mặt y vô cùng khổ sở, nhưng người đã kiệt sức thiếp đi.
“Vương gia còn chưa ăn gì…” Lão Vương thái giám đi tới thấp giọng nói.
“Cứ để y ngủ đã.” Sở thái y nói, lúc này đánh thức La Duy, không khéo lại xảy ra một trận huyên náo.
“Hôm nay bệ hạ đã đến đây chưa?” Lão Vương thái giám lại hỏi.
Sở thái y nhìn lão Vương thái giám và Tôn Ly bước vào, mỗi ngày bệ hạ đều phải đến bốn năm lần, hôm nay một lần cũng không tới, thật kỳ quái.
“Thái Hậu nương nương cho mời bệ hạ.” Tôn Ly chỉ nói một câu.
Sở thái y và lão Vương thái giám vừa nghe Thái Hậu cho mời thì đều hiểu rõ, vị Thái Hậu chủ hậu cung này rốt cuộc không chịu đựng được nữa. Bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, La Duy mắng vạn tuế gia nhiều như vậy, lại còn vô cùng lớn tiếng, không thể không có ai nghe thấy. La Duy là hung thủ hại tiên hoàng, nếu Thái Hậu không quan tâm thì mới là kỳ quái.
Buổi tối này, La Duy lại ngủ yên, một đêm không mộng mị, khi mở mắt thì trời đã sáng.
Tiếng khóc trong điện Thái Hậu vang trọn một đêm, Tư Mã Thanh Sa nói chuyện với Thái Hậu lần này, cuối cùng là một kết cục sụp đổ.
“Ngươi chớ quên, y là hung thủ hại chết phụ hoàng ngươi!”
Tư Mã Thanh Sa bước ra khỏi điện Thái Hậu, vẫn còn có thể nghe được tiếng mắng mỏ phẫn nộ của Thái Hậu phía sau.
Các tùy thị chỉ hận mình không phải kẻ điếc, hạ nhân như họ thực sự không nên nghe những lời này.
Tư Mã Thanh Sa một đêm không ngủ, nhưng vẫn lâm triều. Mới ngồi vào ngai vàng, phía dưới đã có đại thần đứng ra khuyên giải. Chuyện xảy ra đêm qua trong điện Thái Hậu, quần thần đã biết, Tư Mã Thanh Sa không khỏi buồn bực, chuyện hậu cung mà đám thần tử này cũng dám hỏi thăm sao?
Không nhìn ra vẻ giận dữ của Tư Mã Thanh Sa, các triều thần Bắc Yến giờ đây chung một mối thù, trăm miệng một lời, buộc Tư Mã Thanh Sa đuổi La Duy ra khỏi hoàng cung. Kể cả La Duy vì Bắc Yến mà phản bội Đại Chu, thì cũng không thể ở trong thâm cung của đế vương được.
Tư Mã Thanh Sa không dễ dàng mới có thể khiến La Duy vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, nào chịu nghe các đại thần khuyên, hắn càng nghe lửa giận trong lòng càng bùng cháy, các đại thần chẳng ai về phe La Duy cả. Nghĩ đến chuyện La Duy khao khát rời khỏi hoàng cung của hắn, nghĩ đến chuyện nếu La Duy nghe được những lời trên triều ngày hôm nay, khuôn mặt sẽ mang nét trào phúng như thế nào, Tư Mã Thanh Sa lại không thể chịu đựng nổi.“Đủ rồi! Câm miệng hết cho trẫm!” Tư Mã Thanh Sa đập ngự án kêu một tiếng “rầm”,“Chuyện La Duy không liên quan gì đến các ngươi!” Hắn tức giận nói với đám triều thần đang câm như hến:“Đây là chuyện giữa y và trẫm!”
“Cẩm vương Duy làm tổn thương long thể.” Trong điện im lặng một lát, rồi lại có đại thần không sợ chết quỳ xuống đất nói:“Bệ hạ, không biết việc này có thật hay không?”
Ngay cả đến chuyện này cũng truyền ra ngoài, Tư Mã Thanh Sa đột nhiên cảm thấy, chẳng những trong hậu cung của mình có nội gian, mà trong đám triều thần cũng có nội gian, chẳng lẽ hắn lại đổi tất cả người trong hậu cung sao?
“Bệ hạ! Không thể giữ Cẩm vương Duy lại!” Thấy Tư Mã Thanh Sa không nói lời nào, đại thần này càng lớn tiếng:“Nay y mới chỉ khiến long thể tổn thương, thần nghe nói người này độc áo xảo quyệt, nếu sau này y muốn hại tính mạng bệ hạ, thì phải làm sao đây?!”
Có đại thần này cầm đầu, bắt đầu có không ít đại thần phụ họa, nói không thể giữ La Duy dược.
Trước chỉ là không thể giữ La Duy lại trong cung, hiện tại đến tính mạng La Duy cũng không thể giữ, nhìn đám triều thần dưới bậc thang được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng Tư Mã Thanh Sa không thể giết triều thần chỉ vì họ can gián được, đành vung ống tay áo, bỏ mặc đám triều thần, tự bãi triều bỏ đi.
“Bệ hạ, thần còn có bản tấu!” Ngay khi Tư Mã Thanh Sa chuẩn bị xoay người rời đi, dưới bậc ngọc lại có đại thần lên tiếng.
“Nếu vẫn là chuyện về Cẩm vương thì không cần nói nữa.” Tư Mã Thanh Sa cả giận nói.
“Tấu chương của thần không liên quan gì đến Cẩm vương cả.” Đại thần này vội đáp.
Lúc này Tư Mã Thanh Sa mới nhìn về phía đại thần nọ, hỏi hắn – Binh bộ Thượng Thư: “Là chuyện gì?”
“Dạo trước có người đóng quân ở Tân Độ nhìn thấy một người rất giống Mạc Hoàn Tang.” Binh bộ Thượng Thư ảm đạm nói.
……………….
Tự dưng lại muốn edit chương Vệ Lam lấy vợ ghê :v
298 Sinh tấn (Tin tức còn sống của một ai đó)
Vừa mới nhắc đến cái tên Mạc Hoàn Tang, đại điện ban nãy còn xôn xao về chuyện La Duy đột nhiên im bặt.
Tư Mã Thanh Sa nghe cái tên này, trong lòng trở nên hoảng hốt,“Ngươi nói cái gì? Mạc Hoàn Tang?”
“Vâng.” Binh bộ Thượng Thư nói:“Ban đầu thần cũng không tin, nhưng sau khi nghe tả về tướng mạo người này, rồi thuê họa sĩ vẽ lại…” Binh bộ Thượng Thư dâng bức tranh cầm trong tay,“Tranh chân dung ở đây, xin bệ hạ xem qua.”
“Trình lên.” Tư Mã Thanh Sa nói.
Tiền công công vội bước xuống thềm ngọc, nhận lấy bức tranh từ trong tay Binh bộ Thượng Thư, rồi đặt nó lên cái khay mà hai tiểu thái giám đang đỡ, chuyển tới trước mặt Tư Mã Thanh Sa.
Tư Mã Thanh Sa không dám nói Mạc Hoàn Tang có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, nhưng người trong bức tranh này, tuy tướng mạo bình thường nhưng đúng là Mạc Hoàn Tang.
“Có thật là Mạc Hoàn Tang không?” Thấy Tư Mã Thanh Sa nhìn bức tranh mãi không nói lời nào, phía dưới có triều thần gấp gáp đặt câu hỏi.
“Nhìn tướng mạo chắc chắn là Mạc Hoàn Tang rồi.” Tư Mã Thanh Sa xác nhận.
“Không phải gã đã chết sao?!” Có triều thần kêu lên.
“Khi đó không phát hiện thi thể gã.” Có tướng quân đi theo Tư Mã Thanh Sa trong trận chiến Thiên Thủy Nguyên lên tiếng.
Tư Mã Thanh Sa vẫn luôn hoài nghi Mạc Hoàn Tang chưa chết, chẳng những là Mạc Hoàn Tang, mà đại ca Tư Mã Tru Tà của hắn có lẽ cũng vẫn còn sống. Mấy năm nay, Tư Mã Thanh Sa vẫn phái người đi khắp Bắc Yến điều tra, chưa bao giờ ngừng lại, nhưng vẫn đều không có tin tức về hai kẻ kia. Hiện tại có người tận mắt nhìn thấy Mạc Hoàn Tang, Tư Mã Thanh Sa hỏi han tin tức về Mạc Hoàn Tang cũng không quá rối rắm, nhưng vùng Tân Độ này lại khiến hắn cảnh giác. Tân Độ là đất kinh đô, Mạc Hoàn Tang không mai danh ẩn tích đào vong, chạy đến đất kinh đô làm gì? Là muốn tìm hắn báo thù sao? Nghĩ đến đây, Tư Mã Thanh Sa liền hỏi Binh bộ Thượng Thư:“Ngươi phái người đi thăm dò chưa?”
“Thần đã phải binh lính địa phương toàn lực điều tra, nhưng bọn họ tìm khắp cả Tân Độ cũng không tìm thấy Mạc Hoàn Tang.”
“Điều tra cả kinh thành này cho trẫm.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Người này đã đến Tân Độ, thì sẽ không rời khỏi kinh đô.”
“Thần tuân chỉ.” Binh bộ Thượng Thư vội vàng lĩnh chỉ.
“Bãi triều!” Tư Mã Thanh Sa không ở lâu, nói một tiếng bãi triều, rồi không đợi triều thần hành lễ đã vội vàng đi thẳng.
Các triều thần rời khỏi đại điện, tốp năm tốp ba tụ lại bàn luận. Vốn chuyện về La Duy mới là cái khiến họ đau đầu, nhưng hiện tại Mạc Hoàn Tang lại thành kẻ địch lớn trong long bọn họ, người này là tai tinh lớn nhất Bắc Yến, nếu gã bất tử, thì Bắc Yến vĩnh viễn chẳng nhìn thấy mặt trời.
“Nếu Mạc Hoàn Tang thực sự chưa chết, thì chỉ cần bằng thanh danh trong quân đội của gã thôi…” Binh bộ Thượng Thư thở dài:“Nói không chừng trong quân sẽ lại có biến động lạ thường.”
Có triều thần còn tỉnh tỉnh mê mê, nhưng trong lòng ai cũng có một tảng đá lớn đè nặng. Lại nói năm đó Ô Sương thiết kỵ là binh mã của Mạc Hoàn Tang, nhưng các tướng lĩnh do người này tự tay đào tạo làm sao có thể chấm dứt cùng Ô Sương thiết kỵ? Cho dù tin Mạc Hoàn Tang chết đã truyền khắp toàn quốc, nhưng trong quân vẫn có tướng lĩnh không sợ chết mà bất bình kêu oan cho người này. Khi đó Tư Mã Thanh Sa một lòng muốn đoạt lại Xuân Độ quan, còn những tướng quân vẫn dán cái tên Mạc Hoàn Tang trong não ấy, Tư Mã Thanh Sa luôn tìm cách trấn an, chưa thực sự xử phạt ai cả. Hiện tại tin Mạc Hoàn Tang còn sống truyền ra, ai biết các tướng quân lúc nào cũng nghĩ đến Mạc Hoàn Tang kia sẽ làm ra chuyện gì?
Tư Mã Thanh Sa vốn định về Ngự Thư Phòng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tới thăm La Duy.
“Bệ hạ, Thái Hậu nương nương thì sao?” Tiền công công định khuyên, mới vừa cãi nhau với Thái Hậu, lại tới gặp La Duy ngay, không phải như tát vào mặt Thái Hậu hay sao?
“Các ngươi chờ ở đây.” Tư Mã Thanh Sa lại để Tiền công công và mọi người chờ ở của lớn điện Ngưng Lộ, La Duy không muốn nhìn thấy người Bắc Yến, cho nên để ý nhìn thấy càng ít người càng tốt.
Tiền công công không có cách nào, đành chờ ở cổng lớn. Gã nhìn chung quanh, không có ai ở bên ngoài, chợt cảm giác như mình đang giả vờ ngớ ngẩn. Suốt dọc đường, cho dù có bất cứ một người nào nhìn thấy họ thôi, thì Thái Hậu đều biết vạn tuế gia tới thăm La Duy, muốn giấu cũng không giấu được.
Tư Mã Thanh Sa đi vào cung thất của La Duy, phát hiện cửa sổ nơi này mở rộng, người vốn nên nằm trên giường dưỡng thương lúc này không thấy đâu nữa.“La Duy?” Tư Mã Thanh Sa hoảng hốt, lập tức hét lên:“Người đâu, y đâu?!”
Các thái giám canh cửa vội vã chạy vào.
“Cẩm vương đâu?!” Tư Mã Thanh Sa chỉ vào cái gường bừa bộn đệm chăn nhưng không có người nằm.
Bọn thái giám vẫn canh giữ ở cửa, lúc này chạy vào không thấy người đâu, vô cùng choáng váng.
“La Duy, La Duy?” Tư Mã Thanh Sa gọi La Duy vài tiếng, thấy bọn thái giám còn ngẩn ngơ đứng đó, nổi giận:“Mau đi tìm người!” Rồi bối rỗi thầm nghĩ, La Duy bỏ trốn ư? Không thể, y bị gãy chân, đi lại cũng không đi được, sao có thể chạy trốn chứ? Là có người giúp y trốn thoát? Cũng không thể, hoàng cung là nơi muốn vào thì vào sao? Ai có bản lĩnh lớn nhường này? Đại Chu không nhận La Duy, cho dù La Duy có bỏ trốn, thì biết trốn đi đâu chứ?
“Bệ hạ.” Ngay khi người trong cung thất muốn chạy ra tìm người, thì lão Vương thái giám vội vàng chạy vào từ cửa bên:“Hồi bẩm bệ hạ, vương gia đang phơi nắng ở hậu hoa viên, không đi đâu cả.”
Thế này Tư Mã Thanh Sa mới không hoảng hốt nữa:“Ngươi dẫn y đi?”
“Nô tài đưa vương gia ra đó.” Lão Vương thái giám nói:“Hôm nay tinh thần vương gia không tệ, cũng ăn được một chút, nói ánh nắng mặt trời nhìn không tồi, muốn ra xem, nên nô tài đưa y ra ngoài.”
Tư Mã Thanh Sa đi về phía cửa bên, chuyện này khiến hắn rất vui, La Duy đã chịu ăn, lại muốn ra ngoài chơi, rốt cục y cũng nguôi giận rồi, không làm loạn nữa.
Lão Vương thái giám đi theo phía sau Tư Mã Thanh Sa, xoa xoa cái gáy đẫm mồ hôi, hôm nay La Duy chủ động nói chuyện với gã, đã khiến gã giật nảy mình. Mỗi ngày, lão Vương thái giám chỉ có cảm giác rằng nếu La Duy không làm loạn, luôn im lặng, cứ thế mà sống thật tốt, thì gã cũng yên ổn qua ngày.
Tư Mã Thanh Sa ra tới cửa bên, đột nhiên dừng bước.
Lão Vương thái giám theo phía sau, dừng chân không kịp, lập tức đụng vào lưng vạn tuế gia, vốn định quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, thì gã cũng hệt như Tư Mã Thanh Sa, không dám cử động cũng không dám lên tiếng.
Trên nền đất có vết máu, nhìn theo vết máu này, thẳng về hướng đám tường vi nở rộ nơi hậu hoa viên, nửa thân người La Duy đang ghé vào miệng giếng.
Lúc này lão Vương thái giám mới nhớ hậu hoa viên có một giếng nước, chỉ là điện Ngưng Lộ này đã lâu lắm không có người ở, giếng nước cũng bị bỏ hoang nhiều năm. Sau khi hoa viên trùng tu, giếng này được giữ lại, ngay cả miệng giếng cũng được sửa lại.
Tư Mã Thanh Sa nhìn thân thể La Duy chúi vào miệng giếng, không cả dám hít thở mạnh, sợ La Duy phát hiện hắn đến đây, sẽ liều mạng, sẽ nhảy xuống trước khi hắn kịp giữ chân y lại, tất cả sẽ đều kết thúc.
299. Không gặp y nữa
Khoảnh khắc La Duy nhìn thấy bạt ngàn tường vi sắc đỏ, nhìn thấy miệng giếng này, nhìn thấy nó chỉ cách xa mình vài chục bước, La Duy tựa như mê muội, kéo lê cái chân thương tật đến miệng giếng ấy. Thứ khiến La Duy không hài lòng là giếng này đắp hơi cao, bên chân bị thương đã vô cùng đau đớn, y cố gắng một hồi mà vẫn không thể đứng cạnh miệng giếng. Không dễ dàng mới tựa được vào giếng, La Duy đặt cằm trên miệng giếng ấy, nhìn vào bên trong. Giếng này rất sâu, nước màu xanh thăm thẳm, miệng giếng bò đầy dây leo, rêu xanh.
Không khí lạnh trong giếng xộc thẳng vào mặt La Duy, lúc này La Duy mới bắt đầu suy nghĩ, mình đến đây vì cái gì? Giếng này nhìn sâu như vậy, nước giếng chắc là trong mát lắm, nếu mình nhảy vào, có phải sẽ không ai cứu được hay không? Nghĩ đến đây, La Duy mới hiểu mình tới đây vì cái gì, thì ra là bởi muốn nhảy xuống giếng. Lại sờ sờ trên người, đáng tiếc không mang theo ngọc Uyên Ương, xem ra chút niệm tưởng cuối cùng về Vệ Lam cũng không mang đi được rồi.
Ngay khi La Duy nhìn giếng nước mà suy nghĩ miên man, Tư Mã Thanh Sa đã tiến từng bước, không dám phát ra một chút tiếng động nào tới phía sau La Duy, cho đến khi chỉ cần vươn tay là có thể giữ lấy y, thì hắn mới có thể hít thở như bình thường.
La Duy rơi vào một bờ ngực vững chãi, y quay đầu, thấy Tư Mã Thanh Sa bởi vì phẫn nộ mà khuôn mặt vặn vẹo.
“Ngươi muốn chết như vậy sao?!” Tư Mã Thanh Sa ôm lấy La Duy, tiếng rống giận dữ cũng lập tức thốt ra,“Ở bên cạnh ta khiến ngươi muốn chết dến vậy à?! La Duy, ngươi có biết bây giờ bên ngoài đang có bao nhiêu người muốn lấy mạng ngươi không?! Biết có bao nhiêu người đang ép ta giết ngươi không?! Mạng ngươi là của ta, ngươi dám tự tử sao?!”
“Vậy ngươi giết đi.” La Duy nhìn Tư Mã Thanh Sa đầy phẫn nộ, lạnh lùng nói:“Ngươi nên nghe lời họ khuyên, những người đó sẽ không hại ngươi.”
“Ngươi có thể lại……”
“Lại gì?” La Duy chặn lời Tư Mã Thanh Sa:“Ta chưa bao giờ để ngươi ở trong lòng, ngươi là hoàng tử Bắc Yến cũng được, là Hoàng đế cũng tốt, khi ta có thể lợi dụng ngươi thì mới nhớ đến ngươi, còn những lúc khác, đối với ta, ngươi chẳng khác gì người xa lạ.”
Tư Mã Thanh Sa nắm chặt hai vai La Duy, dường như muốn bóp nát đôi vai gầy này,“Ngươi đang nói những lời từ tận đáy lòng? Trong lòng ngươi, ta chỉ là một người xa lạ?”
“Hiện tại là kẻ thù.” La Duy nói:“Giờ đây ta thường xuyên nghĩ về ngươi, nghĩ xem phải giết chết ngươi như thế nào!”
“Vương gia!” Lão Vương thái giám thấy cuộc tranh cãi này thật kỳ lạ, vội đánh bạo nói:“Ngươi đang cô ý chọc giận bệ hạ sao! Rốt cuộc thì ngài đây muốn làm gì?”
Lời lão Vương thái giám khiến Tư Mã Thanh Sa đang mất lý trí vì bị La Duy khích kịp phản ứng lại,“Ngươi muốn chết…” Giọng hắn nhỏ đi:“Muốn ta giết ngươi? Ta sẽ không giết ngươi, ta đã nói cả đời này ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi!”
“Ta hại chết phụ hoàng ngươi…” La Duy nói:“Thù cha ngươi cũng không báo ư? Tư Mã Thanh Sa, ngươi còn chẳng sánh nổi với Tư Mã Tru Tà, Mạc Hoàn Tang thấy ngươi chướng mắt cũng không phải không có đạo lý.”
Tư Mã Tru Tà, Mạc Hoàn Tang, đây là lần thứ mấy trong sáng hôm nay Tư Mã Thanh Sa nghe thấy hai cái tên này nhỉ? Bóp chặt xương vai La Duy, thở thật mạnh,“Câm miệng!” Hắn hét lên với La Duy.
“Đến hôm nay ngươi vẫn còn sợ Mạc Hoàn Tang?” La Duy sao có thể câm miệng, y mỉa mai Tư Mã Thanh Sa:“Đồ vô dụng.”
“Ta từng nói ta sẽ không để ngươi đi!” Tư Mã Thanh Sa lúc này không thể bình tĩnh nữa, thuận tay ấn mạnh vào vết thương trên đùi La Duy,“Không có hai chân, ta xem ngươi có thể đi đến nơi nào? La Duy, khi nào ta muốn ngươi chết, ngươi mới được quyền chết!”
Lão Vương thái giám ngã ngồi trên mặt đất, gã chỉ cách hai người đã phát điên này vài bước chân, chỉ kịp nghe thấy một tiếng “rắc”. Không kịp nhìn tình huống của hai người nọ như thế nào, lão Vương thái giám đứng lên, vắt chân chạy về tiền viện, đó là tiếng xương chân gãy, Sở thái y đang ở tiền viện. Chân lão Vương thái giám như nhũn ra, nhưng gã vẫn cố chạy thật nhanh.
Khi Sở thái y và vài thái y chạy đến hậu hoa viên, đã nghe thấy một tràng cười điên loạn.
La Duy vừa tỉnh lại từ trong cơn hôn mê ngắn ngủi, nhìn khuôn mặt mất hết huyết sắc của Tư Mã Thanh Sa, đột nhiên cười phá lên.
Tư Mã Thanh Sa hệt như lão Vương thái giám ban nãy, ngã ngồi trên mặt đất.
Đám người Sở thái y ngây ngốc đứng im tại chỗ, lần đầu tiên bọn họ ngửi thấy mùi máu tanh lẫn trong tiếng cười, thì ra trong tiếng cười không những có thể mang lệ, mà còn có thể mang theo mùi máu.
Tư Mã Thanh Sa đấm mạnh vào nền gạch, nắm tay tóe máu.
“Bệ hạ!” Nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa tự làm mình bị thương, các thái y mới phục hồi tinh thần chạy tới.
“Xem cho y trước.” Tư Mã Thanh Sa hai tay ôm đầu nói.
La Duy cười to điên cuồng một trận, rốt cuộc lại bị cơn đau từ trong xương cốt làm hôn mê.
Sở thái y ôm La Duy vào lòng, bước nhanh về cung thất, còn lại mấy thái y ngơ ngẩn nhìn nhau, cuối cùng, chỉ có Danh thái y ở lại, những người khác đều đi theo Sở thái y.
“Cút!” Tư Mã Thanh Sa gào lên với vị thái y đang muốn xem vết thương trên tay cho hắn.
Thái y đứng ở một bên không dám động đậy.
Lão Vương thái giám nhìn hai bên, rốt cục vẫn chạy về cung thất. Tất cả đều điên rồi, gã thầm nghĩ.
Tư Mã Thanh Sa nhìn máu vương đầy mặt đất, là máu của La Duy, hay là máu từ vết thương của hắn? Người này thật có bản lĩnh khiến hắn không khống chế được lửa giận mà.
Thái y đứng chờ một bên thấy Tư Mã Thanh Sa giơ bàn tay bị thương lên, mới vội vàng quỳ gối, giúp Tư Mã Thanh Sa xem xét.
“Đi xem y thế nào đi.” Tư Mã Thanh Sa nói với thái y,“Trẫm chờ ở chỗ này.”
Thái y không kịp thu dọn hòm thuốc, liền chạy về phía cung thất, chỉ chốc lát sau, Sở thái y và thái y này đã quay trở lại.
“Y sẽ chết sao?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
Sở thái y bẩm:“Bệ hạ, lần này là vết nối xương của vương gia bị vỡ ra, không phải gãy xương.”
“Tức là không có việc gì?”
Nếu Tư Mã Thanh Sa không phải Hoàng đế, thì có lẽ Sở thái y đã động chân động tay với hắn rồi,“Xương bị gãy hai lần ở cùng một chỗ, sau này có lẽ vương gia đi lại sẽ khó khăn.” Sở thái y nói.
“Không thể đi lại cũng tốt.” Tư Mã Thanh Sa nhẹ giọng: “Như vậy y sẽ chẳng đi đâu được.”
“Bệ hạ.” Sở thái y lớn tiếng nói:“Thần đã từng bẩm với bệ hạ, rằng vương gia không thể lại bị thương. Nếu cứ như vậy, mệnh y sẽ không dài.”
Một câu “mệnh sẽ không dài” khiến Tư Mã Thanh Sa thất thần hồi lâu, cuối cùng hắn nói:“Biết rồi, trẫm không gặp y nữa là được.”
“Không gặp y?” Sở thái y hỏi, lão tuyệt đối không tin.
“Không gặp y, sẽ không làm y tổn thương nữa…” Tư Mã Thanh Sa tựa như người say rượu, lắc lư đứng dậy, nói:“Trẫm không biết nên ở bên y như thế nào…”
“Vậy hãy tìm một tòa nhà bên ngoài cung.” Sở thái y nói lời ấp ủ đã lâu trong lòng,“Bệ hạ, ngài để vương gia rời khỏi nơi này đi.”
“Ta không buông tay được.” Tư Mã Thanh Sa lại nói:“Cho dù y có là kẻ thù giết cha ta, ta… ta cũng không thể rời khỏi y.”
Sở thái y đi theo phía sau Tư Mã Thanh Sa, nhìn vị đế vương luẩn quẩn trong cung thất của La Duy mãi, dưới chân như có sức nặng ngàn cân, một mình tập tễnh bước ra khỏi điện Ngưng Lộ. Sở thái y không tin lời Tư Mã Thanh Sa, nhưng nếu từ nay về sau Tư Mã Thanh Sa thật sự không đến điện Ngưng Lộ nữa, thì ít nhất La Duy vẫn còn có thể sống bình yên trong điện Ngưng Lộ, là như vậy nhỉ.
300. Vương gia ca ca
Tư Mã Thanh Sa không đến điện Ngưng Lộ, La Duy cũng mất đi đối tượng để xả giận. Vì thế một người hàng ngày ở lì trong Ngự Thư Phòng, ngày đêm lo chính sự, một người ở điện Ngưng Lộ dưỡng thương, suốt ngày trầm mặc ít lời. Cứ như vậy, nếu hai vị này yên ổn, thì cả hoàng cung Bắc Yến này cũng yên bình.
Chỉ có lão Vương thái giám là không hài lòng với hiện tại, ngày nào gã cũng phải hầu hạ La Duy, rồi y ăn cái gì, nhìn cái gì, mọi thứ xung quanh, toàn bộ đều phải kể cho vạn tuế gia nhà mình nghe. Lão Vương thái giám có thể miêu tả khái quát cuộc sống của La Duy bằng mấy chữ: nằm dưỡng thương. Nhưng dù có thêm vài lá gan, thì gã cũng chẳng dám nói như vậy, cho nên lão Vương thái giám u sầu đành thỉnh giáo Sở thái y,
“Bệ hạ sẽ không điều tra kỹ càng chuyện của vương gia đâu.” Sở thái y nói với lão Vương thái giám:“Ngươi chỉ cần nói ngày hôm nay vương gia sống không tệ lắm là được.”
“Vậy thế nào là sống không tệ lắm?” Lão Vương thái giám lại hỏi.
“Thì là ăn nhiều một chút, cười vài lần…” Sở thái y nói:“Tùy ngươi thôi.”
“Đại nhân.” Lão Vương thái giám nói:“Ngài đang dạy nô tài khi quân?”
Tội khi quân, Sở thái y không nhận nổi, lập tức trầm mặt:“Vương gia hiện tại sống rất tốt, chẳng lẽ ngươi thấy y sống không tốt sao?”
Lão Vương thái giám thấy Sở thái y bị mình chọc giận, liền ngượng ngùng lui đi.
Đêm nay, trong Ngự Thư Phòng, Tư Mã Thanh Sa lại gặp lão Vương thái giám, theo thường lệ vẫn hỏi câu hỏi nọ:“Hôm nay y thế nào?”
“Vương gia…” Không biết vì cái gì, mà giờ phút này lão Vương thái giám nhìn thấy vạn tuế gia lại cảm thấy hắn có chút đáng thương.
“Y lại nổi giận?” Tư Mã Thanh Sa thấy lão Vương thái giám vẻ mặt cổ quái, liền vội vã hỏi:“Lại nghĩ tới đại ca sao?”
“Không, không có ạ!” Lão Vương thái giám đáp:“Hôm nay vương gia còn cười nữa kia.”
“Cười? Vì sao y cười?”
“Điều này nô tài không biết, nhưng vương gia nói các thứ trong phòng đều hợp ý y.” Một lão Vương thái giám chưa bao giờ dám nói lớn, rốt cục quyết định nói dối, nhớ đến La Duy mặt không chút thay đổi, nằm trên giường cả ngày, gã cảm thấy thật có lỗi với vạn tuế gia. Vi một người mà nóng ruột nóng gan, thế nhưng đối phương không hề cảm kích, một Hoàng đế có thứ gì mà không nắm được chứ, cần gì phải dây dưa mãi với La Duy? Trên đời này không có ai tốt hơn La Duy sao? Lão Vương thái giám ban đầu thấy La Duy đáng thương, nhưng hiện tại lại thấy Tư Mã Thanh Sa thật đáng thương.
Nghe nói La Duy thích đồ đạc trong điện Ngưng Lộ, ngày hôm sau Tư Mã Thanh Sa sai ngươi mang không biết bao nhiêu của ngon vật lạ đến điện Ngưng Lộ. La Duy nhìn thấy cũng coi như không thấy, lão Vương thái giám lại được dịp mở mắt. Điện Ngưng Lộ này, hiện tại ăn mặc gì cũng là thứ tốt nhất trong cung, người hầu kẻ hạ đều nước lên thì thuyền lên, trở thành kẻ hầu của người bên cạnh Hoàng đế.
La Duy không hề quan tâm mặt trời mọc mặt trời lặn, thời gian biến hóa, tỉnh ngủ liền mở mắt, mệt nhọc lại nhắm mắt. Có đôi khi, y sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nằm ở trên giường, y có thể nhìn thấy lá xanh phía bên ngoài, La Duy nghĩ, thì ra vẫn đang là mùa hè. Một ngày mười hai canh giờ, trước kia La Duy cảm giác không đủ dùng, nhưng giờ đây mỗi ngày đều gian nan dến thế, cho nên có một ngày La Duy hỏi Sở thái y:“ Bắc Yến các ngươi một ngày có mấy canh giờ?”
Sở thái y đáp:“Mười hai canh giờ.”
La Duy thất vọng thở dài:“Vì sao ta lại thấy thời gian trôi chậm như thế chứ?”
Sở thái y biết La Duy nói thật, kỳ thật y vẫn nghĩ đến cái chết, cho nên lão nói hết lời để khuyên y.
“Ta sống thì làm được gì cơ chứ?” Khi Sở thái y nói đến nỗi ráo cả nước bọt, La Duy lại hỏi Sở thái y một vấn đề.
Sở thái y bị La Duy hỏi thế…Đúng vậy, La Duy sống để làm cái gì? Theo tâm ý người này, là muốn báo thù. Nghĩ La Duy luôn muốn báo thù vạn tuế gia, Sở thái y chợt rùng mình một cái, không thể để hai người này náo loạn nữa, nhất định sẽ xảy ra tai nạn chết người.
“Ta còn có thể làm cái gì đây?” La Duy lại tự hỏi chính mình.
Sở thái y cùng La Duy suy nghĩ, suy nghĩ thật lâu, La Duy ngủ thiếp đi mất, nhưng Sở thái y vẫn không thể thoát ra. Người này tốt nhất là nên ở lại bên vạn tuế gia, nhưng lại nhìn La Duy đang say ngủ, cho dù đất trời đảo ngược, thì chắc chuyện này cũng không có khả năng. Sở thái y lại cảm thấy vạn tuế gia đang tự chuốc lấy khổ sở, lúc này đây Sở thái y với lão Vương thái giám bỗng có một sự nhất trí thần kỳ, trong thiên hạ chẳng lẽ không tìm được ai tốt hơn La Duy sao? Vẻ ngoài La Duy rất đẹp, nhưng ngoài La Duy, chẳng lẽ trên đời này không có mỹ mạo thiếu niên sao?
“Không có việc gì thì tìm việc cho y làm đi.” Các thái y trong thái y viện đều lo lắng cho La Duy, nếu con búp bê sứ này gặp chuyện không may, thì bọn họ cũng không trốn thoát.
“Vậy tìm việc gì cho y làm bây giờ?” Sở thái y hỏi.
Vì thế các thái y mang đến cho La Duy không ít sách, La Duy liếc nhìn qua rồi không thèm đọc.
Bọn họ lại sai người đến điện Ngưng Lộ đàn hát, kết quả La Duy lại một lần nữa nổi giận.
Sở thái y quyết định chơi cờ với La Duy, nhưng La Duy chỉ nhìn bàn cờ rồi nói ta không chơi.
Các cách có thể nghĩ ra đều làm hết cả rồi, La Duy quả thật du diêm bất tiến, vô dục vô cầu. (dầu muối không ăn thua, không dục vọng không ham muốn. Đại ý là không cần gì hết, cũng không quan tâm đến cái gì)
Cuối cùng Sở thái y đưa Yến Nhi đến trước mặt La Duy.
“Vương gia ca ca!” Yến Nhi vừa thấy La Duy đã khóc bổ nhào vào bên giường.
La Duy nhìn thấy Yến Nhi, định nổi giận, nhưng lại không giận được, chỉ đành tỏ vẻ tức giận nhìn về phía Sở thái y.
“Nha đầu kia vẫn không có ai chăm sóc.” Sở thái y liền nói:“Trên người nó cũng bị thương, lại không đồng ý để ai xem, không khóc muốn gặp mẹ thì lại đòi gặp vương gia.”
“Trên người có thương tích, sao lại không để ai khám cho?” Quả nhiên La Duy cau mày, cái khác tạm thời không nhắc đến, mà trước tiên phải hỏi đến vết thương trên người Yến Nhi.
“Đau…” Yến Nhi khóc nói.
“Bậy nào!” La Duy mắng Yến Nhi:“Không trị thương, ngươi sẽ càng ngày càng đau!”
Yến Nhi thấy giọng điệu La Duy tức giận, sợ hãi nhìn La Duy, lau nước mắt, không dám lên tiếng nữa.
“Sở đại nhân.” La Duy nói với Sở thái y:“Phiền ngài xem vết thương giúp nó.”
“Ngài ấy là nam!” Yến Nhi nhỏ giọng.
“Xem bệnh kiêng kị nam nữ làm gì?” La Duy mất kiên nhẫn với Yến Nhi, lại mắng:“Nghe lời đi!”
“Vậy còn huynh?” Yến Nhi hỏi La Duy.
“Ta không nhìn ngươi đâu.” La Duy chỉ tấm bình phong san hô lớn trong phòng:“Ngươi và Sở đại nhân tới đó đi, được chứ?”
“Đến đây nào.” Sở thái y vào phía sau bình phong trước, đưa Yến Nhi tới đây quả là đúng đắn, ít nhất La Duy có thể vì Yến Nhi mà nói một hai câu.
Sau bình phong truyền đến tiếng kêu đau của Yến Nhi.
La Duy nhìn về phía cây cột sơn đỏ trong phòng, Hồ đại nương đã đâm đầu chết ở đó. Bây giờ y không thể quay về Đại Chu, Yến Nhi này xem ra cũng phải sống cả quãng đời còn lại ở Bắc Yến, nhưng thân là con gái của gián điệp, người Bắc Yến có thể đối xử tử tế Yến Nhi sao? La Duy phiền não, y chẳng có gì để trông cậy, nhưng ít ra ở đây Yến Nhi vẫn có cơ hội sống bình yên qua ngày.
Yến Nhi bước ra từ sau tấm bình phong, hai mắt khóc đến nỗi đỏ bừng, trực tiếp chạy đến bên giường La Duy.
“Ăn đi.” La Duy đưa kẹo để bên gối cho Yến Nhi.
Sở thái y lui ra ngoài, để hai người trò chuyện.
Lúc này nhìn thấy kẹo, Yến Nhi lại không cầm lấy, mà hỏi La Duy:“Vương gia ca ca, tại sao muội không nhìn thấy nương?”
Nhìn đứa trẻ nước mắt ròng ròng, đầy vẻ uất ức, La Duy ôm Yến Nhi vào lòng, thấp giọng nói:“Bà đi gặp phụ thân ngươi rồi.”
………………..
Cuối cùng thì cũng lết đến cái chương số chẵn này =.,=