Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 61: Chương 61




65 Replies301. Xông vào cung

Mùa hè đã qua, gió thu thổi tới, những cánh hoa nở rộ nơi điện Ngưng Lộ đều héo tàn.

Tư Mã Thanh Sa sai người đưa xe lăn tới cho La Duy, nhưng La Duy vẫn không cảm kích, thà nằm lì trên giường chứ không thèm ngồi xe lăn ra ngoài một giây phút nào.

Yến Nhi từ khi được Sở thái y đưa đến thì vẫn ở lại điện Ngưng Lộ. La Duy không muốn nuôi trẻ con, huống chi Yến Nhi lại là con gái sắp lớn. Không có cách nào dạy Yến Nhi mấy chuyện kinh nguyệt của con gái, La Duy chỉ có thể dạy Yến Nhi đọc sách viết chữ mỗi ngày.

Lão Vương thái giám hàng ngày đều cất hết đống giấy La Duy viết chữ, buổi tối giao cho Tư Mã Thanh Sa.

Từ khi Tư Mã Thanh Sa nghe đến tên Mạc Hoàn Tang, thì càng ngày cái tên ấy càng được nhắc đến trong nhiều tấu chương, nên hắn càng lúc càng khổ sở. Các tấu chương đến từ khắp trời nam đất bắc trên Bắc Yến, trừ phi Mạc Hoàn Tang tu luyện thành tinh, có thuật phân thân, bằng không tại sao nơi nào Mạc Hoàn Tang cũng xuất hiện?

Quan phủ Bắc Yến tìm Mạc Hoàn Tang khắp mọi nơi, điều này khiến dân tình cũng biết Mạc Hoàn Tang chưa chết, những lời đồn đại về Mạc Hoàn Tang náo động nhân gian, khiến Bắc Yến một hồi đại loạn, lại một lần nữa đất nước không được yên bình.

“Rốt cục cũng đổ mưa rồi.” Từ khi vào thu đến nay, thành Hạ Phương vẫn chưa từng có mưa, hôm nay là cơn mưa đầu, tướng quân canh giữ cửa hoàng cung đưa tay đón lấy vài giọt mưa, nói với các bộ hạ:“Xốc tinh thần lên nào, hiện tại bên ngoài có nhiều lời ong tiếng ve, chúng ta không thể gây ra sai lầm.”

Lúc này, một đội Ngự Lâm quân ra ngoài tuần tra trở về.

“Tướng quân.” Giáo úy đội thưa với tướng quân:“Không có động tĩnh gì, hết thảy đều như bình thường.”

Tướng quân nhìn cả đội, đếm nhân số,“Sao lại thiếu hai người?” Hắn hỏi giáo úy,“Xin phép chưa?”

Giáo úy vội đếm lại quân số một lần, đúng là thiếu hai người.

“Không thấy bọn họ nói có chuyện phải đi ạ.” Binh lính trong đội nói.

“Nhanh đi tìm xem!” Đột nhiên thiếu hai người, cho dù là trong hoàng cung đại nội thì cũng không phải là việc nhỏ, tướng quân thay đổi sắc mặt, lập tức lớn tiếng hạ lệnh.

“Mạc Hoàn Tang!”

Ngay khi đội Ngự Lâm quân chuẩn bị tìm người dọc theo con đường họ vừa đi qua, thì chỗ cổng tò vò cách họ không xa truyền đến hét thảm một tiếng, khiến những người nghe được không rét mà run.

Tướng quân rút kiếm, dẫn người theo, giơ cây đuốc chạy vội tới chỗ cổng tò vò.

Hai mươi mấy quân lính trong đội canh gác đều biến thành thi thể, thủ lĩnh đội này bị một mũi tên sắt xuyên thấu cổ họng, dính trên cổng hoàng thành.

“Mạc Hoàn Tang, là Mạc Hoàn Tang đến đây?”

Ngự Lâm quân đại loạn, người này có danh Chiến Thần, chỉ bằng mấy người bọn họ, sao có thể là đối thủ của Mạc Hoàn Tang? Một đám chẳng cần tướng quân phân phó, đều rút binh khí giữ chặt trong tay.

“Đừng hoảng hốt!” Tướng quân quát bộ hạ một tiếng. Hắn đi đến trước mặt tên thủ lĩnh bị bắn dính trên cổng hoàng thành, dung sức nhổ mũi tên sắt. Tướng quân miết ngón tay trên thân mũi tên, máu vừa dính vào mà đã trở nên lạnh lẽo, đúng là Huyền thiết chú. Tướng quân nương theo ánh lửa, thấy trên đó có khắc tên người, là ba chữ Mạc Hoàn Tang.

“Đúng là Mạc Hoàn Tang rồi!” Giáo úy giơ đuốc chiếu sáng cho tướng quân sợ hãi kêu lên.

“Đi bẩm báo bệ hạ ngay!” Tướng quân giao Huyền thiết chú vào tay giáo úy nọ, sau đó lớn tiếng lệnh cho các bộ hạ:“Đóng cửa cung, gọi hết người tới đây cho ta!”

Mạc Hoàn Tang chẳng những đến đây, mà còn ra tay giết chết hơn hai mươi người ngay tại cửa cung. Tin tức này khiến hoàng cung Bắc Yến lập tức như ở trong chảo dầu sôi.

Tư Mã Thanh Sa đích thân dẫn người đến cổng chính hoàng cung, nhìn thấy các thi thể, sắc mặt hắn trở nên xanh lét.

Tiền công công giúp Tư Mã Thanh Sa soi đèn ***g, lúc này trời vẫn đổ mưa, trừ những đốm sáng từ đèn đuốc leo lét giữa màn đêm, thì nơi nơi đều tối đen như mực, Tiền công công cảm giác Mạc Hoàn Tang có thể trốn ở bất cứ chỗ nào, và lúc nào cũng có thể xông ra lấy mạng bọn họ.

“Ngươi sợ cái gì?” Nhìn đèn ***g trên tay Tiền công công run rẩy không ngừng, Tư Mã Thanh Sa hỏi gã.

“Bệ hạ, hay là ngài cứ về Ngự Thư Phòng đi…” Tiền công công lập tức nói:“Chỗ đó an toàn hơn ở đây nhiều!”

“Ngươi sợ Mạc Hoàn Tang giết trẫm?” Tư Mã Thanh Sa khôi phục vẻ trấn tĩnh, cười nói.

“Bệ hạ là chân long thiên tử, hồng phúc tề thiên…” Tiền công công vội đáp:“Tội nhân Mạc Hoàn Tang nào có bản lĩnh làm tổn thương đến long thể?”

“Điều bốn doanh(*) binh mã vào cung.” Tư Mã Thanh Sa quay đầu nó với thái giám truyền chỉ.

(*) 1 doanh = 500 quân, 4 doanh = 2000 quân

Thái giám lĩnh chỉ, xoay người chạy như bay.

Tiền công công thấy vạn tuế gia điều binh vào cung, thì trái tim mới không đập loạn xạ nữa. Quân coi giữ thành Hạ Phương phân thành bốn doanh Đông Tây Nam Bắc, lần này vạn tuế gia gọi tất cả vào thành Hạ Phương, xem ra định chấm dứt triệt để với Mạc Hoàn Tang đây.

Cùng lúc đó, trên một con đường dọc hành lang không có chút ánh sáng nào, một Ngự Lâm quân nói với hai người áo đen:“Cẩm vương ở điện Ngưng Lộ phía trước, Mạc soái, tiểu nhân chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi.”

“Ngươi hãy cẩn thận.”

“Mạc soái cũng nên cẩn thận.”

“Ta biết rồi.”

Ngự Lâm quân này nhìn hai bóng đen vọt về phía trước, rồi nhìn bốn phía, xác định không có người mới nhanh chóng rời đi.

Trong điện Ngưng Lộ, Yến Nhi chạy vào giường La Duy:“Vương gia ca ca, hình như trong cung đã xảy ra chuyện.”

La Duy không có hứng thú:“Gặp chuyện không may thì cứ gặp chuyện không may đi.”

Yến Nhi tưởng rằng La Duy không tin lời mình, sốt ruột nói:“Là thật, muội vừa ra ngoài cửa điện nhìn, nơi nơi đều là đèn đuốc, lão Vương công công nói, nghe tiếng người, như là binh lính bên ngoài xông vào cung.”

Cung biến? La Duy lập tức thấy sung sướng khi người gặp họa, có người muốn phế ngôi vị hoàng đế của Tư Mã Thanh Sa?

“Vương gia!” Lão Vương thái giám lúc này vọt vào, nói với La Duy:“Ngài mau tắt đèn đi, bên ngoài đã xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?” La Duy hỏi, y thật sự hy vọng đây là một hồi cung biến.

“Nô tài không rõ.” Lão Vương thái giám nói:“Hình như là có thích khách xông vào cung.”

“Thích khách?” La Duy nhất thời thất vọng:“Chắc là không phải tới để giết ta đâu, tăt đèn làm gì?”

“Ngài… ôi!!!!” Lão Vương thái giám giậm chân rồi lại chạy ra ngoài.

“Vương gia ca ca…” Yến Nhi lại có chút sợ hãi, nói với La Duy:“Muốn hay không thì chúng ta vẫn cứ thổi tắt đèn đi được không, thích khách đó muốn giết người mà.”

“Yến Nhi sợ chuyện giết người?”

Yến Nhi đương nhiên gật đầu,“Kẻ giết người đều là người xấu, vương gia ca ca không sợ sao?”

Có người đến tìm Tư Mã Thanh Sa, trong lòng La Duy mới vui vẻ một chút, gọi Yến Nhi lại gần:“Yến Nhi này, ta cũng từng giết người đấy.”

Yến Nhi sợ tới mức mở to hai mắt, rồi lui lại mấy bước.

“Ta đây cũng là người xấu?” La Duy nhìn dáng vẻ chấn kinh của Yến Nhi, rồi nở nụ cười bất lương.

“Vương gia ca ca lại trêu chọc muội!” Yến Nhi nhìn thấy La Duy cười, cũng học lão Vương thái giám giậm chân như ban nãy:“Vương gia ca ca sao có thể là người xấu?”

“Nhưng thực sự là y đã tùng giết người.”

Ngay khi La Duy còn định tiếp tục trêu ghẹo Yến Nhi, thì y nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, quen thuộc đến nỗi y không thể tin nổi.

302. Gặp lại

Vệ Lam nhìn La Duy, đã hai năm không gặp, người này vẫn xinh đẹp như thế, chỉ là sắc mặt lại hệt như tờ giấy, những chỗ vốn nên hồng nhuận lại trở nên xám trắng, khiến trái tim Vệ Lam bỗng chốc thắt lại, chỉ cần liếc mắt thôi, hắn đã biết La Duy sống ở Bắc Yến phải chịu nhiều thiệt thòi.

La Duy cũng nhìn Vệ Lam, người mỗi ngày mỗi đêm đều tưởng nhớ, giờ phút này rõ ràng đứng ở trước mặt mình, khiến y tưởng rằng mình đang nằm mơ, cố mở to mắt nhìn Vệ Lam.

Yến Nhi nhìn thấy hai người áo đen đứng trước cửa, muốn kêu lên, nhưng nhìn bộ dáng La Duy, có vẻ như là quen bọn họ, liền kéo tay áo La Duy:“Vương gia ca ca, bọn họ là ai?”

“Công tử?” Vệ Lam tiến đến, gọi tên La Duy.

“Lam, Lam?” La Duy kêu tên Vệ Lam, lại vẫn là cảm giác như mình đang trong mộng.

“Chúng ta phải mau đi thôi!” Người đứng sau Vệ Lam bước tới, cũng nhìn La Duy từ đầu đến chân.

“Mạc… Mạc Hoàn Tang?” Lúc này La Duy mới chú ý đến người thứ hai, nhìn thấy rồi thì càng cho rằng mình đang mơ, Mạc Hoàn Tang sao lại ở trong này?

Mạc Hoàn Tang không có thời gian để La Duy và Vệ Lam kể chuyện biệt ly, nói với Vệ Lam:“Đi mau đi, có chuyện gì thoát khỏi đây rồi nói.”

Vệ Lam gật đầu, định đưa tay kéo La Duy đứng dậy.

“Chân vương gia ca ca gãy rồi!” Yến Nhi vội kêu lên.

Xốc chăn lên, Vệ Lam nhìn thấy đống băng trắng trên đùi La Duy,“Gãy?” Vệ Lam hỏi La Duy, đau lòng không thôi.

“Ta… ta… ta không đi được…” La Duy vẫn ngây ngốc thất thần.

Mạc Hoàn Tang để Vệ Lam nhìn mắt cá chân La Duy, có một sợi xích bạc khóa cứng La Duy trên giường.

“Khốn kiếp!” Vệ Lam đỏ mắt.

Mạc Hoàn Tang sờ sợi xích bạc ở mắt cá chân La Duy, giơ tay chém xuống, chặt đứt sợi xích này.

“Là Tư Mã Thanh Sa?” Vệ Lam căm hận hỏi La Duy.

“Ngoài Tư Mã Thanh Sa thì còn ai vào đây nữa.” Mạc Hoàn Tang dùng chăn bọc kín La Duy từ đầu đến chân, nói với Vệ Lam:“Có chuyện ra ngoài lại nói!”

Vệ Lam vẫn mải nhìn La Duy, hai người nhìn nhau đến thất thần.

“Trời ạ!” Mạc Hoàn Tang âm thầm kêu khổ, gã không chờ Vệ Lam nữa, tự tay bế La Duy.

“Vương gia ca ca!” Yến Nhi thấy Mạc Hoàn Tang định bế La Duy đi, vội gọi lại.

La Duy cuối cùng cũng tỉnh táo lại:“Đưa nó đi theo đi.”

“Đúng là người tốt!” Mạc Hoàn Tang thầm nói, không dừng bước, chạy nhanh ra khỏi cung thất.

Vệ Lam kéo tay Yến Nhi, nói:“Ta đưa ngươi ra ngoài.”

Yến Nhi nhìn Vệ Lam, người này cũng ưa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, gật đầu.

“Chúng ta ra ngoài như thế nào đây?” Ra đến ngoài cung thất, bị gió thu thổi vào mặt, bị mưa thu ngấm vào người, La Duy phục hồi tinh thần, lập tức hỏi Mạc Hoàn Tang.

“Năm đó ta có thể cứu Tru Tà ra ngoài, thì bây giờ cũng có thể cứu ngươi ra.” Mạc Hoàn Tang tự tin nói, cứ như gã đang bế La Duy đi trên đường cái, mà không phải đang ở trong hoàng cung đại nội Bắc Yến.

“Sao chỗ đó lại có ánh lửa?” La Duy chỉ vào phía Tây Bắc hoàng cung hỏi.

“Đó là kho của hoàng cung, tài bảo của Tư Mã thị hơn phân nửa đều ở bên trong đó.” Mạc Hoàn Tang nói:“Ngươi thấy vui chứ?”

“Tư Mã Thanh Sa sẽ hận ngươi đến chết.” La Duy nói.

“Hắn cũng hận ngươi mà.” Mạc Hoàn Tang nói:“Có vẻ như ngươi đã chịu không ít khổ sở.”

La Duy trầm mặc một lát, hỏi:“Sao ngươi lại tới cứu ta?”

“Ngươi đã thả ta một lần.” Mạc Hoàn Tang trả lời:“Ta trả lại ân tình này cho ngươi. La Duy, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa.”

“Ý ta là sao ngươi lại biết mà đến cứu ta.”

“Vệ Lam tìm đến ta.” Mạc Hoàn Tang nhắc tới Vệ Lam, trong giọng nói lại mang theo tán thưởng,“Ta trốn kỹ như vậy, mà hắn vẫn có thể tìm thấy, Tam công tử, Lam của ngươi có bản lĩnh đấy.”

“Ta…” La Duy muốn nhìn Vệ Lam đi phía sau y và Mạc Hoàn Tang, nhưng y bị Mạc Hoàn Tang bế ngang, không thể động đậy nổi.

Nhận ra hành động của La Duy, Mạc Hoàn Tang càng ôm La Duy chặt hơn mọt chút, bật cười nói:“Sao ngươi phải sợ hắn đi lạc nhỉ? Người này ấy, ngươi đi đến đâu thì hắn nhất định sẽ theo đến cùng.”

Khóe miệng La Duy hơi cong lên, lộ ra một nụ cười.

Phía trước Mạc Hoàn Tang chân như đạp gió, chạy như bay, phía sau Vệ Lam kéo tay Yến Nhi thật sự chạy theo không kịp, rơi vào đường cùng, Vệ Lam đành cõng Yến Nhi trên lưng.

Yến Nhi ghé vào lưng Vệ Lam, thấy quần áo người này vì ngấm nước mưa mà càng tỏa ra mùi xà phòng thơm mát, mặt Yến Nhi chợt nóng lên. Nó luôn cảm thấy mùi thuốc trên người La Duy mang theo vị đắng, nó không thích, mà trên người Vệ Lam lại tỏa ra mùi xà phòng bình thường, Yến Nhi rất thích.

“Đừng sợ.” Vệ Lam thấy đứa trẻ trên lưng hơi lộn xộn, nghĩ là nó đang sợ hãi, liền nhỏ giọng an ủi một câu.

“Yến Nhi không sợ!” Yến Nhi vội nói.

“Ngươi tên là Yến Nhi?” Vệ Lam hỏi.

“Vâng.” Yến Nhi đáp:“Muội nghe vương gia ca ca gọi huynh là Lam, huynh là Vệ đại ca sao?”

Vệ Lam ngạc nhiên:“Ngươi biết ta?”

“Vương gia ca ca thường xuyên kể chuyện về huynh.” Yến Nhi nói:“Lúc nào ca ca cũng nói nhớ huynh.”

Trong lòng Vệ Lam trở nên thật ngọt ngào.

Yến Nhi lại nói:“Yến Nhi luôn luôn cố tưởng tượng xem Vệ đại ca trông như thế nào.”

Vệ Lam chỉ bận nghĩ đến lời Yến Nhi vừa nói, La Duy luôn nhớ hắn, nên không để ý những lời này của Yến Nhi:“Công tử nói y nhớ ta?”

“Đúng vậy.” Yến Nhi khẳng định:“Sao Vệ đại ca lại gọi vương gia ca ca là công tử?”

“Ta vẫn luôn gọi y như vậy.”

“Ồ…” Yến Nhi không hiểu lắm, rõ ràng mẫu thân nó từng nói, vương gia thân phận cao quý hơn công tử, vương gia ca ca của nó sao lại là công tử được?

Mạc Hoàn Tang quen thuộc với hoàng cung này đến nỗi La Duy chỉ có thể tặc lưỡi, người này bế y đi qua những chỗ không người, thỉnh thoảng còn trèo tường mà qua, La Duy căn bản không thể nhớ được những con đường mà Mạc Hoàn Tang bế mình đi qua.

Tư Mã Thanh Sa đứng bên ngoài kho chứa của hoàng cung, người cứu hỏa chạy đến rất đông, có hơn một ngàn người. Trời vẫn mưa, cho nên trận hỏa hoạn này càng ngày càng nhỏ.

Thái Hậu được hai cung nhân đỡ đến, người còn chưa tới mà giọng đã tới trước,“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

“Mẫu hậu!” Tư Mã Thanh Sa nhìn thấy Thái Hậu, liền hung hăng trừng mắt nhìn đám thái giám cung nhân đi theo Thái Hậu.

“Ngươi đừng trách đám nô tài.” Thái Hậu vội la lên:“Kho cháy, sao ai gia vẫn ngủ ở điện Thái Hậu được chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ai gia lại nghe nói Mạc Hoàn Tang đã đến đây?”

“Nếu Mạc Hoàn Tang đến, thì gã không thể nào bỏ chạy đâu!” Tư Mã Thanh Sa đỡ Thái Hậu:“Mẫu hậu cứ về điện Thái Hậu đi, nhi thần ở đây rồi, không có chuyện gì lớn đâu.”

“Lời của tổ tông truyền lại quả không sai …” Thái Hậu đau lòng:“Sao chổi còn ở trong cung, thì chúng ta không thể sống bình yên một ngày!”

“Chuyện này có liên quan gì đến La Duy?” Tư Mã Thanh Sa thấy ngay cả chuyện này mà Thái Hậu cũng nhắc đến La Duy, lại nhịn không được mà nói:“Y còn chẳng ra được đến ngoài cung thất, mẫu hậu không thể nói trận hỏa hoạn này là do y đốt, Mạc Hoàn Tang là do y dẫn tới được!”

Tôn Ly chạy từ trong phủ đến hộ giá, hiện giờ tâm trạng chỉ muốn mắng người, lửa cháy lớn thế này, Mạc Hoàn Tang thì đang lẩn trốn bên cạnh, hai vị này còn có tâm tư cãi nhau vì La Duy sao.

303. Ai địch nổi Mạc Hoàn Tang?

Trong cung nơi nơi đều là binh tướng, Mạc Hoàn Tang một tay ôm La Duy, một tay vung ra đoạt trường thương của một quân sĩ. Người này thậm chí không cần Vệ Lam động thủ, chỉ cần một mình gã cũng đủ để các binh tướng phải xuống Hoàng Tuyền.

Nhìn Mạc Hoàn Tang giết người, La Duy rốt cục bắt đầu hiểu rõ, vì sao khi đó tại Thiên Thủy Nguyên, nếu không phải Long Huyền dùng kế, thì đại quân ba nước sẽ đều chẳng làm gì được Mạc Hoàn Tang. Mạng người trong tay Mạc Hoàn Tang trở nên vô cùng yếu ớt, không kịp kêu tiếng nào, đã bị cây thương trong tay hung thần này lướt qua, nếu không thủng bụng lòi ruột thì cũng đứt đôi người.

“Bây giờ không bằng trước kia…” Mạc Hoàn Tang giết người xong, còn lẩm bẩm câu này.

“Ngươi nói cái gì?” Nhìn cả đội quan binh bị mũi thương của người này chém chết, La Duy nhịn không được mà hỏi.

“Khi ta cứu Tru Tà, thị vệ trong cung không vô dụng như thế.” Mạc Hoàn Tang giết hết, rồi chạy về phía trước, chẳng thèm liếc nhìn những kẻ đã chết dưới tay mình một chút nào.

“Đây không phải thị vệ trong cung.” La Duy nói.

“Ừ, có ngoài cung có quân doanh.” Mạc Hoàn Tang nói:“Cũng không được như trước đây.”

Những người này kém hơn Ô Sương thiết kỵ khi đó rất nhiều, La Duy nghĩ đến Ô Sương thiết kỵ đã bỏ mạng tại Thiên Thủy Nguyên, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc.

Mạc Hoàn Tang ngừng lại bên cạnh một con sông nhỏ hẹp dài, quay đầu nói với Vệ Lam:“Ngươi đưa bọn họ ra ngoài đi.”

La Duy nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ sát bờ sông,“Đây là đâu?” Y hỏi Mạc Hoàn Tang.

“Sông Ngự Thủy.” Mạc Hoàn Tang đặt La Duy lên thuyền:“Vệ Lam biết phải đi như thế nào, đi dọc đường sông là các ngươi có thể ra khỏi cung.”

“Vậy còn ngươi?” La Duy hỏi:“Không đi cùng chúng ta sao?”

“Không dễ dàng mới có một chuyến vào cung, nếu ta cứ như vậy mà đi thì chẳng phải rất tiện cho Tư Mã Thanh Sa ư?” Mạc Hoàn Tang nói.

Vệ Lam cõng Yến Nhi lên thuyền, nói với Mạc Hoàn Tang:“Ngươi cần gì phải mạo hiểm như vậy?”

“Ta không tìm phiền toái, thì sao các ngươi có thể ra khỏi thành?” Mạc Hoàn Tang lại nói:“Tam công tử, Lam, chúng ta tạm biệt ở đây thôi.”

“Tru Tà thái tử…” La Duy thấy Mạc Hoàn Tang định đi, vội hỏi một câu:“Y có khỏe không?”

“Y rất khỏe.” Khi Mạc Hoàn Tang nhắc tới Tư Mã Tru Tà, vẻ mặt mới nhu hòa một chút:“Vui vẻ hơn nhiều so với khi ở trong cung.”

“Vậy…” La Duy ngẫm lại, hình như không có gì muốn nói với Mạc Hoàn Tang nữa.

“Đi đi!” Mạc Hoàn Tang đẩy con thuyền nhỏ chở ba người ra giữa lòng sông.

Yến Nhi nép trong lòng La Duy, trận chém giết kinh hoàng ban nãy khiến nó sợ chết ngất.

“Không có việc gì.” La Duy an ủi Yến Nhi:“Chúng ta có thể ra khỏi cung, ra khỏi cung rồi sẽ không sao nữa.”

Yến Nhi bất động trong lòng La Duy, như vậy nó mới có cảm giác an toàn.

Vệ Lam đứng ở đầu thuyền chèo thuyền, hiện tại không phải lúc để hắn nói chuyện với La Duy, hắn chỉ im lặng chèo thuyền, rồi cảnh giác nhìn hai bên bờ sông. Nơi này Mạc Hoàn Tang đã dẫn hắn đi qua, trên đường chỗ nào có trạm gác Vệ Lam đều biết, những trạm gác ngầm cũng bị hắn và Mạc Hoàn Tang diệt trừ hết, tuy lúc này toàn bộ binh lính Bắc Yến đang đi tìm Mạc Hoàn Tang, nhưng hắn vẫn không thể khinh thường.

“Các ngọn đuốc đều di chuyển về phía cửa Nam Thành.” La Duy nằm trên thuyền, nhìn ánh lửa phía xa, nói với Vệ Lam.

“Chỗ đó có người của Mạc huynh chờ.” Vệ Lam nói:“Bọn họ sẽ làm loạn ở chỗ đó một hồi.”

“Ngươi…” La Duy muốn hỏi Vệ Lam tìm được Mạc Hoàn Tang bằng cách nào, rồi vào cung tìm y ra sao, tại sao lại đến Bắc Yến, người nhà y ở Đại Chu thế nào, trận Đông Nam đánh xong chưa, nhưng nhìn Vệ Lam chăm chú chèo thuyền, La Duy quyết định sẽ hỏi sau.

“Công tử.” Không thấy La Duy nói chuyện, Vệ Lam lại lên tiếng trước:“Vệ Lam đã thật sự tìm được công tử rồi.”

“Ừ.” La Duy nhìn Vệ Lam cười, người tưởng rằng cả đời sẽ không cười nổi nữa, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn có thể cười từ tận đáy lòng.

“Ta từng nói sẽ tới đón công tử mà.” Vệ Lam nói.

“Ừ.” La Duy lên tiếng, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vội vàng sờ sờ trên người, sau khi chạm vào mảnh ngọc Uyên Ương đã bị nhiệt độ cơ thể làm ấm nóng, La Duy mới yên lòng. Thứ gì cũng có thể để ở Bắc Yến, nhưng riêng ngọc Uyên Ương này thì không.

Cửa Nam Thành, nghênh đón Tư Mã Thanh Sa là một bãi thi thể,“Mạc Hoàn Tang!!!” Hắn nhìn thấy Mạc Hoàn Tang, gã không khác chút nào trong quá khứ, chỉ là nay càng nhìn càng cảm thấy đáng giận.

“Tư Mã Thanh Sa!” Mạc Hoàn Tang cũng gọi tên Tư Mã Thanh Sa, lúc này trong tay gã, chấn song ngăn cửa trở thành cây thương bạc. Một người một thương đứng ở nơi đó, cao lớn uy vũ vô ngần, không ai dám mạo hiểm xông lên chém giết cùng gã,“Hoàng đế như ngươi cũng xoàng thôi!” Mạc Hoàn Tang nói với Tư Mã Thanh Sa.

Tôn Ly định che trước người Tư Mã Thanh Sa, lại bị Tư Mã Thanh Sa đẩy ra,“Hôm nay ngươi đến, thì hãy ở lại luôn đi.” Tư Mã Thanh Sa nói.

“Cũng phải xem ngươi có bản lĩnh giữ người hay không đã.” Mạc Hoàn Tang liếc nhìn đám binh tướng vây quanh gã, mặt lộ vẻ khinh miệt:“Để ta xem xem có phải các ngươi có bản lĩnh giữ người không.”

“Bắn tên!” Tôn Ly hô to một tiếng.

Người trong quân ai cũng đều biết đơn thương độc mã đấu với Mạc Hoàn Tang thì nhất định sẽ nhận lấy cái chết. Cho dù cùng nhau xung phong liều chết xông lên, nếu người này đã có thể vượt qua vạn binh mã, thì bốn doanh cộng thêm binh mã hoàng cung chỉ đủ cho gã luyện tập, chưa nói đến việc bản thân bỏ mạng, mà có khi còn chẳng làm Mạc Hoàn Tang bị thương mảy may.

Tên như mưa bay về phía Mạc Hoàn Tang.

Mạc Hoàn Tang chỉ dùng mũi thương hất mấy thi thể dưới chân lên, những người này sau khi chết, thi thể còn bị Mạc Hoàn Tang làm thành lá chắn, có lẽ xuống mồ cũng không được bình an.

“Bệ hạ!” Tôn Ly vung đao trong tay, chém đứt đôi một mũi tên Mạc Hoàn Tang dựa thế đáp trả.

“Mạc Hoàn Tang.” Tư Mã Thanh Sa lạnh lùng nói với gã:“Trẫm sẽ xem xem hôm nay ngươi chống đỡ được bao lâu!”

Mạc Hoàn Tang không cho tiễn thủ trên thành lâu có cơ hội, lúc này gã đã vọt tới chỗ một đội quân Bắc Yến, vung thương, chém giết cùng đội binh tướng đó.

“Bệ hạ!” Nhìn Mạc Hoàn Tang sắp đến gần, tử thương vô số, Tôn Ly nói với Tư Mã Thanh Sa:“Ngài nên về Ngự Thư Phòng trước đi, nơi này có thần và chư vị tướng quân rồi.”

Tư Mã Thanh Sa mặt không chút thay đổi, nhìn Mạc Hoàn Tang hất viên phó tướng lên cao nửa thước, sau khi thi thể rơi trên mặt đất, tứ chi cũng đã đứt lìa.“Ai lui một bước…” Tư Mã Thanh Sa lạnh lùng nói:“Trẫm sẽ tru di cửu tộc!”

Đám binh tướng vốn đã hoảng sợ lại nghe được lời này của vạn tuế gia, đành vung đao tiến về phía trước. Chết trong tay Mạc Hoàn Tang là chỉ một mình mình chết, nhưng nếu như bị vạn tuế gia hỏi tội, thì cả nhà đều phải bỏ mạng.

Tư Mã Thanh Sa cũng cầm kiếm, Mạc Hoàn Tang một đường đánh tới nơi hắn đứng, Tư Mã Thanh Sa không hề hoảng hốt, nơi này có nhiều người như vậy, Mạc Hoàn Tang cho dù có dũng mãnh hơn nữa thì có thể chém giết được bao lâu? Dù gì thì cũng phải làm gã mệt chết.

“Tiếng gì vậy?” Tôn Ly lúc này mới mở miệng hỏi một câu.

Tư Mã Thanh Sa vừa định hỏi Tôn Ly nói cái gì, nhưng rồi chính hắn cũng nghe thấy tiếng vó ngựa.

“Ngựa điên!” Bên ngoài, các quân sĩ thét lên.

“Là ngự mã (ngựa của vua)!” Tôn Ly lúc này đã nhìn thấy bầy ngựa, cao giọng nói với Tư Mã Thanh Sa.

Hơn ba trăm con ngự mã nổi điên giết người, hai mắt đều đỏ sọng, mũi thở phì phò, chạy đến đâu đạp người chết đến đấy.

“Ngựa bị bỏ thuốc?” Tôn Ly kéo Tư Mã Thanh Sa tránh đi, kinh nghi bất định hỏi.

Mạc Hoàn Tang lúc này cười ha hả,“Tư Mã Thanh Sa, ta sẽ còn về thăm ngươi!” Nói rồi, Mạc Hoàn Tang liền phi thân lên thành lâu, thương bạc trong tay chợt lóe. Dưới thành lâu, thi thể binh lính rải đầy. Mạc Hoàn Tang nhảy từ trên thành lâu xuống, đèn đuốc hoàng cung sáng rực bị gã bỏ lại phía sau.

304 Còn có thể gặp lại không?

“Ai?!” Một đội nha dịch tuần tra ban đêm ngăn trước mặt ba người La Duy.

“Chờ ta một chút.” Vệ Lam nhỏ giọng nói với La Duy, rồi lập tức đặt La Duy ở một chỗ có mái che nắng bên đường.

“Các ngươi là ai?” Thủ lĩnh cao giọng hỏi Vệ Lam:“Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi định đi đâu?”

La Duy che mắt Yến Nhi, nhỏ giọng nói:“Đừng nhìn.”

“Ngươi định làm gì?!” Bọn nha dịch tức giận gào lên.

La Duy nhìn Vệ Lam giết người, tuy rằng không mạnh mẽ như Mạc Hoàn Tang, nhưng cũng không để ai thoát khỏi kiếm của hắn.

“Vương gia ca ca?” Yến Nhi nghe bên tai có tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng vật nặng ngã xuống đất, sợ tới mức nép vào lòng La Duy.

“Không nhìn thấy sẽ không sợ.” La Duy nhẹ giọng an ủi Yến Nhi,“Không sợ, có ta ở đây rồi.”

Đến khi những âm thanh khiến người ta sợ hãi không còn vang lên nữa, bàn tay che mắt mình cũng bỏ xuống, Yến Nhi mở mắt nhìn, chỉ thấy toàn là thi thể, máu hòa với nước mưa chảy thành sông. Yến Nhi “A” một tiếng, lại trốn vào lòng La Duy.

“Công tử.” Vệ Lam tra kiếm vào vỏ, đi tới trước mặt La Duy.

“Được rồi, Yến Nhi.” La Duy còn bận an ủi Yến Nhi đang nép trong lòng mình không chịu rời ra.

“Chúng ta phải đưa nó đi cùng sao?” Vệ Lam hỏi La Duy.

La Duy khẽ đẩy Yến Nhi ra khỏi người mình, hỏi Yến Nhi:“Mẫu thân ngươi có từng nói với ngươi, là khi ra khỏi cung thì phải đi tìm ai không?”

Yến Nhi nhìn La Duy, cắn môi.

“Nhất định là có nói, đúng không?”

Yến Nhi gật đầu:“Muội xin lỗi, vương gia ca ca.”

“Mẫu thân ngươi thương ngươi như vậy, sẽ không có chuyện không tính toán cho ngươi.” La Duy không trách Yến Nhi không nói thật, chắc chắn chuyện này Hồ đại nướng đã dạy bảo Yến Nhi ngàn vạn lần, rằng không thể nói với người ngoài.

“Vương gia ca ca, Yến Nhi muốn đi theo huynh…” Yến Nhi nói.

La Duy nhìn về phía Vệ Lam.

Vệ Lam khẽ lắc đầu, đây là thành Hạ Phương, sao hắn có thể đưa cả La Duy và Yến Nhi ra ngoài chứ?

“Vương gia ca ca đang chạy trốn.” La Duy thấy Vệ Lam lắc đầu, liền nói với Yến Nhi:“Yến Nhi cũng thấy đấy, dọc đường chúng ta đã giết rất nhiều người, Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho ta.”

“Vậy vương gia ca ca định làm gì?” Yến Nhi sốt ruột,“Chạy trốn sao?”

“Ta cũng không biết có thể chạy thoát hay không” La Duy nói:“Yến Nhi, ngươi đi tìm người mà mẫu thân dặn đi, về Đại Chu đi.”

Yến Nhi kéo ống tay áo La Duy:“Vậy vương gia ca ca đi cùng muội nhé!”

“Ta đi, thì sao đánh lạc hướng truy binh?”

“Thế phải làm sao bây giờ?” Yến Nhi gấp đến độ bật khóc.

“Yến Nhi, ta đồng ý với ngươi, nếu ta và Vệ đại ca trốn được, thì nhất định sẽ về Đại Chu tìm ngươi,” La Duy dỗ dành Yến Nhi.

“Lúc đó vương gia ca ca biết tìm Yến Nhi ở đâu?” Yến Nhi hỏi.

“Có duyên nhất định sẽ gặp lại.” Vệ Lam cũng ngồi xổm xuống dỗ Yến Nhi:“Chỉ cần chúng ta còn sống.”

Yến Nhi nhìn Vệ Lam, mặt đột nhiên đỏ ửng.

La Duy nói:“Nha đầu kia, không phải vẫn nói muốn biết Vệ đại ca trông thế nào à, bây giờ nhìn thấy rồi, sao lại đỏ mặt hả?”

“Vương gia ca ca…” Yến Nhi kéo ống tay áo La Duy:“Thật sự muội không thể đi theo hai người sao?”

“Mẫu thân ngươi rất vất vả mới để ngươi sống sót được…” La Duy nói:“Ta không thể hại ngươi.”

Yến Nhi ở cùng La Duy gần hai năm, biết La Duy sẽ không đưa nó đi cùng,“Vương gia ca ca, huynh nhất định phải sống để đi tìm Yến Nhi!” Yến Nhi yêu cầu La Duy lần cuối.

“Được!” La Duy sảng khoái đồng ý.

“Ngươi có biết đường đi như thế nào không?” Vệ Lam cẩn thận hỏi.

“Mẫu thân đã nói với muội rồi.” Yến Nhi nói.

“Yến Nhi.” La Duy kéo Yến Nhi đến trước mặt:“Ngươi có thể chỉ nói với người đó, rằng ngươi thừa dịp trong cung đại loạn mà trốn ra không?”

“Vương gia ca ca?”

“Ở Đại Chu ta cũng là tội nhân.” La Duy nói:“Để người bên ngoài biết hành tung của ta thì không hay. Yến Nhi, nếu ngươi thực sự coi ta là ca ca, thì không được kể với bất kì ai chuyện của ba chúng ta, coi như ngươi chưa từng gặp chúng ta.”

“Yến Nhi không nói.” Yến Nhi vội đáp:“Yến Nhi sẽ không nói với ai hết.”

“Ngươi cầm lấy tiền này đi.” Vệ Lam lại cho Yến Nhi một tờ ngân phiếu.

“Muội không cần.” Yến Nhi vội chối từ, không chịu nhận.

“Nhận lấy đi.” La Duy cầm lấy tờ ngân phiếu từ tay Vệ Lam, không để ý giá trị tờ ngân phiếu, gấp nó làm ba, rồi nhét vào túi nhỏ bên hông Yến Nhi:“Về sau ngươi chỉ có một mình, phải biết tự chăm sóc bản thân, một cô nương không thể dễ dàng bị người ta lừa gạt.”

Yến Nhi lau nước mắt, lại nhìn La Duy và Vệ Lam một lần rồi chạy về phía trước.

“Nó đi một mình có sao không?” Vệ Lam ôm La Duy vào lòng, hỏi.

“Ai lại nghi ngờ một tiểu cô nương cơ chứ?” La Duy nói, bị Vệ Lam ôm trong lòng, y muốn đưa bàn tay ra khỏi cái chăn bọc kín cơ thể mình, y muốn vuốt ve khuôn mặt Vệ Lam.

“Bên ngoài lạnh lắm.” Vệ Lam vội hỏi:“Công tử có lạnh không?”

“Không lạnh.” La Duy nói, không hề cử động.

“Đứa bé kia…” Vệ Lam nói:“Có thể tin được không? Công tử, nếu không được… hay là xử lý nó đi?”

“Thôi.” La Duy nói:“Ta nợ cả nhà nó hơn một trăm mạng người, hãy giữ lại mạng cho nó.”

“Nữ hài này quen công tử như thế nào?”

“Nó…” La Duy lúc này lại nhớ tới La Khải bị Hồ đại nương giả mạo thư mà chết, vội nói:“Lam, đại ca của ta……”

“Chúng ta tìm chỗ trú mưa rồi nói.” Vệ Lam thấy La Duy tỏ vẻ kích động, vội trả lời:“Công tử yên tâm, đại công tử không có việc gì, vẫn còn sống.”

“Ngươi nói cái gì?!” La Duy kêu lên, chẳng lẽ y đang nằm mơ? Đại ca chưa chết?

“Công tử hãy tin ta.” Vệ Lam nói:“Chúng ta ngủ dậy rồi nói, việc này một lời khó lòng nói hết, đại công tử thật sự chưa chết, chỉ bị thương thôi.”

“Ngươi định đưa ta đi đâu?” La Duy hỏi.

“Ra khỏi thành.” Vệ Lam đáp.

“Cửa thành đều đóng hết rồi, chúng ta ra khỏi thành như thế nào?” La Duy không tin.

“Nếu Tư Mã Thanh Sa phát hiện công tử không còn ở đây nữa, nhất định sẽ đóng hết cửa thành, đến lúc đó chúng ta có muốn ra ngoài cũng không ra được.”

“Mạc Hoàn Tang đâu?” La Duy hỏi.

“Gã ra ngoài bằng cửa Đông, chúng ta sẽ đi cửa Nam.” Vệ Lam nói:“Mạc huynh sẽ dẫn theo một đội nhân mã lớn, chỗ cửa Nam có người ở đó đón chúng ta, công tử cứ yên tâm đi.”

La Duy tựa đầu vào ***g ngực Vệ Lam:“Lại phải giết người sao?”

“Có thể không giết sẽ không giết.” Vệ Lam nói đến giết người thì vô cùng thoải mái:“Công tử ghét nhìn thấy máu, thì cứ nhắm hai mắt lại, Vệ Lam nhất định sẽ đưa công tử ra khỏi thành Hạ Phương.”

Yến Nhi nép trong ngõ nhỏ, nhìn Vệ Lam ôm La Duy vụt qua trước mắt mình. Yến Nhi không dám khóc thành tiếng, mẫu thân đã không còn, hiện tại vương gia ca ca cũng đi theo Vệ đại ca, liệu nó còn có thể gặp lại bọn họ không?

305 Ra khỏi thành

“Sao giờ mới đến?” Cửa Nam thành, một nam tử mặc y phục binh sĩ nhìn thấy Vệ Lam ôm La Duy tới, vội từ đường hầm chạy ra, vừa đưa Vệ Lam vào đường hầm vừa hỏi:“Các ngươi có thuận lợi không?”

“Chúng ta rất thuận lợi.” Vệ Lam nói:“Không biết Mạc đại ca thế nào.”

“Gã khiến Hoàng đế phát điên rồi.” Binh sĩ này nói:“Vừa rồi còn điều một đội binh mã từ cửa Nam này về phía cửa Đông.”

“Gã không có việc gì chứ?” Vệ Lam lo lắng hỏi.

“Yên tâm.” Binh sĩ biết rõ bản lĩnh của Mạc Hoàn Tang:“Ta đưa các ngươi ra ngoài trước, đây là người các ngươi muốn cứu?” Hắn chỉ La Duy hỏi.

“Phải.” Vệ Lam nói:“Chân y bị gãy, cho nên ta phải bế y.”

Binh sĩ muốn nhìn diện mạo La Duy một chút, nhưng La Duy vùi đầu trong ***g ngực Vệ Lam, hắn muốn nhìn cũng không nhìn được.

“Giúp chúng ta…” Vệ Lam ôm chặt La Duy hơn, nói với binh sĩ này:“…Sẽ không liên lụy đến ngươi chứ?”

“Yên tâm đi, sẽ không đâu.” Binh sĩ nhận ra Vệ Lam không muốn để hắn nhìn thấy mặt La Duy, nên không nhìn nữa, đi trước dẫn đường, nói với Vệ Lam:“Nơi này ngõ nhỏ nào cũng thông nhau, ta có người nhà ở bên kia tường thành, họ nói rằng muốn ra khỏi thành thì không nhất thiết cứ phải đi qua cổng thành, chỉ cần khinh công đủ tốt. Mạc soái nói khinh công của ngươi giỏi hơn gã, đây là sự thật sao?”

“Điều này sao có thể.” Vệ Lam biết trong lòng người này, Mạc Hoàn Tang là thần thánh, trên đời không ai có thể sánh bằng. Tuy rằng đúng là hắn đã từng so khinh công với Mạc Hoàn Tang, sau khi thắng Mạc Hoàn Tang thì người này mới chịu nhận thua, giúp hắn tới cứu La Duy, nhưng giờ phút này, Vệ Lam chẳng dại gì nói mình giỏi hơn Mạc Hoàn Tang.

“Không nhiều người có thể xưng huynh gọi đệ với Mạc soái của chúng ta.” Binh sĩ này dừng lại trước cửa một nhà, gõ cánh cửa lớn đóng chặt, khi đợi người ra mở cửa lại nói với Vệ Lam:“Nên ngươi cũng là thần trong mắt các các huynh đệ!”

Vệ Lam định nói vài câu khiêm tốn, thì người trong viện mở cửa.

“Mau vào đi!” Binh sĩ nói với Vệ Lam.

“Ngươi lại mang ai về đấy hả?” Mở cửa là một bà già sáu mươi tuổi, nhìn thấy Vệ Lam và La Duy liền hỏi binh sĩ này.

“Không có gì đâu ạ.” Binh sĩ nói:“Nương, người đi ngủ đi, bọn họ không cần nương tiếp đón đâu.”

Biết bà lão là mẫu thân binh sĩ này, Vệ Lam vội chào hỏi:“Bá mẫu.”

Lão phụ nhận lời chào của Vệ Lam, xoay người liền bắt đầu oán giận,“Suốt ngày không bớt việc, không biết đây lại là ai, ngày nào cũng không để ta được ngủ yên!”

“Người lớn tuổi đều như thế cả.” Binh sĩ đưa Vệ Lam vào phòng:“Ở chỗ này chờ ta.” Nói rồi hắn đi vào phòng.

“Công tử muốn ngủ?” Vệ Lam thấy La Duy nằm trong lòng hắn hồi lâu không có động tĩnh, liền thừa dịp lúc này không có người, nhỏ giọng hỏi một câu.

“Ừ.” La Duy giờ phút này không mở nổi mắt:“Ta mệt quá.”

“Vậy cứ ngủ đi.” Vệ Lam nói:“Có ta ở đây rồi.”

La Duy lại hàm hồ ừ một tiếng, rồi thực sự thiếp đi trong lòng Vệ Lam.

“Đây là một chút lương khô, đây là rượu, còn có hai bộ quần áo sạch.” Binh sĩ từ trong phòng đi ra, đưa cho Vệ Lam một cái bọc:“Đều là những thứ cần dùng, mang theo đi.”

Vệ Lam vội vàng nói lời cảm tạ.

“Không cần.” Binh sĩ liên tục xua tay:“Mạng của ta là do Mạc soái ban, chuyện của gã, ta liều mạng cũng phải làm tốt. Ngươi theo ta đến đây, ta chỉ cho ngươi cách ra khỏi thành.” Nói rồi binh sĩ liền đưa Vệ Lam ra hậu viện nhà mình.

Vệ Lam nhìn tường thành cao ngất:“Ta ra ngoài từ chỗ này?”

“Đợi thêm một chút.” Binh sĩ đưa tay ra hiệu Vệ Lam đừng lên tiếng.

Hai người đứng đợi một lát, liền nghe có tiếng người truyền đến từ trên thành lâu.

“Đây là lúc đổi ca.” Binh sĩ nhỏ giọng nói với Vệ Lam:“Chờ bọn họ đổi ca, người mới sẽ đi tuần tra một vòng, lúc đó chỗ này sẽ không có ai cả.”

Vệ Lam gật gật đầu, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên tường thành, một bên dùng dây thừng mang theo trên người, buộc chặt La Duy với bản thân.

La Duy hừ hai tiếng.

“Không có việc gì đâu.” Vệ Lam vội vỗ vỗ La Duy, nhẹ giọng nói:“Là ta.”

Nghe được tiếng Vệ Lam, La Duy mới lại im lặng.

Một phần tư nén hương sau, binh sĩ nói với Vệ Lam:“Có thể đi rồi.”

Vệ Lam cầm lấy con dao ngắn trong tay, gật đầu với binh sĩ này, nói một tiếng:“Đa tạ.”

“Bảo trọng.” Binh sĩ cũng nói.

Vệ Lam phi thân lên, dùng hết sức lực, con dao ngắn trong tay cắm ngập tường thành, để hắn lấy điểm tựa, sau đó lại nhảy lên, cứ thế người đã ở trên tường thành.

“Khinh công tuyệt quá!” Binh sĩ ở bên dưới, nhìn Vệ Lam chỉ nhảy hai bước đã lên được thành lâu, không chỉ tán thưởng một câu, bởi hắn biết Vệ Lam còn mang theo La Duy và một cái bọc khối lượng không nhỏ.

Trên thành lâu, cứ cách mười bước lại có một chậu than, ánh lửa chiếu sáng rõ khiến chẳng ai có thể lẩn trốn.

Vệ Lam ở trên thành lâu, một khắc cũng không dừng lại, trực tiếp tìm lỗ châu mai trên tường thành, thả người nhảy xuống. Dưới thành lâu là sông đào bảo vệ thành, vì không muốn rơi vào giữa sông, Vệ Lam bám theo tường thành nhảy xuống, đứng ở con đường nhỏ nối giữa sông đào bảo vệ thành và tường thành. Bởi vì chỉ là một đường nối nhỏ, dao ngắn trong tay Vệ Lam phải cắm vào các khe hở trên tường thành, dựa vào con dao này mà chống đỡ, Vệ Lam mới có thể mang theo La Duy, dùng mũi chân chạm đất.

Mưa không ngừng đổ xuống, sông đào bảo vệ thành nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng. Vệ Lam hít sâu một hơi, hắn thấy một nhánh cây chìa ra phía lòng sông, nhẹ nhàng đung đưa về phía hắn. Tận dụng thời cơ, Vệ Lam xẹt qua mặt nước, mũi chân khẽ chạm lên nhành cây, dựa vào một lực cực nhỏ này, Vệ Lam đưa La Duy sang bờ bên kia an toàn.

“Công tử.” Sau khi chân bước trên mặt đất, Vệ Lam mới thở hổn hển, nói với La Duy đang ngủ trong lòng:“Chúng ta ra khỏi thành Hạ Phương rồi.”

La Duy vẫn nhíu chặt đôi mày trong cơn mơ.

Vệ Lam đưa La Duy lao về phía vùng hoang vu bên ngoài thành Hạ Phương, hắn muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.

Bên sông đào bảo vệ thành, Vệ Lam lưu lại dấu chân, được cơn mưa cọ rửa, rất nhanh đã không còn dấu vết nào.

Yến Nhi đi qua bảy tám khúc ngoặt trong thành, mẫu thân đã nhắc đi nhắc lại, rằng nếu ra khỏi hoàng cung thì đi tìm người ra sao. Yến Nhi dựa vào ký ức, đi tới một cửa hàng.

Tiểu nhị trong quán đã ngủ, lại bị tiếng đập cửa đánh thức.

Yến Nhi vừa gõ cửa vừa nhìn bốn phía, sợ có người đi qua nhìn thấy mình.

“Giờ này là giờ nào rồi hả?” Tiểu nhị mắng:“Lúc này có ai mở cửa buôn bán đâu cơ chứ?!”

Yến Nhi nghe tiếng người mắng từ trong quán, nước mắt lại đảo quanh hốc mắt, nhưng vẫn làm theo lời dạy của mẫu thân, trước tiên gõ cửa ba cái, sau đó gõ hai cái, cuối cùng chỉ gõ một cái, gõ lại lần nữa, vẫn là tiết tấu này.

Tiểu nhị cẩn thận nghe tiếng đập cửa, nhận ra ám hiệu, vội đứng dậy mở cửa.

“Con là Yến Nhi, mẹ con là Hồ đại nương.” Yến Nhi thấy cửa hé mở, một người thò đầu ra, vội vàng nói.

Tiểu nhị cũng nhìn quanh bốn phía, thấy không có người mới mở cửa rộng ra một chút, kéo Yến Nhi vào trong, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

“Có chuyện gì thế?” Chưởng quầy mặc quần áo bước xuống lầu, vừa đi vừa hỏi:“Đã trễ thế này, còn có ai tới vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.