11 Replies311 Người nhiều bận tâm
Ngón tay Vệ Lam đặt trên nút thắt, động vài cái. Chất vải quần áo là lụa trắng chuyên dụng của Tư Mã hoàng thị, mặc rất thoải mái mà không hề thô cứng, Vệ Lam không cần dùng sức mấy cũng có thể xé toạc nó ra. Nhưng quần áo mặc trên người La Duy, Vệ Lam chỉ có thể kiên nhẫn, cởi mớ bòng bong này từng chút từng chút một.
“Thôi.” Vệ Lam có kiên nhẫn, nhưng La Duy thì không:“Cắt luôn đi.”
“Xong ngay đây.” Vệ Lam nói:“Đợi một chút nữa thôi.”
“Ta không cởi được, ngươi có thể……” Câu nói của La Duy bị chặn lại ngay khi Vệ Lam cởi nút thắt thành công.
“Tốt rồi.” Vệ Lam cởi áo giúp La Duy, nói:“Mặc quần áo vào, chúng ta lên đường.”
La Duy tự gõ đầu một cái, nhìn Vệ Lam oán giận nói:“Ta hiện tại thật đần độn, chuyện gì cũng không làm được!”
“Tay ngươi yếu…” Vệ Lam kéo tay La Duy xuống:“Một nút thắt, không cởi được thì cũng có làm sao, không phải còn có ta đây à?”
“Nếu chuyện gì ta cũng phải để ngươi hỗ trợ…” La Duy nói:“…Thì ngươi không mệt chết hay sao?”
“Chỉ cần ngươi để ta hầu hạ ngươi là được rồi.” Vệ Lam mặc quần áo mùa đông lên người La Duy, sửa sang lại vạt áo, nói:“Rồi, chúng ta đi thôi.”
“Sớm hay muộn cũng có một ngày ngươi thấy phiền thôi.” La Duy lúc này lại thật cố chấp:“Có lẽ ta không còn đi lại được, Lam, theo ngươi tới Tuyên Châu, ta phải làm thế nào?”
Vệ Lam bế La Duy lên, nói:“Ta mang theo tiền mà. Công tử giao cho ta nhiều sản nghiệp như vậy, ta đều giao cho tướng gia hết, nhưng cho dù công tử không muốn dính đến tướng gia, thì cũng phải có tiền chứ? Nên ta đã lấy một chút tiền.”
“Một chút là bao nhiêu?” La Duy hỏi, Vệ Lam lấy một chút tiền, đương nhiên y sẽ không phản đối, cho dù La gia có là dân thường, cũng sẽ không để ý đến việc nuôi hai kẻ bọn họ.
“Không nhiều.” Vệ Lam nói:“Nhưng đủ cho hai chúng ta sống một đời.”
“Từ nay về sau chúng ta không cần làm gì hết?” La Duy nói:“Chúng ta tới Tuyên Châu làm lão gia sao?”
Vệ Lam nhẹ nhàng đặt La Duy vào xe, trong này hắn đã trải sẵn chăn bông, để La Duy nằm không thấy cứng.“Chúng ta sẽ mua hai mảnh đất.” Vệ Lam thương lượng với La Duy:“Không có việc gì, thì làm ruộng cũng được.”
La Duy nói:“Nhưng ta không biết làm ruộng, Lam biết làm không?”
“Ta cũng chưa từng làm.” Vệ Lam lại kê một cái gối dưới eo La Duy:“Nhưng không biết thì học, ta nghe người ta nói, làm ruộng quan trọng là cần sức khỏe, có sức khỏe thì chẳng sợ cái gì hết.”
La Duy lại buồn bực, nói:“Nhưng ta cũng không có sức khỏe.”
“Ta làm ruộng…” Vệ Lam liền nói:“Khi đó công tử xem có thể làm gì, dạy lũ trẻ đọc sách viết chữ cũng có thể giết thời gian đấy.”
Con ngựa kéo xe phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau khi Vệ Lam quất một roi, chậm rãi chạy về phía trước.
“Ta cũng không muốn làm tiên sinh dạy học.” La Duy vội vàng nói với Vệ Lam:“Gặp đứa ngốc, ta sẽ chết sớm mất.”
“Vậy chúng ta sẽ chỉ nhận đứa thông minh.” Vệ Lam dỗ dành La Duy.
“Làm sao mà chỗ nào cũng có toàn người thông minh được?” La Duy nói:“Lam này, Tuyên Châu nhiều người thông minh hay là nhiều người ngốc?”
Vệ Lam ngồi ở trước xe lắc đầu, La Duy tự dưng hóa khờ, khiến người ta chẳng có cách nào cả.
“Ngươi cũng không biết sao?” La Duy vẫn hỏi.
“Công tử.” Vệ Lam nói:“Ta cũng là người Tuyên Châu, ngươi nói ta thông minh hay ngu ngốc?”
Trong xe lặng im giây lát, rồi tiếng La Duy vang lên:“Ngốc.”
“Ta ngốc?” Vệ Lam cảm thấy có thế nào thì mình cũng không thể giống loại người ấy chứ?
“Ta đã thành ra như vậy, ngươi còn bằng lòng dẫn ta đi, không phải ngốc thì là cái gì?” La Duy nói.
“Vậy cứ cho là ta ngốc đi.” Vệ Lam nói:“Công tử, chúng ta đến Tuyên Châu rồi, chẳng phải sẽ biết người ở đó thông minh hay ngốc nghếch hay sao?”
“Thực ra ngốc thì hay hơn.” La Duy nói thêm:“Người ngốc một chút sẽ trung hậu, ta muốn sống thật bình yên, sống cùng người ngốc, cũng tức là sống cùng người nhân hậu.”
“Được!” Vệ Lam nói:“Chúng ta sẽ tìm hàng xóm ngốc nghếch.”
La Duy cười nói:“Trước khi chúng ta tìm mua nhà sẽ hỏi thăm xem hàng xóm ngốc hay không ngốc hả? Lam, ngươi mới là kẻ ngốc nhất.”
Vệ Lam cũng cười, La Duy có thể nghĩ đến chuyện sau khi họ tới Tuyên Châu, chứng tỏ y đã không còn bận tâm thế sự nữa, đây là chuyện Vệ Lam mong muốn nhất.
Sáng sớm ở nông thôn có gà gáy chó sủa, mọi người rời nhà ra ruộng. Trẻ con cũng dậy sớm như người lớn, ăn một bữa sáng đơn giản, sau đó gọi bạn bè ra bờ ruộng chơi đùa. Nhìn thấy Vệ Lam đánh xe lại gần, những đứa trẻ bướng bỉnh ấy không tránh đi, mà chạy theo xe ngựa chơi trò đuổi bắt.
“Lam.” La Duy ghé vào cửa xe nhìn lũ trẻ chạy theo, hỏi Vệ Lam:“Ngươi nói xem vì sao chúng nó lại vui vẻ như thế? Đuổi theo xe chúng ta rất vui sao?”
“Trẻ con chỉ thích chơi đùa, chỉ cần tự thấy vui là được.” Vệ Lam nói:“Công tử mở cửa sổ đấy à? Nhìn một lát rồi đóng vào nhé, đừng để bị trúng gió cảm lạnh.”
“Ừ.” La Duy đáp, hít sâu một hơi tận hưởng cái không khí tươi mát sau buổi mưa rào:“Lam, ta nghĩ xong rồi.”
“Công tử nghĩ xong cái gì?” Vệ Lam hỏi.
“Chúng ta sẽ cùng làm ruộng.” La Duy nói:“Ta sẽ học cùng Lam.”
Vệ Lam ngạc nhiên:“Công tử cũng phải đi làm ruộng?”
“Làm ruộng hay mà!” La Duy nhìn trâu cày và người trên đồng ruộng:“Ruộng đất là thứ thần kỳ nhất, làm ruộng gieo hạt, nếu chăm chỉ, sẽ làm ra lương thực, như vậy có phải ngày trôi qua sẽ rất giản đơn không?”
“Được.” Vệ Lam không nhàn nhã như La Duy, hắn vừa vội vàng đánh xe, vừa để ý mỗi một nơi họ đi qua, sợ có người chú ý tới bọn họ.
La Duy đóng cửa xe lại, lũ trẻ đuổi sau xe chạy vượt lên, rồi không đuổi theo nữa. La Duy từ từ nhắm hai mắt, suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi Vệ Lam:“Tư Mã Thanh Sa sẽ phái người đuổi theo, Lam, nếu như chúng ta bị phát hiện, thì phải trốn như thế nào?”
“Ngày hôm qua điện Ngưng Lộ cháy lớn.” Vệ Lam lúc này mới nói cho La Duy biết:“Người trong thành Hạ Phương đều nghĩ Cẩm vương Duy đã chết trong biển lửa.”
“Cháy lớn?” La Duy hỏi:“Tư Mã Thanh Sa chịu tin là ta đã chết?”
“Hắn có tin hay không ta không biết.” Vệ Lam trả lời:“Qua một đêm, không thấy truy binh nào, có lẽ là hắn tin.”
“Hôm qua các ngươi giết hết người trong điện Ngưng Lộ?” La Duy nhớ tới lão Vương thái giám, hỏi Vệ Lam:“Không giết hết chứ?”
“Không.” Vệ Lam nói dối La Duy:“Nhiều nhất là bị thương. Công tử yên tâm, bọn họ đều là người hầu hạ công tử, ta sẽ không giết thẳng tay.”
“Vậy là tốt rồi.” La Duy không nghi ngờ Vệ Lam, lão Vương thái giám đối với y không cung kính lắm, nhưng cũng chăm sóc y cẩn thận, y không hy vọng lão thái giám này chết oan vì mình.“Hỏa hoạn cũng không phải chúng ta đốt, vậy thì là ai làm chứ?” Yên tâm một lát, thì La Duy lại chợt lo đến chuyện ai phóng hỏa.
Vệ Lam liền nói:“Công tử, chúng ta không phải người Bắc Yến, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao thì trận hỏa hoạn này cũng tốt.”
“Trận hỏa hoạn này tốt…” La Duy nghĩ đến chuyện mình đã chết trong tâm tưởng Tư Mã Thanh Sa, toàn bộ thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái.
“Chúng ta đến nơi rồi nói.” Vệ Lam ngồi trước xe nói với La Duy:“Ta muốn quất roi thúc ngựa, công tử hãy ngồi thật vững.”
“Ừ.” La Duy đáp:“Đi nhanh đi, chúng ta rời khỏi nơi này sớm một chút.”
Xe ngựa lướt nhanh trên đường, hai người trên xe một lòng cầu nguyện, chỉ mong con ngựa này có thể chạy nhanh hơn một chút, Tuyên Châu trong lòng La Duy và Vệ Lam bây giờ tựa như chốn tiên cảnh bồng lai.
…………………
Klq nhưng chương này cháu La Duy thặc hoang tưởng. Cháu nghĩ cháu có thể cày ruộng? =.,=
312. Không có mặt mũi nào gặp người đã khuất
Điện Ngưng Lộ cháy to, Cẩm vương Duy chết trong biển lửa, tin tức này truyền ra từ thành Hạ Phương, truyền khắp Bắc Yến, rồi rất nhanh truyền khắp chư quốc.
Thiên hạ xôn xao, ai có thể ngờ La Duy danh chấn thiên hạ lại có một kết cục thảm đạm như thế này. Từng có không ít quốc quân chư quốc từng tưởng rằng La Duy sẽ là người tiếp theo ngồi lên ngai vàng Đại Chu.
Sau khi Hưng Võ đế nghe được tin La Duy chết, thì ngất lịm ngay tại chỗ.
“Tin tức này có thể tin được không?” Thái y vội vàng chạy chữa cho Hưng Võ đế, Long Huyền cũng không đứng thẳng được, cố gắng chịu đựng rồi hỏi viên quan Lễ bộ vừa đưa tin:“Quốc thư từ Bắc Yến gửi đến?”
“Vâng.” Quan Lễ bộ đem theo quốc thư Bắc Yến, đưa cho Long Huyền.
Khi Long Huyền mở quốc thư, tay không cầm nổi, còn chưa xem mà đã làm bức thư rách một đường.
Quốc thư là Tư Mã Thanh Sa tự tay viết, số lượng từ không nhiều, chỉ nói đêm đó trong cung vô tình bốc lửa, điện Ngưng Lộ mà La Duy ở đổ sập, La Duy cũng bất hạnh chết trong hoả hoạn.
“Người đã chết, vậy thi thể đâu?” Long Huyền ném quốc thư xuống đất, lớn tiếng hỏi quan Lễ bộ:“Kẻ đưa quốc thư đến đâu? Gọi gãtới gặp ta!”
“Vâng.” Quan Lễ bộ nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.
Long Huyền quay đầu nhìn Hưng Võ đế đang bất tỉnh hân sự trên long tháp, hỏi Ngụy thái y:“Phụ hoàng ta thế nào rồi?”
Ngụy thái y vội đáp:“Điện hạ, bệ hạ quá xúc động thôi, tỉnh lại rồi sẽ không sao nữa.”
Long Huyền xoay người đi ra ngoài điện.
Ngụy thái y sững sờ đứng lặng, vị này chỉ cần Hưng Võ đế không chết là được? Ông còn chưa nói hết lời, lần này Hưng Võ đế xúc động, thân thể chỉ có thể càng yếu đi, nếu sau này vẫn cứ như vậy nữa, thì Đại Chu phải lo quốc tang đi là vừa! Nhị hoàng tử đi thật rồi, Hưng Võ đế nằm ở nơi đó, vậy mà đến lòng kiên nhẫn để nghe thái y nói hết câu hắn cũng không có.
Ngoài điện, Long Huyền đứng ở hành lang, nhìn sứ thần Bắc Yến dưới bậc thang.
Sứ thần Bắc Yến bị ánh mắt âm lãnh của Long Huyền ép tới không ngẩng đầu lên được, một hoàng tử Đại Chu chết trong hoàng cung Bắc Yến, việc báo tang này chẳng dễ dàng gì.
“Các ngươi nói lục đệ của ta đã chết?” Long Huyền cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
“Vâng, Cẩm vương gia bất hạnh, không thể trốn thoát khỏi biển lửa.” Sứ thần nói:“Vạn tuế gia ta cũng bi thương vô cùng.”
“Vì sao hôm đó trong hoàng cung Bắc Yến lại cháy? Nhiều cung điện như thế mà không cháy, chỉ cháy mỗi điện Ngưng Lộ lục đệ ta đang ở? Trận cháy này lớn thế nào mà người lại không kịp chạy ra?”
Long Huyền liên tục hỏi ba câu, khiến sứ thần Bắc Yến toát mồ hôi hột.
“Trả lời câu hỏi của ta.” Long Huyền ép hỏi.
“Chỉ là do vô tình.” Sứ thần trả lời:“Lửa bốc ra từ chính điện Ngưng Lộ.”
“Bắt đầu cháy từ điện Ngưng Lộ?” Long Huyền nói:“Trong quốc thư vạn tuế gia của các ngươi không nói vậy, quân thần các ngươi nói chuyện bừa bãi quá, ta nên tin ai đây?!”
Sứ thần vội vàng nhẩm lại nội dung của quốc thư trong đầu, sau đó mới nói:“Điện hạ, sự thật đúng là như thế, vạn tuế gia ta cũng nói trong cung bị cháy, điện Ngưng Lộ sụp xuống trong trận cháy ấy.”
“Hay lắm.” Long Huyền nói:“Cứ cho là vạn tuế gia của các ngươi không nói vậy, nhưng thi thể của lục đệ ta đâu? Ngươi tới Đại Chu báo tang, nhưng lại không mang thi thể về? Hoàng tử của Đại Chu ta, chẳng lẽ lại phải chôn ở Bắc Yến?!”
Sứ thần cúi đầu càng thấp, xác chết cháy đen trong điện Ngưng Lộ đã bị vạn tuế gia hoả táng thành tro, bỏ vào một chiếc bình ngọc, đeo trên người cả ngày không rời, mặc cho ai khuyên cũng không chịu bỏ chiếc bình này ra.
“Ta đang hỏi ngươi đấy!” Long Huyền thấy sứ thần có vẻ kinh hãi, hắn càng tin rằng trận cháy lớn trong cung không hề đơn giản như bề ngoài.
“Ngày đó lửa cháy quá lớn…” Sứ thần nói:“Thi thể Cẩm vương gia đã không thể tìm thấy.”
“Ngươi nói La Duy chẳng những chết trong biển lửa, mà đến thi thể cũng không giữ được?” Long Huyền vươn tay chỉ vào sứ thần nói:“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, các ngươi làm vậy thì làm sao Đại Chu có thể tin La Duy đã chết?!”
Sứ thần đầu đầy mồ hôi, nếu không phải hai nước giao chiến, không thể chém sứ giả, thì gã thật sự không biết mình có còn cái mạng mà ra khỏi hoàng cung Đại Chu hay không.
“Tư Mã Thanh Sa khinh người quá đáng!” Long Huyền thu tay, nhìn sứ thần nói:“Trước khi sự tình được điều tra rõ ràng, ngươi hãy ở lại Đại Chu một thời gian đi.”
Sứ thần vừa nghe Long Huyền muốn giam gã tại Đại Chu, nóng nảy, lập tức nói với Long Huyền:“Điện hạ, Cẩm vương qua đời là sự thật, Bắc Yến sao có thể lấy chuyện này ra làm trò vui? Cẩm vương gia chết ở Bắc Yến, là lỗi do Bắc Yến chúng ta chăm sóc không chu toàn, vạn tuế gia ta cũng vạn phần xin lỗi.”
“Giải gã xuống!” Lời sứ thần nói, Long Huyền một câu cũng không tin, nói với mọi người:“Người Bắc Yến, một tên cũng không để chạy thoát!”
Điện tiền võ sĩ đi lên, giữ chặt cánh tay sứ thần.
“Điện hạ!” Sứ thần nhìn Long Huyền kêu lên:“Ngươi định xuống tay với sứ thần nước khác sao?! Đại Chu tự xưng là lễ nghi chi bang, sao lại đối xử với tại hạ như thế?”
Long Huyền lạnh lùng nhìn sứ thần, nói:“Người phải có tự trọng, thì người khác mới kính nể. Nếu ngươi không muốn nói thật, vậy ta sẽ cho ngươi thời gian, lúc nào muốn nói thật ta sẽ nghiêm túc nghe.”
“Tại hạ nói câu nào cũng là sự thật!”
“Lòng kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi đừng để ta chờ lâu!” Long Huyền nói xong, vung tay ra hiệu cho các điện tiền võ sĩ.
Các điện tiền võ sĩ mặc cho sứ thần giãy dụa, che miệng gã, tha đi.
“Bệ hạ!” Trong điện lại truyền đến tiếng kinh hô.
Long Huyền xoay người vào điện, liền thấy Hưng Võ đế nằm bên cạnh long tháp, trên mặt đất có một vũng máu.
“Bệ hạ!” Ngụy thái y nóng ruột:“Ngài hãy nén bi thương! Vương gia trên trời có linh, nhìn thấy ngài như vậy cũng sẽ không nhắm mắt!”
Hưng Võ đế khóc lớn nói:“Sao Duy nhi có thể nhắm mắt chứ? Trẫm từng nói sẽ ban cho nó cả đời áo gấm, không ngờ trẫm lại hại nó chết nơi đất khách quê người! Trẫm dù có chết, cũng có mặt mũi nào mà gặp mẹ con nó chứ?! Duy nhi… là do trẫm hại chết!”
“Phụ hoàng.” Long Huyền đi đến trước long tháp, gọi Hưng Võ đế.
“Thi thể Duy nhi đâu?” Hưng Võ đế nhìn thấy Long Huyền, liền hỏi:“Thi thể đã mang về đây chưa? Đưa trẫm đi gặp nó!”
“Các ngươi lui hết ra!” Long Huyền nói với mọi người trong điện.
Mọi người chờ Hưng Võ đế ra lệnh. Lời Long Huyền không ai dám không nghe, nhưng nơi này tốt xấu gì vẫn là điện Trường Minh, trước mặt Hưng Võ đế, bọn họ vẫn phải lấy Hưng Võ đế làm trọng.
“Lui ra.” Hưng Võ đế lúc này đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, có lẽ Long Huyền có nội tình muốn nói cho ngài nghe, La Duy chưa chết, đây chỉ là một quỷ kế của Bắc Yến.
Mọi người cùng nhau lui ra, để lại hai cha con nói chuyện với nhau.
“Duy nhi chưa chết?” Chờ khi cửa điện được người bên ngoài đóng lại, Hưng Võ đế khẩn cấp hỏi Long Huyền.
“Lục đệ đã chết rồi.” Long Huyền nói.
Hưng Võ đế vô lực, ngã xuống long tháp, hồi lâu mới nói:“Vậy thi thể đâu? Ở nơi nào?”
“Người Bắc Yến nói ngày đó lửa cháy lớn vô cùng, lục đệ đã thi cốt vô tồn, phụ hoàng…” Long Huyền cúi đầu nói với Hưng Võ đế:“Nhi thần xin người nén bi thương. Lục đệ đã chết, người chết không thể sống lại, mong phụ hoàng bảo trọng long thể.”
Hưng Võ đế phun một ngụm máu tươi lên gối, người lại ngất đi.
313. Hoàng huynh không có hoàng mệnh
Ngụy thái y lại theo vào, nhìn thấy dáng vẻ Hưng Võ đế trên long tháp, cơ hồ bị hù chết.
“Phụ hoàng ta bệnh nặng.” Long Huyền lạnh nhạt nói với Ngụy thái y:“Ngươi nhớ tận tâm trị liệu, thời gian này ngươi cứ an tâm ở lại điện Trường Minh, chuyện bên ngoài, ngươi đừng để ý.”
Ngụy thái y giật mình nhìn Long Huyền, quên luôn cả chuyện phải bắt mạch cho Hưng Võ đế, hắn muốn giam lỏng ông ở điện Trường Minh, để không ai bên ngoài biết bệnh tình của Hưng Võ đế?
“Ngụy thái y.” Long Huyền nói:“Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?”
“Hạ quan tuân lệnh.” Ngụy thái y vội đáp, phía sau, Hưng Võ đế hôn mê bất tỉnh, không thể nghe thấy lời nói của Long Huyền, đúng là tự tìm đường chết.
Long Huyền ra ngoài điện, nói với mọi người:“Phụ hoàng ta vì chuyện Cẩm vương mà thương tâm, tạm thời không gặp ai cả, các hoàng tử hay các quan cũng không gặp.”
Những người ở phe Long Huyền thì vội vàng nói tuân lệnh, có những người không ở phe Long Huyền thì lén nhìn nhau, rồi chỉ biết cúi đầu trước Long Huyền. Bệnh tình của Hưng Võ đế, bọn họ canh ở điện Trường Minh đã lâu, biết rõ tình hình, nay La Duy vừa chết, Hưng Võ đế đau đớn thảm thiết, còn có thể chống đỡ bao nhiêu ngày nữa?
Long Huyền để người vây chặt điện Trường Minh như nêm như cối, rồi rời khỏi điện Trường Minh, đi về điện Khuynh Văn.
“Điện hạ.” Phúc Vận chạy ra từ điện Khuynh Văn đón hắn.
“Rời cung, tới doanh Đô Úy.” Long Huyền lệnh cho Phúc Vận:“Gọi tam điện hạ tức tốc về cung.”
“Vâng!” Phúc Vận vội chạy về phía ngoài cung.
Nguyên tướng quân Đô Úy La Tắc, sau khi đi sứ Bắc Yến trở về, liền bị Long Huyền dứt khoát bắt dời thượng đô, phái tới phía nam, triệt để cách ly đất kinh thành, quân doanh Đô Úy rơi vào tay tam hoàng tử Long Tường. Nay quân doanh Đô Úy là một trong sáu doanh ở thượng đô, nhân số nhiều nhất các quân doanh, cũng là quân đội được trang bị vũ khí và ngựa hoàn mỹ nhất. Phúc Vận tự nhủ, chủ tử nhà mình muốn dùng đến quân lính trong tay đệ đệ, tức là sắp có biến rồi.
Long Huyền ngồi ở thư phòng, nằm úp sấp trên bàn một lát, hiện tại trong lòng hắn không thể bình yên. Long Huyền nói với chính mình, sau này không thể rối loạn, không được nghĩ về bất cứ cái gì nữa, chỉ làm chuyện nên làm, cái gì cũng không nghĩ, như vậy mới có thể tiếp tục sống sót.
“Điện hạ?” Thường thị chạy vào, hỏi:“Thần thiếp nghe nói bệ hạ không khỏe, Cẩm vương chết rồi sao?”
“Đi ra ngoài!” Long Huyền gầm lên một tiếng.
Thường thị đứng bất động.
“Cút!” Long Huyền ngẩng đầu lên, sắc mặt xanh mét căm tức nhìn Thường thị.
Thường thị sợ tới mức vội vã xoay người đi ra ngoài, nàng bị tin tức vừa truyền đến làm cho hoảng sợ, quên mất rằng chính thê như nàng cũng không thể vào thư phòng của Long Huyền.
Long Huyền lấy từ ngăn bí mật của bàn ra một chiếu thư, đây là do hắn tự tay viết, ngay tại điện Trường Minh, thừa dịp Hưng Võ đế mê man, vụng trộm dùng ngọc tỷ.
Ngoài thư phòng, không ai dám không đứng trang nghiêm, khi chủ tử khi trở về, sắc mặt nhìn tựa như muốn giết người, ai cũng sợ không cẩn thận chạm vào họng súng. Mắt thấy có thể cùng chủ tử gà chó lên trời, chết bây giờ thì thật không đáng.
“Theo ta tới Đông Cung.” Long Huyền ngồi trong thư phòng không lâu, liền ra ngoài nói với mọi người.
“Vâng.” Tất cả cùng đáp.
“Đưa thánh chỉ này tới Hình bộ.” Long Huyền giao thánh chỉ trong tay cho một thái giám,“Nói cho bọn họ, không được phép bỏ qua bất cứ người nào của Chu gia.”
“Nô tài tuân lệnh.” Thái giám tiếp nhận thánh chỉ, bước nhanh.
“Truyền La Tướng tiến cung.” Long Huyền lại lệnh cho một thái giám khác.
Thái giám này lĩnh mệnh, cũng vội vàng chạy đi.
Long Huyền cũng ra ngoài điện, hắn muốn tới Đông Cung gặp đại ca.
Thái tử Long Ngọc vẫn bị giam lỏng tại Đông Cung, lúc này Long Huyền lại tới Đông Cung, người trong điện Khuynh Văn đều mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi.
Long Huyền tới Đông Cung, chẳng để ai đi cùng, một mình bước vào Đông Cung giờ đây đã chẳng khác gì lãnh cung.
Long Ngọc đang nói chuyện với thái tử phi Chu thị trong phòng, thấy Long Huyền đẩy cửa bước vào, thái tử phi cả kinh, ly trà trên tay đổ ụp vào người.
“Đại ca.” Long Huyền gọi Long Ngọc một tiếng.
“Nhị đệ.” Long Ngọc đứng dậy.
Thái tử phi vội lui vào bên trong.
“Sao ngươi lại tới đây?” Long Ngọc hỏi Long Huyền.
Long Huyền tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế trống:“Đại ca vẫn thật thanh nhàn nhỉ.”
Long Ngọc đứng đó hỏi Long Huyền:“Có phải phụ hoàng ban thánh chỉ xuống hay không?”
“Đại ca rất mong phụ hoàng hạ chỉ sao?” Long Huyền hỏi.
“Ta đã chờ đến nỗi vô cùng nóng ruột.” Long Ngọc nói:“Không muốn đợi thêm nữa.”
Long Huyền nói:“Phụ hoàng vừa mới hạ chỉ, xử trảm toàn bộ Chu thị.”
Bên trong truyền ra vài tiếng kêu của nữ tử, hiển nhiên thái tử phi đang nghe lén hai huynh đệ nói chuyện, biết mẫu tộc không thể bảo toàn, ngất đi.
Long Ngọc tái nhợt nói:“Chu Trữ Văn đã tự sát trong ngục để tạ tội, vì sao phụ hoàng còn không buông tha Chu thị?”
“Bởi vì gia tộc này tà tâm bất tử.” Long Huyền nói:“Sau khi đại ca lên ngôi, bọn họ có thể đạt được giấc mộng đẹp, sao phụ hoàng ncó thể bỏ qua cho bọn họ?”
Long Ngọc nói:“Phụ hoàng muốn phế ta?”
Long Huyền thấy Long Ngọc nói lời này rất bình tĩnh, hạ mi mắt:“Đại ca đã sớm đợi ngày này, không phải sao?”
“Ta muốn gặp phụ hoàng.” Long Ngọc nói.
“Phụ hoàng đã sai đệ đến, tức là không muốn gặp đại ca.”
“Huyền, sao ta có thể tin rằng lời ngươi nói chính là ý phụ hoàng chứ?”
Long Huyền nhếch mép:“Đại ca không tin lời đệ?”
“Ta muốn gặp phụ hoàng.” Long Ngọc kiên trì nói.
“Đây là thánh chỉ phụ hoàng sai đệ đưa cho huynh.” Long Huyền đưa một tờ thánh chỉ cho Long Ngọc.
“Là thánh chỉ của phụ hoàng, ta không cần quỳ xuống tiếp chỉ sao?” Long Ngọc hỏi.
“Không cần.” Long Huyền nói:“Nơi này chỉ có hai huynh đệ chúng ta, đại ca cứ nhận ý chỉ của phụ hoàng đi.” Long Huyền thấy Long Ngọc không nhận thánh chỉ này, liền đặt chiếu thư trên bàn trà,“Đại ca, đệ còn muốn kể cho huynh một chuyện nữa, La Duy đã chết ở Bắc Yến rồi.”
“Cái gì?” Long Ngọc lúc này mới thất kinh, rốt cuộc cũng động dung,“Tư Mã Thanh Sa thật sự giết Tiểu Duy?”
“Cháy lớn.” Long Huyền nói:“La Duy thi cốt vô tồn.”
Long Ngọc liên tục lui về phía sau, ngã ngồi xuống ghế.
“Nếu lúc trước huynh không tới rừng trúc Tiêu Tương thì tốt biết bao nhiêu?” Long Huyền nói với Long Ngọc:“Như vậy, có lẽ La Duy còn có thể sống đến ngày hôm nay.”
Long Ngọc ngồi yên, hồn phách như bay mất.
“Huynh cũng biết phụ hoàng thương La Duy thế nào, nay La Duy chết tha hương, đại ca biết phụ hoàng hiện tại hận huynh đến nhường nào không?” Long Huyền hỏi Long Ngọc,“Đại ca, liệu huynh có hối hận khi ngày đó đã ngăn La Duy lại?”
Long Ngọc còn có thể nói gì đây?
“Đệ còn có việc, không tiện ở lâu.” Long Huyền nhìn dáng vẻ Long Ngọc, dường như vừa lòng, rồi mới bỏ đi.
“Ngươi đi luôn sao?” Long Ngọc thấy Long Huyền định đi, vội hỏi.
“La Duy là đứa ngốc.” Long Huyền đứng ở trước cửa, nói với Long Ngọc:“Một lòng muốn giúp ngươi trở thành hoàng đế, vì sao y lại không nhận ra, rằng đại ca không có hoàng mệnh chứ?”
314. Thời thế đổi thay
Long Huyền ra khỏi Đông Cung, đứng ngoài cửa chính, nhìn tòa cung điện mà bản thân đã từng vô cùng khát vọng. Nay xem ra, Đông Cung cũng chỉ là như thế, tường đỏ ngói lưu ly, không khác gì điện Khuynh Văn của hắn cả.
“Điện hạ.” Một người quỳ xuống.
Long Huyền nhìn Long Nhất đứng đầu Long kỵ vệ, hỏi:“Phụ hoàng ta thế nào rồi?”
“Ngụy đại nhân vẫn đang trị liệu.” Long Nhất đáp.
“Ta cho phép ngươi cởi bỏ bộ y phục này.” Long Huyền nói:“Ngươi rời cung đi.”
Long kỵ vệ chưa bao giờ được tự nắm vận mệnh mình trong lòng bàn tay, trước khi Hoàng đế lâm chung, nếu ngài hạ chiếu bắt bọn họ chôn cùng, thì Long kỵ vệ sẽ phải tự sát trước hoàng lăng, hộ vệ đến đế vương đến hoàng tuyền, cho dù không phải tự sát, thì cũng bị chôn sống trong hoàng lăng vĩnh viễn, dù gì thì cũng chỉ có con đường chết. Long Nhất nghe nói mình có thể rời cung, không thể tin mà ngẩng đầu nhìn Long Huyền, người này dám không tuân theo mệnh lệnh của phụ hoàng, mà lại để hắn rời cung sao?
“Chuyện Cẩm vương chắc ngươi biết rồi?” Long Huyền lại hỏi Long Nhất.
“Thuộc hạ đã biết.” Long Nhất đáp.
“Tư Mã Thanh Sa nói La Duy đã chết, nhưng ta không tin.” Long Huyền nói.
Long Nhất nói:“Tư Mã Thanh Sa còn có thể nói dối hay sao?”
“Ngươi đi Bắc Yến tìm La Duy.” Long Huyền lệnh cho Long Nhất:“Vệ Lam cởi giáp treo ấn rời khỏi doanh trại Thiên Thủy Nguyên, nhất định là tới thành Hạ Phương tìm La Duy. Trận hỏa hoạn ở điện Ngưng Lộ, nói không chừng chính là La Duy và Vệ Lam tự gây ra để che mắt thế gian.”
Long Nhất nói:“Điện hạ, Vệ Lam có bản lĩnh lẻn vào thâm cung Bắc Yến sao?”
“Hắn có bản lĩnh từ một ảnh vệ Kỳ Lân, dựa vào chiến công mà trở thành một tướng quân của Đại Chu, vì cái gì ta không thể tin hắn có bản lĩnh lẻn vào thâm cung Bắc Yến?” Long Huyền nói:“Vì La Duy, chuyện gì người này cũng có thể làm. La Duy chết, còn tin báo tử của Vệ Lam lại không truyền đến, nên ta không tin La Duy đã chết trong biển lửa.”
Long Nhất vẫn hồ nghi:“Người Bắc Yến không biết Vệ Lam, dù hắn chết cũng không ai nhận ra thi thể hắn.”
“La Duy nhất định chưa chết.” Long Huyền nhìn Long Nhất, ánh mắt lạnh lẽo:“Ngươi đi tìm y, không tìm thấy La Duy, thì người đừng trở về nữa.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Long Nhất vội nói.
“Nhất, nếu sau khi ngươi ra khỏi cung mà không toàn tâm tận lực tìm La Duy, thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Thuộc hạ rõ.”
“Là Long kỵ vệ, cả đời này ngươi chỉ có thể là nô tài của Long thị ta.” Long Huyền lạnh nhạt nói với Long Nhất:“Cho dù phụ hoàng ta xảy ra bất trắc, thì ngươi vẫn là Long kỵ vệ của ta.”
“Vâng.” Long Nhất dập đầu một cái trước Long Huyền.
“Ngươi rời cung đi.” Long Huyền giục Long Nhất.
“Điện hạ, nếu Cẩm vương quả thật đã chết thì phải làm sao đây?” Trước khi Long Nhất lui ra, lại hỏi Long Huyền một câu cuối cùng.
“Y không thể chết.” Long Huyền đáp:“Nếu y chết thật, ta sẽ cảm nhận được ngay.”
Long Nhất cảm thấy Long Huyền không bình thường, La Duy chết ở Bắc Yến, ngài ở hoàng cung thượng đô, có thể có cảm giác gì cơ chứ?
“Còn gì nữa không?” Long Huyền hỏi Long Nhất.
Long Nhất nghĩ mặc kệ thế nào hắn cũng phải đi Bắc Yến một chuyến, La Duy sống hay chết, hắn cần tìm hiểu rõ ràng.
“Nhớ kỹ, không riêng gì La Duy, mà phải điều tra cả hành tung của Vệ Lam nữa, hai người họ sẽ ở cùng nhau, không có khả năng tách rời.” Long Huyền nói với theo bóng lưng Long Nhất.
“Thuộc hạ hiểu.” Long Nhất nhanh chóng lui xuống.
Long Huyền nhìn Long Nhất đi khỏi, mới xoay người bước đi, bây giờ hắn phải quay lại điện Trường Minh.
“Ca!” Long Tường gọi Long Huyền, chạy nhanh tới.
“Bộ dạng này là thế nào đây?” Long Huyền nhìn Long Tường nhíu mày,“Chạy như vậy, sợ người khác không biết ngươi hoảng hốt sao?”
“La Duy chết rồi à?” Long Tường còn chưa tới gần Long Huyền đã mở miệng hỏi, về phần lời giáo huấn của Long Huyền, Long Tường tự động xem nhẹ.
“Việc này truyền ra cả bên ngoài rồi à?” Long Huyền nói.
“Đúng vậy.” Long Tường thở hổn hển nói với Long Huyền:“Tư Mã Thanh Sa gửi quốc thư, nói La Duy đã chết?”
“Phải.” Long Huyền nói:“La Duy chết rồi, ngươi có thể quên người này đi.”
Long Tường cũng giống Long Ngọc, ngẩn người.
“Ta tìm ngươi vào cung là vì có chuyện muốn để ngươi làm.” Long Huyền nói:“Ngươi làm cái gì vậy? La Duy chết, ngươi còn định khóc vì y sao?”
“Huynh!” Long Tường nhìn Long Huyền:“Huynh là người như vậy ư?”
“Ta là người như thế nào?” Long Huyền hỏi.
“Người chết là La Duy đấy!” Long Tường gào lên với Long Huyền,“Huynh nói với đệ La Duy đã chết, cứ như đang nói về một kẻ xa lạ vậy.”
“Phụ hoàng bệnh nặng.” Long Huyền nhỏ giọng nói với Long Tường:“Hiện tại không phải lúc thương tâm.”
“Phụ hoàng cũng…?”
“Nói nhỏ thôi.” Long Huyền không để Long Tường nói thêm một tiếng nào.
“Đệ đi thăm phụ hoàng.” Long Tường định đi về phía điện Trường Minh.
“Đứng lại!” Long Huyền nói:“Ngươi cho rằng sau khi phụ hoàng biết tin La Duy chết, còn có tâm tình gặp nhi tử như chúng ta sao?”
Long Tường ngây ra nhìn Long Huyền:“Ngoài La Duy, chúng ta không ai là nhi tử của người sao?”
“Ngươi nói với ta mấy câu vô nghĩa ấy để làm gì?” Long Huyền nói:“Ngươi muốn chọc tức phụ hoàng, thì đi gặp người đi, để người nhớ là còn có một nhi tử như ngươi.”
Long Tường rủa thầm hai câu, mới nói:“Vậy huynh gọi đệ vào cung có chuyện gì?”
Long Huyền đi về phía điện Trường Minh.
Long Tường đi theo phía sau Long Huyền.
“Mang theo binh lính của ngươi.” Long Huyền vừa đi vừa nói với Long Tường:“Đi bắt hết mấy doanh trại không nghe lời kia lại.”
Long Tường biến sắc:“Bắt lại?”
“Sao?” Long Huyền hỏi Long Tường:“Ngươi sợ?”
Thượng đô có sáu doanh, Long Huyền có thể khống chế ba doanh, ba doanh còn lại phải nhờ Long Tường đoạt lấy.
“Không phải là sợ.” Long Tường nói:“Chỉ là huynh đã nghĩ kỹ chưa? Nếu chúng ta có liên can, sẽ khó giữ nổi cái đầu.”
“Không muốn chết cùng ta?” Long Huyền hỏi.
“Chết thì chết!” Long Tường tàn nhẫn nói:“Dù chúng ta không tranh, thì cũng sẽ có người đến khi dễ!”
“Ngươi theo ta.” Long Huyền nói:“Ta không muốn nhìn thấy máu, nên ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu có thể không ra tay thì đừng ra tay.”
“Đi!” Long Tường nói:“Đệ nghe lời huynh.”
Huynh đệ hai người đến điện Trường Minh, Long Huyền liền nói với Long Tường:“Ngươi ở bên ngoài chờ ta một chút.”
Long Tường nhìn điện Trường Minh, kéo Long Huyền, nhỏ giọng nói:“Huynh bao vây chỗ này? Phụ hoàng biết thì sao?”
“Không có việc gì.” Long Huyền thoáng cười với Long Tường, xoay người bước vào điện.
Long Huyền vào gian chính điện này, nhìn thoáng qua, chỉ thấy Ngụy thái y và mấy thái y nữa vây quanh long tháp, xem ra Hưng Võ đế vẫn chưa tỉnh lại. Long Huyền không nói gì với các thái y, đi ra ngoài điện, tới ngự án của Hưng Võ đế, ngồi xuống, đặt bút viết ba bức chiếu thư, nội dung là ép tướng quân ba doanh trại kia giao binh quyền. Chiếu thư viết xong, đóng dấu ngọc, đợi trong giây lát, chờ vết mực khô đi.
“Điện hạ?” Ngụy thái y thật hối hận khi đã bước ra vào lúc này, bởi ông đã nhìn thấy dáng vẻ Long Huyền ngồi ở ngự án thư.
Long Huyền không ngẩng đầu lên:“Phụ hoàng ta thế nào?”
“Tình hình bệ hạ không tốt.” Ngụy thái y kiên trì nói.
“Cuối cùng ta cũng biết hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu phải phục tùng) có tư vị gì.” Long Huyền nói với Ngụy thái y:“Trách không được xưa nay nhiều người lại muốn cái ghế này như vậy.”
Ngụy thái y không dám nói lời nào, mạng của ông đang ở trong tay Long Huyền, trước kia Hưng Võ đế là chủ tử của ông, nhưng hiện tại Long Huyền này mới là chủ tử.
Long Huyền không nhìn Ngụy thái y, ra khỏi điện cầm chiếu thư trong tay giao cho Long Tường:“Ngươi làm việc cẩn thận, đừng lỗ mãng.”
Long Tường cầm chiếu thư, vội vàng đi mất.
Triệu Phúc nhìn Long Huyền, nhịn không được mà tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn trời xanh, thời thế đã đổi thay rồi.
315. Thí huynh
Thái tử phi bước ra, nhìn Long Ngọc ngồi trên ghế tựa, một tờ chiếu thư rơi dưới chân.“Điện hạ.” Thái tử phi nhìn thần sắc Long Ngọc, trong lòng biết có chuyện không hay, bước nhanh đến trước mặt Long Ngọc, nức nở nói:“Phụ hoàng muốn chàng thế nào?”
Long Ngọc đáp:“La Duy đã chết, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Vậy người nhà thần thiếp thì sao?” Thái tử phi vội hỏi.
Long Ngọc lắc đầu.
“Thiếp muốn đi gặp phụ hoàng!” Thái tử phi chạy ra cửa.
“Thục Quân!” Long Ngọc vội kêu lên.
Thái tử phi vọt tới cửa, đẩy mạnh, thế nhưng cánh cửa này không thể mở ra, thái tử phi đẩy vài cái, mới phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.“Mở cửa!” Dưới tình thế cấp bách, thái tử phi không còn phong độ ngày xưa, vừa đập cửa thật mạnh vừa gào lên:“Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp mẫu hậu! Mở cửa! Đám nô tài đáng chết! Các ngươi không biết thái tử còn ở bên trong sao?! Mở cửa!”
“Nô tài đáng chết.” Sau khi thái tử phi quát to một trận, ngoài cửa mới truyền đến giọng một thái giám xa lạ.
“Ngươi là ai?!” Thái tử phi hỏi.
“Nô tài là Phúc Vận, hầu cận nhị điện hạ.” Phúc Vận đứng ở ngoài cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười cung kính, nói với thái tử phi:“Nô tài chưa bao giờ được thái tử phi để vào mắt, ngài không biết nô tài, cho nên không cần hỏi nhiều.”
“Mở cửa!” Thái tử phi cả giận nói:“Là ai sai ngươi khóa cửa? Ngươi không muốn sống sao?!”
“Nô tài nào dám tự tay khóa cánh cửa?” Phúc Vận nói:“Nô tài phụng chỉ làm việc, nếu có chỗ nào đắc tội thái tử phi nương nương, thì mong ngài thứ tội.”
“Phụng chỉ?” Thái tử phi run giọng hỏi:“Sao phụ hoàng có thể giam giữ thái tử chứ?!”
“Chuyện của Thiên gia…” Phúc Vận nói:“Nô tài chỉ là một thái giám, sao có thể biết được? Thái tử phi nương nương hỏi sai người rồi.”
Thái tử phi quay đầu nhìn Long Ngọc,“Điện hạ?!” Nàng không thể tin tất cả đều là sự thật.
Long Ngọc ngồi ở chỗ đó nhìn thái tử phi, trong bình tĩnh mang theo bất đắc dĩ.
“Thái tử điện hạ.” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng Phúc Vận,“Nhị điện hạ nói còn nhớ tình huynh đệ giữa hai người, nên dù liều mạng quỳ trước mặt bệ hạ đến nỗi không dậy nổi, cũng muốn giữ lại tính mạng cho các hoàng chất, xin thái tử điện hạ đừng lo nghĩ.”
“Nếu hắn thực sự niệm tình huynh đệ, thì nên để ta gặp phụ hoàng lần cuối mới đúng.” Long Ngọc nói.
Phúc Vận vội trả lời:“Nhị điện hạ cũng từng cầu xin bệ hạ, kết quả bệ hạ phát hỏa, nói là mình cũng không có cơ hội gặp mặt Cẩm vương gia lần cuối cùng.”
Thái tử lại trầm mặc.
Phúc Vận nói:“Nô tài ở đây đợi thái tử điện hạ.”
Thái tử phi đi tới trước mặt Long Ngọc:“Nô tài kia nói vậy là có ý gì?”
Long Ngọc trả lời:“La Duy bị thiêu chết ở Bắc Yến, phụ hoàng không muốn giữ ta lại.”
“La Duy chết rồi?” Thái tử phi dường như mới biết tin La Duy mất.
“Hôm nay Bắc Yến đưa quốc thư tới, báo với phụ hoàng tin Tiểu Duy qua đời.”
“Người giết y không phải chàng mà!” Thái tử phi gấp gáp nói:“Sao phụ hoàng có thể lấy cái chết của y đặt lên đầu chàng được?!”
“Chúng ta vốn chưa từng nghĩ rằng Tiểu Duy sẽ sống sót.” Long Ngọc nói.
Thái tử phi xụi lơ trên mặt đất, hồi lâu mới phản ứng lại, túm lấy vạt áo Long Ngọc, nói:“Muốn giết La Duy là thiếp và phụ thân thiếp, chẳng liên quan gì đến chàng, chàng vẫn luôn ngăn cản mà! Điện hạ, chúng ta đi gặp phụ hoàng, thiếp sẽ nói với phụ hoàng rằng kẻ đáng chết là thiếp, chàng thật sự chưa từng có ý nghĩ mưu hại La Duy, cả Chu thị đền mạng cho y còn chưa đủ sao?!”
“Phụ hoàng không muốn gặp ta.” Long Ngọc nói:“Thục Quân, nơi này đâu đâu cũng là người của Long Huyền, chúng ta không thể ra ngoài được.”
“Là phụ hoàng muốn chúng ta chết, hay là Long Huyền muốn chúng ta chết đây?!” Thái tử phi lớn tiếng hỏi.
“Giống nhau cả thôi.” Long Ngọc nói.
“Tiếng gì thế?” Đúng lúc này, thái tử phi bất ngờ hỏi Long Ngọc.
Long Ngọc cẩn thận lắng nghe, có tiếng nữ tử và thái giám kêu khóc, xem ra người ở Đông Cung hôm nay không thể giữ mạng sống rồi.
“Điện hạ!” Thái tử phi ôm chân Long Ngọc, run rẩy.
Long Ngọc kéo thái tử phi lên:“Thục Quân, ta không thể bảo vệ nàng nữa rồi.”
Thái tử phi nhìn khuôn mặt Long Ngọc, chậm rãi, không kinh hoảng hỏi Long Ngọc:“Không ai có thể cứu chúng ta sao? Cữu cữu(*)? Hắn không hỏi han gì chúng ta sao?”
(*)Kiểu gọi thay con, “các chú”, “chú nó” blah blah…
“La Duy đã chết, cho dù lúc này Thế Nghi và Vũ Hiên ở đây, cũng chỉ sợ họ sẽ giết ta trước.” Long Ngọc cười khổ nói.
“Nhiều người phụ thuộc vào chàng như vậy, lúc này chúng ta không thể dùng được ai sao?”
“Bên ngoài sẽ không biết trong cung xảy ra chuyện gì.” Long Ngọc nói:“Đông Cung giờ phút này là một tòa thâm cung cô độc.”
“Nhất định không phải phụ hoàng.” Thái tử phi lắc đầu nói:“Phụ hoàng sẽ không nhẫn tâm như vậy, nhất định là Long Huyền, hắn muốn soán vị!”
Có kẻ nặng nề mà ngã mạnh vào cửa sổ, máu tươi nhiễm đỏ màn cửa sổ mỏng manh.
Thái tử phi nhìn vệt máu tươi, siết chặt tay Long Ngọc:“Là thiếp hại chàng, nếu không phải thiếp và phụ thân… thì chàng vẫn thân cận với La gia, sẽ không phải đi tới bước đường ngày hôm nay.”
“La Duy cũng là hoàng tử.” Long Ngọc nói:“ La gia một tay nuôi lớn nó, bọn họ có thể có bao nhiêu lòng trung thành đối với ta? Nàng đừng tự trách, nàng là thê tử của ta, ta thân cận với nàng, chẳng lẽ là sai sao?”
“Hiện tại xem ra là sai đấy.”
“Thái tử điện hạ?” Phúc Vận hỏi cách qua lớp cửa:“Ngài còn muốn để nô tài đợi đến khi nào?”
“Nô tài đáng chết!” Thái tử phi oán hận.
“Nô tài không phải đều là như vậy sao?” Long Ngọc thản nhiên nói:“Trước kia cung nhân thái giám ở Đông Cung ra ngoài cũng khi dễ không ít người.”
“Điện hạ!” Thái tử phi lại kêu lên, đến lúc này mà Long Ngọc vẫn còn tâm trạng để nói với nàng những lời đó ư?
“Ta muốn có thể chết cùng một chỗ với nàng.” Long Ngọc nhìn thái tử phi nói.
“Thần thiếp đương nhiên phải sống chết cùng thái tử rồi!” Thái tử phi lau hết nước mắt trên mặt, nói:“Thiếp chỉ không cam lòng thay thái tử!”
“Bắn tên đi.” Phúc Vận ở ngoài điện nói, đã quá thời gian Long Huyền định ra, gã đành hạ lệnh.
Các tiễn thủ vây quanh tòa cung điện, nghe thấy Phúc Vận ra lệnh, sửng sốt.
“Làm sao?” Phúc Vận nói:“Các ngươi định cãi lại mệnh lệnh của điện hạ à?”
Mấy trăm mũi tên bắn thủng cửa sổ điện phủ, gào thét phi vào tòa điện phủ tôn quý nhất Đông Cung.
Long Ngọc thấy làn mưa tên gào thét lao về phía mình và thái tử phi, ôm lấy thái tử phi rồi đổi vị trí của hai người.
“Điện hạ!” Thái tử phi nhìn mũi tên xuyên qua ***g ngực của cả bản thân và Long Ngọc, rơi lệ nói:“Chung quy là thiếp hại chàng!”
Long Ngọc ôm chặt thái tử phi đã hấp hối, ánh mắt bi ai,“Long Huyền, ngươi cho rằng lên làm Hoàng đế, thì tất cả đều có thể như ngươi mong muốn sao?” Long Ngọc thì thào:“Ngươi sẽ thất vọng thôi.”
Phúc Vận đẩy cửa điện, nhìn thái tử và thái tử phi người cắm vô số mũi tên ôm nhau chết.
“Điện hạ.” Lúc này ở ngoài điện Trường Minh, tiểu thái giám nói với Long Huyền:“La Tướng nói mình đã từ quan, sẽ không vào cung nữa.”
Long Huyền lạnh nhạt nói:“Lại đi mời lại.”
Tiểu thái giám đứng dậy rồi đi.
La Duy, Long Huyền thầm nói với La Duy đang không biết ở nơi nào, chỉ cần La gia còn ở trong tay ta, thì ngươi nhất định sẽ phải trở về.