52 Replies316. Sao ta có thể không yêu ngươi cơ chứ?
Mặc kệ người bên ngoài bàn luận về cái chết của mình ra sao, La Duy đều chỉ cười nhạt. Nói y tốt cũng được, nói y xấu cũng thế, thấy tiếc cho y hay bảo y đáng chết cũng không sao, La Duy sớm đã không còn để tâm đến mấy chuyện thanh danh này nữa.
Vệ Lam trước luôn mất hứng, nghe người khác mắng La Duy, hắn còn thấy khó chịu hơn cả bản thân bị đánh. Dọc đường cùng đi với La Duy, hắn nổi giận suốt, nhưng La Duy lại chỉ ăn ăn uống uống, lại còn có tâm trạng cười với hắn, Vệ Lam dần dần cũng mở lòng, hắn phải cùng La Duy tới Tuyên Châu làm ruộng, để ý mấy chuyện đó để làm gì?
La Duy có một câu cửa miệng, đến khi ta chết may ra mới khá lên.
“Đừng nói đến cái chết nữa.” Vệ Lam nghe La Duy nói vậy, đau đầu,“Nào có ai lại tự trù ẻo mình như vậy?”
“Yên tâm đi Lam.” La Duy lần nào cũng cười hì hì trả lời Vệ Lam:“Ta bách độc bất xâm mà.”
Vệ Lam xoa đầu La Duy hỏi:“Thân thể có chỗ nào khó chịu không?”
“Không có.” La Duy nhanh chóng lắc đầu.
Hai người đi tới một con đường nhỏ trong núi, mặt trời vừa mọc, trong núi chỉ có xe ngựa của hai người, vó ngựa đạp lên đá vụn trên đường mòn, phát ra tiếng kêu răng rắc. Chuyện La Duy qua đời ai ai cũng biết, nhưng hai người vẫn sợ bị ai đó nhìn thấy, người qua kẻ lại, đường phố náo nhiệt họ không đi, vì sợ lộ, nên họ chọn đường nhỏ vắng vẻ, đi hết đường, lại sẽ có người chỉ dẫn.“Phía trước có một trấn nhỏ.” Vệ Lam nói với La Duy:“Chúng ta rẽ vào đây, tìm đại phu xem bệnh cho ngươi.”
La Duy vội đáp:“Ta khỏe lắm, không cần vào trấn đâu.”
Vệ Lam biết rõ bản lĩnh nhịn đau của La Duy, có dạo, nếu không phải hắn ngẫu nhiên đụng đến trán La Duy, thì cũng chẳng nhận ra y đang phát sốt. Tìm một đại phu xem bệnh, đại phu này mắng Vệ Lam một trận, có thế hắn mới biết La Duy đã phát sốt năm sáu ngày. Đại phu còn hỏi Vệ Lam, phải chăng hắn không muốn La Duy sống nữa? Hay là muốn từ nay về sau sống với một kẻ ngây dại? Từ đó về sau, Vệ Lam không bao giờ tin câu “Ta vẫn khỏe” của La Duy nữa, nghe người này nói, chẳng thà tìm đại phu cho yên tâm.
“Lam?” La Duy nghiêng người về phía Vệ Lam, quấn chăn dày cộm, dùng đầu huých huých bả vai Vệ Lam:“Sao ngươi không tin lời ta nói?”
“Chuyện sức khỏe, chúng ta nghe lời đại phu thì hơn.” Vệ Lam ấn một cái mũ lên đầu La Duy, nói:“Công tử và ta đều không phải là đại phu.”
“Ta cũng biết chút y thuật mà?” La Duy không phục.
“Nửa vời thôi.” Vệ Lam nói:“Nếu công tử xem bệnh cho người ta, nhất định sẽ cãi nhau ồn ào muốn chết.”
“Khinh thường ta à!” La Duy lại cười dùng đầu huých bả vai Vệ Lam,“Khi nào ngươi bị bệnh, ta sẽ trị giúp ngươi, xem có cãi nhau ồn ào muốn chết hay không!”
“Còn nói mấy câu ngốc nghếch nữa.” Vệ Lam hôn lên trán La Duy “Ta rất ít khi bị bệnh.”
“Đó là do Ngụy thái y bản lĩnh cao cường.” La Duy nói.
Nhắc đến người quen cũ ở thượng đô, Vệ Lam và La Duy đều trầm mặc.
“Nhớ thượng đô?” Cuối cùng Vệ Lam là người mở miệng trước:“Ngụy đại nhân là thái y, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ông ấy thật bất công mà.” La Duy nói.
“Ông ấy bất công thế nào cơ?” Vệ Lam hỏi, lời La Duy nói, nếu hắn không hỏi thêm một câu thì chẳng bao giờ hiểu nổi.
“Ông ấy toàn kê cho ta mấy đơn thuốc đắng không nuốt nổi, nhưng kê đơn cho ngươi thì sao?” La Duy nói:“Ta nếm thử rồi, lại còn thấy ngọt nữa! Đây không phải bất công thì là cái gì?”
Vệ Lam cười rộ lên, nói:“Trong thuốc của ta có cam thảo, nên hơi ngọt một chút, công tử, việc này ngươi còn nhớ đến bây giờ sao?”
“Ta sẽ nhớ cả đời!” La Duy giả bộ giận dữ nói:“May là đời này ta có không cơ hội gặp ông ấynữa, không thì ta nhất định phải mắng ông ấy một trận.”
“Đừng gặp lại thì tốt hơn.” Vệ Lam lắc đầu cười nói:“Ngụy đại nhân nhìn thấy công tử đã sợ rồi, công tử tha cho ông ấy đi.”
“Không phải ông ấy sợ, mà là ước gì không biết ta ấy.” La Duy thở dài một hơi:“Khi đó tại thượng đô, nếu ông ta không chữa khỏi cho ta, thì bệ hạ cũng không để cho ông ta sống. Ta vẫn cảm thấy làm thái y, trừ kiếm nhiều tiền thì chẳng có gì tốt, thà hành nghề y trong dân gian, ít nhất nếu không cứu được bệnh nhân, thì mình cũng không cần chết theo.”
“Ngụy đại nhân rất có danh tiếng.” Vệ Lam nói:“Triều đình cho ông ấy làm thái y, sao ông ấy dám không làm? Ta từng thấy ông ấy oán hận, nói cái gì thanh danh hại người.”
“Ông ấy khoe mẽ thôi!” Nhắc tới Ngụy thái y, La Duy vô cùng cảm kích với người đã cứu mạng mình, nhưng vẫn có oán khí,“Nếu tin lời ông ấy nói, thì ngươi đúng là đồ ngốc. Ngụy đại nhân của chúng ta chẳng phải người tốt gì, lập nghiệp bằng cách chế độc dược, khi không còn ở trên giang hồ hỗn loạn được nữa, mới chạy đến trong cung làm thái y, vì nơi này bảo vệ được tính mạng cho ông ấy.”
“Còn có chuyện như thế sao?” Vệ Lam lần đầu tiên nghe về quá khứ của Ngụy thái y, hỏi La Duy:“Ông ấy cũng từng ở trên giang hồ?”
“Nếu ông ấy chỉ là người đọc sách, thì nào dám theo chúng ta tới Thiên Thủy Nguyên?” La Duy nói:“Cho nên, Lam, ngươi đừng nghĩ ông ấy là người tốt.”
La Duy nhắc tới Thiên Thủy Nguyên, làm Vệ Lam nhớ ra một chuyện, nói với La Duy:“Mạc Hoàn Tang từng hỏi ta về Ngụy đại nhân.”
La Duy hỏi:“Về chuyện gì?”
“Gã muốn tìm người chữa mắt cho Tư Mã Tru Tà.” Vệ Lam nói.
La Duy sờ sờ ngón tay đã mất của mình:“Mạc Hoàn Tang nói Tru Tà hiện tại rất khá, vừa rồi ngươi đến thăm Tru Tà thì thấy sao?
“Rất ổn, có vẻ khỏe lắm.” Vệ Lam nói:“Ta còn phát hiện y rất thích cười, Mạc Hoàn Tang chăm sóc y rất tốt.”
“Tru Tà yêu Hoàn Tang.” La Duy nói:“Ở bên cạnh người mình yêu, tất nhiên là vui vẻ rồi.”
“Vậy công tử đối với ta thì sao?” Vệ Lam hỏi.
La Duy sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Vệ Lam.
Vệ Lam có chút nóng ruột, bắt đầu hối hận vì mình đã hỏi vấn đề này.
Một cánh quạ đen đạp cành bay lên, kêu to bay qua trên đỉnh đầu La Duy và Vệ Lam.
Tầm mắt La Duy và Vệ Lam nhìn theo cánh quạ, thấy này con quạ này đứng cạnh một con quạ khác nhỏ hơn, hai con chim rúc vào nhau, kêu to liên tiếp, tựa như hòa tiếng ca.
“Chúng nó là một gia đình?” La Duy hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam nói:“Nhìn cũng giống.”
La Duy liền thở dài:“Chim chóc còn có đôi có cặp, huống chi là người?”
Vệ Lam ừ một tiếng, chỉ vào đôi chim đứng trên đầu cành, nói với La Duy:“Công tử, ngươi nhìn chỗ đó kìa.”
La Duy nhìn theo ngón tay Vệ Lam chỉ, có một cái tổ nhỏ.“Đó là nhà chúng nó?” La Duy lại hỏi Vệ Lam, hiếm khi thấy hắn có hứng với mấy con quạ.
“Hẳn là vậy.” Vệ Lam nói, giơ roi trong tay, đi qua gia đình quạ.
“Lam!” La Duy gọi Vệ Lam, nói:“Ngươi cúi đầu xuống một chút.”
Vệ Lam cúi đầu nhìn La Duy:“Sao thế?”
La Duy dò xét một lúc, rồi hôn lên mặt Vệ Lam, lí nhí nói với hắn:“Ngươi là đồ ngốc.”
“Cái gì?” Vệ Lam không hiểu, hắn đã làm gì để bị mắng là kẻ ngốc?
“Ta… sao ta có thể không yêu ngươi cơ chứ?” La Duy dùng thứ giọng muỗi kêu nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, cố nói thật nhanh.
Vệ Lam kinh hỉ nhìn La Duy, hắn thấy người này ửng hồng hai má, lần đầu tiên, Vệ Lam thấy La Duy thẹn thùng.
……………
Có nên nghỉ edit 1 ngày đi khám sâu răng? =.,=
317. Thiên gia vô tình
Xe ngựa vào trấn nhỏ, bởi vì đó là một thương trấn, cho nên trên đường có không ít người qua lại.
Sau khi xe vào trấn, La Duy liền chui vào nằm trong xe.
Vệ Lam không định qua đêm tại trấn này, khi vào trấn, hỏi một người qua đường y quán chỗ nào, rồi vội vàng đánh xe đưa La Duy tới y quán. Tìm được y quán rồi, Vệ Lam nói với La Duy trong xe:“Công tử, đến y quán rồi.”
“Nhất định phải khám đại phu sao?” La Duy hỏi, y không muốn khám bệnh, đến cửa y quán rồi mà vẫn muốn thương lượng với Vệ Lam lần cuối.
“Xem bệnh đi.” Vệ Lam vén rèm xe lên:“Coi như để ta yên tâm, có được không?”
La Duy nghe Vệ Lam nói như vậy, không còn cách nào khác, cũng không thể tự xuống xe, đành vươn tay để Vệ Lam bế.
Y quán có dược đồng (trẻ con phụ việc bốc thuốc), thấy Vệ Lam bế La Duy xuống xe, vội chạy lại hỗ trợ:“Vị công tử này bị thương chỗ nào ạ?”
La Duy âm thầm coi thường, nhìn y như vậy, chắc chắn biết chân bị thương rồi.
Vệ Lam khách khí nói với dược đồng:“Chân y bị thương rất nặng, muốn nhờ đại phu khám xem sao.”
“Vậy mau vào đi ạ.” Dược đồng nói:“Con giúp công tử dắt ngựa.”
Vệ Lam nói một tiếng tạ ơn dược đồng, bế La Duy vào y quán.
Đại phu ngồi giữa y quán nhìn nhìn La Duy, bảo Vệ Lam đưa La Duy vào bên trong.
“Ôi! Chân bị gãy à!” Trong y quán còn có bệnh nhân chờ xem bệnh, nhìn thấy La Duy nằm trong lòng Vệ Lam, liền bàn tán.
Dù bây giờ ở Bắc Yến thì La Duy cũng không dám để người khác nhìn thấy mặt mình, liền giấu mặt trong lòng Vệ Lam.
Vệ Lam khẽ nói:“Không có việc gì đâu.”
Bên trong y quán, có giường để người nằm. Đại phu đứng ở trước giường, bảo Vệ Lam đặt La Duy trên giường.
Vệ Lam đặt La Duy lên giường rồi nói với đại phu:“Chân y gãy đã rất lâu rồi, nhưng xương vẫn không liền lại, phiền ngài xem giúp.”
“Công tử thân thể yếu đuối…” Đại phu lại nhìn La Duy, nói với Vệ Lam:“Người thân thể không tốt, xương cốt yếu hơn người bình thường cũng là chuyện đương nhiên, vị công tử này đừng sốt ruột.”
Vệ Lam nói:“Vậy chân y còn có thể lành lại không?”
Đại phu nói:“Ngươi cởi quần y ra, để ta xem xem.”
Vệ Lam cẩn thận cởi quần La Duy ra.
Đại phu ở một bên hỏi La Duy:“Công tử có thấy lạnh không?”
La Duy đáp:“Có một chút.”
Đại phu liền lệnh cho đồ đệ phía sau:“Mang lò sưởi đến.”
Cái chân bị thương của La Duy lộ trước mặt đại phu, đại phu vươn tay cởi bỏ vải trắng băng vết thương, sau khi nhìn thấy vết thương của La Duy, đại phu thoáng nín thở.
“Nghiêm trọng lắm hay sao?” Vệ Lam vội hỏi.
Đại phu trả lời:“Đã không sinh mủ nữa, xương cốt sớm muộn gì cũng lành lại thôi.”
“Ngươi đừng cứ hơi tí là lại ngạc nhiên chứ.” La Duy nói:“Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, ngươi từng nói dù ta không thể đi lại, ngươi cũng không chê ta mà.”
Đại phu nhìn La Duy, lại nhìn Vệ Lam, nói:“Các ngươi sống cùng nhau?”
“Vâng.” La Duy đáp.
Sau khi La Duy thừa nhận, Vệ lam mới gật đầu với đại phu.
Đại phu nhìn một đôi này, nếu xét tướng mạo thì quả thực xứng đôi.
“Đại phu, chân y thế nào?” Vệ Lam vội vã hỏi đại phu.
Đại phu chăm chú xem vết thương của La Duy, nhìn rất lâu, đại phu mới mở miệng:“Người nối xương cho vị công tử này thủ pháp cao minh, chỉ là… công tử, chân ngươi chỉ gãy một lần sao?”
La Duy vội liếc nhìn Vệ Lam, dọc đường bọn họ đã khám không ít đại phu, nhưng đây là người đầu tiên hỏi y câu này.
“Không chỉ gãy một lần?” Quả nhiên, vẻ mặt Vệ Lam lại thay đổi, hỏi đại phu và cả La Duy.
“Sau khi gãy, lại nứt ra một lần.” La Duy nói:“Nhưng không nghiêm trọng.”
Đại phu nói:“Cho nên chân ngươi mới lâu lành.”
“Không thể trị hết?” Vệ Lam vội hỏi.
“Phải chậm rãi nghỉ ngơi.” Đại phu nói:“Tình hình công tử thế này, không thích hợp bôn ba, nên nằm trên giường tĩnh dưỡng mới phải.”
“Chúng ta phải về nhà.” La Duy nói:“Về nhà rồi dưỡng thương cũng được.”
“Ta sẽ kê chút thuốc bôi ngoài da.” Đại phu trầm ngâm giây lát:“Khi nào chân đau quá, có thể bôi lên vết thương, đau đớn sẽ giảm đi một chút.”
“Nhưng hiện tại ta không thấy đau chút nào.” La Duy nói.
“Sẽ có lúc đau.” Đại phu nói:“Các ngươi cứ mang thuốc theo, đi ra ngoài, mọi việc không tiện, các ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Phiền ngài kê đơn.” Vệ Lam nói với đại phu:“Ta biết cho dù chân y có lành lại, thì khi trái gió trở trời sẽ vẫn đau.”
Đại phu gật gật đầu, đi đến một bên kê đơn thuốc.
Bởi vì miệng vết thương còn phải băng bó lại, nên La Duy chưa thể mặc quần, Vệ Lam liền kéo chăn trên giường, che lên người La Duy.
Tiểu đồ đệ lúc này mới mang lò sưởi vào.
“Sao bây giờ ngươi mới tới?” Đại phu mắng đồ đệ:“Tay chân càng ngày càng chậm chạp.”
Tiểu đồ đệ lè lưỡi, đặt lò sưởi trước giường, hơ tay sưởi ấm. Thấy La Duy và Vệ Lam đều đang nhìn mình, nó liền hỏi hai người:“Hai vị là từ đâu tới đây ạ?”
“Chúng ta tới Bắc Yến buôn bán.” Vệ Lam nói:“Muốn về Đại Chu.”
“Vậy các vị là người Đại Chu?” Tiểu đồ đệ hỏi.
“Cũng không hẳn là người Đại Chu.” Vệ Lam nói:“Tổ tiên chúng ta đều là người Nam Chiếu.”
“Vậy ạ?” Tiểu đồ đệ nói:“Thế các vị có biết Long thị Đại Chu xảy ra chuyện gì không?”
“Xảy ra chuyện gì?” La Duy hỏi.
“Thái tử Đại Chu Long Ngọc vừa qua đời.” Tiểu đồ đệ nói:“Năm nay đúng là vận xui của Đại Chu, đầu tiên là chết một hoàng tử, bây gờ cả thái tử cũng chết.”
La Duy muốn bật dậy, lại bị Vệ Lam nhanh tay ngăn lại, đành nằm hỏi đồ đệ kia:“Long Ngọc chết rồi? Đây là lúc nào cơ chứ? Hắn chết như thế nào?”
“Công tử!” Vệ Lam cúi xuống, cúi đầu gọi La Duy, để La Duy tỉnh táo lại. Trước khi đến Bắc Yến, La Tri Thu đã dặn dò qua, thái tử thất thế, Long Huyền sẽ là hoàng đế tiếp theo của Đại Chu, khi đó Vệ Lam đã nghĩ, Long Ngọc tám chín phần mười sẽ chết, không ngờ tiên đoán lại trở thành sự thật.
“Con nghe nói là Hưng Võ đế hạ chiếu bảo hắn tự sát.” Tiểu đồ đệ nói rồi tặc lưỡi:“Ai cũng bảo thiên gia vô tình, cả con mình cũng giết! Nghe thật dọa người.”
“Ngươi càng ngày càng lắm lời!” Đại phu kê đơn thuốc xong, đi tới, lườm đồ đệ nhiều chuyện một cái.
“Sư phụ, người nói xem vì sao Hưng Võ đế lại giết con mình?” Tiểu đồ đệ không sợ sư phụ, hỏi đại phu này:“Rốt cuộc thái tử đã làm chuyện gì, để hoàng đế nhất định phải giết hắn? Là mưu phản sao?”
“Đủ rồi!” Đại phu thấy tiểu đồ đệ ngày càng nói năng kỳ cục, liền mắng nó:“Dám bàn chuyện quốc sự! Ngươi còn nói nữa, thì đọc sách mà đi thi, đừng tới học y nữa!”
“Chúng ta phải gấp rút lên đường.” Vệ Lam thấy La Duy có vẻ nôn nóng, liền nói với đại phu này:“Ngài có thể băng bó vết thương cho y trước được không?”
“Ngươi đi bốc thuốc với nó đi.” Đại phu giao đơn thuốc cho tiểu đồ đệ, luc này nó đã bị mắng đến nỗi không dám nói nửa lời, rồi nói với Vệ Lam:“Ta băng bó cho vị công tử này.”
Vệ Lam không yên lòng nhìn La Duy.
La Duy liền cười với Vệ Lam:“Ta ở đây chờ ngươi, ngươi đi đi.”
Vệ Lam nghe thế mới đi ra ngoài.
Tay đại phu đụng phải vết thương, La Duy đau đến nỗi kêu rên một tiếng, trong lòng phiên giang đảo hải, Long Ngọc chết rồi, vậy Long Huyền nhất định sẽ trở thành Hoàng đế, cả nhà y có thể chạy thoát khỏi bàn tay Long Huyền không?
318. Công tử có muốn về thượng đô không?
“Tuyết rơi rồi.” Lúc Vệ Lam đưa La Duy ra khỏi y quán, La Duy chợt thấy không gian ngập tràn hoa tuyết bay bay.
“Hôm nay chúng ta ở lại một đêm được không?” Biết La Duy ghét tuyết rơi, Vệ Lam liền nói:“Có lẽ ngày mai tuyết sẽ ngừng.”
“Ừ.” La Duy buồn bực đáp.
Vệ Lam quay đầu hỏi dược đồng:“Đến khách *** tốt một chút thì phải đi hướng nào?”
Ngón tay dược đồng chỉ phía đầu đường, nói với Vệ Lam một hồi lâu, rằng phải đi thế nào mới tới khách *** tốt nhất trong trấn.
La Duy nghe dược đồng nói một hồi, mất kiên nhẫn, nói với Vệ Lam:“Chúng ta tìm bừa một chỗ là được mà, chỉ cần nóc nhà không thủng là được.”
Vệ Lam nhìn dược đồng cười xin lỗi.
Dược đồng lại tỏ vẻ già dặn nhìn Vệ Lam cười nói:“Công tử có bệnh, tâm tình nhất định không tốt, con không để bụng đâu.”
Bị một đứa trẻ thông cảm càng khiến La Duy bực mình, cứ như y chẳng bằng một đứa trẻ con vậy.
“Ta biết đi như thế nào rồi, đa tạ tiểu ca nhi.” Vệ Lam cảm tạ tiểu dược đồng, bế La Duy ra khỏi y quán.
“Ngươi định đi như thế nào?” La Duy hỏi:“Lời nó nói, ta nghe chẳng hiểu nổi một câu.”
“Tự vẽ một cái bản đồ trong đầu là đi được.” Vệ Lam cẩn thận đặt La Duy trên xe, nói:“Công tử không có lòng dạ lắng nghe, chứ không thì sao lại không hiểu được.”
La Duy nằm im không nói.
Vệ Lam đặt túi dược liệu vừa mua được vào trong xe, vội vàng nhảy lên xe ngựa, dựa theo đường dược đồng chỉ, đi tới khách *** tốt nhất trong trấn này.
“Khách quan!” Trước cửa khách ***, tiểu nhị đón khách nhìn thấy xe ngựa của Vệ Lam đứng trước cửa cách đó không xa, vội vàng chạy tới, ân cần nói:“Ngài muốn ở trọ?”
“Nghỉ một đêm thôi.” Vệ Lam nói:“Có phòng hảo hạng không?”
“Có, có!” Tiểu nhị vội đáp:“Chỗ chúng ta là khách *** tốt nhất trong vòng mười dặm, đảm bảo sẽ khiến quan khách vừa lòng.”
Vệ Lam đẩy cửa xe, để La Duy nhìn khách *** này.
La Duy quan sát ba tầng khách ***, cửa chính nhìn thực khí phái, cũng rất sạch sẽ, liền nói:“Ở lại đây đi.”
“Hai vị khách quan, mời vào bên trong.” Tiểu nhị nghe La Duy nói thế, vội cầm lấy dây cương trong tay Vệ Lam, lớn tiếng nói.
“Ngựa này cũng phải cho ăn cẩn thận đấy.” Vệ Lam lại bế La Duy trên tay, phân phó tiểu nhị.
“Ngài yên tâm, ở chỗ chúng ta ngựa cũng được chăm sóc chu đáo, để đảm bảo hôm sau có thể chạy tiếp, nhanh hơn cả ngày trước.” Tiểu nhị liên thanh nói.
Lúc này Vệ Lam mới đưa La Duy vào khách ***.
Lại một tiểu nhị chạy tới, đưa hai người đến trước quầy.
“Chúng ta muốn một phòng hảo hạng.” Vệ Lam nói với ông chủ mặt cười tươi roi rói.
“Phải thanh tĩnh nũa.” La Duy lại thêm một câu.
Ông chủ tất nhiên là đồng ý, lệnh cho tiểu nhị đưa hai người tới phòng hảo hạng, còn săn sóc hỏi:“Hai vị có dùng cơm trong phòng luôn không ạ?”
“Ở luôn trong phòng đi, đồ ăn phải thanh đạm một chút.” Vệ Lam nói:“Lát nữa mang một bát cháo đến.”
Lão bản nhìn dáng vẻ ốm yếu của La Duy, liền biết bát cháo là gọi cho vị công tử này, vội vàng đồng ý.
Vệ Lam sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, mới đưa La Duy lên lầu theo tiểu nhị.
La Duy vào gian thượng phòng rồi, liền nhìn nhìn bốn phía.
Tiểu nhị hỏi:“Công tử có vừa lòng không ạ?”
“Rất tốt.” La Duy nói:“Đa tạ ngươi.”
Tiểu nhị vội đáp:“Công tử vừa lòng là tốt rồi ạ, đây là phòng tốt nhất chỗ chúng ta.”
Vệ Lam đưa chút tiền cho tiểu nhị:“Ngươi ra ngoài đi, lát nữa chúng ta cần nước ấm, rồi mang thêm máy cái lò sưởi vào đây.”
Tiểu nhị được thưởng, vội gật đầu lia lịa, mặt mày hớn hở đi ra ngoài.
“Mệt rồi à?” Vệ Lam ngồi ở bên giường, hỏi La Duy.
“Cái gì mà phòng tốt nhất, ta nghĩ cách vách chúng ta nhất định vẫn là cái phòng y hệt thế này.” La Duy nhỏ giọng nói:“Không thể tin lời tiểu nhị được.”
Vệ Lam rót nước cho La Duy uống:“Ngươi so đo với một tiểu nhị làm gì? Công tử yên tâm, xung quanh phòng này đều trống không.”
“Ngươi xem qua hết rồi?”
“Nghe cũng biết mà.” Vệ Lam bình tĩnh nói.
“Có võ công hay thật.” La Duy tâm tình không tốt, nhìn Vệ Lam oán giận,“Nếu khi còn khỏe mạnh, ta tập võ với đại ca nhị ca, thì hôm nay cũng không kém Lam tí nào.”
“Công tử thông minh như vậy…” Vệ Lam dỗ dành La Duy:“Nếu tập võ, nhất định sẽ mạnh hơn ta.”
“Lời này ngươi cũng có thể nói mà không chớp mắt hả?” La Duy vẫn không hài lòng:“Tưởng tượng thôi cũng thấy không thể, ta luyện võ công gì mới có thể mạnh hơn Lam cơ chứ?”
“Đại công tử, nhị công tử võ nghệ đều giỏi hơn ta.” Vệ Lam nói:“Nếu công tử cùng tập võ với họ, thì chắc chắn sẽ mạnh hơn ta rồi.”
La Duy lườm Vệ Lam, hừ một tiếng.
“Được rồi…” Vệ Lam dỗ dành:“Hôm nay nghỉ ngơi đã, ngày mai tuyết ngừng, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Đại ca, nhị ca không biết thế nào rồi…” La Duy lúc này mới nói ra điều mình lo lắng.
Vệ Lam ngồi bên giường một lát, rồi nói:“Công tử, tướng gia đã từng nói với ta, người đã sớm đoán được chuyện Long Huyền sẽ trở thành Hoàng đế.”
“Sao người này có thể lên làm Hoàng đế chứ?” La Duy nói:“Chín hoàng tử, ai làm Hoàng đế cũng được, sao cứ phải là người này! Ta phí nhiều công sức như vậy, cuối cùng tất cả đều là công dã tràng! Lam, chẳng lẽ không thể trái ý trời, Long Huyền nhất định phải là hoàng đế, hắn là người có mệnh đế vương sao?”
“Công tử.” Vệ Lam hỏi La Duy:“Ngươi cũng sớm biết rằng Long Huyền sẽ trở thành Hoàng đế, cho nên mới nói không thể trái ý trời?”
“Không phải.” La Duy vội nói:“Trong chín hoàng tử, Long Huyền là người muốn làm hoàng đế nhất, điều này ta đã sớm biết.”
“Bản thân thái tử vô năng, đâu có liên quan gì đến công tử?” Vệ Lam nói:“Tướng gia quy ẩn rồi, ai làm Hoàng đế, công tử cần gì phải đi để ý nữa?”
“Cha ta đã nghĩ thông suốt, vậy còn đại ca nhị ca thì sao? Bọn họ cũng cùng nhau từ quan à?” La Duy hỏi Vệ Lam:“Cha ta có nói với ngươi việc này hay không?”
“Tướng gia chưa hề nói muốn đại công tử và nhị công tử cùng đi, nhưng nếu tướng gia đi rồi, thì bọn họ có lý do gì để ở lại?” Vệ Lam thấy La Duy nôn nóng, lại nói:“Long Huyền trở thành Hoàng đế, sao còn có thể để họ giữ binh quyền?”
Lúc này tiểu nhị mang lò sưởi đến, chặt đứt câu chuyện của hai người.
“Khách quan.” Tiểu nhị nói với hai người trong phòng:“Bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, có lẽ ngày mai cũng chưa ngừng rơi đâu, xem ra hai vị khách quan phải ở lại đây mấy ngày rồi.”
“Ngày mai nhìn trời rồi nói sau.” La Duy nói với tiểu nhị:“Cơm của chúng ta lúc nào mới mang lên?”
Tiểu nhị tưởng rằng La Duy đói bụng, vội vào bếp giục.
“Ngày mai chúng ta không thể ở lại.” Sau khi tiểu nhị đi, Vệ Lam mới nói với La Duy:“Chúng ta không thể ở một chỗ quá lâu.”
“Không có việc gì.” La Duy nói:“Trong xe có lò sưởi mà, ta không đến nỗi chết cóng đâu.”
Vệ Lam nhìn vẻ bất mãn trên khuôn mặt La Duy, đành nói:“Nếu công tử không yên lòng về gia đình, vậy ta sẽ đưa công tử về thượng đô một chuyến, công tử có muốn về thượng đô không?”
319. Kiếp này khác kiếp trước
La Duy hiển nhiên không ngờ Vệ Lam sẽ đề nghị quay về thượng đô, nhất thời y nhìn Vệ Lam sững sờ.
“Ta đi xem đồ ăn của chúng ta chuẩn bị xong chưa.” Vệ Lam đứng dậy đi ra ngoài.
La Duy ngồi ở trên giường, nhìn Vệ Lam ra ngoài, định kêu Vệ Lam chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Vệ Lam tìm đến phòng bếp của khách *** này, cháo của La Duy đang đặt trên bếp lò.
“Khách quan?” Tiểu nhị ở phòng bếp thấy Vệ Lam tiến vào, liền nghênh đón, hỏi Vệ Lam có gì sai bảo.
“Không có việc gì.” Vệ Lam chỉ vào nồi cháo trên bếp lò:“Đây là cháo ta đặt à, ta đến xem sao thôi.”
Tiểu nhị cảm thấy Vệ Lam không yên lòng về bọn họ, nhưng thấy Vệ Lam chăm chú nhìn nồi cháo nhỏ kia, liền không nói cái gì nữa. Bọn họ đều đã nghe nói, một đôi phu phu dung mạo thượng đẳng vào nghỉ lại trong khách *** này, xem ra đây là một trong hai người.
Vệ Lam cẩn thận nhìn nồi cháo, thỉnh thoảng dùng chiếc đũa quấy một lượt. Đưa La Duy về thượng đô, Vệ Lam nghĩ thôi đã thấy lòng nặng trĩu. Long Ngọc đã chết, chờ khi bọn họ trở lại thượng đô, thì tòa đô thành kia nhất định đã nằm trong tay Long Huyền, hắn và La Duy phải làm cách nào để vào được thượng đô, rồi sau này có thể trở ra toàn thây không? Vệ Lam hoàn toàn không biết chắc chắn. Nếu khi đến đó tình hình La gia không được tốt, thì La Duy nhất định phải cùng tồn vong với La gia. Vệ Lam thở dài, âm thầm hạ quyết định, dù có chết hắn cũng phải bảo vệ La Duy bình an.
Tiểu nhị phòng bếp để đồ ăn chuẩn bị cho Vệ Lam vào thực hạp (giống cặp ***g cơm, nhưng bự hơn), gọi Vệ Lam:“Đồ ăn này có cần tiểu nhân đưa lên ngay không ạ?”
Vệ Lam thấy cháo cũng đã nấu xong, nhân tiện nói:“Ta tự mang lên là được, không phiền ngươi nữa.”
Tiểu nhị liền cất cả cháo vào thực hạp đưa Vệ Lam.
Vệ Lam ra khỏi phòng bếp, bên ngoài tuyết rơi càng dày, gió bắc cũng rít lên, thổi buốt cả khuôn mặt. Vệ Lam sợ đồ ăn lạnh, bước nhanh về phòng của hắn và La Duy.
Tiểu nhị đứng ở cửa bếp chỉ mới chớp mắt, người cầm thực hạp đã không thấy tăm hơi. Tiểu nhị xoa xoa mắt, tưởng rằng mình đã hoa mắt rồi, khi mở mắt nhìn lại, mới phát hiện trên nền tuyết không hề để lại dấu chân. Cao thủ? Tiểu nhị đột nhiên nổi lên giấc mộng giang hồ, hắn vừa tận mắt nhìn thấy hiệp khách giang hồ sao?
Vệ Lam đẩy cửa vào nhà, đặt thực hạp ở trên bàn, nói với La Duy:“Đói bụng rồi hả?”
La Duy ngồi ở trên giường, đáp:“Ta không đói bụng.”
Vệ Lam mang cháo ra, theo thường lệ bỏ thêm bột cỏ linh chi:“Từ sang sớm đến giờ chưa ăn gì rồi, sao có thể không đói bụng? Chúng ta phải về thượng đô, đường đi rất xa, công tử nên điều dưỡng thân thể thật tốt. Khi đến nơi, tướng gia thấy công tử không khỏe mạnh, thì ta biết ăn nói thế nào.”
“Chúng ta không trở về thượng đô nữa.” La Duy lại nói.
“Cái gì?” Lúc này lại đến lượt Vệ Lam ngây người, y mặc kệ sự sống chết của người nhà sao?
“Ta nghĩ kỹ rồi.” La Duy đầy nghiêm túc nói với Vệ Lam:“Không quay về, nói đi Tuyên Châu thì cứ đi Tuyên Châu thôi.”
Vệ Lam mang cháo đến trước giường, nói:“Công tử nghĩ kỹ rồi chứ? Không muốn biết tướng gia như thế nào?”
La Duy ăn một miếng cháo Vệ Lam đút cho:“Nếu Long Huyền động đến người nhà của ta, thì không thể không truyền ra tin tức La gia sụp đổ, bọn họ hẳn là không có việc gì.”
Vệ Lam nói:“Công tử khẳng định?”
“Ừ, khẳng định,” La Duy nói:“Hiện tại trong quân đội, trừ Thường Lăng, Long Huyền cũng không có ai dùng được.”
Vệ Lam nói:“Khi ta rời khỏi thượng đô, tam hoàng tử Long Tường cũng đã có binh quyền.”
“Long Tường giữ binh quyền?”
“Ừ.”
“Lam, cuối cùng thì có bao nhiêu chuyện ngươi chưa nói với ta đây?” La Duy hỏi Vệ Lam.
“Mấy chuyện này quan trọng lắm sao?” Vệ Lam nói:“Ta đã cho rằng chúng ta cả đời không về thượng đô nữa, việc này kỳ thật cũng không liên quan nhiều đến chúng ta.”
“Không quay về.” La Duy nói:“Đời này ta nhất định không trở về thượng đô.”
“Vậy tướng gia và mọi người thì sao?”
“Long Tường giữ binh quyền thì sao chứ?” La Duy nói:“Nhiều nhất là hắn giúp đại ca mình khống chế thượng đô, những vùng đất lân cận kinh đô không thể trông vào hắn. Kẻ chưa từng đánh giặc trận nào, có thể khiến bao nhiêu người chịu phục? Lam, ngươi cũng từng tòng quân, trong quân coi trọng nhất là cái gì, hẳn ngươi cũng biết?”
Trong quân nhìn công trạng và bản lĩnh, gia thế chỉ là dệt hoa trên gấm, Vệ Lam từng cùng La Tắc đánh trận Đông Nam, biết rất rõ điều này, hắn nhìn La Duy gật gật đầu.
Hơn nữa, La Duy không tiện nói với Vệ Lam, rằng dù sao kiếp này cũng khác kiếp trước, ít nhất kiếp này Trữ Phi, Triệu thị, Phó thị, các nhà tướng quân khác không ở phe Long Huyền, Long Huyền kiếp trước vững vàng đăng cơ đế vị, sau đó làm một cuộc thanh tẩy lớn đối với các đại thần tiền triều, nhưng kiếp này thì không thể.
“Nghĩa là tướng gia và mọi người sẽ không sao cả?” Vệ Lam hỏi La Duy, rồi đứng dậy mang thực hạp lại gần, nghe La Duy nói không trở về thượng đô, lòng hắn trở nên nhẹ bẫng.
“Không có việc gì.” La Duy nói:“Long Huyền không dám làm gì họ đâu, hắn biết nhìn người, cha ta xưa nay luôn luôn có danh hiền tướng, thanh liêm, Long Huyền dám động đến cha ta, chính là tự bêu danh rồi.”
Vệ Lam lắc đầu nói:“Long Huyền còn sợ người ta mắng hắn sao?”
“Sợ, sao hắn lại không sợ chứ?” La Duy nói:“Hắn muốn làm một đế vương đệ nhất thiên cổ, thanh sử lưu danh.”
“Đáng tiếc công tử bị hắn hại đến Bắc Yến…” Vệ Lam ngẫm lại lại thấy khó chịu,“Không thì có công tử ở thượng đô, Long Huyền chắc chắn không thể thành công! Loại người như hắn sao có thể là một Hoàng đế tốt? Ta không tin, hắn nhất định không phải là người tốt!”
“Ta cảm thấy ta như bây giờ cũng rất tốt.” La Duy nhìn Vệ Lam cười trong veo,“Được ở bên Lam, ta đi tới đâu cũng có thể.”
Ngón tay Vệ Lam lướt qua khóe miệng La Duy,“Chúng ta vẫn sẽ đi Tuyên Châu, dọc đường hỏi thăm tin tức về tướng gia và mọi người, có được không?”
“Chờ mọi người về quê hương U Yến…” La Duy nói:“Chúng ta có thể tới U Yến thăm mọi người, ta tuyệt đối không lo đời này không gặp được bọn họ. Về phần Long Huyền, tốt nhất là cả đời đừng gặp.”
“Công tử nghĩ thông suốt là được rồi.” Vệ Lam thở dài nhẹ nhõm nói:“Nhìn đồ ăn đi này, ngươi muốn ăn món nào?”
“Ta không thích đồ ăn Bắc Yến.” Sau khi La Duy suy nghĩ cẩn thận, thấy Long Huyền không có khả năng xuống tay đối phó La gia, tâm tình cũng tốt lên, cố ý làm khó Vệ Lam:“Ta muốn ăn món Giang Nam của Đại Chu.”
“Nơi này sao có mấy món ấy được?” Vệ Lam gắp một miếng thịt nhét vào miệng La Duy:“Công tử, Vệ Lam cũng không biết bay, nơi này xa Giang Nam lắm đó.”
La Duy cũng cầm đũa, gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Vệ Lam:“Ngươi cũng ăn đi, chờ chúng ta trở lại Đại Chu rồi, ta nhất định phải ăn một bữa cơm Giang Nam no đủ.”
Vệ Lam vừa ăn đồ ăn La Duy gắp cho, vừa hỏi La Duy:“ Không phải công tử không thích ăn ngọt sao? Sao lại muốn ăn đồ ăn Giang Nam? Đồ ăn Giang Nam món nào cũng có vị ngọt hết.”
“Không biết.” La Duy nghiêng đầu ngẫm nghĩ,“Chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi.”
“Chúng ta không trở về thượng đô, cũng sẽ không là một quyết định đột ngột của ngươi chứ?” Vệ Lam lại không yên lòng, chủ ý của La Duy một ngày thay đổi ba lần là chuyện quá bình thường.
“Không đâu, trở về thượng đô, ta không biết chúng ta còn có thể ra ngoài hay không, tốt nhất đừng đánh cược mạng sống.” La Duy lại gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Vệ Lam:“Ta vẫn muốn cùng Lam sống những ngày bình yên.”
Cá hấp cực thanh đạm, nhưng vào miệng Vệ Lam, lại trở nên ngon vô cùng.
320 Xương đau
Đêm nay, ở trong phòng, chỉ cần trong phòng tĩnh lặng thêm đôi chút là có thể nghe được tiếng hoa tuyết rơi bên ngoài.
Vệ Lam đã ngủ, nhưng khi nghe bên cạnh có động tĩnh, lập tức trở nên cảnh giác. Mở mắt ra, đầu tiên là phải quan sát khắp phòng, trong phòng không một bóng người, lắng nghe một chút động tĩnh bên ngoài, cũng không thấy tiếng người hít thở. Vệ Lam vừa thả lỏng tâm tình, lại chợt thấy La Duy nằm bên cạnh khẽ hừ nhẹ một tiếng.“Sao thế?” Vệ Lam vội hỏi.
“Không sao.” La Duy nhỏ giọng nói.
Vệ Lam sờ sờ trên người La Duy, thấy áo trong La Duy đã ướt đẫm mồ hôi, cơn buồn ngủ của Vệ Lam lập tức tan biến không dấu vết,“Ngươi có chỗ nào không thoải mái?” Hắn miệng hỏi La Duy, tay với lên đầu giường thắp sáng đèn.
Từ buổi tối bắt đầu đi ngủ, vết thương trên chân La Duy đã vô cùng đau đớn, y không muốn khiến Vệ Lam mất ngủ cả đêm, liền cố chịu đựng, cố đến nửa đêm, chỗ gãy xương kia cứ như có ai đang cầm cưa cưa vào xương tủy, thật sự không chịu nổi nữa, mới hừ một tiếng, không ngờ lại đánh thức Vệ Lam.
Vệ Lam thấy La Duy đầu đầy mồ hôi, môi cũng cắn nát, cuống quít hỏi:“Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
La Duy vẫn định nói với Vệ Lam là không có việc gì, hé miệng lại bật ra tiếng kêu rên.
Vệ Lam thấy La Duy giữ chặt tay trên đùi, trong lòng có phỏng đoán, có lẽ là trái gió trở trời nên y mới bị đau.“Đau lắm sao?” Hắn hỏi La Duy, rồi vội vàng giúp y lau mồ hôi trên trán.
“Ừ…” La Duy gật đầu, lúc này y đau đến nỗi không thể nói thành lời.
“Ta đi lấy thuốc.” Vệ Lam vội xoay người đi tìm thuốc, may sao hôm nay hắn đưa La Duy tới đại phu, đại phu sợ vết thương của y sẽ phát tác, nên kê thuốc giảm đau.
“Cố chịu …” La Duy trên giường miễn cưỡng nói:“Cố chịu là được thôi.”
“Không có việc gì.” Vệ Lam nói:“Ta đi lấy chút nước ấm, nếu trong phòng này ấm hơn, công tử sẽ thấy bớt đau.”
La Duy nghe tiếng Vệ Lam đóng cửa bước ra ngoài, khi trong phòng không còn ai nữa, y mới kêu đau. Đau đớn hơn như thế này y cũng từng chịu đựng qua nhiều lắm, nhưng cơn đau lúc này y lại chịu không nổi, quả thật người nọ đã chiều chuộng đến nỗi y không thể chịu đau,“Đồ vô dụng!” La Duy che vết thương mắng chính mình, nay y chỉ có thể liên lụy Vệ Lam, là một phế nhân vô dụng!
Phòng bếp của khách *** không tắt lửa, tiểu nhị gác đêm bên trong nghe Vệ Lam nói La Duy phát bệnh, vội mở cửa lò nấu nước, còn hỏi Vệ Lam:“Khách quan, có cần mời đại phu tới không?”
“Bệnh của y, có mời đại phu đến đây cũng vô dụng.” Vệ Lam vội vàng đặt thuốc bôi ngoài da cạnh bếp lò cho nóng chảy, nghĩ giá như có Ngụy thái y ở đây thì tốt quá, xương cốt y cũng sẽ khá lên.
Tiểu nhị không tiện hỏi La Duy bị bệnh gì, giúp Vệ Lam đun nước, lại giúp mang nồi nước ấm lớn lên phòng trên lầu.
“Lấy thêm lò sưởi vào đây đi.” Vệ Lam nhét một ít tiền thưởng vào tay tiểu nhị:“Trong phòng phải ấm một chút, y mới có thể thoải mái.”
“Được ạ.” Tiểu nhị sảng khoái đáp ứng, lại chạy ra lấy lò sưởi.
Khi Vệ Lam và tiểu nhị vào phòng, La Duy không hề nói một tiếng, răng cắn chặt khăn phủ gối, chịu đựng cơn đau.
Vệ Lam đổ thuốc lên một tầng vải trắng thật dày, sau đó đi đến bên giường, nói với La Duy:“Hơi nóng đấy, mới đầu thuốc ngấm vào sẽ đau, ngươi chịu khó một chút, sẽ xong nhanh thôi.”
La Duy cắn khăn phủ gối trong miệng, gật đầu với Vệ Lam.
“Rất nhanh sẽ không sao nữa, chịu khó một chút thôi.” Vệ Lam nói, rồi đặt tầng vải ngấm thuốc lên vết thương của La Duy.
Trước mắt La Duy tối sầm, nếu không phải miệng cắn khăn phủ gối, thì y nhất định sẽ kêu thảm thiết, đau đớn trong nháy mắt xông lên não, dường như khiến đầu y nổ tung ra.
“Cố gắng, cố gắng…” Vệ Lam có thể cảm thấyLa Duy dưới tay mình đang giãy dụa, hắn dùng sức ấn La Duy, không để y lộn xộn, an ủi y:“Rất nhanh thôi, sẽ không đau nữa, công tử ngươi cố chịu một chút!”
Tiểu nhị mang lò sưởi đến, thấy một màn như vậy, sợ tới mức vội vã hỏi:“Khách quan đau lắm sao? Có cần mời đại phu tới?”
“Làm phiền tiểu ca đặt lò sưởi bên cạnh giường.” Vệ Lam nói với tiểu nhị:“Một lát nữa y sẽ ổn thôi.”
Tiểu nhị mang lò sưởi tới, liếc nhìn La Duy trên giường, thầm nói, ra là chân bị thương.
Vệ Lam cảm thấy thân thể La Duy thả lỏng hơn một chút, liền quấn lớp vải vòng qua chân y, buộc lại.
“Tiểu nhân có thể giúp khách quan cái gì không?” Tiểu nhị hỏi Vệ Lam.
“Không cần.” Vệ Lam khách khí cười với tiểu nhị:“Quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi.”
“Không sao, không sao!” Tiểu nhị liên tục xua tay, nói:“Vị khách quan này không sao là tốt rồi. Vậy tiểu nhân ra ngoài trước, khách quan có chuyện gì thì kêu một tiếng, tiểu nhân sẽ đến ngay.”
Vệ Lam miệng nói cảm ơn, rồi sau khi tiểu nhị rời khỏi, liền khóa trái cửa phòng.
Lúc này La Duy cảm thấy cơn đau kịch liệt đã giảm bớt, bỏ khăn phủ gối ra, há miệng thở hổn hển.
Vệ Lam cầm khăn ấm tới, giúp La Duy lau người. Cơn đau thế này hắn cũng từng trải qua, biết nó khó chịu thế nào, nhưng không có cách nào hết đau ngay tức khắc, chỉ có thể dựa vào sự nhẫn nại của bản thân.“Có đỡ chút nào không?” Vệ Lam lau mồ hôi trên mặt La Duy, hỏi.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” La Duy như làm sai chuyện gì đó, cụp mắt không dám nhìn Vệ Lam.
“Cởi hết quần áo ra, ướt thế này không thể mặc được nữa.” Vệ Lam buông khăn ấm, muốn giúp La Duy cởi áo quần.
“Ta tự làm!” La Duy nghiêng người, tránh bàn tay Vệ Lam.
“Còn cậy mạnh nữa!” Vệ Lam búng mũi La Duy,“Bắt đầu đau từ lúc nào?”
“Không… không lâu đâu…” La Duy ấp úng.
“Ra nhiều mồ hôi như vậy…” Vệ Lam cởi áo trong của La Duy ra, nói:“Ngươi nghĩ ta ngốc à? Sau này đau thì phải nói, như vậy ngươi bớt chịu khổ, ta cũng bớt bận rộn hơn.”
“Phiền ngươi lắm…” La Duy ủ rũ nói:“Bây giờ ta là một phế vật, cái gì cũng không làm được, liên lụy đến ngươi.”
Vệ Lam không lên tiếng nữa, lau sạch mồ hôi giúp La Duy.
Đến khi cái khăn trong tay Vệ Lam chạm vào hạ thân mình, La Duy vẫn tránh né, nhưng rồi lại không động đậy nữa. Ở trước mặt Vệ Lam, y chẳng có cái gì không thể để hắn nhìn cả.
Vệ Lam lại lấy một bộ quần áo sạch sẽ đến cho La Duy thay, hỏi y:“Còn đau không?”
La Duy vốn định lắc đầu, ngẫm nghĩ, rồi vẫn thành thật gật đầu, lúc này trên đùi y vẫn cảm thấy như có ai đang cưa đôi xương tủy, chỉ là lực đạo giảm đi một chút.
Vệ Lam cùng La Duy nằm trong chăn, một bàn tay đặt ở giữa lưng La Duy, một cỗ chân khí chậm rãi tiến vào thân thể y.
“Đừng!” La Duy luôn luôn lo cho nội lực của Vệ Lam, vội vàng ngăn hắn lại.
“Tâm mạch của ngươi không tốt.” Vệ Lam đè La Duy lại, nói:“Đây là chữa tâm mạch cho ngươi, công tử, ngươi đừng làm ta sợ nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao đây?”