Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 68: Chương 68




18 Replies336. Linh đường xương trắng

Phất Y Đại Sư đợi Long Huyền trong giây lát, để Long Huyền nhìn thật kỹ tầng tầng lớp lớp xương trắng như tuyết này.

“Đi thôi.” Lát sau, Long Huyền nói với Phất Y Đại Sư.

Phất Y Đại Sư xốc tấm rèm làm bằng đầu lâu người lên,“Bệ hạ, mời.” Ông nói với Long Huyền.

Nhìn thoáng qua những rèm che làm từ đầu lâu trẻ nhỏ, Long Huyền bước vào bên trong, khi bước qua những tấm rèm che ấy, Long Huyền không khỏi suy nghĩ, năm đó Đại Chu chiến tranh khai quốc, đến tột cùng đã dùng bao nhiêu máu để nhuộm thắm giang sơn? Những tấm rèm che này được làm bằng bao nhiêu hài cốt trẻ thơ?

Bên trong cũng do xương trắng chất thành, nhưng bên trong này là những khai quốc công thần cùng chinh chiến thiên hạ với Khai Nguyên đại đế, và cả các binh tướng bình thường khác, tất cả đều là người đã chôn vùi tính mạng vì Đại Chu.

Điện trong cùng, có một bàn thờ đá, trên đó đặt một thi cốt cao lớn, dưới hai ánh đèn chiếu rọi, hài cốt trở thành một màu xanh quái dị, khiến người khác không dám nhìn nhiều, sợ rằng sẽ mơ ác mộng.

Long Huyền quỳ xuống, dập đầu trước thi hài khiến người ta khiếp sợ kia.

Đây chính là Khai Nguyên đại đế của Long thị. Không riêng gì trong sử sách Đại Chu, mà lịch sử chư quốc đều viết, rằng Khai Nguyên đại đế của Đại Chu chết bệnh trong điện Trường Minh. Nếu không đích thân gặp, Long Huyền cũng sẽ không tin rằng hoàng lăng của Khai Nguyên đại đế lại là một ngôi mộ trống không, trước nay tổ tiên bọn họ sau khi chết đều được đưa vào linh đường đầy xương trắng này, theo dõi con cháu đời sau. Cũng chỉ khi tận mắt thấy bộ hài cốt kia, các đời quốc quân Đại Chu mới biết tổ tiên mình trúng kịch độc, sau đó bị người chém đầu mà chết.

“Tình sát.” Phất Y Đại Sư đứng phía sau Long Huyền nói:“Bệ hạ phải nhớ kỹ, tuy Khai Nguyên đại đế là người như vậy, nhưng cũng không trốn nổi một chữ tình, cho nên người làm vua phải thật vô tình.”

“Mỗi lần trẫm đến, ngươi đều nói lời này cho trẫm nghe.” Long Huyền đứng dậy lạnh nhạt nói:“Vậy trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, là tình sát, vậy hung thủ là ai?”

Phất Y Đại Sư nói:“Sư phụ của bần tăng nói với bần tăng, phàm là khi đế quân đến, thì đều phải nói lời này, để nhắc nhở cho các bệ hạ biết, tình yêu sẽ đả thương người.”

“Trẫm hỏi hung thủ là ai?”

“Chắc là một nữ tử trong hậu cung, nếu không thì tân đế sau khi kế vị cũng sẽ không giết toàn bộ hậu cung.”

“Chuyện xa xưa, trẫm biết chân tướng thì có thể làm gì cơ chứ?” Long Huyền hỏi Phất Y Đại Sư:“Chữ tình đả thương người, nhưng trên đời liệu ai có thể vô tình?”

“Trước kia bệ hạ vẫn làm được đấy thôi.” Phất Y Đại Sư nói:“Vì sao bây giờ lại nói thế nhân không thể vô tình?”

Long Huyền lạnh lùng nhìn Phất Y Đại Sư, nhấc chân bước qua thi hài Khai Nguyên đại đế, đi tới bức tường bằng xương trắng cuối cùng ở nơi đây, trên tường có một lỗ nhỏ hình chữ nhật, bày bài vị của tất cả con cháu Long thị, mặc dù không làm hoàng đế, nhưng chỉ cần là hoàng tử, khi chết đi đều có thể bày bài vị ở nơi đây.

Phất Y Đại Sư soi đèn giúp Long Huyền, Long Huyền sớm đã biết đến phần đông các bài vị, hắn tìm đến bài vị của Hưng Võ hoàng đế, sau đó là đại ca Long Ngọc, sau đó nữa chính là La Duy.

Long Huyền đưa tay vuốt ve bài vị La Duy, vốn trên bài vị khắc tên Long Duy, nhưng Long Huyền kiên trì muốn đổi thành La Duy. Nơi này là nơi linh hồn của các đế vương Long thị tìm về, Long Huyền sợ nếu La Duy không thể nhớ được cái tên Long Duy, thì sao có thể thấy đường về? Khi Long Huyền nhìn bài vị này, lớn tiếng hỏi Phất Y Đại Sư:“Vì sao chữ khắc trên đây vẫn là màu đen?! Rõ ràng ngươi đã nói, sau khi hồn về, chữ sẽ tự biến thành màu đỏ, vì sao chữ trên bài vị La Duy vẫn màu đen?!” Long Huyền nói, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên đỏ sọng, hệt như màu chữ trên bài vị của phụ hoàng và hoàng huynh hắn.

Phất Y Đại Sư chậm rãi nói:“Bần tăng đã nói với bệ hạ, Cẩm vương gia họ Long tên Duy, hai chữ La Duy này không phải tên của người. Bệ hạ lệnh bần tăng khắc hai chữ ấy, hồn phách Cẩm vương gia sẽ không trở về đâu.”

“Y hận mình họ Long, sao có thể chấp nhận hai chữ Long Duy?” Long Huyền nói:“Quốc sư, ngươi hãy nói thật cho trẫm biết, có phải những chữ màu đỏ này là ngươi tự sơn màu vào? Chuyện hồn về vốn chỉ là truyền thuyết?!”

Phàm là chuyện không thể nói, Phất Y Đại Sư sẽ không mở miệng.

Long Huyền lại vuốt ve bài vị La Duy, đột nhiên hung hăng ném nó xuống đất.

“A Di Đà Phật.” Phất Y Đại Sư niệm một tiếng Phật hiệu.

“Hai năm, hồn y du đãng ở bên ngoài hai năm sao?!” Long Huyền nổi giận với Phất Y Đại Sư.

Vẻ mặt Phất Y Đại Sư có chút bất đắc dĩ, nhưng đối mặt với lửa giận của Long Huyền, ngược lại ông lại chẳng có chút kích động nào.

“Ngươi nói cho trẫm biết, La Duy đang ở nơi nào?” Long Huyền đột nhiên dịu giọng hỏi Phất Y Đại Sư:“Có thật là vì y chết ở Bắc Yến, nên mới không về được? Hay là Tư Mã Thanh Sa đã giam giữ linh hồn y?”

“Bệ hạ luôn hỏi bần tăng về Cẩm vương.” Phất Y Đại Sư trả lời:“Cho dù hồn Cẩm vương gia đã quay về, thì bệ hạ có thể làm gì đây? Bệ hạ là vua một nước, Cẩm vương đã là vong linh nơi Hoàng Tuyền, hai người âm dương cách biệt. Đây là hậu quả tự bệ hạ gây ra, nay ngài tới đây để cầu nguyện điều gì?”

“Ngươi nói trẫm đang bị báo ứng?”

“Bần tăng không có ý này, chỉ là ván đã đóng thuyền, nhiều lời cũng vô ích.”

Long Huyền nhìn bài vị trên mặt đất, ngẩn ngơ.

Phất Y Đại Sư xoay người, nhặt bài vị lên, lau đi tro bụi dính trên đó: “Bệ hạ nói Cẩm vương gia hận họ Long, vậy thì y sẽ vĩnh viên không tới linh đường xương trắng của Long thị.”

“Vậy y sẽ tới nơi nào?”

“Bần tăng không biết.”

“Ngươi cũng không biết, vậy thì trên đời này, trẫm còn có thể hỏi ai?”

“Vạn vật trên thế gian đều có duyên phận của mình. Bần tăng đã nói với bên hạ, phải phá bỏ chấp niệm, ngài cố chấp muốn biết nơi Cẩm vương gia trở về như vậy, là vì muốn biết kiếp sau của y sao? Biết thì sao chứ? Nếu y tái thế làm người, cho dù tướng mạo vẫn hệt như kiếp trước, nhưng sẽ chẳng có quan hệ gì với bệ hạ cả.”

“Trẫm đã có giang sơn trong tay…” Long Huyền thất thần:“Chỉ cần tìm được y, thì cho dù là y đầu thai, trẫm cũng sẽ đối xử với y thật tốt, hiện tại trẫm có thể cho y bất cứ thứ gì, ngay cả việc cho y cùng cai quản giang sơn.”

Tiếng vang quẩn quanh trong linh đường xương trắng, rõ ràng chỉ là gió thổi qua mặt đất, thổi tới lỗ rỗng trong những bộ xương, nhưng lại tựa như tiếng rống giận dữ của thiên quân vạn mã.

Phất Y Đại Sư lạnh nhạt:“Bệ hạ, giang sơn vô cùng trọng yếu, chỉ người mang thiên mệnh mới có được, chuyện cai quản giang sơn cùng người khác, ngài không nên nhắc lại, sẽ khiến linh hồn các tiên đế bất an.”

“Trẫm lo chuyện người đã chết làm gì?” Khi Long Huyền mới bước vào nơi đây, hắn từng có chút sợ hãi, nhưng giờ phút này đã đầy mặt lãnh ngạo:“Quốc sư, ngươi đừng nói chuyện thiên mệnh với trẫm nữa, nếu trẫm tin vào cái gọi là thiên mệnh kia, thì trẫm đã không thể có được ngai vàng rồi!”

Phất Y Đại Sư đặt bài vị La Duy về chỗ cũ.

“Còn có một khả năng nữa.” Long Huyền nhìn những chữ đen trên bài vị, buồn bã nói:“La Duy vốn chưa chết, cho nên hồn y không thể trở về.”

Tay Phất Y Đại Sư cứng lại.

337. Trưởng tử Long Tiêu

Long Huyền không nhìn Phất Y Đại Sư nữa, hắn cảm thấy rốt cục mình cũng tìm ra đáp án rồi.

Ánh nắng sau giờ Ngọ ngoài Phật đường hơi chói mắt, Phất Y Đại Sư đứng ngoài cửa, nhìn xe ngựa của Long Huyền đi xa. Có một số việc dường như không thể tránh khỏi, Phất Y Đại Sư ngẩng đầu nhìn trời cao, hôm nay bầu trời thượng đô vạn dặm không mây.

“Là Lạt Ma (Phật sống)!”

“Ông ta chính là Phất Y Đại Sư sao?”

……

Các thiện nam tín nữ ngoài cổng chùa miệng vẫn đang xác định thân phận của Phất Y Đại Sư, nhưng cơ thể lại bất giác quỳ gối trước ông.

“Hãy trở về hết đi.” Phất Y Đại Sư nói với các thiện nam tín nữ, rồi xoay người bước vào trong.

Các tăng lữ đóng cổng chùa, trong tức khắc, bên trong bên ngoài dường như là hai thế giới khác nhau.

“Đại Sư!” Có tiểu tăng ở phía sau hỏi Phất Y Đại Sư:“Vì sao ngài lại đuổi họ về? Bọn họ đến bái Phật tổ thì có chỗ nào sai?”

“Có tâm bái Phật, không bằng tu tâm.” Phất Y Đại Sư nói:“Cho dù có đầy trời thần phật, nhưng phàm nhân lại quá nhiều, thần phật có thể lo cho mấy người đây?”

Tiểu tăng nói:“Cửa Phật từ bi, Đại Sư nói vậy là có ý gì?”

“Đúng vậy, cửa Phật từ bi…” Phất Y Đại Sư nói một câu, rồi chậm rãi đi xa.

Tiểu tăng đứng yên tại chỗ, nhớ lại lời Phất Y Đại Sư nói, nhưng mãi không hiểu nổi.

Long Huyền về cung, trong điện Trường Minh, Tạ Ngữ và các đại thần vẫn đang chờ hắn.

“Nghị sự đi.” Long Huyền ngồi xuống rồi nói.

Phúc Vận vốn định khuyên Long Huyền dùng bữa trưa xong hãy cùng chúng thần nghị sự, nhưng Long Huyền không cho gã mở miệng, đã ra lệnh cho các đại thần nghị sự, Phúc Vận đành phải đứng chờ.

Chuyện Tạ Ngữ tâu lên trong điện Trường Minh tường tận hơn lúc thượng triều, trong khi các triều thần đều không còn chuyện gì cần tấu, thì hắn vẫn cùng Long Huyền chỉ vào một quyển tấu chương mà bàn luận.

Phúc Vận nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời đã tối, sự bất mãn của gã đối với Tạ Ngữ ngày càng sâu, gã đã nhìn thấy Long Huyền xoa xoa dạ dày, thế mà người này cứ như chẳng thấy gì.

Trong cung đã sáng đèn, tổng quản Ngự Thiện Phòng mãi không thấy lệnh từ điện Trường Minh, bèn chạy tới xem sao.

Trong điện, ngoài Long Huyền thì chỉ còn Tạ Ngữ, khi nghe thấy câu“Thần không còn chuyện gì cần tấu nữa”, gã mới thở phào, chuyện đứng chờ quân thần nghị sự, đối với người bên ngoài chính là một loại dày vò.

“Minh Viễn.” Long Huyền vẫn chưa cho Tạ Ngữ đi:“Đêm nay trẫm rảnh, có lẽ sẽ tới La phủ vấn an La Tướng, ngươi hãy tới nói trước với La Tướng một câu.”

“Ngài muốn tới thăm lão sư?” Tạ Ngữ âm thầm dò xét, hỏi Long Huyền:“Bệ hạ có chuyện quan trọng muốn nói với lão sư? Bệ hạ đã mệt nhọc cả ngày, hôm khác gọi lão sư vào cung có phải tốt hơn không?”

“Ông ấy là trưởng bối.” Long Huyền nói:“Trẫm đến thăm cũng là lẽ thường tình.”

“Thần tuân chỉ.” Tạ Ngữ lĩnh chỉ, không hỏi được dụng ý của Long Huyền, Tạ Ngữ liền quyết định, hôm nay vô luận như thế nào, hắn cũng phải cùng La Tri Thu đối mặt với Long Huyền.

“Các ngươi đều lui ra đi.” Long Huyền thấy Tạ Ngữ tiếp chỉ, mới mở miệng bảo chúng thần lui xuống.

Chờ các đại thần lui xuống hết, Phúc Vận mới vội vã hỏi Long Huyền:“Bệ hạ, ngài có truyền lệnh không ạ?”

“Ừ.” Long Huyền gật đầu, tay vẫn cầm một quyển tấu chương đọc.

Phúc Vận vội truyền lệnh thay Long Huyền, chủ tử gã đã một ngày không ăn gì, cứ kéo dài như vậy, thì có mình đồng da sắt cũng khó trụ vững.

“Gọi đại hoàng tử đến.” Khi Phúc Vận lui ra rồi, Long Huyền còn nói với theo:“Gọi các sư phụ của nó đến đây nữa.”

Phúc Vận vội hỏi:“Bệ hạ, lúc này đại điện hạ hẳn là đang ở chỗ Hoàng hậu nương nương.”

“Gọi nó đến.” Long Huyền không ngẩng đầu lên.

“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Vận vội vàng lĩnh chỉ, thầm nghĩ, không biết đại điện hạ lại sắp bị phạt thế nào đây.

Sau khi Long Huyền kế vị, hoàng hậu La Tri Ý của Hưng Võ đế liền được Long Huyền tôn làm Hoàng thái hậu, chuyển tới ở điện Đình Niên của Đoan Mộc Thái Hậu xưa kia. Thường thị hoàng hậu lập tức trở thành hoàng hậu Đại Chu, chuyển tới điện Phượng Nghi.

Khi thái giám truyền chỉ từ điện Trường Minh đến, đại hoàng tử – trưởng tử Long Tiêu – vốn đang dùng bữa cùng Thường thị hoàng hậu bất chợt run run.

Thường thị hoàng hậu cũng đau lòng cho đứa con mới vừa qua sinh nhật năm tuổi, nhưng nàng biết tính tình Long Huyền, nàng không dám lên tiếng xin cho Long Tiêu dùng xong bữa tối, nếu không không chỉ Long Tiêu sắp bị Long Huyền phạt, nàng cũng sẽ bị Long Huyền chụp cho một câu “con hư tại mẹ”.

“Mẫu hậu!” Long Tiêu nhìn Thường thị hoàng hậu cầu xin, liệu ai có thể cho nó biết cách nào để vĩnh viễn không gặp phụ hoàng không?

“Phụ hoàng con ngày nào cũng chỉ hỏi chuyện học hành của con thôi.” Thường thị hoàng hậu cứng rắn nói:“Con mau đi đi.”

“Mẫu hậu, ngài đi cùng hài nhi được không?”

“Phi tần hậu cung không thể vào điện Trường Minh.” Thường thị hoàng hậu sửa sang lại quần áo cho Long Tiêu:“Lời này cũng không được nói trước mặt phụ hoàng, nếu không thì con cứ chờ bị phạt đi.”

“Vâng…” Long Tiêu nhăn nhó đáp.

“Lát nữa phụ hoàng hỏi cái gì, thì con trả lời cái đó, không được nói lung tung khiến phụ hoàng nổi giận.” Thường thị hoàng hậu dặn hoàng nhi:“Nếu không biết, thì hãy nói với phụ hoàng rằng con sẽ cố gắng học hỏi, để sau này phụ hoàng hỏi lại, nhất định con sẽ trả lời được.”

Long Tiêu gật đầu, kỳ thật những lời này ngày nào mẫu hậu cũng nói với nó, nhưng khi đứng trước phụ hoàng, thì chẳng lần nào có tác dụng.

“Nào, mẫu hậu đưa con ra ngoài.” Thường thị hoàng hậu thầm lo lắng, nhưng lại không dám để Long Tiêu nhìn ra, trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười.

Long Tiêu bị Thường thị hoàng hậu nắm tay dẫn ra khỏi điện Phượng Nghi.

Ngoài điện Phượng Nghi, các thái giám ở điện Trường Minh đang chờ Long Tiêu.

“Mẫu hậu, người nhớ chờ hài nhi trở về.” Đi được mấy bước, Long Tiêu đáng thương quay lại nói với Thường thị hoàng hậu.

“Biết rồi.” Thường thị hoàng hậu cười nói:“Con phải trả lời được câu hỏi của phụ hoàng đấy.”

“Đi!” Đại thái giám hô.

Long Tiêu đi về phía điện Trường Minh, đi một lúc còn quay đầu nhìn Thường thị hoàng hậu đứng trước cửa điện Phượng Nghi.

Thường thị hoàng hậu biết, Long Tiêu như vậy, nếu truyền đến tai Long Huyền, thì chắc chắn nó sẽ biến thành một kẻ vô dụng. Phải nhẫn tâm, đúng lúc Long Tiêu chăm chú nhìn, Thường thị hoàng hậu lại xoay người bước vào điện Phượng Nghi, sai người đóng cửa điện.

Long Tiêu thấy cửa điện Phượng Nghi đóng lại, bản thân chẳng còn gì để trông cậy nữa, đành mang theo khuôn mặt nhỏ bé ủ rũ mà đi tiếp. Mỗi lần phải đi gặp phụ hoàng, nó đều rất hâm mộ hai tiểu đệ đệ, tuy rằng chúng không do mẫu hậu sinh ra, nhưng chúng không cần tới gặp phụ hoàng, giống như phụ hoàng chẳng bao giờ tới gặp hai đứa, như vậy thật tốt biết bao nhiêu! Vì sao nó không thể như vậy? Cữu cữu từng nói với nó, phụ hoàng nó không nhớ hai đệ đệ, chỉ có Long Tiêu là trưởng tử quý giá nhất nên phụ hoàng mới nhớ thôi. Hiện tại Long Tiêu cứ nhớ tới những lời này là lại muốn khóc, nó không cần phụ hoàng nhớ rõ nó mà!

338. Lục hoàng thúc

Bên ngoài điện Trường Minh, các sư phụ của đại điện hạ Long Tiêu đang chờ.

Long Tiêu nhìn thấy năm lão sư, vội vàng chạy lại hành lễ.

Các sư phụ trong Thượng thư phòng nhận lễ của Long Tiêu xong, mới hành lễ đáp lại.

“Đại điện hạ tới rồi.” Phúc Vận từ điện đi ra, nhìn thấy Long Tiêu, vội hỏi:“Ngài mau vào điện đi, bệ hạ hơi sốt ruột rồi đấy.”

Phụ hoàng chờ nó sốt ruột? Long Tiêu thiếu chút nữa muốn chạy trốn, chứng tỏ là phụ hoàng nó tâm tình không tốt, nếu nó vào điện, chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho.

“Đại điện hạ.” Phúc Vận chỉ dám nói một câu với Long Tiêu, giúp Long Tiêu đẩy cửa ra:“Ngài mau vào đi.”

Long Tiêu nơm nớp lo sợ bước vào chính điện Trường Minh cùng các sư phụ, nó quỳ xuống trước Long Huyền:“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.”

“Sao lâu như vậy mới đến?” Long Huyền chỉ nâng tay để năm lão sư đứng dậy, hỏi Long Tiêu đang quỳ:“Ngươi lại tới điện Phượng Nghi?”

“Vâng…” Long Tiêu nhỏ giọng nói:“Nhi thần dùng bữa với mẫu hậu ạ.”

“Ngươi nói nhỏ như vậy làm gì?” Long Huyền đẩy mạnh bát đũa trước mặt, nói với Long Tiêu:“Ngươi mấy tuổi rồi? Đến hôm nay vẫn còn chưa cai sữa sao?! Trẫm cho ngươi chuyển đến điện Khuynh Văn để làm gì hả? Tòa điện ấy có cái gì cắn ngươi, khiến ngươi không ở được hay sao? Hay là điện Khuynh Văn không có cơm cho ngươi ăn?!”

Long Huyền nổi giận, năm vị lão sư vừa mới đứng lên lại vội vàng quỳ xuống.

Long Tiêu sợ tới mức sắp khóc.

“Ngươi khóc thử xem!” Long Huyền đến trước mặt trưởng tử, vỗ bàn quát.

Long Tiêu cúi thấp đầu, cứng rắn nuốt nước mắt vào trong.

“Các ngươi quỳ xuống làm cái gì?” Long Huyền nhìn các sư phụ, nói:“Đứng lên mà nói.”

Các sư phụ nhìn đại điện hạ Long Tiêu vãn đang quỳ.

“Ngươi cũng bình thân đi.” Long Huyền nhìn Long Tiêu, vô cùng không kiên nhẫn mà nói.

Long Tiêu đứng lên, tận lực thu nhỏ thân thể mình, cứ như làm vậy sẽ khiến phụ hoàng không nhìn thấy nó.

“Hôm nay dạy nó cái gì?” Long Huyền càng thấy Long Tiêu như vậy, lại càng không thích, nhưng vẫn hỏi các sư phụ.

Các sư phụ vội tiến lên trả lời, kể hết cho Long Huyền hôm nay mình đã dạy Long Tiêu những gì.

“Đọc thơ nghe một chút nào.” Năm lão sư bẩm báo xong, Long Huyền nói với Long Tiêu.

“Đại điện hạ đừng nóng vội.” Lão sư dạy thi từ cho Long Tiêu vội vàng nhắc nhở trước khi nó đọc thơ.

Long Tiêu lắp ba lắp bắp đọc một bài thất ngôn trường ca.

Các sư phụ thoáng thả lỏng, Long Tiêu đọc lắp bắp, nhưng không hề đọc sai.

Long Huyền thấy trưởng tử lắp bắp như vậy lại nhíu mày, lại mở miệng định mắng.

“Phụ hoàng!” Long Tiêu thấy Long Huyền lại định mắng mình, vội nói:“Ngày mai… ngày mai, nhi thần… nhi thần nhất định sẽ đọc tốt hơn.”

Long Huyền liếc nhìn Long Tiêu, cái liếc mắt này khiến cho Long Tiêu cúi đầu càng thấp.

Phúc Vận mang đàn đặt trước mặt Long Tiêu, đây là đàn Long Huyền sai người làm riêng cho Long Tiêu, nhỏ hơn đàn bình thường hai cỡ, rất hợp để Long Tiêu đàn.

Long Tiêu nhìn thấy đàn, liền quay đầu nhìn lão sư dạy cầm nghệ, Cao Thừa Phong.

Cao lão sư gật đầu với Long Tiêu một cái.

Long Tiêu nhẹ nhàng đặt tay lên đàn, hít sâu một hơi, rồi bắt đầu đàn. Một đứa trẻ năm tuổi chưa thể đàn ra một khúc nhạc hay, chỉ có thể đàn một vài khúc đơn giản, âm luật không sai là khá lắm rồi.

Long Huyền nhìn Long Tiêu gảy đàn, ánh mắt có chút hoảng hốt, như đột nhiên nhớ tới cái gì.

Long Tiêu thấy ánh mắt Long Huyền không dõi theo mình nữa, càng khẩn trương, tay run lên, rồi đàn sai nốt nhạc.

Cao lão sư tâm chợt lạnh, hôm nay lại không thể qua được rồi.

Thế nhưng Long Huyền không nổi giận, chỉ nói:“Tiếp tục.”

Long Tiêu đành đàn lại, sai lầm một lần, đứa trẻ như nó liền rối loạn, tiếp tục đàn sai.

“Đàn lại.” Long Huyền lại nói.

Long Tiêu chợt muốn khóc, đàn lại, ngón tay vừa đụng tới cây đàn, lại bắt đầu sai nhạc.

“Lại một lần nữa.” Giọng Long Huyền lạnh hơn, nhưng vẫn cho trưởng tử cơ hội lần thứ ba.

Long Tiêu đã bắt đầu không nhớ được âm điệu, khúc nhạc nó đàn ra lúc này hoàn toàn sai hết.

“Đại điện hạ.” Cao Thừa Phong vội chỉ cho Long Tiêu một lần,“Ngài phải……”

“Đồ vô dụng!” Long Huyền cho Long Tiêu ba cơ hội, nhưng lại không cho Cao lão sư cơ hội nào, nổi giận mắng Long Tiêu:“Học tới hôm nay mà vẫn chưa đàn ra âm điệu! Ngươi còn có chỗ nào dùng được hả? Trẫm nuôi ngươi có tác dụng gì đây?!”

Long Tiêu thấy Long Huyền phát hỏa, vội ôm đàn đặt xuống đất, quỳ trước mặt Long Huyền.

“Cao lão sư.” Long Huyền nhìn về phía Cao Thừa Phong đang không biết phải làm gì:“Trẫm không trông cậy ngươi sẽ dạy ra một Cẩm vương thứ hai, nhưng sao ngươi lại dạy Long Tiêu thành ra như vậy? Đến một ngón tay của Cẩm vương nó cũng không sánh được, nói như vậy có quá chỗ nào không?!”

Cao Thừa Phong cũng quỳ xuống trước mặt Long Huyền, trong lòng oan ức, ngày đó trên Thượng thư phòng, ông chỉ nghe La Duy đàn một lần duy nhất, trời biết La Duy đã học đàn từ ai!

Lại nhắc tới La Duy, đáy lòng Long Huyền lại bắt đầu khổ sở, khúc nhạc La Duy đàn trong Thượng thư phòng ngày đó, hắn chỉ nhớ là hay vô cùng, nhưng không thể biết đó là khúc gì, ngay cả âm điệu cũng không nhớ nổi.

“Thần biết tội.” Cao Thừa Phong vội thỉnh tội:“Xin bệ hạ cho thần một ít thời gian, trí tuệ của đại điện hạ không thua gì Cẩm vương gia cả, một thời gian nữa nhất định sẽ thành tài.”

“Sao nó có thể so với Cẩm vương?” Lời của Cao Thừa Phong lại một lần nữa xoáy sâu vào trái tim Long Huyền. Hiện giờ trong lòng Long Huyền, trên đời này không ai có thể sánh với La Duy, ngay cả nhi tử của mình cũng không thể. Sau trận đánh Thiên Thủy Nguyên, Long Huyền càng nghĩ, nếu La Duy còn ở đây thì tốt biết bao nhiêu? Tựa như khi đó bọn họ cùng nhau mưu đồ chiếm thành Ô Sương, giang sơn Bắc Yến, chỉ cần La Duy còn sống, nhất định sẽ giúp hắn đoạt trong tay. Chỉ là thiên hạ không có một La Duy thứ hai!“Sao nó có thể sánh với Cẩm vương chứ?!” Long Huyền vỗ ngự án,“Các ngươi đều là lão nhân ở Thượng thư phòng…” Hắn chỉ năm lão sư đang quỳ dưới đất:“Các ngươi hãy tự xem đồ vô dụng này đi! Nó có chỗ nào sánh được với La Duy! Hãy nhìn kỹ xem!”

Các sư phụ quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng.

Long Tiêu khóc òa.

“Khóc cái gì!” Long Huyền vừa thấy Long Tiêu khóc, lại càng phát hỏa, chỉ vào Long Tiêu mắng to:“Ngươi ngoài khóc thì có thể làm gì? Ngươi là nữ nhân sao?! Đồ vô dụng!”

Long Tiêu không dám khóc thành tiếng nữa, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng.

“Ngươi còn nói nó thông minh không kém La Duy?” Long Huyền mắng Long Tiêu, lại bắt đầu mắng Cao Thừa Phong,“Dù muốn lấy lòng đồ vô dụng này, thì cũng phải nói gì để trẫm tin được chứ! Hỗn trướng, nếu La Duy còn sống, không biết sẽ chê cười trẫm dưỡng ra một nhi tử vô dụng như thế nào!”

Long Tường lúc này đứng ở bên ngoài điện Trường Minh.

“Nhi thần chưa từng gặp lục hoàng thúc.” Long Tiêu không biết là do bị Long Huyền mắng nên phát bực, hay là vì thấy Long Tường đến, nên mới dám mạnh miệng:“Nhi thần nghe nói, lục hoàng thúc trước kia còn không bằng được nhi thần!”

339. Xung đột

Không khí trong điện vì một câu của Long Tiêu mà trở nên ngưng trệ.

“Ngươi nói cái gì?” Long Huyền chỉ vào mặt Long Tiêu hỏi.

“Bệ hạ!” Long Tường bất chấp quy củ trong điện, trước khi Long Huyền nổi giận làm Long Tiêu bị thương, hắn vọt tới trước người Long Tiêu, dùng thân mình che chở cho nó.

Long Huyền nhìn Long Tường đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, giọng nói bình tĩnh đủ để người sợ hãi:“Ngươi không có ý chỉ của trẫm mà dám vào điện Trường Minh? Long Tường, ai cho ngươi lá gan này hả?”

Long Tường vội quỳ xuống đất, nói với Long Huyền:“Bệ hạ, đại điện hạ tuổi nhỏ, trẻ con nói không suy nghĩ, thần đệ cầu xin ngài đừng trách tội.”

“Trẫm đang hỏi ngươi, ai cho ngươi lá gan này?” Long Huyền chỉ hỏi Long Tường một câu như thế.

“Là thần thấy tình thế cấp bách…” Long Tường vội đáp:“Xin bệ hạ thứ tội.”

“Ngươi cảm thấy trẫm không dám bỏ rơi ngươi?” Long Huyền nói:“Ngươi không còn để trẫm vào mắt nữa phải không?”

“Thần đệ không dám.” Long Tường thành thật quỳ trên mặt đất:“Thần đệ xin nhận phạt.”

“Người tự ý vào điện Trường Minh phải chết!” Long Huyền hỏi Long Tường:“Ngươi muốn trẫm phạt ngươi như thế nào?”

Long Tường ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt âm lãnh của Long Huyền,“Bệ hạ.” Long Tường ngẩn ngơ, hắn đã quen vô lễ trước mặt Long Huyền, hôm nay hoàng huynh sẽ không tha cho hắn sao?

“Phụ hoàng!” Long Tiêu ở phía sau Long Tường nghe thấy Long Huyền nói tự ý vào điện Trường Minh là tội chết, liền bị dọa sợ, từ nhỏ Long Huyền đã đối đãi với nó khắc nghiệt, nên ngũ hoàng thúc như phụ thân của nó vậy. Nghĩ đến chuyện ngũ hoàng thúc sẽ chết vì mình, Long Tiêu nhìn Long Huyền òa khóc:“Là nhi… là nhi thần sai, xin phụ hoàng khai ân, bỏ qua cho ngũ hoàng thúc! Nhi thần xin ngài!” Long Tiêu nói, rồi dập đầu thật mạnh trước Long Huyền.

Long Tường đau lòng cho Long Tiêu, vội vàng giữ chặt nó, nhìn trán đứa cháu đã sưng đỏ, lòng sợ hãi đối với Long Huyền ban nãy lập tức bị lửa giận thổi bay, Long Tường vụt đứng dậy:“Sao huynh phải bức Tiêu nhi đến như vậy?! Đệ lớn lên cùng La Duy, trước kia y như thế nào, đệ là người rõ nhất, khi đó y có chỗ nào tốt không? Huynh nói xem, Tiêu nhi có điểm nào không bằng y chứ?!”

“Làm càn!” Long Huyền lập tức đứng lên.

“Thiên hạ này chẳng qua chỉ vì một chữ lý!” Long Tường to tiếng với Long Huyền:“La Duy đã chết, vậy mà đến hôm nay chúng ta vẫn chưa được yên ổn hay sao?! Huynh nói y tốt, y tốt chỗ nào? Huynh đừng quên cái chết của cữu cữu, đừng quên nỗi khổ mẫu phi phải chịu! Huynh như thế này để làm gì? Đáng lẽ khi y còn sống huynh phải đối xử tốt với y, người đã chết rồi, huynh có nói nhiều làm nhiều nữa y cũng chẳng thể nào biết được?”

“Dụ vương gia!” Các sư phụ ở Thượng thư phòng lúc này không kìm được mà ngắt lời Long Tường:“Ngài đừng nói nữa!”

“Vì cái gì ta không được nói?!” Long Tường không sợ trời không sợ đất, căn bản không để ý tới sắc mặt tái mét của Long Huyền, lớn tiếng nói:“Chúng ta lui một bước là được mà, cho dù La Duy trên trời có linh, y biết được thì sẽ ra sao chứ? Khi còn sống y coi huynh là kẻ thù, hiện tại chết rồi, y có thể cảm kích huynh được bao nhiêu?! Y là La Duy, là người lạnh lùng nhất, y sẽ không cảm kích chuynh đâu! Cho nên huynh hãy tỉnh lại đi!”

Long Huyền thở gấp, túm bừa một vật trên bàn ném vào người Long Tường.

Long Tường khẽ nghiêng mình né tránh, cái bát rơi xuống đất vỡ tan.

Long Tiêu quỳ gối phía sau và năm vị lão sư cũng không dám động đậy.

“Người đâu!” Long Huyền hô to.

Cửa điện bị người bên ngoài đẩy ra, một đội điện tiền võ sĩ đi đến.

“Giải Long Tường xuống cho trẫm!” Long Huyền nói.

Điện tiền võ sĩ đứng im không nhúc nhích, trong nhất thời không thể phản ứng kịp, Dụ vương gia là huynh đệ cùng mẹ với Hoàng đế, luôn được Hoàng đế coi trọng, phải bắt giữ hắn sao? Thứ hai là, các điện tiền võ sĩ cũng không biết phải đưa Long Tường đi đâu.

“Các ngươi cũng muốn tạo phản?!” Long Huyền thấy các điện tiền võ sĩ đứng bất động, càng phẫn nộ, lớn tiếng quát hỏi.

Các điện tiền võ sĩ không dám đứng ỳ ra nữa, một người quỳ trên mặt đất hỏi Long Huyền:“Bệ hạ, ngài muốn giải Dụ vương gia tới chỗ nào?”

Long Huyền sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến, đúng vậy, hắn phải giam Long Tường ở đâu? Thiên lao?

Long Tường ôm lấy Long Tiêu, hắn không quỳ, cũng không cho Long Tiêu quỳ, đứng đó nhìn Long Huyền, đầy mặt bất tuân, ý nói có giỏi thì đến bắt ta đi.

“Lôi xuống đánh cho trẫm!” Long Huyền tàn nhẫn nói:“Trẫm chưa bảo ngừng thì không được ngừng!”

“Bệ hạ!” Cao Thừa Phong định nói đỡ cho Long Tường.

“Ai muốn nói đỡ cho nó thì cũng chuẩn bị chịu đòn đi!” Long Huyền nói.

Điện tiền võ sĩ đi lên, lôi Long Tường ra khỏi điện.

“Vậy đệ đệ ra ngoài chịu đòn đây!” Long Tường đẩy các điện tiền võ sĩ ra, không bước lui ra khỏi điện, mà trực tiếp xoay người bước ra ngoài.

“Phụ hoàng!” Long Tiêu thấy sự tình thành ra thế này, sau khi Long Tường rời khỏi đây, gào lên một tiếng “Tránh ra” rồi quỳ gối trước Long Huyền, lại liều mạng dập đầu,“Là lỗi của nhi thần, xin ngài bỏ qua cho ngũ hoàng thúc, nhi thần xin nhận phạt, phụ hoàng, xin ngài bỏ qua cho ngũ hoàng thúc!”

“Xem ra ngươi thân thiết với hoàng thúc quá nhỉ.” Long Huyền lạnh nhạt nói:“Muốn làm con hắn sao?”

Long Tiêu khóc lớn nói:“Nhi thần sẽ hiếu kính phụ hoàng, nhi thần chỉ cầu phụ hoàng đừng nổi giận nữa, tha cho ngũ hoàng thúc!”

“Lôi nó xuống!” Long Huyền quay đầu nói với Phúc Vận vẫn đang nơm nớp lo sợ đứng một bên:“Cũng đánh đòn cho trẫm.”

“Bệ hạ…” Phúc Vận vội quỳ xuống cầu xin Long Huyền:“Đại điện hạ còn nhỏ, không chịu nổi đòn roi nặng như thế đâu, cầu xin ngài khai ân, bệ hạ, nô tài dập đầu cầu xin ngài! Bệ hạ, xin ngài bớt giận!”

Năm vị lão sư thấy Phúc Vận như vậy, cũng đều đánh bạo cầu xin Long Huyền.

Long Tiêu khóc đến cơ hồ không thở nổi.

Long Huyền đi tới trước mặt Long Tiêu, giữ chặt Long Tiêu trong tay, không để ý Long Tiêu đang giãy dụa khóc lớn, bước vài bước ra cửa điện, tiện tay ném Long Tiêu ra sân.

Các thị vệ nhìn thấy thâ thể nhỏ bé của Long Tiêu bị ném về phía mình, theo bản năng đưa tay ra đỡ Long Tiêu.

“Đánh cho trẫm!” Long Huyền cũng ra khỏi đại điện, đứng ở bậc thang dưới hành lang, chỉ vào Long Tiêu nói:“Đánh đến chết thì thôi!”

Long Tường đang quỳ rạp trên mặt đất thấy vậy, tức giận đến mặt đỏ tía tai, giãy dụa định liều mạng với Long Huyền.

“Long Tường!” Long Huyền lại nhìn Long Tường quát to:“Ngươi cho rằng trẫm cái gì cũng có thể tha cho ngươi, nên trẫm không dám giết ngươi sao?!”

Giọng nói Long Huyền tràn ngập sát khí, Long Tường rốt cuộc cũng bị trấn trụ.

“Nếu Long Tường vẫn không phục…” Long Huyền nói:“Thì hãy niêm phong Dụ vương phủ cho trẫm!”

“Nô tài tuân chỉ.” Trong sân người người đều lĩnh chỉ, không ai dám nói một chữ không.

“Ngươi không phải rất nhớ cữu cữu sao?” Long Huyền nhìn Long Tường mắt như đang nứt ra, lạnh nhạt nói:“Nếu ngươi thật sự nhớ cữu cữu, trẫm không ngại đưa ngươi tới địa phủ thăm người đâu!”

“Bệ hạ!” Giọng nói Long Tường mang theo tiếng khóc:“Huynh vì một La Duy, mà muốn bức tử tất cả hay sao?!”

“Đánh!” Nghe Long Tường nhắc đến La Duy, Long Huyền hét to một tiếng,“Đánh thật mạnh cho trẫm! Nếu nó nói thêm một tiếng nào, các ngươi cũng chết theo nó đi!”

340. Thái hậu và hoàng hậu

Long Tường và đại điện hạ Long Tiêu cùng bị đánh ở điện Trường Minh, chuyện này không thể giấu mãi được, Hoàng thái hậu và Liễu thị Thái Hậu nghe tin, vội mang người chạy tới điện Trường Minh.

Long Huyền lúc này vừa ra khỏi điện, nếu hắn đã nói với Tạ Ngữ đêm nay sẽ tới Tướng phủ, thì nhất định sẽ đi.

“Bệ hạ!” Khi Liễu thị Thái Hậu đến, nhìn thấy Long Huyền định bước đi, vội kêu lên,“Ngài định đi đâu?”

Long Huyền nhìn thấy Liễu thị Thái Hậu, chỉ xoay người hành lễ rồi nói:“Nơi này là điện Trường Minh, sao mẫu phi lại đến đây?”

Liễu thị Thái Hậu nói:“Sao ngươi lại đánh Tường nhi và Tiêu nhi? Hai đứa nó đã làm sai chuyện gì?”

Long Huyền vốn còn tươi cười với mẫu phi, lúc này lại trở nên lạnh như băng:“Sao mẫu phi lại biết chuyện này?”

Liễu thị Thái Hậu nói:“Chuyện lớn như vậy, ai gia có thể nào không biết? Bệ hạ, ngài nói đi, hai đứa nó đã sai chỗ nào? Tường tính tình không tốt, dễ phạm sai lầm, cái này ai gia biết, nhưng Tiêu nhi còn nhỏ, nó có thể gây ra tội gì lớn chứ?”

Long Huyền đang định lên tiếng, đã thấy Thường thị hoàng hậu cũng mang theo người chạy tới, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Mẫu hậu!” Thường thị hoàng hậu nhìn thấy Liễu thị Thái Hậu đã đến trước, thoáng an lòng, có Liễu thị Thái Hậu ở đây, lời cầu xin cũng dễ nói, Long Huyền luôn hiếu thuận với Liễu thị Thái Hậu mà.

“Ngươi kêu ai là mẫu hậu?” Long Huyền hỏi Thường thị hoàng hậu.

Thường thị hoàng hậu và Liễu thị Thái Hậu đều cả kinh, Thường thị hoàng hậu sợ hãi, còn Liễu thị Thái Hậu thì thương tâm. Vốn tưởng rằng nhi tử trở thành Hoàng đế, bà có thể khổ tận cam lai, không ngờ Long Huyền trước kia còn gọi bà một tiếng mẫu thân, hiện tại Long Huyền lại suốt ngày gọi La Tri Ý là mẫu hậu, mà bản thân bà chỉ có thể là mẫu phi.

“Thần thiếp biết sai.” Thường thị hoàng hậu vội cúi đầu nói với Long Huyền:“Xin bệ hạ thứ tội.”

“Các ngươi đúng là mẫu tử!” Long Huyền nhìn Thường thị hoàng hậu nói:“Làm sai chuyện, vĩnh viễn đều chỉ biết nói một câu như vậy.”

Thường thị hoàng hậu sao còn dám đứng tiếp, vôi quỳ rạp trên mặt đất:“Thần thiếp đáng chết.”

“Ngươi vốn không thông minh, thì liệu sinh ra nhi tử có bao nhiêu thông minh cơ chứ?” Long Huyền tự giễu:“Trẫm quả là lãng phí tâm lực vì mẫu tử các ngươi mà!”

“Bệ hạ!” Liễu thị Thái Hậu đi tới bên cạnh Long Huyền, vươn tay định nắm tay hắn.

Long Huyền giấu hai tay sau lưng:“Mẫu phi có gì phân phó?”

Liễu thị Thái Hậu ngượng ngùng thu tay, nói với Long Huyền:“Coi như mẫu phi cầu xin ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho hai thúc chất nó, Tiêu nhi còn quá nhỏ, ngươi đánh hỏng nó thì làm sao đây?”

Long Huyền nhìn Thường thị hoàng hậu lau nước mắt, liền hừ lạnh một tiếng:“Trẫm chỉ có một nhi tử sao? Thứ vô dụng này trẫm thà không có còn hơn!”

“Bệ hạ!” Liễu thị Thái phi tưởng rằng tai mình có vấn đề, đây vẫn là nhi tử bà đã nuôi dưỡng sao?“Sao ngài có thể nói những lời như vậy chứ!” Liễu thị Thái Hậu lớn tiếng,“Tiêu nhi là trưởng tử của ngươi mà!”

“Mẫu phi đang muốn nhắc nhở trẫm, rằng trẫm không phải xuất thân trưởng tử sao?”

“Ai gia…” Liễu thị Thái Hậu há miệng, nhưng không thể nói thành lời.

“Trưởng tử, nói đến cùng thì cũng chỉ là một nhi tử mà thôi.” Long Huyền nói:“Sau này trẫm vẫn có thể sinh được hoàng nhi, mẫu phi không cần lo lắng cho trẫm. Trẫm còn có việc, mẫu phi hãy về nghỉ đi.”

Nhìn Long Huyền bước đi, tiếng nhi tử khóc ban nãy mới nghe rõ ràng, vậy mà đến giờ đã tắt lịm, Thường thị hoàng hậu lấy hết dũng khí, quỳ xuống cản Long Huyền lại:“Bệ hạ, cho dù Tiêu nhi không thể khiến bệ hạ vừa lòng, thì cũng là nhi tử thần thiếp mang thai chin tháng mười ngày sinh ra, thần thiếp xin bệ hạ hãy nghĩ đến mấy năm nay thần thiếp hầu hạ ngài, chưa từng xảy ra sai sót, xin ngài tha cho Tiêu nhi!”

“Nói như vậy là trẫm nợ ngươi?” Long Huyền liếc nhìn Thường thị hoàng hậu,“Hoàng hậu nếu thích thì cứ quỳ ở đây, lúc nào mệt thì hãy trở về.”

“Bệ hạ!” Thường thị hoàng hậu vì con mà cố gắng, ngẩng đầu hét lớn với Long Huyền:“Tiêu nhi là sinh mệnh của thần thiếp!”

Long Huyền lướt qua Thường thị hoàng hậu.

“Huynh trưởng của thần thiếp vì bệ hạ đánh Đông dẹp Bắc!” Thường thị hoàng hậu dưới tình thế cấp bách vội la lên:“Bệ hạ xét công lao mấy năm nay của huynh trưởng thần thiếp, vẫn không thể bỏ qua cho Tiêu nhi lúc này sao?!”

Lời của Thường thị hoàng hậu gieo vào tai Long Huyền, nàng đang dùng Thường Lăng để uy hiếp hắn ư?“Ngươi nói Thường Lăng?” Hắn quay đầu nhìn Thường thị hoàng hậu nói:“Hắn và Tiêu nhi có quan hệ gì? Hắn là quốc cữu, vậy mà lại muốn xen vào chuyện dạy con của trẫm sao?”

“Bệ hạ!” Liễu thị Thái Hậu ở trong cung nhiều năm, biết Thường thị hoàng hậu nói sai rồi, khiến Long Huyền nghi ngờ Thường gia, vội nói đỡ:“Hoàng hậu chỉ là tình thế cấp bách, việc này nào có liên quan gì đến Thường quốc cữu đâu?” Liễu thị Thái Hậu nói, rồi chắn trước mặt Thường thị hoàng hậu, không để Thường thị hoàng hậu nói nữa.

Long Huyền bước thật nhanh, nói với thái giám đưa hắn ra khỏi điện Trường Minh:“Đánh Long Tiêu hai mươi roi, rồi đưa đến điện Duyên Niên, để Hoàng thái hậu dạy dỗ một thời gian.”

“Nô tài tuân chỉ.” Thái giám này vội đáp.

“Long Tường chịu xong tám mươi roi thì tống ra khỏi cung, sau này nếu không được trẫm cho phép, thì nó không được bước vào cung một bước!” Long Huyền còn nói thêm.

“Nô tài tuân chỉ.” Thái giám không dám ngẩng đầu mà đáp.

Long Huyền lên kiệu, bốn thái giám nâng kiệu vững vàng bước về phía trước.

“Mẫu hậu!” Nhìn Long Huyền đi xa, Thường thị hoàng hậu mới nhìn Liễu thị Thái Hậu khóc nói.

“Đứng lên đi.” Liễu thị Thái Hậu đỡ Thường thị hoàng hậu đứng lên.

Thường thị hoàng hậu nói:“Mẫu hậu, nhi thần muốn gặp Tiêu nhi! Xin mẫu hậu thành toàn.”

Liễu thị Thái Hậu kéo Thường thị hoàng hậu đứng lên: “Ngươi cùng ai gia về cung nói chuyện nào.”

“Vậy Tiêu nhi thì sao ạ?”

“Hai mươi roi không chết người được.” Liễu thị Thái Hậu nói:“Ngươi cứ ở đây sẽ chỉ càng khiến phụ hoàng Tiêu nhi không thích nó, vì Tiêu nhi, ngươi phải nhẫn nại.”

Thường thị hoàng hậu nhìn điện Trường Minh trước mắt, đám thị vệ canh cửa coi như không nhìn thấy nàng, đứng im ở nơi đó, tựa như bức tường bao bọc hoàng cung khó có thể vượt qua.

“Đi thôi!” Liễu thị Thái Hậu kéo Thường thị hoàng hậu nói:“Chỗ đó nữ nhân chúng ta không được phép vào.”

Thường thị hoàng hậu khóc sướt mướt bị Liễu thị Thái Hậu lôi đi.

Liễu thị Thái Hậu nay ở điện Hưởng Niên, là cung điện các Thái phi ở. Long Huyền để Liễu thị Thái Hậu ở nơi này, kỳ thật cũng là xác định địa vị của Liễu thị Thái Hậu ở trong cung, là Thái phi, vĩnh viễn ở dưới Hoàng thái hậu La Tri Ý.

Thường thị hoàng hậu bước vào điện Hưởng Niên, liền khóc với Liễu thị Thái Hậu:“Mẫu hậu, nhi thần còn có thể gặp Tiêu nhi không?”

“Đứa nhỏ này…” Liễu thị Thái Hậu ngồi xuống, nói với hoàng hậu:“Trách sao bệ hạ không thích ngươi, ngươi còn kêu ai gia là mẫu hậu, để bệ hạ nghe được, ngươi muốn nó khâu miệng ngươi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.