Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 69: Chương 69




7 Replies341. Người sống không tranh nổi với người chết

Thường thị hoàng hậu im lặng hồi lâu, nàng vốn không thân cận với mẫu hậu Hoàng thái hậu La Tri Ý, chỉ có Liễu thị Thái Hậu khiến nàng cảm thấy có chỗ dựa một chút.

“Về sau cứ gọi ai gia mẫu phi.” Liễu thị Thái Hậu làm sao không biết tâm tư Thường thị hoàng hậu, chỉ là Long Huyền kính La Tri Ý, bà là mẹ đẻ hắn cũng chẳng có cách nào, thì hoàng hậu có thể làm gì cơ chứ?

“Vâng.” Thường thị hoàng hậu đáp:“Nhi thần nhớ rồi ạ.”

“Dù ngươi không muốn thì cũng phải tới điện Duyên Niên thỉnh an hàng ngày.” Liễu thị Thái Hậu lại nói:“Ngươi không làm bệ hạ thích, thì càng phải lễ độ khiến hoàng thượng không tìm ra lỗi sai.”

“Nhi thần…” Thường thị hoàng hậu uất ức nói:“Nhi thần thật sự không biết phải làm gì mới khiến bệ hạ thích.”

“Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.” Liễu thị Thái Hậu nói:“Ngươi đừng để ý xem hoàng thượng sủng ái bao nhiêu phi tần trong cung, ai gia thấy bệ hạ chẳng để ai ở trong lòng đâu. Ngươi là hoàng hậu, chỉ cần ngươi không có sai lầm gì lớn, Thường gia an phận, thì ngôi vị hoàng hậu này sẽ mãi mãi là của ngươi.”

“Có phải trong lòng bệ hạ đã có người không ạ?” Thường thị hoàng hậu đột nhiên hỏi.

Liễu thị Thái Hậu nghe vậy, sửng sốt.

Thường thị hoàng hậu ngẩng đầu, thấy ánh mắt Liễu thị Thái Hậu mang theo nỗi buồn.

“Một người chết mà thôi.” Liễu thị Thái Hậu im lặng hồi lâu rồi mới nói vớ Thường thị hoàng hậu:“Người sống đừng tranh với người chết, sẽ làm người ta chán ghét.”

“Chết ạ?” Thường thị hoàng hậu lập tức hỏi:“Nữ tử này là ai? Nàng làm cách nào để bệ hạ thích? Nhi thần, nhi thần có thể sửa, có thể học mà.”

Liễu thị Thái Hậu càng thấy đứa con dâu này đáng thương, bà thấy Thường thị là một nữ tử tốt hiếm gặp, dung mạo tuy không đến mức thượng phẩm, nhưng cũng đoan trang hào phóng, không kiêu căng không đố kỵ, từ khi tiếp nhận hậu cung tới nay, nơi này bề ngoài luôn có vẻ gió êm sóng lặng, Long Huyền cho dù không yêu thì cũng kính trọng nữ tử này. Chỉ là, cứ mỗi khi nhớ tới nhi tử, Liễu thị Thái Hậu lại chỉ biết thở dài.

“Mẫu hậu, mẫu phi không thể nói sao?” Thường thị hoàng hậu hỏi.

“Nói thì sao chứ?” Liễu thị Thái Hậu đáp:“Người kia chẳng có chỗ nào tốt đẹp, nhưng ai mà lý giải được tình yêu, thích là thích thôi, người khác có tốt hơn cũng chẳng được bằng một phần không tốt của kẻ đó.”

“Nữ tử này không tốt ạ?”

“Ngươi không hiểu lời ai gia nói sao?” Liễu thị Thái Hậu đột nhiên nóng nảy:“Ai gia đã nói, người sống đừng tranh với người chết, có muốn tranh cũng không thể được.”

“Vì sao ạ?” Thường thị hoàng hậu vẫn không hiểu, quan trọng hơn là nàng không cam lòng.

“Người sống sẽ phạm sai lầm, sẽ già đi, khả người chết không thể già đi, càng không phạm sai lầm, ngươi lấy cái gì để so đo với người đã chết?”

“Sẽ già đi sao…” Khuôn mặt Thường thị hoàng hậu càng thêm ảm đạm, đúng vậy, các nữ tử trong cung, chỉ cần còn sống, thì có ai mà không già?

Cung nhân được Liễu thị Thái Hậu để lại điện Trường Minh tìm hiểu tin tức lúc này đứng ở ngoài điện xin gặp.

“Vào đi.” Liễu thị Thái Hậu vội nói.

Cung nhân bước vào.

“Thế nào?” Không đợi cung nhân quỳ xuống, Liễu thị Thái Hậu liền hỏi.

“Hồi bẩm chủ tử, đại điện hạ được đưa về điện Duyên Niên, khi nô tỳ trở về có nghe nói điện Duyên Niên đã gọi thái y.”

“Vậy Dụ vương đâu?” Liễu thị Thái Hậu hỏi:“Dụ vương thế nào?”

“Dụ vương gia bị đưa ra khỏi cung, nô tỳ không nghe ngóng được tình hình.”

“Ngươi tới điện Duyên Niên hỏi thăm bệnh tình của đại điện hạ.” Liễu thị Thái Hậu lệnh cho cung nhân này:“Khi thái y chẩn trị cho nó xong, thì gọi thái y ấy đến chỗ ta một chuyến.”

“Vâng.” Cung nhân lên tiếng, nhưng lại đứng im.

“Còn có việc gì?” Liễu thị Thái Hậu nói.

“Trước khi bệ hạ ra khỏi cung đã có một ý chỉ.”

“Nó đánh hai chú cháu còn chưa đủ?!” Liễu thị Thái Hậu sợ hãi, Long Tường bị đánh tám mươi gậy còn chưa đủ, chẳng lẽ ngay cả chức Dụ vương cũng không giữ được sao?

Cung nhân sắc mặt trắng bệch nói:“Bệ hạ hạ chỉ, nếu chuyện hôm nay ở điện Trường Minh bị truyền ra ngoài, thì tất cả cung nhân thái giám hầu hạ trong điện Trường Minh, trừ Phúc tổng quản, sẽ, sẽ……”

“Sẽ thế nào?” Thấy cung nhân ề à mãi, câu tiếp theo mãi chẳng thể nên lời, Liễu thị Thái Hậu sốt ruột hỏi:“Ngươi nói đi!”

Cung nhân hít sâu một hơi mới nói:“Sẽ lôi hết ra khỏi cung, giết chết!”

Hai vị chủ tử lúc này giống hệt cung nhân kia, sắc mặt trắng bệch.

Thường thị hoàng hậu siết chặt tấm khăn tay để che đi đôi bàn tay run rẩy.

“Giết?” Liễu thị Thái Hậu không tin.

Cung nhân gật đầu.

“Nó giết người cho chúng ta xem ư…” Liễu thị Thái Hậu đấm mạnh xuống ghế.

Thường thị hoàng hậu nói không nên lời, nàng không dám tưởng tượng nữa. Điện Trường Minh có biết bao cung nhân thái giám, một tiếng “giết” của Long Huyền sẽ lấy đi bao mạng người đây.

Liễu thị Thái Hậu phất tay để cung nhân ra ngoài, sau mới vỗ vỗ tay hoàng hậu:“Ngươi chớ sợ, việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ ai gia lời nói, chỉ cần ngươi không mắc sai lầm gì lớn, mẫu tộc của ngươi an phận, thì ngôi vị hoàng hậu sẽ mãi mãi là của ngươi.”

“Nhi thần còn có thể gặp Tiêu nhi không ạ?” Thường thị hoàng hậu đêm nay đã khóc rất lâu, đôi mắt đỏ hoe, nàng hỏi Liễu thị Thái Hậu:“Bệ hạ không cho nhi thần gặp Tiêu nhi thì làm sao bây giờ?”

“Không phải ai gia cũng không được gặp con mình nữa hay sao?” Liễu thị Thái Hậu nói:“Có phải ai gia cũng phải khóc với ngươi một bận nữa không?”

Thường thị hoàng hậu vội vã lắc đầu.

“Muốn biết rõ hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao bệ hạ lại nổi giận như thế…” Liễu thị Thái Hậu nói vọng ra bên ngoài:“Người đâu.”

Một cung nhân chạy vào,“Chủ tử?”

“Đi xem Cao Thừa Phong đã ra khỏi cung chưa.” Liễu thị Thái Hậu nói:“Nếu Cao sư chưa ra khỏi cung, thì gọi ông ta đến đây.”

Cung nhân chạy ra ngoài.

“Gọi Cao lão sư đến đây có ổn không ạ?” Thường thị hoàng hậu do dự:“Để bệ hạ biết, chỉ sợ không hay…”

“Cao sư là lão sư cầm nghệ (thầy dạy đàn) của Tiêu nhi.” Liễu thị Thái Hậu nói:“Ai gia hỏi một chút xem cầm nghệ của Tiêu nhi như thế nào thì có gì không thể?”

Thường thị hoàng hậu vẫn thầm lo lắng, nhưng nàng cũng nóng lòng muốn biết, nguyên nhân trận náo loạn hôm nay là từ đâu.

“Ngươi đừng quá lo lắng.” Liễu thị Thái Hậu trấn an Thường thị hoàng hậu:“Cao sư cũng là lão sư cầm nghệ của bệ hạ, bệ hạ sẽ nể mặt ông ta. Lát nữa ngươi hãy trốn sau bình phong, ai gia là một lão quả phụ, không sợ lời ong tiếng ve đâu.”

Thường thị hoàng hậu vâng dạ, chỉ cúi đầu không nói.

Cao Thừa Phong đang trên đường ra khỏi cung thì bị gọi vào điện Hưởng Niên, ông vốn không muốn tiếp xúc với người ở hậu cung, nhưng đây là mẹ đẻ của Bình Chương đế, hơn nữa bà lại có lời mời, ông không thể không đi.

Liễu thị Thái Hậu và Cao Thừa Phong không nhiều lời khách sáo, năm đó khi Liễu thị Thái Hậu còn là tổng quản hậu cung, thì cũng đã nói chuyện với Cao Thừa Phong không ít, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Liễu thị Thái Hậu liền hỏi Cao sư:“Vì sao lại xảy ra chuyện đêm nay?”

“Hạ quan kỳ thật cũng không rõ lắm.” Cao Thừa Phong nói:“Chỉ là ba người nhắc đến Cẩm vương gia, nên mới xảy ra xung đột.”

“Cẩm vương?”

“Vâng.”

Liễu thị Thái Hậu nhắm mắt, ông trời thật có mắt mà, bà thầm nghĩ, La Duy này chết đi đúng là chuyện tốt!

342. Kẻ thờ phụng cường quyền

Thượng đô, La phủ, tấm biển ghi chữ La Tướng treo cạnh cửa đã bị tháo xuống, nhưng người thượng đô vẫn quen gọi phủ này là phủ La Tướng.

Long Huyền bước vào La phủ, nhìn vào trong sân, nơi này chất chồng đầy cát bụi, liền nói với La Tri Thu: “Hôm nay trẫmvừa nghe Minh Viễn nói La Tướng muốn sửa lại sân nhà, không ngờ lại nhanh khởi công như vậy.”

La Tri Thu nhìn Tạ Ngữ đừng bên cạnh: “Minh Viễn lắm miệng, chuyện nhỏ thế này cũng phải kể với bệ hạ sao?”

“Vô phương.” Long Huyền khoát tay chặn lại: “Trẫm hỏi tình hình gần đây của La Tướng, nên Minh Viễn mới kể với trẫm, La Tướng đừng trách đệ tử mình.”

“Bệ hạ, mời vào phòng lớn.” La Tri Thu nghe Long Huyền nói như vậy mới không trách Tạ Ngữ nữa, rồi mời Long Huyền vào phòng lớn trong phủ ngồi.

Long Huyền đến quý phủ không phải lần đầu tiên, không cần ai dẫn đường, một mình hắn dẫn dầu một đội quân, giống như hắn mới chính là chủ nhân nơi này vậy.

Long Huyền ngồi trong phòng lớn rồi, liền nhìn quanh bốn phía, nơi này không thay đổi gì nhiều, chỉ thiếu đi mấy cái bàn.

La Tri Thu và Tạ Ngữ đợi Long Huyền ngồi xuống, định hành lễ với hắn.

“Miễn lễ.” Long Huyền vội nâng tay ngăn cản: “Chuyện này bí mật, các ngươi đừng gây chú ý.”

Có hạ nhân La phủ dâng trà.

Long Huyền vẫn giữ thể diện cho La Tri Thu, nhấp một ngụm trà rồi nói với La Tri Thu và Tạ Ngữ: “Các ngươi ngồi xuống cả đi.”

La Tri Thu và Tạ Ngữ cảm tạ thánh ân, rồi mới ngồi xuống hai bên trái phải.

“Không biết đêm nay bệ hạ đại giá quang lâm vì chuyện gì?” La Tri Thu hỏi Long Huyền.

Long Huyền đáp: “La Tướng nay không màng chính sự, thật nhàn nhã.”

La Tri Thu nói: “Lão thần đã già rồi, không còn nhiều tinh lực nữa, muốn màng cũng không thể màng.”

“Trẫm lại luôn mong La Tướng có thể giúp trẫm thêm một thời gian nữa.” Long Huyền nói:“Chuyện trong triều gần đây Minh Viễn cũng biết đấy, trẫm không cách nào giải quyết hết được.”

Tạ Ngữ vội lên tiếng: “Bệ hạ vất vả, thần xin bệ hạ hãy bảo trọng long thể.”

“Trẫm muốn đánh Nam Chiếu.” Long Huyền cười: “Chỉ có diệt Nam Chiếu, trẫm mới có thể liên thủ với Đông Thương, chia đôi thiên hạ Bắc Yến.”

La Tri Thu không thể lý giải sự cố chấp của Long Huyền: “Bệ hạ, trận Thiên Thủy Nguyên vừa chấm dứt không lâu, từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay vẫn luôn dùng binh, năm nay lại tăng không ít thuế, lão thần nghĩ cạn, nay Đại Chu ta nên nghỉ ngơi thì hơn.”

“Vậy theo La Tướng thì Đại Chu ta phải nghỉ ngơi đến khi nào?” Long Huyền hỏi La Tri Thu.

“Điều này…” La Tri Thu đáp: “Lão thần đã lâu không ở trên triều đình, việc này lão thần không thể nói rõ được.”

“Vậy La Tướng bất mãn vì trẫm tăng thêm thuế năm nay?” Long Huyền nói.

La Tri Thu đáp rằng: “Phương Nam giàu có, bệ hạ tăng thuế cũng không có gì không ổn. Nhưng ở Đông Nam, sau khi tộc người Di làm loạn, nguyên khí của địa phương đến nay vẫn chưa thể phục hồi, bệ hạ lại tăng thuế, lão thần chỉ sợ nơi này sẽ sinh loạn.”

“Khi phụ hoàng trẫm còn sống, người đối xử với người Di ở Đông Nam còn chưa đủ tốt sao?” Long Huyền nói: “Kết quả như thế nào? Bọn họ vẫn làm phản. Trẫm không có thiện tâm như tiên hoàng, những người đó không chịu được thì đừng ở lại Đông Nam nữa, nều còn ngại triều đình giết người chưa đủ, thì chúng cứ việc làm loạn đi.”

“Bệ hạ!” La Tri Thu định khuyên nữa.

“La Tướng.” Long Huyền khoát tay chặn lời La Tri Thu,“Sự kiên nhẫn của trẫm có hạn, trẫm đã ra ý chỉ cho Vũ Hiên, rằng bất kể tộc người nào ở Đông Nam, chỉ cần có ý bất mẫn với triều đình thì sẽ giết không tha.”

“Như vậy không phải là quan bức dân phản sao?” La Tri Thu vội la lên.

“Trẫm không sợ chúng phản, nô lệ ở Thiên Thủy Nguyên chết rất nhanh, trẫm đang lo không biết tìm thêm nô lệ ở đâu đây.” Long Huyền nói: “La Tướng từ khi không lo việc nước, lại càng trở nên mềm lòng thì phải.”

Tạ Ngữ nhìn La Tri Thu lắc lắc đầu. Hắn đã khuyên Long Huyền nhiều, Đông Nam Đại Chu nhiều dân tộc, sau đợt người Di làm loạn, triều đình vẫn dùng sự mềm mỏng để làm đẹp lòng họ, chỉ là Long Huyền không hề có một chút hứng thú. Tạ Ngữ lúc này cũng hiểu, Long Huyền là kẻ thờ phụng cường quyền, vì đoạt ngai vàng mà khống chế cả người thân, giờ phút hắn đã có giang sơn nơi tay, hẳn sẽ không vứt bỏ tâm ý mình.

La Tri Thu thấy Tạ Ngữ lắc đầu, nén giận trong giây lát, ngẫm lại vẫn không nhịn được, bèn hỏi Long Huyền: “Xin hỏi bệ hạ một câu, vì sao ngài nóng lòng muốn phân chia thiên hạ Bắc Yến với Đông Thương?”

“Trẫm muốn mở mang bờ cõi Đại Chu.” Long Huyền đáp: “Không tốt sao? La Tướng không nghĩ rằng, vì sao trong lịch sử Long thị Đại Chu lại xuất hiện thành Hạ Phương ư?”

“Lão thần chỉ cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để xung đột vũ trang với Bắc Yến.” La Tri Thu nói, Đại Chu vốn không thái bình, trong triều còn có thứ liên quan đến chính trị cần giải quyết, La Tri Thu không hiểu vì sao nhất định phải sống còn cùng Bắc Yến.

“Một là vì thiên hạ Đại Chu.” Long Huyền lên tiếng: “Thứ hai, cũng là vì La Duy.”

“Vì La Duy?” La Tri Thu giật mình.

“La Duy chết ở Bắc Yến, chẳng lẽ La Tướng không hận Bắc Yến sao?” Long Huyền nhìn La Tri Thu không chớp mắt.

Nụ cười lễ độ trên khuôn mặt La Tri Thu vụt tắt: “Cẩm vương gia qua đời, lão thần đương nhiên rất thương tâm.”

“Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi không hận Tư Mã Thanh Sa sao?”

La Tri Thu nói:“Là Mạc Hoàn Tang hại Cẩm vương, lão thần hận Mạc Hoàn Tang, chứ không hề hận Tư Mã Thanh Sa đế.”

Long Huyền chống lại ánh mắt thản nhiên của La Tri Thu, hắn nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Không hận Tư Mã Thanh Sa? Khóe miệng Long Huyền treo lên nụ cười lạnh, lời này thật đúng là hiên ngang lẫm liệt.“Trước kia trẫm cũng từng vào tướng phủ, không biết hôm nay La Tướng sai người sửa lại sân chỗ nào?” Long Huyền hỏi La Tri Thu việc gia đình.

La Tri Thu nói:“Chính là sân chỗ Cẩm vương gia từng ở.”

Long Huyền nghe La Tri Thu nói vậy, chén trà trong tay khẽ chao nghiêng.

“Bệ hạ coi chừng!” Nhìn thấy chén trà trong tay Long Huyền chao đảo, Tạ Ngữ vội đứng dậy.

“Bệ hạ?” La Tri Thu cũng đứng lên.

“Không sao.” Long Huyền thế này mới cười, đặt chén trà lại trên bàn: “Trẫm nhất thời không cầm chắc mà thôi, nước trà không nóng, hai vị đừng lo.”

La Tri Thu liền nói: “Lão thần sẽ lệnh cho hạ nhân mang trà lên.”

“Không cần.” Long Huyền lúc này cũng đứng dậy nói: “La Tướng nhắc tới Cẩm vương, trẫm đột nhiên muốn tới chỗ Cẩm vương ở khi đó xem sao, La Tướng có bằng lòng không?”

La Tri Thu khó xử: “Chỗ đó hôm nay vừa mới khởi công, vô cùng lộn xộn.”

“Trẫm chỉ muốn nhìn qua thôi.” Long Huyền kiên trì nói: “La Tướng đừng sợ trẫm trách tội ngươi vì nơi đó bụi bẩn.”

“Lão thần sẽ dẫn bệ hạ đi.” La Tri Thu đành nói.

Trong trí nhớ của Long Huyền, trong sân nhỏ chỗ La Duy ở có một ao nước, trồng rất nhiều hoa cỏ, là một nơi cực kỳ thanh nhã. Nhưng khi hắn bước vào đây, lại phát hiện hai hạ nhân đang đốn cây du đồng trong sân.“Dừng tay!” Long Huyền thấy vậy, không kịp nghĩ gì nhiều đã bật thốt ra tiếng kêu.

343. Hoa mộc

Người trong sân nhìn Long Huyền, không hiểu tại sao chỉ là một thân cây mà lại khiến người này lớn tiếng thế.

Hai người thợ không nhìn thấy Long Huyền, bị tiếng kêu của hắn làm giật mình, nhìn về phía ba người, vội vàng ngừng tay, lui qua một bên.

“Bệ hạ?” La Tri Thu hỏi Long Huyền:“Cây này có vấn đề gì sao?”

“Trẫm nhớ La Duy rất thích cái cây này.” Cảm xúc của Long Huyền vẫn chưa ổn định, đứng dưới cây du đồng suýt nữa bị cưa đổ, nhìn La Tri Thu trách mắng: “Sao ngươi lại cho người chặt nó? Ngươi cũng không định giữ lại cái sân này phải không?!”

La Tri Thu nhìn quanh.

Long Huyền cũng nhìn quanh sân, vừa nhìn, lửa giận trong bụng Long Huyền đã không thể nén nữa, hoa cỏ đều bị cày xới, cửa sổ bị tháo hết ra, bên trong phòng lại rỗng tuếch, La Tri Thu thật sự muốn hủy chỗ này sao.“Vì sao ngươi lại làm như vậy?” Long Huyền nén tức giận hỏi La Tri Thu.

La Tri Thu thở dài, vươn tay sờ sờ vỏ cây du đồng, khẽ nói: “Tiểu Duy kỳ thật không thích hoa cỏ, tất cả đều là do trước kia vì để dưỡng tính tình cho nó, nên lão thần mới sai người trồng cây cối ở đây.”

“Vì sao bây giờ lại chặt đi hết?” Long Huyền hỏi.

“Tiểu Duy đã không còn ở đây nữa, lão thê mỗi ngày đều đến sân này nhìn quanh, nhìn một hồi rồi lại khóc một hồi, thấy cảnh mà thương tình.” La Tri Thu nói: “Vợ chồng lão thần đều già rồi, sửa lại chỗ này có sẽ khiến mọi người sống thoải mái hơn, không lâu nữa chúng thần cũng sẽ xuống đất gặp Tiểu Duy rồi.”

Long Huyền nghe La Tri Thu nói vậy, trong lòng nặng nề đến không thở nổi,“La Duy thật sự đã chết?” Hắn hỏi La Tri Thu: “Ngươi cho rằng La Duy đã chết?”

La Tri Thu kinh ngạc nhìn Long Huyền: “Cẩm vương đã qua đời, chuyện này hẳn là bệ hạ phải rõ hơn lão thần chứ?”

“Không sai.” Long Huyền lúc này lại nghĩ tới điều gì, nhìn La Tri Thu cười nói: “Cẩm vương chết vài năm, trẫm lại cảm thấy dường như lục đệ chưa qua đời, mà đang sống ở một nơi xa xôi nào đó.”

“Cẩm vương trước kia thường ở bên bệ hạ…” Khuôn mặt La Tri Thu tràn đầy thương cảm: “Tình nghĩa giữa bệ hạ và Cẩm vương không thể so với người thường. Lão thần có đôi khi nhớ tới Cẩm vương, cũng sẽ cảm thấy nó đang ở bên cạnh, chưa từng rời xa một bước.”

Long Huyền lại cười, bước ra khỏi tàng cây: “Thứ gì ở đây khiến La Tướng thương tâm thì hãy cho trẫm hết, được không?”

Tạ Ngữ nói: “Bệ hạ muốn đưa mấy thứ này đến đâu?”

“Trẫm đã quyết định xây dựng một nơi gọi là Y Cẩm viên ở trong cung.” Long Huyền nói: “Mấy thứ này để ở nơi đó là được.”

“Bệ hạ.” La Tri Thu nhíu mày: “Xây dựng nơi đó để làm gì?”

“Trẫm xây nó vì La Duy, xem như là một niệm tưởng đi.” Long Huyền cũng không giấu diếm.

“Nhưng Cẩm vương gia đã qua đời.” Tạ Ngữ nghĩ xây dựng chỗ này sẽ lại tốn một đống ngân khố, vội hỏi: “Bệ hạ xây nơi này để cho ai vào ở?”

Một bức họa cuộn tròn đã nhàu nát, lúc này bị gió thổi đến chân Long Huyền. Long Huyền không để ý đến lời Tạ Ngữ nói, mà nhanh chóng xoay người, cẩn thận nhặt bức họa lên, thổi thổi tro bụi bám đầy trên đó, rồi mới mở bức họa ra. Một đóa hoa sen hiện lên giữa bức tranh, trông rất sống động. Long Huyền vừa thấy bông hoa sen này, liền nhận ra đây là bức tranh treo trong phòng La Duy, là y tự tay vẽ.

La Tri Thu cũng nhìn thấy bức tranh hoa sen này, ông nhớ mang máng là La Duy vẽ, Vệ Lam dán lên tường. Thấy Long Huyền ngẩn ngơ nhìn bức tranh, La Tri Thu liền nói với Long Huyền: “Tranh này đã hỏng nhiều chỗ, bệ hạ nên ném nó đi thì hơn.”

“Bất cứ thứ gì của La Duy cũng cứ để trẫm giữ giùm y đi.” Long Huyền cẩn thận cuộn bức họa lại,“Trẫm rất nhớ y.”

La Tri Thu nghe thế trong lòng đột nhiên có chút tức giận, ông rất muốn hỏi Long Huyền một câu rằng người hại chết La Duy là ai? La Tri Thu xem như là một hung thủ, nhưng sau khi nói chuyện với La Khải, ông đã biết Long Huyền chính là đầu sỏ nghĩ ra trò hãm hại La Duy. Hiện tại người này lại nói như thế, La Tri Thu cảm giác hắn thật nực cười.

Long Huyền cố không để ý đến tâm tư La Tri Thu, lệnh cho Phúc Vận: “Mang tất cả những thứ ở đây về cung.”

Phúc Vận vội đáp: “Nô tài tuân chỉ.”

“Phái người của Công bộ đến đây xem.” Long Huyền chỉ phòng ốc trong này: “Các phòng ở Y Cẩm viên phải xây giống hệt ở đây.”

“Bệ hạ!” Tạ Ngữ lớn tiếng nói: “Làm như vậy thì có ý nghĩa gì? Ngài muốn tưởng niệm Cẩm vương gia thì có rất nhiều phương pháp, cần gì phải xây dựng rầm rộ một tòa Y Cẩm viên ở trong cung?”

“Minh Viễn.” Long Huyền biết Tạ Ngữ đang lo lắng cái gì, liền nói: “Ngươi yên tâm, tiền xây dựng chỗ đó toàn bộ là tiền riêng của trẫm, sẽ không động đến một đồng nào trong quốc khố, như vậy ngươi đã vừa lòng chưa?”

Hoàng đế dùng tiền của mình để xây dựng, thần tử như Tạ Ngữ thất nhiên không thể phản đối nữa, hắn không thể lo cả việc Long Huyền dùng tiền của bản thân như thế nào.

“La Tướng hãy bảo trọng thân thể.” Ánh mắt Long Huyền nhìn quanh một vòng rồi nói với La Tri Thu: “Trẫm không quấy rầy ngươi nữa.”

Phúc Vận tiến lên, nhận bức họa từ tay Long Huyền.

“Không cần.” Long Huyền không cần Phúc Vận hầu hạ hắn, chỉ nói:“Hôm nay ngươi ở lại đây, những thứ kia phải mang về không thiếu một thứ gì.”

Phúc Vận nhìn xung quanh, thấy người La phủ lúc này đã ở xa bọn họ, liền đến gần Long Huyền, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, đã xử lý xong người ở điện Trường Minh, bệ hạ không cần nô tài trở về sắp xếp lần nữa sao?”

“Việc này không cần ngươi lo.” Ánh mắt Long Huyền đột nhiên mãnh liệt,“Có phải trẫm không rời ngươi được hay không?”

Phúc Vận thiếu chút không đứng vững nổi, vội cúi người trước Long Huyền: “Là nô tài lắm miệng, nô tài đáng chết.”

Long Huyền xoay người bước đi, trong lòng chợt lóe lên sát niệm với Phúc Vận, kẻ nô tài này có nên giữ lại? Long Huyền thầm nghĩ, chuyện Phúc Vận biết cũng quá nhiều rồi.

Phúc Vận thực hận vì sao mình lại nói ra câu đó, các thái giám cung nhân kia hầu hạ Long Huyền trong điện Trường Minh đã lâu, nói giết liền giết, vậy thì bản thân mình trong mắt chủ tử có bao nhiêu đáng giá chứ? Phúc Vận chăm chú nhìn người trong La phủ, rồi tự tát mình một cái.

La Tri Thu nhìn hết một màn này, một câu cũng không hỏi nhiều, chỉ cung kính đưa Long Huyền ra trước cửa lớn La phủ.

“La Tướng.” Long Huyền định đi, đột nhiên lại ngoắc La Tri Thu đến gần, khẽ thì thầm: “Vừa rồi hình như trẫm chưa nói rõ.”

La Tri Thu đáp: “Bệ hạ cứ nói.”

“Không phải trẫm cảm giác La Duy chưa chết…” Long Huyền nói: “Mà là cho rằng y chưa hề chết.”

344. Rốt cuộc thì bệ hạ muốn gì?

Long Huyền đã đi xa, La Tri Thu vẫn còn đứng trước cửa phủ thất thần thần. Long Huyền nói rằng La Duy chưa chết rồi đi ngay, không cho ông có cơ hội nói thêm lời nào. La Tri Thu thầm sợ hãi, chẳng lẽ Long Huyền đã biết La Duy chưa chết, còn biết La Duy đang ở nơi nào, cho nên muốn xây dựng Y Cẩm viên ở trong cung, Y Cẩm viên sẽ là nơi giam giữ La Duy sau này?

“Lão sư?”

La Tri Thu nhìn Tạ Ngữ đang đi đến gần mình, đệ tử ông cũng đầy vẻ lo lắng.

“Chúng ta trở về rồi nói sau.” La Tri Thu theo bản năng nhìn con đường trước cửa, ngã tư đường ban đêm im lặng không một bóng người, nhưng ai biết dưới những góc tối không ánh đèn kia liệu có cất giấu người nào không.

Đến tận khi Long Huyền ra khỏi con phố này, mới nói với đội trưởng đội thị vệ: “Sai người canh giữ trước cửa La phủ, từ tối nay trở đi, những người ra vào tướng phủ, mặc kệ là ai, thân phận như thế nào, trẫm đều phải biết bọn họ sẽ đi đâu làm gì.”

“Vâng.” Thị vệ trưởng trả lời, rồi vội tạt sang lề đường, để xe ngựa của Long Huyền đi qua. Sau đó gã sắp xếp người tới theo dõi nhất cử nhất động của La phủ.

Tạ Ngữ và La Tri Thu vào thư phòng rồi đóng cửa lại.

La Tri Thu không ngồi vào bàn, chỉ tùy tiện ngồi xuống một cái ghế trống, Long Huyền đến đây không lâu, vậy mà ông đã cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi.

Tạ Ngữ đi tới trước mặt La Tri Thu, đè thấp giọng: “Lão sư, những lời của bệ hạ hôm nay đều có ý ngầm, hắn…” Tạ Ngữ hung ác nói nói: “Hắn sẽ không biết là Vân Khởi còn sống chứ ạ?”

La Tri Thu vội hỏi: “Tiểu Duy đã chết rồi, tại sao đến cả ngươi cũng có ý nghĩ ấy?”

Tạ Ngữ nói: “Lão sư, con không gặp được Vân Khởi, nhưng con đã thấy Vệ Lam rời phủ, nếu Vân Khởi thật sự gặp chuyện không may, Vệ Lam sẽ không thể không truyền tin tức về.”

“Ngươi!”

“Lão sư, con tin rằng Vệ Lam không truyền tin về là chuyện tốt.” Tạ Ngữ nói: “Hôm sứ thần Bắc Yến đến đưa tin, con đã sợ rằng Vệ Lam sẽ trở về.”

“Cho nên ngươi xác định Tiểu Duy không có việc gì?” La Tri Thu nói.

“Vân Khởi nhất định không có việc gì.” Tạ Ngữ bình tĩnh nói:“Chỉ là con không dám nghĩ bệ hạ cũng nghi ngờ cái chết của Vân Khởi.”

Tạ Ngữ nói ra hết, La Tri Thu không thể giấu Tạ Ngữ thêm điều gì: “Ta với ngươi có cùng suy nghĩ đấy, Vệ Lam không trở về, nhất định là tin tức tốt, nhất định hắn đã tìm thấy Tiểu Duy. Nhưng ta không biết hai đứa nó hiện đang ở nơi nào, chúng ta không liên lạc với nhau, ta chỉ hy vọng Tiểu Duy có thể ở bên hắn cả đời, Vệ Lam sẽ chăm sóc Tiểu Duy, được như vậy ta mới không lo lắng. Mấy năm nay, ta và mẫu thân nó im lặng sống trong phủ, sợ nếu có tin tức không hay về chúng ta truyền ra, Tiểu Duy sẽ không nhịn được mà trở về thượng đô. Chỉ cần nó đến thượng đô, thì sẽ vĩnh viễn không thể đi được nữa.”

“Vậy tại sao bệ hạ lại nghi ngờ?” Tạ Ngữ nói: “Có tin tức về Vân Khởi và Vệ Lam truyền đến? Nhưng con ở trong triều chẳng nghe thấy gì.”

“Không biết nữa.” La Tri Thu u sầu: “Chẳng lẽ mấy năm nay bệ hạ vẫn luôn đi tìm Tiểu Duy? Hắn vẫn luôn không tin rằng Tiểu Duy đã chết?”

Hai thầy trò ngồi cách nhau một bàn trà, có thứ gì lướt qua trí não, ngẫm kỹ mới hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tướng gia.” Khi hai thầy trò còn đang bận sầu lo, thì ngoài cửa truyền đến tiếng quản gia.

“Vào đi.” La Tri Thu xoa mặt, để vẻ buồn bã trên gương mặt mình giảm bớt, sắc mặt này vốn không nên để người ta nhìn thấy.

Quản gia bước vào bẩm La Tri Thu: “ Thái Hậu nương nương phái người đến, nói muốn gặp tướng gia.”

“Thái Hậu nương nương?” Tạ Ngữ nói: “Là Thái Hậu nương nương cung nào?”

Quản gia vội đáp: “Là Thái Hậu nương nương ở điện Duyên Niên.”

“Mời vào đi.” La Tri Thu đã lâu không liên lạc với Thái Hậu La Tri Ý, đã trễ thế này, La Tri Ý lại phái người tìm đến ông, chẳng lẽ trong cung lại xảy ra chuyện khó lường?

Tạ Ngữ nói: “Lão sư, con xin phép về để tránh mặt trước.”

“Ngươi cứ vào trong.” La Tri Thu nói: “Hiện tại ta cũng không có gì phải giấu ngươi cả.”

Tạ Ngữ vào bên trong.

Một nội thị ở điện Duyên Niên theo quản gia vào, thỉnh an La Tri Thu.

La Tri Thu liếc nhìn quản gia.

Quản gia vội lui ra ngoài, canh giữ trước cửa thư phòng, không để người bên ngoài tới gần một bước.

“Thái Hậu nương nương có khỏe không?” Trong lòng sốt ruột, nhưng La Tri Thu vẫn hỏi thăm La Tri Ý trước.

“Nhờ phúc của tướng gia, Thái Hậu nương nương luôn luôn mạnh khỏe ạ.” Nội thị đáp.

“Vậy Thái Hậu nương nương sai ngươi đến có chuyện gì?” La Tri Thu lúc này mới hỏi.

“Thái Hậu nương nương sai nô tài đến nói cho tướng gia một tiếng…” Nội thị ngẩng đầu nhìn La Tri Thu, câu nói kế tiếp như nghẹn lại trong cổ họng.

“Ngươi đến gần đây.” La Tri Thu gật đầu với nội thị.

Nội thị vội tới trước mặt La Tri Thu, khẽ nói: “Tướng gia, nô tài thất lễ.”

“Ngươi nói đi.” La Tri Thu nghiêng tai trái về phía nội thị.

Nội thị thì thầm với La Tri Thu: “Thái Hậu nương nương sai nô tài đến nói với tướng gia, đêm nay tại điện Trường Minh, Dụ vương gia và đại điện hạ đều bị đánh, hiện tại đại điện hạ đang ở chỗ Thái Hậu nương nương, Dụ vương đã bị đuổi ra khỏi cung, bệ hạ còn hạ chỉ, sau này nếu không được bệ hạ triệu vào, thì Dụ vương không được vào cung môn một bước.”

Đầu La Tri Thu lại phát đau, chuyện ồn ào nào lại xảy ra thế chứ? “Vì chuyện gì?” Ông hỏi nội thị.

“Nói là vì Cẩm vương gia.” Nội thị lui ra phía sau vài bước, cúi người nói.

“Vì Cẩm vương?” La Tri Thu càng không hiểu.

“Thái Hậu nương nương nghe được tin tức, hình như đại điện hạ nói gì không hay về Cẩm vương gia, Dụ vương gia che chở cho đại điện hạ, cho nên hai người cùng nhau chịu phạt.”

La Tri Thu trong lòng bốc hỏa, nhưng vẫn cố gắng hỏi nội thị: “Chính là việc này?”

Nội thị nói: “Các thái giám cung nhân ở điện Trường Minh, trừ Phúc tổng quản, đều bị bệ hạ ra lệnh xử tử.”

Chuyện Long Huyền giết người không phải hôm nay mới có, La Tri Thu không quá kinh ngạc: “Chuyện này là vì sao?”

“Khi thị vệ hành hình, Liễu Thái Hậu và hoàng hậu nương nương đều tới điện Trường Minh cầu xin.”

Chỉ vì một tin tức để lộ… La Tri Thu thầm than một câu, vi quân bất nhân (làm vua phải nhẫn tâm), hậu cung triều nào không có mấy chuyện như thế này cơ chứ? Cung nhân thái giám cả một điện là bao nhiêu mạng người?

“Thái Hậu nương nương nhắc nhở tướng gia nên cẩn thận trong mọi việc.” Nội thị lại nói: “Thái hậu cảm giác thái độ của bệ hạ đối với Cẩm vương gia rất khác thường, mong tướng gia đừng động chạm thiên tử.”

“Được.” La Tri Thu thản nhiên nói: “Nhờ ngươi đi một chuyến, sau khi trở về hãy nói với Thái Hậu nương nương, rằng ta mọi chuyện đều ổn, mong nàng hãy bảo trọng thân thể.”

“Nô tài cáo lui.” Nội thị hành lễ với La Tri Thu rồi lui ra ngoài.

Cửa thư phòng khép lại, Tạ Ngữ liền bước ra.

“Trước khi bệ hạ tới đây, đã vì Tiểu Duy mà đánh cả Dụ vương và đại điện hạ.” La Tri Thu nhìn Tạ Ngữ cười khổ: “Rốt cuộc thì bệ hạ muốn gì?”

345. Huynh đệ thiên luân

La Tri Thu trong thư phòng rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy đi đi lại lại.

Tạ Ngữ ngồi bất động, dù vẫn có thể ngồi được nhưng Tạ Ngữ cũng không dám tự cho là định lực của mình đã thắng lão sư. La Duy dù sao cũng là nhi tử của La Tri Thu, quá lo lắng sẽ rối loạn, những lời này đặt trên người ai cũng đúng.

“Ta sẽ phái người đi tìm hai đứa nó.” La Tri Thu đi lại trong thư phòng hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: “Có lẽ Tiểu Duy không cẩn thận để lộ hành tung, khiến người ta phát hiện.”

“Không được!” Tạ Ngữ vội vàng nói: “Nếu đây chỉ là phép thử của bệ hạ? Lão sư phái người đi tìm, không phải càng khiến bệ hạ xác định rằng Vân Khởi chưa chết sao?”

La Tri Thu lại rối loạn, Tạ Ngữ nói có lý, ông không thể phái người đi tìm La Duy và Vệ Lam, sẽ làm hại đến hai đứa nó.

Tạ Ngữ tiến đến đỡ La Tri Thu: “Lão sư, người ngồi xuống đã, người càng sốt ruột lại càng nghĩ không thông đâu.”

“Cũng chẳng biết Tiểu Duy đang ở nơi nào!” La Tri Thu vội la lên: “Nếu hành tung chúng nó bại lộ thì làm sao đây?”

Tạ Ngữ kiên quyết đỡ La Tri Thu ngồi xuống: “Con cảm thấy bệ hạ chỉ đang thử thôi, nếu hắn thật sự biết hành tung của Vân Khởi, thì hắn sẽ trực tiếp bắt người về, cần gì phải đến tướng phủ nữa?”

“Đêm nay…” La Tri Thu nói: “Đêm nay ta có nói sai điều gì không?”

“Lão sư sai người sửa chỗ của Vân Khởi ở, xem ra đã làm đúng.” Tạ Ngữ nói: “Ít nhất khiến bệ hạ không thể khẳng định suy đoán của hắn, cho nên trước khi đi hắn mới dọa lão sư một lần.”

“Vậy hắn cho xây Y Cẩm viên là có ý gì? Cũng để thử ta?”

“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ biết thật giả thôi.” Tạ Ngữ nói: “Hiện tại triều đình đang dùng binh, bệ hạ liệu có thể có nhiều tiền để xây dựng cung điện hay không, không biết là tốn bao nhiêu nữa.”

La Tri Thu vỗ vỗ trán,“Ngươi nói đúng.” Ông nhìn Tạ Ngữ nói: “Bây gờ ta không thể làm gì hết, ta không thể hại Tiểu Duy thêm một lần.”

Tạ Ngữ ngồi xuống bên cạnh La Tri Thu: “Vân Khởi có thể đi đâu cơ chứ?”

“Vệ Lam là người giang hồ, tất nhiên sẽ biết chỗ ẩn thân.” La Tri Thu nói: “Ta nhớ Tiểu Duy, nhưng ta thà rằng không biết nó đang ở chỗ nào.”

“Chỉ cần hai người trốn kỹ là được, nhưng con chỉ lo…” Tạ Ngữ nói một nửa rồi lắc đầu im lặng.

La Tri Thu hỏi: “Ngươi lo lắng cái gì?”

“Vì sao bệ hạ muốn tìm Vân Khởi?” Tạ Ngữ nói: “Vân Khởi có sống cũng không có ích lợi gì với hắn, chẳng lẽ hắn còn mong sau khi Vân Khởi trở về sẽ cùng hắn thống trị thiên hạ?”

“Hắn muốn giết người diệt khẩu?” La Tri Thu nói: “Tiểu Duy là một sự uy hiếp, hắn nhất định phải khiến Tiểu Duy chết sao?”

“Nhưng hắn tìm kiếm như vậy, không phải sẽ khiến tất cả mọi người đều biết Vân Khởi còn sống sao?” Tạ Ngữ nói: “Để người trong thiên hạ biết Vân Khởi còn sống, thì sao hắn còn có thể giết Vân Khởi nữa? Như vậy không phải là tự gây rắc rối cho mình à?”

La Tri Thu bị Tạ Ngữ hỏi liên tiếp, ngẫm lại lập trường của Long Huyền, đúng là La Duy chết thì hắn mới được sống yên ổn, Bình Chương đế rốt cuộc muốn gì đây?

Tạ Ngữ nhìn La Tri Thu, lão sư chưa từng thất thố trước mặt hắn như đêm nay. Nghĩ đến những lời định nói, Tạ Ngữ chợt do dự, có nên nói hay không đây?

“Ngươi có gì cứ nói.” La Tri Thu nhìn nhìn Tạ Ngữ: “Hiện tại đầu óc ta hơi rối loạn, không thể suy nghĩ được gì, muốn nghe phân tích của ngươi.”

“Lời con định nói không hay lắm…” Tạ Ngữ để La Tri Thu chuẩn bị tâm lý.

“Nói đi.” La Tri Thu nói: “Ta không tin ngươi sẽ mắng Tiểu Duy trước mặt ta.”

Tạ Ngữ ghé sát vào La Tri Thu, nhỏ giọng nói: “Con cảm thấy tâm tư bệ hạ dành cho Vân Khởi có gì kỳ lạ.”

Tuy La Tri Thu đã chuẩn bị tinh thần như lời Tạ Ngữ dặn, nhưng khi Tạ Ngữ nói ra những lời này, La Tri Thu vẫn cảm thấy như đất bằng dậy sóng, “Ngươi nói cái gì?!” Ông trợn to mắt nhìn Tạ Ngữ, “Ngươi có biết ngươi dang nói gì không?”

Tạ Ngữ đáp: “Con biết chứ, lão sư, người biết con không hay nói đùa, lại càng không đùa gỡn trong những lúc thế này mà.”

“Bọn họ…” Nếu La Tri Thu không biết Tạ Ngữ không phải kẻ hỗn trướng, thì hẳn đã cho hắn một cái tát rồi, “Tiểu Duy đi theo Vệ Lam, là vì hai đứa yêu nhau, còn bệ hạ thì sao? Điều này sao có thể? Hai người là huynh đệ mà!”

“Vân Khởi tất nhiên là hận bệ hạ.” Tạ Ngữ nghiêm trang nói: “Nhưng vì sao bệ hạ nhất định phải tìm Vân Khởi? Vân Khởi sống không có lợi gì cho hắn, điều này hắn không thể không biết. Nếu Vân Khởi còn sống, hắn sẽ không còn dám dùng cả đại ca Thế Nghi và nhị ca Vũ Hiên, vì sao hắn lại tự gây phiền toái cho mình chứ?”

La Tri Thu nghe xong sửng sốt, ông nghĩ mãi không ra, nhưng ông cũng tuyệt đối không dám nghĩ Long Huyền có tâm tư gì khác lạ với La Duy.

Tạ Ngữ xong, biết không thể im lặng, liền liều mạng nói tiếp: “Hắn tìm Vân Khởi vì cái gì? Để người trong thiên hạ biết hắn hết lòng vì huynh đệ mình, để họ không còn nghi ngờ việc hắn giết huynh đệ? Nay còn có bảy vị vương gia, đủ để cho hắn làm một ca ca tốt, vì sao hắn phải bám lấy Vân Khởi không buông? Dụ vương là huynh đệ cùng mẹ của hắn, hắn lại vì Vân Khởi mà đánh người này, liệu có thể thông suốt hay không? Lão sư, đây không phải là con tưởng tượng đâu, con thực sự cảm thấy tâm tư của bệ hạ có gì đó khác lạ.”

“Đủ rồi.” La Tri Thu không nghe nổi nữa, hiện tại đầu óc ông càng rối loạn, tay chân cứng đờ, muốn động đậy cũng không động đậy được.

“Ngay cả cây cối trong sân của Vân Khởi cũng giữ lại…” Tạ Ngữ nói đến nơi đây thì không thể nói hết lời, Long Huyền cố chấp với La Duy, khiến Tạ Ngữ cảm thấy sợ hãi. “Lão sư với Vân Khởi là tình cha con, lão sư có thể làm như bệ hạ sao? Con tin rằng đại ca và nhị ca với Vân Khởi cũng là huynh đệ tình thâm, nhưng liệu bọn họ có thể làm như thế không? Thậm chí con còn hoài nghi, bệ hạ nói muốn đánh trận này với Bắc Yến để lấy tro cốt Vân Khởi, đây không phải chỉ là một cái cớ, có lẽ hắn thật sự muốn mang tro cốt Vân Khởi về.”

La Tri Thu uống hết một ly trà lạnh, mới thở hắt một hơi, “Chờ khi bệ hạ xây cái Y Cẩm viên kia thì ngươi lại nói như vậy đi. Minh Viễn, bọn họ là huynh đệ, có luật trời, ngươi muốn Tiểu Duy trở thành tội nhân thiên cổ của Long thị hay sao?”

“Có liên quan gì đến Vân Khởi ạ?” Tạ Ngữ nói: “Là do bệ hạ có tâm tư khác lạ, người có tội phải là bệ hạ chứ?”

“Minh Viễn!” La Tri Thu cúi đầu quát Tạ Ngữ,“Người ngươi đang nói chính là quân vương ngươi phụ tá đấy!”

Tạ Ngữ kéo kéo áo, khó chịu nhìn vách tường đối diện.

“Ngươi để ta suy nghĩ kỹ lại đã.” La Tri Thu thấy Tạ Ngữ không mở miệng, lúc này mới có thể buông lỏng một chút: “Những lời ngươi vừa nói, ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy.”

“Vân Khởi nhất định không thể bị bệ hạ tìm thấy!” Tạ Ngữ cường điệu nói: “Nếu y lại rơi vào tay bệ hạ, lão sư, người xem đi, Đại Chu chúng ta tất lại sinh ra một hồi đại loạn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.