Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 43: Chương 43




không tìm đc hầu nam hay trap ạ nên đành để gái 100%.

maid

Chapter 43: HẦU NAM MEO MEO BỊ GHÉT BỎ.

An Khiết cầm một hộp quà được gói vô cùng xinh đẹp, mặt mũi tươi cười đi tới trước mặt Chu Trạch Diên: “Surprise–!“

Chu Trạch Diên lúng túng từ trên thảm bò dậy, kéo ra nụ cười gượng gạo, hỏi: “Em về lúc nào vậy?“

“Rạng sáng nay máy bay mới hạ cánh, em về phòng ngủ hơn 4 giờ, đặc biệt tới mừng giáng sinh với anh,“ An Khiết nhét hộp quà vào tay Chu Trạch Diên, cười nói: “Có phải rất vui không anh?“

Khóe miệng Chu Trạch Diên co quắp một cái, hắn chẳng vui chút nào đâu.

An Khiết nhìn quanh một vòng, khen: “Trong nhà của anh có không khí ngày lễ quá đi, em tới giúp anh trang trí.“ Nàng cầm mấy món đồ trang trí dưới đất lên, cẩn thận treo lên cây thông nô-en.

Nhìn nàng vui vẻ như thế, Chu Trạch Diên sờ mũi, nói: “An Khiết, em chớ vội, anh có chuyện muốn nói với em.“

An Khiết nghiêng đầu, khẽ cười: “Anh cũng có quà muốn tặng em hả?“

“Không phải món quà gì khiến em vui vẻ đâu.“ Chu Trạch Diên nói, “Chúng ta chia tay đi.“

Hôm nay là giáng sinh nhóm thanh niên nam nữ nhốn nháo hơn thường lệ, buổi chiều vừa quá nửa, công ty từ trên xuống dưới chẳng ai còn lòng dạ nào làm việc mà chỉ nóng lòng muốn tan làm ra về. Chu Nhâm nhìn đồng hồ đeo tay, kêu Trương Kiến thông báo cho các bộ phận tan việc, chỉ chốc lát bên ngoài vang đến tiếng hoan hô một mảnh.

Từ giữa trưa tuyết bắt đầu rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, trái lại làm tăng thêm vài phần không khí ngày lễ.

Buổi sáng lúc ra cửa, Chu Nhâm thấy trong phòng khách chất mấy thùng lớn, người giúp việc nói là đồ do Nhị thiếu gia mang về, đại khái là đồ trang trí cho giáng sinh. Bây giờ về nhà, có lẽ vừa đúng lúc có thể ngắm con trai luống cuống tay chân treo loạn đồ a.

Y lái xe xuyên qua đám đông trên phố đang háo hức đi chơi, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

Rẽ vào khu biệt thự, từ xa đã trông thấy một chiếc Peugeot lạ hoắc. Chu Nhâm hơi nhíu mày, Trạch Tục mời bạn đến chơi?

Bởi vì chiếc Peugeot chặn ở cổng, xe của y không vào được, không thể làm gì khác hơn đành phải đỗ ven đường.

Trong phòng khách dưới lầu một, bảo mẫu ôm bé con xuống xem Chu Trạch Diên trang trí cây thông nô en, Chu Trạch Diên và An Khiết mỗi người ngồi một đầu ghế sa lon, sắc mặt cả hai không được dễ nhìn cho lắm.

Chu Nhâm đẩy cửa đi vào, bé con nghe tiếng lập tức giơ cánh tay thịt đô đô muốn y ôm ôm.

Trên mặt An Khiết lộ vẻ không biết làm sao đứng lên, cúi người nói: “Con chào chú.“

Chu Nhâm liếc nhìn con trai mặt lộ ảo não, đoán ra thân phận của cô gái này, khách sáo đáp lại: “Chào cô.“

Chu Trạch Diên bị y nhìn càng không thoải mái, vội vã hướng An Khiết tỏ ý đuổi khách: “Này, nếu không có chuyện gì, cô đi về đi.“

Từ lúc Chu Nhâm về nhà, mắt phải của hắn máy liên tục. Vừa rồi nói rõ với An Khiết xong, An Khiết khóc ướt hai mắt sống chết bám lấy hắn đòi lí do, cũng may bảo mẫu bế bé con xuống, nếu không khẳng định cái cảnh hai người lôi lôi kéo kéo sẽ bị Chu Nhâm bắt gặp.

An Khiết cố ý mắt điếc tai ngơ lờ đi lời nói của Chu Trạch Diên, đi tới bên cạnh cây thông, mỉm cười nhìn bé con trong ngực bảo mẫu, nói: “Vừa nãy muốn qua xem bé một chút, thật là một bé trai xinh đẹp.“

Chu Trạch Diên khẩn trương lao tới, giọng bất mãn: “An Khiết, trời sắp tối rồi, bên ngoài còn có tuyết rơi nữa, cô nếu không đi…“

An Khiết không nhận ra lời này tuyệt tình cỡ nào, vẫn đầy mong đợi, nói: “Trạch Tục, bé đáng yêu quá, em có thể ôm bé một lát không?“

Chu Trạch Diên tức giận nói: “Không thể, không thấy nó không có hứng thú với cô à.“

Bé con chớp chớp đôi mắt to quan sát mấy giây, vẫn kiên quyết không dời giơ tay hướng về phía Chu Nhâm, Chu Nhâm liền đón lấy bé từ trong lòng bảo mẫu.

An Khiết chưa từ bỏ ý định muốn xoa xoa niết niết bé, tay còn chưa đưa tới, Chu Đô Đốc uy vũ “Ô oa“ một tiếng khóc rống lên.

Chu Trạch Diên thầm like cho con trai, giả vờ đồng tình với An Khiết: “Cô coi, tôi nói gì nào?“

Chu Nhâm cùng bảo mẫu đều chỉ lo dỗ dành bé, An Khiết vừa bất đắc dĩ lại u oán nói: “Vậy em đi trước, ngày mai gọi điện thoại cho anh.“

Chu Nhâm trộm trừng mắt với Chu Trạch Diên.

Chu Trạch Diên mặt ủ mày chau, nói: “Ngày mai điện thoại của tôi bị khóa 2 chiều.“

An Khiết tự hờn tự oán liếc hắn một cái, rồi hướng Chu Nhâm nói: “Chú Chu, hi vọng còn có cơ hội gặp mặt, hẹn gặp lại.“

Chu Nhâm mặt không đổi sắc, nói: “Gặp lại sau.“

An Khiết vừa đi, bé con liền thần kỳ ngừng khóc, cắn ngón tay nhìn cây thông nô en sáng lấp lánh.

Chu Trạch Diên ra vẻ không có gì, hi vọng lấp liếm chuyện vừa rồi, nói: “Ba ba, cái này con mất hơn nửa ngày làm đó, đẹp không?“

Chu Nhâm không để ý đến hắn, giao bé con cho bảo mẫu, cởi áo khoác treo lên, xắn tay áo đi vào phòng vệ sinh ở lầu một rửa tay.

Đôi mắt Chu Trạch Diên trông mong nhìn bóng lưng Chu Nhâm, quay đầu lặng lẽ nhìn, bảo mẫu đang cùng bé con nghịch ngôi sao trên cây thông, hoàn toàn không chú ý bên này.

Hắn nhanh chóng vào phòng vệ sinh, đưa tay đóng kín cửa.

Chu Nhâm vừa mới đổ gel rửa tay ra lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn con trai trong gương, trên mặt không thấy có chút hỉ giận nào.

Chu Trạch Diên mặt dày từ đằng sau ôm y, cằm đặt trên vai Chu Nhâm, hừ hừ nói: “Ba à, người đừng tức giận.“

Chu Nhâm hỏi ngược lại: “Ta tức giận cái gì?“

Chu Trạch Diên giải thích: “Là do cô ta tự nhiên chạy tới, trước khi người về con mới vừa đề nghị chia tay, thật đó!“

Chu Nhâm cúi đầu rửa sạch bọt, giọng trần thuật: “Bây giờ mới nói chia tay.“

“Khoảng thời gian trước cô ta ra nước ngoài, nếu không con đã nói từ lâu rồi.“ Chu Trạch Diên vừa nói, vừa tùy tiện sờ sờ cơ bụng của Chu Nhâm.

Chu Nhâm cứng cả người, mắng: “Đừng bám vào người ta, cút sang một bên.“

Chu Trạch Diên trái lại càng dính chặt hơn, hai tay lần theo cơ bụng Chu Nhâm sờ lên trên, nói nhỏ: “Nhỏ mọn thế, người sao lại ai cũng ăn dấm vậy hả?“

Chu Nhâm không nói gì, cầm khăn lông trên giá bên cạnh lau tay.

Một cái tay của Chu Trạch Diên nắm được đầu nhũ bên phải Chu Nhâm, vân vê hai cái, Chu Nhâm cả giận quát: “Cút ngay!“

Chu Trạch Diên đáp: “À.“ Hắn buông Chu Nhâm ra, lùi hai bước.

Chu Nhâm ném khăn mặt lên giá, xoay người muốn đi ra ngoài, thấy con trai dựa lưng lên cửa, một bộ dáng giả mù sa mưa vờ đáng thương. Chu Nhâm trừng hắn, hắn lập tức mếu máo, càng thêm đáng thương.

Chu Nhâm bị hắn giằng co nửa ngày, dấm chua trôi hết từ lâu, chẳng qua có chút không cam lòng, nghiêm mặt chất vấn: “Con còn dám nói ba nhỏ mọn à, tại sao không nói con làm loạn khắp nơi.“

Lần này Chu Trạch Diên thấy oan uổng quá, lập tức kêu oan: “Con chỉ làm loạn với một mình người, lại còn đều ở trên giường, làm gì có khắp nơi đâu.“

Chu Nhâm: “…“

Chu Trạch Diên nói tiếp: “Hơn nữa còn không làm đến bước cuối cùng.“

Chu Nhâm xoay người chỉnh lại khăn mặt y mới ném bừa, thấp giọng nói: “Cái cậu bạn học họ Trần, còn cả Bạch Khôn, đều không tính?“

Chu Trạch Diên mê mang hỏi lại: “Ba à, người có phải bị dấm hun đến váng đầu không, hai người họ đều là nam, con đâu phải đồng tính.“

Chu Nhâm không thể tin, nhìn hắn: “Con không phải?“

Chu Trạch Diên mờ mịt nói: “Chẳng lẽ con phải? Oh đúng rồi, con với người làm đến bước cuối, cũng coi là phải đi.“

Chu Nhâm nhìn hắn không giống đang nói láo, nhất thời có chút hỗn loạn, con trai vốn không thích đàn ông, tình huống ngày hôm nay hoàn toàn do y tưởng tượng? Hiểu lầm kia cũng có chút xấu xí rồi.

Chu Trạch Diên nghĩ nghĩ, cũng dần hiểu được, ồn ào nửa ngày ba ba vẫn cho là hắn thích đàn ông? Chẳng lẽ năm đó Chu Trạch Tục có ý với Bạch Khôn biểu hiện quá rõ ràng? Hắn bây giờ chẳng muốn nghĩ đến cái tên “Chu Trạch Tục“ một chút nào hết, lập tức lắc lắc đầu muốn đá cái tên này ra ngoài.

Bữa cơm tối giáng sinh phong phú hơn thường lệ, người một nhà vui vẻ quây quần. Sau bữa tối, hai cha con cùng xúm lại chơi đùa với bé con, Chu Trạch Diên lấy máy ảnh đến chụp rất nhiều tấm.

Bé con chơi nửa ngày rốt cục mệt mỏi, chảy nước miếng ngủ khì.

Chu Trạch Diên ngoắc lấy ngón út Chu Nhâm, nói: “Ba ba, sinh nhật vui vẻ.“

Chu Nhâm gần như quên mất chuyện này, ngẩn người một lúc mới nói: “Cảm ơn.“ Ánh mắt nhìn con trai dịu dàng như nước.

Chu Trạch Diên bị nhìn như vậy cả người nóng lên, nhưng vẫn chưa quên chính sự, nhỏ giọng nói: “Lát nữa người đi ngủ đừng khóa cửa phòng, con chuẩn bị cho người một món quà, con muốn đích thân đưa đến phòng người.“

Chu Nhâm cho là con trai lại muốn đùa dai, hoàn toàn không hứng thú.

Chu Trạch Diên nheo mắt lại, nội tâm cười *** đãng.

Chu Nhâm tắm rửa xong, thấy thời gian còn sớm, liền tựa vào đầu giường đọc sách, hoàn toàn không để tâm đến lời “cảnh cáo“ hồi nãy của con trai.

Cửa phòng ‘chi’ một tiếng bị đẩy ra, Chu Nhâm ngẩng đầu lên, không còn gì để nói: “… Con làm gì đấy hả?“

Từ đầu đến chân Chu Trạch Diên đều bọc trong tấm drap giường sọc đen trắng, chỉ lộ khuôn mặt ra, drap quá dài, sau khi vào cửa suýt nữa bị vấp té.

Hắn đi tới trước giường Chu Nhâm, hưng phấn kêu: “Tá ta tà!“ Kéo drap xuống.

Chu Nhâm: “…”

Chu Trạch Diên vui vẻ nói: “Thế nào ạ? Có phải thích quá không thốt lên lời không?“

Chu Nhâm cả giận mắng: “Con mặc cái gì đây!? Đây là đồ một thằng con trai nên mặc sao!?“

Chu Trạch Diên nhéo nhéo tai mèo trên đầu, mặt ngây thơ.

Chu Nhâm gần như không đành lòng nhìn thẳng, quát: “Còn không cởi ra mau!“

Chu Trạch Diên không cam lòng, vớt vát: “Ba à, người thật sự không muốn đè con ra à? Sao ba lại chẳng kích động chút nào thế?“

Chu Nhâm ghét bỏ lắc đầu.

Chu Trạch Diên nhất thời mặt như đưa đám, chiếm được một em hầu gái đầu đeo tai mèo không phải là ước mơ của mỗi thằng đàn ông sao? Mệt hắn còn tưởng đây là phương án hi sinh thân mình rất hay cơ, ba ba lại hoàn toàn không thèm cắn câu!

Chu Nhâm hận rèn sắt không thành thép mà trừng hắn, hắn trong đầu loạn chuyển, bắt đầu cở quần áo.

Chu Nhâm cả kinh: “Về phòng con ngay…“

Chu Trạch Diên đã cởi toàn bộ đồ trên người chỉ chừa đôi tất ren trắng.

Chu Nhâm nhanh chóng quay mặt đi, lần nữa không đành lòng nhìn thẳng.

Chu Trạch Diên leo lên giường, lấy quyển sách trên đầu gối Chu Nhâm đi, sau đó tách chân ra khóa ngồi trên người Chu Nhâm, hai tay ôm cổ y.

Chu Nhâm ngây như phỗng, cả người muốn sôi trào.

Chu Trạch Diên hiếm khi lại xấu hổ thế này, tìm từ chọn ý: “Ba à, có thích như vậy không?“

Lồng ngực hai người dính sát vào nhau, ở giữa chỉ có một tầng áo ngủ mỏng manh của Chu Nhâm ngăn cách, trái tim đập loạn đơn giản muốn đột phá cực hạn của nhân loại.

Chu Trạch Diên lại ra tay trước cọ cọ, dán qua hôn môi Chu Nhâm. Dưới bầu không khí này, Chu Nhâm rất tự nhiên hôn đáp lại.

Chu Trạch Diên cầm tay Chu Nhâm đặt lên eo mình, Chu Nhâm dường như vẫn có chút câu nệ mà cứng còng.

Chu Trạch Diên thầm nghĩ tự mình chủ động mới có thịt ăn, liền rời đi đôi môi Chu Nhâm, dọc theo cằm vừa đi vừa hôn khẽ, đến hầu kết thì lưu luyến hồi lâu, một tay phủ trên ngực Chu Nhâm, xoa nắn loạn xạ.

Sắc mặt Chu Nhâm có chút dị động, thân thể động tình dĩ nhiên không chịu nổi nhiều trêu chọc như thế, bàn tay đặt bên hông trượt xuống, nâng mông con trai, ép ngã ra sau.

Chu Trạch Diên như ý nguyện, được đè ngửa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.