NHIỆT KẾ NÀY BÀ CON NHÌN KĨ NHA.
nk
Chapter 44: H
Chu Trạch Diên bị hôn môi âu yếm một hồi, cả người vui thích nhỏ giọng rên hừ hừ, lại duỗi tay thay Chu Nhâm cởi nút áo ngủ, lộ ra ***g ngực màu tiểu mạch, Chu quả đã cứng rắn giương cao từ lâu.
Thấy hắn nhìn chằm chằm, Chu Nhâm hỏi: “Nhìn gì vậy?“
Chu Trạch Diên liếm môi một cái, khen: “Ba ba, người thật nhạy cảm.“
Chu Nhâm đỏ mặt, Chu Trạch Diên ngước lên hôn khóe miệng y, lại dùng một tay dẫn dắt tay Chu Nhâm vuốt ve ngực mình, thở dốc nặng nề thêm mấy phần, ánh mắt lại nghiêm túc cực kì, giống như sau khi đã tự hỏi, trịnh trọng lạ thường, nói: “Con cũng rất nhạy cảm nha.“
Chu Nhâm không nhịn được khóe miệng nhếch lên, Chu Trạch Diên mở to hai mắt, như nhìn thấy điều gì kì lạ lắm, nói: “Vừa rồi người cười?“
Chu Nhâm sầm mặt xuống: “Lắm mồm.“ Vừa nói vừa nhéo ngực con trai một trận.
Chu Trạch Diên kêu đau một tiếng, sau đau đớn chính là khoái cảm tê dại, hắn thấy chưa đủ thích vội giục Chu Nhâm: “Ba à, người đừng dừng lại nha!“
Trên mặt Chu Nhâm không tỏ thái độ gì nhưng ngón tay lại tiếp tục đùa bỡn hai viên nho nhỏ tinh xảo đang giương lên. Chu Trạch Diên thoải mái hừ kêu mấy tiếng, hai tay ôm cổ Chu Nhâm không buông, hạ thân không chịu nổi dán vào Chu Nhâm cọ cọ, thắt lưng xoay xoay tựa như rắn nhỏ vẫy đuôi cầu hoan.
Chu Nhâm không nhịn được thốt lên: “Con thật là…“ lại không nói ra được cái từ đó.
Chu Trạch Diên thở hổn hển, híp mắt đắc ý nói: “Con thật là một tiểu tao hóa?“
Chu Nhâm: “…“ Y chỉ muốn nói con trai *** quá thôi, cơ mà con trai dùng từ hình như chuẩn xác hơn mình.
Tiền hí tiến hành quá lâu, Chu Trạch Diên sốt ruột nhấc chân cọ Chu Nhâm, Chu Nhâm liếc đôi tất ren trên chân hắn, trên mặt tỏ ý ghét bỏ, Chu Trạch Diên oán thầm không thôi, nhưng vẫn bò dậy cởi tất ra ném xuống đất, sau đó nhìn Chu Nhâm khiêu khích.
Chu Nhâm xoay người mở ngăn kéo bên tủ đầu giường lấy đồ ra, Chu Trạch Diên hai mắt sáng ngời, cười ***: “Nhìn quen mắt ghê a.“ Kia chính là gel bôi trơn với bcs lần trước hắn mua rồi nhét dưới chăn Chu Nhâm mà.
Chu Nhâm làm bộ muốn nhét đồ vào lại, Chu Trạch Diên vội vàng nắm tay y cứu vãn: “Con nhìn lầm! Chẳng quen mắt chút nào hết!“
Kinh nghiệm làm tình của Chu Nhâm không nhiều, Chu Trạch Diên lại chưa từng làm với đàn ông, hai người thử thật lâu, phí mất nửa tuýp gel bôi trơn, Chu Nhâm vẫn chưa vào được.
Chu Trạch Diên bị hành đến toát mồ hôi lạnh, cuối cùng hiên ngang lẫm liệt hô: “Ba ba! Người có thể một phát lút cán được không? Chớ làm như nhét nhiệt kế vào đo, người chọc ghẹo con phát mệt!“
Thật ra hắn cũng không ám chỉ gì đâu, chỉ có điều Chu Nhâm tự liên tưởng đến kích thước của nhiệt kế, nhất thời cảm thấy con trai đang vũ nhục ‘thằng nhỏ’ của mình, lập tức dựa theo gợi ý của hắn “một phát lút cán“.
Chu Trạch Diên: “Cái đệt!“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên lúc này vẫn không quên giả bộ đáng thương, nhịn đau ôm Chu Nhâm, thở hổn hển kêu: “Ba à, đau quá đi.“
Chu Nhâm dĩ nhiên cũng không thoải mái, y cúi đầu, nhìn thấy khóe mắt con trai ướt lệ, tim đau, cúi người hôn một cái.
Hai người chật vật ôm chặt lấy nhau nghỉ ngơi một hồi, mới bắt đầu thử ăn bữa chính.
Cũng không biết là hai người trời sinh cực kì phù hợp, hay do con trai Chu gia thiên phú dị bẩm, ấy thế mà rất nhanh thoát khỏi đau đớn bắt đầu phóng đãng.
Chu Trạch Diên dần dần hứng thú, đỏ ửng từ trên mặt lan xuống toàn thân, biểu lộ vừa thống khổ lại vui thích, bắt đầu không khống chế được *** kêu không ngừng.
Nghe được các loại gọi giường chưa từng nghe thấy, trên trán Chu Nhâm hắc tuyến không ngừng, hoàn toàn không thể hiểu nổi mình thế nào mà lại sinh được một đứa con trai như vậy.
Hai người chơi đến quá nửa đêm mới dừng lại, hai chân Chu Trạch Diên mềm nhũn, hoàn toàn không còn sức mà nhỏm dậy, nằm trong lòng Chu Nhâm thở dốc.
Chu Nhâm ôm hắn, hỏi: “Tắm nhé?“
Chu Trạch Diên đến cả sức để lắc đầu cũng không có, ấp úng đáp: “Không tắm, con sắp chết rồi.“
Chu Nhâm nói: “Lời này vừa nãy con đã nói mười mấy lần rồi.“
Chu Trạch Diên há mồm cắn cơ ngực y, nhưng mà hữu khí vô lực thành ra như liếm một cái, lên án: “Bây giờ mệt muốn chết đi được, lúc nãy sắp bị người làm chết luôn rồi.“
Chu Nhâm chẳng còn hứng phun tào, chậm rãi ngồi xuống, dỗ dành: “Ba tắm giúp con, dính dính nhớp nháp sao mà ngủ được.“
Chu Trạch Diên không muốn đi, đảo mắt nhìn y, nói: “Lỡ như ở trong phòng tắm người thú tính đại phát, lại muốn chà đạp con thì sao?“
Chu Nhâm không chút do dự nằm xuống, lạnh lùng nói: “Ngủ đi.“
Chu Trạch Diên hài lòng rúc vào trong ngực y cọ cọ, cọ vài cái đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Chu Nhâm theo thói quen tỉnh lại.
Chu Trạch Diên vẫn giống như đêm qua vùi vào ngực y ngủ, lúc này ngủ rất say, Chu Nhâm cúi đầu nhìn hắn một hồi, trong lòng tràn đầy yêu thương cùng nhu tình, cúi xuống hôn lên môi hắn.
Chu Trạch Diên mơ mơ màng màng mở mắt, kêu một tiếng: “Ba ba.“ Đêm qua hắn không kiêng dè gì mà *** kêu, hôm nay cổ họng hơi khàn.
Chu Nhâm hôn lên trán hắn, nhẹ giọng nói: “Ngủ thêm nữa đi, hôm nay không phải đến trường.“
Chu Trạch Diên “ừm“ một tiếng, tay lần mò sờ soạng một hồi, sờ tới vật giữa hai chân Chu Nhâm, ảo não nói: “Sao ba không thần bột?“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên hàm hồ nói: “Lần sau con nhất định phải dùng miệng…“ Cũng không biết có phải nói mớ không, nói xong lại ngủ thiếp đi.
Chu Nhâm tràn đầy nhu tình mật ý thoáng cái biến thành dở khóc dở cười.
Sau khi y đi làm không bao lâu, Chu Trạch Diên tỉnh dậy, nhìn quanh một vòng mới phản ứng được là đang ở phòng ba ba, trên gối còn lưu mùi dầu gội Chu Nhâm thường dùng. Hắn hưng phấn trở mình, bấy giờ mới cảm thấy eo mỏi muốn gãy, hoa cúc cũng mơ hồ đau nhói, không nhịn được nhíu mặt nhíu mày, để được ‘yêu’ phải trả giá thê thảm quá!
Chỉ có điều tối hôm qua là một trải nghiệm vừa mới mẻ lại tốt đẹp, ba ba giỏi ghê! Cho 5 sao khen ngợi luôn!
Hắn vừa nhớ lại vừa YD đến chảy cả nước miếng, dưới lầu lại truyền tới tiếng kêu của người giúp việc: “Nhị thiếu gia! Bạch thiếu gia tìm cậu.“
Bạch thiếu gia? Bạch Khôn?
Chu Trạch Diên vội vã ngồi dậy, liên lụy đến chỗ bị thương đằng sau, nhưng mà cũng không kịp để ý, nhe răng há miệng nhảy xuống đất, nhìn lại mình thấy không mặc gì cả, ngay cả bộ đồ hầu gái bị Chu Nhâm ghét bỏ kia cũng không thấy đâu.
Người giúp việc cũng quen thuộc với Bạch Khôn, Bạch Khôn nghe nói thiếu gia nhà hắn còn đang ngủ, liền quen cửa quen nẻo tự lên lầu.
Nghe được tiếng bước chân trên cầu thang càng ngày càng gần, Chu Trạch Diên không thể làm gì khác hơn là tiện tay lột drap giường Chu Nhâm bao lấy mình, nhanh chóng mở cửa chạy về phòng mình.
Móa!!! Bộ hầu gái kia chỉnh chỉnh tề tề nằm trên giường hắn. Chu Trạch Diên nhảy mấy bước tới trên giường, kéo chăn đắp che cả mình cùng bộ hầu gái xuống.
Bạch Khôn đẩy cửa ra, thấy hắn trợn tròn mắt, cười đi vào, nói: “Sao lại tỉnh rồi? Anh đây tính chạy tới lột chăn chú đó!“
Chu Trạch Diên hốt hoảng nói: “A? Không được!“
Bạch Khôn ra vẻ sắc lang: “Trạch Diên tiểu bảo bối nhi, chẳng lẽ cưng ngủ naked?“ Vừa nói vừa kéo một góc chăn.
Chu Trạch Diên vội vàng giữ chăn lại, không nghĩ tới vì thế mà làm lộ ra bộ hầu nữ.
Hai ngón tay Bạch Khôn kẹp đôi tai mèo lên nhìn, sắc mặt thay đổi liên tục, hỏi: “Hôm qua cô kia tới nhà ông?“
Chu Trạch Diên gật đầu, hắn thà để Bạch Khôn hiểu lầm còn hơn.
Sắc mặt Bạch Khôn lạnh như băng, gần như là chất vấn: “Ông làm tình với cô ta?“
Chu Trạch Diên muốn ậm ừ cho qua, cũng không thể thẳng thắn nói hắn bị Chu Nhâm khai bao được.
Bạch Khôn ném tai mèo qua bên, khuỵu một gối quỳ bên mép giường, nhìn hắn không chớp mắt, lộ ra đau đớn mất mát không chút nào che giấu.
Chu Trạch Diên thầm nghĩ sớm muộn gì cũng phải rạch ròi chuyện tình cảm với Bạch Khôn, lập tức hung hăng cứng rắn nói: “Khôn nhi, chúng mình là anh em tốt, nhưng mà loại chuyện tôi lên giường với ai như này, thì liên quan gì tới ông? Ông đừng xen vào nữa!“
Bạch Khôn chẳng những không giận mà còn cười, hé mắt, nói: “Ông đang ám hiệu tôi, cũng nên cùng ông phát sinh chút quan hệ?“
Chu Trạch Diên giật mình, cả giận mắng: “Ông ít cmn suy diễn lung tung đi! Ai thèm ám chỉ với ông!“
Bạch Khôn đưa tay cởi nút áo khoác, ra vẻ già đời nói: “Còn chơi cos hầu gái nữa, Trạch Diên tiểu bảo bối nhi, ông trên giường đủ cuồng dã nha. Dù sao nước phù sa không lưu ruộng ngoài, anh cũng muốn thử thử một lần mới được.“
Chu Trạch Diên kinh hãi: “Ông cởi nút áo làm gì?!“ Nếu là bình thường hắn đại khái sẽ cùng Bạch Khôn ngoài miệng đùa giỡn tiện thể làm trò chơi chơi, nhưng mà hôm nay hắn núp trong chăn, trên người không mặc gì cả.
Bạch Khôn cởi áo khoác ngoài ra tiện tay ném ở đầu giường, bên trong mặc một chiếc áo lông dê bó sát vô cùng đỏm dáng, cơ bắp hiện ra hết sức rõ ràng.
Chu Trạch Diên rúc vào bên trong, hắn sợ Bạch Khôn phát hiện ra điều gì đó, ở Chu gia có thể bạo cúc hoa hắn, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Bạch Khôn nửa thật nửa giả dụ dỗ: “Bảo bối nhân huynh đừng sợ, anh đây kĩ thuật tốt lắm, bảo đảm lần đầu của cưng chẳng những không đau, hơn nữa còn thoải mái phát khóc.“
Chu Trạch Diên lén lén lút lút liếc nhìn hạ thân gã, cảm thấy không bự bằng ba mình, mắng: “Hứ! Ông là đồ không biết xấu hổ! Mau lăn xuống khỏi giường ông! Nếu không ông thiến chú!“
Bạch Khôn đột nhiên nhào qua đè lên người hắn, nhất thời khiến hoa cúc hắn đau, lập tức kêu thảm một tiếng, Bạch Khôn bị dọa sợ vội vã bò dậy hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Tôi trêu chọc ông thôi mà.“
Chu Trạch Diên đau đến hai mắt rưng rưng, rốt cục nhận thua: “Tôi, tôi chia tay cô kia rồi.“
Bạch Khôn hớn hở, sờ sờ tóc hắn, nói: “Ngoan.“
Chu Trạch Diên nhẫn nhục nói: “Ông ra ngoài trước đi, tôi phải mặc quần áo.“
Bạch Khôn cà lơ phất phơ, nói: “Ông mặc đi, đại gia không ngại.“
Chu Trạch Diên bi phẫn nói: “Đại gia, tiểu nhân xấu hổ.“
Bạch Khôn không khỏi bị mấy lời này lấy lòng, hài lòng chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Chu Trạch Diên cắn răng mặc quần áo, đệt! Đau quá a!
Hắn sửa sang tươm tất xong thì đi xuống lầu, Bạch Khôn tự nhiên như ở nhà bắt chéo chân ngồi trên sa lon vui vẻ ăn trái cây, thấy hắn xuống liền ngoắc tay: “Tới đây, mang quà cho ông này.“
Chu Trạch Diên không có hứng đi qua, trên bàn có hai túi to, hắn kéo qua nhìn một chút, hộp nhỏ trong một túi là đồ chơi của trẻ con, hộp lớn thì là hai chai rượu ngoại, trong túi to khác là một bộ tây trang hạng sang.
“Đồ chơi với rượu ngoại thì tôi nhận, nhưng tôi không hay mặc âu phục lắm,“ Chu Trạch Diên tiếp, “Ông đưa ba tôi?“
Bạch Khôn xì một tiếng, ám chỉ: “Tôi bây giờ đưa lễ vật cho ba ông làm gì? Nếu đưa cũng là sau này đưa.“
Chu Trạch Diên đảo mắt xem thường.
Bạch Khôn nói: “Cái đó không phải lễ vật, là chế phục. Không phải ông sắp nghỉ đông à? Đi qua công ty giúp tôi một tay, tôi đang cần nhân thủ, đặc biệt là thiếu người học hệ quản lý.“
Chu Trạch Diên đáp: “Việc này, tôi phải thương lượng với ba đã, y nói kì nghỉ để tôi đến công ty thực tập.“
Bạch Khôn nói: “Thực tập ở đâu mà chẳng giống nhau? Hơn nữa, cơ hội rèn luyện bên tôi nhiều hơn, nếu không được tôi sẽ đi nói với ba ông.“
Chu Trạch Diên nghĩ nghĩ, nếu để Bạch Khôn tới gặp Chu Nhâm đòi người, Chu Nhâm lòng dạ hẹp hòi chằng biết sẽ tưởng tượng lung tung thành cái gì nữa, liền nói: “Hay là để tôi tự mình nói đi.“
Lúc này bảo mẫu ôm bé con từ trên lầu xuống, Bạch Khôn đứng dậy chơi đùa với bé, cảm thán: “Đứa nhỏ này ngoan thật, không như thằng nhóc nhà tôi, chẳng yên chút nào, khóc từ sáng đến tối.“
Gã nhắc tới chính là em trai do mẹ kế sinh, trước kia gã căn bản chẳng ngó tới, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, gã buộc phải dọn về nhà ở.
Chu Trạch Diên đón lấy Chu Đô Đốc từ trên tay bảo mẫu, hôn lên cái mặt tròn vo của Chu Đô Đốc một cái, khoe khoang: “Tất nhiên, ông cũng không nhìn xem nó là con trai ai.“
Bạch Khôn cười xấu xa, nói thầm: “Đáng tiếc định sẵn là mất mẹ, nếu không tôi làm ba của nó?“
Chu Trạch Diên nhấc chân muốn đạp gã, đến nửa đường mặt hơi biến sắc dừng lại, mất tự nhiên buông chân xuống.
Bạch Khôn hì hì cười nói: “Không nỡ à?“
Chu Trạch Diên gật đầu, hắn thật sự không nỡ, hoa cúc đau quá ô ô ô.
================================
S: H đó mấy chế. Sôi máu chưa =))
ah cúc không khiết nhé.
Em đi mài dao đây.