Hồ Niệm Cảnh theo sau Khương Ngôn Mặc đi vào, nghe thấy giọng nói hơi tức giận của Khương Ngôn Mặc, cậu ngẩn người, không khỏi nhìn Vương Tập Ngật.
Vương Tập Ngật đã nhìn thấy cậu từ trước, thấy cậu bị Khương Ngôn Mặc dọa, lập tức đau lòng, vẫy tay gọi cậu: “Đến đây.”
Hồ Niệm Cảnh “A” một tiếng, lướt qua Khương Ngôn Mặc, ngồi xuống bên cạnh Vương Tập Ngật.
Ánh mắt long lanh thỉnh thoảng nhìn Tần Mậu.
Tần Mậu bị cậu chọc cười, lắc đầu với cậu, tỏ vẻ không sao.
Ba người bọn họ đều ngồi, chỉ có Khương Ngôn Mặc đứng ở đó, vẻ mặt mù mịt.
Tần Mậu trầm mặc, không định rời đi, nhưng cũng không để ý đến hắn.
Vương Tập Ngật nhướng mày, có Hồ Niệm Cảnh ở bên cạnh, hắn cũng chẳng muốn quản chuyện của hai người kia, cúi đầu hỏi Hồ Niệm Cảnh: “Uống gì?”
Hồ Niệm Cảnh lườm hắn một cái, lễ phép nói: “Khương tổng, qua đây ngồi đi.”
Nói xong cậu nhìn về phía Tần Mậu.
Vẻ mặt Tần Mậu nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc.
Hồ Niệm Cảnh không nhịn được khẽ thở dài ở trong lòng.
Khương Ngôn Mặc đi đến bên cạnh Tần Mậu, lại không ngồi xuống.
Hắn hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Tôi đưa A Mậu về trước, không ngồi.”
Vương Tập Ngật cười như không cười nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc làm như không thấy.
Hồ Niệm Cảnh “Hả” một tiếng, quay đầu lại nhìn Tần Mậu.
Tần Mậu ngồi im, cũng không ngẩng đầu.
Nhất thời cả bốn người đều trầm mặc.
Vào buổi chiều quán cà phê cũng yên tĩnh, chỉ có chuông gió ở ngoài cửa, thỉnh thoảng có gió thu thổi qua mà khẽ lay động, phát ra tiếng chuông.
Cũng không biết qua bao lâu, Tần Mậu đứng lên.
Vương Tập Ngật và Hồ Niệm Cảnh lập tức nhìn cậu.
Sắc mặt Tần Mậu bình thường, cười cười với hai người: “Tôi đi trước.”
Cậu lướt qua Khương Ngôn Mặc, đi ra ngoài, cả quá trình cũng không nhìn Khương Ngôn Mặc một lần.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc phức tạp, cho đến khi Tần Mậu ra khỏi quán cà phê, hắn mới cất bước theo sau.
Vừa mới đi được hai bước, nghe thấy Vương Tập Ngật ở đằng sau than thở: “Đây là ý của mọi người, không được phát tiết lên người tôi. Dù sao chúng tôi đều cho rằng, muốn có được sự công nhận của chúng tôi, cho dù có phản bội chú cũng không phản bội cậu ta, vậy cậu ta phải có tư cách để chúng tôi trung thành, ít nhất cậu ta phải hiểu rõ lòng mình.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “trung thành”.
Khương Ngôn Mặc dừng chân, quay đầu lại nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Tôi biết.”
Vương Tập Ngật xua tay: “Cút đi.”
Khương Ngôn Mặc nhếch khóe môi: “Cảm ơn.”
Chờ người đi rồi, Vương Tập Ngật ôm lấy người bên cạnh: “Chúng ta cũng đi thôi, nhìn bọn họ giày vò nhau như vậy, tôi cũng mệt đến sợ.”
May mà hai người ngồi ở bên trong, lại có cái bàn che, không nhìn thấy động tác của hắn.
Hồ Niệm Cảnh bất động thanh sắc dịch sang một bên.
Vương Tập Ngật đưa tay kéo cậu qua: “Trốn cái gì mà trốn!”
Hồ Niệm Cảnh nghiêng đầu thản nhiên liếc hắn một cái.
Vương Tập Ngật cười bóp chóp mũi cậu: “Xem ra chúng ta vẫn còn may mắn, không có gia đình ngăn cản, tôi không muộn tao, em cũng không khác người.”
Hồ Niệm Cảnh nhíu mày: “Bỏ tay ra trước.”
Vương Tập Ngật cố tình siết chặt eo cậu, cười hì hì nói: “Theo tôi đi gặp cha đi, ông ở ngay bên cạnh.”
Bên cạnh dĩ nhiên là chỉ Hoa Đình.
Sau cuộc họp báo, còn có một bữa tiệc đứng.
Lần này có rất nhiều chính khách đến, chắc cha Vương vẫn còn ở trong bồi khách quý.
Hồ Niệm Cảnh không khỏi sửng sốt, mắt đối mắt với Vương Tập Ngật.
Vương Tập Ngật thừa dịp hôn lên mặt cậu một cái: “Yên tâm, cha tôi rất tiến bộ, hơn nữa hai nhà chúng ta lại chưa từng gặp mặt…”
“Tập Ngật.” Hồ Niệm Cảnh bất đắc dĩ ngắt lời hắn: “Anh đừng như vậy.”
Tình yêu của Tần Mậu và Khương Ngôn Mặc cũng có nhiều trắc trở, nhưng này đều không phải là bọn họ bản nguyện, như vậy lấy đến đối lập không có ý nghĩa.
Vương Tập Ngật cười cười: “Được, tôi không nhắc đến bọn họ.”
Hắn cười tít mắt nhìn Hồ Niệm Cảnh, đôi mắt trở nên thâm trầm, như muốn nhìn thẳng vào đáy lòng cậu: “Tôi đã nói với cha rồi.”
Lần này Hồ Niệm Cảnh thật sự ngây ngẩn cả người.
Cậu im lặng đối diện với Vương Tập Ngật, phát hiện hắn cũng không phải đang nói đùa.
Kia trong ánh mắt đích thần sắc tối còn thật sự bất quá.
“Anh…” Hồ Niệm Cảnh nhất thời không biết nên nói gì tiếp.
Dáng vẻ nghền nghệt làm Vương Tập Ngật buồn cười một trận.
Chỉ thấy khóe môi Vương Tập Ngật cong lên, lại muốn hôn môi cậu: “Như vậy đã bị dọa sợ, nếu nhìn thấy người thật thì làm sao bây giờ.”
Hồ Niệm Cảnh lại càng hoang mang.
Cậu vốn chỉ mù mà mù mờ dây dưa ở bên Vương Tập Ngật, ngay cả cậu cũng suýt chút nữa quên rồi.
Hơn nữa giữa hai người còn tồn tại rất nhiều khác biệt, mặc dù lúc trước bị Vương Tập Ngật ép dọn đến ở chung, nhưng tính cách của hai người cũng không vì vậy mà hòa hợp tốt lắm.
Cậu không nghĩ đến Vương Tập Ngật lại hành động nhanh như vậy, vậy mà đã báo cho cha Vương biết.
Thật ra làm Hồ Niệm Cảnh cảm thấy bất ngờ nhất chính là, Vương Tập Ngật lại nghiêm túc nhìn nhận quan hệ của bọn họ như vậy.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là cậu không coi trọng.
Trên thực tế, không biết từ khi nào, cậu phát hiện cậu đã rơi vào tay giặc.
Nhưng cậu vẫn nghĩ Vương Tập Ngật chỉ đang ham mới mẻ.
Vì vậy trong lòng cậu chưa bao giờ dám thể hiện quá nhiều tâm tình.
Nhưng nhìn dáng vẻ giờ phút này của Vương Tập Ngật, sao cậu còn có thể nghi ngờ dụng tâm của đối phương.
Huống hồ, từ lần Vương Tập Ngật nói chuyển nhà, đối phương còn thật sự suy nghĩ về hoàn cảnh và tương lai của bọn họ.
Mặc dù Vương Tập Ngật vẫn cợt nhả, nhưng nghiêm túc trong mắt hắn lại là thật.
Đương nhiên Hồ Niệm Cảnh cảm thấy cảm động, cậu chợt nghĩ, có lẽ Vương Tập Ngật nói đi gặp cha Vương, không phải nói vui đùa.
Nhưng nghĩ lại thì, bây giờ cha Vương đang bận rộn, dám chắc không phân thân được.
Hồ Niệm Cảnh bỗng cảm thấy yên tâm.
Vương Tập Ngật giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cười hì hì nói: “Bây giờ cha tôi không có thời gian, nhưng buổi tối thì có.”
Hồ Niệm Cảnh trợn to hai mắt.
Vương Tập Ngật như trẻ con ăn vụng kẹo, cong tít mắt: “Thật ra cũng không nhất định phải đi gặp cha tôi tối nay, ngày mai cũng được.”
“…”
Cuối cùng Hồ Niệm Cảnh bị lừa đi gặp tất cả thân thích trong Vương gia.
Khi Khương Ngôn Mặc đuổi kịp đến nơi, Tần Mậu đang đi về bãi đỗ xe.
Hắn do dự trong chớp mắt, đuổi theo.
Nhưng sắc mặt hắn phức tạp, mím chặt môi, không biết nên mở lời như thế nào.
Tần Mậu biết hắn đuổi kịp, cũng không để ý đến hắn, trực tiếp mở cửa xe.
Khương Ngôn Mặc khẽ thở dài, kéo cậu: “A Mậu…”
Tần Mậu dừng động tác, quay đầu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc nhìn vào mắt cậu: “Bảo bối, cho tôi chút thời gian.”
Tần Mậu không trả lời.
Cậu im lặng nhìn Khương Ngôn Mặc một lúc, giật tay, sau đó khẽ cười: “Tạm biệt.”
Khương Ngôn Mặc chỉ chần chừ một giây, lại thả tay, để cậu lên xe rời đi.
Tần Mậu nhìn bóng dáng nam nhân từ kính chiếu hậu ngày càng xa, dần dần không thấy rõ, cuối cùng rẽ hướng, hoàn toàn không nhìn thấy.
Lời của Vương Tập Ngật, cậu không biết Khương Ngôn Mặc nghe được bao nhiêu, cũng không biết sau khi nghe thấy phản ứng của Khương Ngôn Mặc là gì.
Nhưng cậu cũng không để ý.
Vì ngay cả lòng mình cậu cũng chưa biết rõ.
Nếu đã không nghĩ ra, vậy tạm thời chia tay.
Vì thế cậu quyết định tiếp tục trốn tránh không gặp Khương Ngôn Mặc.
Nhưng sau đó, dường như lúc nào cậu cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Khương Ngôn Mặc.
Ban đầu là giờ ăn trưa, nữ đầu bếp làm việc ở Khương gia hơn hai mươi năm đích thân mang cơm cho cậu, hơn nữa phải giám sát cậu ăn xong mới đi.
Sau đó là tài xế theo Khương Ngôn Mặc hơn mười năm, đều đúng giờ đến đón cậu tan làm, mỗi lần còn mang theo một bát thuốc.
Nghe nói là bác sĩ Từ kê đơn cho cậu từ lần kiểm tra trước, mỗi ngày cậu phải uống đúng giờ.
Tần Mậu bị lăn qua lăn lại đến nhức đầu, phản kháng mấy ngày, phí công không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cậu không biết rốt cuộc Khương Ngôn Mặc muốn làm gì.
Nói muốn lấy lòng cậu, nhưng đã rất nhiều ngày liên tiếp Khương Ngôn Mặc không xuất hiện trước mặt cậu. Nói muốn quan tâm cậu, kiểu quan tâm này lại làm người ta hết sức đau đầu.
Nhưng Tần Mậu cũng không ngốc đến mức chủ động tìm đến cửa mà tranh luận với Khương Ngôn Mặc.
Dù sao cậu cũng không tổn thất gì, vui vẻ vì có người đưa cơm, có người đưa đón về.
Không bao lâu sau, Tần Mậu nhìn thấy trên báo, Mặc quán khởi động dự án mới.
Dự án mới hợp tác với trùm tài chính của Canada, xây dựng đô thị ở Vancouver, sẽ khởi công vào mùa xuân tới.
Người ngoài vẫn cho rằng, đây là bằng chứng đanh thép chứng minh Mặc quán có ý định tiến quân ra nước ngoài.
Rất nhiều người trong ngành dự đoán, dự án này, chắc chắn có không ít dụng ý của Khương đại thiếu.
Vì Khương đại thiếu có sản nghiệp tại Vancouver.
Mà Khương Ngôn Mặc, có lẽ sẽ chuyển trọng tâm sang Vancouver, tiếp nhận sự nghiệp của anh trai hắn, hoặc là sẽ cùng anh trai mở mang bờ cõi ở Vancouver, lần nữa tạo nên thần thoại thương nghiệp.
Cho dù người ngoài khen ngợi như thế nào, nếu đo lường được, đối với Tần Mậu mà nói, cậu càng cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn.
Kiếp trước sau khi Khương Ngôn Mặc xây xong Mặc quán, việc làm đầu tiên là thâu tóm Đường gia.
Tần Mậu không nhớ rõ Khương Ngôn Mặc có tiến quân sang Vancouver.
Nhưng Tần Mậu cũng không quá quan tâm chuyện này.
Đối với cậu mà nói, cuộc sống của mình quan trọng hơn.
Mà Khương Ngôn Mặc… Đã rất lâu cậu không gặp người này, cũng rất ít nhớ đến hắn.
Nếu không phải mỗi ngày nữ đầu bếp và tài xế của Khương gia xuất hiện trước mặt cậu, có lẽ một ngày nào đó có thể cậu đã quên Khương Ngôn Mặc.
Ngày đó phải có một phóng viên tham dự, Tần Mậu bị cử đi thu thập tin tức.
Ngay từ đầu cậu vẫn hết sức tập trung, sau lại không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không bình thường.
Sau đó cậu quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Khương Ngôn Mặc ở sau đám người đông nghịt, đang nhìn cậu.
Tần Mậu thu hồi tầm mắt, tận lực đặt sức chú ý vào ghi chép.
Cách vài giây, cậu lại quay đầu nhìn lại, Khương Ngôn Mặc đã biến mất trong đám người.
Tần Mậu có chút sững sờ, lập tức tự chế giễu bản thân cậu nghĩ nhiều.
Trên thực tế, không phải chỉ một lần cậu cảm nhận được ánh mắt quanh quẩn dừng trên người cậu.
Đặc biệt tại các cuộc họp báo hoặc một số sự kiện lớn, trong lúc cậu phỏng vấn, có thể bất chợt cảm nhận được ánh mắt giác chuyên chú mà sâu xa này.
Cậu biết là ai, vì người kia cũng không có ý định trốn tránh.
Giống như lúc này.
Khương Ngôn Mặc dễ dàng bị cậu phát hiện.
Tần Mậu thật sự không hiểu Khương Ngôn Mặc đang làm gì.
Nhất là tư thế quan sát từ xa kia, khiến Tần Mậu không hiểu rõ ý muốn của hắn.
Nhưng cậu nghĩ hai người bọn cậu như bây giờ rất tốt.
Cho nên cậu vẫn chưa từng để những cử động này của Khương Ngôn Mặc ở trong lòng, lại càng không phí tâm tư để suy đoán.
Coi như trôi qua nửa tháng bình yên, ngoài nữ đầu bếp và tài xế của Khương gia, Tần Mậu rất ít tiếp xúc với bên ngoài.
Vì vậy khi biết được Đường gia dự định tổ chức một bữa tiệc, công khai thừa nhận thân phận của Khương Thiển, Tần Mậu khiếp sợ đến nói không lên lời.
Khương Thiển là con riêng của cha Đường, nếu ông thừa nhận Khương Thiển, vậy có nghĩa là Khương Thiển có thể bước vào Đường thị.
Mà thân phận người thừa kế của Đường Phẩm Hạ sẽ bị đe dọa.
Nếu là như vậy, mẹ Đường và Đường nhị tỷ sao có thể chấp nhận được?
Đường Phẩm Hạ mới là con trai ruột của mẹ Đường!
Tần Mậu lập tức đi thăm dò, mới biết được là một tay cha Đường tổ chức bữa tiệc này.
Theo tuyên bố, cha Đường sẽ công khai đồng ý để Khương Thiển nhận tổ quy tông tại bữa tiệc.
Nhưng vì sao cha Đường phải làm vậy?
Biết rõ những người khác trong Đường gia đều sẽ không đồng ý, biết rõ như vậy sẽ làm tổn thương đến Đường Phẩm Hạ.
Hơn nữa… Tần Mậu nhớ rõ, kiếp trước Đường gia vẫn một mực không thừa nhận Khương Thiển.
Như vậy, vì sao kiếp này cha Đường lại thay đổi chủ ý?
Đột nhiên cậu nhớ ra, Khương Ngôn Mặc từng nói sẽ giải quyết chuyện của Khương gia và Đường gia, ngày đó cũng đã nói bên tai cậu, phải cho hắn chút thời gian.
Chẳng lẽ… Cha Đường đột nhiên muốn thừa nhận Khương Thiển, là do Khương Ngôn Mặc hòa giải?
Hay là Khương gia cũng tham dự vào toàn bộ kế hoạch…
Mà có lẽ… Cha Đường bị uy hiếp?
Dựa vào mức độ Khương Ngôn Mặc thương yêu Khương Thiển, hắn giúp Khương Thiển hoàn thành mong muốn nhận tổ quy tông cũng không phải là không có khả năng.
Tần Mậu cầm điện thoại, rất lâu sau mới gọi một cuộc điện thoại.