Tần Mậu phát hiện, kiếp này có rất nhiều chuyện không giống với kiếp trước.
Như thái độ của Khương Ngôn Mặc đối với cậu, hay bây giờ Đường nhị tỷ bình an ở bên Mĩ, hay… Khương Thiển nhận tổ quy tông.
Bữa tiệc do cha Đường tổ chức sẽ được sớm được tiến hành.
Trước đó, Đường đại tỷ gọi điện đến, uyển chuyển diễn đạt ý của cô.
Đường đại tỷ nói mấy ngày nay mẹ Đường và cha Đường đều phát sinh tranh chấp, nhưng cha Đường vẫn khăng khăng tổ chức bữa tiệc, điều này làm mẹ Đường rất đau lòng.
Cho nên cô không hi vọng Tần Mậu đến tham dự.
Mà ý của Đường đại tỷ chính là ý của mẹ Đường và Đường nhị tỷ.
Tần Mậu nghe ra tức giận trong giọng Đường đại tỷ, mặc dù cô đang hết sức kiềm chế.
Thật ra cho dù Đường đại tỷ không nói, Tần Mậu cũng không thể đi.
Cậu và Khương Thiển, mãi mãi không thể trở thành bạn bè, đừng nói đến là anh em.
Bởi vì liên quan đến mẹ Đường, cha Đường không thể tổ chức ở nhà, liền chọn một khách sạn dưới trướng Đường thị.
Ngày hôm đó, truyền thông gần như bao vây toàn bộ khách sạn.
Là do Khương Thiển vẫn xuất hiện với thân phận Khương ngũ thiếu gia, giờ lại đột nhiên biến thành Đường thiếu gia, khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Hơn nữa hành vi hãm hại Đường gia lần trước của cậu ta, càng làm quan hệ giữa cậu ta với Khương gia và Đường gia trở nên khó bề phân biệt.
Tất cả mọi người tò mò Khương Thiển nghĩ gì trong lòng.
Hôm sau, Tần Mậu đọc báo chí, hầu hết trang nhất đều là tin Khương Thiển nhận tổ quy tông.
Xem xong, rất lâu Tần Mậu cũng không có phản ứng.
Ngón tay cậu đặt trên tờ báo, nhíu mày suy tư.
Một lúc lâu sau, cậu lấy điện thoại gọi cho Khương Ngôn Mặc.
Nhưng bên kia đã tắt máy.
Giống như lần trước vậy.
Đột nhiên Tần Mậu cảm thấy có hơi lo lắng, cậu cầm áo khoác vắt trên ghế, đứng dậy đi ra ngoài.
Mới ra khỏi phòng làm việc, lại nhận được điện thoại của Vương Tập Ngật.
Vương Tập Ngật nói cho cậu biết, Khương Ngôn Mặc đi Vancouver rồi, hai ngày nữa sẽ về.
Tần Mậu trầm mặc, đứng ở giữa dòng người, đầu óc trống rỗng.
Gió cuối thu thổi qua vù vù, thổi bay cả cổ áo khoác của cậu.
Tần Mậu rùng mình, mờ mịt nhìn dòng ngựa xe như nước trên đường.
Vương Tập Ngật nghe thấy tiếng động, hỏi cậu: “Đang ở bên ngoài?”
Tần Mậu chậm rãi thu hồi suy nghĩ, “Ừ” một tiếng.
Vương Tập Ngật cười nói: “Ngôn Mặc đi được năm ngày rồi, chú ấy sợ cậu lo lắng, dặn tôi báo cho cậu. Nhưng hai ngày nay tôi bận nhiều việc nên quên luôn.”
“…”
Là hắn cố ý đúng không?
Tần Mậu thức thời mà không lên tiếng.
Vương Tập Ngật cười xấu xa: “Có phải rất lo lắng hay không?”
Tần Mậu: “…”
Vương Tập Ngật nói: “Cậu muốn biết, có phải Ngôn Mặc ở sau lưng giúp đỡ chuyện của Khương Thiển hay không?”
Tần Mậu siết chặt điện thoại.
Vương Tập Ngật hừ nói: “Đến bây giờ cậu vẫn không tin Ngôn Mặc? Cậu không thích hay không muốn gì, Ngôn Mặc cũng đã bao giờ cưỡng ép hay làm trái ý cậu chưa?”
Đốt ngón tay Tần Mậu trắng bệch, có lẽ là vì để hở ở bên ngoài, bị gió thu thổi thành như vậy.
Vương Tập Ngật thở dài: “Được rồi, có mấy lời tôi cũng không tiện nói nhiều, Ngôn Mặc về thì hỏi lại hắn đi.”
Tần Mậu nói: “… Được.”
Vương Tập Ngật lo lắng, lại dặn dò cậu: “Chuyện của Khương Thiển cậu đừng động đến, Ngôn Mặc không ở đây, không phải còn có chúng tôi? Cậu đừng ngốc đến tìm Khương Thiển, đụng đến cậu ta.”
Thấy Tần Mậu không lên tiếng trả lời, hắn cất cao giọng: “Có nghe không?”
“… Có.” Tần Mậu tắt máy, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên đường, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lúc này, cậu cũng không biết tâm tình của mình là gì.
Nhưng cậu vẫn nghe lời Vương Tập Ngật nói, hai ngày nay đều an phận đi làm, tan tầm.
Nữ đầu bếp và tài xế của Khương gia vẫn mỗi ngày đến giám sát cậu.
Hình như tài xế mang cho cậu bát thuốc khác.
Tần Mậu lặng lẽ dùng mắt nhìn tài xế, tài xế cười tủm tỉm giải thích: “Bác sĩ Từ nói một tháng đổi thuốc một lần.”
Tần Mậu liền ngừng hỏi.
Đột nhiên cậu cảm thấy, cứ sống yên ổn như vậy, cũng không có gì là không tốt.
Nhưng đáng tiếc, Tần Mậu không đi tìm Khương Thiển, Khương Thiển đã tự tìm đến cửa.
Hôm đó vào giờ cơm trưa, ở phòng nghỉ, nữ đầu bếp nữ trừng hai mắt, để Tần Mậu uống hết canh.
Tần Mậu bị tạo áp lực, im lặng uống hết một hơi.
Sau đó cậu nhận được điện thoại, nói có người tìm cậu.
Tần Mậu cảm thấy rất kinh ngạc, ở Giang thị ngoài Hồ Niệm Cảnh ra, cậu rất ít kết giao bạn bè.
Nhưng Hồ Niệm Cảnh tìm cậu, sẽ gọi thẳng cho cậu, đâu cần nhờ người gọi?
Cậu nghi ngờ chạy xuống đại sảnh, lại nhìn thấy Khương Thiển đang ngồi trên sofa, thẳng tắp nhìn cậu.
Tần Mậu dừng bước, bình tĩnh đi qua.
Khương Thiển đứng lên: “Tìm một nơi ngồi một chút?”
Tần Mậu suy nghĩ một chút, dẫn cậu ta lên phòng khách tầng một.
Sau khi Khương Thiển ngồi xuống, cười như không cười mà nhìn cậu: “Sợ tôi ăn sống anh à? Cũng không dám rời khỏi đây.”
Tần Mậu tốt tính nói: “Hôm nay sẽ tụt xuống 0 độ, tôi sợ lạnh.”
Khương Thiển đảo mắt nhìn cậu.
Tần Mậu thoải mái để cậu ta nhìn.
Khương Thiển bĩu môi: “Anh còn rất thông minh, lại có thể tra ra tôi.”
Cậu ta đang nói về chuyện Đường thị ngược đãi công nhân.
Tần Mậu cười cười: “Gặp may thôi.”
Khương Thiển cong khóe môi: “Cũng may nhờ anh tung bằng chứng, tôi mới có thể biết thời biết thế mà công khai thân thế của mình.”
… Thì ra là thế.
Chẳng trách lúc Tần Mậu gửi bằng chứng, sự thật được phơi bày, lập tức đã có người tiết lộ thân thế của Khương Thiển.
Khương Thiển vì vậy mà nhận được đồng cảm, sức chú ý của quần chúng cũng chuyển hướng sang mâu thuẫn Khương gia giữa Đường gia.
Mà lúc đó Tần Mậu còn nghi ngờ là Khương Ngôn Mặc đang giúp đỡ…
Không thể không nói, Khương Thiển người này, tâm tư kín đáo làm người khác phẫn nộ.
Đáy lòng Tần Mậu không dâng trào, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì ý cười.
Khương Thiển nhìn cậu một lúc, nói: “Anh thông minh như vậy nên tôi gấp rút đến lôi kéo anh.”
Tần Mậu như thằng ngốc mà nhìn cậu ta.
Khương Thiển cười rộ lên: “Anh không tin hả, tôi thấy hai chúng ta nhất định là có khả năng hợp tác.”
Tần Mậu cũng không nói gì, ngây người nhìn cậu ta.
Khương Thiển nói: “Anh biết tôi đã quay về Đường gia, nếu tôi cũng là con trai của Đường gia, vậy tôi cũng có quyền được thừa kế Đường thị.”
Tần Mậu vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng cậu ta.
Khương Thiển cười nói: “Anh quan hệ tốt với Đường nhị tỷ, tôi đây biết. Anh thương Đường Phẩm Hạ, tôi cũng biết.”
Tần Mậu gật đầu: “Vốn dĩ giữa chúng ta cũng không có gì để nói.”
Khương Thiển giơ ngón trỏ lên, lắc lắc: “Tôi lại nghĩ, chúng ta nên hợp tác.”
Tần Mậu nhướng mày.
Khương Thiển lười biếng dựa vào sofa: “Dù sao thì bất kể là Đường Phẩm Hạ thừa kế Đường thị, hay là tôi thừa kế tài sản, đối với anh mà nói không khác gì nhau.”
Tần Mậu cười: “Sao lại không khác nhau?”
Khương Thiển giương mắt nhìn cậu: “Anh chỉ là một đứa con nuôi.”
Tần Mậu như bừng tỉnh mà “A” một tiếng.
Khương Thiển nói: “Nhưng chính vì anh là con nuôi nhà họ Đường, không phải anh em ruột của Đường Phẩm Hạ, tôi mới đến tìm anh.”
Tần Mậu cảm thấy rất nực cười: “Tôi cũng chỉ là con nuôi trên danh nghĩa của Đường gia, ngay cả Đường gia có bao nhiêu sản nghiệp tôi cũng không biết, cậu vẫn không nên lôi kéo tôi, tôi không thể giúp được cái gì.”
Ánh mắt Khương Thiển đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Không, anh giúp được.”
Tần Mậu lấy làm ngạc nhiên: “Tôi đây lợi hại ở đâu?”
Khương Thiển cười lạnh: “Hóa ra anh còn biết giả ngu.”
Tần Mậu dứt khoát thu lại vẻ mặt, thản nhiên liếc cậu ta.
Khương Thiển đột nhiên cười nói: “Tần Mậu, anh nghĩ vì sao Đường San San lại đồng ý để anh qua lại với anh hai?”
Đường San San chính là Đường nhị tỷ.
Tần Mậu khẽ mím môi, làm như không nghe thấy cậu ta nói.
Khương Thiển chậm rãi cười: “Năm đó bọn họ đưa tôi đến Khương gia, không phải là muốn tôi giành được tín nhiệm của người nhà họ Khương? Đáng tiếc tôi không năng lực đó, bọn họ coi tôi như cái đinh trong mắt…” Cậu ta nhìn chằm chằm Tần Mậu, ánh mắt như từng chút chọc thủng mặt cậu: “Cũng là anh có bản lĩnh, vừa mới quay lại Giang thị, đã khiến anh hai mê mẩn.”
Tần Mậu đứng ở cạnh cửa, mặt không biến sắc đối diện với cậu ta.
Ánh mắt Khương Thiển có chút châm chọc: “Người nhà họ Đường sợ trả thù Khương gia, lại nghĩ cách lấy lòng Khương lão gia tử, nhưng ông không chấp nhận.”
Tần Mậu đoán được cậu ta muốn nói gì, cũng không muốn ngắt lời cậu ta.
Khương Thiển mỉm cười: “Không ngờ anh lại an ổn ở bên anh hai, đối với Đường San San mà nói, phải gọi là ‘đến tay lại chẳng tốn thời gian’.”
Tần Mậu dựa vào cánh cửa, trên mặt không chút sợ hãi.
Khương Thiển đứng lên, cười nói: “A, hình như tôi nói nhiều quá rồi, Tần tiên sinh, anh suy nghĩ cho kĩ một chút.”
Khi đi qua cửa, cậu ta khẽ cửa nói bên tai Tần Mậu: “Ít nhất tôi còn quang minh chính đại lợi dụng anh.”
Tần Mậu cũng hạ giọng: “Dựa vào cái gì để tôi tin cậu có thể thành công? Ở Đường thị, ngay cả gót chân cậu cũng chưa đứng vững.”
Khương Thiển nói: “Anh không cần phải lo lắng, mỏi mắt mong chờ là được.”
Tần Mậu không nói nữa, cho đến khi Khương Thiển đi rồi, cậu vẫn đứng tại chỗ, bất động rất lâu.
Hai ngày sau Khương Ngôn Mặc trở lại Giang thị.
Khi Tần Mậu biết hắn đã về là nhìn thấy trên báo của ngày hôm sau, trên trang nhất là tin tức Khương đại thiếu dẫn tình cũ về, chuẩn bị ly hôn với Vu Tần Lãng.
Bên cạnh còn có ảnh Khương đại thiếu và tình cũ ở sân bay, người đi cùng bọn họ chính là Khương Ngôn Mặc.
Hôm đó vừa đúng là lập đông.
Sau khi Khương Ngôn Mặc trở lại Giang thị, lại như mất tích.
Cho đến năm ngày sau, gần giờ tan tầm, tài xế mỗi ngày đến đón cậu, không chỉ mang theo thuốc, còn mang đến một người.
Khương Ngôn Mặc đứng ở cửa phòng nghỉ, cách vài bước nhìn Tần Mậu, ánh mắt sâu xa.
Tần Mậu ngẩn người tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng như nào.
Khương Ngôn Mặc cười với cậu: “Mau uống, uống xong chúng ta đi ăn cơm.”
Tần Mậu vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn mù mờ nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc nghiêng đầu liếc mắt nhìn tài xế một cái.
Tài xế hiểu ý mà cười, lúc đi ra ngoài thuận tay đóng cửa phòng nghỉ lại.
Khương Ngôn Mặc đi đến, tự tay mở bình giữ nhiệt, rót vào trong bát, đưa đến trước mặt Tần Mậu: “Ngoan.”
Tần Mậu giơ tay nhận, uống cạn một hơi.
Khương Ngôn Mặc đưa một cục đường cho cậu.
Bác sĩ Từ nói uống thuốc phải kết hợp thêm một cục đường thì hiệu quả mới tốt.
Khương Ngôn Mặc lau khóe môi cho cậu: “A Mậu, có thể về chưa?”
Trên mặt Tần Mậu vẫn không có bất cứ biểu tình gì, chỉ gật đầu.
Khương Ngôn Mặc không nhịn được nhếch khóe môi: “Được, chúng ta đi.”
Hai người đến Mặc quán.
Dọc đường đi Tần Mậu đều trầm mặc, hơi rũ mắt, không nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì trong lòng.
Khương Ngôn Mặc cũng không vội, cười nói chuyện phiếm với cậu, nói khi ở Vancouver tuyết rơi rất nhiều, người Vancouver rất nhiệt tình hiếu khách, Vancouver về đêm sẽ có ánh đèn neon lấp lánh càng làm ban đêm trở nên tĩnh mịch.
Tần Mậu im lặng lắng nghe, dần dần nghe đến xuất thần.
Khương Ngôn Mặc đều nhìn thấy, không khỏi khẽ cười, ôn nhu nói: “Bảo bối, nếu có cơ hội, em có muốn qua đó định cư hay không?”
Mi mắt Tần Mậu khẽ run, cuối cùng lại không trả lời.
Lúc Khương Ngôn Mặc đỗ xe, Tần Mậu xuống xe chờ hắn, đột nhiên thấy Khương tam thiếu đi ra từ bên trong.
Bên cạnh còn có một người đàn ông khác, nhìn qua khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi.
Kiếp trước Tần Mậu cũng không quen Khương tam thiếu, cậu ta quá bận rộn trong giới chính trị, rất ít khi về Khương trạch ăn cơm, số lần bọn họ gặp mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Kiếp này Tần Mậu cũng ít khi gặp được Khương tam thiếu.
Vì vậy cậu có hơi ngây người, không biết có nên đi lên chào hỏi hay không.
Hình như Khương tam thiếu cũng nhìn thấy cậu, đi về phía cậu.
May mà lúc này Khương Ngôn Mặc đã đỗ xe xong, đi đến bên cạnh cậu.
Nhìn đến em trai, Khương Ngôn Mặc có hơi ngạc nhiên, lại cười nói: “Nói xong với Lý ca rồi?”
Có lẽ Lý ca là người ở phía sau Khương tam thiếu.
Tần Mậu mới phát hiện, người đàn ông kia lại là đương gia của nhà họ Lý ở Giang thị.