Edit: Tuyết Y
“Ngươi sao lại thích đồ vật của nữ nhân như thế, thật là. Chưởng
quầy, vòng tay này bao nhiêu bạc?” Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển thực sự yêu
thích, ngược lại cảm thấy hứng thú mà hỏi một câu.
“Giá vòng ngọc Kê Huyết này trên thị trường là hai vạn năm ngàn
lượng, nếu Thế Tử Gia muốn, liền lấy số nguyên, hai vạn lượng là được
rồi.” Chưởng quầy vẻ mặt tươi cười nói.
Ôn Uyển nghe xong vứt cho một cái ánh mắt xem thường. Hai vạn lượng là tốt rồi, nghĩ hai vạn lượng là tảng đá sao.
“Loại vòng tay này không phải nên có một đôi sao? Đều nói chuyện tốt
thành đôi. Ngươi bây giờ bán một cái, nếu như mua tặng người khác, chẳng phải nguyền rủa người ta cô đơn lẻ loi sao, đó là điềm xấu đấy.” Ôn
Uyển cầm lấy vòng tay, cẩn thận đánh giá. Ở lỗ tai bên cạnh Đông Thanh
nói mấy câu, Đông Thanh kỳ quái hỏi .
Chưởng quầy sau khi nghe xong kinh ngạc nhìn thoáng qua Ôn Uyển, cười nói “Công tử thật có kiến thức, vòng tay này vốn là một đôi. Nhưng mà
bây giờ chỉ còn lại một cái, đợi người hữu duyên đến mua. Công tử vừa
vào tiểu điếm, liếc mắt liền nhìn thấy vòng tay này, cũng là người có
duyên. Như vậy, tiểu nhân tính người một vạn tám ngàn lượng.”
Ôn Uyển còn chưa nói, Yến Kỳ Hiên liền từ trong tay áo lấy ra ngân
phiếu. Ôn Uyển nhìn một chồng ngân phiếu, phía trên cùng chính là năm
trăm lượng, thì ngẩn người. Tên gia hỏa này, sao lại mang theo nhiều
ngân phiếu như vậy trên người, không sợ bị cướp bắt cóc sao?
Chưởng quầy kia muốn tiếp, thì bị Ôn Uyển chặn ngang lại. Đem vòng
tay trả lại, ở trước mặt chưởng quầy, hướng về phía Yến Kỳ Hiên lắc đầu: “Quá đắt.”
Giọng nói kia, đâm vào chưởng quầy đều nhíu chân mày.
Nói ra hai chữ này, Ôn Uyển thấy tất cả người bên cạnh đều không có
phản ứng, trong lòng thấp thỏm không yên thoáng một cái cũng không còn.
Hai chữ này, đúng là nàng tự nói. Không nghĩ tới, một hồi lâu thế nhưng
không ai phản ứng, làm hại nàng còn có chút lo lắng một trận. nhưng rất
nhanh nhìn bộ dạng mọi người, liền xóa đi cái băn khoăn này.
Yến Kỳ Hiên rất hào sảng mà hô : “Không có việc gì. Cái này xem như
là Gia tặng lễ vật cho ngươi. Mặc dù lễ vật ngươi muốn kỳ quái một chút, muốn đồ vật của nữ nhân. Bất quá, đều nói tặng quà đều tặng đồ hợp ý,
cầm lấy đi, Gia tặng cho ngươi làm lễ ra mắt. Nếu thiếu, ta nán lại gọi
Trường An lại mang tới thêm.” Yến Kỳ Hiên tính toán hối lộ Ôn Uyển một
chút, đợi lát nữa tên này có thể để cho hắn chuồn đi chơi. Đừng cho Phụ
Vương hắn biết.
Ôn Uyển vốn là muốn nói không cần, nhưng mà nghĩ lại: “Ngươi ngày thường mang theo nhiều bạc như vậy làm gì?”
“Ta cho ngươi biết, ngươi không nên nói cho Phụ Vương ta biết. Bạc
này cũng là Mẫu Phi lén nhét cho ta dùng đấy, Mẫu Phi ta chỉ sợ ta bên
ngoài không có bạc chơi không vui. Cục than a, cái này đều là thứ tốt,
có nó, có thể tùy tiện gọi cô nương xinh đẹp. Cũng có thể mời bằng hữu
đi rạp hát xem hí kịch, còn có thể đến sòng bạc chơi cả một ngày. Có cơ
hội, ta dẫn ngươi đi. Nhưng mà ngươi cũng không thể nói cho Phụ Vương
ta biết.” Yến Kỳ Hiên dương dương đắc ý nói.
Ôn Uyển kinh ngạc, khó trách có nhiều kẻ quần áo lụa là thích đi theo hắn như vậy. Nguyên lai là xe hắn như là người tiêu tiền như rác. Đông
Thanh ở một bên chế nhạo hỏi lại: “Ngươi biết đây là bao nhiêu bạc
không? Chỉ một cái vòng ngọc này, một vạn tám ngàn lượng bạc, có thể làm bao nhiêu chuyện sao?”
Yến Kỳ Hiên không quan tâm nói : “Bạc không phải là để xài sao, còn
có thể làm chuyện gì. Chưởng quầy, tính tiền, thiếu thì ký nợ cho ta,
chờ ngày mai đưa tới cho ngươi.”
Ôn Uyển không biết làm sao, trong lòng hiện lên nồng đậm quái dị.
Nhưng mà lại không có thừa hơi mà suy nghĩ, nàng đúng là thích vòng ngọc này, cũng có ý muốn. nhưng mà, nàng cũng không có thói quen bị người
làm thịt [ý là bị chém giá ấy].
Lập tức gật đầu với Đông Thanh : “Chưởng quầy, mặc dù Kê Huyết Ngọc
có tác dụng trừ tà nạp phúc, dưỡng nhan bài độc, cũng có cách nói là một tấc máu gà một tấc vàng. Nhưng mà vòng ngọc này của ngươi, cũng không
phải Kê Huyết Ngọc thượng phẩm, ngươi nhìn một cái, ngọc này cũng có
chút tỳ vết, ngươi nhìn nơi này, có một điểm nhỏ màu đen. Chỉ điểm đen
này, cũng là khiến cho nó bị hạ thấp một bậc. Còn có, người ta nói
chuyện tốt thành đôi, ngươi chỉ có một cái lẻ loi, dấu hiệu không tốt.
Một vạn tám, ngươi thật đúng là dám mở miệng, một vạn lượng ta còn chê
đắt. Ngươi khi dễ chúng ta không biết xem hàng đúng không?”
Chưởng quầy nhìn Đông Thanh, nói đâu ra đấy. Trong lòng lộp bộp một
cái, xem ra gặp được người trong nghề rồi. Trong lòng kinh ngạc, cái Thế Tử bao cỏ bình hoa không học vấn không nghề nghiệp này, lúc nào lại có gã sai vặt lợi hại như vậy rồi, lập tức cười làm lành nói: “Công tử
thật là có ánh mắt, nhưng đây đúng là loại ngọc thượng đẳng, trân phẩm
khó có. Người nếu thực sự thích, tiểu nhân liền bán cho người một vạn
năm ngàn lượng, người xem thế nào.”
Yến Kỳ Hiên cho dù lại không hiểu giá cả thị trường, một chút giảm xuống ba ngàn lượng, cũng là kinh ngạc nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển tay chuyển động vòng ngọc, cũng thực sự ưa thích: “Tám ngàn.” Chữ đơn giản, tự nàng có thể nói. Cho nên, cũng không cần Đông Thanh
làm thay.
“Vị tiểu gia này, tám ngàn lượng, cho dù là bán tiểu nhân cũng không được.” Chưởng quầy khuôn mặt khóc tang.
Yến Kỳ Hiên nhìn thoáng một cái giảm đi gần một nửa, cảm thấy rất có
lời. Vừa định mở miệng, bị một ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển ngăn lại. Thả đồ xuống chuẩn bị rời đi.
Chưởng quỹ kia cắn răng : “Còn xin hỏi, công tử tôn tính đại danh”
“Công tử nhà ta mua đồ, còn cần phải báo danh hào bản thân sao, hiện
tại trong cửa hàng này, còn có quy củ này sao.” Đông Thanh sắc mặt không vui.
Ôn Uyển buồn cười, xoay người liền muốn rời đi. Một tiểu nhị ở bên
cạnh bên tai hắn nói thầm hai câu, chưởng quỹ kia ánh mắt lập tức sáng
ngời.
“Công tử mời chậm đã, tám ngàn lượng, đúng là bán lỗ vốn. Bất quá,
không biết công tử đối với tranh vẽ có hiểu biết không. Chỗ này của tiểu nhân có một bức tranh, có mấy họa sĩ đều đánh giá qua, đều nói là đồ
thật. Nhưng mà trong lòng tiểu nhân có chút nghi ngờ, nếu công tử có khả năng giúp đỡ một lần, tiểu nhân liền bán vòng ngọc này cho người giá
tám ngàn lượng. Nếu không, ít nhất phải một vạn hai ngàn lượng.” Chưởng
quầy đây là lấy lui làm tiến. Nếu đã đồng ý, không đánh giá được thật
giả, thật đúng là không thể không biết xấi hổ mà trả giá nữa.
Ôn Uyển nhìn chưởng quầy kia, ngược lại có hứng thú. Còn có kinh
doanh thế này, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, lập tức gật đầu.
Chờ lấy ra bức tranh, Ôn Uyển vừa nhìn, ngược lại cũng giật mình một
hồi. Là một bức tranh vẽ cảnh tuyết, chỉ thấy bức họa này núi non hùng
hồn, thế tráng hùng cường [khí thế to lớn oai phong mạnh mẽ],
đặt bút lão luyện cứng rắn, núi non có thần, cùng Tuyết hòa hợp, đem
cảnh tượng Bắc Quốc miêu tả vào tranh sinh động tỉ mỉ, tráng lệ duy mỹ
đến trình độ cao nhất của cảnh vật.
Ôn Uyển cẩn thận tham quan sát một phen, không thể không tán thưởng một tiếng.
“Công tử, tranh này thế nào? Công tử có thể cho một cái đánh giá” chưởng quầy nửa là cười, nửa là hỏi.
“Muốn công tử nhà ta đánh giá bức tranh cũng không phải là không thể, bất quá vòng ngọc Kê Huyết kia, lại phải giảm giá thêm, năm ngàn lượng. Năm ngàn lượng mà nói, công tử nhà ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi yên
tâm, cái giá này tuyệt đối đáng giá, ngươi sẽ không hối hận. ” Ôn Uyển
đương nhiên biết, vòng ngọc này giá thị trường phải trên dưới một vạn
lượng. ”
Chưởng quầy nhìn Ôn Uyển bộ dạng vẻ mặt tự tin, cắn răng : “Được, chỉ cần có thể phê bình ra được tử xấu yểm mão [điều không tốt ẩn bên trong không ai thấy được], năm ngàn lượng, ta lỗ vốn lớn cũng bán”
“Bức tranh, đúng là bức tranh tốt. Mô phỏng được, gần như có thể dùng giả tráo thật. Trình độ người mô phỏng bức tranh này, cũng nên là đạt
đến mức đăng phong tạo cực [đạt tới đỉnh cao].” Ôn Uyển đưa lưng về phía mọi người, tỉ mỉ nhìn cả buổi, cười phê bình.
“Mô phỏng, Giang công tử có phải nghĩ sai rồi hay không? Đây đúng là
chính phẩm, nhiều đại họa sư đều giám định qua, đều thừa nhận nhất định
là chính phẩm của Phạm Khoan, Giang công tử, lời này cũng không thể nói
lung tung” chưởng quầy kia vừa hoảng lại vừa sợ, trong lòng lại có một
tia vui mừng không nhận ra được. Nhưng trên mặt có nồng đậm hoài nghi,
tranh này vẫn là mấy ngày trước để ở chỗ này, lúc ấy trong lòng hắn nghi hoặc, không dám hạ xác định, mấy ngày nay còn mời vài vị Đại họa sư
giám định và thưởng thức qua.
“Công tử nhà ta chính là kỳ tài ngút trời. Tác phẩm nổi tiếng nhất
của Phạm Khoan《 Tuyết Cảnh Hàn Lâm đồ 》, được người đời sau vinh xưng là thiên thượng thần phẩm [tuyện tác trên trời], công tử nhà ta như thế nào lại nhận sai. Là thật hay giả, công tử nhà ta há có thể mở
miệng nói loạn. Nếu chưởng quỹ đã không tin, cần gì phải hỏi công tử nhà ta đây. Chưởng quầy không phải là muốn quỵt nợ chứ? ” Đông Thanh cười
lạnh một tiếng.
“Công tử đã nói nó là giả, vậy còn xin trình bày một chút. Người rốt
cuộc là từ chỗ nào thấy không đúng, mà nói tranh này là giả .” Chưởng
quỹ trong lòng vui mừng, lại vừa có chút mong mỏi.
“Dựa vào cái gì?” Ôn Uyển tự tiếu phi tiếu [như cười mà không cười ] nhìn chưởng quầy. Nàng hiện tại không thể nói quá nhiều, nếu không dễ dàng dẫn tới người khác hoài nghi.
“Chỉ cần công tử có thể nói cho chúng ta biết, người từ đâu nhìn ra
được bức tranh này là giả, Kê Huyết Ngọc này, ta lớn mật làm chủ, bốn
ngàn lượng, bán cho công tử” chưởng quầy gân xanh đều muốn nổi lên. Cắn
răng đưa ra một giá.
Ôn Uyển liền trả giá “Ba ngàn.”
Chưởng quầy nắm tay, qua hơn nửa ngày, liền khẽ gật đầu.
Ôn Uyển nghe xong ngược lại cười ra tiếng, có ý tứ : “Tranh này đúng
là được cao thủ mô phỏng, cùng bức tranh thật thật đúng là nhìn không ra khác biệt. Nhưng là, lại có một điểm yếu chết người. Ngươi xem giấy
này, có phần hơi vàng. Thoạt nhìn, dường như là niên đại đã lâu [tồn tại lâu rồi ] mới biến thành dạng này. Thế nhưng ngươi cẩn thận nhìn kỹ xem, không
khó để phát hiện, đây căn bản không phải là giấy Tuyên Thành chính cống
triều Tống. Ngươi nếu không tin, tìm người giám định một chút sẽ biết.”
Nói hồi nửa ngày, một chữ đáng giá cũng không có.
Chưởng quầy chính là vẻ mặt không tin, Đông Thanh cười nói: “Ngươi
yên tâm đi, công tử nhà ta sẽ không lừa gạt ngươi. Nếu như ngươi mời Họa tiên bậc thầy Tống tiên sinh tới bình luận, nếu Tống tiên sinh nhận
định tranh này là thật, vòng tay Kê Huyết Ngọc này, công tử nhà ta nói
không chỉ hai tay dâng trả, còn bồi thường thêm một vạn lượng bạc cho
ngươi. Vòng tay này giá cả cũng chừng trên dưới tám ngàn lượng. Nếu như
đưa lại các ngươi một vạn lượng, các ngươi vẫn được lợi không phải sao.
Công tử nhà ta hiện ở trong Thuần Vương phủ, sẽ không chạy mất. Nếu
không tin ta, ngươi cũng phải tin tưởng Thế Tử Thuần Vương Phủ, hắn có
thể làm chứng cho ta.”
“Không phải chỉ một vạn lượng bạc, có gì mà phải trốn, cũng quá xem
thường người rồi. Nếu thật sự là hắn sai, lại tìm không ra hắn, ngươi cứ đến tìm ta. Ta bảo đảm cho hắn.” Yến Kỳ Hiên hào sảng mà hô, lại cho
chưởng quầy một ánh mắt xem thường, Ôn Uyển đếm ba ngàn lượng ngân phiếu đưa cho hắn, còn dư lại hai tờ năm ngàn lượng bỏ vào trong tay áo chính mình. Tùy tùng bên cạnh Yến Kỳ Hiên, Trường Thuận nâng hộp gấm rất vui
vẻ mà rời đi.
Chưởng quầy ngơ ngác nhìn đưa tiễn hai người.
“Cục than a, ngươi nói thật, hay là nói hưu nói vượn.” Yến Kỳ Hiên ra khỏi cửa hiệu đến một chỗ rẽ hưng phấn mà hỏi. Hắn vẫn là lần đầu tiên
gặp phải chuyện như thế, nên cảm giác vô cùng mới mẻ đây.
“Người cho rằng công tử nhà ta ngu ngốc giống Thế Tử Gia người a, lời này cũng có thể nói lung tung, sau này công tử nhà chúng ta không cần
lăn lộn trong kinh thành nữa? Cho dù sau này không muốn lăn lộn, công tử nhà ta cũng không thừa một vạn bạc mang cho người khác đâu! Ngươi cho
công tử nhà ta là Thế Tử Gia người sao, chỉ toàn làm chuyện xem tiền
như rác.” Đông Thanh rất khinh thường việc Yến Kỳ Hiên hoài nghi trình
độ chuyên môn của chủ tử nàng.
Yến Kỳ Hiên bị một gã sai vặt cười nhạo, rất tức giận. Nhưng nhìn bọn họ nói một lời lại một lời, lại không biết phản bác như thế nào. Nếu
bình thường, hắn nhất định trả lời lại một cách mỉa mai. Nhưng mà mới
vừa rồi hắn thật sự phát hiện, Cục than này thật là lợi hại. Ngày thường không hiển sơn không hiển thủy [không lộ núi không lộ nước : ý nói ngày thường không phát hiện ra có gì nổi bật], nói đến vòng ngọc kia, một bộ thì đúng một bộ. Ngay cả nói đến bức
tranh, cứ thế đem kiến thức rộng lớn dọa đến chưởng quầy người ta u mê
ngơ ngác. Đồ vật hai vạn lượng mua với giá ba ngàn lượng.
“Sư phụ a, một đứa con nít, ăn nói bừa bãi. Sao có thể nghĩ là thật
đây, người như thế nào lại tin hắn đây! Lần này, vòng tay Kê Huyết Ngọc
này, có thể thua lỗ sáu ngàn lượng bạc.” mang theo học đồ, lo lắng mà đi vòng vòng. Chuyện hôm nay nếu không phải khiến cho hai người quá mức
kinh sợ, thì họ đã sớm đi ra ngoài tìm chứng cớ rồi.
“Tranh này nếu là thật, đáng giá ít nhất phải bốn vạn lượng bạc.
Ngươi cảm thấy lỗ sáu ngàn lượng mua cái bảo hiểm, hay đánh cuộc mất đi
bốn vạn lượng là đáng. Lại nói, nếu đánh giá đây là giả, vậy chúng ta
cũng đã kiếm được một vạn lượng bạc rồi. Mau đem chuyện này nói cho
Thiếu Đông Gia, để cho người đi mời Tống đại gia tới giám định.” Chưởng
quầy cũng là một người có quyết đoán.
Hai người tiếp tục đi dạo, Ôn Uyển lại mua rất nhiều, Đông Thanh cùng người bán hàng rong trả giá đến bất diệc nhạc hồ, Ôn Uyển ở bên cạnh
vui tươi hớn hở mà nhìn. Thật ra thì Ôn Uyển mua, đều là một số món đồ
chơi nhỏ, một ít món đồ chơi nhỏ thú vị trước kia chưa từng thấy.
Yến Kỳ Hiên cảm thấy rất mất mặt, đều không cùng nàng đi vào. Chờ
nhìn bên cạnh mấy tùy tùng bao lớn bao nhỏ: “Ta nói ngươi có phải nữ
nhân hay không, ở đâu có nam nhân thích mua đồ như vậy.”
Ôn Uyển cho hắn một cái ót. Tiếp tục đi dạo, đi dạo mệt mỏi, nhưng mà ở đây cách Cẩm Tú Lâu lại rất xa. Đoàn người đi đến mức đói bụng, Ôn
Uyển tùy tiện vào một cái quán ăn.
“Cửa tiệm này như thế nào lại rách rưới như vậy, làm ra được thứ gì
có thể ăn sao?” Yến Kỳ Hiên không vui. Bên cạnh một ít khách khứa
ngoảnh đầu lại chăm chăm nhìn hắn.
Ôn Uyển không để ý tới hắn, muốn hai bàn, tự mình gọi thức ăn. Cửa
tiệm này nhìn tầm thường, bất quá với thức ăn mà nói, mùi vị cũng không
tệ lắm.
“Không nghĩ tới, cửa tiệm này nhìn rách rưới, đồ ăn cũng không tệ
lắm.” Yến Kỳ Hiên sau khi ăn xong lầm bầm một câu. Ôn Uyển nghe cười
không ngừng. Ở nơi này thức ăn không tệ, là vì đại gia ngươi quá đói
rồi. Nếu không, khẳng định nói thức ăn này cho heo chó ăn.
Chờ thời điểm tính tiền, mọi người trợn tròn mắt. Tất cả bạc đều xài
hết rồi. Tiểu nhị thoáng cái liền trở mặt : “Nhìn các ngươi khẩu khí thì lớn, ăn mặc cũng dạng chó hình người, không ngờ muốn ăn cơm chùa
sao?”
Yến Kỳ Hiên nghe vô cùng tức giận, một cước đem người đạp té xuống
đất “Ngươi nói một chút ai giống chó, dám nói Gia như vậy, ngươi chán
sống, muốn chết sao.”
Tiểu nhị kêu khóc: “Ăn cơm không trả tiền còn đánh người, thiên hạ này không có vương pháp rồi.”
Yến Kỳ Hiên lúc này hung tợn mà la : “Gia ta nói không trả tiền sao? Đồ mắt chó đui mù.”
Lúc này chưởng quầy cuống quít chạy đến, hỏi chân tướng rõ ràng, cúi đầu cung thanh [thanh âm cung kính] nói: “Vị gia này xin bớt giận, cháu trai của ta vừa mới ở nông thôn
đến, cái gì cũng đều không hiểu. Không biết nói chuyện, va chạm quý
nhân, kính xin quý nhân thứ lỗi. Mấy vị Gia, các người nhổ sợi lông cũng đều to hơn bắp đùi của chúng ta, chúng ta đây là buôn bán nhỏ. Thật sự
không thể cho mấy vị thiếu nợ đâu! Kính xin vị gia này thứ lỗi, cháu
trai lão còn phải dựa vào cửa tiệm nhỏ này để nuôi sống gia đình. Van
xin mấy vị gia.”
Yến Kỳ Hiên thấy người có người mặt cười nghênh đón, cũng không thể
xuất thủ nữa, rắc rối rồi, suy nghĩ một chút, lấy kiện trang sức Dương
Chi Ngọc treo bên hông: ” Bạc chúng ta mang theo đều tiêu hết rồi, cái
này coi như là tiền cơm của chúng ta. Ngươi xem, được không?”
Lão bản kia mắt trừng thật to, vui mừng đều giấu không được: ” Đáng giá, đáng giá.” Hai tay muốn đón lấy khối ngọc bội kia.