Ôn Uyển một tay đem khối ngọc bội kia cướp lại, khinh bỉ Yến Kỳ Hiên. Yến Kỳ Hiên không quan tâm, rất hào phóng nói: “ Có thể trả tiền là
được, không có lại trở về lấy một khối đeo vào là được, trong nhà có rất nhiều cái này!”
Đông Thanh ở một bên dùng ngữ khí của Ôn Uyển tức giận mắng: “Ngươi
tên ngu ngốc này, khối trang sức này của ngươi, mua hơn mười cái cửa
hàng như vậy của hắn cũng còn thừa, ngươi nhiều tiền không có nơi xài,
đều cho ta đi!”
Yến Kỳ Hiên khinh thường nói: ” Ta muốn cửa hàng rách nát này của bọn họ là cái gì, hơn nữa loại đồ nhỏ nhặt này, trong nhà có rất nhiều,
không thiếu một cái như vậy. Đi thôi, không phải chỉ là một thứ nhỏ
nhặt, ngươi cần gì như vậy. Ngươi muốn, ngày mai ta tặng một trăm tám
mươi khối cho ngươi.”
Ôn Uyển xem nói với hắn không thông, mặc kệ hắn, ném một khối bạc vụn ở trên bàn, đem vật trang sức của hắn để vào tay áo chính mình, tự mình đi ra ngoài.
Yến Kỳ Hiên nhìn ngao ngao gọi: ” Ngươi có bạc làm sao không nói sớm.”
Ôn Uyển không chút nào che giấu khinh bỉ của bản thân: “Ngu ngốc.”
“Ngươi lại dám mắng ta ngu ngốc, ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi. Ngươi
nếu dám mắng, ta đánh chết ngươi.” Yến Kỳ Hiên hổn hển lớn tiếng la hét.
Đông Thanh trả lời lại một cách mỉa mai không phải ngu ngốc thì là
cái gì, quả thực chính là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc cộng thêm đần độn.
Yến Kỳ Hiên giận đến quát lên như sấm, rồi lại không dám thật động thủ
đánh Ôn Uyển. Nếu như Phụ Vương biết hắn đánh cục than này, khẳng định
bị nhốt lại, diện bích tư quá. Hắn đã mấy lần bị bắt thậm chí bị nhốt
lại, hắn coi như từ đó nhìn ra môn đạo [thấy được hậu quả]. Phụ
Vương rất coi trọng cái tên Cục than này, mặc dù hắn không biết là vì
cái gì. Yến Kỳ Hiên vừa về tới Vương Phủ, chính mình sinh hờn dỗi bỏ đi.
Ôn Uyển thì nhìn vòng tay Kê Huyết Ngọc, hân hoan vui vẻ. Không nghĩ
tới mua được đồ tốt như vậy, thứ tốt như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu. Trở lại trong phòng, không có những người khác, liền đeo vào cổ
tay, hơi rộng chút, chờ sau này lớn một tí, là có thể mang ra ngoài khoe khoang khoe khoang rồi. Băng Dao nhìn cái bộ dạng hài tử kia của nàng,
không khỏi bật cười.
Sau khi Ôn Uyển ngắm xong rồi, tiếp tục cùng Đông Thanh học tập Phúc
Ngữ. Chỉ biết mấy chữ, thật không thuận tiện. Hơn nữa, tiếng nói hai
người, cũng có phần khác biệt. Cũng may Đông Thanh trình độ phi phàm, có thể xuôi theo âm thanh phúc ngữ của nàng. Bằng không, đã sớm bị lộ rồi. Mặc dù như thế, nàng cũng là có thể ít mở miệng liền ít mở miệng đi.
Nói đúng ra, căn bản là không mở miệng.
Đáng tiếc, cái này học cũng không được tốt. Đông Thanh nhìn bộ dạng
Ôn Uyển: “Công tử, thực ra thì người đã rất lợi hại rồi. Nô tỳ học rất
nhiều năm mới có được trình độ hiện tại đấy!.” Ôn Uyển cũng không nghe
nàng an ủi, một mình nhốt trong thư phòng, đến khuya mới trở về phòng
ngủ.
“Bức tranh kia thực sự là giả sao? Cháu thật sự có thể giám thưởng [giám định và thưởng thức] ra được.” Thuần Vương nhận được tin tức, vội vã mà tới hỏi Ôn Uyển. Ôn
Uyển nhẹ gật đầu, ngược lại nghi hoặc nhìn qua. Một chút chuyện nhỏ như
vậy cũng đáng khiến cậu ngạc nhiên như vậy, còn đến mức như thế!
“Chuyện này, người trong nghề cũng ồn ào đến sôi sùng sục lên, cháu
thật giỏi. Tứ Bảo Trai là cửa hàng đồ cổ nổi danh nhất trong kinh thành. Thiếu đông gia của bọn họ An Nam Thế Tử nghe được lời của con, thỉnh ba vị đại họa sư cùng nhau giám định, ba vị đều nói là bức tranh thật.
Người ta còn có ý định mang bức họa kia làm trấn điếm chi bảo, cháu liền đợi để bồi thường một vạn lượng bạc đi.” Thuần Vương lần đầu tiên thấy
Ôn Uyển làm ăn lỗ vốn như vậy, nhìn có chút hả hê rồi. Cho tới bây giờ
hắn còn chưa từng thấy Ôn Uyển làm ăn lỗ vốn nha.
“Cậu phải thất vọng rồi, bức họa kia xác thực là mô phỏng lại đấy.
Bức tranh thật trước đây cháu đã thấy rồi, nó ở trong bảo khố của ông
ngoại hoàng đế đó.” Nàng cũng không có bản lãnh lớn như vậy để phát hiện bức tranh kia là giả, tranh kia được vẽ tốt như vậy, muốn cho nàng giám định mà nói cũng giám định không ra. Chẳng qua rất đúng lúc là, Ôn Uyển vừa vặn ở trong tư khố của hoàng đế, nhìn thấy qua 《 Tuyết Cảnh Hàn Lâm Đồ 》. Ở trong tư khố của Hoàng thượng vậy khẳng định là bút tích thực
rồi, chẳng lẽ còn có người dám liều lĩnh phạm tội khi quân lừa gạt
hoàng đế, đây chính là tội tru di cửu tộc đấy. Cho nên, bức tranh kia
tất nhiên là giả rồi. Căn cứ vào chỗ này, nên nàng bịa ra một cái cớ.
Dĩ nhiên, nếu thực sự bức tranh của Hoàng Đế là giả, nàng liền tự
nhận xui xẻo. Bất quá cái loại xác suất này, căn bản là không có.
“A. Ha ha, ha ha, khó trách con trảm đinh tiệt thiết [chém đinh chặt sắt : chắc chắn như đinh đóng cột] như vậy. Như vậy xem ra, Tứ Bảo Trai vận khí cũng tốt, vừa vặn đụng
phải con, ha ha, vận khí của con cũng không tệ. Bỗng dưng được một vòng
tay Kê Huyết Ngọc. Nhưng mà, con cũng quá thua lỗ. Cần phải bắt chẹt
nhiều thêm một chút gì đó mới tốt a! Bức tranh kia trị giá vài vạn lượng bạc đấy.” Ban đầu Thuần Vương cũng ôm thái độ hoài nghi, Ôn Uyển khi
nào đối với tranh vẽ lại có trình độ giám thưởng cao như vậy rồi. Chờ
nghe được ba vị Đại họa sư đều đánh giá là thật, hắn càng thêm hoài nghi Ôn Uyển nói hưu nói vượn.
Nhưng nếu ở trong bảo khố của Hoàng Đế thấy qua chính phẩm, nói vậy
thì khác. Đồ vật trong bảo khố của Hoàng đế, làm sao có thể truyền ra
ngoài đây! Về phần nói đồ vật trong bảo khố của hoàng đế, có thể là hàng giả, cái này, hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ qua. Bởi vì, đó là
chuyện không thể nào.
“Có điều cho dù bức tranh kia là giả. Nhưng bức tranh đó cũng là một
bộ tranh tốt khó có được, nếu đánh giá, cũng phải là thượng phẩm.” Điểm
này Ôn Uyển cũng không có khoa trương, đúng là một bộ tranh tốt.
“Chuyện ngày hôm nay, ta đều nghe nói. Sau này, liền cho Kỳ Hiên đi
theo cháu. Hy vọng cháu có thể để tâm giúp đỡ, mang theo tiểu tử ngốc
này. Đừng để cho hắn bị người bán còn giúp người kiếm tiền.” Thuần Vương ôn tồn cùng Ôn Uyển nói. Mấy ngày nay hắn xem như nhìn ra được, nếu như hắn không cùng Ôn Uyển nói rõ chuyện này, Ôn Uyển căn bản là mặc kệ
tiểu tử thúi kia nhà hắn. Cho nên, vẫn phải chủ động cùng nàng nói.
Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi, liền chuẩn bị đẩy đi chuyện phí sức
không có kết quả này. Nhưng nghĩ tới ăn nhà người ta mặc nhà người ta,
trực tiếp thoái thác như vậy, có chút không nể tình.
Chẳng qua nhìn bộ dạng Thuần Vương, ánh mắt Ôn Uyển lóe lóe, trong
lòng chợt bừng tỉnh. Nàng từ đầu liền nghi ngờ Thuần Vương có mục đích
riêng. Chẳng qua là sau khi phân tích cảm thấy hẳn không có bất lợi đối
với nàng, mới một mực không lên tiếng. Về phần tại sao lại nghi ngờ, mặc dù nàng cùng Thuần Vương quan hệ không tệ. Nhưng Thuần Vương cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, lúc nào lại nhiệt tâm như vậy. Thì ra là, ở nơi này chờ nàng đây! Nàng còn nhớ, cậu Trịnh Vương giao lại hai phần
năm cổ phần Minh Nguyệt sơn trang. Bây giờ nhớ lại, cho dù cậu Trịnh
Vương không đưa ra điều kiện này, hắn cũng sẽ đồng ý. Nói như vậy, nàng
cùng cậu Trịnh Vương đều bị tổn thất nặng rồi.
Thuần Vương vừa nhìn ánh mắt Ôn Uyển loạn chuyển, liền đoán hẳn là
nàng biết được đại khái rồi. Trong lòng kêu khổ, đây không phải là nhân
tiểu quỷ đại [ý chỉ người nhỏ nhưng quá tinh ranh], cũng phải thành tinh thành quái a! Hắn thật là buồn bực khắp nơi a, đoán chừng lần này, không dễ dàng qua cửa như thế!
Quả nhiên, Ôn Uyển nghe xong, liền viết trên giấy : ” Cậu Trịnh Vương để người dạy cháu, người liền thu của cậu Trịnh Vương hai phần năm cổ
phần Minh Nguyệt sơn trang . Cháu đây dạy dỗ nhi tử quần là áo lượt kia
của người, cần cho bao nhiêu thù lao. Cháu thì chẳng qua là không hiểu
được làm một người hoàng tộc tôn quý như thế nào thôi. Nhưng nhi tử của
người lại là cái quần là áo lượt bại gia. Bảng giá này, cần hảo hảo tính toán. Cũng không thể trả thấp, trả thấp không làm.”
Thuần Vương thấy thế, suy nghĩ một chút nói: ” Vậy được, cậu đem trả
lại cổ phần của Trịnh vương. Cháu không phải thích nhất Ôn Tuyền thôn
trang sao? Cậu sẽ đem hai phần cổ phần Ôn Tuyền thôn trang trả lại cho
cháu luôn. Cậu dạy cháu, không tính tiền, cháu xem như vậy được không ?”
Ôn Uyển vô cùng dứt khoát lắc đầu.
Thuần Vương hạ xuống sắc mặt khó coi: “Ôn Uyển, làm người không thể
vong ân phụ nghĩa a! Nếu không phải có ta, cháu bây giờ khẳng định còn
đang cùng Hiền phi đấu đấy? Ta cũng biết cháu không thích tranh đấu, lại nói tiếp vẫn là công lao của ta. Hiện tại ta bảo cháu dạy cháu của ta
một chút, cũng không phải khiến cháu chịu thiệt. Như thế cũng không
được, cũng quá không hợp lẽ thường rồi. Nếu không thế này, ta sau này
đem những thứ ta biết đều dạy cho cháu.”
Thấy Ôn Uyển vẫn là không nói lời nào, Thuần Vương trong lòng kêu
khổ, cái nha đầu chết tiệt này, chính là quỷ hút máu a. Để cho nàng ra
tay, thật đúng là phải chuẩn bị chảy máu thật nhiều. Bất quá, Ôn Uyển
càng có thái độ như vậy, trong lòng hắn ngược lại càng có hi vọng :
“Cùng lắm thì, ta đem hai phần cổ phần của Minh Nguyệt sơn trong tay cho cháu. Hẳn là được rồi a!” So với nhi tử, Minh Nguyệt sơn trang tính là
cái gì.
Ôn Uyển vẫn là lắc đầu.
Thuần Vương lúc này sắp hộc máu “Vậy ngươi nói, ngươi rốt cuộc như
thế nào mới có thể đồng ý ta. Chỉ cần ngươi nói ra, ta có thể làm được
nhất định đồng ý ngươi.”
Ôn Uyển nghe được Thuần Vương nói như vậy, lúc này mới lộ ra một vẻ
mặt khoan khoái . Thấy vậy Thuần Vương buồn bực sắp chết rồi, cái nha
đầu chết tiệt này, thật ác độc mà. Chỉ hy vọng không nên quá quá đáng.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng Thuần Vương, ngược lại nở nụ cười. Cái tính toán này, nàng thật không nghĩ tới vậy mà lại muốn nàng dạy Yến Kỳ Hiên tên
quần là áo lượt này.
Ôn Uyển đề bút viết : “Cháu không cần cổ phần Minh Nguyệt sơn trang của cậu. Cháu muốn cậu giúp cháu một việc gấp.”
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển, mặt lộ vẻ cảnh giác : “Hỗ trợ cái gì? Cũng không nên là chuyện ta không thể làm.”
Ôn Uyển cười lắc đầu, ý là không khó. Thuần Vương chần chờ một chút
nói : “Ngươi nói, nếu như ta có thể làm được, ta sẽ suy nghĩ .”
Ôn Uyển cười viết : “Cháu muốn biết, thế lực của Triệu vương to lớn
bao nhiêu, trợ thủ đắc lực dưới tay hắn là ai? Trách nhiệm của những
người này, thế lực phân bố, thành viên trong nhà, tài liệu chi tiết liên quan đến những người này. Cháu đều muốn.”
Thuần Vương phòng bị mà nhìn nàng nói “Cháu muốn những thứ này làm gì?”
Ôn Uyển tiếp tục viết “Cháu đã liên tiếp hai lần bị mưu hại, nếu
không phải vận khí cháu tốt tránh được, sớm đã chết trong tay bọn hắn
rồi. Cũng không thể cứ như vậy luôn luôn để cho bọn họ sát hại, mà cháu
cũng không làm gì a?”
Thuần Vương mắt trợn tròn “Cháu, đây mới là nguyên nhân cháu thực sự muốn ra khỏi hoàng cung đến vương phủ .”
Ôn Uyển nhún nhún vai, ý tứ người muốn cho là như thế cháu cũng không có biện pháp phản bác.
Thuần Vương rất hoài nghi nhìn Ôn Uyển nói ” Nói như vậy, vậy chuyện
cháu trốn đến thôn trang, ở trong phủ Trịnh Vương bị ủy khuất kia, cháu bày tỏ với ta , tất cả đều là giả. Thật sự cháu đã sớm lên kế hoạch,
muốn đối phó Triệu Vương? Cũng cố ý sử dụng tốt chiêu này, lấy lui làm
tiến.” Nếu quả thật là như vậy, đứa bé này, cũng quá đáng sợ.
Ôn Uyển liếc hắn một cái, viết “Cháu nếu lợi hại như vậy, cháu còn
phải ngốc ở nơi này sao? Cháu cũng là bị bức đến mức không có biện pháp, mới không thể không trốn ra. Tính ra, đề nghị của người, đối với cháu
cũng là đúng lúc. Bằng không, cháu hiện tại còn ngốc trong hoàng cung
rồi, làm sao có cuộc sống tiêu dao như hiện tại.”
Thuần Vương thấy Ôn Uyển viết, thì buông lỏng một hơi, còn may, bằng
không, quá kinh hãi rồi. Tuổi còn nhỏ, nếu thật sự trù tính như vậy, vậy hắn khẳng định là chịu không nổi rồi. Bất quá, rất nhanh Thuần Vương
nghi ngờ hỏi : “Cháu muốn những thứ này, tìm Trịnh vương đòi là được. Vì cái gì muốn tìm ta? Ta không tham dự vào, bất kể ai làm hoàng đế, đối
với Thuần Vương Phủ ta mà nói, cũng không khác nhau.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cậu yên tâm, cháu chỉ muốn những tư liệu chi tiết
này, muốn hiểu một chút, cũng không muốn làm gì. Càng không muốn người
giúp cháu cái gì. Nếu như người có thể đồng ý với cháu, cháu cũng đồng ý với người, trong vòng một năm, tuyệt đối giúp người thay đổi tính tình
của Yến Kỳ Hiên. Những cái khác cháu không dám nói, nhưng thay đổi tính
tình quần là áo lượt bại gia của hắn điểm này cháu có thể cam đoan.”
Thuần Vương trầm mặc một hồi lâu nói ” Cháu muốn những thứ này, chỉ
cần một câu nói, Trịnh vương sẽ cho đưa cho cháu. Vì sao cháu tìm tới
ta, mà không phải trực tiếp hướng Trịnh vương đòi?” Nếu không muốn kéo
hắn xuống nước, thế thì có thể suy nghĩ.
Ôn Uyển không trả lời, chẳng qua là tiếp tục viết “Chuyện này, chỉ có thể có cháu và một mình cậu biết. Ngay cả phụ tá của người cũng không
thể nói. Để tránh khả năng tin tức bị lộ, người cũng không cần vội vả đi thu thập. Cháu đây cũng không phải bỗng chốc lại đòi tất cả tài liệu,
chỉ cần trong vòng một năm là được. Điều kiện tiên quyết là, người nhất
định phải giữ bí mật, không thể để cho bất luận kẻ nào biết cháu thu
thập những tài liệu này. Nếu như người có thể làm được, cháu cũng sẽ
đồng ý người, bảo đảm đem tâm bệnh của người loại bỏ.”
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển, mặt lộ vẻ nghi hoặc. Đứa nhỏ này làm việc,
thật đúng là kỳ quái. Một sự việc đơn giản như vậy, làm gì lại muốn đi
một vòng lớn như vậy. Nhưng chẳng qua là thu thập tin tức, hơn nữa những tin tức này hắn cũng có 60% , lo liệu cũng không khó. Đã ở kinh thành,
lại là Thiết mũ thân vương, nhất định là có mạng lưới tin tức của mình
rồi. Chỉ cần không liên quan đến điểm mấu chốt, thì không có gì do dự :
“Tốt, cậu đồng ý cháu. Nhưng cháu cũng phải làm được chuyện cháu đã đồng ý ta.”
Ôn Uyển gật đầu. Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Ôn Uyển biết rõ Yến Kỳ
Hiên thoạt nhìn dường như hung hăng càn quấy vô cùng, nhưng kỳ thật tâm
địa cũng xem là khá thiện lương. Đoán chừng, vẫn chưa triệt để bị dạy dỗ sai lệch đi. Có khả năng uốn thẳng lại, ít nhất trong lòng nàng, nàng
vẫn có biện pháp trị hắn không còn là kẻ bại gia như thế. Lúc này hắn
ngoại trừ rèn luyện thân thể, lại thêm chức trách loại bỏ chức vị hoàn
khố kia.
Ôn Uyển nghĩ tới vừa đạt được yếu cầu [điều mình muốn, điều mình đòi hỏi], vừa có thể lấy lại hai thành cổ phần Ôn Tuyền thôn trang, lại thêm ba
thành của cậu, chờ trong tay có tiền như trước, lại mua về năm thành cổ
phần trong tay Chu vương, đến lúc đó Ôn Tuyền thôn trang liền quay trở
lại trong tay nàng rồi. Một khoản mua bán vô cùng có lợi. Chỉ là nghĩ
tới Vương Phi sủng ái dung túng Yến Kỳ Hiên như vậy, Ôn Uyển cũng nói ra băn khoăn của chính mình, chỉ sợ Vương Phi ra mặt can thiệp. Đến lúc đó nàng cho dù có năng lực này, cũng không có biện pháp dạy dỗ tốt.
“Từ mẫu đa bại nhi [mẹ hiền thì con hư], cháu yên tâm. Ta sẽ
nói với nàng. Trong khoảng thời gian này, không cho phép nàng nhúng tay
vào chuyện cháu quản Kỳ Hiên.” Thuần Vương thấy Ôn Uyển gật đầu đồng ý,
trong lòng cũng rất cao hứng. Chỉ cần nhi tử học được một phần rưỡi của
Ôn Uyển, hắn đã thấy đủ.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, tiếp tục viết. Ngược lại nguyện vọng là,
đã nghĩ muốn ở xung quanh viện xây dựng một con đường đi ra ngoài, nàng muốn rèn luyện thân thể. Bằng thân thể này thì không xong a!
Thuần Vương trên dưới đánh giá Ôn Uyển, mặc dù sắc mặt đen nên nhìn
không ra, nhưng một đôi mắt rất có thần thái, xem ra thân thể không tệ.
Trong lòng nói thầm , đứa nhỏ này, thật không có kiêng kỵ, không có
chuyện gì lại rủa thân thể mình không tốt.
Ôn Uyển viết ra băn khoăn của chính mình, nói nhất định phải đem thân thể dưỡng tốt. Nếu không, sau này trở về, sợ là tùy thời cũng bị lấy
mất mạng rồi. Ở trước mặt người như Thuần Vương vậy, nói chuyện cũng
không cần vòng vo, nói một nửa hắn cũng hiểu.
Thuần Vương thấy chẳng qua là làm ra một con đường đi ra ngoài, cũng
không phải là muốn đại tu một cái sân viện. Đến lúc đó lại thông bốn cái viện nhỏ lại với nhau, mở cửa hông ra, ngược lại cũng không có quan hệ
nhiều lắm. Những chỗ không phù hợp khác, cũng chỉ là sửa chữa một chút,
chẳng qua lượng công việc nhỏ, ngược lại thì không thành vấn đề. Thuần
Vương gật đầu nói trong vòng mười ngày làm xong. Ôn Uyển trước khi đi,
đã viết bốn chữ.
Thuần Vương nhìn, dở khóc dở cười, vừa cảm thấy nha đầu kia cuối cùng cũng bình thường, thoáng cái lại lộ ra nguyên hình rồi, nhìn chữ viết.
Ôn Uyển viết chính là, hợp tác vui vẻ.