Edit: Tuyết Y
“Nam An Thế Tử đến đây bái phỏng Giang công tử.” Ôn Uyển vừa nghe cái tên này, sao lại có cảm giác quen như vậy. Lại suy nghĩ một chút, Ôn
Uyển liền nhớ lại cái Nam An thế tử kia, lớn lên ôn nhuận như ngọc, tính cách nghe nói cũng vô cùng ôn hòa. Nghe nói thấy con kiến, thậm chí
liền đi đường vòng, không nỡ làm hại. Đều nói là Bồ Tát chuyển thế, lòng dạ từ bi. Nhưng một người như vậy, làm sao lại có một muội muội ngoan
độc xảo quyệt như thế! Còn ẩu đả một trận với nàng. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Dạy dỗ thế này, chính là kiểu mẫu cực kỳ thành công
cùng với thất bại, có thể viết thành sách.
Ôn Uyển vướng mắc cả buổi, nàng thật sự không muốn đi gặp người này.
Bọn họ đã gặp một lần rồi, vạn nhất bị nhận ra, nàng liền có thể xui
xẻo đến nơi rồi.
Vẫn là Yến Kỳ Hiên đi vào thấy Ôn Uyển bộ dạng như vậy, chờ biết được vướng mắc của Ôn Uyển, thì không ngừng vui mừng. Cười ha hả nói: “Không gặp là được. Cũng không phải là tôn thần gì. Đúng rồi, Phụ Vương ngày
hôm qua cẩn thận theo sát ta nói chuyện một buổi tối. Bảo ta sau này đi
theo ngươi, nói trên người ngươi có rất nhiều thứ ta cần học tập. Chờ ta học tốt rồi, hắn sẽ không quản ta nữa. Cho dù ta làm gì cũng không
quản. Ta ngược lại muốn nhìn xem trên người ngươi có cái gì để cho ta
hảo hảo mà học đây. Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng a, nếu để cho
ta thất vọng, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Ôn Uyển tuyệt không xấu hổ tiếp lời nói: “Công tử nhà ta nói, sẽ
khiến cho Thế Tử Gia người rất kinh hỉ đấy. Chỉ cần người học được ba
phần bản lĩnh của công tử nhà ta, Vương gia cả đời này lại không buồn
phiền vì người nữa.” Dù sao tên này chỉ cần gìn giữ những cái đã có,
cũng không cần làm đại sự gì kinh thiên động địa kiến công lập nghiệp.
Chỉ cần giúp hắn bỏ đi thói quen xấu trên người là tốt rồi. Về phần học
bản lĩnh của mình, những thứ kia cũng không thích hợp với tiểu tử ngu
ngốc này.
Yến Kỳ Hiên cười ha ha nói: “Khẩu khí thật lớn, ta liền chờ kinh hỉ
của ngươi.” Lại có thể thấy bộ dạng Ôn Uyển đắc ý đầy tin tưởng, hắn
cũng thật là ngạc nhiên rồi, Cục than này cũng không sợ đau đầu lưỡi. Vậy mà vẫn một bộ dạng hung hữu thành túc [trong lòng nghĩ thì nhất địnnh làm được]. Quái dị nhất chính là, Phụ Vương còn đối với hắn ta tràn đầy tin
tưởng, thật là kỳ quái. Vậy hắn liền mỏi mắt mong chờ, xem xem cái tên
hắc tiểu tử này cuối cùng có chỗ nào thần bí.
“Giang công tử thật đại tài, ta đã thỉnh Tống tiên sinh giám định qua bức tranh kia. Đúng là mô phỏng theo, nhưng Tống tiên sinh nói, tranh
này là tác phẩm lớn của đại họa sư Vân Dương Tử trước đây, cũng là một
bộ trân phẩm khó có được, làm trấn điểm chi bảo cũng thừa sức.” Nam An
Thế Tử đơn giản lên tiếng nói.
“À.” Ôn Uyển lạnh lùng liếc hắn một cái, chẳng qua là à một câu. Bộ
dáng kia lạnh nhạt vô cùng. Nói à xong về sau, không nói thêm những lời
khác nữa, thái độ vô cùng ngạo mạn.
Yến Kỳ Hiên nhìn thấy không ngừng vui mừng, dĩ vãng những người kia
thấy Yến Kỳ Ca, người nào không phải đều áp sát lại, hận không thể cùng
hắn lạy tám lạy kết giao mới tốt. Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người gặp tên gia hỏa này, phản ứng lại lạnh nhạt như thế.
Nam An thế tử thấy Ôn Uyển thái độ không nóng không lạnh, không kiêu
ngạo không siểm nịnh, đối với hắn khách sáo lạnh nhạt, lần này hắn cũng
tính là lễ độ sang bái phỏng một cái, thuận đường xem xem có tài học
thật hay không, cũng tốt để thu nạp vào. Nếu không, đường đường là Thế
Tử trong Quận Vương phủ, nơi nào lại muốn hạ mình bái kiến một tên tiểu
tử ở nông thôn. Tuy thấy Ôn Uyển không có lễ độ như vậy. Nhưng vẫn là
cười nói: “Lần này còn phải cảm tạ Giang công tử nhiều hơn, đây là một
chút lễ mọn, xin Giang công tử nhận lấy.”
Ôn Uyển còn chưa kịp nói, thì Yến Kỳ Hiên mở miệng trước tiên: “Ta đã nói với ngươi, không phải là đồ tốt ngàn vạn lần không nên đưa hắn. Tên này chỉ thích những thứ đáng giá quý trọng, ngay cả một kiện trang sức
nhỏ của ta cũng không tha. Kém cỏi ngàn vạn lần không nên mang lên.”
Ôn Uyển hướng Nam An thế tử cười cười, nâng chung trà lên, một chữ
vô ích đều không có nói. An Nam thế tử nhìn hắn bưng trà lại để xuống,
trong lòng không nói ra lời quái dị, nhưng vẫn là đứng dậy cáo từ xoay
người đi. Cổ đại có tập tục bưng trà tiễn khách bất thành văn.
Yến Kỳ Hiên lại quay đầu nhìn Ôn Uyển, cảm thấy cái tên Cục than này
thuận mắt hơn nhiều, trên mặt nụ cười ngược lại chân thành rất nhiều: ”
Thấy ngươi tình nguyện chơi với ta, cũng không có lòng muốn kết giao với hắn, ta liền không so đo với ngươi chuyện ngươi thất lễ.”
Ôn Uyển buồn cười, chính mình không cùng hắn kết giao, là sợ bị vạch
trần. Còn sở dĩ theo ngươi ở cùng một chỗ, đó là biết rõ ngươi cái bại
gia tử này dù muốn vạch trần, cũng vạch trần không được. Lại nghĩ đến
chuyện hắn mới vừa phơi bày chuyện xấu hổ của mình, không nhịn được dùng chiếc quạt xếp gõ vào đầu hắn một cái.
“Đang yên lành, sao ngươi lại đánh ta?” Yến Kỳ Hiên xoa đầu kêu lên.
Ôn Uyển cười mắng : “Cho là ta coi trọng kẻ như ngươi sao? Ta là
không quen nhìn ngươi ngu ngốc, cứ bị người khác xem là loại coi tiền
như rác, mới giúp ngươi đem đồ cất đi. Một bữa cơm ba bốn lượng bạc,
ngươi dùng một khối ngọc bội Dương Chi Ngọc bồi thường, lan truyền đi ra ngoài, nhất định phải nói ngươi ngu ngốc cộng thêm đần độn. Khó trách
trong kinh thành lại nói thành bao cỏ [ người bất tài, vô dụng],
bộ dạng ngươi như vậy, không đáng bị người ta nói thành bao cỏ à. Ta
giúp ngươi, ngươi còn làm hỏng danh dự của ta, ta thật muốn gõ vở đầu
ngươi xem xem, bên trong là não tuỷ hay là bã đậu?”
“Ngươi mới là một đầu bã đậu đấy?” Yến Kỳ Hiên nghe xong tức giận giậm chân.
Ôn Uyển là cố ý muốn chọc giận hắn, Ôn Uyển đặc biệt thích nhìn ngũ quan tinh điêu tế trác [điêu khắc hoàn mỹ mài giũa tinh tế] kia của Yến Kỳ Hiên, tức giận đến đỏ bừng đỏ bừng giống như khuôn mặt
đánh son phấn, nhìn cảm thấy đặc biệt tốt. Lúc này nàng cố ý để nhìn
được bộ dạng hắn giậm chân. Yến Kỳ Hiên cũng không cô phụ kỳ vọng của
nàng, trong phòng ngao ngao kêu gào. Nhưng hết lần này tới lần khác Ôn
Uyển luôn là híp mắt cười, cũng không cùng hắn ầm ĩ, khiến hắn càng giận đến muốn điên. Cái gọi là đưa tay không đánh người có khuôn mặt tươi
cười, hơn nữa hắn cho dù đánh, cũng đánh không được, bởi vì hai nha hoàn bên cạnh Cục than, thật sự là quá lợi hại. Kể từ khi gặp Cục than này,
hắn cũng không chiếm được một phần lợi nào.
“Thế Tử Gia, tên Giang Thủ Vọng này cũng quá tự cho là đúng, hắn cho
rằng hắn là ai ? ” Tùy tùng Trường An thấy chủ tử tức giận đến mức trên
đầu chỉ kém bốc lên khói xanh, nên cũng căm thù.
“Ngươi biết cái gì, sau này chuyện của ta và hắn, ngươi ít xen vào
đi.” Yến Kỳ Hiên giận dữ trách mắng. Chính là nhìn hắn tình nguyện cùng
mình kết giao, cũng không có phần nào muốn cùng tên buồn nôn Yến Kỳ Ca
kia kết giao, hắn cũng sẵn lòng chơi với Cục than. Nghĩ lại trước đây,
những người đi theo bên ngườiYến Kỳ Ca kia, luôn dùng một ít ánh mắt
khinh bỉ nhìn hắn, hắn giận đến bốc khói nhưng mà không thể làm gì. Lúc
này, ha hả, rốt cục cũng xả được một ngụm khó chịu. Tiểu tử này, thật
đúng là cường nhân. Chỉ dựa vào một điểm này, hắn liền sẵn lòng mang
theo hắn ta cùng nhau chơi đùa.
“Thế Tử Gia, không phải chỉ là một tiểu tử đến từ Giang Nam à, hắn
cho hắn là người nào ? Chủ tử đã hạ mình đó là vinh hạnh của hắn. Lại
dám đối với chủ tử ngang tàng như vậy. Quá đáng giận.” Tùy tùng của An
Nam thế tử cũng đồng dạng rất bất mãn với thái độ của Ôn Uyển.
“Ta thấy ngược lại là người thú vị. Không cần để ý tới những cái kia
nhiều như vậy, người này nhìn bộ dạng chắc là người có tính khí nóng
nảy. Chỉ là cũng có thể thấy được hắn quả thật là người có tài học, bình thường người như vậy cũng đều cậy tài khinh người, không có gì kỳ lạ.
Không trở mặt là được. Có điều, kỳ quái chính là, hắn làm sao lại muốn
cùng Kỳ Hiên xen lẫn cùng một chỗ. Càng khiến cho ta kỳ quái là, cũng
không biết có phải là ảo giác của ta hay không. Hắn dường như đối với ta rất kiêng kỵ. Ta không biết hắn a, hắn đối với ta kiêng kỵ cái gì đây?” Nam An thế tử ngược lại không để bụng nhiều. Cho dù muốn để bụng, cũng
phải nghĩ lại Thuần Vương Phủ.
Tùy tùng cười nói: “Hắn là kiêng kỵ uy danh của Thế Tử Gia, thử nghĩ
xem hắn là một tiểu tử từ Giang Nam tới, sao có thể so sánh với Thế Tử
Gia của chúng ta đây!”
Ôn Uyển nhìn lễ vật An Nam thế tử đưa lên. Là một bộ dụng cụ thư
phòng, đồ rửa bút đồng thau thượng đẳng, ống đựng bút, giá treo bút,
nghiên mực. Ôn Uyển nhìn, lễ vật cũng không tệ, liền cho sắp xếp trên
bàn sách, trực tiếp dùng.
Đông Thanh nhìn thấy liền líu lưỡi, trong lòng cũng thầm nói. Không
phải nói là tiểu tử nghèo từ Giang Nam đến sao, không chỗ nương tựa mới
đến tìm nơi nương tựa ở Vương Phi. Như thế nào đối mặt với vật quý trọng mấy ngàn lượng này, mắt cũng không nháy một cái, đã cho xếp trên bàn mà dùng.
Ôn Uyển thật sự nhìn không được bộ dạng ngu ngốc của Yến Kỳ Hiên, lại có Thuần Vương gia đồng ý. Liền để cho Đông Thanh phổ biến tầm quan
trọng của bạc với hắn, còn có giá cả bao nhiêu. Cho cái tên gia hỏa
không biết tiền vuông có bao nhiêu trọng yếu này, lên một lớp học sinh
động. Còn cho Đông Thanh giải thích kỹ càng lời đồn đãi bên ngoài đối
với hắn. Ôn Uyển còn để cho Đông Thanh xen kẽ vào một chút kiến thức
cuộc sống cơ bản bình thường cho hắn. Cho hắn biết hắn phá sản nhiều như thế nào. Dĩ nhiên, thuận tiện cho phép Đông Thanh châm chọc hắn một
chút, hắn ở trong mắt người khác chính là một kẻ coi tiền như rác, cung
cấp tiền bạc cho bọn họ tiêu xài còn họ vụng trộm cười nhạo hắn. Tất
nhiên, Yến Kỳ Hiên nghe lọt bao nhiêu, Ôn Uyển không biết.
Bất quá, Ôn Uyển thấy Yến Kỳ Hiên căn bản là bộ dạng không thèm để ý, đã biết sẽ không nghe lọt bao nhiêu. Ôn Uyển nhìn cái bộ dáng này của
hắn, ánh mắt lóe lóe. Sau đó tìm Thuần Vương nói chuyện này. Lại để cho
hắn chính mình suy nghĩ, có nên cho con hắn biết rõ chân tướng hay
không. Đương nhiên, nàng chỉ đưa ra ý kiến, làm như thế nào thì chính là chuyện của Thuần Vương rồi.
Nhưng mà mấy ngày sau, sau khi Yến Kỳ Hiên đi ra ngoài lại quay trở
về, vốn là vui mừng khấp khởi ra ngoài , lúc trở lại, lại xanh mặt. Liên tiếp hai ba ngày, sắc mặt Yến Kỳ Hiên rất khó coi.
Hôm nay Yến Kỳ Hiên đang theo Ôn Uyển luyện chữ, vẫy lui Đông Thanh
cùng Băng Dao: “Cục than, ngươi nói, bọn họ vì sao lại nói ta như vậy,
ta đối với bọn họ không tệ, vì cái gì ăn của ta uống của ta, quay đầu
lại sau lưng liền xem ta thành kẻ coi tiền như rác? Thậm chí, còn chê
cười sau lưng ta?”
Ôn Uyển trên giấy viết “Như thế nào đang tốt lành hỏi cái này làm cái gì?”
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển, không nói lời nào.
Ôn Uyển phỏng đoán nhất định là hai ngày này bản thân hắn trước nghe
được tiếng gió gì rồi, chịu đả kích, tâm tình không tốt rồi: “Sau này
không làm kẻ coi tiền như rác là được. Bọn họ cho dù muốn cười, cũng
không còn lý do cười ngươi rồi. Muốn không để cho người khác cười ngươi, cũng đừng làm những chuyện như vậy.”
Yến Kỳ Hiên trầm mặc một chút : ” Cục than, ngươi cũng đem ta thành kẻ coi tiền như rác có phải không?”
Ôn Uyển nghe xong cười một tiếng, ngược lại gật đầu, tiếp theo liền
tháo xuống ngọc bội Ngũ Phúc Hương Tuệ hắn đeo ở thắt lưng, phía trên là dùng Trân Châu tô điểm. Nhân tiện bấm hai cái bên hông hắn, dĩ nhiên,
lực đạo rất nhỏ. Bấm đến mức Yến Kỳ Hiên ngứa đến kêu lên. Ôn Uyển nhìn
hắn không còn bộ dáng buồn bực nữa, thì mới cười híp mắt viết: “Cái kia
có thể chứng minh những người đó, không đem ngươi làm bạn chân chính. Vì đám người kia tức giận buồn bực, không đáng. Về phần ta, ta chỉ là cảm
thấy ngươi rất phá sản, không hiếm lạ vài lượng bạc kia của ngươi.”
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển, bộ dáng cười híp mắt, không biết vì cái gì, cảm thấy Cục than này cũng không còn khó coi như vậy nữa. Lúc này thuận mắt hơn nhiều.
Yến Kỳ Hiên nói tiếp: ” Cục than, ngươi vì sao không nói lời nào, không nói chuyện với ta?”
Ôn Uyển tiếp tục viết : “Trước kia ngươi còn nói ta nói chuyện khó
nghe giống như quỷ, muốn nói, gọi Đông Thanh tới nói chuyện cùng ngươi.
Tiểu tử kia cũng không sợ ngươi. Nhưng, cho dù ngươi muốn nói chuyện,
nửa canh giờ nữa nói tiếp, hiện tại hảo hảo luyện chữ, không cho nói.”
Cái cớ dùng tốt như vậy, nhất định hết sức mà lợi dụng rồi. Bằng không,
liền quá thiệt thòi.
“A.” Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển viết, tâm tình buồn bực mấy ngày rốt
cục tốt một chút rồi. Nhìn Ôn Uyển yên lặng mà ở đó luyện chữ, hắn cũng
trung thực đi theo luyện chữ. Đông Thanh cùng Băng Dao gõ cửa, cũng đi
vào.
Yến Kỳ Hiên nhìn hai cái đại nha hoàn và gã sai vặt, lại nhìn lại Ôn
Uyển. Trong lòng hiện ra một cái suy nghĩ kỳ lạ, vì cái gì hắn lại dùng
tùy tùng già như vậy. Chẳng lẽ, Cục than thật là cái kia [ý là ông già thỏ ý :D] . Không thể nào, thật sự là cái kia? Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển, trong lòng đề cao cảnh giác.