Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Tiểu TuyềnHạ Ảnh đi tới, đưa cho Ôn Uyển một phong thư: “Quận chúa, thư của tướng quân.”
Ôn Uyển xem xong thư của Bạch Thế Niên thì trầm tư. Hạ Ảnh biết ý lui ra
ngoài. Nàng biết rõ địa vị của mình, cho nên bình thường nhìn thấy Ôn
Uyển muốn suy nghĩ thì nàng đều thức thời đi ra ngoài. Đợi trong phòng
chỉ còn lại hai người, Ôn Uyển đem thư của Bạch Thế Niên cho Hạ Dao xem.
Sau khi Hạ Dao xem thư xong, sắc mặt cũng có nghi hoặc: “Quận chúa, mọi sự
đã chuẩn bị xong. Hoàng Thượng vì sao không cho phép tướng quân ?” Trong thư Bạch Thế Niên xin Ôn Uyển giúp đỡ. Hi vọng Ôn Uyển có thể tìm hiểu, vì sao hoàng đế không cho phép hắn xuất binh thảo phạt Thát tử.
Ôn Uyển cũng lâm vào trong suy tư. Nhưng mà thật lâu cũng không nghĩ ra
cái gì: “Hạ Dao, ngươi cảm thấy cậu hoàng đế vì sao không đáp ứng Bạch
Thế Niên xuất binh ?”
Hạ Dao lắc đầu: “Không biết.”
Được
rồi, Ôn Uyển cũng bị làm khó. Đối với quân sự nàng thực không hiểu, qua
nhiều năm như vậy hoàng đế hỏi nàng rất nhiều chuyện trong chính sự,
cũng tham khảo rất nhiều đề nghị của Ôn Uyển, sửa không ít tai hại.
Nhưng mà quân sự, ban đầu hoàng đế cũng có hỏi, nhưng Ôn Uyển đối với
quân sự không thông, không có nhận thức chính xác Ôn Uyển sẽ không mở
miệng kiến nghị, về sau hoàng đế cũng không có hỏi lại. Cho nên, Ôn Uyển đối với khối quân sự này có thể nói là hai mắt mờ mịt, cái gì cũng
không biết.
Hạ Dao suy nghĩ kỹ cả buổi rồi nói: “Quận chúa, so với ai khác Hoàng Thượng đều muốn đánh bại Mãn Thanh Thát tử. Hoàng Thượng
không đáp ứng, hẳn là cho rằng thời cơ vẫn chưa chín muồi.”
Ôn
Uyển gật đầu. Hoàng đế vẫn muốn làm một minh quân, lưu danh thiên cổ,
cũng bởi vì như thế, mới có thể liều mạng như vậy, không biết ngày đêm
xử lý triều chính. Cho nên, hoàng đế không có đáp ứng Bạch Thế Niên, hẳn là thời cơ chưa tới. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển liền buông xuống. Cũng không có chuẩn bị hỏi hoàng đế. Quốc quân đại sự, hoàng đế nguyện ý nói thì
Ôn Uyển nghe. Không nói, nàng sẽ không hỏi.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển
buông xuống chuyện này, vừa cười vừa nói: “Quận chúa, đi cùng thư của
tướng quân. Còn có một phong thư Diệp Tuần gửi. Đợi tí nữa ta giao cho
Hạ Nhàn.”
Ôn Uyển gật đầu nở nụ cười. Từ hai năm trước Ôn Uyển nói với Hạ Nhàn xong, Hạ Nhàn không có bài xích nữa. Tuy nhiên cũng không
phải rất tích cực, càng không chủ động. Nhưng mà Hạ Nhàn sẽ xem thư tín. Đây ít nhất là một hiện tượng tốt.
Ôn Uyển ngâm suối nước nóng đi ra, Hạ Ảnh nói với Ôn Uyển là Tống Lạc Dương vừa đến Ôn Tuyền sơn trang không lâu, ngày mai sẽ đi qua tìm nàng.
Tống Lạc Dương bây giờ
lớn tuổi rồi, Ôn Uyển đặc biệt tìm một địa phương có con suối xây một
biệt viện khác cho Tống Lạc Dương, lại để cho Tống Lạc Dương mùa đông
hàng năm ở chỗ này tránh đông. Mùa đông ngâm mình ở thôn trang đối với
thân thể của ông rất tốt. Tống Lạc Dương đối với lời Ôn Uyển nói, bình
thường đều nghe. Lần này là bởi vì ông có một bằng hữu cũ sinh bệnh, nên vội vàng chạy trở về.
Ôn Uyển nghĩ đến mỗi lần Tống Lạc Dương đến tìm nàng thì đều nhức đầu. Sắc mặt Ôn Uyển phát khổ: “Ngươi nói có phải ta là người không có việc gì tự tìm việc khôngg?” Tống Lạc Dương dùng
thời gian một năm, sửa xong ‘Tây Du Ký’. Quyển sách này vừa ra, thịnh
hành cả Đại Tề. Mặc dù nói tác giả là Ngô Thừa Ân, nhưng mà Ngô Thừa Ân
không có người nào biết, chỉnh sửa biên soạn là Tống Lạc Dương thì cả
triều Đại Tề không người nào không biết vị Đại Nho này. Vì vậy, người
đến nhà bái phỏng cầu kiến, làm cho Tống Lạc Dương bị dọa phải đến sống
trong phủ đệ Ôn Uyển lánh nửa tháng.
Không phải Tống Lạc Dương
khiếp đảm, thật sự là những người này quá hung mãnh. Những người này kể
cả bằng hữu của Tống Lạc Dương, bọn hắn đều oán trách Tống Lạc Dương
không có suy nghĩ, viết sách riêng cũng không nói với bọn họ. Nên chỉ có ở chỗ của Ôn Uyển, mới có thể cho ông có một chút thanh tĩnh.
Tống Lạc Dương tuổi lớn rồi, lại là lão sư của Ôn Uyển, ở lại trong phủ đệ
của Ôn Uyển cũng không có người nói này nói kia. Ông ấy một khi đến ở là hơn một tháng, Tống Lạc Dương đến ở phủ Quận chúa. Người không may
chính là Ôn Uyển, mỗi ngày cũng đều bị phê bình, làm cho Ôn Uyển khổ
không thể tả.
Ngay lúc Ôn Uyển cùng Tống Lạc Dương cho rằng sự
tình đã dịu xuống, lại không ngờ rằng bởi vì Tây Du Ký được Hạo thân
vương cải biên thành hí kịch, vở hí kịch này vừa ra, lập tức càn quét
toàn bộ kinh thành. Phố lớn ngõ nhỏ tùy ý đều có thể trông thấy hài tử
cầm một cây gậy, nói ta là Tôn Ngộ Không có vòng Kim Cô với cây gậy Như
Ý.
Vốn Tây Du Ký hưng thịnh không có liên quan tới Ôn Uyển. Dù sao cũng không có truyền ra tin tức người kể câu chuyện này chính là Ôn
Uyển. Nhưng mà Tống Lạc Dương lại vì sau khi nghe câu chuyện này, mãnh
liệt yêu cầu Ôn Uyển đem câu chuyện kể cho hài tử nghe ghi chép lại. Sau đó do ông đến nhuận bút. Hy vọng có thể biên soạn ra thêm nữa thành bộ
sách hoàn hảo xuất ra. Khiến cho hiện tại Ôn Uyển đặc biệt sợ gặp Tống
Lạc Dương. Ôn Uyển rất hối hận, vốn chỉ là muốn hoàn thành một chuyện,
kết quả liên lụy ra nhiều chuyện như vậy.
Vừa rạng sáng ngày thứ
hai Tống Lạc Dương đã chạy tới đây rồi, Ôn Uyển vẫn còn đang đánh quyền
đây. Thấy bộ dáng vội vàng của Tống Lạc Dương, Ôn Uyển thật muốn bỏ trốn ah! Như thế nào từng bước từng bước đều không muốn nàng an bình như vậy chứ!
Tống Lạc Dương nói chuyện với Ôn Uyển thật lâu, nói xong lại tái diễn cảm thán không biết bao nhiêu lần: “Ôn Uyển, con thật sự là
quá lãng phí rồi.” Thầy trò hai người hợp tác vui vẻ. Ôn Uyển kể chuyện
xưa hạng nhất, Tống Lạc Dương hành văn không có mấy người có thể so
được. Sách biên soạn xuất ra, đều rất được hoan nghênh.
Thời điểm
Tống Lạc Dương và Ôn Uyển cùng ba đứa bé cùng nhau ăn sáng, thấy bộ dáng Minh Cẩn dùng cơm, mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết vài con ruồi
rồi. Đợi sau khi hài tử rời đi, Tống Lạc Dương nói Ôn Uyển quá nuông
chiều hài tử rồi.
Ôn Uyển khổ không có chỗ nói: “Con cũng không
muốn vậy đâu. Nhưng mà tiểu tử này, bây giờ con cũng đang nghĩ biện pháp đây này!” Ôn Uyển chuẩn bị theo chân người khác học hỏi kinh nhiệm, tìm xem có biện pháp nào thay đổi tật xấu này của Minh Cẩn hay không. Thật
là làm cho người ta lo lắng mà.
Tống Lạc Dương buồn cười nói:
“Tiểu tử này đúng là đang ở trong phúc mà không biết phúc. Con đem nó
ném tới thôn trang ở nông thôn ăn đau khổ hai ngày, xem nó còn kén ăn
hay không ?” Tống Quý đã bị ông mài dũa đến thành thành thật thật rồi.
Ôn Uyển hai mắt sáng ngời, chính xác ah! Để cho tiểu tử này chịu khổ một
chút cũng tốt. Thuận tiện mang theo hài tử đi thể nghiệm cuộc sống nông
thôn. Ôn Uyển nhận thấy biện pháp này rất hữu dụng.
Ôn Uyển phân
phó xuống, lại cho người đưa tin, đem căn phòng ở thôn trang Thập Lý dọn dẹp một chút. Nàng đã nhiều năm rồi chưa có đi vào trong đó. Dọn dẹp
phòng cũng phải vài ngày.
Hoàng đế biết rõ Ôn Uyển cố ý mang hài
tử đi đến điền trang, thì có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy? Đang yên lành mang hài tử đi điền trang làm gì vậy?”
Ôn Uyển có chút thở dài:
“Con muốn cho Minh Cẩn biết rõ, một bữa cơm một món ăn, đều không dễ mà
có được. Có lẽ tiểu tử này sẽ không kén ăn nữa.”
Hoàng đế cười
nhìn Ôn UYển, vì hai hài tử Ôn Uyển coi như dốc hết tâm huyết rồi, lúc
trước là sách vỡ lòng, sau đó thu thập câu chuyện. Không nói mọi thứ đều là tự thân Ôn Uyển đi làm, mà hoàng đế chỉ nghe Hạ Ảnh báo cáo đã cảm
thấy rất vất vả.
Ôn Uyển thấy Hoàng đế nói nàng vất vả, nhìn qua
hoàng đế: “Đây là việc người làm cha làm mẹ nên làm, sẽ không khổ cực.
Đợi Bạch Thế Niên trở về con sẽ không khổ cực rồi.” Bạch Thế Niên trở
về, hai nhi tử sẽ giao cho Bạch Thế Niên quản. Nàng lại mặc kệ, cũng để
cho nàng thoải mái mấy ngày.
Hoàng đế nghe thấy Ôn Uyển nhắc tới
Bạch Thế Niên, không có đáp lời Ôn Uyển nói, chỉ nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển
kỳ quái hỏi: “Cậu hoàng đế, có phải trên mặt con có vết bẩn gì hay
không?” Nói xong, vội vàng để cho người mang tấm gương tới. Ôn Uyển soi
vào gương sạch sẽ ‘ngon lành cành đào’ ( nhìn thật tự luyến quá).
Hoàng đế cho rằng Ôn Uyển sẽ giúp Bạch Thế Niên hỏi mấy câu đây này: “Ta còn
tưởng rằng con sẽ hỏi ta vì sao không cho Bạch Thế Niên xuất binh chứ?”
Bạch Thế Niên đã dâng lên sổ con thứ ba rồi.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế như nhìn quái thú: “Con đã sớm từng nói qua với cậu hoàng đế, con không hiểu về quân sự. Cậu hoàng đế đã không đáp ứng, vậy khẳng định là thời
cơ chưa chín muồi. Con là thường dân không mò mẫm hỏi.” Không hiểu không đáng sợ, đáng sợ chính là không hiểu mà giả hiểu.
Hoàng đế gật đầu, biểu thị xác thực thời cơ chưa đến.
Ôn Uyển mặt lạnh: “Cậu hoàng đế thời cơ đã chưa đến, Bạch Thế Niên vì sao
lại vội vã muốn xuất binh như vậy? Chuẩn bị chưa đủ chính là tối kỵ khi
xuất binh? Người không có hạ thánh chỉ trách cứ hắn sao?” Bạch Thế Niên
làm cái gì vậy, không phải vì vội vàng muốn hồi kinh, cho nên đã mất đi
đúng mực. Suy nghĩ xong Ôn Uyển lại lắc đầu, chắc có lẽ không. Hơn hai
mươi vạn tướng sĩ biên quan, Bạch Thế Niên sẽ không lấy tên bọn họ ra
làm trò đùa, hơn nữa bên cạnh còn có mấy người Diệp Tuần cũng không phải bù nhìn.
Hoàng đế vừa cười vừa nói: “Không phải là chiến sự tiền
tuyến thiếu thốn. Mà là…” Nói đến đây, hoàng đế ra vẻ thần bí: “Con đoán thử xem?”
Mặt mũi Ôn Uyển tràn đầy hắc tuyến, hoàng đế từ khi nào lại ác liệt như vậy. Cái này không đầu không đuôi, lại bảo nàng đoán,
nàng làm sao đoán. Ôn Uyển tức giận nói: “Muốn con đoán, dù sao cũng
phải gợi ý chút chứ.”
Hoàng đế nở nụ cười nói: “Gợi ý là cũng có
quan hệ lớn với con. Được rồi, chuyện này đến tai con không thể truyền
cho một ai khác, kể cả Bạch Thế Niên.” Bởi vì gần đây Ôn Uyển nhanh
miệng, hoàng đế cũng không biết có giữ kín được không.
Ôn Uyển u
mê rồi, có quan hệ với nàng, có quan hệ gì với nàng. Lúc trở về vẫn là
bó tay, ở trong xe ngựa, nghĩ nửa ngày cũng không có nghĩ ra được. Bởi
vì lời hoàng đế nói nên cũng không dám thương lượng cùng Hạ Dao và Hạ
Ảnh. Cuối cùng Ôn Uyển nghĩ đến đau đầu liền không thèm nghĩ nữa, tránh
cho chết càng nhiều tế bào não.
Bạch Thế Niên được Ôn Uyển nhắc
tới, cũng đang rất phiền muộn ah! Nhi tử đã sáu tuổi rồi, hắn đều chưa
thấy qua. Hắn cũng không phải không có dâng sổ con với hoàng đế, muốn về nhà thăm người thân. Hắn không sợ vất vả, không sợ bôn ba, chỉ vì muốn
trở về gặp vợ con, đáng tiếc hoàng đế không chuẩn.
Cái này thì
cũng thôi đi. Dù sao bây giờ hắn là nguyên soái, không thể tùy tiện bỏ
đi. Nhưng mà Bạch Thế Niên đưa ra phương pháp tác chiến kỹ càng, muốn
xuất binh đánh Mãn Thanh, đều bị hoàng đế bác bỏ.
Hai năm qua
chiến sự biên thành càng diễn càng ác liệt. Bởi vì chính sách bế quan
tỏa cảng, Mãn Thanh thiếu thốn vật tư, cướp đoạt càng thêm nghiêm trọng. Bạch Thế Niên thường xuyên thấy có người Mãn Thanh xuất hiện cướp đoạt ở địa phương trữ hàng trọng binh. Kỳ thật với quốc lực Đại Tề hiện tại,
hoàn toàn có thể đánh chiến một lần, nói cách khác, đại quân xuất chinh
hoàn toàn không có vấn đề gì. Bạch Thế Niên không nghĩ ra vì sao hoàng
đế không cho xuất binh? Mà Diệp Tuần cũng không biết hoàng đế đang suy
nghĩ gì? Lẽ ra bây giờ có thể xuất binh, cho dù diệt không hết người Mãn Thành, nhưng cũng có thể đuổi bọn chúng tới chỗ sâu trong sa mạc.
Kế hoạch tác chiến của Bạch Thế Niên một lần nữa bị trả về, Bạch Thế Niên
có chút bực bội: “Quân sư, ngươi nói xem Hoàng Thượng đến cùng là nghĩ
như thế nào vậy? Bây giờ binh hùng tướng mạnh, lương thảo sung túc, vì
sao Hoàng Thượng không đồng ý?” Bạch Thế Niên gãi rách da đầu cũng không có suy nghĩ ra. Kế hoạch tác chiến từ năm trước đến năm nay, hắn đã
dâng lên ba lượt. Hoàn thiện lại hoàn thiện, nhưng mỗi một lần hoàng đế
đều nói chưa ổn thỏa. Chiến tranh làm sao có trăm phần trăm ổn thỏa nha, Bạch Thế Niên thật muốn diện thánh hỏi hoàng đế một chút.
Diệp Tuần cũng nghĩ không thông.