Bạch Thế Niên tức giận ném sổ con bị trả về ở trên mặt bàn.
Trên mặt Diệp Tuần cũng tràn đầy không hiểu. Bây giờ thời cơ đánh Mãn Thanh
đã chín muồi, vạn sự đều đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu sự đồng ý của Hoàng
đế. Đương nhiên, cũng có dung quân lệnh bên ngoài có thể không nghe.
Nhưng mà dưới tình huống chiến tranh như thế, lúc này còn chưa khai
chiến, hơn nữa hoàng đế không cho phép khai chiến. Được rồi, nếu như
hoàng đế ngu ngốc, là hôn quân rất sợ chết cũng có thể hiểu được. Nhưng
mà hoàng đế rõ ràng là minh quân, đăng cơ mười một năm, hiện nay Đại Tề
thế lực hùng hậu, hoàng đế không đáp ứng khẳng định có lý do đầy đủ.
Diệp Tuần không nhịn được hỏi: “Nguyên soái, Quận chúa có hồi âm không?” Hai người bọn họ không hiểu rõ suy nghĩ của hoàng đế, cho nên Diệp Tuần để Bạch Thế Niên hỏi Ôn Uyển. Dù sao Ôn Uyển cũng là tâm phúc siêu cấp
của hoàng đế. Đối với hoàng đế hiểu rất rõ, có thể đoán trắc vài phần
thánh ý.
Bạch Thế Niên lắc đầu: “Còn chưa có hồi âm của Ôn Uyển.”
Bắt đầu từ năm trước, Ôn Uyển rất ít viết thư cho hắn rồi. Có việc cũng
đều là do Minh Duệ và Minh Cẩn viết thay.Mặc dù Bạch Thế Niên rất mừng
rỡ bởi chữ hai nhi tử càng lúc càng dễ nhìn. Nhưng cũng phàn nàn Ôn Uyển càng lúc càng lười, ngay cả viết thư cho hắn cũng không nguyện ý, đều
không đem trượng phu là hắn đây để ở trong lòng.
Bạch Thế Niên
nghĩ đến chỗ này, tâm tình kích phẫn (kích động+ phẫn uất). trở về thư
phòng viết một phong thư dài cho Ôn Uyển, kiện cáo loại hành vi phạm tội của Ôn Uyển, cuối cùng yêu cầu Ôn Uyển có lỗi phải sửa.
Ôn Uyển ở ôn tuyền thôn trang một mực đợi đến lúc tháng hai tuyết bắt đầu tan,
mới dẫn hai hài tử đi đến thôn trang. Lúc lên đường khí trời không tệ,
thế nhưng đi đến một nửa trời bắt đầu nổi mưa.
Ôn Uyển đem rèm xe toàn bộ mở ra, bởi vì đang mưa, hạt mưa dày đặc che đậy ánh mắt, nhìn không rõ sự vật ở phía xa lắm.
Minh Duệ đối với việc sớm như thế đã rời Ôn Tuyền thôn trang hôm nay, có
chút kỳ quái. Lại nhìn thấy đường bên ngoài không phải đường về kinh
thành: “Mẹ, chúng ta đi đâu?” Ôn Uyển không có nói cho ba hài tử biết
muốn đi điền trang trải nghiệm cuộc sống điền viên.
Đại nhi tử
nhạy cảm Ôn Uyển đã sớm biết: “Mẹ đi đến điền trang. Ở đó hai tháng, để
đệ đệ con cảm thụ một chút. Những thứ nó không ăn, người khác cần đổ bao nhiêu mồ hôi mới có được.”
Minh Cẩn nháy mắt: “Mẹ, người sẽ không vì chuyện này đi đến điền trang chứ? Mẹ, sau này con sẽ không kén ăn
nữa, chúng ta vẫn trở về thôn trang đi!” Lần này đi đến điền trang đó,
bé có thể khẳng định trăm phần trăm, mẹ bé nhất định sẽ vùi dập bé.
Ôn Uyển thò tay muốn nắm Minh Cẩn. Minh Cẩn bây giờ đã rất có kinh nghiệm, thấy Ôn Uyển thò tay bắt bé, lập tức loáng cái đến phía sau Linh Đông.
Minh Cẩn vô cùng ủy khuất nói: “Mẹ, người đừng chỉ biết nghĩ đến đánh
con được không. Biểu ca và ca ca sẽ cười con?” Mỗi lần mẹ bé bắt bé đều
muốn đánh bé.
Ôn Uyển hừ hừ nói: “Ai bảo con luôn không nghe lời,
con nghe lời thì mẹ sẽ không đánh con.” Ba hài tử, chỉ mình Minh Cẩn làm cho Ôn uyển lo lắng.
Minh Duệ lại dựa vào Ôn uyển: “Mẹ, ngày hôm
qua người kể Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh. Bây giờ con muốn nghe,
mẹ, người lại kể một lần đi.”
Ôn Uyển ôm ấp Minh Duệ, trong lòng
rất buồn bực. Minh Duệ bây giờ cao lớn hơn so với Minh Cẩn, cao cũng hơn nửa cái đầu. Bây giờ còn nhỏ đã cao hơn nhiều như thế, cứ tình huống
như vậy hai huynh đệ đến lúc đó sẽ chênh lệch một mảng lớn.
Minh
Cẩn nghe xong lời này, không ẩn núp nữa, mà nhào vào lòng Ôn Uyển, ôm cổ Ôn uyển làm nũng: “Mẹ, con cũng muốn nghe, con cũng muốn nghe chuyện
Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh.” Lúc trước Ôn Uyển đã kể qua, nhưng mà hai huynh đệ vẫn vui vẻ nghe.
Ôn Uyển nhìn Linh Đông càng lúc càng có phong phạm quân tử cười nói: “Linh Đông muốn nghe hay không?”
Kể từ khi bái sư đến nay, bên ngoài bắt đầu quan sát Linh Đông, đáng tiếc
chính là Linh Đông không có biến hóa gì? Không có bởi vì đặt ở dưới danh nghĩa Ôn Uyển dạy bảo mà một đêm trở thành thần đồng. Ôn Uyển cho tới
bây giờ không có ở bên ngoài khen Linh Đông nửa câu. Đương nhiên, Ôn
Uyển cũng không ở trước mặt người khác khen Minh Duệ và Minh Cẩn. Hôm
nay Linh Đông thanh danh không có, Linh Nguyên danh tiếng lại lớn như
vậy, thậm chí mấy đường huynh đệ so với hắn còn xuất sắc hơn. Linh Đông
biểu hiện chỉ thường thường, người có tầm nhìn ngắn dần dần bỏ cuộc rồi, có ít người lại hoài nghi Linh Đông ngụy trang, phải biết năm ấy Ôn
Uyển cũng dùng chiêu này lừa được Hiền phi. Đáng tiếc những người này
thử qua rồi thử lại cũng không thử ra được cái gì.
Đương nhiên
biến hóa bên ngoài mọi người vẫn nhìn thấy được. Đầu tiên vóc dáng Linh
Đông cao dài hơn rất nhiều, thân cũng cường tráng hơn trước kia. Can đảm cũng lớn hơn trước kia, mặt khác không nói bây giờ Linh Đông thấy Thái
tử cũng không có sợ hãi như trước kia, ít nhất trả lời vấn đề cũng có
thần sắc giống như trả lời Ôn Uyển hỏi. Linh Đông gật đầu: “Cô cô, con
cũng muốn nghe.” Dựa theo nguyên tắc, phải gọi là tiên sinh. Nhưng mà Ôn Uyển vẫn vui vẻ nghe bé gọi cô cô. Năm ấy bái sư là cần một danh phận
thuận lợi để dạy bảo Linh Đông, vẫn là gọi cô cô thân thiết hơn.
Ôn Uyển nhìn Linh Đông nở nụ cười: “Được.” Hai năm nay, Linh Đông đối với
yêu cầu của Ôn Uyển cơ bản đều có thể làm cho Ôn Uyển hài lòng. Mà Ôn
Uyển đối với Linh Đông cũng cơ bản đạt tới có cầu tất ứng. Nhưng mà ở
bên ngoài, Ôn Uyển yêu cầu Linh Đông ứng xử với những người khác, phải
nghe nhiều nhìn nhiều học nhiều, ít làm ít nói. Đối mặt với người khác
dò hỏi, phải lấy trầm mặc ứng đối. Điểm này Ôn Uyển phải bỏ ra công phu
lớn đấy, có thể bởi vì trong nhà Linh Đông là lão nhị, bị người xem nhẹ, bản thân cũng không nói nhiều. Cho nên đối với yêu cầu này của Ôn Uyển
chấp hành vô cùng tốt. Hơn nữa thời gian dài, Ôn Uyển phát hiện Linh
Đông có một ưu điểm đặc biệt, chính là nếu có chuyện phải giấu ở trong
lòng, miệng sẽ ngậm rất chặt.
Hai ngày tết đến, Ôn Uyển cảm thấy
Linh Đông trầm lặng không ít (Linh Đông lệ đầy mặt: cô cô ah, theo Minh
Duệ tiểu lão đầu này ở cùng một chỗ, không trầm lặng không được ah. Bằng không đường ca này sẽ bị hắn vứt ra một bên tự lăn lộn.”
Ôn Uyển
lại một lần nữa kể cho ba hài tử nghe câu chuyện Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh. Lần này kể xong thì hỏi: “Linh Đông, Đại bảo, tiểu bảo, từ
trong chuyện xưa này, các con đã nhận được bài học gì? Nói ra nghe một
chút.” Lúc trước kể câu chuyện gì, trước khi đi ngủ kể chuyện Ôn Uyển
đều sẽ không hỏi. Nhưng mà câu chuyện kể ban ngày, thì mười lần có chín
lần Ôn Uyển sẽ hỏi.
Linh Đông trầm ngâm một chút: “Cô cô, Đường
Tăng này là người không biết phân biệt người, bị yêu quái giả trang
người khác che mắt những ba lần, sư phụ như vậy thật không đáng bảo hộ.” Làm một thủ lĩnh, nếu như ngay cả bản lãnh phân biệt người này đều
không có, toàn quân chết sạch là chuyện sớm muộn.
Ôn Uyển tán
thưởng Linh Đông: “Đúng, Linh Đông nói vậy rất đúng, sau này các con
dùng người nhất định phải nhìn rõ hắn là cái dạng người gì, tuyệt đối
không thể bị bề ngoài của những người này lừa gạt.” Khen ngợi xong thì
đến lượt Minh Duệ đưa ra quan điểm rồi.
Minh Duệ nhíu mày nói:
“Mẹ, con cảm thấy Tôn Ngộ Không chủ yếu là có đôi hỏa nhãn kim tinh có
thể phân biệt yêu hay người. Nếu con cũng có một đôi mắt hỏa nhãn kim
tinh như vậy thì tốt rồi. Như vậy con có thể phân biệt được người nào
tốt, người nào có phải là sói đội lốt người hay không?”
Ôn Uyển tỏ vẻ rất đồng ý với vấn đề Minh Duệ đưa ra: “Minh Duệ nói rất đúng. Trên
thế giới người có ngàn vạn, có ít người trên mặt thuần lương nhưng ở
trong lòng có thể vô cùng gian trá. Lúc này muốn có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh như Tôn Ngộ Không là để đi phân biệt bọn họ.Nhưng làm thế nào mới
có thể luyện ra một đôi mắt phân biệt người như vậy, đây là một môn học
hỏi lớn, không phải là chuyện một sớm một chiều.”
Linh Đông cùng Minh Duệ gật đầu liên tục.
Cuối cùng đến lượt Minh Cẩn trả lời vấn đề. Minh Cẩn dương giọng nói: “Mẹ,
con nghĩ bọn họ ban đầu là đói không chịu được, không có thời gian suy
nghĩ nhiều như vậy. Thầm nghĩ là ăn no trước rồi nói sau. Nhưng mà, con
cảm thấy cái này có quan hệ rất lớn với chuyện yêu quái biến thành đại
mỹ nhân. Nếu yêu quái là người xấu xí, đã có Tôn Ngộ Không cảnh báo, có
lẽ bọn hắn đã có thể tưởng tượng ra rồi.”
Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ
dội, Minh Cẩn còn kém trực tiếp nói Đường Tăng là đại dê xòm rồi. Nhưng
mà đối với việc Minh Cẩn nhận ra điều này, Ôn Uyển vẫn rất vui mừng: “Ừ, Minh Cẩn nói vậy vô cùng có đạo lý. Nếu không phải đại mỹ nhân, mà là
một người xấu xí, những người này cũng sẽ không bị lừa nhanh như vậy.
Cho nên sắc đẹp cũng là công cụ giết người.” Mỹ nhân kế, bất kể thời đại nào đều là kế sách tốt, trăm lần đều đúng.
Minh Cẩn đắc ý ngẩng cao đầu nhỏ.
ÔN Uyển nhẹ nhàn cười nói: “Nhưng mà các con đều quên một điểm. Đường Tăng cùng Sa Tăng và Trư Bát Giới sao lại không nghĩ đến vì sao một cô nương xinh đẹp lại xuất hiện ở nơi hoang sơn dã lĩnh chứ? Điểm này không phù
hợp lẽ thường, sự tình khác thường tất có âm mưu.”
Minh Cẩn cẩn thận suy tư một chút: “Sự tình khác thường tất có âm mưu, ừm, mẹ, con đã nhớ.”
Ôn Uyển bình phán xong cách nghĩ của ba người, thì kể cho ba hài tử câu
chuyện mỹ nhân kế. Mỹ nhân kế, nổi danh nhất tất nhiên là câu chuyện
Việt Vương câu tiễn đưa Tây Thi cho Ngô Vương Phu Sai rồi. Ôn Uyển kể
xong, cũng không để ba hài tử phát biểu ý kiến, trực tiếp dùng cái này
làm đề mục. Để ba người viết ra một bài mà bản thân mình lĩnh ngộ.
Thỉnh thoảng Ôn uyển làm như vậy, ra vấn đề để hài tử tự suy nghĩ, lại để cho ba người trao đổi cách nghĩ, để ba người giúp nhau thảo thuận (lúc
trước Ôn Uyển không để cho ba người bọn hắn trao đổi). Cuối cùng Ôn Uyển tổng kết, nói ra ý kiến của bản thân, Ôn Uyển cho ý kiến cũng là để cho ba hài tử tham khảo, đã xong thì nói lại một lần câu chuyện từ đơn giản đến phức tạp.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển để ba hài tử đều đang tự hỏi,
thì cười cười.Trước kia cảm thấy biện pháp giáo dục của Quận chúa như
vậy quá không thể tưởng tượng. Nhưng mà hai năm này, Minh Duệ và Minh
Cẩn hai người so với Linh Đông thông tuệ cơ trí nhiều hơn. Mà Linh Đông
biểu hiện càng thêm rõ ràng, trước kia Hạ Dao cảm thấy Linh Đông có
chút, ừ, vịn không dậy nổi được. Hai năm này, Hạ Dao phát hiện Linh Đông thường có thể suy một ra ba, tiến bước thần tốc.
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, hết mưa rồi.”
Ôn Uyển thấy bên ngoài quả nhiên mưa đã ngừng rồi, đẩy kính thủy tinh ra.
Song cửa xe ngựa có hai tầng. Một tầng là cửa sổ thủy tinh bảo hộ. Bên
ngoài còn có một tầng cửa gỗ khắc hoa có thể đẩy ra bên ngoài. Một tầng
bên ngoài này là vì cân nhắc an toàn, nếu như có mũi tên bắn vào có thể
ngăn cản. Ôn Uyển cũng chỉ có thể đẩy cửa thủy tinh ra, tầng bên ngoài
kia Ôn Uyển không mở.
Song cửa mở ra, một trận gió xuân ấm áp phất đến trước mặt. Không khí ẩm ướt hòa trộn cùng với mùi hương bùn đất,
trộn lẫn vị cỏ xanh, còn có hương các loại hoa. Có câu nói “Thổi mặt
không hàn dương liễu phong” Dương liễu cũng mọc ở lưng chừng theo gió
tung bay.
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, ở chỗ này cũng có một phen
tư vị khác.” Còn chưa đến điền trang, đã có thể cảm thấy được hơi thở
của đất.
Ôn Uyển đóng song cửa. Khí trời tháng hai còn lạnh. Ôn Uyển phòng bị hài tử bị lạnh.
Minh Duệ cùng Minh Cẩn ngủ trưa, Linh Đông lại chờ bọn hắn ngủ trưa mới bắt
đầu nhỏ giọng hỏi Ôn Uyển một ít vấn đề. Ôn Uyển nhẹ giọng trả lời.
Vấn đề của Linh Đông, cũng không phải mỗi lần Ôn Uyển đều có thể trả lời.
Có một lần Ôn Uyển đã bị Linh Đông hỏi đổ, Ôn Uyển lập tức rất thành
thực mà nói nàng đang suy nghĩ.
Khi ấy Linh Đông biểu hiện rất
quái dị, lúc ấy Ôn Uyển cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, cha ông thường nói con
người sống phải học đến già. Bởi vì người không phải vạn năng, không có
khả năng biết rõ mọi chuyện, sẽ có chuyện không biết. Cô cô cũng không
phải thần tiên, chỉ là phàm nhân, có không biết cũng rất bình thường.”
Ôn UYển không biết đều sẽ viết xuống, bình thường đều sẽ truy cầu Tống
Lạc Dương trợ giúp. Tống Lạc Dương giải quyết không được, sẽ tìm các đại học sĩ khác dò hỏi. Có lúc còn hỏi đến chỗ Hoàng đế, nhắm trúng hoàng
đế rất vui vẻ. Chất lượng dạy học của Ôn Uyển như thế nào tạm thời không bình luận, chỉ cần nhìn thái độ dạy học của Ôn Uyển như vậy đã khẳng
định được rồi.
Nói khoảng một khắc, Ôn Uyển sờ đầu Linh Đông: “Mặc dù nói là sống đến già học đến già, nhưng mà cũng không thể quá mệt
mỏi. Con rất cố gắng, cô cô rất vui mừng. Nhưng phải nhớ kỹ cô cô nói
đấy, có trương có trì (có căng thẳng có thả lỏng chắc vậy), mới là chân
lý học tập. Bây giờ, đi ngủ đi.”
Linh Đông cười gật đầu.Ôn Uyển lấy chăn, mền đắp cho bé, thấy bé ngủ không được, thì ngâm nga bài đồng dao.
Linh Đông cũng vui vẻ nghe Ôn Uyển hát đồng dao. Mặc dù nói hài tử bảy tuổi
còn thích nghe đồng dao có chút cảm thấy khó xử, hắn chưa từng có như
Minh Duệ yêu cầu Ôn Uyển rõ ràng như vậy. Nhưng mà nếu Ôn Uyển chủ động
đề cập, hắn cũng vui vẻ đáp ứng.
Ôn Uyển ngâm nga đồng dao, đợi
sau khi Linh Đông ngủ say. Đẩy tấm bình phong ra, đến khoang xe trước,
tiếp nhận nước Hạ Dao đem đến. Cùng Hạ Dao hàn huyện một chút cũng sẽ
nằm ngủ.
Từ Ôn Tuyền thôn trang đến sơn trang, bởi vì hai phương
hướng ngược nhau, nên lộ trình tương đối xa. Mãi cho đến nửa đêm một đám người mới đến trên điền trang. Nhưng mà bởi vì sớm có tính toán này,
cho nên trời vừa tối thì đã đốt đuốc sẳn. Minh Cẩn còn ghé vào trên song cửa xem ánh lửa bên ngoài.
Hài tử cũng không sợ, không nói bên
trong xe ngựa sáng như ban ngày. Chỉ cần hàng năm đều ra ngoài, thỉnh
thoảng cũng đi đường ban đêm về đến nhà, hai hài tử đã sớm thành thói
quen.
Đến điền trang, bởi vì Ôn Uyển đã sớm phái người lại đây,
chỗ này đã sớm quét dọn sạch sẽ rồi. Sau khi người đến, cơm nước cũng
đưa lên. Ăn xong cơm nóng đồ ăn nóng, lại tắm nước nóng khu trừ mệt mỏi. Ba hài tử mệt mỏi một ngày, cũng không nhìn giường trên này có đẹp đẽ
không, vừa lên giường đã nằm ngủ rồi.
Ở biên thành, Bạch Thế Niên
rốt cục nhận được hồi âm của Ôn Uyển. Nhưng mà để Bạch thế Niên thất
vọng chính là, trong thư Ôn Uyển nói nàng không hiểu quân sự, cái gọi là quân tâm khó dò, nàng cũng không đoán được hoàng đế vì sao không đáp
ứng? Nhưng mà Ôn Uyển nói Ôn Uyển khẳng định hoàng đế là một minh quân,
đã không đáp ứng thì tất có nguyên do không đáp ứng. Nàng chỉ ở phía sau nhắc nhở Bạch Thế Niên tự thân chú ý vân vân.
Ôn Uyển không nói
Bạch Thế Niên không thể gấp lập công. Bạch Thế Niên cũng không phải
người lỗ mãng, hắn đã nhận thấy thời cơ chín muồi, khẳng định cũng có
đạo lý của hắn. Hoàng đế không đáp ứng, hoàng đế cũng có chân nhắc. Vị
trí bất đồng, cái suy nghĩ gì cũng không giống nhau. Cho nên Ôn Uyển
không phát biểu ý kiến.
Bạch Thế Niên rất thất vọng. Mà Diệp Tuần, lúc này trên khuôn mặt lại mừng rõ như điên ah. Hà Nhàn rốt cuộc hồi âm cho hắn rồi. Không dễ dàng ah, hai năm, Hạ Nhàn rốt cuộc cũng mềm lòng
rồi.Cho nên nói, có chí ắt làm nên, một điểm đều không giả.
Bạch
Thế Niên vốn trong lòng không thoải mái, lại nhìn thấy gương mặt già của Diệp Tuần giống như hoa cúc nở rộ, trong lòng liền ghen ghét. Cho nên
nhịn không được hắt bát nước lạnh qua: “Ta nói ngươi cũng đừng cao hứng
quá sớm. Chữ bát(八) còn không có nhếch lên đâu”
Hai người quen
biết đã lâu, Bạch Thế Niên là dạng người gì Diệp Tuần đã sớm biết. Diệp
Tuần cho Bạch Thế Niên một ánh mắt khinh bỉ, sau đó, mới đắc chí trở về
phòng.