Lúc ấy bà có nghi ngờ, hơn nữa khi nhận được tin tức Ôn Uyển thay Yến Kỳ Hiên cản một đao bà càng cảm thấy có chỗ nào không đúng. Xưa nay bà
tự phụ nhìn người rất chuẩn, tuyệt đối không nhìn lầm người, bà thấy rõ
được Ôn Uyển là người rất yêu quý mạng nhỏ, lại càng không thích chõ mõm vào việc của người khác. Cho nên khi nghe nói Ôn Uyển vì Yến Kỳ Hiên
chắn đao, trong lòng bà liền hiện lên cảm giác quái dị, cảm giác chợt
nắm bắt được cái gì đó.
Giờ cộng thêm những điều Triệu vương phi vừa nói, chỉ có cao thủ kỳ
nghệ mới cố chấp yêu thích bàn cờ. Mà Ôn Uyển vừa vặn có biểu hiện si mê bàn cờ, có thể vì một bàn cờ mà lạnh nhạt với Trịnh vương phi, cũng vì
một bàn cờ mà đem di vật quý trọng còn sót lại của mẫu thân San hô trân
châu hồng ra hoàn lễ. (Nếu là Ôn UYển biết suy nghĩ này chắc tự thấy oan uổng, mẹ công chúa để lại rất nhiều thứ, lấy ra một hai thứ để đưa cũng đâu quá đáng? Nào biết đâu rằng Hiền phi lại nghĩ sâu tới vậy)
Nghĩ sâu thêm liền thấy, Ôn Uyển đến thôn trang không bao lâu thì
thiếu niên Giang Thủ Vọng liền xuất hiện trước mợi người, thời gian vừa
đúng. Tiểu tử này ở kinh thành làm ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn dám dùng dao găm đối đầu với người trong Hoàng tộc. Một sĩ tử Giang nam nho nhỏ không thể không biết chuyện đánh giết người Hoàng tộc sẽ có kết quả gì, nhưng hắn lại dám động thủ không chỉ một lần, hơn nữa còn dám
đối đầu với Hạo thân vương, tại sao? Chẳng lẽ ngại mệnh không đủ ngắn?
Lúc bà nghe đến mấy chuyện này chỉ coi như chuyện chê cười. Bây giờ ngẫm lại, căn bản không phải, mà là kẻ này không phải sỹ tử, bởi vì kẻ này
chính là Ôn Uyển. Bởi vì nàng có Hoàng đế làm chỗ dựa, cõi đời này có
người nào dám làm gì nàng? Đánh mấy Vương tôn thì sao? Đây có khi chính
là nguyên nhân Hạo Thân vương bỏ qua.
Còn có Thuần vương vì Giang Thủ Vọng, kinh động quan binh ra mặt tìm
người, sau đó Hoàng thượng không hề truy cứu trách nhiệm của Thuần
Vương. Lại liên tưởng tới chuyện lúc trước buổi tối Hoàng thượng đi cung điện nhìn Giang Thủ Vọng, một sỹ tử nho nhỏ nếu không có nguyên nhân
đặc thù làm sao đáng giá để Hoàng thượng coi trọng như vậy.
Nhiều chuyện chồng chất lại, quá nhiều chuyện đúng lúc, sao có thể là trùng hợp? Hơn nữa, ở trong cung đấu tranh nhiều năm như vậy, bà căn
bản không tin vào thứ gọi là trùng hợp, chưa bao giờ tin tưởng có chuyện trùng hợp. Cho nên những chuyện này, chắc chắn không phải trùng hợp, bà có tám phần tin tưởng phỏng đoán của mình.
Mà chuyện này nếu như là thật, bà rốt cuộc có thể hiểu được, ngày đó
Ôn Uyển đến tột cùng là dùng tài nghệ gì thắng Tống Lạc Dương. Không cần phải nói, lại càng không cần đoán nữa, chắc chắn là kỳ nghệ, không thể
nghi ngờ.
Hiền phi lần đầu tiên hối hận, hối hận không sớm diệt trừ Ôn Uyển.
Nếu như sớm diệt trừ Ôn Uyển sẽ không lưu lại một đại họa như vậy. Hiện
tại muốn động thủ thì tìm khắp cũng không có một cơ hội, lại còn phải cố kỵ Hoàng đế. Chẳng qua, bà làm sao có thể nghĩ tới chuyện một hài tử
sáu tuổi lại có lòng dạ sâu sắc đến thế. Ôn Uyển à Ôn Uyển, ngươi che
giấu thật giỏi, không ngờ rằng ngươi có thể lừa gạt chúng ta sáu năm.
Nếu bản cung sớm biết ngươi tinh thông kỳ nghệ, bản cung tuyệt đối sẽ
không để ngươi sống đến ngày hôm nay.
Triệu vương phi nhịn không được nói:” Mẫu phi, đây không phải sự
thật, tuyệt đối không thể là sự thật. Hoàng thượng làm sao có thể dung
túng Ôn Uyển như thế, làm sao có thể để Ôn Uyển làm chuyện hoang đường
đến bực này. Làm ra chuyện như thế nếu lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ làm hại danh tiếng của Ôn Uyển, ngay cả danh dự của Hoàng gia cũng bị
ảnh hưởng không phải sao? Mẫu phi, có thể có chỗ nhầm lẫn rồi, không thể có chuyện này được.”
Hiền phi tận lực làm cho bản thân tỉnh táo lại, càng là thời điểm mấu chốt càng phải bình tĩnh, chờ điều tra hết thảy rõ ràng rồi quyết định
cũng không muộn. Nghĩ tới đây, cố gắng dùng khẩu khí vững vàng nói:” Vậy đi, con viết một phong mật thư cho phụ thân con, để ông ấy phái người
ngầm đi tìm một lá thư do Giang Thủ Vọng viết, lại đi hỏi thăm những
hành động ngày thường của hắn ta. Những chuyện này, nhất định phải làm
một cách bí mật, không nên nói cho ai biết, cả Hồng Bân cũng không nói,
biết chưa?”
Bên cạnh Triệu vương tất nhiên cũng có gian tế của Trịnh Vương, thậm
chí còn có mật thám nằm vùng của Hoàng Thượng. Nhi tử thống hận Ôn Uyển, tất nhiên sẽ đem chuyện này truyền ra ngoài, đến lúc đó sẽ khiến cho
người có liên quan chú ý. Nếu thật sự truyền ra ngoài, chưa nói đến
Hoàng đế tức giận hay không mà chuyện này lan truyền đối với Ôn Uyển là
trăm lợi mà không có hại. Nguyên nhân rất đơn giản. Ôn Uyển có danh
tiếng hiển hách, sẽ là trợ lực cho Trịnh vương.
Triệu vương phi gật đầu thưa:” Mẫu phi yên tâm, con sẽ có chừng mực, chờ phụ thân hồi âm sẽ ngay lập tức bẩm báo với mẫu phi.”
Hiền phi lo lắng quả thật không phải không có đạo lý, bởi vì địa vị của Thuần vương phủ quá mức đặc thù.
Lúc trước Thuần vương vẫn giữ vững trung lập, là bởi vì cho dù hắn có công phò tá thì cũng chẳng chỉ nhiều hơn một chút tiền tài mà thôi. Hắn là Thiết mũ tước vị, cả đời vinh hoa phú quý không phải suy nghĩ, lúc
trước hắn biểu hiện yêu tiền như vây là do chỉ có thể làm chuyện này.
Không có nhu cầu đứng thành hàng (đứng vào phe phái) vì tiền lời thì nhỏ mà nguy hiểm thì khổng lồ. Nếu hắn thật tham gia vào thị phi của việc
tranh đấu thì đúng là đầu óc bị lừa đá (ngu ngốc), cho nên, mặc dù
nghiêng về Ôn Uyển nhưng hắn cũng tuyệt đối không đứng về phía nào, chỉ
giữ vững trung lập.
Có điều bây giờ không giống thế, nhi tử suýt bị giết hại, hắn không
thể ngồi không. Nếu tính tình như vậy thì vị trí Tông Lệnh này hắn cũng
đừng mong làm nữa. Hơn nữa Thuần Vương cũng không phải Ôn Uyển, hắn căn
bản là không có bất kỳ cố kỵ nào, giết thì đã sao? Cho dù hắn giết hai
tiểu súc sinh của La gia, Hoàng thượng biết cũng chỉ khiển trách một
trận, nặng nhất cũng phạt mấy năm bổng lộc.
Sở đĩ Thuần vương không giết luôn La lục lão gia thứ nhất là vì muốn
hành hạ lão ta, lão đã muốn để cho con trai độc nhất của Thuần vương
chết, hắn liền khiến cho huyết mạch dòng chính của lão đều bị chặt đứt,
để lão ta thật sự nếm thử tư vị người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nếu La
Lục lão gia dám có động tác gì nữa, mấy cháu ruột của lão hắn cũng đều
trừ đi. Hiện tại sở dĩ chỉ giết hai tiểu súc sinh, giữ lại lão già kia
và hai quy tôn tử (cháu đích tôn) là vì hắn chưa muốn vạch mặt với Triệu vương, coi như cho Triệu vương mặt mũi. Mặc dù mặt mũi thế này vẫn
khiến cho Triệu vương mất mặt, nhưng ít nhất không có giết đến không còn đường cứu vãn.
Hành động thế này, hắn coi như hướng Triệu Vương biểu lộ lập trường, tuyệt đối cũng không nghiêng về phía Trịnh vương.
Mặc dù có biện pháp của Ôn Uyển khiến cho thích khách kia mở miệng
nhưng Thuần vương vẫn không thật tin chuyện này không liên quan tới
Trịnh vương. Trịnh vương này quá khó đoán, ra tay ác độc vô tình. Hai
năm qua bị Triệu vương đàn áp lợi hại không có nghĩa là hắn ta không có
năng lực. Ngược lại, càng im hơi lặng tiếng càng chứng minh tên này có
tính toán lớn. Hơn nữa, sao có chuyện trùng hợp thế được, nha hoàn La
Thủ Huân mua lại dính líu đến phủ Trịnh vương. Nếu như Trịnh vương cẩu
thả, bên cạnh nhiều gian tế quấy phá giở trò, dễ dàng bị tính kế như vậy thì hắn ta làm sao có thể sống đến bây giờ, còn có thể cùng tranh đấu
với Triệu vương hơn mười năm nay?
Muốn hắn tin chuyện này sau lưng không có Trịnh vương giúp một tay
thúc đẩy, thì cũng đáng cười như việc tin tưởng Trịnh vương không có tâm tư làm hoàng đế. Mặc dù hắn không có chứng cớ, nhưng hắn dám khẳng
định, chuyện này cũng có dính líu đến Trịnh Vương.
Nhưng nếu đã kết thù với La lục lão gia thì phải hoàn toàn đàn áp.
Hắn không tin Triệu vương sẽ trở mặt với hắn chỉ vì một La Lục lão gia.
Có một việc ngoài dự liệu của mọi người là Thuần Vương căn bản không lo
lắng sau này Hiền phi và Triệu vương trả thù. Cho dù sau này Triệu vương thật sự đăng cơ làm Đế, Thuần Vương cũng không lo lắng Triệu vương vì
chuyện lần này mà trả thù hoặc đàn áp Thuần vương phủ. Nguyên nhân rất
đơn giản, dù La lục lão gia là cậu ruột thịt của Triệu Vương thì cũng là người khác họ, nếu như Triệu vương vì một người khác họ mà trả thù
người của Yến gia bọn họ thì vị hoàng đế như hắn ta sẽ mất đi tín nhiệm
của tôn thất, đến lúc đó vị trí hoàng đế này hắn ta có ngồi được hay
không còn chưa biết được.
Hơn nữa, mặc dù Thuần vương cả ngoài sáng lẫn trong tối đều trả đũa
La lục lão gia, nhưng hắn cũng không có đối nghịch với Triệu vương, càng không liên minh với Trịnh vương.
Thái độ này của Thuần vương thật ra Trịnh vương cũng đã đoán trước.
Nếu nghĩ Thuần vương bởi vì chuyện này sẽ hoàn toàn đứng về phe của mình thì suy nghĩ đó quả thật ngây thơ, nhưng Thuần vương cũng coi như đã
gián tiếp đưa ra một trợ giúp lớn, để kiềm chế Triệu vương.
Ngày hôm đó Ôn Uyển đang ở trong phòng luyện chữ thì bên ngoài có
người báo Quốc công phu nhân tới. Ôn Uyển kinh ngạc để bút xuống, đi ra
ngoài gặp, không biết là có chuyện gì? Hoàn toàn không nghĩ tới Quốc
công phu nhân là vì hôn sự của Bình Thượng Đường mà đến.
Quốc công phu nhân cẩn thận nói:” Quận chúa, Tô phu nhân của Tô gia
đã nói chuyện với ta nhiều lần, nói là bà ấy muốn chuẩn bị cho Tô tiểu
thư sáu mươi bốn rương đồ cưới, ý cháu thế nào?”
Nhà gái nói chuẩn bị sáu mươi bốn rương của hồi môn, nhà trai nếu quá keo kiệt thì sẽ bị lép vế, tương đương với con dâu chưa về nhà chồng,
nhà trai đã thấp một bậc, vậy thì quá mất mặt.
Đại phu nhân tìm Ôn Uyển chính là để nhắc nhở nàng Tô gia chuẩn bị
sáu mươi bốn rương đồ cưới, nhà mình cũng nên chuẩn bị sính lễ, đại phu
nhân đưa nàng một phần danh sách, nói:” Ôn Uyển, đây là một phần danh
sách ta nghĩ ra, cháu xem cần cắt giảm những thứ gì.
Ôn Uyển cẩn thận xem, thấy ở trên liệt kê những sính lễ cần mua, chia làm Tiểu vật (những đồ vật nhỏ, linh tinh), đại vật (những đồ gia dụng
lớn), đồ cổ tranh chữ, đồ trang sức, vật liệu may mặc, cả thủ lợn(đầu),
chân giò heo cũng có, vô cùng nhiều. Ôn Uyển nhìn sơ qua được một lúc
liền đau đầu, nghe nói sính lễ còn đỡ, đồ cưới lại càng đau đầu và tốn
kém. Cái này thì không cần nghe người khác nói, nàng còn đang giữ danh
sách đồ cưới của mẹ công chúa, chưa nói tới đặt mua, chỉ cần nhìn là đầu Ôn Uyển đã thấy ong ong, lập tức nàng lại cảm thấy thân thể không thoải mái.
Quốc công phu nhân thấy Ôn Uyển lại muốn co đầu rút cổ bỏ mặc, trong
lòng liền thầm kêu khổ. Nếu thế này thì biết làm sao bây giờ, đồ cưới có sáu mươi bốn rương thì sính lễ ít nhất cũng phải chuẩn bị hai mươi bốn
rương, bằng không thì quá khó coi. Nhưng hai mươi bốn rương sính lễ ít
nhất cũng mất một hai vạn lượng bạc. Phủ Quận chúa hiện tại là phủ nghèo a, nên khó trách được muốn mình đến bổ sung cho cái động không đáy này. Quốc công phu nhân thật rất nhức đầu, nhưng Ôn Uyển nói thân thể không
thoải mái rồi nàng cũng không thể nói gì nữa, thật sự tiếp theo phải
giảm bớt sính lễ sao?