Edit: Asita
Ôn Uyển phất phất tay:” Người đâu, mang hai người này giao cho Cao
công công (một vị công công trông coi hình phạt) để cho hắn căn cứ vào
cung quy xử trí.” Rất nhanh hai người bị kéo đi.
Ôn Uyển đi không bao xa liền nhìn thấy Hiền phi đang đứng, Ôn Uyển
rất muốn xoay người đi, nhưng làm vậy rõ ràng là bất kính: “không chào
hỏi trưởng bối” nên mặc dù trong lòng nàng kinh ngạc tại sao Hiền phi ở
chỗ này chờ nàng nhưng vẫn tiến đến, chỉ nghĩ thầm: nữ nhân này, lại
định đùa bỡn tâm kế gì đây?
Có điều đến lúc này rồi, kể cả bà ta muốn đùa bỡn âm mưu gì thì nàng
cũng sẽ tiếp. Dù sao kết quả thảm nhất cũng chỉ là chết mà thôi. Nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nên lần này cũng không né tránh, ngược lại nghênh đón, cười nhẹ nhàng tiến về phía Hiền phi.
Hiền phi ngắm Ôn Uyển, thấy lúc này nàng đang mặc chiếc áo da thêu
hình Phượng Hoàng màu vàng óng ánh,váy màu xanh thêu Cổ văn và mây bằng
chỉ vàng, chải một búi tóc Bách hoa, ở khe hở cắm nghiêng nghiêng một
cây trâm Phượng hoàng bằng ngọc xanh biếc, mấy hàng Trân châu rủ xuống,
theo từng bước chân của nàng mà nhẹ nhàng rung động. Gương mặt kiều mỵ
trong sáng như mặt trăng, ánh mắt nhanh nhạy phát sáng, phảng phất như
một bức họa tiểu tiên nữ, nhẹ nhàng mỉm cười.
Hiền phi trong lòng liền trầm xuống, nếu nói hôm đó trên yến hội là
do hiệu quả của ánh đèn và trang điểm, thì thần thái bây giờ phải giải
thích như thế nào đây. Vẻ mặt như bây giờ một người bình thường cũng
không thể có được, càng không có khả năng xuất hiện trên một con bệnh
suýt chết mấy tháng trước, dù có linh đan diệu dược cũng không thể có
tác dụng nhanh như vậy.
Ôn Uyển thấy Hiền phi nhìn chằm chằm mình thì trong lòng cười khổ vạn lần. Nàng vốn muốn giả bộ bệnh thêm nửa năm, một năm, ít xuất hiện
trước mắt người khác, nhưng ông ngoại hoàng đế không cho nàng được như
ý. Chỉ cần thấy nàng mặc đồ đơn giản liền cau đầu mày (cau mặt) nói
trang phục của nàng phải thật rực rỡ, ông ngoại nhìn mới thư thái, lại
càng không cho phép nàng giả thành bộ dáng yếu ớt văn nhược, nói ra vẻ
bệnh hoạn thì xui xẻo. Nếu nàng không đồng ý cũng không sao, sẽ bị hai
cung nữ mạnh tay lôi về thay quần áo, nàng không làm sao được đành tuân
thủ yêu cầu của ông ngoại hoàng đế mặc trang phục, trang điểm, để không
bị hai cung nữ kia mạnh tay cởi bỏ quần áo, ép nàng mặc đồ tươi sáng.
Nhưng mà, diện mạo như vậy tất nhiên đứa ngốc cũng thấy nghi ngờ chứ
đừng nói tới lão hồ ly như Hiền phi. Khụ, chỉ hy vọng bà ta không tra rõ được chuỵện này, bằng không nàng có thể gặp chuyện đau đầu nhức óc nha. Ông ngoại hoàng đế quả thật không biết rốt cuộc đang nghĩ gì, hình như
nhất định phải đem nàng kéo vào trong mấy chuyện thị phi ý. Thật là,
nàng còn chưa có chuẩn bị thật tốt để có thể đối chiêu cùng Hiền phi
đâu.
Hiền phi cười nói:” Khó trách Ôn Uyển coi trọng Ôn Tuyền thôn trang
như vậy, xem ra thôn trang quả thật dưỡng thân rất tốt, mấy ngày nữa ta
cũng phải cầu hoàng thượng đi ngâm Ôn tuyền đi.”
Ôn Uyển cười cười, phác vài động tác:” Nương nương, thái y kê cho
Quận chúa mấy đơn thuốc bổ thân thể, Vương thái y phân phó quận chúa
nhất định phải uống thuốc đúng giờ, để thân thể dưỡng tốt, không thể
uống chậm cũng không thể uống sớm. Hiện giờ canh giờ còn cách không xa
lắm, quận chúa phải trở về uống thuốc, kính xin nương nương tha lỗi.”
Thái độ của Ôn Uyển đối với Hiền phi là có thể tránh thì tránh, tránh
không được cũng cố tránh, không nguyện ý cùng bà ta tiếp xúc nhiều, thì
dù bà ta hoài nghi cũng chỉ có thể hoài nghi mà thôi.
Hiền phi cười nói:” Đứa nhỏ này vì sao để ý lễ nghi nhiều như vậy?
Thân thể là quan trọng nhất.” Một tiểu cô nương tròn trịa sáng bóng như
vậy mà vẫn cần uống thuốc, may Hạ Ảnh nói là thuốc bổ bằng không không
biết bị nghi ngờ thế nào đây.
Hiền phi nhìn bóng lưng Ôn Uyển, ánh mắt ngày càng lạnh. Dường như
mỗi lần đều là bị nha đầu này làm hỏng chuyện, nhưng nàng ta luôn làm
một bộ dáng ngây thơ vô hại. Ôn Uyển, ngươi cũng thật giỏi giả bộ, bệnh
của ngươi tuyệt đối có điều kỳ quái.
Buổi tối hôm đó, Hiền phi lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Quách
ma ma rất đau lòng, khổ tâm khuyên nhủ bao nhiêu cũng vô dụng.
Hiền phi nhìn vẻ mặt lo lắng của ma ma, trong lòng không biết có tư
vị gì. Bà quả thật nói không nên lời, hiện nay chỉ cần vừa nhắm mắt lại
thì trước mắt liền hiện lên gương mặt ôn nhuận (tròn trịa tươi sáng) của Ôn Uyển, còn có thần thái rạng rỡ, một năm này Ôn Uyển đã dưỡng bệnh
như thế nào? Tiểu nha đầu này ở thôn trang làm cái gì?
Sáng sớm ngày hôm sau Triệu vương phi đã tiến cung. Hiền phi đối với
người con dâu này của mình rất hài lòng, cho nên cứ cách ba, năm ngày
lại chiêu nàng tiến cung trò chuyện.
Triệu vương phi thấy Hiền phi dung nhan tiều tụy, cho là Hiền phi để
tâm lo lắng chuyện của La lục lão gia cho nên vội vàng an ủi:” Mẫu phi,
chuyện này đã qua, thế tử của Thuần vương đã đi Giang Nam. Thế tử có thể tự đi Giang Nam chứng minh thân thể đã không còn đáng ngại. Hơn nữa
Thuần vương đã làm nhiều chuyện như vậy, cữu gia đã bị hắn làm cho bi
thảm, hiện nay Thế tử cũng đã thật tốt, chắc Thuần Vương sẽ không lần
nữa động thủ.”
Hiền phi nghe tin tức kia liền kinh ngạc:” Đi Giang Nam? Ở thời kỳ
thế này làm sao lại chạy tới Giang Nam làm gì?” Thật đúng là kỳ quái.
Triệu vương phi cẩn thận nói:” Mẫu phi, thế tử Thuần vương đi Giang
Nam chính là để thăm thiếu niên tên gọi Giang Thủ Vọng, chính là người
năm ngoái thanh danh vang dội kinh thành Phất Khê công tử. Nghe nói hắn
sinh bệnh nặng, giờ bệnh đã nguy kịch, Thế tử của Thuần vương phủ vừa
được tin tức liền lập tức chạy tới Giang Nam.”
Hiền phi tất nhiên biết Giang Thủ Vọng là ai, ngày đó hoàng thượng
còn đi thăm thiếu niên này khi hắn ta ở trong hoàng cung nghỉ ngơi” Đây
là thật? Tin tức của con có lầm không? Tiểu tử kia có thể đánh thắng
được La Thủ Huân, đấu xúc cúc thắng Thừa Tông, thân thủ tốt như vậy
tuyệt đối là người luyện võ hơn nữa phải rèn luyện lâu dài. Làm sao mới
qua ba tháng ngắn ngủi có thể bị bệnh nguy kịch? Lời đồn đại đến từ nơi
nào?” Ba tháng thời gian có thể khiến một người vui vẻ thân thủ bất phàm bệnh chết, điều này sao có thể?
Triệu vương phi dù cũng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng mà trả lời Hiền phi:” Mẫu phi, ngày đó sau khi tài danh của
Giang Thủ Vọng truyền đi, phụ thân con cũng thật sự yêu quý tài hoa của
người này nên thời điểm lễ mừng năm mới khi biết Giang Thủ Vọng trở về
Giang Nam đã cố ý cho người đưa thiệp đến Giang phủ, mời Giang Thủ Vọng
đến phủ tổng đốc làm khách. Nhưng hắn vừa về tới Giang Nam liền ngã
bệnh, đến bây giờ cũng không ra ngoài gặp khách. Chuyện này hẳn không
phải giả dối”.
Hiền phi nghĩ tới một người thân thể tốt như vậy, làm sao ngồi thuyền mấy ngày liền bệnh không dậy nổi, lại nghĩ tới Ôn Uyển, đi thôn trang
dưỡng bệnh một năm đến nay mặc dù bị bệnh nhưng khí sắc vẫn tốt, hơn nữa dưỡng bệnh còn có thể dưỡng thành cao hơn nửa cái đầu. Quái sự như vậy, nàng thật đúng là lần đầu được thấy.
Nghĩ tới đây, Hiền phi đột nhiên giật mình đứng lên.
Triệu vương phi thấy Hiền phi thất thố, liền cả kinh kêu lên:” Mẫu phi, người làm sao vậy?”
Hiền phi thấy vẻ kinh sợ của Triệu vương phi mới nhận ra vừa rồi mình phản ứng hơi quá. Chuyện này, chân mày bà cau lại, hẳn là mình suy nghĩ nhiều. Hiền phi rất nhanh bình ổn tâm tình, hỏi Triệu vương phi:” Ta
nhớ được con từng nói, người thích bàn cờ tốt cũng là cao thủ chơi cờ.
Lời này, là ai nói cho co biết, có căn cứ gì không?”
Triệu vương phi lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua vẫn cẩn
thận trả lời:” Căn cứ gì thì con không rõ ràng lắm, nhưng có một lần con đã nghe cha nói qua. Cha con nói tổ phụ của con cả đời si mê nhất là
đánh cờ, vẫn luôn tiếc nuối vì không có được một bàn cờ tốt vừa ý, lúc
có người tặng bàn cờ tráng men Song lục hoa văn sư tử, mới có thể làm
tròn tâm nguyện của lão nhân gia. Khi con xin cha bàn cờ này, cha thấy
rất kỳ quái, ông nói chỉ có người si mê kỳ nghệ mới có một cố chấp cuồng nhiệt đối với bàn cờ. Lúc ấy ông thấy con nhất định phải lấy bàn cờ đưa cho Ôn Uyển mới nói những lời này, trong thư còn hỏi chẳng lẽ Ôn Uyển
quận chúa cũng là cao thủ đánh cờ? Nhưng bởi vì kỳ nghệ của Ôn Uyển quận chúa chưa từng lộ ra ngoài nên con cũng không suy nghĩ nhiều.”
Hiền phi một lần nữa cả kinh đứng lên, lần này thật sự bị kinh hãi,
không nghĩ tới, thật không nghĩ tới suy đoán của bà dĩ nhiên là thật.
Nghĩ tới đây, trong mắt bà hiện lên ánh sáng kinh người phân phó:” Đi
điều tra cẩn thận, Ôn Uyển quận chúa đấu cờ cùng Hoàng thượng đến tột
cùng có thật là thắng ít thua nhiều hay không? Đem tình huống thực tế
nói cho ta một cách rõ ràng, một chút cũng không được thiếu.”
Triệu vương phi lúc bắt đầu còn không biết nguyên nhân Hiền phi đột
nhiên biến sắc, giờ nghe thấy câu này, lại nghĩ tới Phất Khê công tử
chính là kỳ nghệ siêu quần, liền nhìn Hiền phi hồi lâu cũng không thể
nói một chữ.
Rất nhanh Vô Ưu liền dẫn một tiểu thái giám từng ở trong Dưỡng Tâm
điện dâng trà nước trở về, thái giám kia nói mặc dù hắn không biết kết
quả đánh cờ của Hoàng thượng và Quận chúa nhưng có thể thấy Hoàng thượng cười rất vui vẻ. Đặc biệt từ sau khi Quận chúa ở bên ngoài trở về thì
số lần Hoàng thượng và Quận chúa đánh cờ rõ ràng tăng thêm mấy lần.
Hiền phi cố nén kinh hoảng trong lòng, phân phó Vô Ưu dẫn tiểu thái
giám lui xuống, hướng về phía Quách ma ma gật đầu. Quách ma ma lại phân
phó xuống, cho nên cùng ngày hôm đó có tiểu thái giám bưng trà nước của
Dưỡng Tâm điện khi đi qua núi giả bị một tảng đá đột nhiên rơi xuống đập vào đầu mà chết.
Triệu vương phi nhìn Hiền phi đang nắm thật chặt chiếc chén sứ màu
trắng trong tay, trên mặt bà thậm chí có ý sợ hãi, khiến trong lòng nàng cũng đồng dạng sợ hãi. Nếu như Giang Thủ Vọng thật sự là Ôn Uyển giả
dạng thì hài tử kia lòng dạ sâu đậm đến mức nào? Đây còn không phải là
trọng điểm, trọng điểm là Hoàng thượng sao có thể làm chuyện hoang đường như thế, tuyệt đối sẽ không, sẽ không… Nhưng phản ứng của Hiền phi lại
khiến cho nàng bị kinh hãi đến mặt mũi trắng bệch, tay chân lạnh như
băng, nàng chỉ có thể tự an ủi mình… sẽ không, tuyệt đối không phải,
nhất định là nghĩ sai rồi.
Nô tì thiếp thân hầu hạ Hiền phi là Quách ma ma mới vừa rồi ở bên
ngoài, không nghe thấy nội dung phía trước, chỉ biết là nương nương hỏi
về chuyện bàn cờ, cho nên giật mình an ủi:” Nương nương, xảy ra chuyện
gì vậy, nương nương , người đừng vội lo lắng, luôn luôn có biện pháp
giải quyết mà.”
Nàng hầu hạ Hiền phi ba mươi năm, kể cả thảm kịch trong cung lần đó
đến sau này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hiền phi có bộ dáng khẩn
trương hoảng sợ như vậy.
Hiền phi lộ ra sắc mặt mà tất cả mọi người đều chưa bao giờ thấy, hôm yến hội bà đã nổi lên lòng nghi ngờ, Ôn Uyển bị bệnh một năm mà cả
người có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hơn nữa gặp Ôn Uyển lần này bà
cảm thấy cả người Ôn Uyển giống như giải phóng, hai đầu lông mày tựa hồ
có thêm một luồng khí cương nghị, thậm chí còn hiện ra một cảm giác sắc
bén hơn nhiều so với trước. Những thứ này không phải là thứ có thể nhìn
thấy trên thân một người bệnh tật quấn thân.