” Trần quản gia, cháu nói, người này nên xử trí như thế nào?” Thuần
Vương hỏi người trung niên nam tử nhìn có vẻ khôn khéo đứng phía sau.
”Bẩm Vương gia, đối với nô tài phản chủ, nên loạn côn đánh chết hoặc bán đi.” Trần quản gia trả lời không chút do dự.
” Vậy còn chờ gì nữa… kéo xuống, loạn côn đánh chết.” Thuần vương
kiên quyết kéo Ôn Uyển đi tới trước xem hành hình. Ôn Uyển trơ mắt nhìn người nọ bị gậy đánh chết. Ôn Uyển mở to hai mắt, lúc này trong đầu
nàng vang vẳng những lý luận của Thuần vương, phải thích ứng tốt với xã
hội, nhất định phải thích ứng xã hội này. Muốn thích ứng xã hội này,
nhất định phải thích ứng với những loại tình huống như thế. Chịu đựng
cơn buồn nôn trong lồng ngực.
Thuần vương thấy biểu tình vướng mắc của Ôn Uyển, nghĩ tới chuyện lần trước, nếu hắn không giảng giải khuyên bảo nha đầu này, nói không chừng sẽ gặp ác mộng, vậy có khi lại đi ngược với dụng ý của hắn ” làm chủ,
nghiêm hình là nhất định phải có. Nếu như cháu mềm yếu, nhẫn nhịn, sẽ
không có ai nói cháu nhân từ mà chỉ nói cháu ngu dốt như heo. Không nói
tới người cùng địa vị với cháu, chính là hạ nhân, cũng sẽ khi dễ lên
trên đầu cháu. Nếu như hôm nay ta không xử trí tên nô tài này, những tên nô tài khác cũng sẽ học theo. Ôn Uyển, khỏi cần phải nói, mấy năm nay
cháu sinh sống sở dĩ có thể an nhàn, thứ nhất, là có Trịnh Vương ở phía
sau cho cháu chỗ dựa; các nha hoàn đắc lực của cháu cũng là Trịnh Vương
đưa cho cháu, không phải sống lẻ loi một mình mà là có người chăm sóc,
bởi vì người nhà của bọn họ đều ở trong tay Trịnh Vương, cho nên không
dám sinh ngoại tâm. Mà hết thảy sự vụ ở Minh Nguyệt sơn trang, bởi vì có chúng ta Tam vương phủ trông chừng, cho nên hạ nhân cũng không dám nổi
lên tâm tư. Nếu như chỉ một mình cháu, không nói buôn bán làm ăn của
cháu lớn như vậy, ngay cả chỉ là một tiểu điếm, thì cũng sớm đã bị hạ
nhân đục hết. Cứ coi như cháu có thể tiếp tục kiếm tiền, nhưng không cai quản được, thì cũng chỉ là nói suông mà thôi. Đừng tưởng rằng tất cả nô tài đều trung thành. Rất nhiều nô tài hạ nhân, khinh chủ mà bắt đầu so
với sói còn hung ác hơn. Khiến cho chủ nhân cửa nát nhà tan, chuyện này ở nơi nào cũng có.’’
Thuần Vương kể cho Ôn Uyển nghe lần lượt từng ví dụ điển hình của một số nhân vật. Nghe thấy thực tế bên ngoài rõ ràng như vậy, Ôn Uyển quả
thật rất kinh ngạc.
Trong lòng buồn bực, theo lời Thuần Vương nói, nếu như sau lưng không có bọn họ làm chỗ dựa cho nàng, thì ngay cả một tiểu điếm nho nhỏ cũng
bị sâu mọt đục khoét sạch sẽ, chẳng lẽ nàng vô dụng như vậy sao? Nàng
thật sự sẽ không, nguyên lai trong mắt Thuần Vương, nàng ngốc và bất
lực như vậy a! đến mấy hạ nhân, cũng có thể đem nàng lừa gạt, xơi tái
sạch sẽ đấy. Tương lai còn có thể hốt hết tiền của bỏ trốn. Nàng vô dụng như vậy sao, về sau còn làm ăn gì được nữa a.
Ở trong mắt người khác, nàng kỳ thật đúng là vô dụng như vậy. Ôn Uyển cũng không biết, tất cả mọi người đều nói nàng sẽ là Phúc Huy công chúa tiếp theo. Hạ Ảnh biết, nhưng lại không dám nói với nàng, sợ nàng nghe
xong sẽ phiền muộn.
Trong lòng Ôn Uyển lại có cảm giác hài lòng, nếu hắn đã nghĩ như vậy
thì hãy để như vậy luôn đi. Bị người khác cho là người không thông minh, kỳ thật rất tốt. Người quá thông minh, người khác sẽ cho rằng mọi
chuyện ngươi đều hiểu được, ngươi sẽ không được để ý tới. Ngược lại,
trong mắt người khác ngươi không được thông minh cho lắm thì sẽ được
người khác chú tâm dạy bảo. Chẳng hạn như nàng, lúc trước biểu hiện quá
già dặn. Cuối cùng tất cả mọi người đều cho là nàng hiểu được, kết quả
lúc thấy người bị đánh chết thì bị hù dọa đến ngất xỉu, rồi bị mưu sát,
bị bóng đè. Sau cùng phải chạy đến thôn trang để trốn. Lúc này mọi người mới biết được, thì ra nàng nhát như chuột, là người vô cùng khiếp
nhược. Hoàng đế và Trịnh Vương không quen nhìn thấy nàng khiếp nhược
như vậy nên đã cho nàng cơ hội để nghỉ ngơi. Coi như là bồi thường cho
nàng lúc trước bị chấn kinh. Nghỉ ngơi một năm, quả là rất tốt.
Bất quá đối với việc Thuần Vương nói đến chuyện nô tài thị chủ (
khinh thường, vượt mặt chủ nhân), Ôn Uyển thừa nhận, vì có thời gian
nàng làm nha hoàn hai tháng, nên Ôn Uyển đối với bọn họ xác thực tồn tại một chút thương hại. Những chuyện bát quái gần đây, cũng không nghe nói nhà ai có nô tài thị chủ a. Nhưng mà nếu có nghe, một chút cảm giác Ôn
Uyển cũng không có. Chủ nhân phải có tư cách của chủ nhân, hạ nhân muốn
tính toán chủ nhân cũng phải xem hắn có chán sống hay không? Tại thời
đại lấy chủ vi tôn, các loại hại chủ thì kết quả đợi bọn hắn hẳn là mười tám tầng địa ngục. Nếu chủ nhân không có tư cách, bị tính kế cũng xứng
đáng, không đáng đồng tình. Chẳng qua, rốt cuộc có nghe vào hay không mà thôi.
Thuần Vương nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, ”Ôn Uyển, bởi vì trước kia cháu có quá ít kinh nghiệm. Trong nội tâm khó tránh khỏi thiên vị những nô
tài kia, cảm thấy bọn hắn đáng thương. Như là ta đây. Nô tài phía dưới
chưa hẳn tên nào cũng tốt, cũng có rất nhiều tên tham lam lại đáng hận.
Đương nhiên ta cũng không phải nói toàn bộ, vẫn có một số rất trung
thành. Chỉ là, lúc nên nghiêm khắc thì chắc chắn phải nghiêm khắc. Nên
dùng cực hình thì cũng phải dùng, nhớ kỹ chưa?”
Ôn uyển nghiêm túc suy nghĩ. Xã hội nào cũng đều có quy tắc riêng của nó. Nàng không thể vi phạm với quy tắc sinh hoạt ở nơi này, nếu không
chờ đợi nàng cũng chỉ có kết quả là bị khai trừ. Đã không thể vi phạm,
cũng chỉ có thể thuận theo. Mấy ngày nay Thuần vương nói với nàng nhiều
như vậy, toàn là những chuyện quá khứ nàng chưa từng nghĩ qua, cũng chưa từng được ai dạy bảo. Cổ ma ma chỉ dạy nàng quy củ lễ nghi của một tiểu thư khuê các. Lão sư chỉ dạy nàng những tri thức cơ bản cùng với các
cách sinh sống đa dạng ở bên ngoài. Ngoài ra đều là nàng tự mình tìm
hiểu.
Ôn Uyển lắc đầu cười khổ, nàng một mực nói muốn tuân theo quy tắc
sống của xã hội này. Kỳ thật, nàng chỉ tiếp xúc được với vẻ ngoài của nó thôi, căn bản là chưa hề dung nhập. Không phải là chưa dung nhập mà là
nàng không dung nhập.
Ôn gia đời trước của nàng cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc, nhưng
nàng sống ở Ôn gia không lâu. Thân thể không tốt, mỗi ngày đều nằm viện, ở Ôn gia được nữa năm thì nàng lại không chịu nổi nên chuyển đến ký túc xá trong trường. Lúc mười hai tuổi bị đưa đi Mỹ du học. Sống một mình
tại Mỹ tám năm, đến năm hai mươi tuổi về nước, cũng không trở về Ôn gia
mà ở bên ngoài thuê trọ.
Mà Ôn gia, tuy nhiên đã trải qua ba bốn đời tích luỹ tài phú, nổi
tiếng giàu có nhất thành phố. Nhưng đem so với các thế gia chính thức
khác thì Ôn gia nội tình vẫn chưa đủ. Cho nên đại bá đối với con cháu
trong gia tộc quản lý vô cùng nghiêm khắc, rất ít khi cho đi ra ngoài.
Sau khi tốt nghiệp, muốn vào xí nghiệp của gia tộc, trước hết đều
phải đến cơ sở rèn luyện căn bản, đạt được đều đó mới có thể về tổng bộ
nhận chức quản lý, nếu không đạt thì cứ tiếp tục rèn luyện. Trừ trường
hợp không muốn làm ở xí nghiệp của Ôn Thị. Nàng cũng phải ở cơ sở rèn
luyện một năm, sau đó mới được vào làm trong xí nghiệp gia tộc. Mặc dù
sau này, nàng giữ chức quản lý trong công ty. Nhưng chỉ cần không liên
quan đến nghiệp vụ quan trọng của công ty, đối với người khác nàng cũng
rất khách khí.
Tới thời đại này, lúc đầu nàng cũng không muốn trở lại kinh thành.
Nhưng không còn cách nào khác, muốn sống tốt lành thì phải chứng minh
thân phận. Về sau được phong làm Quận chúa, nàng cũng chỉ xem nó như bùa hộ mệnh. Làm người nhà giàu nàng đã có kinh nghiệm, nhưng làm quý tộc,
nàng vẫn đang dốc lòng tìm tòi. Trên thực tế, đến bây giờ nàng vẫn chỉ
xem hạ nhân trong phủ như người giúp việc làm công ăn lương, chứ không
phải coi bọn họ như vật sở hữu cá nhân.
Với lại, lúc này có nhiều ngã rẻ như vậy, nếu không có người chỉ
đường, quả nhiên sẽ bị thiệt thòi lớn a. Xem ra, hiện tại đi ra ngoài
đúng là chuyện vô cùng chính xác. Trong hoàng tộc, ngoại trừ hoàng đế,
Thuần Vương là nhất mạch tôn quý nhất, lại có hai trăm năm nội tình. Ở
chỗ này, có thể học được những thứ mà ở chỗ nàng không có. Không nói mặt khác, như sáu ngày này, những cái nàng đã học được còn nhiều hơn so với bốn năm lúc trước cộng lại. Ôn Uyển đối mắt với tình huống một năm sau
phải trở về, trong lòng cũng có lo lắng. Nhưng ở nơi này nghe được nhiều hơn, thấy được nhiều hơn, làm tốt công tác chuẩn bị thì sẽ không có gì
phải sợ.
Thuần Vương kết hợp giữa lý luận và thực tế để dạy Ôn Uyển một phen,
cảm thấy kết quả đạt được đại khái cũng không sai biệt lắm, còn lại phải xem thực tế. Nhìn Ôn Uyển, Thuần Vương nói ” Ôn Uyển, trước khi muốn ta thả cháu, cháu phải đáp ứng ta một chuyện. Nếu như cháu có thể làm
được, ta lại để cháu đi ra ngoài. Nếu như cháu không thể làm chu đáo,
hoặc là đã đáp ứng ta nhưng lại vi phạm, ta sẽ đưa cháu trở lại Hoàng
cung.’’
Ôn Uyển nhìn Thuần Vương.
Thuần Vương lại nói ” Yêu cầu của ta rất đơn giản, cháu ở bên ngoài,
mặc kệ gặp phải chuyện không thuận mắt, hay là có người bị đối xử bạc
đãi, cho dù là có người đang giết người trước mắt cháu, đều không cho
cháu nhúng tay, cháu chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, không được phép xen vào chuyện của người khác. Cháu có thể làm được không?”
Ôn Uyển nghe xong không khỏi nở nụ cười, chẳng lẽ nàng nhìn giống
kiểu người thích quản chuyện người khác lắm sao? Nhưng mà, hắn đã yêu
cầu, vậy thì đáp ứng a!
Thuần vương cũng không để ý tới suy nghĩ của Ôn Uyển ” Hiện tại Triệu Vương và Trịnh Vương đang đối nghịch nhau, vạn nhất cháu đụng chạm đến
người không nên đụng chạm, sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho Thuần
Vương phủ chúng ta. Cho nên bất kể là thấy người của Triệu vương hay là
người của Trịnh vương, cháu đều phải cách xa ra. Nếu như cháu đáp ứng,
ta sẽ để cho cháu đi ra ngoài. Nếu như cháu không đáp ứng, ta lại chỉ
dạy cháu thêm một tháng, rồi sẽ đưa cháu đi.”
Trong nội tâm Ôn Uyển cảm thán, quả nhiên gừng càng già càng cay a.
Xem ra đối với tính toán của nàng, mặc dù Thuần vương không rõ. Nhưng
cũng đã đưa ra biện pháp đề phòng. Ôn Uyển gật đầu, lấy bút viết ”Quân
tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Thuần Vương choáng váng, một cái tiểu cô nương, ghi quân tử. Bất quá
Thuần Vương tin Ôn UYển, đi theo Ôn uyển nhiều lần như vậy, nàng là một
người nói được làm được. Thấy nàng nở nụ cười và gật đầu đáp ứng. Về
phần kết quả cuối cùng, Ôn Uyển là người kiêu ngạo hay vẫn là kiểu người được nuông chiều, phải xem nàng rồi. Nhưng hắn vô cùng tự tin, Ôn Uyển
của một năm sau, chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.
” Ta dạy cháu nhiều như vậy, về sau cháu nên biết làm như thế nào rồi chứ?” Thuần Vương hỏi Ôn Uyển.
Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ sẽ thích ứng được.
” Đi, đem thế tử gọi đến” Thuần vương phân phó. Cái này mới là chuyện mấu chốt. Nên tạo mối quan hệ tốt cho hai đứa nhỏ này.
Ôn Uyển đến đây đã vài ngày rồi, còn chưa từng thấy vị tiểu thế tử
xinh đẹp kia. Nghe nói mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài vào sáng sớm, buổi
tối mới về. Hắn hiện tại còn ở viện bên cạnh trong vương phủ, mà cũng
không thấy người. Ngẫm lại, đã qua hơn bốn năm rồi, có lẽ hắn đã có
nhiều thay đổi. Bốn năm không gặp, thời gian qua thật nhanh, nhoáng cái
nàng đã tới thời đại này được hơn bốn năm rồi. Ôn Uyển đang nghĩ ngợi,
chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.