Edit: Mị
Ôn Uyển mở to mắt, ngây người nhìn nam tử đang đi tới, nam tử mười ba tuổi, không đúng, không thể tính là nam tử, phải nói là một tiểu hài tử xinh đẹp. Không có từ nào có thể diễn tả được diện mạo như thế, tăng
thêm một phân thì quá nhiều, giảm đi một phân thì quá ít, thêm son thì
quá hồng, thêm phấn thì quá trắng. Dung nhan yêu mị, mặt mày tư thái như hoa sen. Tiên nhân không dám nhìn, vì chỉ cần một ý nghĩ xấu sẽ rơi
vào trần thế. Dù sao thì từ ngữ hoa mỹ nhất có thể sử dụng đều dùng được trên người hắn mà vẫn còn chưa diễn tả hết
Ôn Uyển vừa nhìn vừa sợ hãi thán phục, xinh đẹp, thật xinh đẹp, quá
đẹp, so với Đức phi nàng từng bái kiến hơn không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí so với đàn ông phương tây kiếp trước nàng từng thấy cũng hơn
không chỉ gấp mười lần. Trên đời này, sao lại có nam tử yêu nghiệt như
vậy a, thật là khiến người người oán trách a!
Ôn Uyển nhìn về hướng tiểu nam tử trước mặt không chớp mắt, như sợ
một cái chớp mắt, thì hắn sẽ biến mất. Khi đã khôi phục lại bình
thường, vẻ mặt nàng lộ vẻ bất khả tư nghị, thậm chí tự hỏi, đây là nam
tử sao? Nữ tử cũng không xinh đẹp như vậy a, cái này không phải là cố ý
đả kích tự tin của nàng sao? Ôn Uyển nói thầm.
Thuần vương nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Ôn Uyển, không khỏi nở nụ cười. Con hắn lớn lên quá tốt, nam nữ đều bị mê hoặc. Hắn cũng không
biết nên cảm thán vui mừng hay là nên phiền muộn bi phẫn a. Nhưng mà
thân phận của tiểu tử này cũng đủ cao quý, không sợ có người can đảm tìm tiểu tử này gây chủ ý xấu, từ khi gặp chuyện không may năm đó, bên cạnh thằng nhóc này hộ vệ tăng lên không ít. Tiểu tử này học đã không giỏi.
Tuổi còn nhỏ, lại đi học người ta đánh bạc, dạo kỹ viện, mỗi ngày tiêu
tiền như nước.Còn phải lo lắng bị người bên ngoài câu dẫn, chỉ sợ càng
ngày càng không đứng đắn, không biết điều, cho nên lúc này không còn
cách nào khác mới cầu cứu Ôn Uyển. Tuy hơi hoang đường một chút, nhưng
là hắn lại đối với Ôn Uyển có một cảm giác tin tưởng khó hiểu.
Yến Kỳ Hiên vừa đi vào, thì cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm
mình. Ngẩn đầu nhìn lên, thấy ngay một cái mặt đen giống than cháy, một
thân quần áo màu xanh, toàn thân cao thấp, cũng chỉ có cây ngọc trâm màu xanh biếc trên đầu là có chút giá trị và xinh đẹp. Nếu không có, còn
tưởng rằng ăn mày ở đâu xuất hiện đây này! Đương nhiên, đó chỉ là suy
nghĩ cho vui của Yến Kỳ Hiên, không đến nổi một chút nhãn lực ấy mà hắn
cũng không có. Thư phòng của cha hắn, không phải là nơi ăn mày có thể
vào a.
Yến Kỳ Hiên rất bất mãn trước thái độ của Ôn Uyển, nếu không có Thuần Vương ở đây, nói không chừng sẽ tiến lên đánh Ôn Uyển một trận rồi.
Không thể đánh, nhưng tức giận thì được nha ”Này, Cục than đen, vẻ mặt
của ngươi, sao lại hèn mọn như vậy? còn nữa, ngươi là ai?” Lời này thật
đúng là đã biết rõ còn cố hỏi. Trong số khách nhân đến vương phủ, còn
được cha của hắn mỗi ngày gọi vào thư phòng, nếu mà hắn còn không biết,
vậy hắn chỉ là nô tài ở bên ngoài vương phủ, mà không phải là thế tử gia trong vương phủ rồi.
Ôn Uyển bị hắn giận dữ gọi một tiếng, mới hồi phục lại tinh thần.
Cũng không thèm để ý đến thái độ của Yến Kỳ Hiên, mà vẫn đang thầm suy
nghĩ, Phan An ở thời cổ đại đoán chừng có đẹp thì cũng như thế này là
cùng.
Thái độ này của Ôn Uyển, lại càng khiến cho Kỳ Hiên thêm căm tức.
Trong Vương phủ tới thời điểm này, cũng chưa có ai dám coi thường hắn
như vậy nha, hắn hỏi câu nào đều được đáp ứng câu nấy. Thế nhưng có Cha
hắn ở đây, hắn không dám quá kiêu ngạo. Chỉ dám oán hận nhìn chằm chằm
Ôn Uyển, nghĩ thử lần sau sẽ tìm tên này tính sổ.
”Kỳ Hiên, đây là Phất Khê biểu đệ của con. Về sau, để cho hắn hảo hảo đi theo con. Nếu con chỉ bảo hắn tốt, Phụ Vương sẽ có phần thưởng cho
con.” Thuần Vương ho khan một tiếng, chậm rãi nói. Tiếp theo, Thuần
Vương cho Ôn Uyển đi ra ngoài, hắn ngồi lại nói chuyện với Kỳ Hiên.
Thuần vương cường điệu nói thân thế của Ôn UYển rất thê thảm, từ nhỏ
đến lớn sống được đều dựa vào họ hàng viện trợ, chịu không ít sự ghẻ
lạnh. Tuy học hành có tài, nhưng tính tình nhát gan lại kiêu ngạo.
Yến Kỳ Hiên a, Tính tình của hắn, ưa thích người khác tâng bốc, dỗ
dành, mỗi lần được tâng bốc là không phân biệt được đông tây nam bắc gì
cả. Lại còn không thích bị khiêu khích, có chuyện khiêu khích thì đều
đáp ứng trước rồi nói sau. Đương nhiên, cũng có chút ưu điểm, chính là
rất đồng tình với người nhỏ yếu. Điểm ấy Thuần Vương ghét nhất, nhưng
không tách ra được. Không nghĩ tới, điểm ấy lúc này có thể lợi dụng hợp
lý như vậy.
Kỳ Hiên nghe Thuần vương nói Cục than đen lúc nãy là biểu đệ của hắn. Mới từ nông thôn Giang Nam đến, chỗ ở cũng không có, bây giờ lại để cho hắn dẫn đi làm quen với hoàn cảnh của kinh thành. Còn được khích lệ là
hài tử biết lễ nghĩa, hiếu học, thông minh. Tên kia có chút hèn nhát,
lại để cho hắn giúp đỡ, dẫn dắt, làm cho tên đó can đảm lên một chút,
nếu có thể dũng cảm giống như hắn thì không còn gì tốt hơn. (Thuần Vương là đang vuốt mông ngựa a)
Yến Kỳ Hiên nghe xong vô cùng cao hứng, trước giờ đều bị phụ vương
mắng, khó có lần nào được phụ vương khen khoa trương như vậy nha. Hơn
nữa còn chưa từng làm lão sư, cũng chưa từng thấy phụ vương giao việc
trịnh trọng một cách kỳ lạ như thế. Yến kỳ Hiên thề muốn ngay lập tức
đem Phất Khê dạy bảo thành một người dũng cảm giống như hắn chứ không
phải là tên quần là áo lượt, phá gia chi tử, nhất định phải làm cho phụ
vương nhìn xem, hắn có bao nhiêu lợi hại.
Cũng may gia nghiệp của Ôn Uyển đã bị nàng giải tán hết, không còn gì đáng giá. Bằng không thật đúng là phải một phen lo lắng a.
Lúc Yến Kỳ Hiên đi ra, nhìn thấy Ôn Uyển đứng chờ ngoài cửa. Ôn Uyển
thấy hắn, thì dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn. Nhóc này, lớn
lên cũng quá đẹp đi.
Yến kỳ Hiên vốn nghe xong lời kể của Thuần Vương.., còn đối với tên
này tràn đầy đồng tình, nhưng hiện tại tiếp xúc với ánh mắt của Ôn Uyển, trong nội tâm rất là căm tức. Ngoại hình hắn lớn lên đẹp, hắn đương
nhiên biết a. Nhưng mà từ trước tới giờ mọi người cũng chỉ vụng trộm
nhìn lén hắn, đâu như người này, nhìn trắng trợn như vậy.
Yến Kỳ Hiên mang bộ mặt hung dữ bước tới trước nói với giọng cảnh cáo ” này, Cục than đen, Ta cảnh cáo ngươi nha. Ta không thích nam nhân
đâu, nếu như người đối với ta có chút tâm tư không trong sáng, ta sẽ đem ngươi đi phế làm thái giám, tốt nhất ngươi nên nhớ cho kỹ.” Nhìn lại
dáng người Ôn Uyển khô quắt, thân thể thấp bé, lại thêm bộ mặt vô cùng
xấu. Đã như vậy còn hèn mọn bỉ ổi, trong nội tâm Yến Kỳ Hiên nói thầm,
không biết Cục than đen này từ đâu xuất hiện mà người lớn lên lại xấu
như vậy chứ? Phụ vương ở đâu lại tìm ra một biểu đệ quái dị thế, muốn
tìm cũng phải tìm một tên đẹp mắt một tí a. Hiện tại còn kỳ lạ là đem
giao cho hắn dạy bảo, quả là có chút kỳ quái.
Ôn Uyển hoài nghi nhìn hắn, tuy vừa rồi có chút thất thố. Nhưng không có nghiêm trọng như vậy, hơn nữa, nàng yêu thích nam nhân cũng là bình
thường. Nhưng loại nam nhân yêu nghiệt như thế này, đối với nàng vẫn
miễn đi. Hắn a, so với dung mạo của vợ, đẹp hơn không biết bao nhiêu
lần, mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, chỉ có thể buồn bực mà chết a. Cho
nên, sống không thể chỉ được cái đẹp mắt. Còn nữa, chuyện lập gia đình,
ít nhất cũng phải bảy tám năm về sau, lúc này nói tới quả là quá sớm.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng bực bội của Kỳ Hiên, cười tủm tỉm với hắn một
cái rồi xoay người rời đi, mang theo một gã sai vặt mặc đồ xanh. Bỏ lại
một câu ” tuy ngươi lớn lên rất xinh đẹp, nhưng ta cũng không thích đồng tính.” tại đây nàng nói một câu lắc léo, không thích đồng tính chứ
không phải là không thích nam tử nha.
Sắc mặt Yến Kỳ Hiên lúc này mới dễ nhìn một chút, hướng về phía bóng
lưng của Ôn Uyển kêu to ” Lời ngươi đã nói phải nhớ cho kỹ. Nếu để ta
phát hiện, ngươi đối với ta có mưu đồ làm loạn, ta chắc chắn sẽ đem
ngươi phế làm thái giám”.
”Ta có thể thề, nếu như ta đối với ngươi có mưu đồ quấy rối, thì cả
đời này ta sẽ không thành thân. Ngươi thấy như vậy được chưa?”Ôn Uyển
không chút nghĩ ngợi , nhẹ nhàng nói một câu.
Người cổ đại rất tin lời thề, Yến Kỳ Hiên lúc này mới gật đầu, yên lòng triệt để.
Thấy Ôn Uyển đáp ứng, cảm giác buồn nôn trong lòng mới vơi đi một
chút. Yến Kỳ Hiên mới hỏi tiếp một vấn đề khác ” Đúng rồi, giọng nói
của ngươi khó nghe a! Trước giờ ta còn chưa thấy qua người xấu, mà
giọng nói lại khó nghe như ngươi đâu? Ngươi từ chỗ nào trong đất chui ra vậy?”
Ôn Uyển không để ý tới hắn, tiếp tục đi. Trên thực tế, bộ dạng này
của nàng, cùng Bao Chửng rất giống nhau. Nhìn như khối than đen. Tuy
nhiên nàng cũng chưa từng thấy qua Bao Hắc tử. Về phần giọng nói, nàng
bây giờ có thể nói đơn giản mấy chữ rồi. Nhưng nói thành chuỗi lời còn
chưa nổi. Bởi vì thanh âm phát ra từ bụng, nên khó nghe là đúng rồi.
Người mặc thanh y bên cạnh nàng, tên gọi là Đông Thanh, Đông Thanh rất
lợi hại, có thể căn cứ thanh âm nàng phát ra bắt chước không sai biệt
lắm.
Gã sai vặt Đông Thanh này, thật ra là thiếp thân nha hoàn của Ôn
Uyển, tinh thông phúc ngữ, khẩu ngữ, vô cùng thông minh linh hoạt, phản
ứng cũng cực nhanh, lại là một người luyện võ. Lúc này giả nam trang đi
theo Ôn Uyển. Lời nói của Ôn Uyển, kỳ thật là do nàng phỏng đoán sau đó
nói ra. Lúc Ôn Uyển vừa thấy Đông Thanh thì vui vẻ, cái này rất giống
với phiên dịch viên ở hiện đại nha.
Cũng không phải ai cũng làm được. Theo suy đoán của Ôn Uyển, người
này trước kia cũng là nhân tài đặc biệt được huấn luyện. Nếu không, ở
đâu lại có sẵn người tốt như vậy để tìm.Bất quá đối với nàng lại là một
việc vô cùng có lợi. Ở chung được vài ngày, Ôn Uyển thấy tính cách của
Đông Thanh rất nhanh nhẹn, hiếu động, lá gan có chút lớn, nói lại nhiều, nhưng tâm địa rất tốt. Một lòng trung thành, Ôn Uyển rất thích người
bên cạnh như vậy. Mặc kệ nói nhiều một chút, vụng về một chút cũng không có sao.
Từ khi ở thông trang, Ôn Uyển đã bắt đầu học phúc ngữ. Hiện tại, có
Đông Thanh đi theo cũng là tiện cho việc nàng tiếp tục học. Ôn Uyển
không có ý định học nhiều, chỉ chuẩn bị học mấy câu, nói cho có chuyện
là được. Bởi vì đến lúc không có biện pháp che dấu thì cũng có mà ứng
phó, miễn đừng làm cho người ta hoài nghi đến thân phận của nàng.
Về phần lúc bình thường, nàng đã tìm sẵn lý do. Hiện tại đối với việc xã giao bên ngoài sẽ nói cổ họng có tật, làm cho thanh âm nàng phát ra
rất khó nghe, cho nên nàng ít nói là chuyện bình thường. Nhưng mà phúc
ngữ không phải học dễ dàng, cho dù học xong, thì âm thanh phát ra từ
bụng, cùng âm thanh phát ra từ cổ họng, là hai phương hướng khác nhau,
nếu gặp người thông minh thì sẽ bị phát hiện ngay. Cho nên Ôn Uyển còn
có một nguyên tắc, đó là không tiếp xúc với người thông minh, hôm nay
gặp Yến Kỳ Hiên, thấy hắn cũng không phải là người thông minh. Trong nội tâm cũng yên lòng.
Yến Kỳ Hiên còn chưa gặp qua người nào không có lễ phép như vậy,
những người bên cạnh ai cũng muốn lấy lòng hắn. Bây giờ lại xuất hiện
một tên không giống bình thường nha.
” này, ngươi đen như vậy, không khác gì khúc than củi a.” Kỳ Hiên
thấy tính tình này của biểu đệ hắn, thật đúng là giống y như cha hắn
nói. Đau đầu thật. Nhưng nhớ tới lời phụ vương dặn dò,vẫn tất bật đuổi
theo tới bên cạnh Ôn Uyển. Một lần nữa cẩn thận đánh giá Ôn Uyển, càng
nhìn càng cảm thấy vô cùng thú vị, lại có người có thể đen như thế này
này!
Ôn Uyển nghe xong lời này, lại càng không thèm để ý tới hắn. Tiếp tục đi lên phía trước.