Ngày thứ hai, Bạch Thế Niên và Ôn Uyển còn có hai đứa bé dùng đồ ăn
sáng, chuẩn bị dùng xong đồ ăn sáng thì đi đến phủ gặp Bình Hướng Hi.
Ôn Uyển tính toán không gặp Bình Hướng Hi. Bạch Thế Niên đã phân phó
Minh Duệ cùng Minh Cẩn chuẩn bị sẵn sàng. Minh Duệ và Minh Cẩn vạn lần
không muốn đi. Nhưng chỉ có thể phục mệnh mà không thể làm trái.
Đoàn người đang ăn cơm ở chỗ này. Hạ Thiêm vội vã đi tới, sắc mặt có
chút khó coi. Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết là có việc: “Đã xảy ra chuyện
gì?”
Hạ Thiêm thấp giọng nói: “Quận chúa, Bình Thượng Lân đã tới. Ta bảo
hắn trở về, hắn liền quỳ trên mặt đất. Vừa nói hi vọng Quận chúa có thể
di giá đến vấn an cha hắn một chút.” Hạ Thêm còn không dám thuật lại lời Bình Thượng Lân nói, nếu không đáp ứng thì hắn sẽ vẫn quỳ ở đây!
Chuyện này vốn có thể lớn cũng có thể nhỏ. Có che giấu Ôn Uyển không
đi cũng là không đi. Bình Thượng Lân quỳ gối ở ngoại viện, không phải là quỳ gối ở cửa chính, nhưng chủ viện phủ Quận chúa này không có người
mai phục, không có nghĩa là trong phủ Quận chúa không có mấy kẻ đó. Hiện tại Bình Thượng Lân quỳ như vậy, nếu Ôn Uyển không đi, mọi người cả Đại Tề đều sẽ biết Ôn Uyển bất hiếu.
Mọi người luôn đồng tình người yếu hơn. Hiện tại Ôn Uyển đã ở địa vị
cao đến không thể cao hơn, bất kể Bình Hướng Hi từng làm ra chuyện gì,
thì đã sao, hiện tại cũng là một người lập tức sẽ bước vào trong quan
tài. Hai bên đem ra so sánh, mọi người tất nhiên là đồng tình Bình Hướng Hi. Nói một ngàn nói một vạn, rốt cuộc Ôn Uyển vẫn là nữ nhi của Bình
Hướng Hi, chuyện này vĩnh viễn không thể thay đổi.
Ôn Uyển nghe xong, không biết tại sao, trong ngực dâng lên một cơn
lửa giận không tên. Ôn Uyển cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp phân phó
nói: “Phân phó xuống, trực tiếp đánh chết.” Dám uy hiếp nàng, lá gan
cũng thật không nhỏ. Người có gan uy hiếp nàng, không có một người nào
sống đâu.
Bạch Thế Niên nói gấp: “Được rồi. Hiện tại cũng đã ầm ĩ thành như
vậy, Ôn Uyển, nàng phải đi liếc mắt nhìn một cái rồi. Chuyện này chờ sau này chúng ta lại tính sổ.” Hiện tại trực tiếp quỳ gối trước phủ Quận
chúa. Nếu Ôn Uyển lại đem người đánh chết, tấu chương buộc tội Ôn Uyển
khẳng định chất thành một đống lớn.
Ôn Uyển cười lạnh, chỉ cần quỳ như vậy đã thỏa hiệp, sau này có phải
tùy tiện kẻ nào cũng có thể uy hiếp nàng sao? Thật đúng là chuyện nực
cười đấy.
Thật ra Bạch Thế Niên không rõ lắm vì sao Ôn Uyển lại bướng bỉnh như
vậy. Bất kể năm đó Ôn Uyển đã trải qua chuyện gì, thì cũng đã qua. Dĩ
nhiên, nếu cho phép, đương nhiên Bạch Thế Niên nguyện ý làm theo điều Ôn Uyển muốn. Nhưng hiện tại đã đến tình huống này, Ôn Uyển không muốn đi
cũng phải đi.
Đã nhiều năm Ôn Uyển không có bị người ta uy hiếp, trong mắt ánh lên
sát khí muốn giết người. Ôn Uyển quyết định không đi, nhưng đến cuối
cùng vẫn lạnh như băng nói: “Nếu đã muốn thấy ta như vậy, vậy thì thấy
đi!”
Ôn Uyển đổi xiêm y, đổi một thân cung trang màu trắng, thêu hoa lan. Cha ruột sắp chết, làm nữ nhi còn ăn mặc trang điểm xinh đẹp, sẽ thành
cái dạng gì. Đã diễn trò đến cùng, Ôn Uyển cũng không quan tâm đến
chuyện này.
Trên đường đi đến Bình phủ, sắc mặt Ôn Uyển âm trầm, lần đầu tiên
Bạch Thế Niên nhìn thấy bộ dạng này của Ôn Uyển, cả người tản ra khí
lạnh thấu xương, khiến cho hắn cảm thấy nàng thật xa lạ, lập tức cũng
không biết nên nói cái gì.
Minh Duệ định mở miệng mấy lần, đến cuối cùng vẫn không có nói gì.
Nếu Bạch Thế Niên không có ở đây hắn còn có thể nói hai câu. Hiện tại,
Minh Duệ có nói gì cũng không tốt.
Minh Cẩn thấy không khí không đúng, lôi kéo cánh tay Ôn Uyển hỏi: “Mẹ. . . . . .”
Ôn Uyển vuốt đầu Minh Cẩn: “Mẹ không có chuyện gì, đừng lo lắng.” Một bộ không muốn nhiều lời, khiến Minh Cẩn cũng không tiện hỏi nhiều hơn
nữa.
Hạ Ảnh ở bên ngoài hướng về phía Hạ Dao nói: “Có phải Bạch Thế Niên
quá tự cho là đúng rồi không? Quận chúa đã nói không đi, hắn còn muốn
Quận chúa đi Bình gia. Coi là cái gì?” Bây giờ Hạ Ảnh nhìn Bạch Thế Niên chính là vạn phần không thuận mắt. Chuyện gì hắn cũng muốn nắm trong
tay, hắn ra quyết định. Cũng là Quận chúa dung túng hắn, nếu không, nàng thật muốn một tay đem hắn ném xuống.
Hạ Dao cũng không hài lòng với điểm này của Bạch Thế Niên, nhưng tình huống lúc đó, Bạch Thế Niên cũng vì muốn tốt cho Quận chúa: “Giữa phu
thê nếu so ai mạnh ai yếu, vậy thì cũng khó qua ngày.” Có đôi khi Hạ Dao có chút không ưa với chủ nghĩa đại nam nhân của Bạch Thế Niên. Nhưng
Quận chúa không để ý, nàng cũng không thể nói gì.
Không khí trong xe ngựa rất quỷ dị, loại không khí quỷ dị này vẫn lan tràn khi vào đến ngõ hẻm. Ôn Uyển đẩy cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Từ khi chuyển vào Kính hoa viên, nàng chưa từng trở lại nơi này. Nhìn
cảnh sắc quen thuộc, Ôn Uyển thất thần trong một nháy mắt.
Ôn Uyển đi tới Bình phủ, trừ Bình Thượng Kỳ vẫn luôn túc trực bên
giường bệnh, toàn bộ những người khác của Bình gia đều ra ngoài nghênh
đón Ôn Uyển.
Thời điểm Ôn Uyển xuống xe ngựa, sắc mặt âm trầm, dường như cha ruột
vừa mới chết (này không phải cha ngươi cũng sắp chết sao, vẻ mặt này vừa hay lại ăn ý đấy)
Mấy nữ nhi của Bình Thượng Kỳ len lén nhìn Ôn Uyển, đây chính là cô
cô của bọn họ, là vị cô cô chỉ nghe thấy kỳ danh mà chưa từng gặp mặt.
Hạ Dao ở một bên không có phản ứng gì. Hạ Ảnh đối với cái đám tiểu la tặc này nhìn không thuận mắt, lạnh lùng càn quét một vòng. Mọi người bị dọa sợ lập tức rụt đầu về.
Chân Chân đi ra phía trước, nhẹ giọng nói: “Ôn Uyển, cha chồng một
mực kêu tên muội. Muội mau đi vào xem một chút.” Đại phu nói cha chồng
chống đỡ không nổi nữa rồi, chỉ còn lại hai ngày. Nhưng mà có thể trước khi chết nhìn thấy Ôn Uyển, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, tin tưởng
rằng lúc đi cũng có thể an bình hơn một chút.
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Tô Chân Chân một cái, cũng không nói chuyện.
Hạ Ảnh cũng lạnh giọng nói: “Nếu biết, còn không mau dẫn đường.” Hạ
Ảnh từ đầu đã không đem Tô Chân để vào trong mắt. Thân phận đầy đủ nàng
còn có thể cố kỵ một hai, đối với người Bình gia, nàng luôn luôn nhìn
không vừa mắt.
Bạch Thế Niên nhìn Hạ Ảnh cả gan làm loạn, nhíu mày. Nhưng thấy Ôn
Uyển không có động tĩnh gì, hắn ở nơi này cũng không tiện nói chuyện.
Hạ Ảnh nhìn thần thái Bạch Thế Niên, cũng lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thế Niên. Những người khác kiêng kỵ Bạch Thế Niên, nhưng nàng cũng
không kiêng kỵ.
Thật ra Tô Chân nhìn Ôn Uyển vẫn luôn lạnh lùng, thậm chí thời điểm
nàng nói đi qua, trong mắt có sát khí, hoảng sợ đến thiếu chút nữa chân
đã khuỵ xuống.
Tô Chân nhìn sắc mặt Ôn Uyển biến thành màu đen, nàng nhớ tới thái độ hôm qua của Ôn Uyển, trong lòng bồn chồn: “Được.” Vội vàng xoay người ở phía trước dẫn đường, nàng thật chịu không nổi ánh mắt của Ôn Uyển.
Miêu thị nhìn thần sắc đằng đằng sát khí của Ôn Uyển, trong lòng cũng cả kinh, Ôn Uyển quận chúa thế này là sao đây? Làm sao lại như thể
không cam lòng tới đây vậy. Miêu thị nhìn tiểu thúc đi phía sau, trong
lòng lộp bộp xuống. Hay là làm ra chuyện phạm húy kiêng kỵ gì rồi? Không đợi nàng có thời gian suy nghĩ nhiều, Ôn Uyển đã mang theo đám người đi chủ viện, Miêu thị cũng vội vàng đuổi theo.
Đoàn người đều không nói chuyện, Ôn Uyển nhìn trong viện. Viện này
nàng đã ở mười năm, đại khái bố cục cũng không thay đổi, chẳng qua là
không có tốt như khi nàng còn ở đây.
Ôn Uyển vừa mới vào trong sân, đã ngửi thấy một mùi thuốc gay mũi,
đến khi bước vào phòng, lại càng ngửi thấy một mùi khiến Ôn Uyển muốn
nôn mửa.
Đến cửa Ôn Uyển dừng lại một chút, nàng thật sự không muốn bước vào
trong đó. Bạch Thế Niên nắm tay Ôn Uyển, hướng về phía Ôn Uyển gật đầu
một cái. Lúc này Ôn Uyển mới theo Bạch Thế Niên cùng nhau tiến vào. Minh Duệ và Minh Cẩn theo sát phía sau.
Hạ Ảnh sắc mặt âm hàn, nhưng rất nhanh ý thức được mình không đúng, cúi đầu, không có theo Ôn Uyển đi vào.
Những năm này thân thể Bình Hướng Hi vẫn không tốt, bệnh nặng nhiều
lần. Đại phu nói là do tâm tư tích tụ, nhưng bởi vì trước kia thân thể
được dưỡng quá tốt, cho nên vốn có thể hóa hiểm thành an. Hiện tại tuổi
lớn, thân thể càng ngày càng không được, đầu mùa xuân đã ngã bệnh, trong đó cũng có mấy lần nguy hiểm, đều qua được, nhưng hiện tại thì không
chống đỡ được nữa.
Bình Hướng Hi cũng biết mình sắp chết, hiện tại nguyện vọng duy nhất
của ông ta chính là trông thấy Ôn Uyển, chỉ muốn ở thời điểm trước khi
chết, có thể thấy được Ôn Uyển một lần. Còn có, trông thấy con rể cùng
hai đứa cháu ngoại vô duyên với ông ta. Như vậy, ông ta chết rồi đi
xuống dưới đó gặp thê tử, thê tử có hỏi, ông ta cũng có thể trả lời
được. Nhưng nói thì nói, chờ đến khi toàn thân ông ta không còn khí lực, đến khi mắt cũng muốn khép lại rồi, cũng không chờ đến được Ôn Uyển với con rể cùng ngoại tôn.
Sắc mặt Bình Hướng Hi bi thương: “Là ta sai rồi, Ôn Uyển không đến
nghĩa là còn oán hận ta. Ta không trách nàng, là lỗi của ta, đều là lỗi
của ta. Hiện tại ta chẳng qua chỉ lo lắng đến khi xuống nền đất rồi, sẽ
ăn nói thế nào với mẫu thân nàng.” Bình Hướng Hi nhắc đến mẫu thân Ôn
Uyển, là chỉ công chúa Phúc Huy, mà không phải là An thị, hiện tại An
thị đã bị xóa tên khỏi gia phả của Bình gia.
Thượng Kỳ chỉ có thể trấn an: “Cha, Thượng Lân đã đi phủ Quận chúa,
nhất định có thể thỉnh quận chúa tới đây. Cha, người chờ một chút, quận
chúa lập tức sẽ tới đây.” Những lời này không biết Bình Thượng Kỳ đã nói bao nhiêu lần.
Bình Hướng Hi lắc đầu: “Không thể nào, Ôn Uyển sẽ không đến. Đây là
trừng phạt mà ta nên nhận, là lỗi của ta.” Mỗi lần nhớ tới chuyện cũ,
ông ta đêm đêm đều không thể say giấc. Nửa đêm tỉnh mộng, luôn mộng thấy thê tử tới hỏi hắn, vì sao lại đối xử với Ôn Uyển như thế? Những năm
này, ông ta chưa từng ngủ qua một giấc yên ổn. Ông ta hối hận , thật sự
hối hận, tuy nhiên không có cơ hội bù đắp lại.
Thượng Kỳ còn chưa mở miệng, phía bên ngoài đã vang lên tiếng bước
chân, Thượng Kỳ ngẩng đầu lên, kinh ngạc vạn phần. Không nghĩ tới, Ôn
Uyển thật tới đây, Thượng Kỳ vội vàng kêu lên: “Cha, Ôn Uyển tới. Ôn
Uyển tới rồi, Ôn Uyển thật sự tới rồi.” Vui mừng đến nỗi quên cả gọi
quận chúa.
Ôn Uyển nghe âm thanh hô to gọi nhỏ, sắc mặt có chút phát lạnh, nàng
thật sự ngàn lần vạn lần không muốn tới, nhưng không còn cách nào khác,
thời đại này hiếu đạo nặng hơn trời, đừng nói nàng chỉ là một quận chúa, cho dù hoàng đế cũng phải tuân theo.
Bình Hướng Hi nghe lời Thượng Kỳ, cả người dường như linh hoạt hẳn
lên, tự mình chống dậy, thấy người đến thật sự là Ôn Uyển, miệng động
vài lần nhưng lại nói không ra lời.
Ôn Uyển đứng trước giường Bình Hướng Hi, cũng không có ngồi xuống,
chỉ đứng nhìn Bình Hướng Hi đã khô quắt như cây cỏ. Nàng nhớ rất rõ
ràng, hai mươi hai năm trước, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bình Hướng Hi, Bình Hướng Hi vẫn còn là một mĩ nam tử. Lúc ấy thời điểm nhìn thấy ông
ta, trong lòng Ôn Uyển còn ôm một chút kỳ vọng. Chẳng qua sau đó không
ngừng bị tổn thương, kỳ vọng biến thành thất vọng, cuối cùng nàng đã
hoàn toàn buông xuống.
Bây giờ mỗi khi Ôn Uyển hồi tưởng lại, thật ra nàng còn phải cảm kích hành động của Bình Hướng Hi. Những năm kia, khi nàng đối kháng cùng
Triệu Vương và Hiền phi, nàng thật ra không hề sợ hãi. Đúng, chính là
không sợ hãi, bởi vì nàng không có nhược điểm, thậm chí đến cuối cùng
ngay cả chết nàng cũng không sợ. Nếu có cái nhược điểm Bình Hướng Hi
này, sợ rằng sẽ là một loại kết cục khác. Cho nên, hiện tại Ôn Uyển cảm
thấy may mắn.
Bình Hướng Hi nhìn về phía Ôn Uyển, đối với sự lạnh lùng của Ôn Uyển
cũng không để ý, ngược lại nhìn về phía Bạch Thế Niên, Minh Duệ và Minh
Cẩn. Ánh mắt vẫn dừng lại trên người bọn họ. Ông ta không có hi vọng xa
vời Ôn Uyển có thể tha thứ cho ông ta, chỉ là muốn trông thấy một nhà
con gái và con rể.
Nếu là nhà những người khác, nhất định sẽ đẩy con rể và cháu ngoại
đến trước giường cho Bình Hướng Hi nhìn thật cẩn thận. Chẳng qua là Bạch Thế Niên gương mặt lạnh lùng, sắc mặt Minh Duệ và Minh Cẩn lại càng khó coi. Cho nên, tại chỗ, mọi người ai cũng không có can đảm đi làm cái
loại chuyện này.
Bình Hướng Hi cũng không có nói ra yêu cầu này, chỉ rất chân thành
cẩn thận nhìn thật kỹ bọn họ, giống như muốn đem dung nhan bọn họ ghi
tạc ở trong lòng vậy.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển một cái, thấy Ôn Uyển nghiêng mặt, mới lần nữa quay đầu nhìn Bình Hướng Hi, thấy ánh mắt Bình Hướng Hi trông mong
nhìn bốn người một nhà bọn họ, mở miệng nói: “Nhạc phụ.”
Ánh mắt Bình Hướng Hi sáng lên một chút, nhìn thẳng về phía Minh Duệ và Minh Cẩn.
Minh Duệ và Minh Cẩn không muốn mở miệng, Bạch Thế Niên quát lạnh:
“Trước khi đến ta đã nói thế nào, còn không mau gọi?” Trước khi đến hắn
cũng đã cảnh cáo hai tiểu tử này.
Minh Duệ cảm thấy cha cậu đúng là chuyên chế, Minh Cẩn nhìn ca ca, hắn luôn đi theo ca ca mà hành sự đấy.
Minh Duệ chẳng qua chỉ nhìn Ôn Uyển, nếu mẹ lên tiếng hắn sẽ mở miệng gọi, nếu hắn không lên tiếng, hắn mới không mở miệng.
Ôn Uyển không mở miệng, nhưng sắc mặt âm trầm đứng ở đó. Ôn Uyển có thái độ như thế, Bạch Thế Niên cũng không nói thêm.
Bình Hướng Hi nặng nề thở dài một hơi, cuối cùng nhìn Ôn Uyển nói một câu: “Ôn Uyển, thật xin lỗi, là cha phải xin lỗi con, cha có lỗi với
con.”
Ôn Uyển nhìn Bình Hướng Hi, trong ánh mắt có lạnh lùng và châm chọc,
vốn Ôn Uyển không muốn nói nhiều, chẳng qua đến cuối cùng nhìn thần sắc
áy náy và đau đớn của Bình Hướng Hi, Ôn Uyển vẫn không khỏi mất kiềm chế nói: “Ngươi không phải nói với ta, người ngươi cần xin lỗi đã chết từ
hai mươi hai năm trước rồi.” Bình Hướng Hi có lỗi không phải là nàng, mà là tiểu cô nương kia, tiểu cô nương đã biến mất kia, không phải là
nàng, cho nên nàng không chấp nhận.
Những lời này của Ôn uyển cũng không khiến cho người khác có gì dị
nghị. Lúc trước, hai mươi hai năm trước Ôn Uyển cũng chết quá một lần.
Cho nên, những người bên cạnh cũng không cảm thấy những lời này có ý
nghĩa gì khác.
Bình Hướng Hi lẩm bẩm: “Ta biết con không thể tha thứ cho ta, ta
biết, là lỗi của ta. Đều là lỗi của ta, con không tha thứ cho ta, cũng
không sao cả.”
Bình Thượng Kỳ khuôn mặt đầy nước mắt nói: “Ôn Uyển, coi như là ta
van cầu muội. Những năm gần đây, cha đối với chuyện của muội, luôn cảm
thấy hối hận, nhiều năm như vậy chưa từng có một giấc ngủ an ổn. Ôn
Uyển, cha hiện tại đã sắp ra đi, ta van cầu muội, thỏa mãn nguyện vọng
cuối cùng của ông. Ôn Uyển, van cầu muội.” Hắn thật sự hi vọng Ôn uyển
có thể thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của Bình Hướng Hướng Hi, để cho
ông ta có thể thanh thản yên lòng mà ra đi, không mang theo bất cứ tiếc
nuối nào.
Ôn Uyển không lên tiếng, để nàng gọi Bình Hướng Hi là cha, nàng không gọi ra miệng được. Nàng căn bản không coi Bình Hướng Hi là cha, vậy vì
sao phải gọi ra miệng, cha cũng không dễ mở miệng gọi như vậy đâu.
Minh Duệ và Minh Cẩn ở dưới uy áp của Bạch Thế Niên, cuối cùng mở miệng gọi: “Ông ngoại….”
Bình Hướng Hi thấy Ôn Uyển lạnh lùng, căn bản không mở miệng. Cuối
cùng thất vọng rồi, ông ta nghĩ chắc là Ôn Uyển sẽ không mở miệng gọi
mình là cha: “Ông Uyển, cha xin lỗi. Cha thật sự xin lỗi con. Nếu có
kiếp sau, cha nhất định sẽ đối xử tốt với con, cố gắng thương yêu nhau,
không phải ăn những khổ sở kia. Ôn Uyển, cha đi rồi, sau này con phải
càng ngày càng tốt, bình an qua ngày.” Nói xong câu đó, cũng không còn
động lực kiên trì nữa, lập tức nhắm hai mắt lại