Sau khi Bạch Thế Niên trở về, hai đứa bé cũng không cần nàng lo lắng. . . Trừ thỉnh thoảng hỏi tới vài chuyện cùng xử lý chuyện hai bên phủ
đệ, Ôn Uyển rất thanh nhàn. Cộng thêm được lão công sủng ái, hai nhi tử
đều biết điều hiểu chuyện, hiện tại cuộc sống của Ôn Uyển không khác gì
ngâm mình trong hũ mật.
Hạ Ngữ đến tìm Ôn Uyển, mang tới hai bức họa được cuộn lại: “Quận
chúa, đây là lễ vật Phủ Thuần Vương đưa tới.” Những lễ vật này hầu như
đều phải qua Hạ Dao và Hạ Ảnh phê chuẩn mới có thể trình diện lên chỗ Ôn Uyển bên này. Nhưng Phủ Thuần Vương có chút đặc thù.
Ôn Uyển để cho nha hoàn phía dưới mở bức họa ra, Ôn Uyển muốn nhìn một chút xem họa nghệ Yến Kỳ Hiên đã đến mức độ nào.
Hạ Dao nhìn liền khen ngợi: “Vẽ thật không tệ. Người trong bức tranh
trông rất sống động, không ngờ thế tử Thuần Vương còn có tài năng như
vậy.” Mặc dù nàng đối với cái này không hiểu lắm, nhưng nhìn vào bức
tranh làm cho người ta cảm thấy thư thái. Cái này không sai nha.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, nếu không có năng lực này thì cũng
không thể nhận được lão sư khen ngợi đâu. Phải biết rằng Lão sư vẫn
không có khen ngợi nàng, đều nói nàng là gỗ mục đấy!
Ôn Uyển cũng không đánh giá nhiều, chỉ cho người ta đem bức tranh thu lại, cất giữ cẩn thận. Họa nghệ không tệ, nhưng còn cần tiến bộ thêm.
Phía ngoài nha hoàn tới đây nói: “Quận chúa, Thất phu nhân của Bình
phủ tới đây cầu kiến Quận chúa. Nô tỳ nhìn ánh mắt Bình Thất phu nhân
sưng đỏ, có lệ quang. Sợ là có việc muốn cầu xin Quận chúa.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao: “Xảy ra chuyện gì?” Không nên nha, Bình phủ có
thể xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ Bình Thượng Đường đã xảy ra chuyện, cũng
không thể a, Bình Hướng Hi còn có thể.
Hạ Dao bĩu môi, vốn đang không muốn nói cho Ôn Uyển, nhưng bây giờ
cũng không thể không nói rồi: “Bình Hướng Hi sắp chết. Kéo dài lâu như
vậy, đại phu nói chỉ còn lại mấy ngày.” Tô Chân tới cửa sợ rằng vì
chuyện này.
Ôn Uyển nghĩ tới có gặp hay không, lại thấy Bạch Thế Niên không biết
từ chỗ nào đi ra, một câu quyết định rồi: “Để cho nàng đi vào!”
Hạ Ảnh nghe lời này, con ngươi nheo lại. Nhưng cúi đầu rất nhanh, che lại thần sắc trên mặt, nàng vẫn nhớ kỹ, Quận chúa rất quan tâm Hầu gia, Hầu gia là trượng phu của Quận chúa.
Bạch Thế Niên thấy sắc mặt Ôn Uyển nhìn hắn hơi trầm xuống, nhẹ nói:
“Gặp đi thôi! Ta không muốn nàng đeo trên lưng cái danh bất hiếu.” Ở
triều đại này, bất hiếu nhất định sẽ bị người phỉ nhổ.
Thật ra Ôn Uyển rất không muốn gặp, nhưng trượng phu nàng là Bạch Thế Niên đã có thái độ này. Có thể nghĩ đến người khác sẽ có thái độ gì.
Trong lòng Ôn Uyển thật muốn nói không gặp. Nhưng đến trình độ này,
không thấy cũng phải thấy Ôn Uyển lập tức mệt mỏi nói: “Để cho nàng ta
đi vào!”
Chân Chân nhìn thấy Ôn Uyển, khó khăn nói với Ôn Uyển: “Ôn Uyển, đại phu nói cha chồng chỉ còn lại mấy ngày này. Cha chồng cũng rất bình
tĩnh, chỉ là muốn gặp muội, cũng muốn gặp Hầu gia, Minh Duệ và Minh Cẩn. Ôn Uyển, nếu có thể, muội . . . . . .” Chân Chân nhìn đến vẻ mặt tự
tiếu phi tiếu (cười như không cười) của Ôn Uyển, đem toàn bộ những lời
này đều nuốt vào trong bụng.
Ôn Uyển cười, Bình Hướng Hi có chết hay không đã sớm không liên quan
đến nàng, đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, vì sao hiện tại sắp chết, muốn gặp
nàng thì nàng phải đi gặp.
Chân Chân cũng không nguyện ý tới đây một chuyến, nhưng hôm nay không nói cũng phải nói: “Ôn Uyển, thật ra thì những năm này cha chồng vẫn
hối hận. Ôn Uyển, những năm gần đây, cha chồng luôn hỏi tướng công, muội trôi qua có tốt hay không, mỗi ngày đều quan tâm an nguy của Hầu gia,
mỗi ngày cũng muốn hỏi đến Minh Duệ và Minh Cẩn. Ôn Uyển, cha chồng vẫn
luôn muốn giải thích với muội, chẳng qua là, chẳng qua là không dám đi
đến một bước này. Ôn Uyển, nếu có thể, muội đi qua gặp một chút, trông
thấy ông, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông.”
Ôn Uyển nghe, ngồi ở chỗ đó, hồi lâu mới cười nói: “Hối hận? Cõi đời
này không có bán thuốc hối hận. Ta cùng với ông ta đã sớm không có bất
cứ quan hệ nào. Ngươi đi đi!” Ôn Uyển vốn rất bình tĩnh, nhưng nghe đến
mấy cái này, nhớ tới chuyện năm đó, trong đầu liền bốc lên một cơn hỏa.
Chân Chân tiếc nuối đi.
Ôn Uyển hướng về phía Hạ Dao nói: “Hạ Dao, ta có chút hối hận. Sớm
biết vậy còn không bằng cho ông ta quy thiên sớm một chút. Tránh cho
không có chuyện gì lại chạy tới khiến ta buồn nôn.” Nàng và Bình Hướng
Hi sớm không còn quan hệ, chỉ có một cái danh thân phụ này mà thôi, vậy
mà một lần lại một lần tiến đến, khiến cho nàng nhiều lần nhượng bộ.
Nhiều năm qua, nàng sớm nhịn đủ rồi. Không muốn lui thêm bước nào nữa.
Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa, không muốn đi thì không đi.
Bị nói mấy câu thì đã sao?” Hạ Dao biết tính tình Ôn Uyển. Bây giờ nói
hối hận không có hạ thủ. Thật đến trình độ này, hạ thủ cũng không được.
Hơn nữa hạ thủ đối với Bình Hướng Hi không thể giống như đối với những
người khác. Chuyện này một khi bị bóc trần, danh tiếng của Quận chúa rất có thể xong luôn, cho nên chuyện này nói thế nào thì cũng là trăm triệu lần không thể làm.
Ôn Uyển không có đáp lời, nhưng vẻ mặt thì rầu rĩ.
Bạch Thế Niên đi vào nhìn sắc mặt Ôn Uyển không tốt, lập tức cũng
không biết khuyên giải như thế nào. Bạch Thế Niên không có cách nào hiểu được nỗi xoắn xuýt trong đầu Ôn Uyển, chẳng qua chỉ đi qua gặp mặt một
lần mà thôi, cũng đâu phải chuyện đại sự gì.
Trong lòng Ôn Uyển có chút loạn, nhìn ánh mắt hỏi thăm của Bạch Thế
Niên, cuối cùng mới nói: “Bình Hướng Hi sắp chết. Ông ta muốn gặp mặt ta lần cuối, cũng muốn gặp phụ tử ba người.”
Bạch Thế Niên vuốt vuốt tóc nàng, trầm mặc một chút, cuối cùng nói:
“Đi thì đi, ngày mai ta đi cùng nàng. Nếu nàng không đi, sau này già rồi nhất định sẽ tiếc nuối. Không phải chỉ gặp một lần à, có ta ở đây, nàng không cần lo lắng, ta sẽ không để cho bọn họ khi dễ nàng.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Lão công, ta không muốn đi. Lão công, ta thật không muốn đi gặp ông ta.” Vốn lúc trước tiên sinh đã nói trước rồi…, nàng
cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc sắp phải đi, lại vạn phần
không muốn đi gặp Bình Hướng Hi.
Bạch Thế Niên không biết Ôn Uyển lại phản ứng kịch liệt như vậy đấy,
ôm Ôn Uyển nói: “Được rồi, không đi thì không đi. Ngày mai ta dẫn Minh
Duệ và Minh Cẩn đi qua một chút rồi sẽ trở lại là được rồi.”
Ôn Uyển biết thời đại này người ta rất nặng chữ hiếu, Bạch Thế Niên
thỏa hiệp nhanh như vậy, Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn: “Lão công, ta
thật sự không muốn đi. Chàng đừng trách ta nhỏ mọn.”
Lần đầu tiên Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển có cảm xúc lớn như vậy. Mặc
dù hiếu đạo quan trọng, nhưng lão bà vẫn quan trọng hơn: “Nàng cũng nhỏ
mọn đủ nhiều rồi, không cần nhiều thêm cái nào nữa đâu.” Trên người Ôn
Uyển tật xấu có cả đống. Tỷ như ngang bướng (già mồm cãi láo), lúc ngang bướng lập dị lên thì thật muốn mạng người, cái khác còn chưa nói.
Ôn Uyển ôm cổ Bạch Thế Niên, đi tới hôn một cái: “Lão công thật tốt.”
Bạch Thế Niên ngắt cái mũi Ôn Uyển nói “Không cần nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ nhiều, có thể dễ dàng già đi đấy. . . . . .” Ôn Uyển sợ nhất
bị nói thành thiếu phụ luống tuổi có chồng đấy.
Ôn Uyển lầm bầm: “Hừ, có già rồi chàng cũng không được phép ghét bỏ
ta. Bạch Thế Niên, chàng đã hứa với ta, cả đời này phải tốt với ta,
không thể ruồng bỏ ta, càng không thể chê ta.” Nàng thật sự đã yêu người nam nhân này. Loại tình yêu này có lẽ không nồng đậm như kiếp trước,
nhưng đã ăn sâu vào xương tủy nàng. Nếu như hắn ruồng bỏ nàng, Ôn Uyển
không biết mình còn có thể kiên trì hay không?
Không phải là Ôn Uyển không tin Bạch Thế Niên, chẳng qua là quá hạnh
phúc, Ôn Uyển lại càng sợ những điều này chỉ là một giấc mộng. Sợ rằng
vừa tỉnh dậy, mọi thứ thành hư vô.
Bạch Thế Niên vuốt vuốt đầu Ôn Uyển: “Đứa ngốc, chúng ta là vợ chồng, ta làm sao lại vứt bỏ nàng, thương nàng còn không kịp nữa.” Nghĩ nghĩ
lại nói tiếp “Nàng đấy, ta muốn bỏ rơi nàng, sau này Duệ ca nhi và Cẩn
ca nhi nhất định sẽ không cần ta nữa. Ta một lão nhân không vợ không
con, đáng thương đến cỡ nào, không phải sao? Ba mẹ con nàng, ta yêu
thương còn không kịp, sao dám vứt bỏ.”
Ôn Uyển biết Bạch Thế Niên lòng dạ rộng lớn: “Bạch Thế Niên, cám ơn
chàng, cám ơn chàng đã yêu ta như vậy, cám ơn chàng đã mang đến Minh Duệ và Minh Cẩn cho ta. Bạch Thế Niên, cám ơn chàng đã khiến ta có được
hạnh phúc như vậy. Cám ơn chàng.” Vừa nói, nước mắt đã trào ra, nàng có
cảm giác, cảm giác, hạnh phúc ở hiện tại, giống như là trộm tới vậy,
không chân thật.
Bạch Thế Niên cảm nhận được trong lòng Ôn Uyển đang bất an sâu sắc,
thê tử của hắn, tâm phòng bị cực nặng, hơn nữa tính tình lại nhạy cảm,
hắn biết mình nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Vợ, nếu không, chúng ta trở về phòng tiếp tục nghiên cứu những chiêu thức
chưa xong kia nhé?” Vốn là nói giỡn, không nghĩ tới Ôn Uyển lại đồng ý.
Trong nháy mắt Bạch Thế Niên kinh ngạc, nhưng Ôn Uyển chủ động quấn
lên rồi, tất nhiên hắn cũng không cự tuyệt. Hai người yêu tinh đánh
nhau hai hồi. Cuối cùng, Ôn Uyển kiệt sức ngủ mất.
Bạch Thế Niên vuốt trán Ôn Uyển: “Vợ, nàng đang sợ hãi cái gì?” Hôm
nay tâm tình Ôn Uyển không tốt không nói, nhưng hai ngày này, tâm tình
của Ôn Uyển cũng không tốt. Chẳng qua là hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng
nghĩ không ra được rốt cuộc Ôn Uyển có chỗ nào không thoải mái. Chuyện
làm ăn, vẫn thuận buồm xuôi gió. Trong triều đình cũng không có gì, hắn
và hài tử đều rất tốt. Trừ chuyện Bình Hướng Hi, nhưng Bạch Thế Niên
cũng không thể hiểu, chuyện Bình Hướng Hi, cũng chẳng phải là đại sự gì. Ôn Uyển luôn đối mặt với phong ba, sao lại sợ đi gặp một Bình Hướng Hi
kia chứ?
Hạ Dao lắc đầu cười nói: “Cũng may là trong phủ Quận chúa môn hộ kín, nếu không lan truyền ra ngoài, ban ngày tuyên dâm, khó nghe cỡ nào.”
Hạ Ảnh nhìn Hạ Dao giống như đang nhìn quái vật vậy: “Cho dù người
khác biết thì như thế nào? Chuyện này thì có cái gì khó nghe? Vợ chồng
ân ái không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?” Căn bản là không
tồn tại cái chuyện tin tức lan truyền ra ngoài. Trong nội viện, đặc biệt là người trong chủ viện, tất cả miệng đều kín như vá lại, nơi nào còn
có tin tức gì đó lan truyền ra ngoài chứ?
Hạ Dao cứng họng rồi.
Hạ Ảnh sắc mặt sầu lo nói: “Hạ Dao, ngươi có phát hiện hay không, hai ngày này tâm tình Quận chúa có chút không yên.” Hai ngày này quận chúa
hình như đặc biệt phiền não. Nếu như chỉ vì chuyện Bình Hướng Hi, cũng
không có khả năng. Quận chúa luôn luôn không đem Bình Hướng Hi để vào
trong mắt.
Hạ Dao suy nghĩ: “Có lẽ là do thời tiết thay đổi đi!”
Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: “Hi vọng giống như lời ngươi nói. Nhưng
nếu Quận chúa ra cửa, chúng ta vẫn nên phái nhiều người hơn một chút.”
Cũng không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, vốn cảm giác Quận chúa bất an sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Hạ Dao gật đầu.
Minh Duệ đối với chuyện Bạch Thế Niên muốn hắn đi thăm Bình Hướng Hi, đáy lòng vạn lần bài xích. Chẳng qua có thể là vì tôn trọng đối với
phụ thân, còn có uy vọng của phụ thân. Lúc hắn muốn nói bản thân phản
đối, thấy khuôn mặt lạnh như băng của phụ thân mình, cuối cùng không nói cái gì nữa.
Minh Cẩn cũng không dễ nói chuyện như Minh Duệ, vừa nghe xong lời của Bạch Thế Niên đã nói: “Cha, Bình Hướng Hi là ai? Con không nhận thức
ông ta, ông ta sắp chết, vì sao con phải đi nhìn chứ?” Không phải Minh
Cẩn không biết Bình Hướng Hi là ai, chẳng qua hắn coi người này như
không khí, lại càng không nguyện ý đi nhìn ông ta.
Bạch Thế Niên lạnh lùng: “Nơi nào còn nhiều lời như thế, bảo con đi
thì con phải đi.” Đại nhi tử đã không phản đối, tiểu nhi tử lại muốn làm trái lời hắn, nửa năm này còn không có học được nghiêm chỉnh đâu.
Minh Cẩn nhìn Bạch Thế NIên không nói đạo lý như vậy, lầm bầm lầm bầm trong miệng, không nói lời nào. Nhưng vẻ mặt kia thể hiện hắn đang hết
sức bất mãn. Theo suy nghĩ của Minh Cẩn, chính là mẹ nói, kháng nghị
không tiếng động.
Trong lòng Minh Duệ cũng không thoải mái.