Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 62: Q.6 - Chương 62: Cắt giảm nhân sự




Ôn Uyển uyển chuyển nhắc nhở thêm: “Nơi đông người thì nhiều tranh đấu, xấu xa cũng nhiều, vụ thiếp thất kia của chàng chính là minh chứng tốt nhất. Chàng có thể để cho bọn hắn chuyển ra khỏi phủ, chứng tỏ chàng cũng biết chuyện này có chỗ không đúng. Việc này chàng hãy cố gắng xử lý, ta sẽ không nhúng tay vào.”

Bạch Thế Niên gật đầu: “Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý tốt.” Ý tứ của Ôn Uyển đã quá rõ ràng, nàng sẽ không lui tới cùng những người này. Không hướng đến tất nhiên là không lui tới. Những người này, ngoại trừ việc chiếm tiện nghi cản đường thì cũng không làm được chuyện đứng đắn gì.

Sau khi Ôn Uyển gật đầu liền kết thúc cái đề tài. Thông qua cuộc nói chuyện lần này, nàng đã chứng thực được suy đoán của mình. Quả nhiên là Bạch Thế Niên yêu quý Bạch Thế Hoa, cái này thì có thể hiểu được, rốt cuộc cũng là thân huynh đệ. Nhưng nàng cũng phát hiện được một chuyện tốt, đó là ngoại trừ đối với Bạch Thế Hoa thì hắn đối với những người khác không có cảm tình gì.

Bạch Thế Niên có thể phân chia rõ ràng như vậy, Ôn Uyển cảm thấy rất tốt. Chỉ sợ hắn là người coi trọng quan hệ huyết thống, rồi thì giúp trái giúp phải, giúp không nổi cũng đi giúp. Nàng không có rảnh rỗi như vậy. Bạch Thế Niên thế này là rất tốt.

Bạch Thế Niên đối với thái độ xử lí chuyện lần này của Ôn Uyển cũng rất vui mừng. Không phải là vì Ôn Uyển trợ giúp Minh Trập, mà là vì thái độ của Ôn Uyển đối với hắn.

Thanh Hà vừa trở về, liền đem chuyện này nói với Bạch Thế Hoa. Bạch Thế Hoa có chút không tin tưởng lắm, muốn tự mình đi hỏi Bạch Thế Niên một chút, xác nhận không sai rồi sau đó mới nói lại cho nhi tử. Tránh phải vui mừng hụt một hồi.

Thanh Hà im lặng lắc đầu: “Lục đệ vẫn luôn ở biên quan, đối với chuyện trong kinh thành làm sao biết được. Quận chúa đã nói, thì nó chính là có. Chẳng lẽ nàng còn có thể dùng chuyện này đi lừa gạt ta.”

Bạch Thế Hoa vẫn không quá tin tưởng: “Nàng thật sự tin tưởng, đột nhiên Ôn Uyển đối tốt với chúng ta mà không có ý gì khác sao?” Ôn Uyển thuộc về dạng người không có lợi thì không khơi dậy quan hệ. Cha ruột còn không muốn mà lại đột nhiên đối tốt với bọn họ như vậy, Bạch Thế Hoa có chút hoảng hốt.

Thanh Hà đối với việc này cũng rất bất ngờ. Ôn Uyển gần đây đối với mọi người rất lạnh lùng. Những năm này, cũng chỉ còn Thượng Đường là dính chút hào quang của chứ người Bình gia thì không có một người nào được lây vinh quang của nàng (Thượng Vệ là tình huống đặc biệt, không thuộc phạm trù này). Cuối cùng Thanh Hà chỉ đành đem công lao này quy hết lên người Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Hoa đối với lý do này có chút vô lực tiếp nhận. Chủ yếu là Ôn Uyển lúc đầu đâu có muốn gả. Sau đó gả tới được vài ngày thì như thần kỳ mà hỏi ý định của cả nhà bọn họ. Nếu là những nữ nhân khác, một thời gian sau khi gả sẽ lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó. Nhưng Ôn Uyển, ừm, thì đầu óc hắn có hư mất cũng không dám có ý nghĩ như vậy.

Thanh Hà mặc kệ Ôn Uyển là vì sao mà trợ giúp nàng. Dù sao Ôn Uyển đã nói vậy thì chính là không có vấn đề gì: “Đừng suy nghĩ nhiều như thế. Dù sao đây cũng là chuyện tốt. Thiếp đi nói với Minh Trập để cho nó bắt đầu chuẩn bị một chút. Chỉ còn lại có bốn tháng thôi đó.”

Minh Trập nhận được rồi tin tức thì trong mắt bùng cháy lên đốm lửa “Nương, người nói là thật sao?” Nếu không cần đi biên quan mà ở trong kinh thành cũng có thể có tiền đồ thì đương nhiên hắn nguyện ý vạn phần. Dù sao, hoàn cảnh ở biên quan cũng rất kém, không có ăn, không có mặc, không có uống. Người Mãn Thanh còn ăn thịt, uống máu người. Không sợ mới là kỳ quái đó.

Trên mặt Đại phu nhân tràn đầy vui mừng: “Tất nhiên là thật rồi. Chuyện lớn như vậy nương còn có thể bịa đặt ra sao? Nương đã đến hỏi cậu con rồi. Căn cứ vào kinh nghiệm trước đó, đại khái là các chức Hàn Lâm viện khổng mục (chức quan ghi chép, làm hồ sơ mục lục), khố sử (chức trông coi, cai quản kho) thì không đến lượt nhưng cũng không loại trừ trường hợp bên trong còn có vị trí tốt khác. Còn về phần đến lúc đó có thể được phân đến nha môn nào, làm chuyện tốt gì thì phải nhìn xem lần này con khảo thí như thế nào rồi. Cho nên, trong khoảng thời gian này tốt nhất là con nên ở nhà ôn tập. Tranh thủ khảo thí được một xếp hạng tốt thì đến lúc đó nhất định có thể tìm được một chức quan tốt.” Tuy rằng Minh Trập không học võ. Nhưng nhờ Thanh Hà quản giáo rất nghiêm nên hắn cũng không phải là kiểu thiếu gia ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp, trước kia cũng được mời minh sư đến dạy bảo. Những năm này, Minh Trập muốn thông qua khoa cử để tranh thủ tiền đồ cho mình nên sách cũng không rời tay. Hơn nữa, Đại phu nhân đối với cách làm việc của Ôn Uyển cũng hiểu rất rõ. Ôn Uyển là người rất coi trọng nguyên tắc, nếu như Minh Trập khảo thí được tốt, về sau còn có thể tiến được xa hơn. Nhưng nếu thi không được tốt thì rất có thể về sau nàng sẽ không quản nữa. Cho nên, đây là một cơ hội vô cùng tốt.

Minh Trập nhìn trên đầu mẫu thân đã có rất nhiều tóc trắng thì chua xót một hồi “Nương, chuyện ấy chắc tốn không ít bạc đúng không? Đi nơi nào mà tìm được khoản tiền lớn như vậy. Nương không cần vì vậy mà phải đi năn nỉ mượn tiền khắp nơi.”

Đại phu nhân nhìn nhi tử đau lòng cho mình, trong lòng tất nhiên là mừng rỡ: “Quận chúa đã nguyện ý ra mặt, nể mặt mũi của quận chúa cũng không mất bao nhiêu bạc. Nếu con có tiền đồ, Bàng gia tự nhiên là vui mừng, cũng có thể sớm ngày định ra thời gian. Con không cần quan tâm những chuyện vụn vặt này, cứ an tâm thi cử đi. Tìm được một việc tốt mới là đại sự hạng nhất.”

Minh Trập nhìn Đại phu nhân giờ đã già nua, nức nở nghẹn ngào nói: ” Nương, những năm này để người phải chịu khổ rồi.”

Đại phu nhân vỗ về bả vai của nhi tử, yêu thương nói: “Chỉ cần các con hiếu thuận nghe lời thì nương đã thấy đủ rồi. Về phần chuyện trong nhà con cũng không cần phải lo lắng, nếu bạc không đủ, quận chúa đã đáp ứng trước tiên có thể đến công trướng lãnh, về sau có bạc thì trả lại. Còn công việc ở điền trang thì giao cho phụ thân con quản lý.” Trái lại Thanh Hà còn cảm thấy tuy rằng không có tước vị nhưng cuộc sống hiện tại đối với nàng lại càng thoải mái hơn trước kia.

Tâm tư Minh Trập lập tức đều đặt ở ba tháng lựa chọn khảo hạch này. Về phần Bàng gia, Đại phu nhân nghĩ việc này không nên lan truyền ra ngoài nên dặn dò trượng phu và nhi tử không được lộ ra. Tương tự như vậy, cũng không nói cho Bàng gia biết. Đại phu nhân ngoài miệng không nói nhưng kỳ thật trong lòng cũng có một bụng tức giận.

Bàng phu nhân thấy Đại phu nhân từ việc lần đó đã không đến hỏi thăm việc làm mai nữa thì có chút bối rối. Nữ nhi năm trước đã đến tuổi cập kê rồi, vốn năm nay nên xuất giá. Nhưng vì trong lòng chứa một bụng băn khoăn nên vẫn kéo dài cho tới bây giờ. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hôm nay lại đến lượt bà gấp gáp muốn gả.

Minh Trập bắt đầu gò lưng khảo thí, Đại lão gia cũng vui vẻ bắt đầu tiếp nhận những việc vặt thay nhi tử, dù là mệt mỏi một chút nhưng cũng nguyện ý. Đại lão gia từ sau khi gặp nạn thì cũng từ từ nhận ra nhiều điều (Từ sau khi gia đình bị phế, Bạch Thế Hoa mỗi ngày uống rượu không để ý tới chuyện gì. Có lần say rượu đánh Thanh Hà làm Bình quốc công nổi giận, cầm gậy gộc đánh cho Bạch Thế Hoa một chầu, sau đó thì tận tình khuyên bảo. Vốn tưởng rằng vô dụng, nhưng lại không biết vì cái gì mà như thần kì hắn bắt đầu không say rượu nữa. Tuy rằng không có nhiều tiền đồ, nhưng ít ra cũng không làm vướng bận mọi người), nghĩ đến mình lúc tuổi còn trẻ hoang đường thì trong lòng xấu hổ, đối với Đại phu nhân càng tốt hơn nữa.

Thanh Hà thì thoải mái rồi nhưng Tam phu nhân Tịch thị lúc này trong lòng lại vẫn tâm thần bất định bất an. Thương lượng cùng nhi tử cả buổi mà cũng không ra được đối sách nào. Lại không gọi được trượng phu trở về. Nếu trượng phu không trở lại, thực gặp chuyện không may thì còn có thể từ chối không biết. Nhưng nếu như trở về thì chẳng phải giấu đầu hở đuôi sao? Tịch thị trong lòng kêu khổ không thôi. Ôn Uyển quận chúa cũng quá lợi hại, nàng ta còn tưởng rằng Ôn Uyển ánh mắt cao, chướng mắt mấy lượng bạc kia, gả tới mấy ngày rồi sẽ trở về phủ quận chúa. Không nghĩ tới lúc này mới kết hôn hai ngày mà Ôn Uyển đã trực tiếp cho người đi kiểm toán. Nếu điều tra ra được, đoán chừng sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.

“Quận chúa, tướng quân dùng bữa ạ.” Ôn Uyển nhìn đồ ăn bày trên bàn, ghét ghét nhìn thoáng qua, nhưng vẫn giật giật chiếc đũa. Ăn một bát cơm liền hạ xuống, người đối diện ngược lại là ăn thật ngon miệng.

Hai ngày này, khẩu vị của Ôn Uyển ở trong phủ tướng quân cũng không tốt lắm. Bởi vì nơi này không có phòng bếp riêng, tất cả mọi người đều phải ăn cơm tập thể. Muốn phá thổ động công thì còn phải tính toán ngày tốt. Ôn Uyển cũng không muốn chỉ ở ba ngày mà làm nhiều chuyện như vậy. Cho nên đành chấp nhận.

Sau khi Ôn Uyển dùng bữa xong , tiêu thực, thì lên giường đi ngủ. Bạch Thế Niên cũng nằm ở trên giường, cứ như vậy nhìn Ôn Uyển nằm gọn ngủ ở trong lòng mình. Nghĩ đến Ôn Uyển nói muốn cùng lão công hài tử ngồi trên giường bên bếp sưởi, về sau hắn cũng sẽ cùng nàng và nhi tử như vậy, thật tốt.

Lúc chiều, hai vợ chồng đang nói chuyện trong phòng thì Hạ Ảnh tiến đến, nói thầm hai câu bên tai Ôn Uyển. Ôn Uyển thần sắc bất động “Ngươi bảo hắn sau này qua đấy, từ nay trở đi ta sẽ ở phủ quận chúa.” Hạ Ảnh nghe xong thì lập tức đi ra ngoài.

Bạch Thế Niên suy đoán có lẽ là chuyện làm ăn của nàng nên không để ý tới. Hai người mặc dù chưa nói nhiều với nhau nhưng lại có một loại ăn ý. Ôn Uyển không hỏi Bạch Thế Niên ở bên ngoài bận rộn chuyện gì. Bạch Thế Niên cũng không hỏi chuyện buôn bán của Ôn Uyển. Kỳ thật, những phu nhân trong hậu viện bình thường cũng không được hỏi đến chuyện bên ngoài của đương gia nam chủ. Nam chủ cũng không hỏi đến việc của hậu trạch. Chỉ có điều hai người này đặc biệt hơn một tí.

Bạch Thế Niên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vợ, nàng bận rộn như vậy. Chuyện trong phủ nếu không quản được thì để cho đại quản gia trông coi đi. Giống như trước kia ấy.”

Ôn Uyển cười nắm lấy tay Bạch Thế Niên, rất ấm áp: “Chuyện này đâu có được. Nếu ta là đương gia chủ mẫu thì cũng phải đảm đương chức trách của đương gia chủ mẫu chứ? Chàng yên tâm, ta có chừng mực, sẽ không làm bản thân mệt mỏi.” Chẳng phải chuyện tình trong phủ tướng quân thôi sao? Chọn được người được việc, mỗi tháng nàng hỏi qua một chút là ổn rồi.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nói tựa mây trôi nước chảy thì nói: “Nếu nàng cảm thấy mệt mỏi thì cũng đừng quản. Mọi sự đều giao cho quản gia là được.”

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên không nói tới chuyện tự hắn quản gia thì nở nụ cười. Nàng biết nam tử bình thường vốn mặc kệ công việc vặt. Trừ phi là người không có việc để làm như kiểu Đại lão gia, nếu không thì đều là giao cho đương gia chủ mẫu để ý tới việc bếp núc. Ôn Uyển đột nhiên nổi lên tâm tư đùa cợt: “Bạch Thế Niên, nếu không, chàng tới hỗ trợ quản gia đi?”

Bạch Thế Niên mở to mắt, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi. Để cho hắn quản gia, không phải cũng giống như để Ôn Uyển đi thêu hoa sao? Nhưng, thấy ánh mắt Ôn Uyển tha thiết nhìn hắn, liền gật đầu nói “Được.” Hắn quản gia, còn không giống giao cho đại quản gia sao? Chỉ là treo lên một cái tên khác thôi.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên thật đáp ứng thì ôm cổ Bạch Thế Niên cười ha ha không ngừng: “Trêu chàng thôi, vậy mà chàng thật đáp ứng. Ngay cả sổ sách còn xem không hiểu thì chàng quản gia như thế nào? Đừng có để đến lúc đó bị bán đi cũng không biết đấy!”

Bạch Thế Niên nghe xong lời này thì nghiêm mặt nói: “Vợ, Phùng quản gia là người mà ta tín nhiệm nhất. Cho nên, về sau không nên nói nhưng lời này nữa. Nếu để Phùng quản gia nghe được, ông ấy sẽ thất vọng đau khổ lắm đấy.”

Ôn Uyển gật đầu. Chần chờ một chút cuối cùng nàng cũng nói ra: “Bạch Thế Niên, nói đến chuyện này, ta có chuyện muốn hỏi ý của chàng. Ta thấy trong phủ đệ một chủ tử chính thức cũng không có mà lại phải nuôi tới hơn một trăm hạ nhân. Những người này là làm cái gì?”

Bạch Thế Niên không biết Ôn Uyển có ý muốn giảm quân số, chỉ cho rằng nàng vì muốn hiểu rõ tình huống để quản gia nên vừa cười vừa đáp: “Những người này, đại bộ phận đều là theo chân ta xuất sinh nhập tử, sau này không chỗ có thể đi nên để cho bọn họ ở trong phủ đệ của ta làm chút việc vặt.”

Ôn Uyển cau mày: “Vậy năm đó, quan phủ không an trí tốt cho bọn họ sao? Người ở trong phủ chàng làm việc, là hộ tịch lương dân à?

Bạch Thế Niên nghi hoặc nhìn về phía Ôn Uyển: “Đúng vậy a! Có chuyện gì sao?”

Ôn Uyển nghe được là lương dân thì có chút nhíu mày. Thấy thần sắc Bạch Thế Niên, liền vừa cười vừa nói: “Không có gì, thuận miệng hỏi một chút thôi.” Nhìn tình huống này, nếu nàng mở miệng nói giảm biên chế, kiểu gì Bạch Thế Niên cũng sẽ phản đối. Chuyện này, để sau xử lý vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.