Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 61: Q.6 - Chương 61: Vợ chồng trò chuyện




Ôn Uyển đang nói chuyện cùng Hạ Dao thì nghe thấy tiếng bước chân đến. Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một cái, Hạ Dao liền đi ra ngoài.

Bạch Thế Niên gặp Hạ Dao thì thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình có chút cổ quái. Lúc vào phòng, lại thấy Ôn Uyển cầm tờ giấy đầy chữ thì tựa tiếu phi tiếu (giống như cười mà không phải cười) hỏi “Vợ, có chuyện gì vậy?”

Ôn Uyển đưa đồ trên tay cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên nhận lấy nhưng suy nghĩ cả buổi cũng không thể hiểu được đây là trò gì. Thấy Ôn Uyển trên mặt giận dữ, lại nhớ đến ánh mắt của Hạ Dao khi gặp vừa rồi liền hỏi: “Vợ à, đây là cái gì vậy?” Một đống kí hiệu xem không hiểu, còn có rất nhiều biểu tượng (để phù hợp với chữ số Ả Rập, số liệu cũng được viết dưới dạng chữ).

Ôn Uyển đã dạy người phía dưới dùng phương pháp tính sổ hiện đại, cho nên hiện tại ở cửa hàng cũng đã thịnh hành chữ Ả Rập, không phân biệt chữ hoa với chữ thường. Bản báo cáo tất nhiên cũng là như thế. Đối với cửa hàng mà nói thì đây là đồ rất phổ biến nhưng đối với Bạch Thế Niên thì giống như trông thấy thiên thư vậy.

Ôn Uyển nói với hắn, đây là tình trạng thu chi trong phủ tướng quân nửa tháng này. Trong tờ giấy thể hiện rõ sự đối lập giữa giá cả hàng hóa bình thường và giá cả mua sắm của phủ tướng quân. Một dòng chữ cuối cùng, có lẽ là tổng giá cả chênh lệch đã xuất ra ngoài.

Mặt Bạch Thế Niên lập tức đen lại.

Ôn Uyển rất muốn biết Bạch Thế Niên nghĩ như thế nào: “Phủ tướng quân hiện tại, thôn trang và cả bổng lộc hàng năm của chàng đều là dùng máu để đổi lấy. Cứ để người khác nuốt trắng trợn như vậy, chàng định xử lí thế nào?”

Ánh mắt Bạch Thế Niên trầm xuống, bảo trì trầm mặc. Người của Bạch gia, thật sự là không thể chịu nổi. Hắn căn bản là không nên ôm kỳ vọng gì. Tuy rằng hắn cũng rất tức giận người của Bạch gia không để cho hắn mặt mũi, nhưng rốt cuộc vẫn là người của Bạch gia, nếu làm gì quá mức thì đối với thanh danh của hắn sẽ có ảnh hưởng. Đối với Ôn Uyển cũng không tốt.

Ôn Uyển lắc đầu nhìn nam nhân lớn lên trọng tình máu mủ trước mắt. Biết rõ chắc chắn hắn sẽ rất khó chịu. Nàng cười nhẹ rót chén trà cho hắn: “Tiền đã tham ô rồi, cũng không cần thiết phải lấy trở về. Nhưng cũng phải để cho bọn họ biết, chàng đã biết rõ chân tướng. Chuyện mới đây thì không truy cứu, nhưng chỉ có một lần này, nhất định sẽ không có lần thứ hai.” Do nàng biết rõ, Bạch Thế Niên tuyệt đối sẽ không lấy số tiền này trở về. Nếu không, người chân trần không sợ kẻ đi giày, họ mà náo lên thì tuyệt đối là Bạch Thế Niên cũng mất hết mặt mũi. Tuy nhiên, nếu dùng số tiền này mà có thể bán đứt phiền toái thì nàng thấy cũng không tệ.

Ánh mắt Bạch Thế Niên rất phức tạp. Sau đó nhìn Ôn Uyển, muốn nói lại thôi.

Ánh mắt của Bạch Thế Niên như vậy làm cho nàng rất không thoải mái. Tính tình dưỡng thành nhiều năm qua thiếu chút nữa khiến nàng thốt ra lời phát tiết nộ khí. Nhưng cũng may là dạo gần đây nàng đã có thể khống chế tâm tình của mình, vừa định mở miệng bật ra thì miễn cưỡng nuốt lại được. Nàng hít thở sâu một hơi, cố gắng nghĩ đến việc Bạch Thế Niên nhường nhịn và đối tốt với mình. Cuối cùng mới áp chế được chút không thoải mái ấy xuống. Trưng ra vẻ mặt hòa hoãn nói: “Không phải ta hẹp hòi. Mà là những người này, không cần ta đánh giá, chắc trong lòng chàng cũng hiểu. Ta chỉ hi vọng chàng không quên một đạo cổ huấn.”

Bạch Thế Niên thấp giọng hỏi: “Là cổ huấn gì?”

Ôn Uyển thấy thần sắc của Bạch Thế Niên thì ôn nhu nói: “Thăng gạo là ơn, đấu gạo thì thù (ý là làm ơn nhỏ thì người ta mang ơn nhưng làm ơn lớn thì người ta thù ghét). Những người này thừa dịp chàng kết hôn mà kiếm đầy túi tiền riêng, không chút nào bận tâm đến việc chàng kết hôn mà không đủ tiền còn phải đi mượn. Bạch Thế Niên, nếu bọn họ không có chàng, còn có thể trải qua cuộc sống áo cơm không lo sao/. Còn có thể khởi phục làm quan (cấp thấp) trong nha môn sao? Không có chàng, bọn họ sớm đã trở thành thứ dân ai cũng có thể khi dễ rồi. Vậy mà bọn họ lại báo đáp ơn của chàng như thế đấy. Bạch Thế Niên, không phải ta keo kiệt, ta chỉ vì hành động của bọn họ mà tức giận. Cũng vì chàng mà khổ sở.”

Bạch Thế Niên nắm tay Ôn Uyển, bàn tay nàng trắng nõn như ngọc, cũng rất mát: “Vợ, rốt cuộc bọn họ vẫn mang họ Bạch.”

Ôn Uyển đình trệ, đột nhiên hỏi: “Chàng có cho rằng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con với Bình Hướng Hi là bất trung bất hiếu hay không?” Bạch Thế Niên bận tâm đến quan hệ huynh đệ như vậy. Vậy có đối với việc nàng đoạn tuyệt với Bình Hướng Hi thoát ly quan hệ mà cho rằng nàng vô tình máu lạnh hay không, có khinh thường hành vi ấy hay không?

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không có. Vợ, nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.” Lời tự thuật của nàng trong bức thư đã ghi rõ ràng minh bạch. Một phụ thân như vậy mà Ôn Uyển còn có thể cho ông ta giàu có an ổn lúc tuổi già đã là quá đủ rồi. Đổi lại là hắn, hừ, không phải là chuyện một câu mà có thể bỏ qua đâu.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên không cần nghĩ ngợi đã nói là không có thì trong lòng khẽ đồng ý: “Bạch Thế Niên, nếu Bình Hướng Hi có thể đối với ta một phần phụ tử tình thân thì ta cũng sẽ không đi đến một bước kia. Cũng như vậy, vài người gọi là huynh đệ của chàng, nếu đúng là có một phần tình nghĩa với chàng thì không có khả năng ta sẽ nói những lời như vậy. Những năm này chàng ở bên ngoài đổ máu bị thương, dùng mạng để đổi lấy quân công, muốn chấn hưng gia tộc. Mà bọn hắn thì sao? Ngoại trừ đến hút máu của chàng ra, bọn hắn còn làm được cái gì? Bạch Thế Niên, ta không phải là người hẹp hòi. Nếu bọn họ đáng giá giúp đỡ, ta nhất định sẽ giúp đấy. Ta giúp nhiều người như vậy, không quan tâm đến chuyện giúp nhiều hay ít một người. Thế nhưng những người này, họ không đáng để giúp đỡ. Bạch Thế Niên, chàng là trượng phu của ta, ta không cho phép bọn họ khi dễ chàng như vậy. Bạch Thế Niên, chàng nghe đây, ta không cho phép.”

Bạch Thế Niên nghe xong câu nói cuối cùng của Ôn Uyển thì tâm tình nặng nề liền được phóng thích. Trầm thấp mà kêu: “Vợ, vợ.” Hắn biết rõ Ôn Uyển không phải là người hẹp hòi. Từ thiện đường lớn nhỏ của Ôn Uyển trong kinh thành có hơn mười nơi, cung cấp nuôi dưỡng cô nhi, còn mở lớp huấn luyện cho nữ tử. Cho những hài tử không có nhà để về hay bị đuổi hoặc là nữ nhân bị hưu vứt bỏ có một chỗ dung thân, mặt khác còn thành lập lên nữ tử y học viện (cái này còn chưa có thành tích gì). Thời điểm phản loạn năm đó, từ thiện đường hoàng gia cũng đã cứu trợ vô số người. Những chuyện này, cũng phải cần một khoản tiền lớn để chống đỡ đấy. Nếu như Ôn Uyển thật sự là người hẹp hòi thì không có khả năng vung tiền ra ngoài làm chuyện tốt.

Vừa rồi hắn cảm giác rất mệt mỏi, còn có bi thương. Hắn một mực vì hoàn thành nguyện vọng của phụ thân mà cố gắng, cũng một mực phấn đấu. Nhưng bọn họ thì đang làm cái gì. Năm đó chuyện lão Ngũ cho hắn đội nón xanh, mặc dù mọi người không nói ra mặt nhưng đã để cho hắn ném đi mặt mũi trước bao nhiêu người. Có bao nhiêu người ở sau lưng chê cười hắn, hắn không phải không biết. Nhưng trên mặt còn phải giả vờ không sao cả. Hôm nay, hôm nay chỉ là mời bọn họ giúp đỡ mà bọn họ lại tham ô trắng trợn như vậy. Quả thực làm hắn rất thất vọng đau khổ.

Ôn Uyển cảm nhận được đáy mắt đắng chát của Bạch Thế Niên liền vươn tay ra xoa nhẹ hàng lông mày của hắn: “Bọn họ không cùng mẹ với chàng, còn cách một tầng bụng nữa. Không cần phải vì bọn họ mà thương tâm khổ sở. Không đáng.”

Bạch Thế Niên nghe xong lời này thì nhìn Ôn Uyển, không biết Ôn Uyển đây là ý gì.

Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Chuyện lần này, không liên quan đến đại ca đại tẩu. Bọn họ cũng không biết rõ tình hình. Minh Trập đón dâu mà không có tiền bạc, họ cũng không động đến một phân tiền của chàng. Đinh là đinh, trứng là trứng (ý như một là một, hai là hai, chỉ sự phân biệt rõ ràng, ở đây là phân biệt rõ giữa vợ chồng Thanh Hà và các huynh đệ không cùng mẹ khác của Bạch Thế Niên). Cho nên ta rất cảm khái, rốt cuộc là cũng thân huynh đệ. Thật biết đau lòng lo lắng cho chàng.” Nói xong nàng còn cố ý giận dữ nói thêm: “Ta cũng muốn có một huynh đệ tỷ muội, nhưng tiếc là không có. Thật tiếc nuối. Ngay cả một người giúp đỡ cũng không có.” Kỳ thật, Ôn Uyển nói như vậy là đánh vào tâm lí của Bạch Thế Niên. Thanh Hà trước kia đã từng chưởng quản cả Hầu phủ, chỉ lo liệu cho một hôn lễ thì vẫn có thể ứng phó được. Cho dù là không ứng phó được nhưng việc tham ô rõ ràng như thế, làm sao Thanh Hà lại không biết. Chỉ cần uyển chuyển nhắc nhở Bạch Thế Niên thoáng một chút thì chuyện cũng sẽ không nghiêm trọng đến vậy. Nhưng Thanh Hà lại lựa chọn nhắm mắt mở làm ngơ. Như vậy, Bạch thế Hoa và Thanh Hà cũng có tư tâm. Nhưng Ôn Uyển chẳng muốn so đo. Hơn nữa nàng biết rõ, Bạch Thế Hoa là ca ca ruột của Bạch Thế Niên, bất kể là theo cảm tình hay theo huyết thống mà nói thì Bạch Thế Hoa cũng khác với những kẻ kia.

Bạch Thế Niên nghe xong lời này, sắc mặt hòa hoãn đi nhiều: “Lúc nhỏ, một nửa thời gian của ta đều ở trong chùa miếu. Hắn mỗi tháng đều sai người mang đồ cho ta. Thời điểm mẫu thân mất năm đó đã kéo tay ca ca, muốn hắn chăm sóc tốt cho ta. Lúc ta trở lại phủ, hắn cũng rất chiếu cố ta. Chỉ là sau khi hắn kết hôn, thời gian dần trôi qua lại làm chúng ta có bất hòa.” Bạch Thế Hoa năm đó dù sao là cũng là thế tử trong phủ, Bạch Thế Niên trên có Lão phu nhân chăm sóc, dưới có thế tử đương thời là ca ca ruột thịt nên khoảng thời gian ở Hầu phủ cũng coi như không tệ (không tính đến việc bị đồn là khắc người).

Ôn Uyển gật đầu: “Rốt cuộc là thân huynh đệ, xương cốt bị gãy vẫn còn gân. Còn những người thứ khác thì chung quy cũng cách một tầng bụng. Đại ca đại tẩu quen sống như ý, chúng ta về sau nên giúp đỡ nhiều cho họ. Để cuộc sống của bọn họ dần tốt lên là được. Những người khác thì bảo tàng dã tâm (trong lòng giấu mưu đồ). Vẫn là ít để quản lý tài sản cho thỏa đáng.”

Bạch Thế Niên nghe xong những lời này thì càng thêm thư thái, cụng vào trán Ôn Uyển: “Ta đã biết. Cho nên lần này ta định để Minh Trập theo ta đi, làm thư lại ở bên người ta. Mưu cầu cho hắn một tiền đồ.”

Ôn Uyển ngẩng đầu vừa cười vừa nói: “Vậy thì không được. Ta vừa mới nói với đại tẩu, lục bộ còn đang thiếu người. Tháng ba sang năm khai mở khảo thí, ta định để cho Minh Trập chuẩn bị sẵn sàng tham gia cuộc thi đầu xuân sang năm. Nếu là khảo thi được tốt, cũng có thể được một chức vị tốt. Tốt hơn nhiều so với đi cùng chàng ăn cát ở biên quan.”

Bạch Thế Niên ngạc nhiên, trái lại thở dài một hơi. Trong lòng thầm nghĩ, nếu Minh Trập có võ công, tiền đồ kia khẳng định là không kém rồi. Nhưng một thiếu niên tay trói gà không chặt thì ở bên cạnh hắn sẽ chỉ vướng víu. Nếu dựa theo lời Ôn Uyển nói, tháng ba sang năm thông qua khảo hạch, sau đó đạt được chức vị, chức vị này còn có phẩm giai thì chỉ cần có người dạy bảo tốt bên cạnh, Minh Trập được tôi luyện, tiền đồ tất nhiên sẽ không kém. Hắn sẽ không cần phải lo lắng cuộc sống sau này của đại phòng sẽ không như ý nữa. Về phần những người khác, không phải ruột thịt cùng mẫu thân sinh ra, hắn cũng không có nhiều cảm tình.

Trong lòng Bạch Thế Niên có chút cảm động. Một lát sau mới thấp giọng nói: “Vợ, cám ơn nàng.” Trong kinh thành, Ôn Uyển tiếng lành đồn xa công tư rất phân minh. Hôm nay, lại bởi vì hắn mà phá lệ.

Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Ta là thê tử của chàng rồi, chàng không chia sẻ với ta chẳng lẽ còn trông cậy vào người khác. Minh Trập là con trai trưởng, lần này chàng trở về bản thân cũng gặp nguy hiểm. Nếu Minh Trập đi theo bên cạnh chàng chính là một vướng bận, vạn nhất có chuyện gì chàng có thể sẽ áy náy cả đời. Nếu trong lòng chàng không dễ chịu, ta khẳng định cũng khó chịu. Đây là ta cũng vì chính mình thôi! Cho nên, chàng không cần cảm động.”

Bạch Thế Niên hôn lên trán Ôn Uyển: “Ta không cảm động mà ta cảm kích. Cảm kích ông trời đã để cho ta cưới được một vợ tốt như vậy.” Kỳ thật Ôn Uyển nói như vậy càng làm lòng hắn thoải mái. Ý của Ôn Uyển chính là vợ chồng là nhất thể. Còn có chuyện gì có thể khiến hắn cao hứng hơn được chứ.

Ôn Uyển vui tươi hớn hở nói: “Vậy chàng nên tiếc phúc, biết rõ chưa.”

Bạch Thế Niên nghe Ôn Uyển nói những lời này rất nhiều lần rồi, liền trầm giọng nói: “Nhất định, ta sẽ tiếc phúc.” Có một người vợ như vậy mà không biết không quý trọng, vậy hắn thật muốn cô độc sống nốt quãng đời còn lại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.