Edit: Lung Nguyệt + Christine Pham
Beta: Tiểu Tuyền
Chạng vạng, lão thái thái kêu Ôn Uyển đi theo, giữ nàng lại ở trên
thượng phòng ăn cơm tối. Lão thái thái cố ý đem Ôn Uyển lưu lại thượng
phòng. Bà nói gì là chuyện của bà, Ôn Uyển tự mình nghĩ chuyện của mình. Nói nhăng nói cuội nói mãi mới xong, nói một hồi lâu, cuối cùng mới
tha cho nàng đi về.
“Ai nha, Hạ Ảnh tỷ, đèn lồng hư, Hạ Ảnh tỷ tỷ, chân của ta bị trẹo
rồi, tỷ có thể đi tìm người tới giúp ta được hay không? Chân ta đau quá, ta ở chỗ này phụng bồi Quận chúa”. Lúc này trời mới vừa tối, làm sao mà lại không nhìn thấy, chân tay đi đứng kiểu gì mà trẹo với trật. Những
người này quả thực chỉ thích tự cho mình là thông minh.
“Tốt”. Bóng dáng của Hạ Ảnh rất nhanh đã không thấy tăm hơi, Ôn Uyển tiếp tục đi về trước. Nha hoàn kia đi qua một góc cua liền biến mất
không thấy bóng dáng.
Ôn Uyển cười lạnh một phen.
Nàng tương kế tựu kế, ngụy trang trúng mai phục của bọn họ, bị bỏ
rơi. Tiếp tục đi về phía trước, trời mùa đông ban đêm rất lạnh. Mặc dù
trên người Ôn Uyển mặc áo khoác da tuyết điêu vô cùng ấm áp nhưng vẫn
cảm thấy vô cùng lạnh, lạnh đến mức run run hai cái. Cái thời tiết chết
tiệt này, địa phương quỷ quái chết tiệt này. Sau này nàng nhất định sẽ
không ra ngoài, lạnh chết người.
Mặc dù không có tuyết rơi, nhưng bốn phía vắng lạnh. Thỉnh thoảng còn có hai tiếng không biết là thanh âm gì, khí lực vô cùng. Dường như là
mèo kêu, cũng thật giống tiếng cú mèo, cũng có thể là tiếng người nào
tuyệt vọng phát ra thanh âm van xin cuối cùng. Bất quá, vậy thì thế nào, chẳng liên quan gì tới nàng, không phải sao.
Đi tới một chỗ quẹo thì ngay lập tức có một nam tử mười một mười hai
tuổi xuất hiện, không nói hai lời liền nhào về phía nàng. Ôn Uyển nhanh
chóng rút roi từ trong tay áo ra, một roi đánh tới, tiếng roi quất xuống lẫn vào tiếng hét chói tai liên tục, người kia lăn lộn trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Ôn Uyển muội muội, tha mạng, ta là biểu ca ngươi, ta
không phải là người xấu, ta không phải là người xấu. Ngươi tha ta đi,
không, đừng đánh, ngươi đừng đánh nữa. Đau chết mất, cứu mạng a, cứu
mạng a”
Trong không gian trống rỗng vang lên tiếng kêu gào tê tâm liệt phế,
khiến những kẻ nhát gan đều phải trốn vào trong chăn của mình mà run. Kẻ nào gan lớn hơn thì đều mặc áo khoác lên, chạy ra xem xem rốt cuộc
chuyện gì đã xảy ra.
Nam hài bị đánh đau quá nên đã hôn mê, Ôn Uyển nhìn người nằm trên
mặt đất không thể nhúc nhích thật không biết nên có cảm tưởng gì. Ông
trời ạ, lão thái bà kia là một kẻ bệnh thần kinh sao? Nàng qua năm sau
tuổi mụ cũng mới chín tuổi. Người này thoạt nhìn cũng chỉ mười một mười hai tuổi. Tổ mẫu kia thực sự là cái người điên, ai tống giùm kẻ điên
này vào bệnh viện đi. Người gì mà lại muốn dùng biện pháp âm tàn, đả
thương người bất lợi mình như vậy.
Chờ mấy người nghe được thanh âm chạy tới, bé trai kia đã bị đánh đau nằm trên mặt đất cả người run lên, hôn mê bất tỉnh. Ôn Uyển đánh không
dưới mười roi, bình thường đánh một roi cũng phải nằm một buổi sáng,
đừng nói chi tới mười roi. Ôn Uyển lạnh lùng nhìn mọi người, trong đó
đến đây còn có Đại nha hoàn Hỉ Thước bên cạnh Bình mẫu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Hỉ Thước kinh hãi đảm chiến, trong phủ đệ những người khác, bao gồm
quốc công Gia nói chuyện với nàng đều phải dùng ngôn từ trau chuốt. Ở
nhà giàu người ta, không nói Đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh trưởng bối,
chính là ngay cả một con chó đều so với ở bên ngoài quý giá gấp trăm
lần. Bọn họ là những thiếp thân nha hoàn hầu hạ lão phu nhân , nàng lại
càng là Đại nha hoàn, người nào thấy nàng mà không phải lễ nhượng ba
phần.
Nhưng là những người nào này cũng không bao gồm vị chủ tử trước mắt.
Vị chủ tử này là thân phận quý trọng, nổi giận lên thì ngay cả mẹ kế
cũng dám đánh, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn thì lại càng sẽ không để
trong mắt.
Nhưng nàng đã được phân phó, nếu việc không thành, trở về cũng chỉ
còn một con đường chết. Nàng nơm nớp lo sợ nhưng vẫn kiên trì nói ” Quận chúa, kính xin Quận chúa hạ thủ lưu tình, vị này là thiếu gia, có thể
là bởi vì trời quá tối, vô tình va chạm tới Quận chúa, kính xin Quận
chúa khoan hồng độ lượng”
Ôn Uyển trong mắt hiện lên nồng đậm khinh thường, cũng không cùng
nàng nói nhảm, trước hết một roi quất qua, Hỉ Thước đau đến hút không
khí, đem thân thể cúi thấp xuống, nhưng là một câu nói cũng không dám
nói, cũng không dám ngẩng đấu vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất, toàn thân
đang phát run.
Ôn Uyển hướng về phía Hạ Ảnh ra điệu bộ mấy cái: “Quận chúa nói,
ngươi nói cho người nọ, chuyện này, Quận chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua
như vậy, muốn tính toán Quận chúa chúng ta thì phải chuẩn bị đón nhận
cái chết cho tốt. Đúng rồi, nha hoàn mới vừa dẫn chúng ta ra cửa, nửa
đường bỏ lại Quận chúa. Thời điểm ta đến tìm Quận chúa vừa lúc gặp nàng, nhìn thấy ta liền chạy, quá chột dạ nên không cẩn thận giẫm phải một
tảng đá, đầu đập vào tảng đá lớn, đã chết rồi”
Hỉ Thước nghe lời này, toàn thân lại càng run lợi hại, hô hấp dồn
dập, bò lổm ngổm trên mặt đất. Ôn Uyển sai người lập tức thu thập hành
lý, quay trở về ngõ Bát Tỉnh. Cái địa phương quỷ quái này, nàng không
nguyện ý ở lâu thêm một khắc nào nữa.
Đứa bé trai kia là cháu trai của Bình mẫu, bị Ôn Uyển đánh một bữa
như vậy nên kinh sợ quá độ, chỉ còn nửa cái mạng, cho dù chữa trị kịp
thời cũng sẽ phải phế đi. Bên này Bình mẫu đau lòng muốn chết.
Bên kia Ôn Uyển mang người rời đi Hành Phương các. Lần này, là đem
tất cả đồ đều mang đi. Cũng có nghĩa là sẽ không bao giờ ở lại nơi này
nữa.
Bình quốc công muốn ngăn, lão quốc công cũng đi ra ngoài ngăn. Quốc
công phu nhân cùng thế tử phu nhân cũng tới ngăn, nhưng mà không ai có
thể ngăn được.
Ôn Uyển nhìn hai Đại nam nhân, còn có hai mẹ chồng con dâu, trong
trẻo lạnh lùng nói: “Tiểu tử kia, tuổi còn nhỏ mà dám nơi nơi trộm đạo.
Mặt hàng như vậy cũng dám lấy ra tính toán Quận chúa chúng ta. Thật là
tổ mẫu tốt, thật là người một nhà vô cùng tốt. Các ngươi nếu dám ngăn,
ta liền đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài. Cùng lắm thì ngày mai tiến cung, nói chuyện này cho ông ngoại hoàng đế, để cho ông ngoại hoàng đế
cho ta một công đạo. Không thì liều một cái cá chết lưới rách.”
Hai người vừa nghe Ôn Uyển uy hiếp, lập tức yên lặng. Ngăn không
được, đành cho nàng đi về trước. Bất quá, thời điểm bái lạy tổ tông,
nhất định phải trở lại.
Thượng Đường còn đang cùng ca ca tỷ tỷ ôn chuyện, thì Ôn Uyển phái
người đến thông báo, lại bị bà tử bên cạnh Thanh Thủy ngăn đón không cho gặp. Chờ Thượng đường biết Ôn Uyển tới gọi mình, thì Ôn Uyển đã trở về
ngõ Bát Tĩnh.
Thượng Đường muốn quay về ngõ Bát Tĩnh nhưng Thanh Thủy nói thực
thương tâm, ta ngày mai sẽ đi rồi, tỷ đệ khó khăn lắm mới có thể gặp mặt một lần, sao nhanh như vậy đã phải tách ra, khiến Thượng Đường chần
chừ.
Hứa thị nhìn thấu ý nghĩ của Thanh Thủy chính là muốn trói chặt
Thượng Đường, để cho hắn nhớ kỹ tình cảm tỷ đệ. Nhưng cuối cùng nàng ta
lại dùng biện pháp sai lầm rồi. Nàng ta làm như vậy chỉ tổ chọc cho Quận chúa mất hứng mà thôi. Khuyên mấy lần mà vẫn không chịu nghe.
“Chị dâu, cho dù đệ đệ bây giờ đã làm con thừa tự của công chúa rồi,
nhưng cũng vẫn là đệ đệ ruột của ta. Ngươi để hai tỷ đệ ta nói thêm hai
câu đi, van cầu người, đại tẩu”, lau nước mắt, ở đây khóc bù lu bù loa.
Nói gần nói xa, còn nói Hứa tam phu nhân khích bác tình cảm của bọn
hắn. Hứa tam phu nhân vô cùng tức giận nhưng cũng không có biện pháp,
đành phải đi nói chuyện với Thượng dũng.
” Lần này Quận chúa bị ủy khuất lớn như vậy, nếu như Thượng Đường
không thể kịp thời trở về, khiến cho Quận chúa lạnh lòng, vậy thì những
gì ngươi làm trước kia tất cả đều uổng phí”. Hứa thị sắc bén chỉ ra vấn
đề ở đây. Thượng Dũng bận rộn đi trắc phòng, khuyên tốt khuyên xấu mới
khuyên xong, để cho Thượng Đường trở về.
Quốc công Gia muốn cho Ngũ lão gia đi khuyên Ôn Uyển, Ngũ lão gia ra
cửa liền đi tìm bằng hữu uống rượu nói chuyện phiếm. Hắn bị điên mới đi
tìm Ôn Uyển, nữ nhi này chắc chắn đang nổi nóng, hắn cũng không nguyện ý đi làm bia đỡ đạn. Nếu nàng mà nổi khùng lên, thì hắn lại phải mặt xám
mày tro đi ra ngoài. Thật vất vả mới làm dịu đi quan hệ cha con, hiện
tại cuộc sống an tĩnh, hắn còn lâu mới đi.
Rồi lại nói tiếp, hắn đối với Nương hắn cũng rất bất mãn. Người nhà
Dung gia kia là loại người nào, người như vậy, ngay cả gia đình sa cơ
thất thế cũng không nguyện ý gả nữ nhi cho bọn họ. Bao nhiêu năm nay,
bọn họ đã chiếm không biết bao nhiêu lợi ích của Hầu phủ. Năm đó họ còn
muốn đem con gái gả cho hắn mới nực cười. Hắn mặc dù không thích nữ nhi
này, nhưng cũng không nghĩ tới đem nàng đẩy vào hố lửa (ngươi chính là muốn đẩy cũng không có bản lãnh này ).
Ôn Uyển vừa về tới nhà lập tức hướng về phía Hạ Ảnh ra dấu mấy cái,
Hạ Ảnh gật đầu, đi ra ngoài một khắc đồng hồ liền vòng vo trở lại. Ôn
Uyển lại mang theo Hạ Ảnh, trực tiếp chạy tới trong nhà Chu vương.
Chờ Thượng Đường trở lại ngõ Bát Tỉnh thì Ôn Uyển đã đi ra ngoài.
Ôn Uyển phải đi Chu vương phủ, nàng hiểu rõ nếu như lần này không
giết gà dọa khỉ, sau này số người dám tính toán nàng sẽ càng ngày càng
nhiều. Coi như mình cẩn thận thêm nghìn lần vạn lần thì còn có tác dụng
gì nữa.
Chu vương nghe xong chuyện này, nhìn Ôn Uyển khóc đến rối tinh rối
mù. Chu vương vì trong khoảng thời gian này cùng Ôn Uyển hợp tác làm ăn, mặc dù thường xuyên có va chạm, nhưng đó là vì Ôn Uyển lo nghĩ chung
cho lợi ích của mọi người chứ không riêng chỉ vì lợi ích của bản thân
nàng, hơn nữa, lúc đầu Ôn Tuyền thôn trang chính bọn hắn đều nói không
cần, sau lại nhìn nơi đó thu lợi lớn như vậy thực sự động tâm, Ôn Uyển
không nói hai lời liền đáp ứng chia phần.
Cho nên, trong nội tâm hắn vẫn luôn vô cùng yêu thích đứa cháu gái
này . Lần này đều đã khi dễ người ta đến tận cửa như vậy, hắn vốn là
người nóng tính lại thích bao che khuyết điểm, lần này tuyệt đối không
thể bỏ qua. Hắn mang theo Vương Phi, lập tức xông vào Bình phủ, hướng về phía Bình quốc công mắng to một trận.
” Bình phủ các ngươi cho rằng người hoàng gia chúng ta dễ khi dễ lắm
đúng không? Từ nhỏ đến lớn, Ôn Uyển cũng là do hoàng gia ta nuôi lớn,
không tốn của Bình gia ngươi một phân tiền. Các ngươi ngược lại là mò
được không ít chỗ tốt. Thế nào, bây giờ nhìn Ôn Uyển có thể kiếm tiền,
ngay cả con chó con mèo cũng dám tính toán nó. Các ngươi còn dám lên mặt mình là dòng dõi thi thư lễ nghi chó má gì, ta thấy đổi thành nhà trộm
tró trộm gà luôn đi. Một đám con rùa lòng dạ đen tối.” Chu vương ở chính sảnh đập phá một đống đồ, càng mắng càng hăng say, mắng khiến cho Bình
Hướng Thành á khẩu không trả lời được.
“Còn ngươi nữa, ngươi như thế mà làm cha à, ngay cả súc sinh cũng
không bằng. Ngươi vì thăng quan tiến tước, lừa Ôn Uyển, mang bảng chữ
mẫu tặng người ta. Vì mấy câu người khác nhàn ngôn toái ngữ, liền ngày
ngày đem Ôn Uyển ra làm đối tượng khiển trách. Ôn Uyển cũng bởi vì ngươi là cha của nàng, tất cả khổ sở đều phải nuốt xuống. Bị lừa mất bảng chữ mẫu mà một chữ cũng không dám nói với ta, còn nói là nàng tự nguyện;
ngươi bị mất chức nàng liền cầu xin ta, xài một đống lớn tiền của để
khơi thông cho ngươi quan phục nguyên chức; có lời đồn đãi nhảm nhí đối
ngươi bất lợi, nàng ở trước mặt người khác giả làm phụ từ tử hiếu. Bây
giờ nàng bị ủy khuất lớn như vậy, ngươi thế nhưng cổ họng cũng không dám thốt một tiếng. Từ mẹ đến con, tất cả đều là một đám vương bát đản.
Cũng dám khi dễ ngoại cháu gái của ta, có phải các ngươi đều cho rằng
nàng không cha không mẹ là dễ khi dễ hay không. Con mẹ nó, ta nhất định
phải làm cho Ôn Uyển đoạn tuyệt quan hệ với Bình gia các ngươi”.
Chu vương nổi giận đùng đùng, lời nào cũng thô tục điên cuồng. Hai
người bị mắng cẩu huyết lâm đầu, Bình Hướng Hi ngậm chặt miệng, mặt cũng đều trướng thành màu tím nhưng cũng không dám nói ra một câu. Lúc trước bị đánh một trận, đến bây giờ vẫn còn rất đau.
“Vương gia bớt giận, Vương gia bớt giận, cũng là chúng ta trị gia
không nghiêm. . .” Bình Hướng Thành còn ở một bên cười gượng theo, nhẹ
nhàng nói.
“Bình gia các ngươi là quốc công phủ cái chó má gì, ngay cả chén trà
cũng không có để uống”. Mắng mệt mỏi mới phát hiện nước trà cũng hết, bị hắn uống sạch rồi. Quốc công Gia bận rộn sai hạ nhân bưng trà lên.