Edit: Lung Nguyệt + Christine Pham
Beta: Tiểu Tuyền
Trong hậu viện, Chu vương phi đang bận rộn chê cười lão phu nhân một
trận. Về con người của Ôn Uyển, Chu vương phi hết sức hài lòng, Ôn Uyển
đã giúp nhà bọn họ buôn bán lời không ít tiền, hiện tại đỉnh đầu dư dả
rồi thì làm cái gì cũng đều dễ dàng hơn.
Đứa bé kia đối với mấy hài tử nhà mình cũng rất tốt, mang cho bọn nhỏ rất nhiều đồ chơi để chơi đùa. Tuy chúng không quý giá, nhưng hiển
nhiên là nàng ấy đã dùng rất nhiều tâm tư .
Nàng thật sự thấy đau lòng cho hài tử đáng thương này. Cho nên lúc ấy vừa nghe chuyện này nàng cũng tức giận vô cùng. Chu vương vừa nói, thì
nàng lập tức đáp ứng ra mặt giúp đỡ ngay.
” Bình gia các ngươi tốt xấu gì cũng là thế gia trăm năm, như thế nào đi chăng nữa cũng được người ta kính trọng vì là dòng dõi thư hương,
sao ta thấy so với mấy hộ thương gia còn không bằng. Nếu không, tại sao
ngay cả con chó con mèo cũng dám tính kế quận chúa đương triều? Chỉ có
nhà nào gà bay chó sủa mới có thể không quy không củ như vậy. Cũng phải
thôi, cậy vào cái Thiết hạo thân vương, loại người mà dám dẫn tiểu thiếp nhà ngươi ta bỏ trốn, cha không cần, nương không cần, đến thê tử con
cái cũng không cần, tất cả chỉ vì một nữ nhân hạ tiện, cũng chỉ có gia
giáo nhà này mới có thể nuôi dạy ra được loại con cháu như vậy. Cho dù
chỉ là một nhà bán rau cũng không sinh ra một nghiệt chủng thế kia. Lão
phu nhân, ngươi đừng vội, ta không phải nói Bình gia các ngươi. Ta nói
là nói nhà người khác. Bọn chúng cũng không chịu mở to mắt ra mà nhìn
xem chính mình là cái loại mặt hàng gì, người ta đường đường là Quận
chúa, là người mà mấy loại cẩu bối như vậy có thể tính kế hay sao, đúng
là bọn cẩu không có vương pháp. Nên kéo bọn chúng đi gặp quan, tươi sống đánh chết. Nhẹ nhất cũng phải đày cả nhà đi biên cương” Vương Phi cũng
nói đến nước miếng bay tứ tung.
Đối với lão phu nhân, nàng chẳng thèm lưu cho một chút mặt mũi nào,
đem thể diện cả đời của lão phu nhân quăng đi không còn một mảnh. Đại
phu nhân ở bên cạnh cười theo, cũng bị châm chọc không ít.
Chu vương phi uống gần nửa ấm trà, còn có thể thao thao bất tuyệt,
mấy lời nói kia, tuyệt đối không quá đáng. Nếu Ôn Uyển đang ở chỗ này,
nhất định là vô cùng bội phục.
Nhân tài, tuyệt đối là nhân tài a.
Cuối cùng, lão phu nhân chịu không nổi, tức đến mức ngất luôn tại
chỗ. Thượng phòng rối ren hỗn loạn hết cả lên, Đại phu nhân gấp đến độ
chỉ kịp nói một câu xin lỗi, liền xoay người đi ra ngoài sai người mau
đi truyền đại phu.
Vương Phi thấy lão phu nhân là ngất thật, không phải giả bộ, liền nâng váy tiêu sái ra về.
Đại phu tới, tinh tế xem mạch một lúc, dặn dò phải chăm sóc cẩn thận, không thể để người chịu kích thích một lần nữa, cũng không thể làm lụng vất vả, nếu không có thể sẽ bị trúng gió rất nguy hiểm.
Trúng gió, lão phu nhân nóng nảy, trúng gió so với chết còn khó chịu
hơn trăm lần. Bà vội vàng phân phó mọi người đi ra ngoài, hiện tại ai
cũng không gặp. Chuyện trong nhà, tất cả đều giao cho quốc công phu
nhân, nàng sẽ không nhúng tay, chuẩn bị ru rú trong nhà tỉ mỉ dưỡng
thân.
Vợ chồng Chu vương giống như dũng sĩ đánh thắng trận trở về, khỏi cần nói trong lòng có bao nhiêu vui sướng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Ôn Uyển, trong lòng lại đặc biệt khó chịu.
“Ôn Uyển, con yên tâm. Bình gia sau này cũng không dám tìm con gây
phiền toái nữa. Nếu bọn họ còn dám gây phiền toái cho con, ta sẽ trực
tiếp đem lão thái bà kia ra tính sổ”.
Ôn Uyển nghe xong rất vui vẻ, có người ra mặt cho mình, nhổ được ngụm uất ức này ra khỏi lồng ngực đúng là sảng khoái. Bất quá hậu quả không
tốt cho lắm.
Lão phu nhân vừa tỉnh lại, liền nghe thấy một đứa nha hoàn bên cạnh
mình đã chết, Hỉ Thước cũng phải nghỉ dưỡng bệnh, thì không phản ứng
nhiều lắm. Bà đang nghĩ tới để cho Đại phu nhân ra mặt giải quyết chuyện này, muốn Đại phu nhân đi nói chuyện với Ôn Uyển một chút, chuyện này
chỉ hiểu lầm, chẳng qua là ngẫu nhiên mà thôi.
Đại phu nhân dường như nhìn thấu ý của bà, một khắc sau khi tin tức
bà ta ngã bệnh truyền tới. Hừ, lại còn muốn sai nàng đi làm chuyện đắc
tội với người khác như vậy, chuyện tốt cũng không nghĩ tới nàng, chuyện
không tốt đắc tội với người rồi thì tất cả đều ném cho nàng. Lần này,
nàng kiên quyết không làm.
“Cô, cô ơi, đứa con trai đáng thương của con . . . .” Từng đợt tiếng khóc thê lương truyền đến.
Bình mẫu vô cùng tức giận, người lớn tuổi không nên nghe được tiếng
khóc như vậy, giống như là đang khóc tang không bằng: “Xảy ra chuyện gì
mà khiến ngươi khóc thành cái bộ dáng này”
Dung đại phu nhân khóc kêu lên: “Tổ mẫu, con của con, con của con,
đại phu nói con của con đã biến thành phế nhân. Ôn Uyển kia xuống tay
quá ngoan độc, không ngờ nó lại đem con của con đánh cho thành phế nhân. Cô, người nhất định phải đòi lại một công đạo cho con. Cô, người nhẫn
tâm nhìn cháu trai của người nửa đời sau phải nằm trên giường sao, cô,
người nhất định phải lấy lại công đạo cho con”.
Bình mẫu mặt đều giận đến đỏ cả mặt, không nghĩ tới Ôn Uyển đã vậy
còn quá không cho nàng mặt mũi: “Tốt lắm, chuyện này ta sẽ xử lý. Bây
giờ trở về đi, khóc cái gì mà khóc, còn chưa có chết ai đâu”.
Dung đại phu nhân còn đang suy tư, làm sao bắt được chỗ tốt lớn hơn
nữa, cũng không biết phía ngoài kiệu phu xảy ra chuyện gì khiến cỗ kiệu mất đi thăng bằng, Dung đại phu nhân ngã văng từ kiệu xuống, đầu dập
trên đất, cỗ kiệu chặn ngang ở trên đùi của nàng.
Dung đại phu nhân trợn mắt nhìn, không có người nào, mấy kiệu phu bên ngoài một người cũng không thấy. Trong lòng hoảng sợ vạn phần”Có ai
không, cứu mạng a, có ai không, cứu mạng a. . . . . .”
Đợi đến lúc Bình mẫu nhận được tin cháu dâu nàng té gãy cánh tay, đầu đập xuống đất rách một mảng lớn, còn có đứa cháu mà bà thích nhất, cũng chính là trượng phu của Dung đại phu nhân ở trong Xuân Ý lâu vì một nữ
nhân mà đánh nhau với kẻ khác, cố tình người kia lại là con cháu của
thân vương.
Người nọ cũng hung ác, đem đôi chân của cháu bà đánh gãy, hoàn toàn
biến thành phế nhân. Dung gia còn dư lại nam nhân duy nhất cũng coi như
hoàn hảo, chính là trượng phu của Thanh Trâm. Hắn cũng có thể được coi
là vượt trội hơn mấy người tầm thường nhưng cũng không lên nổi mặt bàn.
Bình mẫu cho dù ngu xuẩn hơn nữa cũng biết đây rõ ràng là Ôn Uyển trả thù, vì chuyện tối ngày hôm qua mà trả thù. Đây mới là cái nàng nói,
chuyện này tuyệt đối không để yên. Vì vậy, bà tức thì ngã xuống, chờ
thái y tới đây nói Bình mẫu đã có biểu hiện trúng gió rất nhỏ, không
được kích thích nữa.
Bình mẫu tỉnh lại lần nữa, ngay cả nói chuyện cũng bất lợi, đại tiểu tiện không thể khống chế.
Tin tức Ôn Uyển chọc giận tổ mẫu đến mức bệnh nặng, đánh chết thiếp
thân nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, chỉ qua một đêm liền truyền khắp phố lớn
ngõ nhỏ. Lúc trước thì giội nước trà lên An thị, dùng Kim roi đánh An
thị nên mang danh tiếng xấu, bất quá đó là mẹ kế, mọi người còn có thể
hiểu cho ba phần. Nhưng hiện tại lại dám mời Chu vương tới chọc tức tổ
mẫu đến ngã quỵ, đây chính là chuyện rất là bất hiếu.
Chuyện này trong kinh thành truyền được sôi sùng sục. Có người mắng
Ôn Uyển bất hiếu, có người nói Ôn Uyển ác độc, có người nói nếu mình
sinh hạ được một nữ nhi như vậy sẽ bóp chết luôn từ lúc mới sinh ra. Còn có người nói, Ôn Uyển thật ra là yêu quái biến thành, bởi vì yêu quái
là không có tâm can , ác độc hung tàn vô tình.
Dù sao mấy lời đồn không dễ nghe đều là nhắm vào người Ôn Uyển mà
nói, loại hình nào cũng có. Vào lúc này thì danh tiếng của Ôn Uyển quả
thực giống như nước dưới cống vậy, vừa thối vừa tối. Tuy là không có ra
cửa nhưng tiếng tăm vẫn có thể bay ra xa ba dặm làm cho người ta càng
thêm thắt nói cho phong phú. Đến cả bọn hạ nhân trong phủ đệ nàng đi ra
ngoài cũng bị người chỉ chỏ.
Ôn Uyển nghe những tin đồn kia, ánh mắt lóe lóe: “Đi tra xem là ai, ở đâu tản những lời đồn này. Tốc độ này, quả thật rất nhanh , nếu nói
không có nội ứng, ta không tin.”
“An thị? Hừ, ta không đi tìm ngươi cũng đã là quá may cho nguơi rồi,
ngươi còn dám tự mình đưa tới cửa, đúng là không tệ. Nhìn cuộc sống của
ngươi có vẻ là quá thoải mái rồi a. Ngươi tạm thời cứ thoải mái như vậy
đi”. Ôn Uyển cười lạnh một tiếng.
Có Ngự sử buộc Quý Quận chúa bất trung bất hiếu, hoàng đế để trên bàn mà không phản ứng. Có người còn gợi ý cho Thiết Đầu Ngự sử Thạch Quốc
Trụ, bảo hắn dâng tấu buộc tội. Thạch Quốc Trụ tự nhiên đã sớm chú ý tới chuyện này, lần trước đã ăn đau khổ một lần rồi, lần này hắn sẽ không
lại đi làm chuyện thiệt thòi như vậy một lần nữa. Lần này hắn sai người
đi tìm hiểu nghe ngóng, điều tra kỹ lưỡng, tra được ra manh mối mới dám
trình tấu lên.
Chuyện này ở quốc công phủ đệ huyên náo ồn ào như vậy, cho dù nghĩ
muốn ngăn đều ngăn không được. Thạch Quốc Trụ rất nhanh liền tra ra chân tướng, một bản tấu chương buộc tội Bình Quốc Công trị gia vô phương
được trình đến trước ngự án của hoàng đế.
Hoàng đế nhìn tấu chương liền giận dữ, lập tức đem Bình quốc công gọi tới hỏi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Bình Quốc Công ngay cả có gan
lớn hơn trời cũng không dám nói chuyện này là ngẫu nhiên. Nhưng là không thể nói mẫu thân mình chính là người gây ra chuyện hồ đồ kia, nói xấu
mẫu thân chính là bất hiếu, chỉ đành phải quỳ trên mặt đất xin thứ tội,
cái trán cũng bị dập đến chảy máu .
Hoàng đế tức giận đến mức đem nghiên mực ném xuống, đầu Quốc Công Gia bị đập trúng sưng một cái u lớn, bị phạt ba năm bổng lộc. Tất cả mọi
người của Dung gia đều bị giáng chức thành thứ dân, kẻ dám can đảm mạo
phạm quý Quận chúa bị xử cực hình.
Một kẻ dân đen không học vấn không nghề nghiệp mà cũng dám to gan lớn mật tính kế cháu ngoại của hắn. Nếu không phải Bình lão phu nhân vì đã
trúng gió nằm liệt trên giường không dậy nổi, chắc chắn cũng không
thoát được tội.
Sau chuyện này, không người nào dám tiếp tục nghị luận Ôn Uyển là sai nữa.
Quốc công Gia về đến nhà, sớm tức đến mức nổ phổi, lập tức ra lệnh,
sau này nếu người của Dung gia mà tìm tới cửa thì ngăn bọn họ ở ngoài,
nghiêm cấm không cho thông báo, kẻ nào to gan muốn truyền tin, lập tức
loạn côn đánh chết. Ai dám truyền tin tức người của Dung gia tới cho lão phu nhân, loạn côn đánh chết, không có ngoại lệ.
Dung gia vốn muốn tới cửa cầu lão phu nhân, hiện tại chẳng còn cửa mà cầu cứu. Thậm chí ngay cả Thanh Trâm tạm thời cũng không cho về nhà mẹ
đẻ.
Ôn Uyển trước kia vẫn không động tới An thị, không phải là nàng thiện lương cái gì, mà là nàng tạm thời không thể ra tay với nữ nhân này. Bởi vì một khi nữ nhân này chết ngoài ý muốn, nàng chính là người bị hiềm
nghi số một.
Lần trước bất quá chỉ đánh vài roi, mấy thứ Ngự sử ăn no không có
chuyện gì làm kia liền túm chặt nàng không tha. Nếu hiện giờ ả ta cứ thế chết đi, nàng chắc chắn lại bị phiền phức quấn thân.
Hơn nữa, nói không chừng lão hồ ly An Nhạc Hầu kia còn ước gì nàng
mau mau động thủ giết chết An thị để có thể nhanh nhanh thu thập nàng.
Dù sao cũng đã hoàn toàn đắc tội, còn không bằng trảm thảo trừ căn,
triệt để dìm nàng vào vũng bùn luôn cho nhanh gọn.
Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh, ra dấu mấy cái: “Ngươi nói nên dùng phương pháp
gì vừa có thể bắt nạt, lại có thể không dính líu đến ta bây giờ đây?”
Hạ Ảnh ngẩng đầu nhìn hướng Ôn Uyển: “Quận chúa, ta biết người khinh
bỉ nhất là dùng những thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi này, nhưng có rất nhiều thời điểm những thủ đoạn hạ lưu này lại vô cùng hữu hiệu. Chỉ cần Quận chúa
nguyện ý, ta sẽ khiến cho ả phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.”
Ôn Uyển cười cười, làm điệu bộ mấy cái: “Làm việc sạch sẽ một chút,
mặt khác, làm cho bà ta sống thật tốt, sống được càng lâu càng tốt.”
Hạ Ảnh đối với chuyện này thực sự không sao hiểu được: “Quận chúa,
giết ả đi không phải là tốt hơn sao? Đỡ phải để một kẻ đáng ghét như vậy cứ lượn lờ trước mặt, cũng không khiến người ta chán ghét đến buồn nôn
như bây giờ.”
Ôn Uyển không muốn giải thích. Giết ả? Giết ả không thể nào giải trừ nỗi căm hận trong nội tâm nàng.
Lão nhân kia, lão nhân toàn tâm toàn ý yêu thương bảo vệ nàng, là
người duy nhất từ kiếp trước tới kiếp này khiến cho Ôn Uyển cảm nhận
được trên thế gian này vẫn còn có một người toàn tâm toàn ý vì nàng làm
mọi thứ, cứ như vậy bị An thị giết hại. Cái loại đau đớn thương tâm, bi
thống này, nàng vẫn luôn chôn sâu trong lòng, chưa từng nói ra với bất
kì ai, và cũng không muốn nhắc đến.
Còn có khoảnh khắc chính nàng lúc đó giãy dụa dưới đáy nước giành giật sự sống với tử thần.
Vì mấy khoản nợ này, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép An thị được
chết dễ dàng như vậy, nàng muốn ả ta hảo hảo sống, sống cuộc sống không
bằng chết.
Chỉ có như vậy, mới có thể an ủi Hoàng ma ma ở trên trời có linh
thiêng, mới có thể xoa dịu những đè nén ủy khuất trong lòng nàng.