Edit: Lung Nguyệt + Christine Pham
Beta: Tiểu Tuyền
Ngũ phòng
“Hoàng đế đã bận trăm công nghìn việc, vì sao lại cứ phải đi quản
chuyện của nha đầu này? Lúc trước ngay cả chuyện của Phúc Huy công chúa
cũng mặc kệ, sao bây giờ lại ra mặt vì nha đầu chết tiệt kia. Nếu không
phải như vậy, lần này nha đầu chết tiệt kia dù không chết cũng phải bị
lột da” An thị vạn phần không cam lòng nói.
Ma ma bên người nàng cười khổ, đó là vì Phúc Huy công chúa làm hoàng
thượng thương tâm. Nhưng người đã chết thì những hành vi ngỗ nghịch bất
hiếu cũng dần bị lãng quên, ngược lại người ở lại sẽ nhớ tới những cái
tốt của nàng ấy. Hiện tại Ôn Uyển là cốt nhục duy nhất nàng lưu lại trên thế gian, tự nhiên sẽ chú ý nhiều.
Hoàng đế ngày thường bận rộn nhiều chuyện, tất nhiên cũng sẽ không cố tình chú ý, nhưng là một khi Quận chúa xảy ra chuyện thì sẽ đứng về
phía quận chúa. Cho dù lại làm ra sai lầm, chỉ cần không phải ngỗ nghịch bất hiếu với hoàng thượng, hoàng thượng làm sao có thể để người ngoài
tùy ý khi dễ, tính toán cháu gái mình được.
Nàng thật không rõ, phu nhân tại sao không hiểu Ôn Uyển đã không phải là tiểu hài tử nông thôn để nàng tùy ý sắp đặt xoay vần.
Hiện tại không nói lão gia, ngay cả lão phu nhân cũng không làm gì
được đứa nhỏ kia. Tại sao không nguyện ý thối lui một bước, có lẽ Quận
chúa sẽ ngại áp lực dư luận mà không thể làm gì nàng được. Còn nếu tính
toán như vậy, bị Quận chúa điều tra ra, đến lúc đó đứa nhỏ kia tuyệt đối sẽ không buông tha.
An thị giống như là nhìn thấu ý nghĩ của nàng: “Ma ma, ngươi cho rằng Ôn Uyển sẽ bỏ qua cho ta sao? Nó hiện tại không động đến ta là vì lo
lắng. Nếu hiện giờ ta chết, nó chính là người bị tình nghi nhiều nhất.
Nhưng một khi nó có cơ hội, nó nhất định sẽ không bỏ qua. Nó sẽ làm ta
sống không bằng chết . Cái nha đầu kia, cái nha đầu kia lòng dạ ác độc
vô cùng, so sánh với rắn độc mãnh thú còn ác độc hơn, ma ma, ngươi không nên bị vẻ lương thiện trên mặt nó che mắt”.
Ma ma thở dài một tiếng, không khuyên nữa.
Thanh Thủy nhận được tin tức, biết Chu Vương cùng Chu Vương phi ra
mặt thay Ôn Uyển, thậm chí ngay hoàng thượng cũng vì Ôn Uyển mà xuất
đầu, lo lắng không để Ôn Uyển bị những người đó khi dễ.
Nhưng nàng mới là người chịu sự đãi ngộ không công bằng cơ mà, tại
sao lại không có người nào vì nàng mà ra mặt, thầm nói: “Nếu có người
cũng vì ta mà ra mặt như vậy, thật là tốt” lại cảm thán và hâm mộ.
“Cô nương, không phải là ta nói người. Người gần đây sao vậy? Kể từ
sau khi sinh tiểu thư, người cứ thở dài thở ngắn như vậy. Người có phải
muốn cho tiểu thư rập khuôn theo Quận chúa hay không? Người cũng đừng
quên, tiểu thư không phải là Quận chúa. Người không có hoàng thượng cùng vương gia ở bên ngoại như ngài ấy. Quận chúa chính là có một ông ngoại
là Hoàng Đế che chở, có nhiều cậu là Vương gia chăm sóc như vậy mà chẳng phải thiếu chút nữa vẫn bị bọn họ hại chết đấy sao. Cho dù là bây giờ
cũng vẫn phải chịu nhiều ủy khuất như vậy. Nếu người cứ suy sụp thế này
thì sau này tiểu thư nên làm sao bây giờ a” nha hoàn Thúy Vi bên người
khóc thảm nói.
“Đúng, đúng, ta không thể cứ suy sụp như vậy”. Trong lòng trầm mê
rốt cuộc cũng tìm được ánh sáng mặt trời, quay đầu lại nghĩ tới những
hành vi sở tác sở vi của mình, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh.
Tướng công ngày hôm qua còn lời ngon tiếng ngọt, ân ân ái ái, hôm nay đảo mắt đã đem nha hoàn bên người của mình ném lên giường. Thúy Vi
không muốn, thì bị hắn đánh đập một trận, hắn còn có mặt mũi cười lạnh
nói mình không hiền lành. Người dì hôm qua còn cười cười nói nói, hôm
nay đảo mắt đã lạnh lùng cất nhắc hai di nương. Biết nữ nhi của quan
trên nhìn trúng tướng công, lập tức buộc mình đáp ứng để cho nàng ta vào phủ làm bình thê, còn nói không có hưu nàng đã là nhân nhượng lắm rồi.
Cái gì thương yêu, cái gì nhớ tình cũ, thì ra mình chẳng qua là một
con cờ trong tay nàng để đấu cùng lão phu nhân. Nàng nhớ Cổ ma ma đã
nói: “không nên đặt quá nhiều hy vọng vào dì của ngươi. Có lẽ nàng sẽ có hai ba phần thương tiếc, nhưng thứ trọng yếu nhất đối với nàng, có lẽ
chính là ích lợi. Có đôi khi vì ích lợi, cho dù hy sinh ngươi, cũng
không hề thương tiếc”. Thì ra là thật.
Hơn nữa, tướng công mấy ngày nữa sẽ cưới bình thê. Đó cũng là nguyên
nhân bọn họ để nàng trở lại. Mạng của nàng sao lại khổ như vậy?
“Đều nói nữ nhi khổ, nữ nhi bi, thật ra thì thế gian chỉ có làm vợ
mới là khổ nhất ” đó là lời của Cổ ma ma, trước kia còn không hiểu, hiện tại đã hiểu.
Thanh Thủy một lần nữa tỉnh táo lại, lập tức đến ngõ Bát Tỉnh một
chuyến, cầu kiến Ôn Uyển. Ôn Uyển ngay cả gặp cũng không gặp nàng, nhận
được tin tức thì vẻ mặt nhàn nhạt, kêu người thông truyền nói nàng bận
rộn, không có thời gian. Nàng đã nhận được tin tức, hiểu được tại sao
Thượng Đường lại chưa cùng nàng trở về. Cho nên chút thương hại duy nhất cũng biến thành lạnh nhạt. Trên đời này cho tới bây giờ cũng chưa có
cái gọi là biết cảm ơn.
Hiện đại có một câu nói rất hay, đồng hương gặp gỡ đồng hương, sau
lưng đâm cho một đao. Ân nhân nếu cho ân quá nhiều, sẽ biến chất chuyển
thành kẻ thù. Nói không chừng ở trong lòng bọn họ, có khi còn cho rằng
ban đầu nàng đối với họ tốt như vậy, chính là muốn cho Thượng Đường làm
con thừa tự nên mới đối xử tốt với nhị phòng. Sự đồng tình, lòng thương
hại là thứ không đáng giá tiền nhất trên cõi đời này.
Thanh Thủy đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Ôn Uyển, thì cứng ngắc
một câu đều nói không ra. Ôn Uyển cho tới nay đều đối với nàng vô cùng
thân mật, không nghĩ tới lần này ngang nhiên tát nàng một cái. Nàng đã
quên mất, Ôn Uyển không phải là nàng. Ôn Uyển là Quận chúa, là vị trí
cao cao tại thượng, Quận chúa cũng là người nàng ngưỡng mộ. Ban đầu nàng cũng là dựa vào sự trợ giúp của Ôn Uyển mới đứng vững ở Bao gia.
Thúy Vi nhìn bộ dáng mặt trắng như tờ giấy của Thanh Thủy, nếu là cứ
sa sút như thế này thì cuộc sống sau này phải làm sao. Nàng thật sự rất
lo lắng vạn nhất tiểu thư chán nản, sau này sẽ sống thế nào.
Thúy Vi lo âu nói ” Tiểu thư, người không nên như vậy. Năm đó Quận
chúa so sánh với hoàn cảnh hiện tại của người còn kém mấy lần, cũng
không giống thế này? Tiểu thư, vì tiểu tiểu thư, ngươi nhất định phải
chống đỡ a”
Thanh Thủy chợt hiểu ra, mình khổ, chính mình mệt mỏi, nhưng là tình
cảnh của nàng ấy lúc đó, so với mình còn khó hơn nghìn vạn lần nhưng vẫn có thể đi tới. Mình có tư cách gì ở trước mặt nàng kêu khổ kêu mệt. Lí
do khóc lóc kể lể đổi thành cầu kiến Quận chúa, sau đó tỏ ý với Ôn Uyển, tự mình nghĩ cùng ma ma hảo hảo trò chuyện. Đối với yêu cầu nho nhỏ này Ôn Uyển mặc kệ, khoác tay làm cho người ta tự lui, mình lo việc của
mình đi.
Ôn Uyển coi như không biết, không quan tâm tới chuyện này.
“Ngươi nói cái gì? Người Bao gia muốn lấy bình thê? Khinh người quá
đáng, khinh người quá đáng” Thượng Đường nhận được tin tức, giận dữ.
Nhưng sau khi nghe lí do, thì cúi đầu không nói.
Trở lại ngõ Bát Tỉnh, Thượng Đường chần chờ hướng Ôn Uyển cầu tình.
Ban đầu, cũng là nhờ mưu kế của Ôn Uyển, mới để cho Thanh Thủy vượt qua
cửa ải khó khăn.
Ôn Uyển cười như không cười nhìn Thượng Đường, đột nhiên cảm thấy có
chút buồn cười. Cho dù là một tảng đá, một năm rồi, cũng nên có cảm
tình chút chứ, vậy mà khi yêu cầu mình lại có thể hùng hồn như vậy. Thật là buồn cười.
Nàng không nợ bọn họ, cũng không nợ Bình gia một phân nào. Nàng đối
với hắn, cũng đã coi như là hết lòng hết dạ quan tâm giúp đỡ rồi.
“Quận chúa nói, nàng dựa vào cái gì phải giúp Thanh Thủy, ngươi dựa
vào cái gì van xin Quận chúa giúp nàng ấy? Nếu như ngươi nói rằng ngươi
chính là ca ca của Thanh Thủy cô nương, tốt lắm, ngươi lập tức về Nhị
Phòng đi. Nếu như ngươi còn biết mình cũng là ca ca của Quận chúa thì
nên biết, lời này không phải là lời ngươi nên nói. Ngươi tốt nhất trước
tiên nên đem vị trí của mình làm rõ rồi hẵng trở lại cùng Quận chúa nói
chuyện” Hạ Ngữ vô cùng lạnh lùng nói.
Thượng Đường trong lòng rất khó chịu, một nha đầu lại dám nói chuyện
như thế với hắn. Nhưng là Ôn Uyển vẫn dùng bộ dạng hòa nhã đối hắn, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, trong tay đang cầm một quyển sách. Thượng
Đường sắc mặt nhanh chóng thay đổi, trong lòng hắn rất bối rối, thậm chí nói có chút chân tay luống cuống.
Ôn Uyển cũng không thèm nhìn hắn, để sách trong tay xuống, trở về
gian phòng của mình. Thượng Đường ngẩn ngơ, không biết nên làm sao cho
phải. Mình dường như không có nói sai cái gì. Hoặc cũng có thể là nói
sai mà hắn không biết.
“Thiếu gia, hiện tại Quận chúa là muội muội của ngươi. Nàng ở Bình
gia bị ủy khuất lớn như vậy, ngươi một câu an ủi cũng không có. Còn vội
vàng vì Thanh Thủy cô nương cầu tình, ngươi làm cho nàng nghĩ như thế
nào trong lòng? Là ngươi thì ở trong lòng cũng không thấy thoải mái đúng không” Hạ Hỉ hảo tâm nhắc nhở.
“Nhưng là, Chu vương không phải là giúp nàng giải quyết rồi sao? Còn
có Hoàng thượng cũng ra mặt, trừng phạt người Dung gia, ta nói cái gì
nữa cũng không còn gì hữu dụng” có chút ấp úng nói .
“Đúng, Quận chúa là Chu vương hỗ trợ, thu thập mấy kẻ có ý xấu không biết xấu hổ của Bình phủ kia. Nhưng là, chính Quận chúa nàng cũng là
đứa bé, cũng muốn người bảo vệ, ngươi nói nàng lấy cái gì đi trợ giúp
Thanh Thủy cô nương”.
Hạ hỉ rất im lặng nói . Vị thiếu gia này, chính là đọc nhiều sách đến choáng váng (ý chỉ càng học càng ngu), nên giống như đề nghị của Quận
chúa, chờ hắn thi xong sẽ sai người dạy hắn cách đối nhân xử thế. Thượng đường nghe, trầm mặc hồi lâu.
Đúng vậy a, mình tại sao quên mất, Ôn Uyển thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ chín tuổi.
Thượng Dũng sau khi biết chuyện này, trầm mặc thật lâu. Mà tam phu nhân hỏi Thanh Thủy định xử lý như thế nào.
Thanh Thủy rất quyết tuyệt nói: “Nếu như hắn muốn lấy bình thê, ta sẽ cùng hắn hợp li. Phụ thân của nữ tử đã muốn xuất giá kia chính là quan
trên của lão gia chúng ta. Nếu như nàng thật vào cửa, vì tiền trình của
lão gia ta nhất định là không có đường sống. Ta chết, Tình Tình nữ nhi
của ta sau này khẳng định cũng sẽ không yên ổn. Cho dù tiếp tục sống
cũng sẽ gặp muôn vàn khó khăn. Cho nên, ta muốn hợp cách”
Tam phu nhân còn tưởng rằng Thanh Thủy vừa khóc vừa náo, không nghĩ
tới Thanh Thủy đã có quyết định như vậy. Làm vợ người ta thực khổ, đây
là điều mà trong lòng rất nhiều người đều hiểu .
Bất quá, cũng may Nhị Phòng cha mẹ không còn, mặc dù lúc trước vì hồ ly tinh bên ngoài mà làm cho mình bị khổ mấy tháng. Có thể nói, ả ra
đi, cuộc sống của nàng coi như là lại tốt hơn. Trong khoảng thời gian
này, hai người lại như keo sơn. Nàng cũng khiêm tốn đón nhận lời chỉ
điểm của cô, không hề huơ chân múa tay với Thượng Dũng, trừ phi Thượng
dũng hỏi thăm, nếu không, tuyệt đối sẽ không chủ động đi xét nét.
“Nếu là bọn họ thật muốn cưới cái gì bình thê, vậy thì cùng cách. Về
tới đây, mặc dù sẽ không có cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng ba bữa cơm
chắc là không để các ngươi phải thiếu ” Hứa thị đồng ý.
“Cám ơn ngươi, chị dâu” nhận được ủng hộ của chị dâu, còn có hứa hẹn, tương lai cũng là có cái để dựa vào. Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng
buông xuống được rồi. Đột nhiên nàng cảm thấy, thật ra thì cuộc sống
cũng không có đến mức tuyệt vọng như vậy. Chỉ cần mình dám nhảy ra, bỏ
ra hết thảy, thì sẽ được đều tốt.
Bao gia chờ tới chờ lui, chờ một phong thư hợp li của Thanh Thủy. Nếu không có lá thư này, chờ đợi Thanh Thủy sẽ là hưu thư, mà lý do rất đơn giản là vì không thể sinh con.
Đại phu nhân cũng lập tức nhận được tin tức, nữ nhi trong nhà bị hưu
là đại sự. Hơn nữa lý do bị hưu là không thể sinh con, thì lập tức tìm
Thanh Thủy hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
” Thời điểm ta sinh Tình Tình bị thương thân thể, sau này không thể
có hài tử nữa” Thanh Thủy rất bi phẫn. Hứa phu nhân trầm mặc thật lâu,
đây cũng là đả kích nặng nề, bất quá khuyên nàng quay trở về, nếu như
bị hưu, sau này còn có thể liên lụy đến nữ nhi chưa gả trong nhà mình.
Đại phu nhân, Tam phu nhân, Ngũ phu nhân, đại thiếu phu nhân cũng tới khuyên, nếu là hiện tại không đi trở về, một khi bị hưu thì đời này
xong rồi. Mà vừa vặn Bình mẫu cũng nhận được tin tức, lập tức sai người
ta thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đóng gói đem Thanh Thủy đưa đi.
Bà bây giờ là hận thấu Ôn Uyển, nhưng lại không làm gì được được Ôn
Uyển. Cũng trách chính mình ban đầu làm sao lại như mai xui quỷ khiến,
bị Dung đại phu nhân xui khiến, làm Dung gia chịu một đại họa. Đối với
Dung đại phu nhân cũng không chào đón, ngày ngày an tâm dưỡng bệnh.
Cổ ma ma nhận được tin tức, đối với cô gái lúc trước uyển chuyển như
nước, nàng vẫn tương đối thích. Mặc dù hành động lúc trước có chút quá
đáng, nhưng là bây giờ suy nghĩ lại một chút, nhưng có thể tha thứ . Một người ở lúc không có viện binh, muốn bắt ở một cây rơm rạ cũng là bình
thường. Cho nên, có chút không đành lòng, cùng Ôn Uyển nói một câu. Ôn
Uyển có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Hạ Ảnh nghe cảm thấy rất kỳ quái, Thanh Thủy thân thể vẫn còn rất
tốt, lúc lâm bồn chỉ là gặp chút không thuận chứ không hẳn là khó sinh,
bằng không Thượng Đường sớm đã chạy tới.
Liền đem nghi ngờ của mình nói ra: “Quận chúa, chỉ có khó sanh hoặc
là hài tử lớn tháng sinh non mới có thể tổn thương thân thể. Ta đã hỏi
rồi, Thanh Thủy cô nương lúc sinh con chỉ có chút không thuận, nhưng
không phải là khó sanh, hẳn là không đến mức sau này không thể sinh”
Ôn Uyển cười cười, ra dấu mấy cái. Hạ Ảnh gật đầu “Đúng, ta hoài nghi có thể là Bao gia muốn lấy bình thê, lừa gạt… ”
Ôn Uyển mặc dù không chào đón Thanh Thủy, nhưng là vẫn để cho đại phu Bách Thảo Đường đi xem cho nàng một chút, là chuyện gì xảy ra. Đang yên đang lành, sao lại không thể sinh?
“Đại phu nào xem mạch cho ngươi nói ngươi không thể sinh? Ngươi chẳng qua là thân thể có chút hư nhược, bồi bổ một chút là tốt” Đường đại phu chẩn mạch xong, sắc mặt rất bình tĩnh nói .
“Không phải nói thân thể ta lúc sinh bị tổn thương, sau này không thể có hài tử sao?” Thanh Thủy quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình,
này, mình bi thương thống khổ cũng mấy tháng, hóa ra chỉ là hư vô.
“Ngươi thân thể là có tổn thương, nhưng không có thương tổn nghiêm
trọng. Chỉ cần tĩnh dưỡng, điều trị khoảng một năm rưỡi là tốt rồi. Rất
nhiều cô gái ở tuổi của ngươi khi sinh con đầu lòng đều có tình trạng
như vậy, không có gì kỳ quái . Về phần ngươi nói đại phu chẩn mạch cho
ngươi nói ngươi cái gì không có con, ta không biết là chuyện gì xảy ra”.
Đại phu cũng là thường xuyên ra vào danh môn thế gia, tự nhiên là
biết chắc là có nguyên nhân bên trong . Bằng không làm sao có thể chắc
chắn là không thể sinh. Cảm thấy việc đã xong rồi, liền đứng dậy đi ra
ngoài mở ra phương thuốc.
“Này nói như vậy, họ là đang dối gạt Thanh Thủy không thể sinh, sau
đó muốn lấy bình thê. Còn đối với vợ chưa cưới tình thâm ý trọng thật
là danh tiếng tốt, ha hả, tính toán giỏi lắm. Đem Bình phủ chúng ta làm
thành cái gì? Cho là Bình phủ chúng ta dễ khi dễ như vậy” Đại phu nhân
nghe, giận dữ.
“Thượng Hồng, Thượng Dũng, hai người các ngươi đi Bao gia. Nếu như
Bao gia nhất định phải hưu thê hoặc là nhất định cưới bình thê về nhà,
thì hợp li. Đem đồ cưới tất cả đều cầm hết về không thiếu một thứ. Người Bình gia chúng ta không phải là dễ khi dễ như vậy . Nếu như đáp ứng
không lấy bình thê, cũng không hưu thê, thì hai bên phải cùng bàn bạc
lại.” Sau khi suy nghĩ, Đại phu nhân lạnh lùng quả quyết đưa ra quyết
định. Hai người cũng gật đầu, vừa rạng sáng ngày thứ hai liền lên đường.