Edit: Thuy Vu
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển tự tay viết hai tờ đơn kiện với cùng một nội dung. Một tờ đưa cho phủ doãn của kinh thành, một tờ đưa cho tộc trưởng của Bình gia đều cùng một yêu cầu: được ra khỏi Bình gia, đoạn tuyệt quan hệ cha con với Bình Hướng Hi.
Phủ doãn kinh đô Nông đại nhân nhận được đơn kiện, lập tức toát mồ
hôi, trong lòng âm thầm oán giận Hưng quốc Quận chúa không đưa đơn kiện
cho nơi nào khác, hết lần này tới lần khác lại đưa cho hắn. Nhưng không
còn cách nào, chuyện này quá lớn, hắn không thể làm chủ được. Nông đại
nhân lập tức mặc quần áo chỉnh tề vào hoàng cung, đem đơn kiện cho hoàng thượng xem.
Hoàng đế xem xong đơn kiện, lửa giận ngập trời. Nhưng hắn đã nhanh chóng yêu cầu phủ doãn không nên đối xử với Ôn Uyển như Quận chúa mà hãy coi
nàng như một nữ nhân bình thường, dựa theo luật pháp, nên xử lý như thế
nào thì làm thế ấy. Nếu một mình hắn không quyết định được có thể tham
khảo Đại Lý Tự, Quốc Tử Giám, thậm chí kể cả người của Viện Hàn Lâm.
Nông đại nhân được lệnh liền lau mồ hôi, đến giờ mới được thở nhào
một hơi. Hoàng thượng rõ ràng không có ý định nhúng tay, chỉ lấy luật
pháp để xét xử. May mắn là hắn được phép tham khảo ý kiến của nhiều
người, không để cho một mình hắn xét xử.
Lá đơn Ôn Uyển tự thuật có tính chất thông báo Bình Hướng Hi và Bình
gia đoạn tuyệt quan hệ, như một tảng đá lớn dội vào kinh thành làm dậy
lên một cơn chấn động lớn kinh thiên động địa.
Rất nhiều người sùng bái tôn vinh đây là đại tác phẩm lớn và đồng
tình cùng Hưng quốc Quận chúa, cảm thấy hẳn là nên đồng ý thay cho nàng
đoạn tuyệt quan hệ cùng người cha Bình Hướng Hi. Còn có một bộ phận
người không đồng ý, nói rằng dù sao vẫn là thân phụ (cha ruột). Còn có
một bộ phận người lại ở trung gian, không tán thành cũng không phản đối.
Từ đầu tới cuối Hoàng thượng làm như không biết chuyện này, không hề
có ý dò hỏi. Điều khiến mọi người băn khoăn nhất là không biết Ôn Uyển
Quận chúa thực ra muốn làm gì?
Bình Hướng Thành biết tin, thiếu chút thì ngất đi. Cái tên đệ đệ này
lại dám làm ra chuyện này, ngay cả chuyện như vậy cũng đi nhờ cậy Ôn
Uyển. Thanh San là con gái của hắn, Ôn Uyển không phải là con gái của
hắn sao? Sau khi hít sâu vài hơi, Bình Hướng Thành cho người gọi Bình
Hướng Hi và nhiều người khác tới. Trong lúc chờ đợi, hắn không khỏi cười khổ nhìn đơn kiện của Ôn Uyển trong tay. Chính bản thân hắn khi xem đơn kiện cũng không khỏi không có mấy phần xúc động huống chi là người
ngoài.
“Nàng ta muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta? Lại còn muốn ra khỏi Bình gia?”
Bình Hướng Hi có chút mơ hồ, đây chính là cách như lời Ôn Uyển làm cho hắn tỉnh lại.
Thượng Lân giận dữ kêu lên: “Nàng ta … Nàng ta sao có thể làm ra
chuyện như vậy? Chẳng lẽ vì nàng là Quận chúa mà có thể vô pháp vô thiên sao? Ngay cả cha ruột cũng không cần?”
Tứ lão gia ở bên cạnh hướng về phía mọi người giải thích: “Chuyện
này, hoàng thượng tỏ thái độ rõ ràng sẽ không nhúng tay, chỉ dựa theo
luật pháp Đại Tề giải quyết. Vì Ôn Uyển có thân phận đặc thù, bản thân
phủ doãn Kinh Đô cũng không dám phán định. Hắn đã mời Quốc Tử Giám, Hàn
Lâm Viện, còn có mấy vị đại nhân đức cao vọng trọng và mấy vị đại nho
cùng nhau định luận cho chuyện này. Nếu như bọn họ kết luận là có thể,
Ôn Uyển có thể ra khỏi Bình gia, cùng Ngũ đệ đoạn tuyệt quan hệ cha con, từ nay về sau sẽ không còn quan hệ gì cùng Bình gia ta. Nếu không được, đơn kiện này sẽ thành đồ phế thải.”
Tứ lão gia âm thầm cười khổ. Dựa theo những gì hắn biết thì lời của
Ôn Uyển đều là thật, không hề có một phần giả dối. Bất kể thân phận thế
nào thì vẫn đúng là một hài tử đáng thương.
Đồng thời, Tứ lão gia cũng không khỏi không bội phục thủ đoạn của Ôn
Uyển. Trên mặt nói là dựa trên luật pháp, thật ra vì Ôn Uyển muốn tránh
miệng lưỡi thế gian, dứt khoát sẽ khiến cho mọi người cùng nhau thương
nghị để phán quyết. Có hoàng đế ở phía sau làm chỗ dựa, kết quả không
cần nói cũng biết. Nhưng làm như vậy, tất cả tiếng xấu đều rơi vào ngũ
phòng và Bình gia. Ôn Uyển sẽ không bị mang một phần tiếng xấu nào cả.
“Ôn Uyển không thể ra khỏi Bình gia. Việc này liên quan đến tương lai của Bình gia.”
Thượng Hoành vội vã nói. Trên căn bản Ôn Uyển đã thành đại diện cho
Bình gia. Nhiều người vì nể mặt Ôn Uyển cũng sẽ lưu lại cho Bình gia bọn hắn mấy phần đường sống. Hơn nữa đương kim Thánh thượng sủng ái Ôn Uyển như thế, chỉ cần Ôn Uyển hơi quan tâm Bình gia một chút, Bình gia có
thể sẽ được hưởng lợi. Như Thượng Vệ vào Ngân hàng Quảng Nguyên mới chưa tới một năm, không nói tới việc không ít người nể mặt, chỉ riêng nhà
mình đã được lợi không ít.
“Thượng Hoành, tình hình bây giờ chúng ta đã không thể kiểm soát được nữa. Lúc này chỉ có thể chờ những đại nhân và đại nho kia định đoạt, về căn bản đơn kiện của Ôn Uyển đều là thật.”
Quốc công gia cười khổ. Người khác có thể không rõ, ông sao lại còn
không rõ! Nhìn vào những chuyện Ôn Uyển làm từ nhỏ đến lớn, nếu không
phải Ôn Uyển đã nắm chắc, dù các vị đại nhân có nghiêng về phía hắn, bác bỏ yêu cầu của nàng cũng không thể khiến cho hoàng đế không quan tâm
đến.
“Vậy phải làm thế nào?” Mọi người đều lo lắng .
“Tứ đệ, ngươi có ý kiến gì không.” Quốc công Gia nhìn Tứ lão gia. Tứ
lão gia làm quan tại triều, mắt quan sát thấu triệt hơn một chút.
“Theo ý của ta, tộc trưởng hãy ưng thuận để Ôn Uyển cùng Ngũ đệ đoạn
tuyệt quan hệ cha con nhưng không cho ra khỏi Bình gia. Cho dù lúc trước nàng có điều thua thiệt nhưng dù sao những người khác của Bình gia cũng không có lỗi lầm gì.”
Cách thức của Tứ lão gia suy tính có lợi nhất. Mọi người rối rít phụ họa, chỉ có ngũ phòng trầm mặc không nói.
Tứ lão gia nói là nói như vậy, nhưng hắn biết căn bản không thể có
chuyện này. Tới giờ hắn rốt cục cũng hiểu tại sao qua nhiều năm, Ôn Uyển vẫn kiên nhẫn phụng dưỡng lão Ngũ và để mặc bọn người khó chịu kia gây
khó dễ, kể cả những yêu cầu vô lý như vậy. Từng việc, từng việc vì Bình
Hướng Hi mà giải quyết, hơn nữa còn vô cùng hiếu thuận. Thì ra hết thảy
việc nàng làm đều là chuẩn bị cho hôm nay. Vụ kiện lần này, Bình gia xác định là thua rồi.
Hai ngày nay, Miêu thị cảm thấy có chút khác thường nên cùng trượng
phu nói về chuyện lần này. Trượng phu nói phụ thân sẽ không hồ đồ như
thế. Miêu thị trước đó đã mơ hồ có linh cảm xấu. Ôn Uyển đã không còn là Ôn Uyển trước kia. Hai năm qua, Ôn Uyển có hoàng đế làm chỗ dựa, không
còn quá mức cẩn trọng như trong dĩ vãng. Ngay cả hoàng tử nàng cũng
không để vào mắt, huống chi chỉ là một người cha chung huyết mạch nhưng
vô tình.
Quả nhiên đã gặp chuyện không may. Miêu thị phát sầu. Một khi Ôn Uyển đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ phòng, không nói việc ngũ phòng sẽ trở thành chủ đề bàn tán trong kinh thành. Ngay việc Ôn Uyển chặt đứt nguồn cung
ứng cho lão gia, cuộc sống sau này sẽ phải trải qua như thế nào. Khụ!
Cuộc sống sau này chắc chắn lại càng thêm gian nan.
Công bằng mà nói, Ngũ phòng đối xử với Quận chúa quả thật rất quá
đáng nhưng bản thân nàng cũng chỉ là một đứa con dâu, lời nói không có
trọng lượng. Cũng không biết làm sao cha chồng cực kỳ lạnh lùng với Quận chúa nhưng mỗi lần có việc lại tới cửa tìm nàng ấy. Tượng đất còn có ba phần thổ tính, huống chi Quận chúa chỉ vì niệm tình cha chồng là cha
ruột của nàng ấy chứ giữa hai người không có một tia thân tình nào. Nghĩ đến những hành vi của cha chồng đối với Quận chúa, Miêu thị đột nhiên
nhớ tới cha ruột nàng. Mặc dù phụ thân có đôi khi nghiêng về mẹ kế,
nhưng cũng thật lòng thương yêu nàng. Nếu không, cho dù nàng muốn cùng
mẹ kế phân cao thấp cũng không thể đọ nổi! So với cha chồng, phụ thân đã là người cha tốt nhất trên đời.
“Phu nhân, Ngũ lão gia và gia đã trở lại.” Miêu thị được tin lập tức
đi qua, quả nhiên là Bình gia vứt bỏ Ngũ phòng. Nghe vậy Miêu thị chỉ
cười nhạt. Quận chúa là người thông minh cỡ nào. Nàng đã quyết định cùng ngũ phòng và Bình gia đoạn tuyệt quan hệ thì không thể chỉ làm một nửa
bỏ một nửa. Bọn họ đều đánh giá quá cao khả năng của mình.
Diêu thị không biết chữ, chỉ biết Ôn Uyển đưa đơn kiện tố khổ, yêu
cầu cùng Ngũ phòng và Bình gia đoạn tuyệt quan hệ. Diêu thị biết không
có Ôn Uyển ở phía trên che chở cho họ thì Bình phủ cái gì cũng không ổn. Nàng cũng không có cuộc sống thoải mái như bây giờ. Vì thế Diêu thị
nghĩ ra một chiêu thức cay độc:
“Trên đời này còn có nữ nhi không nhận cha ruột! Nên cáo quan xử nàng tội bất hiếu.”
Miêu thị cảm thấy rất khinh bỉ. Quận chúa kiện cha chồng không hiền
từ, từng điều từng khoản kia đều là kể đúng sự thật. Ngay cả tượng đất
cũng đau lòng khó nhịn. Ngươi còn xui khiến cha chồng kiện Quận chúa bất hiếu, điều này còn không phải trò cười sao? Ngu xuẩn. Tuy nghĩ vậy
nhưng Miêu thị vẫn giữ vững trầm mặc, một câu cũng không nói. Bởi vì
nàng tin Quận chúa không thể nào chỉ làm nửa chừng, nhất định còn có
chiêu kế tiếp.
Trong lúc vụ án của Ôn Uyển đang huyên náo ầm ĩ thì một sự kiện khác
kinh động đến không ít người cũng là một đề tài bàn luận nóng hổi của
mọi người trong lúc trà dư tửu lậu.
Con trai của Thuần Vương thế tử được một tuổi. Thuần Vương thấy cháu
trai khả ái, lanh lợi thì vô cùng thích thú, dĩ nhiên là muốn tổ chức
yến tiệc thật lớn.
Trong ngày này, con gái của Tiểu Giang thị – muội muội của Thuần
Vương Phi, cũng chính là cháu gái nàng Sa Tứ Nương chạy đến Thuần Vương
Phủ, làm trò trước mặt rất nhiều tân khách, hướng về phía Thuần Vương
gia quỳ xuống kêu cha. Nàng ta cầu khẩn họ nhận chính nàng là con gái
của họ. Nói rằng nàng bị Tiểu Giang thị đánh tráo, nàng mới là con gái
của Vương Phi với Thuần Vương gia, chân chính là lá ngọc cành vàng. Yến
Kỳ Hiên và nàng bị tráo đổi thân phận.
Vừa nghe lời của Sa tứ nương, Vương Phi lập tức hôn mê tại chỗ. Còn
lại Vương gia giải tán toàn bộ tân khách. Chuyện này hoàn toàn bị truyền ra ngoài.
Truyền tới nỗi huyên náo ầm ĩ. Sau đó thậm chí còn đồn rằng Yến Kỳ
Hiên là con của Thuần Vương và Tiểu Giang thị vụng trộm mà sinh ra. Vì
thấy Vương Phi chỉ sinh được nữ nhi lại không có khả năng sinh nữa,
Thuần Vương đem con rơi về giả mạo làm con trai trưởng. Lời khó nghe nào cũng đều có. Thuần Vương Phủ bỗng chốc bị đẩy tới sóng to gió lớn.
“Chuyện này nên điều tra kỹ một chút. Ta thấy chuyện không đơn giản như vậy.”
Ôn Uyển cười lạnh một tiếng. Đang yên đang lành, Sa Tứ Nương làm sao
biết thân phận của mình. Tiểu Giang thị đã chết, Thuần Vương nhất định
đã dọn dẹp hậu sự sạch sẽ.
Dĩ nhiên Hạ Dao biết tại sao Ôn Uyển phải quan tâm chuyện này như
vậy: “Quận chúa yên tâm. Chỉ cần có tin tức mới nhất, nô tỳ sẽ nói cho
Người biết trước tiên.”
Ôn Uyển gật đầu. Mấy ngày nay, tâm tư của nàng không đặt ở vụ kiện mà đặt vào việc chỉnh đốn sản nghiệp. Căn cứ hai năm vừa qua, xuất hiện
một vài tệ nạn, Ôn Uyển muốn chỉnh đốn những tệ nạn này là chính.
Lần này Ôn Uyển thực hiện một đợt đại chấn chỉnh, xử lý những kẻ đầu
cơ trục lợi, làm tổn hại đến lợi ích chung. Toàn bộ dựa theo quy định
trong khế ước mà tiến hành trừng phạt, không có bất cứ trường hợp ngoại
lệ nào. Nên bắt giam thì bắt giam, nên đuổi việc thì đuổi việc (vốn muốn dựa theo ý tứ Hạ Dao chém đầu kẻ vi phạm nghiêm trọng nhất. Ôn Uyển
không đồng ý việc này. Chẳng qua chỉ là tham ô ngân lượng, tịch thu gia
sản của họ để đền bù, nếu không còn gì nữa thì dựa theo tội mà ngồi
tù, Ôn Uyển cảm thấy như vậy đã phù hợp nhất. Có đôi khi, không nhất
định phải giết chóc mới có thể giải quyết vấn đề ).
Hạ Dao nói với Ôn Uyển tin tức nhận được bên Bình Hướng Hi. Ôn Uyển buồn cười. Chuyện này đúng là việc vui lớn:
“Tốt, ta đang lo còn có người đang ngầm quan sát. Nếu họ muốn kiện ta bất hiếu, cứ để họ kiện. Thêm mồi lửa này thì thời gian phán định sẽ
sớm hơn so với ta dự kiến. Báo cho hai người kia, sau khi chuyện này
thành công, ta sẽ sắp xếp cho họ thật tốt nhưng phải làm việc gọn gàng
một chút. Về phần Diêu thị, hãy cho bà vú của nàng nói động thêm vài
câu. Còn về phía Thượng Lân, cho đám hồ bằng cẩu hữu của hắn vài nén bạc để hắn nói động tới cái người có tai mà không có óc kia kiện tới Kinh
Đô phủ doãn. Tốt nhất là viết thêm tội trạng của ta càng nhiều càng tốt, càng khoa trương càng tốt. Thêm nữa, tìm cho họ một trạng sư thật lợi
hại, có bút pháp thần kỳ thì càng tốt hơn. Để người trong kinh thành
thấy ta bất hiếu như thế nào.”
Hạ Dao khẽ cười, xem ra rốt cục có thể thoát khỏi cái gánh nặng Bình Hướng Hi kia rồi. Ngừng một chút, Hạ Dao nói:
“Quận chúa, chuyện này đang huyên náo ầm ĩ. Thuần Vương Phi để Sa Tứ Nương ở bên cạnh. Tình thế đối với Thế tử gia rất bất lợi.”
“Hắn thế nào?” Kể từ ngày đó, lần đầu tiên Ôn Uyển chủ động hỏi về Yến Kỳ Hiên. Hai năm qua nàng coi như chưa từng biết hắn.
Hạ Ảnh thấp giọng nói: “Không tốt, trong vương phủ rất loạn, phía
ngoài cũng rối tung. Thế tử gia có vẻ không chống đỡ nổi nên đã ngã
bệnh.”
“Có nghiêm trọng không?”
Lúc này, tình cảm của Ôn Uyển đã kết thúc. Thời gian có thể dễ dàng
làm thay đổi nhiều chuyện. Giả như kiếp trước của nàng đều là những hồi
ức đau thương, bây giờ hồi tưởng lại chỉ giống như một cơn ác mộng,
không hề khơi lên bất cứ điều gì.
Hạ Ảnh lo lắng nói:
“Chẳng qua chỉ là thương hàn bình thường, không có gì đáng ngại. Hiện tại mấu chốt nhất chính là thái độ mập mờ không rõ của Vương Phi. Nếu
Vương Phi còn tiếp tục như vậy, đối với thế tử cực kỳ bất lợi. Vạn nhất
Vương Phi mà nói ra, tình cảnh của thế tử sẽ càng không chịu nổi.”
Ôn Uyển lạnh mặt: “Thái độ của Thuần Vương thế nào?”
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển “Thuần Vương bị áp lực rất lớn. Chuyện này đã ầm ĩ đến trong cung. Nếu hoàng thượng nhúng tay, chuyện này có thể sẽ
không hay.”
“Cậu không thể nào không quan tâm được. Việc này quan hệ đến danh dự
của hoàng tộc. Ngươi hãy tỉ mỉ chú ý đến chuyện này, kết quả như thế nào còn tùy thuộc vào Thuần Vương.”
Ôn Uyển tạm thời không muốn nhúng tay vào quá sớm, có thể không chỉ vô dụng mà nếu bị kẻ nào có tâm cơ biết sẽ hỏng việc.
Ôn Uyển đang chờ hoàng đế nhúng tay. Chỉ cần hoàng đế nhúng tay vào, nàng cũng sẽ ra mặt, còn bây giờ thì không thể.
Bình Hướng Hi không đồng ý kiện Ôn Uyển tội bất hiếu. Bây giờ ầm ĩ
đến nước này, cho dù hắn ngu ngốc cũng không thể kiện Ôn Uyển tội bất
hiếu. Dù Xuân Nương và Đồng Quan khích bác thế nào cũng không thể lay
chuyển chủ ý của Bình Hướng Hi. Qua nhiều năm như vậy đây là chuyện duy
nhất Bình Hướng Hi kiên quyết không bị người bên cạnh quấy nhiễu. Đáng
tiếc, sự tình vẫn không nằm trong tay hắn.
Diêu thị cùng Thượng Lân cho rằng như vậy là thỏa đáng nhất. Một khi
bên này tố cáo Quận chúa tội bất hiếu, Quận chúa nhất định không dám đòi họ cắt đứt quan hệ. Trong trăm đạo lấy hiếu làm đầu. Hai người mua
chuộc Đồng Quan thừa dịp Bình Hướng Hi ngủ say mà lấy dấu vân tay.
Thượng Lân thậm chí còn bắt chước chữ ký của Bình hướng Hi. Bình Thượng
Lân cảm thấy hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, thấy không còn sai sót, trong chốc lát đã cầm đơn kiện trình báo lên phủ nha.
Đơn của Bình Hướng Hi kiện Ôn Uyển ngỗ nghịch bất hiếu đã nhanh chóng đến tay Nông đại nhân. Nông đại nhân mới đầu còn cho rằng lỗ tai của
mình có vấn đề. Nhưng sau khi xác định đúng là đơn kiện Quận chúa ngỗ
nghịch bất hiếu, hắn vừa đeo chiếc kính lão vừa cùng sư gia nghiên cứu
hồi lâu, xác định đích xác là đơn kiện Ôn Uyển ngỗ nghịch bất hiếu,
không nhận cha ruột.
“Sư gia, Bình Hướng Hi kia có phải đầu óc có vấn đề hay không?”
Nông đại nhân nhìn đơn kiện, từng câu từng chữ đều nói Ôn Uyển không
kính trọng phụ thân là hắn, lạnh nhạt với huynh đệ tỷ muội. Đơn kiện
nhất nhất khẳng định Ôn Uyển đối với họ cơ hồ đã đạt tới độ không hợp
đạo lý làm người. Nói thí dụ như lúc trước khi dùng bữa, Ôn Uyển dùng
thái độ lạnh lùng mà chống đỡ, có rất nhiều tân khách chứng kiến.
Các ngươi đối xử với Quận chúa như vậy mà mỗi ngày Quận chúa còn
nhiệt tình vì các ngươi an bài tiền đồ, an bài nhân duyên tốt, cho các
ngươi cuộc sống vinh hoa phú quý, vậy không phải là đầu óc có vấn đề rồi sao? Đơn kiện này ngược lại còn ở bên cạnh làm nổi bật những lời Ôn
Uyển lúc trước nói trong đơn kiện đều là thật.
Nông đại nhân xem hết đơn kiện của Bình Hướng Hi. Cuối cùng hắn lắc
đầu thở dài, lập tức tịch thu đơn kiện, cẩn thận sao chép thành nhiều
bản trình cho các vị đại nho, dĩ nhiên, hoàng đế là người đầu tiên.
Hoàng đế nhìn đơn kiện, mặt rồng lúc đầu giận dữ, sau đó lại cười to không ngớt.
Ban đầu những vị học giả vô cùng kinh ngạc, tiếp theo lại dở khóc dở cười, sau nữa liền thở dài. Lúc này, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một câu trong đơn kiện trước đây của Ôn Uyển:
“Đây là thân phụ hay là cừu nhân?”