Sau khi thấy đơn kiện, Thượng Kỳ cả người như ngơ ngẩn. Chuyện này
không thể cứu vãn được rồi. Hơn nữa, ngũ phòng của Bình gia đã hoàn toàn đắc tội với tất cả mọi người Bình gia. Bình gia còn đang cố gắng thỏa
hiệp với Ôn Uyển, khuyên nàng không nên ra khỏi tộc. Dù cho Ôn Uyển
không thể nào ưng thuận nhưng bây giờ Ngũ phòng thọc một đao sau lưng
như vậy, gia tộc Bình gia chỉ biết đổ hết toàn bộ khoản này lên đầu họ,
vạn phần tức giận họ. Lần đầu tiên Thượng Kỳ nổi giận, hướng về phía
Bình Hướng Hi kêu lên:
“Cha, sao người… sao lại viết đơn kiện như vậy? Cha… cha muốn bức tử chúng con phải không?”
“Ta không có. Ta chưa từng đồng ý mà.”
Chính Bình Hướng Hi còn không tự giải thích được.
Miêu thị biết tin chỉ cúi đầu cười khổ. Cái này… cả phòng bọn họ đừng mong còn có ngày sống yên ổn. Lúc trước còn có thể lấy Ôn Uyển làm chỗ
dựa, vì cố kỵ danh tiếng của nàng nên cho dù đoạn tuyệt quan hệ cha con, lợi tức của bốn cửa hàng hẳn là sẽ cho bọn họ. Quan trọng nhất là tòa
nhà hiện tại bọn họ đang ở cũng là của Ôn Uyển. Chỉ một lần náo loạn như vậy đã không còn gì nữa.
Quốc Công gia giận đến mức ngất đi, khó khăn lắm mới được bấm tỉnh, lầm bầm nói:
“Lão Ngũ điên rồi? Hắn điên rồi. Sao ta lại có một đệ đệ như vậy? Sao ta lại có một đệ đệ như vậy? Thật là. . . . . .”
Làm ra được chuyện này, không phải điên thì là cái gì?
“Lão gia, đến tột cùng Ngũ lão gia nghĩ như thế nào? Đã đến nước này
rồi, sao hắn lại còn…? Cho dù Ôn Uyển còn một phần ý muốn quay lại, bây giờ chắc chắn đã không thể nào nữa.”
Tứ phu nhân ai oán than thở. Có một cây đại thụ làm chỗ dựa, người
khác cầu còn không được mà hắn lại không muốn. Nếu như tìm cách cải
thiện quan hệ với Ôn Uyển cho tốt, không nói chính hắn, ngay cả người
trong nhà cũng có thể được lợi.
Tứ lão gia bất đắc dĩ: “Ôn Uyển tuyệt tình với Ngũ đệ, việc ra khỏi
Bình gia đã không thể cứu vãn được nữa. Bây giờ chúng ta còn phải cầu
trời, hi vọng Ôn Uyển không trút lửa giận liên lụy đến Bình gia .”
Tứ phu nhân có chút bất an.”Vậy phải làm thế nào a? Ôn Uyển là người
được Hoàng Thượng sủng ái, cộng thêm nàng là người trọng tình nghĩa,
giúp ích rất lớn đối với gia tộc. Ngay cả việc phục chức sau này của lão gia cũng có thể an tâm hơn. Ta còn nghe nói, ban đầu Hoàng Thượng cũng
vì nể mặt Ôn Uyển mới không xử nặng với Bình gia chúng ta. Lần này, nếu
nàng ra khỏi Bình gia, đối với Bình gia không phải tổn thất lớn bình
thường a.”
Trong mắt Tứ lão gia tràn đầy bất đắc dĩ. Rốt cục Bình gia cũng sinh
ra được một đại nhân vật nhưng lại bị bức đi như vậy. “Đâu chỉ như thế,
hiện tại có thể nói Ôn Uyển muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Nàng đã
quyết định cắt đứt quan hệ cùng lão Ngũ, đoạn tuyệt quan hệ cùng Bình
gia. Vậy thì nhất định sẽ làm được. Nàng làm ầm ĩ đến mức này đã không
còn đường lui nữa rồi. Cho dù Hoàng Thượng không ra mặt nhưng Hoàng
Thượng vẫn đang ở trên quan sát. Nếu như lúc trước ta còn hy vọng xa vời là nàng không đoạn tuyệt quan hệ cùng Bình gia thì hiện tại, ta chỉ cầu Bình gia không chọc giận Hoàng Thượng để rồi liên lụy tới chúng ta.”
Trong lòng Tứ phu nhân vô cùng khó chịu. Điều này có liên quan đến
tiền đồ lão gia nhà mình: “Lão gia, Người nói đến tột cùng Ngũ lão gia
đang nghĩ gì thế? Có một nữ nhi như vậy, vốn có thể thăng chức rất
nhanh, quyền cao chức trọng nhưng giờ lại chỉ có địa vị thế này. Hiện
tại còn gây ầm ĩ, náo loạn như kẻ thù. Tại sao lại như vậy?”
Hạ Thiêm tới nhà tộc trưởng Bình gia, thái độ vô cùng cứng rắn:
“Quận chúa nói chỉ cần các ngươi đồng ý cho nàng ra khỏi Bình gia,
nàng sẽ bắt đích danh tên nam nhân bị Hoa gia mua chuộc cưỡng gian Thanh San, hủy hoại thanh danh của nữ nhi Bình gia ta giao cho ngươi. Còn nếu không đồng ý, nàng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Dù sao tiếng xấu
của Bình gia cũng không tổn hại tới Quận chúa. Hơn nữa, Quận chúa không
làm, không có nghĩa là ta không làm. Ta ngược lại sẽ cho thêm một mồi
lửa nữa khiến tiếng tăm của Bình gia các ngươi vang dội hơn một chút.”
“Ta đã nói sẽ đồng ý để Quận chúa và phụ thân của nàng đoạn tuyệt
quan hệ, vì sao nhất định phải ra khỏi Bình gia.” Đầu tộc trưởng như
muốn phình ra, có Ôn Uyển làm trụ cột là việc tốt không gì bằng đối với
Bình gia.
Hạ Thiêm lạnh nhạt nói: “Bình gia? Bình gia cho tới bây giờ đã làm
được việc gì tốt? Năm đó Quận chúa sống khổ sở như vậy, gặp nhiều tai
ương như vậy, có người nào trong tộc đứng ra nói gì không? Bình gia các
ngươi từ tộc trưởng, tộc nhân, không một người nào nói một câu công bằng cho Quận chúa chúng ta, thậm chí còn bị An thị mua chuộc để nàng không
được vào gia phả. Bây giờ, Quận chúa chúng ta tuy không được một phần
tốt từ Bình gia, ngược lại Bình gia đã được rất nhiều thứ từ nàng. Quận
chúa đã dùng một khoản lớn để xây dựng từ đường Bình gia, giúp nữ nhi
Bình gia khôi phục thanh danh. Quận chúa đã làm đủ nhiều đối với Bình
gia. Nếu các ngươi còn chưa thấy đủ, còn muốn mưu cầu lợi lộc, không
sao, ta cũng sẽ có biện pháp bắt các ngươi phải đáp ứng, chẳng qua đến
lúc bị khó coi thì cũng đừng hối hận.” Đọc mỗi điều, mỗi khoản trên đơn
kiện của Quận chúa, bọn họ là những hạ nhân của nàng đều tràn đầy tức
giận, bản thân họ còn chưa từng phải trải qua cuộc sống như Quận chúa.
“Ngươi hãy để ta thương lượng cùng mấy vị trưởng lão một lát đã.”
Nghe những lời này, tộc trưởng biết chuyện không thể vãn hồi nữa rồi.
Ngũ phòng đã hoàn toàn chọc giận Ôn Uyển. Ông cũng không tin tên đầu óc
có vấn đề Bình Hướng Hi sẽ nhớ đi lấy lại cáo trạng. Hơn nữa đứa nhỏ này đã có chuẩn bị, nếu ông không đồng ý, ai biết nó sẽ có chiêu bài gì ở
phía sau, phải nhanh chóng đáp ứng yêu cầu ra khỏi gia tộc của Ôn Uyển.
Tộc trưởng lập tức triệu tập các trưởng lão đồng ý cho phép nàng ra khỏi gia tộc.
Người ta là bị tộc trưởng cùng các trưởng lão khai trừ ra khỏi gia
tộc. Còn tình huống như thế này, lần đầu tiên bọn họ gặp phải, lửa giận
ngút trời liền đổ lên Bình Hướng Hi. Thậm chí có tộc lão còn nói muốn
khai trừ Bình Hướng Hi ra khỏi gia tộc. Nhưng vấn đề là Bình Hướng Hi
lại không phạm phải sai lầm gì, những việc kia cũng chỉ là ân oán cá
nhân với Ôn Uyển. Cứ như vậy, Bình gia khai trừ Ôn Uyển ra khỏi tộc với
danh bất chính, ngôn bất thuận, thật không khỏi khiến người đời chê
cười.
Sau khi Ôn Uyển suy nghĩ nói: “Đổi một học đường thành danh nghĩa của Từ Thiện đường, sau đó chiêu mộ số lượng học sinh gấp đôi. Ngoài ra,
cũng thiết lập một chương trình dạy dỗ nữ tử, hy vọng có thể là chỗ dung thân cho những nữ nhân không nơi nương tựa, dạy các nàng một số kỹ năng kiếm sống để có thể sống cuộc sống yên ổn!” Những hài tử được Ôn Uyển
chứa chấp đều phải phù hợp với yêu cầu rất nghiêm khắc. Nếu không, những người chỉ sinh con mà bất kể nuôi nấng, sẽ đem con vứt đi thì học đường của nàng có to lớn hơn nữa cũng không đủ chỗ. Về phần việc dạy dỗ cho
nữ tử, Ôn Uyển chỉ muốn cho những nữ nhân đáng thương không nhà để về
một chốn dung thân.
Ôn Uyển đang suy nghĩ chương trình thì nghe bên ngoài báo lại La phu nhân tới.
Ôn Uyển nhìn nàng, cười híp mắt hỏi: “Sao không đem Tiểu Hổ cùng Tiểu Báo nhà các ngươi tới chơi.”
Mai Nhi lắc đầu nói: “Hiện tại phía ngoài gió lớn, hai ngày trước vừa lúc có chút ho khan nên không dám dẫn bọn chúng ra ngoài. Mấy ngày nay, bọn chúng làm ta lo lắng không yên. Cũng may, thái y nói hiện giờ đã
không có chuyện gì.”
Ôn Uyển mất hứng, cất giọng nói lớn: “La Thủ Huân làm phụ thân thế
nào mà nhi tử ngã bệnh, hắn còn chạy đi ăn chơi lu bù. Thật là quá
đáng?”
Mai Nhi thấy Ôn Uyển hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải.
Không phải. Gần đây hắn vì chuyện của thế tử Thuần Vương Phủ mà bận bịu
mẻ đầu sứt trán. Ngày ngày đi hỏi thăm tình hình như thế nào, thời gian
còn lại cũng đều đi theo tên đó, làm sao còn thời gian lo lắng cho ta
cùng hài tử.”
Nói đến đây, lòng Ôn Uyển bỗng trầm xuống. Cậu Hoàng đế không nhúng
tay vào mà học nàng dùng chiêu chỉ từ trên quan sát, không xuất đầu lộ
diện.
Mai Nhi đắn đo cân nhắc một hồi rồi nói: “Ôn Uyển, ta biết gần đây
ngươi đã gặp không ít chuyện phiền phức. Nhưng chuyện này, ngươi xem thử có thể giúp một chút hay không? Dù ta chưa gặp thế tử Thuần Vương Phủ
nhưng từ sắc mặt của tướng công nhìn ra thì tình hình thế tử Thuần Vương quả thật không tốt.”
Ôn Uyển thở dài: “Chuyện này ta tạm thời không thể nhúng tay. Ngươi
cũng biết gần đây hàng loạt hành động kỳ quặc của Vương Phi đã khiến cho người ta không khỏi chê cười. Hiện tại cậu Hoàng đế vẫn còn chưa ra
tay, nên ta cũng không thể nhúng tay vào. Lúc trước, Yến Kỳ Hiên phản
đối hôn sự với ta đã làm cho cậu Hoàng đế vô cùng tức giận. Nếu hiện tại ta tùy tiện chen vào, sợ rằng đến cuối cùng ngay cả cơ hội nói giúp cho hắn cũng không có.”
Mai Nhi nhìn bộ dạng gầy gò của Ôn Uyển, liền ân cần nắm lấy tay Ôn
Uyển: “Ta biết, là ta lắm mồm. Có thể giúp được, ngươi nhất định sẽ
giúp. Ngươi cũng nên cố gắng chăm sóc thân thể. Có phải do chuyện gần
đây mà bị dồn nén không?”
Ôn Uyển không để tâm nói: “Ta không sao. Sóng to gió lớn hơn nữa ta
cũng đã trải qua, sao có thể bị một chút chuyện nhỏ này đánh ngã được.
Chuyện đó ngươi hãy yên tâm, không tới mấy ngày sẽ có kết quả thôi. Chờ
qua chuyện của ta rồi thì việc của Kỳ Hiên cũng sẽ có cách giải quyết.”
Thật sự là Hoàng đế cố ý thu hồi đất đai đã được ban tặng cho các đại thần. Sau đó từ từ tiến hành chế độ thuế cải cách. Ôn Uyển cũng biết
trong thời gian trước đại bộ phận đất đai cả nước đều bị huân quý và
quan viên thân hào nông thôn cầm giữ. Hoàng đế đã hai lần mượn việc xảy
ra thu hồi được không ít. Hiện tại, khẳng định hoàng đế còn đang đánh
một chủ ý gì đó.
Ông ngoại Hoàng đế ban đầu cũng ý thức tới vấn đề này. Nhưng vì Người đã lớn tuổi cộng thêm bốn phía có địch nhân chăm chăm nhìn vào nên vẫn
phải kìm nén. Đến tay cậu Hoàng đế, dĩ nhiên là muốn bắt tay vào làm. Có nhược điểm tốt như vậy lọt vào tay hắn, sao hắn lại không cố gắng lợi
dụng chứ? Vì vậy, hiện tại nàng phải quan sát trước đã.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Giang thị đối xử với Yến Kỳ Hiên
như thế nào? Thái độ của những người khác trong vương phủ đối với Yến Kỳ Hiên ra sao?”
Mai nhi than thở: “Thế tử phi vẫn xử lý sự vụ trong vương phủ rất
trật tự. Bên ngoài huyên náo như thế nhưng trong vương phủ lại không hề
loạn.”
Ôn Uyển nhíu mày: “Tốt. Giang thị quả thật không tệ. Ngươi và Giang
thị là bạn tốt, ngươi hãy nhắc nhở nàng một tiếng. Hiện tại, việc giữ
cho vương phủ yên ổn là việc quan trọng nhưng càng vào những lúc này Kỳ
Hiên càng cần người làm vợ là nàng cổ vũ.”
Mai Nhi gật đầu.
Ôn Uyển trầm mặc một hồi rồi nói: “Có thể bảo vệ tước vị của Yến Kỳ
Hiên hay không, ta không nắm chắc. Nhưng bảo vệ cả nhà bọn họ bình an,
ta có thể làm được. Thư pháp của Yến Kỳ Hiên hiện tại đã có thành tựu,
có thể nuôi sống một nhà già trẻ rồi.
Mai Nhi lắc đầu nói: “Ôn Uyển, không thể nào. Ôn Uyển, Yến Kỳ Hiên
không phải ngươi, chưa từng trải qua khổ sở như ngươi. Yến Kỳ Hiên mới
ra đời đã cao cao tại thượng, nếu như mất đi tước vị, trên lưng còn đeo
tiếng xấu là con rơi, dựa vào tính tình của hắn nhất định sẽ không chịu
nổi. Không có tước vị, Yến Kỳ Hiên không thể sống nổi.”
Ôn Uyển ngẩn ra, tiếp đó đành thở dài: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Trong khoảng thời gian này, Yến Kỳ Hiên bị áp lực rất lớn. Từ nhỏ hắn đã có thói quen ngàn người nịnh vạn người khen, đến lúc lớn như bây giờ chỉ duy nhất một mình Phất Khê không vì thân phận mà nịnh hót hắn. Hôm
nay hắn bị người khác nói là đứa con rơi. Sự cách biệt lớn như vậy đã
kích lớn làm cho hắn không thể chịu đựng nỗi.
Lúc này, hắn ngay cả cửa cũng không dám ra một bước:”Phất Khê. Phất Khê, ngươi đang nơi nào? Có khỏe không? Ta rất nhớ ngươi.”