Rất nhanh, hững người có lòng dạ tính
toán đã truyền ra . Đem những chuyện Bình phủ làm ra. Giống như Ôn Uyển
vừa ra đời đã bị Bình phủ đưa đến thôn trang ở nông thôn dưỡng bệnh, cậu Chu Vương đưa bảng chữ mẫu của danh gia bị mẹ kế cưỡng đoạt cầm đi tặng cho quan viên, chi phí hàng ngày đều là Trịnh vương đưa cho. Trên tay
quận chúa Ôn Uyển có tiền bạc đáng kể do Công Chúa để lại, sau khi bị
người Bình gia biết, đã nghĩ chiếm cho mình dùng. Quận chúa không có
biện pháp, liền đem tiền ra ngoài quyên góp sửa chữa từ đường tổ tông,
để công trung có thể mua được sản nghiệp tốt hơn, nói như vậy ít nhất
còn giúp đỡ được người. Sau này, sự kiện bảng chữ mẫu truyền ra ngoài,
Bình Hướng Hi vậy mà buộc Ôn Uyển tự sát. Ôn Uyển giận quá ngất xỉu, mới có chuyện đánh người xảy ra.
*công trung: (TT) là ngân quỹ
chung của gia tộc, do mọi người trong tộc đóng góp được tộc trưởng trông coi, nó thường được dùng để chi vào các sự vụ trong tộc.
Quận chúa Ôn Uyển vì tiết kiệm tiền, còn đuổi rất nhiều nô bộc. Tất nhiên là một cái hài tử đáng thương bị
mọi người khi dễ. Lúc này mới không có biện pháp, muốn tự mình kiếm chút ít tiền để dùng, cũng không thể làm phiền ông ngoại hoàng đế cùng cậu.
Rất nhiều người nghe thấy, vô cùng đồng tình, cũng hiểu rõ, tại sao
hoàng đế lại đột nhiên phong Ôn Uyển làm Quận Chúa. Thì ra thật là có
chuyện như vậy, quá khi dễ người rồi.
Lời đồn truyền đi như vậy, khiến
người Bình phủ, trôi qua thời kì có thể nói là nước sôi lửa bỏng a Bình
Quốc Công là nơi nơibị người trút giận chỉ trích, rất nhiều người cùng
hắn có quan hệ tốt đều ào ào khuyên, không thể ngược đãi một hài tử như
vậy. Làm cho Bình Hướng Thành vô cùng chật vật.
Bình Hướng Hi thì khắp nơi bị người
xem thường, bị tẩy chay xem như không tồn tại, nhưng vẫn cố chịu đựng.
Cuối cùng là dưới sự thao túng của người có ý đồ, đụng chạm vào sai lầm
lớn, buộc hắn phải từ quan về nhà dưỡng lão.
Hành Phương Các:
“Quận chúa, không tốt, cửa hàng đồ
chơi Bảo Bảo xảy ra chuyện, có người kiện lên quan phủ. Nói, có người
dùng đồ chơi trong cửa hàng sản xuất ra, đã chết người” Ôn Uyển nghe
được không khỏi bật cười.
Ta chẳng qua là bán món đồ chơi,
không phải là bán thức ăn, cầm món đồ chơi chơi cũng có thể chết người,
nghe thấy còn không cười chết người à. Để cho Lâm chưởng quỹ đứng ra là
được. Ôn Uyển thật đúng là không sợ. Bây giờ đứng ra tuyên bố chính là
mắc bẫy. Lúc trước nàng cũng có nghĩ qua, vạn nhất có người đối với bông vải bị dị ứng chẳng han, cho nên trong lúc bán, đều ghi chú rõ phía
trên là làm từ thứ gì. Còn để cho người bán đồ chơi cùng người mua nói
rõ.
“Quận chúa, nghe nói là đứa bé kia
nuốt quá nhiều bông vải, sẽ sống không được.” Cổ ma ma có chút nôn nóng. Gần đây, người trong phủ, sắc mặt đối với các nàng là càng ngày càng
kém. Nếu như không phải bây giờ không có biện pháp, thật rất muốn chuyển đi ra ngoài thôi.
“Ngươi đi nói cho chưởng quỹ, hỏi
những người đó. Nếu như mua châu báu, cầm về nhà để hài tử nuốt phải mà
chết, có phải cũng bắt cửa hàng châu báu trang sức người ta bồi thường
hay không. Ăn chút bông vải liền chết, hắn cho rằng con hắn là làm bằng
nước, bị bông vải hút khô à” Ôn Uyển rất tức giận.
“Quận Chúa, lão gia bảo người đi
qua” Một bà tử dè dặt bẩm báo. Lần trước An thị tới nơi này, bị quận
chúa Ôn Uyển quất một trận, đau đến mức ở trên mặt đất lăn lộn, bây giờ
còn nằm ở trên giường. Ngay cả mẹ kế cũng dám đán, cái sát thần này, còn có cái gì không dám đánh đây, không biết mình lần này, có phải lại bị
vận rủi quấn thân hay không?
Ôn Uyển rất là khinh thường , kể từ
lần đó, nàng đã hoàn toàn đối với cái người cha hờ kia hết hy vọng. Bây
giờ bởi vì chính mình trong lúc vô tình làm ra chuyện, đã đem mình gọi
tới hung hăng khiển trách một trận. Sau đó mất chức quan, lại phái người tới gọi mình. Ôn Uyển biết nếu đi, lại bị giáo huấn một trận nên sẽ
không để ý cái người nhàm chán này .
Lúc đầu Ôn Uyển ở đoạn thời gian kia vì chuyện thuế má, ngày ngày bị người ta tới quấy rầy, tâm tình vô
cùng buồn bực. Trong nhà càng thì đừng nói, tổ phụ viết thư tới dặn dò, không để cho Ôn Uyển lại đi ra ngoài gây chuyện. Bình mẫu cũng muốn kêu Ôn Uyển qua, Ôn Uyển từ chối mấy lần, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải
đi. Nào biết đâu rằng, vào cửa chính là một trận hảo giáo huấn. Cuối
cùng Ôn Uyển mặt lạnh, đập cửa mà quay về.
Đại bá tự mình tới cửa nói nàng,
cũng là rất nể mặt không có khiển trách, chỉ nói là nàng làm việc lỗ
mãng, bảo nàng sau này làm việc phải chú ý chút, không được lại làm việc tùy tiện như thế. Nếu như là có gì không hiểu, có thể tới hỏi hắn là
tốt rồi.
Tam phòng thì là chê cười, Tứ phòng
còn đặc biệt gửi thư oán trách, nói bọn họ bị chèn ép; Ngũ phòng càng
không cần phải nói, ít nhất người khác còn giữ lại chút tình cảm. Phụ
thân của nàng Bình Hướng Hi thì một chút tình cảm cũng không giữ lại.
Giáo huấn được một nửa, Ôn Uyển hất đầu vào nhà, chẳng đế ý đến hắn. Đem Bình Hướng Hi tức đến muốn ngất, đã cảm thấy cái nha đầu chết tiệt này tới khắc hắn. Nên đối với Ôn Uyển, càng chán ghét tới cực điểm.
Sau đó, không biết Bình mẫu nổi điên cái gì, phái bà tử tới đây. Bà tử kia vô cùng kiêu ngạo lớn lối, cho dù là quận chúa hoàng gia, càng phải tuân theo hiếu đạo, mới là mẫu mực
thiên hạ, liên tục nói không ngừng. Ôn Uyển lập tức phát cáu, không phát hỏa, ngươi thật đúng là coi ta là mèo bệnh. Hung hăng mà đem bà tử kia
đánh một bữa, để cho Hạ Ảnh đem nàng ném ra ngoài.
Lại tiếp đó, không ai còn dám đi lên thêu dệt thêm chuyện, dẹp loạn không có mấy ngày, lại có thêm người
tới. Không có chuyện gì, dù sao bây giờ roi luyện đã vô cùng thuận tay.
Còn không có thực sự luyện qua, bây giờ, đưa tới cửa, tự nhiên là phải
đi.
Cầm lấy roi, ánh sang màu vàng óng
ánh chói mắt của bà tử kia. Cái bà tử kia nơm nớp lo sợ nói, lão gia cho mời nàng đi Thượng phòng. Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nàng, người nọ liền đổ mồ hôi trán, sau đó lại không có nói nữa. Nếu như không kiêu căng lớn lối, Ôn Uyển cũng sẽ không tùy tiện đánh người.
Không tới một hồi, Bình Hướng Hi tự
mình tới. Thấy thần sắc nữ nhi lạnh lùng như băng, trong lòng lại càng
tức giận. Bởi vì nàng, mà mình nỗ lực mười năm, lên chức từ quan giai tứ phẩm, cũng bởi vì nàng, giảm ba cực, bây giờ ngay chức quan cũng không
có, không phải là khiển trách hai câu thôi sao, liền dám trưng mặt lạnh
cho mình xem. Còn động thủ đánh bà tử mình phái đi, người bất hiếu như
vậy, sao lại là con gái của mình.
Đến khi hắn khiển trách hai câu, cố
gắng đem nữ nhi uốn nắn lại. Bốp, roi được quất dưới chân của hắn, nhìn
nữ nhi có vẻ cười như không cười, đột nhiên trong lòng run sợ.
Ôn Uyển phất phất tay, làm mấy động tác. Mấy nha hoàn bà tử lập tức đi thu thập. Bình Hướng Hi kinh hãi, hỏi ngươi muốn làm gì.
Làm cái gì, liều mạng làm một cái
tội danh bất hiếu, hôm nay cũng phải ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Mình
đã chịu đủ rồi. Kể từ khi xảy ra chuyện kia mình đã trở thành người gặp
cảnh khốn cùng rồi, nếu tiếp tục như vậy, không thành bệnh thần kinh
không được. Nàng thừa nhận mình có sai, là do mình không biết, mới có
thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nàng chẳng lẽ khi không lại
muốn bị nghìn người chửi bới sao?
Nha hoàn bà tử lập tức buộc bao xong rồi, mỗi người cầm lấy hai cái bọc, để lại Hạ Lăng cùng Hạ Thanh trông
đồ. Chờ thêm hai ngày nữa sẽ đem đồ còn dư lại mang đi.
Đi được nửa đường, đã bị người ngăn
lại rồi. Một dãy hộ vệ vọt tới, đem bọn họ bao vây ở giữa. Quốc công gia nghe nói Ôn Uyển đóng gói muốn đi, lại càng đau đầu. Lập tức chạy tới.
“Quận chúa hỏi các ngươi lần cuối,
các ngươi thực sự muốn ngăn. Vậy cũng đừng trách quận chúa xuống tay vô
tình.” Hạ Ngữ phẫn nộ hỏi. Quận chúa đã bị bọn họ giam lỏng nửa tháng,
nửa tháng này chịu đựng tức giận đủ rồi, các nàng đều nhìn thấy ở trong
mắt. Mặc dù quận chúa phạm lỗi, nhưng mà cái sai lầm này, cũng không
phải là quận chúa cố ý phạm. Những người này đâu phải là trưởng bối,
những người này là địch nhân a.
“Bốp, bốp bốp . . . . . .” Roi trong tay giống như dải lụa màu, ở trên không trung múa lộn xộn. Bởi vì những người đó chỉ có thể chịu đựng, không thể đánh trả lại, nên rất nhanh
gục ngã một mảng lớn.
“Ôn Uyển, ngươi đang làm cái gì?”
Quốc Công thấy cháu gái giống như là sát thần, thì da đầu tê dại. Ôn
Uyển lạnh lùng nhìn Quốc công gia, nhìn thấy ánh mắt kia, Bình Hướng
Thành thật sự là muốn quay đầu rời đi, bất kể chuyện này.
“Quận chúa nói, hôm nay nếu như ai
dám ngăn cản, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Dù cho Quốc Công gia cũng
không ngoại lệ” Nói cách khác, Quốc Công gia nếu như ngăn cản, đều quất
không bỏ qua như nhau. Dù sao ông ngoại hoàng đế nói rồi, miễn là người
khi dễ mình, ai cũng có thể đánh. Những người này, khinh người quá đáng.
“Nếu không thì thế này, chờ hôn lễ
của Thanh Thủy đi qua. Ngươi đi đến thôn trang ở một khoảng thời gian.
Chờ sau khi ngọn gió này qua đi, ngươi lại trở về. Không đi tới thôn
trang chúng ta, mà đi thôn trang dưới tên của ngươi.” Để cho nàng chuyển đi ra ngoài, là tuyệt đối không thể. Nếu không, Bình phủ còn phiền toái nhiều hơn. Đến lúc đó, nước miếng cũng có thể đem nhà hắn dìm ngập.
Ôn Uyển nghe hắn nói như vậy, mới xem như gật đầu. Cả đám người quay trở về vườn.
Nhưng đến buổi tối hôm đó, liền nhận được tin tức không tốt.
“Quận chúa, không tốt. Cửa hàng đồ
chơi Bảo Bảo cháy rồi. Đồ ở bên trong cháy mất một nửa, phòng cũng sập
rồi” Hạ Nhật thở hồng hộc chạy tới.
“Người có bị thương không?” Ôn Uyển khẩn trương, nơi này ,có thể có hơn bốn mươi người nữ công đây.
“Có cảnh báo lúc trước của Quận
Chúa, nói một khi gặp chuyện không may cứu người trước, rồi mới cứu đồ.
Cho nên chỉ bị thương sáu người. Những người khác chẳng qua là bị hoảng
sợ.” Cũng lạ, đổi lại những người khác là chủ tử, nhất định là trước cứu hàng hóa. Chết mấy người, đến lúc đó bồi thường chút ít bạc là được
rồi. Nhưng việc này Ôn Uyển có văn bản quy định rõ ràng, vạn nhất gặp
hỏa hoạn, trước cứu người, sau lại cứu hàng.
“Như thế nào lại cháy?” Ôn Uyển cảm
thấy chuyện này, không đơn giản. Bởi vì vật liệu làm đồ chơi trẻ em, đều là đồ dễ cháy. Cho nên Ôn Uyển đối với chuyện này, yêu cầu phải vô cùng chặt chẽ. Mỗi lần gặp Lâm chưởng quỹ, cũng luôn nhắc
nhở trọng điểm. Cho nên nội quy vô cùng nghiêm. Cả xưởng, không thấy bất kì đốm lửa nhỏ nào. Ngay cả nô bộc trông coi xưởng, cũng phải ra bên
ngoài làm cơm ăn.
“Không phải lửa trong xưởng nổi lên, là bị người ác ý phóng hỏa. Đoán chừng người phóng hỏa cùng quận chúa
có cừu có oán.” Hạ Nhật còn có một câu chưa nói, nhất định là do chuyện
thu thuế đang làm ầm ĩ kia. Những người đó mất đi lợi ích lớn như vậy,
nhất định là muốn tới tìm Ôn Uyển để trút cơn giận dữ.
“Chuẩn bị mọi thứ, ta muốn đi xem một chút” Ôn Uyển khoát tay một cái, người phía dưới đều bận rộn đi chuẩn bị.
Để cho người đi thăm dò đến tột cùng là ai phóng hỏa, thật là gan to đấy. Một mặt khác, Ôn Uyển ở mảnh đất
khác của mình, một lần nữa bố trí một phen, coi như xây xưởng mới. Lập
tức để cho người đem từ đất phong tới hai mươi nữ công đưa vào nơi đó
tiếp tục sản xuất, một số người khác, đều để các nàng nghỉ việc, chờ
chuyện xử lý xong lại nói tiếp.
Vương phủ vừa nhận được tin, Lâm Đại quản gia lập tức đưa tới hai mươi thị vệ, để bảo vệ an toàn của Ôn
Uyển. Tài sản các loại đều là mây trôi. Mặc dù biết những người đó lá
gan lớn hơn nữa cũng không lớn đến như vậy. Nhưng nàng vẫn không yên
tâm. Ôn Uyển nghe được bên ngoài tới hai mươi thị vệ, trong lòng vốn có
chút lo lắng, cuối cùng cũng buông xuống được rồi.
Xưởng Ôn Uyển :
Ôn Uyển nhìn bức tường đổ bị tàn
phá, trên mặt đất hơi nước còn đang bốc lên. Một viện ba phòng đang tốt
đẹp của mình, đã thành phế tích. Hàng hóa cất giữ bên trong đều mất
sạch.
Cũng may Ôn Uyển đề phòng phân xưởng của nàng vạn nhất cháy, sẽ ảnh hưởng đến nhà người ta ở bên cạnh. Cho
nên nàng hoàn tất phân xưởng này, ở giữa hai nhà cách vách, xây nên bức
tường phòng hộ. Thời khắc mấu chốt đã nổi lên tác dụng. Nhà hàng xóm,
một chút tổn thương cũng không có.
Lúc này, Ôn Uyển nhìn kết quả của
phân xưởng mà mình dùng rất nhiều tâm huyết, bây giờ tất cả đều biến
thành tro bụi. Hít một hơi thật dài, mĩm cười. Thấy vậy người bên cạnh
tất cả đều luýnh quýnh.
Qua thật lâu, sắc mặt Ôn Uyển mới
buông lỏng, khôi phục bình thường. Hướng về phía chưởng quỹ ra dấu: “
Quận chúa nói, đem đồ trong kho hàng đã cứu ra được, đưa đến phân xưởng
mới. Người lưu lại, vẫn cứ như thường lệ làm việc, cần phải hoàn thành
đơn đặt hàng trong tay, không thể kéo dài thời gian giao hàng. Những cái khác, chờ điều tra rõ ngọn nguồn chuyện này rồi sẽ xử lý.”
Ôn Uyển cũng không phải là đần độn,
nàng không có cùng bất luận kẻ nào gây thù kết oán. Khả năng duy nhất,
chính là liên quan đến vấn đề trước kia nàng nộp thuế má lên. Những
người này hiện tại liền tìm đến mình để trút mối hận trong lòng.
Nhìn một vòng xong, Ôn Uyển liền trở về. Lại để cho bảo vệ phân ra mười người, đi canh gác phân xưởng mới.
Mặt khác phái hai người đi đến cửa hàng coi chừng dùm. Vạn nhất có người tới quấy rối, không nói bắt, ít nhất cũng phải biết là ai ở nơi nào
quấy rối. Còn chừa lại tám người, ở bên cạnh nàng. Ai biết những người
đó có thể động kinh, chạy tới bên trong Hành Phương Các ồn ào hay không?
Ngày thứ hai, còn không có rời giường, đã nghe thấy phía ngoài tiếng ồn ào.
“Quận chúa, mười thị vệ trong phân
xưởng mới, tất cả đều bị thương. Cũng may đến cuối cùng, bọn họ đều lộ
ra bài tử của Vương phủ, cho nên tình trạng thương tích cũng không phải
là rất nghiêm trọng. Nhưng mà phân xưởng mới đã bị đập thành ba bốn
dạng, còn đả thương mấy nữ công. Hai cửa hàng, tất cả đều bị phá hủy
rồi. Đồ vật bên trong, tất cả đều mất” Lâm chưởng quỹ tự mình đến, sắc
mặt sợ hãi.
Ôn Uyển hỏi đám người làm thuê thế nào, mới biết chỉ bị hoảng sợ, cũng không có đả thương đến người. Ôn Uyển nghe
được, trong lòng mới dễ chịu chút ít. Nhanh chóng cầm hai nghìn lượng
bạc, bảo hắn hảo hảo cứu trợ mười thị vệ, an bài tốt những Tú nương kia
cùng người làm thuê. Chờ mọi chuyện trôi qua rồi hãy nói.
Lại đem đơn đặt hàng trước của những
người đó, căn cứ vào giao kèo lúc trước, bồi thường gấp đôi” Lâm chưởng
quỹ nhìn Ôn Uyển, chẳng qua là phân phó hắn tới cửa hàng tiếp tục công
việc. Không có nói tới kẻ chủ mưu sau lưng là ai, thấy nàng nhanh như
vậy liền biết tình huống phải đối mặt, hắn mới yên lòng. Nếu như là cùng những người đó dính dáng nhiều nữa, nhất định kẻ thiệt thòi là Quận
Chúa.
Ôn Uyển tự giam mình ở trong thư phòng, đóng cửa một ngày.
Ôn Uyển ngồi rất lâu, đầu óc loạn
một đoàn. Trong thư phòng ảm đạm ánh sáng tối tăm, bốn phía bố trí thanh nhã đều không thể hòa tan, giảm bớt cô đơn cùng đau thương nhét đầy
trong đó.
Ngồi lâu, người lại càng khó chịu.
Liền lấy bức tranh lão sư để lại cho nàng, tham quan học tập một hồi
lâu, đè nén xuống tâm tình hỗn loạn của mình, rồi cầm lấy bàn cờ, một
người từ từ bắt đầu hạ quân cờ. Đánh xong ba ván cờ, tâm tình mới khá hơn chút.
Tâm tình bình tĩnh trở lại, Ôn Uyển
cười khổ, coi như mình đã may mắn rồi. Nếu như không phải vì nàng có
thân phận là cháu gái ngoại ruột thịt của hoàng đế, đoán chừng những
người đó, đã trực tiếp đối phó nàng rồi. Có lẽ giết nàng rồi tháo thành
tám khối cũng trút không hết giận trong lòng. Khụ, mình lỗ mãng rồi nha.
Lần này, thực là bị lỗ nhiều rồi.
Thôi, coi như là bài học để sau này hành sự, vẫn cần phải cẩn thận mới
tốt. Ở mỗi một thời đại đều có quy tắc sinh tồn của thời đại đó, nếu như không tuân theo quy tắc, không những không tham gia được cuộc chơi, còn có thể đem mạng nhỏ thua vào trong đó.
Lưu Thiến rất thích xem truyện xuyên việt, đặc biệt là Thanh xuyên. Sau khi xem xong, cũng hay ở trước mặt
nàng nói. Nàng không thích nghe, thậm chí rất chán ghét khi nghe. Bởi vì nữ chính trong truyện bị nữ thần may mắn bao phủ . Mà nàng, thì cùng nữ thần may mắn có cừu oán. Nếu không, tại sao đời trước cùng đời này đều
trãi qua trong khổ sở như thế. Nếu không phải nàng năng lực chịu đựng
siêu cường, đoán chừng đã trụ không nỗi.
* văn thanh xuyên : xuyên không về đời nhà Thanh.
May mắn cũng tốt, xui xẻo cũng được, cuộc sống vẫn phải trải qua mỗi ngày. Chuyện đã hứa cùng cha mẽ thì
nhất định phải làm tốt, nàng sẽ hảo hảo mà sống. Mỗi ngày phải sống thật vui vẻ.
Ngày thứ ba sau khi gặp chuyện không may, còn không có truyền đến bất kỳ tin tức gì nữa. Nàng lập tức để cho người gọi Lâm chưởng quỹ tới “Quận chúa nói, ngươi hãy cùng nàng nói
thật. Đốt cửa hàng của Quận Chúa, đến tột cùng là người nào. Ít nhất thì cũng phải để cho trong lòng Quận Chúa có câu trả lời. Quận Chúa nói,
nàng sẽ không đi báo thù. Hơn nữa, nàng cũng báo không được thù. Nàng
không có cái năng lực này. Nhưng, nàng muốn nhận được bài học kinh
nghiệm.”
“Nếu Quận chúa đã nói như vậy, ta
cũng sẽ không giấu diếm Quận chúa. Đốt cửa hàng của Quận chúa, là đám
người trong kinh thành cấu kết lẫn nhau. Chúng ta đã
điều tra, sau lưng có Chỉ Thân Vương, Hạo Thân Vương, Ninh vương gia đều có liên quan; còn cùng Lục lão gia của Trấn Quốc Công, hắn là cậu ruột
thịt của Triệu Vương, hắn cũng là cậu ruột của Bạch thế tử Thần Tiễn
hầu.” Những người vừa báo lên, toàn là người quyền quý thế lực lớn.
Ôn Uyển sau khi nghe xong, rất nhanh đã quyết định.
“Chờ sau khi kết thúc hôn lễ của
Thanh Thủy, chúng ta liền đến thôn trang ở một đoạn thời gian, tránh đầu ngọn gió” Được Ôn Uyển nói lời như vậy, tâm tư của Lâm trưởng quỹ cũng
hoàn toàn buông xuống.
Tướng phủ:
“Cha, những người này, có phải quá
đáng quá hay không?” Tô Hiển vừa được tin tức, liền đến nói cùng cha
hắn, Tô Tướng đại nhân, có chút tức giận.
“Quá thì thế nào? Đây không phải là
một nhà, mà tập hợp những người của gia đình quyền quý có thế lực. Sẽ
không có ai vì nàng ra mặt, ta cũng không thể. Nếu không, thì chính là
cha xúi giục nàng đi làm. Cha cũng không dám làm chuyện đắc tội với đám
người công huân quyền quý đó.” Tô Tương rất chắc chắn thái độ của mình.
“Hài tử kia, thật sự, bị khi dễ sỉ
nhục như vậy. Thế nào cũng thế….” Tô Hiển trong lòng hơi có không đành
lòng. Hài tử kia, bị khổ nhiều rồi, bây giờ, thật vất vả mới tự mình có
cuộc sống khá hơn một chút. Lại bị đối đãi như vậy, thì sẽ khó chịu như
thế nào.
“Ngươi không cần lo lắng, hài tử
kia, so với ngươi nghĩ còn thông minh hơn. Nếu như ta phỏng đoán không
sai, nàng nhận được tin tức sẽ tạm thời rời khỏi kinh thành. Ngươi cũng
không cần vì nàng cảm thán, hoàng thượng còn có thể bạc đãi nàng hay
sao?” Tô Tướng thấy ánh mắt con mình thành thực, không khỏi bật cười.
Đại phòng Bình gia:
“Cái gì, phân xưởng bị đốt, cửa hàng cũng bị đập phá. Đây cũng là quá quá đáng, mặc dù nó có lỗi, nhưng cũng không phải là tiểu hài tử không biết chuyện thôi, tại sao có thể làm
chuyện như vậy” Đại phu nhân nghe được, mặc dù không phải là cửa hàng
của mình, nhưng trong lòng vẫn là có chút mất hứng.
“Những người này, là vì phát tiết ở
trong lòng. Quận Chúa cũng vậy, sao đang yên lành lại gây ra chuyện
này.” Chu bà tử cũng lắc đầu.
“Đứa nhỏ này, có vận mệnh thật trớ
trêu. Bất quá lão Ngũ quả thật cũng làm được quá đáng. Mặc dù hắn vì
Quận Chúa mà bãi chức quan, nhưng Ôn Uyển cũng không phải là cố ý. Sao
lại phái hai kẻ ngu xuẩn đi nơi đó khiển trách. Làm gì giống cha ruột,
ta thấy nói là kẻ thù cũng không quá. Bây giờ, xem có thể để cho Quốc
Công gia đứng gia thuyết phục một chút hay không? Đứa bé này cũng không
phải là cố ý, mới có vài tuổi như vậy, làm sao biết lợi hại của chuyện
này, lại không có ai hương lượng để nàng thương lượng.” Đại phu nhân
thương tiếc nói.