Edit : pthu
“Ha hả, trò yên tâm, không cần trò
nuôi. Ta đã vẽ một bức tranh đang gửi ở Tĩnh Thư Viên bán rồi, đoán
chừng có thể bán một ngàn tám trăm lượng. Đủ cho bọn họ dùng một khoảng
thời gian rồi ”Tống Lạc Dương trong khoảng thời gian này, thông qua
miệng của Hạ Phàm, biết rõ Ôn Uyển nhưng thật ra là đứa nhỏ mê tiền.
Nghĩ tới cái đứa nhỏ mê tiền này có thể vì mình làm như vậy, nên rất cảm động. Mình cũng sẽ không lười biếng, làm tục vật thì tục vật vậy, ai bảo hắn là con mình đây mới dùng tâm vẽ một bức tranh đem bán.
Tranh của Tống Lạc Dương ở kinh thành không ngờ rất có thị trường, mỗi một bức họa đề thơ, đều có ngàn lượng trở lên. Đáng hận chính là, người này là đặc biệt lười,
quanh năm suốt tháng cũng vẽ không được một bức tranh. Dĩ nhiên, thật ra thì trong phòng của hắn, cũng không ít bức tranh trân quý, hắn cũng
tặng cho không ít người, nhưng mà truyền đi ở bên ngoài, thì vô cùng ít
ỏi.
Ôn Uyển nghe được bĩu môi, tỏ vẻ tự mình biết rồi. Ngày thứ hai, Lão sư lại bước lên hành trình của hắn. Thực
hiện nguyện vọng đi khắp thiên hạ của hắn.
Hành phương các:
Lúc Tống Lạc Dương đi, đã là cuối
tháng sáu rồi. Mà kể từ khi sự kiện bảng chữ mẫu về sau, tất cả những
người này cũng đều nhìn thấu tính bao che khuyết điểm của ông ngoại
hoàng đế, nên không dám tới tùy tiện sai khiến nàng nữa. Khiến nàng trãi qua một đoạn thời gian không ai tới làm phiền.
Chờ lão sư vừa đi, Ôn Uyển liền có nhiều thời gian hơn để phát triển sự nghiệp. Ôn Uyển vừa
bắt đầu rảnh rỗi, cửa hàng đồ chơi trẻ em đã khai trương hơn ba tháng,
nàng liền nghĩ nên kiểm tra một chút xem sổ kế toán.
Đến lúc Ôn Uyển kiểm tra sổ sách hơn ba tháng, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nghĩ nửa
ngày, vẫn còn không nghĩ ra vì sao lại lạ, nên kêu chưởng quỹ tới xét
hỏi.
Chưởng quỹ từ khi tiếp nhận đến bây
giờ, dù một phân bạc cũng không dính. Cho nên, cũng không sợ tra ra vấn
đề gì. Ông tinh tế đem mỗi một công đoạn nhập hàng, gia công , tiêu thụ, ra nói rất rõ ràng. Nghe xong, Ôn Uyển vẫn cảm thấy dường như thiếu
thiếu cái gì đó.
Ôn Uyển tỏ vẻ khó hiểu, số tiền này
dường như so với mình dự đoán đã nhiều hơn nha, cái này không phải là có vấn đề gì nàng không biết chứ.
Chưởng quỹ cũng là họ Lâm, là cháu
của Lâm quản gia. Nghe đến đó u mê, con người thường ghét thiếu, ai lại
ghét nhiều. Không biết bây giờ Quận Chúa muốn nói cái gì. Sau đó hỏi
lại, sổ sách của Quận chúa là tính toán thế nào, làm sao mà so sánh xong mình lại tính ra nhiều hơn.
Ôn Uyển đem con số dự đoán của mình
viết ra. Từ giá thành vật liệu nhập vào , tiền hàng tháng hạ nhân nhà
mình làm công, tiền công mời người ngoài, tiền công người làm trong cửa
hàng, chi phí thuê mặt tiền cửa hàng, đại khái lợi nhuận là bao nhiêu,
phải nộp bao nhiêu thuế, từng cái viết ra, viết vô cùng cặn kẽ.
Mẹ ơi, Lâm chưởng quỹ nhìn thấy thế
liền lấy tay lau mồ hôi trên trán, may mà mình là từ Vương phủ đi ra,
không dám chứa ý niệm tham lam. Nếu không, chỉ cần dù tham một trăm
lượng, thì cũng sẽ lập tức lộ chân tướng, Lâm chưởng quỹ kính sợ nhìn
tiểu chủ tử trước mắt. Vừa nói, trong đó mặt tiền cửa hàng là dưới tên
của Vương phủ, không cần tiền thuê; bởi vì cửa hàng là ở dưới tên Quận
Chúa, nên không cần nộp thuế. Vì vậy so với dự đoán của Ôn Uyển đã nhiều hơn đại khái là một ngàn lượng bạc. Nếu như chi thêm hai khoản tiền
này, sẽ cùng dự đoán của Ôn Uyển chênh lệch năm mươi lượng . Năm mươi
lượng ,đó là chênh lệch Ôn Uyển có thể tiếp nhận được.
Ôn Uyển biết nhầm lẫn ở giữa. Lập
tức tỏ vẻ, một chính là một, hai chính là hai. Làm ăn phải có quy tắt
của làm ăn, tiền thuê cửa hàng là phải nộp, cho dù không có tiền phải
hướng cậu xin, thì cái tiền thuê này cũng phải giao trước. Về phần thuế, càng phải nộp. Làm ăn cái khác đều nộp, làm gì mà mình lại có được đặc
quyền kia, cho nên, rất kiên quyết để cho Lâm chưởng quỹ đi nộp.
Ôn Uyển tuân theo, cái nguyên tắc
không thể chiếm lợi của nhà nước này, thái độ vô cùng cứng rắn bắt phải
nộp. Chủ yếu là do nàng quan niệm pháp chế quá mạnh mẽ, nên quên mất đây là xã hội đặc quyền. Nàng nghĩ là, vạn nhất không nộp, mà bị bộ phận
liên quan điều tra ra, đến lúc đó không chỉ ném mặt mũi của mình, còn
quăng bỏ mặt mũi của ông ngoại và cậu. Còn không bằng làm tấm gương tốt
đi.
Lâm chưởng quỹ đành chịu, lập tức
trở về bẩm báo Đại quản gia. Đại quản gia rụt đầu lại, tiền này nếu như
đưa lên, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn. Liền bảo hắn không nên đi nộp, bảo
hắn cáo bệnh. Ôn Uyển thấy hắn sinh bệnh rồi, cảm thấy rất kỳ quái,
nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Gọi cho Nhị chưởng quỹ tới cam kết
đi nộp.
Một thời gian này, Ôn Uyển buôn bán
lời gần hai vạn lượng bạc, cần phải nộp bốn ngàn lượng thuế. Ôn Uyển để
cho Nhị chưởng quỹ sảng khoái mà đem tiền này giao cho Hộ Bộ là ngành
đặc biệt quản thuế má.
Ôn Uyển không biết là, gần đây triều đình đang quyết định mỗi ngày trên phạm vi lớn giảm bớt thuế phu, nói
muốn tăng thêmthuế nguyên, thì phải nghĩ ra một khoản
mục thuế mới. Nhưng mà cụ thể mở danh mục thuế gì, vẫn tranh luận không
dừng. Cho dân chúng phân chia, hoàng đế lại không muốn, vì sợ khiến cho
dân nổi loạn; nên không hướng dân chúng thu nhiều thuế, chẳng lẽ còn có
thể hướng các quan lại cùng thân hào nông thôn thu thuế? Hiện tại triều
đình, mỗi ngày vì việc này mà đánh trận chiến nước bọt không ngừng. (ý là tranh luận gay gắt)
Ôn uyển rất là xui xẻo, nàng không
biết, ở cổ đại. Những người có công danh kia, tài sản dưới tên cũng
không cần nộp thuế . Giống như ruộng đất, bất động sản, các loại làm ăn
khác cũng không cần nộp thuế. Đây là đặc quyền cho quý tộc, là vì bảo
đảm lợi ích của quý tộc. Ôn Uyển thật xui xẻo đáng thương, cho dù chưởng quỹ nói với nàng rồi, nàng cũng không có nghe vào. Làm ăn phải nộp
thuế, đây là kiến thức tối thiểu. Tại sao có thể tham chút lợi nhỏ này
mà rước lấy phiền phức đây.
Những người đó, sau khi thu tiền ,
cảm thấy chuyện này, không phải là chuyện đơn giản, lập tức báo lên cho
phía trên. Phía trên cũng cảm thấy chuyện này không phải chuyện đùa, rất nhanh, sổ con đã đến trên tay hoàng đế . Hoàng đế nhìn sổ con, nửa ngày cũng không nói chuyện, vẫn ngẩn ra ở Dưỡng Hòa Điện.
Chờ ngày thứ hai, lúc lên triều sớm, liền bảo thái giám đem chuyện này nói ra. Phía dưới, lập tức yên lặng như tờ.
Ở trên đại điện, tại sao tất cả mọi
người không nói lời nào. Bởi vì cái này, không phải là xâm phạm lợi ích
của một người, mà là lợi ích của toàn thể. Gần đây những quan viên thân
hào nông thôn chiếm đoạt ruộng đất càng ngày càng nhiều, số định mức
chiếm đoạt thường thường cũng càng ngày càng lớn, thuế má của triều đình càng ngày càng ít. Nhưng mà, ai cũng không dám mở miệng nói cái này,
nếu mở miệng đề cập, thì sẽ bị mọi người chửi rủa.
Mà triều đình gần đây đã vì chuyện
này mà tranh luận, nhưng lại không ai dám đánh trận đầu, tất cả đều rút
vào trong hang ổ đi. Mà Ôn Uyển xui xẻo, lại không biết tình thế, cứ như vậy, đi đầu làm bia đỡ đạn.
Ôn Uyển ở trong lúc vô tình, đã chọc vào cái tổ ong vò vẽ này. Đáng nói là năm nay Ôn Uyển chỉ có bảy tuổi,
người khác cho dù muốn chửi rủa cũng chửi rủa không được. Một đứa trẻ
bảy tuổi, biết cái gì xúc phạm hay không xúc phạm lợi ích của các ngươi.
“Trẫm phái đã người đi hỏi Ôn Uyển,
tại sao muốn nộp thuế, người phía dưới không phải là nói cho ngươi biết
không cần nộp thuế sao? Tại sao ngươi vẫn kiên trì? Các ngươi biết Ôn
Uyển nói như thế nào không? Ngươi tới nói cho bọn hắn biết, Ôn Uyển nói
thế nào?” Hoàng đế nhìn người bên dưới, yên lặng nửa ngày. Rồi chỉ vào
một người thị vệ, là thị vệ đại nội.
“Quận chúa Ôn Uyển lúc đó nghe câu
hỏi của hạ thần, tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, làm thương nhân nộp thuế, không phải là đạo lý hiển nhiên sao? Nếu như tất cả mọi người đều không nộp
thuế, thì tiền của triều đình ở đâu ra. Triều đình không có tiền, làm
sao phát bổng lộc cho quan viên” thị vệ kia vừa nói, vừa cố ý dừng một
chút. Xung quanh yên lặng vô cùng. Rất nhiều người, đều đem đầu của mình rũ xuống, hận không có được một cái lỗ, chui vào. Hy vọng hoàng đế ngồi im mà không điểm tên bọn họ ra.
“Sau đó hạ thần nói cho Quận Chúa
biết, chỉ cần có chức tước cùng công danh, sản nghiệp dưới danh nghĩa
kia triều đình đều miễn thuế đấy. Quận Chúa biểu thị vô cùng kinh ngạc,
nếu như rất nhiều người có chức tước cùng công danh, đều có gia sản lớn, vậy triều đình không phải là không có tiền thu rồi sao? Vậy bổng lộc
sau này của nàng có phải không nhận được nữa hay không? Sau này hạ thần
lại hỏi nếu như có tước vị cùng công danh đều phải nộp thuế, thì người
có biết sẽ có ý nghĩa thế nào không? Quận chúa lắc đầu, nói nàng không
hiểu, quá thâm ảo rồi. Dù sao nàng chỉ biết, nếu như triều đình không có tiền nữa, vậy bổng lộc sau này của nàng sẽ không thể lấy được. ” Thị vệ kia nói từng cái.
“Các ngươi nghĩ thế nào?” Nhìn một
đám đại thần trầm mặc phía dưới, hoàng đế vô cùng bình tĩnh, cuối cùng
lành lạnh hỏi, chẳng lẽ, các ngươi ngay cả đứa bé cũng không bằng.
“Hoàng thượng, Quận Chúa mặc dù là ý nghĩ của trẻ con, nhưng đã nói ra được bản chất vấn đề. Thuế má hàng
năm ít đi, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất. Khẩn cầu bệ hạ, chỉnh đốn
thuế phú (thuế phú thương). Nếu không hàng năm kéo dài, hàng
năm như vậy, triều đình sẽ mang gánh nặng không chịu nổi.” Cuối cùng, Hộ Bộ Thượng Thư dưới ánh mắt sắc bén của hoàng đế, đã đứng ra. Tiếp theo, lại có mấy người nữa đứng ra.
“Ngươi lập tức đi thảo một phần điều lệ ra. Trẫm hy vọng, biểu hiện của các ngươi, sẽ không so với một cái
đứa bé kém hơn.Nếu không, trẫm còn dùng tới các ngươi nữa làm gì.” . Đối với Hộ Bộ Thượng Thư nói xong, lại hướng bách quan nói, đề tài này lập
tức bùng nổ.
Rất nhiều người nói, đây là tổ tiên
quy định, tổ tiên quy định là không thể tùy ý sửa đổi. Có người còn nói, tổ tiên quy định chỉ nói là điền sản dưới danh nghĩa, không nói làm ăn
cùng bất động sản không nộp thuế. Phản bác lại liền nổi lên trận chiến
nước bọt. Thi biện luận này một cuộc thay phiên một
cuộc. Quốc Tử Giám, Hàn Lâm Viện, Nội Các càng ngày càng nhiều người
tham gia ở trong đó. Hoàng đế vô cùng hài lòng mà nhìn.
Hành phương các:
Ôn Uyển nghe được tin tức, trợn mắt
há mồm, mình chẳng qua là cảm thấy, cần phải đóng thuế, không tốt khi
chiếm lợi của nhà nước. Tại sao có thể có cái phản ứng lớn như vậy. Khó
trách ,khó trách lúc trước vị Lâm chưởng quỹ kia, chết cũng không nguyện ý đi đóng thuế. Thì ra, là có chuyện như vậy.
Chuyện này náo loạn rất lâu, náo đến sau này. Rất nhiều người đều tới cùng Ôn Uyển tâm sự, bảo nàng dâng thư lên, nói mình là nói hươu nói vượn, chứ không có nói muốn tất cả mọi
người phải đóng thuế.
Ôn Uyển vô cùng hiểu, cũng tỏ vẻ
mình cũng không có nói muốn cho mọi người nộp thuế. Lúc ấy, mình chẳng
qua là không muốn chiếm lợi của triều đình, nên không có suy nghĩ nhiều
a, ngươi muốn làm cho ta dâng thư, ta lập tức dâng thư. Nhưng mà viết
như thế nào, ngươi dạy ta đi.
Người tới khuyên giải, đều bị ngẹn đến phát hỏa. Muốn mắng lại mắng không được, người ta nói với nàng xâm phạm lợi ích của
rất nhiều người, làm hỏng quy củ của tổ tông, nàng biết cái gì.
Nhìn lại, Ôn Uyển lập tức làm ra một bộ dáng sợ sệt. Cẩn thận dè dặt hỏi người ta , có phải nàng đụng vào
sai lầm lớn gì mà chính mình cũng không biết hay không? Nếu thật sự là
có, thì phải vội vàng đi bù đắp, xin ngươi giúp đỡ chút. Làm cho người
ra mặt tới khuyên nàng cũng không biết làm sao.
Thật ra thì sự phát triển của chuyện này, cộng thêm lửa cháy thêm dầu của hoàng đế, đã không còn bất luận kẻ nào có thể khống chế được rồi, kết quả cuối cùng là, điền sản vẫn cứ
không cần nộp thuế. Nhưng bất động sản cùng cửa hàng các loại, cũng
giống như nhiều thương nhân, đều phải nộp thuế. Chẳng qua hoàng đế cũng
không muốn ầm ĩ lung tung, năm năm đầu thì hàng năm chỉ cần đóng ba
phần, năm năm sau lại một năm giảm dần nửa phần. Cho nên cứ từ từ, để
cho mọi người có thể tiếp nhận.
Người có tước vị cùng công danh
trong người, mất đi cái lợi ích lớn như vậy, tự nhiên là lửa giận ngập
trời. Nhưng nổi giận cũng phát không tới trên đầu Ôn Uyển, người ta cũng không nói cái gì, chẳng qua là cảm thấy không nên chiếm lợi của triều
đình thôi, hơn nữa, một đứa trẻ như nàng biết cái gì. Tiếp đó, liền đem
tức giận toàn bộ phát ở trên đầu Bình gia. Người ta nghĩ, nếu không phải Bình Phủ ngược đãi Quận Chúa, không cho nàng chi phí sinh hoạt, đến mức Quận Chúa phải tự mình chạy ra ngoài làm ăn buôn bán, nàng không đi làm ăn, làm sao lại nghĩ không thể chiếm lợi của nhà nước mà chạy đi đóng
thuế. Không đi đóng thuế, vậy thì toàn bộ đều đã không có chuyện gì rồi.