Phủ đệ của Triệu vương:
“Tịch tiên sinh, ngươi có ý kiến gì về chuyện này?” Triệu vương nhận được mật thư, thì có chút do dự.
“Quận chúa là một người thông minh
trí tuệ. Nếu đã có lời nói của hoàng thượng trước đó, thì cũng không nên tùy tiện động đến nàng, chỉ cần để cho người ta cẩn thận chú ý, nếu có
cái gì nguy hại, thì mới tính toán nữa.” Phụ tá tâm phúc đề nghị. Sự
việc đã như vậy, khiến hắn nhìn không ra bất cứ cái gì sẽ phát sinh. Chỉ đành phải lấy tịnh chế động.
Triệu vương gật đầu. Bây giờ hắn
thật sự là không thể động đến Ôn Uyển được, nếu như Ôn Uyển có cái gì
không may, điều tra đến trên đầu của hắn, khiến cho hoàng đế nghĩ rằng
hắn ngay cả một đứa bé cũng tha thứ không được, đem ngai vàng cùng hắn
vĩnh viễn thất chi giao tí. Việc buôn bán không có lời như vậy. Hắn ngàn vạn lần sẽ không làm.
*thất chi giao tí theo baike.baidu “ giao tí : cánh tay đụng cánh tay, chỉ cùng nhau đi gặp thoáng qua, đơn
giản là hắn không thể ngồi trên ngai vàng.
Rất nhanh, liền nhanh đến tiết đoan
ngọ. Một năm ba tiết, đều phải tặng lễ. Ôn Uyển không lo lắng, trừ lễ
của tiên sinh là nàng tự mình làm, cái khác nàng đều để cho ma ma bên
cạnh đi chuẩn bị.
*tam tiết : Đoan Ngọ, Trung Thu,
Nguyên Đán. bên mình gọi là tết , nhưng bên đó là tiết. Đoan Ngọ bên
mình là 5/5 âm lịch, trung thu 15/8 âm lịch, nguyên đán là 1/1 âm lịch,
còn bển ta không biết :”>
Kế đến là đặc biệt mong đợi ngày hội Đoan Ngọ.
Ôn Uyển bây giờ đối với ngày lễ của
cổ đại có hứng thú vô cùng. Rất đơn giản, bởi vì quá trình phức tạp, và
so với hiện đại náo nhiệt hơn. Liền giống như một lễ mừng năm mới. Tiết
Đoan Ngọ năm ngoái nàng ở hầu phủ, trãi qua cũng rất náo nhiệt. Nhưng
bởi vì mình nhát gan, không dám đi loạn, nên bỏ lỡ mất dịp. Lần này, cần phải cẩn thận xem thật kĩ. Nhân tiện xem náo nhiệt luôn.
Lúc sáng sớm Ôn Uyển thức dậy, đã
nhìn thấy chung quanh treo cây xương bồ , lá ngải cứu. Thấy bọn họ còn
bó ngải nhân, ngải hổ đem biếu tặng. Ngày này cần dùng là cây ngải cứu,
xương bồ các loại thảo dược bó thành ngũ độc thảo, đun thành nước thuốc
để tắm rửa. Ôn Uyển tràn ngập tò mò. Vậy buổi tối mình cũng dùng những
thứ này để tắm rửa rồi.
Chờ dùng qua bữa sáng, đến Đại
phòng, đã nhìn thấy nhà Đại tẩu có mấy cái hài tử, ca nhi còn nhỏ như
vậy, đã mặc trên người áo lót hình hổ, túi hổ, giày hổ, lưng bài trí lão hổ, đáy giày còn có thêu “Ngũ độc” dẫm ở dưới chân, trên mặt bôi rượu
hùng hoàng, trên trán có đại nhân chấm hùng hoàng, chu sa viết một chữ
Vương, thấy vậy Ôn Uyển buồn cười không thôi, vừa hỏi, nguyên lai là
muốn nhờ uy phong của hổ tới trừ tà tránh ác; trên cổ cùng cổ tay nhỏ bé mang sợ tơ hồng, vàng, xanh, trắng, đen năm màu thêu “ Bách Tuế Tác ”
Ôn Uyển nhìn một vòng thấy vậy âm
thầm chắc lưỡi, nhớ lại bên trong truyền kì Bạch nương tử, dường như
Bạch nương tử hiện hình đúng là ở tiết Đoan Ngọ nâng chén uống rượu hùng hoàng. Tiết Đoan Ngọ thật là thú vị.
Trở lại viện của mình, các ma ma thế nhưng cũng ở trên cổ của nàng, cổ tay buộc “Bách Tuế Tác”, còn nói là
đến bữa trưa sau khi lễ xong, lúc có trận mua đầu mới có thể lấy xuống,
rồi ném vào trong mưa. Đem tất cả những gì không tốt, dơ bẩn, ném tới
trong nước mưa cọ rửa sẽ không quay trở lại.
Hạ Ngữ cầm lẵng hoa đồng tráng men
khảm thanh ngọc, mang theo mấy nha hoàn đi ra ngoài, hết sức phấn khởi
mà đi. Đến lúc trở lại, trong giỏ xách đã tràn đầy, bẻ trở về hoa lựu
tươi mới, thục quỳ, xương bồ, lá ngải cứu, hoa thông thảo, nói cái này
gọi là cảnh Đoan Ngọ.
Trong phủ từ trên xuống dưới bất
luận là Lão phu nhân, phu nhân, di nương, cô nương, a hoàn cũng đều cài
hoa, a hoàn thô sử bà tử thì cài hoa thông thảo, các chủ tử cùng các nha hoàn có thể diện hoặc cài hoa lựu hoặc cài thục quỳ. Ôn Uyển nhớ tới
lúc trước ở Hầu phủ nàng cài chính là hoa cỏ. Lúc này phải mang hoa lựu, vì địa vị của mình đã tăng lên.
Ôn Uyển không kiên nhẫn mang cái đồ
xinh đẹp theo phong tục này, cuối cùng không có biện pháp, mới đem đóa
hoa nhi ở bên hông để ứng phó khi tham gia. Trừ những thứ này, còn muốn
mang theo túi thơm đặc chế, bên trong để Bạch Chỉ, Thương Truật , Chu Sacũng là vì tác dụng trừ tà tránh ác.
Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là bánh chưng: thịt tươi, thịt đùi, thịt ba chỉ, lạp xưởng, đậu đỏ, đậu
tằm, đậu xanh, bánh đậu, trứng mặn, táo đỏ. Ôn Uyển nhận được quà trong
ngày lễ là đủ loại, nhưng mà mùi vị cũng không ra làm sao. Vẫn là nhà
mình bên này làm ăn ngon.
Đoan Ngọ này, trôi qua thật có ý
nghĩa. Đâu có giống như kiếp trước, trôi qua cực kỳ giống nhau, nhiều
nhất là đi ra ngoài ăn một bữa ngon là xong chuyện, nơi đó có nhiều chú ý như thế này.
Kinh thành còn có cử hành cuộc thi
thuyền rồng. Ôn Uyển muốn đi xem, Hạ Ảnh không cho, lão phu nhân cũng
không đồng ý cho phép đi khỏi Bình gia. Nói không an toàn, dễ dàng gặp
chuyện không may. Ôn Uyển cảm thấy mình rất đáng thương, không có ai cho tự do, không có ai cho tự do a.
Ôn Uyển nhanh chóng đưa thư cho Lão
sư, Tống Lạc Dương được tin tức, lập tức tới đây thỉnh nàng đi ra ngoài. Ở cổ đại, Lão sư liền giống như cha ruột, Tống Lạc Dương tự mình đến
đón người, ngay cả Bình mẫu, cũng không thể nói lời nào. Bình Hướng Hi
thì càng đừng nói.
Xem thuyền rồng
Đến sân bãi, phát hiện tất cả đều
kín chỗ rồi. Ngay cả chỗ đứng cũng không có, Ôn Uyển thấy tiên sinh đang cúi đầu suy nghĩ biện pháp, mình cũng nhìn về chung quanh. Nhìn tới đài cao nhất ở trên lầu, hướng về phía Hạ Ảnh bút họa mấy cái. Hạ Ảnh gật
đầu đi.
“Quận chúa, Vương phi mời đi qua” Ôn Uyển rất không có nghĩa khí mà đem Lão sư ném qua một bên, chính mình
đi tới chỗ cao nhất kia. Tống Lạc Dương thấy bộ dạng Ôn Uyển đắc ý không áy náy, không chỉ có không tức giận, còn ha ha cười. Thấy nàng đi lên
ban công, mới hướng bạn của hắn ở bên kia đi tới.
“Nếu biết cháu cũng tới xem thuyền
rồng, thì đã sớm một chút đem cháu nghênh đón tới đây rồi” Thuần vương
phi cười nhẹ đối với Ôn Uyển nói.
Bên cạnh chính là Tiểu Chính Thái
xinh đẹp, tiểu bằng hữu Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển, đi tới: “Nhỏ câm, Lần
trước ngươi đã cứu ta, ta còn không có tạ ơn ngươi. Cái này, coi như là
đưa cho ngươi tạ lễ”
Ôn Uyển thấy hắn lấy ngọc bội trên
cổ đưa tới, không biết như thế nào cho phải. Chỉ đành phải ngẩng đầu
nhìn về phía Vương phi: “Ngươi cái hài tử ngốc này, ngọc bội mang bên
người ngươi tại sao có thể đưa cho Ôn Uyển. Nếu truyền đi ra ngoài, sẽ
tổn hại thanh danh của Ôn Uyển”
“Vậy ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ngươi nói ra, ta liền chuẩn bị cho ngươi” Yến Kì Hiên hào sảng vỗ bộ ngực kêu.
Ôn Uyển cười gật đầu, ra dấu mấy cái: “Quận chúa nói, nàng còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ kĩ rồi, sẽ nói cho ngươi biết”
“Tốt, vậy ngươi suy nghĩ kĩ, rồi sai người tới nói cho ta biết một tiếng” Nói xong, liền đi xuống ban công,
xuống bên dưới chơi đùa.
“Tới đây Ôn Uyển, đây là hai nữ nhi
của ta, Tư Mạn, Tư Thiến, đều so với cháu lớn hơn mấy tuổi. Tư Mạn, Tư
Thiến, đây là Ôn Uyển, tới, ra mắt biểu muội của các con đi” Thái độ của hai người đối với Ôn Uyển nhàn nhạt. Ôn Uyển cũng không cảm thấy mình
là kẻ người gặp người thích. Nhưng mà nhìn thái độ phòng bị của các
nàng, lại làm cho nàng rất khó hiểu.Mình làm cái chuyện tội ác tày trời
gì làm cho trong mắt bọn họ có sợ hãi.
“Ôn Uyển, mẫu thân của cháu mất sớm, bên cạnh cũng không có bề trên chỉ bảo dạy dỗ. Ta muốn nói với cháu mấy câu, cháu cũng không nên để ý” Thuần vương phi do dự một chút, cuối
cùng vẫn quyết định cùng Ôn Uyển nói.
Ôn Uyển buồn bực một lát, rồi gật đầu.
“Chuyện tình bảng chữ mẫu kia, mặc
dù là phụ thân của cháu không đúng. Nhưng mà cháu cũng không nên đánh mẹ kế của cháu. Hiện tại lan truyền đi ra ngoài, mặc dù có hoàng thượng,
trên mặt không nói, nhưng sau lưng ai không nghị luận mấy phần, tiếp tục như vậy, đối với thanh danh của cháu không tốt. Sau này làm việc, không được lỗ mãng như thế. Cháu bây giờ còn nhỏ, sửa lại vẫn còn kịp. Nếu
chờ sau này trưởng thành, lại đeo trên lưng thanh danh như vậy, là khó
có thể tìm được nhà chồng tốt.” Thuần vương phi tận tình khuyên bảo nói. Nếu không phải là nể tình Ôn Uyển cứu nhi tử của nàng, nàng cũng không
muốn quản việc không đâu này.
Ôn Uyển lúc này mới chợt hiểu sợ hãi trong mắt Tư Mạn, Tư Thiến là từ đâu mà đến. Cười lắc đầu, ra dấu mấy
cái: “ Đa tạ vương phi nương nương yêu mến. Quận chúa nói, nếu như sau
này còn dám kêu nàng tự vẫn để bảo toàn hiếu đạo. Nàng vẫn tiếp tục
đánh. Mạng cũng mất, cần hanh danh làm cái gì”
“A?” Vương phi nghe được lời của Hạ
Ảnh, ánh mắt trợn tròn xoe. Hai vị quận chúa bên cạnh cũng không thể
tưởng tượng nổi nhìn Ôn Uyển.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Vương phi mặc dù biết, nhất định là bên trong có gúc mắc, nhưng thực đúng là
không ngờ, lại ồn ào nghiêm trọng như thế.
Ôn Uyển ra dấu mấy cái: “Vương Phi,
đây là việc nhà. Cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra
ngoài, ở chỗ này cũng không tiện nói nhiều. Bọn họ muốn nói như thế nào
đó là chuyện của bọn họ, chỉ cần có thể làm được không thẹn với lương
tâm là được rồi. Về phần sau này, chuyện sau này, về sau hãy nói, bây
giờ còn rất sớm, quận chúa nói ai biết sau này là cái dạng gì, rất cảm
ơn Vương phi đã quan tâm. nàng sau này sẽ chú ý”
“Cháu cái hài tử này” Vương phi thấy Ôn Uyển tới tình trạng này, lại không có nói gì Bình Hướng Hi cùng An
thị nửa câu nói xấu. Nhưng mà từ trong câu nói mới vừa rồi tiết lộ, cũng có thể thấy được bên trong có nhiều hung ác nham hiểm. Lại còn muốn đứa nhỏ này lấy cái chết bảo toàn hiếu đạo. Cũng mệt cho bọn họ có thể làm
ra được. Cái hài tử này bị ủy khuất lớn như vậy, cũng không muốn nói ra
sự tình lúc đó. Ôi, hài tử đáng thương. Trong mắt Thuần vương phi thương hại càng sâu, nhưng mà Ôn Uyển thấy rất không thoải mái. Nàng cũng
không cần người khác tội nghiệp.
“Mẫu phi, bắt đầu thi đấu rồi” Đoàn người lúc này mới dời đi mục tiêu.
Ôn Uyển mặc dù không thể nói chuyện, nhưng mà lại vọt tới trên khán đài, hướng về phía nơi xa, luồn lên nhảy xuống liều mạng cổ động. Thấy vậy Vương phi cùng hai Quận Chúa cười
không dứt.
Vương phi nhìn ra được, Ôn Uyển thật sự
rất cao hứng, một chút cũng không bị chuyện mới vừa rồi ảnh hưởng, thì
trong lòng cảm thán “Đứa nhỏ này, không nghĩ tới, bụng dạ khoan dung như vậy”
Ôn Uyển thấy đội Hồng, cũng là đội
nàng ủng hộ kia thắng, thì ở đây vỗ tay bạt mạng, hưng phấn đến mức
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Thuần vương phi thấy, không biết làm sao,
trong mắt lại chát chát.
Lúc giải tán, Lão sư không có tới.
Quá nhiều người, di chuyển không tốt. Nàng liền phái một người, cùng Lão sư nói một tiếng, là mình đi đám người của Thuần vương phi.
“Vương phi cát tường” Trên đường trở về, chạm mặt người của Trấn Nam Hầu phủ. Từ phu nhân mang theo một đứa
nhỏ cao cao gầy teo, sắc mặt trầm ổn tuổi chừng mười mấy. Hài tử kia con mắt long lanh nhìn Ôn Uyển. Từ phu nhân thì đi tới cùng Vương phi khách sáo mấy câu.
“Không nghĩ tới, Quận chúa cũng ở chỗ này” Nói mấy câu nói khách khí, rồi tự về nhà của mình.
Tống phủ:
Hôm nay, ta giảng cho trò《tây giang
nguyệt, dạ hành hoàng sa đạo trung 》của Tân Khí Tật. Bài thơ này là lúc
Tân Khí Tật nhàn nhã mà sáng tác ra. Tân Khí Tật là bậc thầy trong giới thơ ca của Đại Tống. Cả đời viết qua rất nhiều thơ ca nổi tiếng, ngày
nay lưu truyền lại cũng rất nhiều. Tân Khí Tật học vấn phong phú nhiều
trường phái, bao hàm toàn diện, kinh sử đủ loại, văn chương điển cố,hắn
tùy ý cầm bút là có thể viết. Cho nên, hắn từ có thể
được tôn trọng ở trong giới thi từ chính tông của Đại Tống, và ‘ phong
tình uyển loan, Tiễn Hồng khắc Thúy ’ của người khác bên ngoài. Bài thơ
này, không giống như những bài trước đó của hắn, không dùng điển cố lạ,
cũng không có từ ngữ văn vẻ hoa mỹ, thuần túy chỉ dùng bút pháp đơn
giản viết Thành. Trò hãy dụng tâm mà cảm nhận, có phải phảng phất thấy
bức tranh pho tượng Phật đang ngồi trên đài sen đạm mạc trong mưa bụi
hay không, thoạt nhìn mưa bụi mịt mờ, nhưng mà nghìn núi vạn khe, ẩn vào trong núi, quanh co khúc khuỷu, tất cả rất kì thú. Sau khi đọc bài thơ này , cảm nhận được uyển chuyển có ý nghĩa thanh thản hài hòa nhẹ
nhàng, đúng là một tác phẩm xuất sắc đứng đầu hiếm thấy. Trò thử nhắm
mắt lại lĩnh hội một phen.” Tống Lạc Dương khẽ cười
Tống Lạc Dương giảng bài cũng là tùy theo lòng mình, nghĩ đến cái gì giảng cái đó. Chẳng qua năng lực tiếp
nhận của Ôn Uyển mạnh mẽ, lại rất kính nể hắn, vị lão sư này. Cho nên
hắn giảng cái gì, đều nghe rất chân thành, thực hành.
Ôn Uyển nhắm mắt lại, nghe thanh âm
trong trong trẻo trẻo của Lão sư. Cũng thật sự cảm giác được, gió mát
thổi qua, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng Thiền kêu, bóng đêm yên
tĩnh. Ở trong mùa hè bầu không khí ấm áp vui vẻ cùng một chút tâm tình
vui sướng tràn vào trong tim.
Chờ mở mắt, lại nhìn thấy tiên sinh mở ra một bức tranh. Rõ ràng chính là chiếu theo bài thơ này mà vẽ. Ôn Uyển mừng rỡ cực kỳ.
“Tranh này lão sư tặng cho trò. Lão
sư biết trò không xem nhẹ, nhưng mà hi vọng trò có thể vĩnh viễn giữ
loại tâm tình bình thản này. Chỉ cần có thể làm được không thẹn với
lương tâm, không cần đi để ý tới lời nói lảm nhảm lúc nhàn rỗi của người khác. Ghi nhớ được không?” Tống Lạc Dương trìu mến nói.
Ôn Uyển trong lòng ấm áp, gật đầu cười. Ngược lại nghi ngờ viết: “Lão sư, ngươi có phải có lời gì muốn nói với ta hay không a”
Tống Lạc Dương nhìn Ôn Uyển cười
nói: “Không nghĩ tới cái nha đầu này cơ trí như vậy. Ta đã lưu lại ở
kinh thành có hơn nửa năm rồi. Nên dạy dỗ từ đông sang tây, ta cũng đều
dạy rồi. Trò bây giờ cũng vẫn là nhập môn, những thứ tài nghệ khác trò
chỉ vừa hiểu mà thôi. Chẳng qua là cờ, hội họa, sáo cái này là ba loại
học tập thật tốt. Bất kể như thế nào, trò là học trò của ta, ít nhất
cũng phải có thể có mấy thứ có bản lĩnh nắm chắc trong tầm tay, dù muốn
lười biếng cũng không thể đánh mất mặt mũi của lão sư. Chờ ta trở lại là phải kiểm tra thí điểm, nếu như không vượt qua kiểm tra, ta cũng không
cần cái học sinh này”
Ôn Uyển biết Lão sư đã vì mình phá
lệ rồi, cũng biết Lão sư thích vân du tứ hải. Trong lòng không nỡ,nhưng
mà không nói giữ lại. Chỉ hỏi ngày ra đi.
“Nếu quyết định rồi, thì ngày mai
liền đi” Ôn Uyển buồn bực, sao nhanh như vậy, ngay cả chút thời gian
chuẩn bị cũng không có. Xem ra tìm kiếm Lão sư thích dạo chơi, cũng
không tốt a! Mới dạy mình nửa năm, cũng không biết lúc nào sẽ trở lại.
Ôn Uyển hỏi, cần phải chuẩn bị cái
gì. Lão sư nói, không cần. Một người đã thích ở bên ngoài phiêu bạt rồi , đến khi ở bên ngoài đi mệt rồi, sẽ trở lại.
Ôn Uyển thật ra thì đã sớm đoán được hắn đi là sớm muộn . Cho nên lúc Tống Lạc dương nói, nàng cũng không
bất ngờ chút nào. Trái lại là chính Tống Lạc Dương, nhìn bộ dạng của Ôn
Uyển, thì có chút ngượng ngùng. Mặc dù hắn là người thoải mái, nhưng mà
ăn ở dùng, tất cả đều là của học sinh mình. Hiện tại vung ta một cái,
bận rộn lấy ra một đống đồ, nói là giáo trình, ba tháng này đã làm
xong. Đủ cho Ôn Uyển học một năm, mình hẳn là mấy tháng sau sẽ trở lại.
Ôn Uyển tỏ vẻ rất khó hiểu, tại sao chỉ mấy tháng đã trở lại. Trước kia hắn đi ra ngoài, cũng là một hai năm trở lại một lần.
“Khụ, khụ, khụ, Hạ Phàm có thai” Tống Lạc Dương cao hứng nói.
Ôn Uyển nghe được bộ mặt hắc tuyến,
bây giờ mới biết được, mình ban đầu muốn bọn họ tới hầu hạ Lão sư, mấy
nha hoàn nghe nói, Lão sư cái bộ dạng lôi thôi kia, không có một người
nào nguyện ý. Thì ra họ cũng biết là muốn làm nữ nhân của hắn. Ôn Uyển
vuốt đầu, mình ban đầu quên mất một điều như vậy.
Nhưng quan trọng là, không có người
học sinh nào giống mình, không những phải nuôi Lão sư, bây giờ còn nuôi
lão bà và hài tử của lão sư. Hải lão, tìm cho mình là phụ thân chứ đâu
phải thầy.
Lão sư này coi như là cực phẩm trong cực phẩm rồi. Gật đầu nàng tỏ vẻ mình biết rồi.