Xế chiều hôm đó Yến Kỳ Hiên biết có người khi dễ Ôn Uyển. Ngay lập
tức giận dữ, xông đi tìm Đinh Mặc, Đinh Mặc không đến học viện, ở nhà
dưỡng thương. Yến Kỳ Hiên hung hăng nói, nếu như Đinh Mặc tới, phải đánh gãy chân của hắn ta, lại dám khi dễ biểu đệ của hắn, chán sống rồi.
Đinh Mặc nghe được lời này, sau khi vết thương dưỡng tốt, chủ động yêu
cầu chuyển đi học chỗ khác. Yến Kỳ Hiên người này, hắn và tên đó quen
biết ba năm rồi, đối với tên đó hiểu rõ nhất. Trong thời gian ngắn, tên
đó tuyệt đối sẽ tìm hắn gây phiền phức lớn. Mà nếu như tránh được, qua
một năm rưỡi, thì chuyện cũng qua rồi.
Ngày hôm sau, Thuần Vương Phủ thật sự phải gọi là vô cùng náo nhiệt.
Cáo trạng đòi công đạo một lượt đều đến thăm. Nói cái gì cũng có, dù sao chỉ nói một câu, muốn Giang Thủ Vọng nhận lỗi, cộng thêm bồi thường
tiền thuốc thang. Đây là nhìn mặt mũi Thuần Vương Phủ. Bằng không, không phải biến thành một cỗ thi thể thì không được.
Bồi thường tiền thuốc thang, thì Ôn Uyển đồng ý, cái đó cũng nên bồi
thường. Dù sao bây giờ thân phận của nàng không cao. Nhưng mà nàng phải
xin lỗi, đừng nói cửa, cửa sổ giấy cũng không có. Muốn nàng nhận lỗi,
bọn họ còn chưa đủ tư cách.
Thuần Vương Phi đầu rất choáng váng, đứa nhỏ này vẫn luôn biết điều
khiến người khác hài lòng. Nhưng mà từ khi đi theo con mình, bản lãnh
gây họa bây giờ một chút cũng không kém con nàng. Xem ra, không phải là
nàng ấy dạy tốt nhi tử, mà là nhi tử cũng dạy nàng ấy thành quần áo lượt là rồi. Phái người đi mời nàng ấy tới nhận lỗi với mấy vị phu nhân,
nhưng lại thấy thiếp thân nha hoàn Băng Doanh đứng ngập ngừng.
Lưu gia thái thái và Đinh gia phu nhân thấy, thấy Hắc tiểu tử kia
không tới. Cùng nhau nhìn Băng Doanh. Thuần Vương Phi cũng biết gạt
không được rồi : “Thủ Vọng sao không đến, ngươi không truyền lời tới
sao?”.
Băng Doanh đương nhiên không thể nói thật, chỉ có thể hàm hồ nói :
“Vương Phi, các vị phu nhân. Biểu thiếu gia phát sốt, đang muốn hồi bẩm
với Vương Phi, phải đi mời Diệp thái y tới xem một chút.”
Thuần Vương Phi nghe, cũng lo lắng : “Còn thất thần cái gì? Nhanh đi
gọi Trần quản gia, cầm thiếp mời đến Thái Y Viện mời Diệp thái y tới,
xem bệnh cho biểu thiếu gia. Nhanh đi.”
Mấy vị phu nhân sửng sốt mà nhìn Vương Phi, không phải chỉ là một
cháu trai cùng họ đến tìm nơi nương tựa sao, một chút ít thương hàn nhỏ
nhặt, đã phải mời đại danh đỉnh đỉnh Diệp thái y. Hiện tại Vương thái y ở thôn trang xem bệnh cho Hoàng quý Quận chúa, trong Hoàng Cung chẩn mạch cho Hoàng Thượng chính là Diệp thái y rồi.
Thuần Vương Phi thấy mọi người nhìn nàng, chỉ đành phải cười khổ nói: “Không có biện pháp, các vị không biết đâu. Đừng nhắc tới Vương gia có
bao nhiêu yêu thích đứa nhỏ Giang Thủ Vọng kia. Đứa nhỏ kia vừa thông
minh, lại khéo léo. Ngay cả Kỳ Hiên con của ta đi theo nó, hiện tại cũng hiểu chuyện rất nhiều. Không hề đi theo những người khác ở bên ngoài
hỗn thất hỗn bát nữa. Cho nên, ăn mặc chi tiêu của nó, đều chiếu theo
giống như của Kỳ Hiên nhà chúng ta. Vương gia biết thân thể nó không
tốt, lúc nhỏ cổ họng bị đốt hỏng, nên cố ý mời Diệp thái y tới điều trị. Nhưng mà mấy ngày nay, cũng không có khởi sắc nhiều.”
Mấy vị phu nhân thái thái đương nhiên nghe ra ý ngầm trong lời nói
này. Thuần Vương Gia yêu thương Giang Thủ Vọng giống như con ruột. Các
ngươi nếu muốn đánh chủ ý tới hắn, muốn trả thù. Được thôi, ước chừng
một chút xem có đủ phân lượng không [ý là không đủ khả năng đụng đến OU]. Nói đến đây, ý niệm trả thù trong đầu tất cả mọi người cũng tạm thời tắt rồi.
Cuối cùng, Ôn Uyển không ra nhận lỗi. Chỉ là bồi thường tiền thuốc thang.
“Ôn Uyển, sau này dù cháu muốn đánh người, cũng không nên đánh một
lần hơn mười người như thế, tiền thuốc thang ta phải bồi thường hai
nghìn lượng không nói, còn đến đâu cũng phải trưng ra khuôn mặt tươi
cười. Tiền ta cũng không đòi cháu trả, nhưng mà cháu cần phải nhớ rõ, ta thế nhưng phải đến hơn mười nhà, đi nhận lỗi từng nhà từng nhà, đúng là không thể nào quên được. Sau này, nếu có chuyện tốt gì, ngàn vạn phải
nhớ đến ta, không thể quên mất ta.” Thuần Vương sầu mi khổ kiểm. Thật ra thì trong lòng hắn rất vui vẻ, Ôn Uyển giống như cá chạch trơn bóng
trượt tay, căn bản không thể nào khiến cho nàng thiếu nợ nhân tình.
Trong mắt hắn, Ôn Uyển chính là cái chậu châu báu, thừa dịp lúc ở trong
nhà, đối với nàng hảo hảo, sau này khẳng định tài nguyên cuồn cuộn đến,
hắn đây là đang đầu tư lâu dài nha.
Ôn Uyển nghe cười không ngừng, bằng thân phận Thuần Vương của hắn,
còn đến cửa xin lỗi từng người, bồi chút tiền thuốc thang đã hết mức
rồi, xem mình là kẻ ngốc a! Cái gì lôi lôi kéo kéo, so với mình còn yêu
tiền hơn. Chẳng qua đối với sự bảo vệ của hắn, trong lòng vẫn rất cảm
kích. Đành gật đầu đáp ứng.
Đông Thanh với việc đánh nhiều thế gia công tử như vậy, mà không chịu một chút trừng phạt nào. Vừa vui vừa sợ. Trực giác nói, thiếu gia này
thân phận sợ không phải là đệ tử của Giang Nam thế gia, thân phận của
hắn, e là không thấp đâu. Chẳng qua là chỉ đem ý nghĩ này giấu trong
lòng thôi.
“Phất Khê, ngươi yên tâm, ta đã giúp ngươi đã cảnh cáo đám người kia
rồi. Sau này, bọn họ sẽ không dám làm phiền ngươi, nếu dám ta liền đánh
gãy chân bọn họ. Nhưng mà ngươi cũng thật là, sao bị người ta khi dễ
cũng không nói cho ta biết, chẳng lẽ ta còn không thể ra mặt cho ngươi
sao.” Yến Kỳ Hiên mất hứng nói.
“Ta muốn ngươi sau này, không được trộn chung với bọn người quần áo
là lượt này nữa, ngươi cũng nghe sao?” Ôn Uyển thử dò xét hỏi một câu.
“Cũng không được, bọn họ đều là bằng hữu của ta. Bất quá, sau này ta
cố hết sức ít chơi cùng bọn họ, một tháng, năm lần, không, một tháng một lần, có được không. Dĩ nhiên, những người khi dễ ngươi, ta sẽ không để ý đến bọn họ nữa.” Yến Kỳ Hiên cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Ôn Uyển nghe xong gật đầu. Cảm giác ở chung một chỗ với Yến Kỳ Hiên,
cũng rất tốt. Rất đơn thuần, rất thoải mái. Khiến cho nàng cũng trở nên
đơn giản rất nhiều.
“Cười cái gì mà cười, cười đến mức giống như đứa ngốc, đi, luyện ngựa đi.” Kéo Ôn Uyển đến chuồng ngựa, luyện mã thôi. Mấy ngày nay tất cả
tinh lực của hắn đều đặt trên này rồi.
Linh Lung Viện
“Nhìn xem, người vất vả thành cái dạng gì rồi. Đã gầy đi mấy vòng
rồi.” Thuần Vương Phi lôi kéo Yến Kỳ Hiên cẩn thận kiểm tra mà vạn phần
đau lòng. Lúc này mới một tháng, nhi tử đã gầy nửa vòng, người cũng đen
đi.
Ôn Uyển chuyển chuyển ánh mắt, như vậy còn nói gầy, khỏe mạnh như
trâu vậy, cái này mà còn nói gầy vài vòng, so với hắn, thì mình cũng
thành Lâm muội muội rồi. Ôn Uyển qua hơn ba tháng rèn luyện, thân thể so sánh với trước kia rõ ràng đã khá hơn nhiều. Ăn nhiều cơm, trong người
cũng có sức lực. Cho nên nói, phải rèn luyện, rèn luyện mới có thể có
thân thể tốt mà!
“Sau này kiềm chế chút, không nên liều mạng như thế. Từ từ thôi, con
của ta, một ngày nào đó có thể so sánh với Đại Man Ngưu đấy.” Thuần
Vương Phi đối với con của mình, rất có tự tin.
“Thủ Vọng, cháu cũng không cần khổ cực như vậy. Lúc nên chơi thì phải chơi, nên ăn thì phải ăn, bằng không để lại nhiều tiền như vậy làm gì.
Đến đây, cầm lấy tiền này đi mua vài món đồ chơi ưa thích, ăn món ăn
cháu thích.” Thấy Ôn Uyển không nói chuyện.
Ôn Uyển cũng hiểu Vương Phi định dùng tiền bạc hối lộ. Thuần Vương
Gia lên tiếng, đối với hành động của Ôn Uyển và Yến Kỳ Hiên, nàng không
thể nhúng tay, chỉ có thể nhìn mà không có quyền quyết định. Hi vọng Ôn
Uyển có thể kiềm chế chút, đừng có lại làm khổ nhi tử của nàng như vậy.
Vương Phi nhìn Ôn Uyển dường như không rõ, công khai nói : “Ta chỉ
muốn Kỳ Hiên có thể hạnh phúc, vui vẻ. Không cần nó khổ cực như vậy. Nam hài tử mà, chờ khi thành thân, đã là người lớn rồi, dĩ nhiên là phải
hiểu chuyện biết gánh trách nhiệm rồi. Nếu như hiện tại đã cho nó gánh
trọng trách nặng như vậy, ta thấy lại không đành lòng.”
Ôn Uyển nghe xong, vô cùng hâm mộ Yến Kỳ Hiên , có mẫu thân tốt như
vậy. Nhưng mà, nàng cũng không đáp ứng Thuần Vương Phi. Nàng đã nhận
được tiền tài của Thuần Vương rồi, đó là đại đầu, đâu có thể bị tiểu
đầu Thuần Vương Phi mua chuộc. Nhưng mà Tiểu đầu cũng thu, chẳng qua chỉ thu mà không làm thôi.
“Ta nói ngươi sao lại yêu tiền như thế.” Lúc Yến Kỳ Hiên một bước vào phòng trong Bạch Ngọc Viên, nhìn qua thấy Ôn Uyển nằm bò ở cạnh bàn,
đếm mấy thỏi vàng bạc và một chút hạt châu bảo thạch nhỏ nhặt mà Vương
Phi ban thưởng, còn có mấy khối trang sức nhỏ lúc trước bị nàng cướp đi. Ánh mắt kia, không ngừng bốc hỏa a. Thấy vậy Yến Kỳ Hiên không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
“Đi, lấy những thỏi vàng bạc và bảo thạch hạt châu kia của ta cho hắn.” Ôn Uyển vừa nghe, thì nhìn Yến Kỳ Hiên cười cười.
Một hồi, Băng Cầm bê ra một hột lớn sơn kim hồng sắc. Ôn Uyển lấy ra
tất cả đồ vật trong hộp, xếp đầy một bàn. Ôn Uyển nhìn một đống kim ngân bảo thạch, một đôi tay nhỏ bé, chậm rãi vuốt ve.
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển nhìn tiền tài si mê thành bộ dạng này, thở
dài trong lòng. Cũng không biết rốt cuộc vị biểu đệ này chịu vết thương
như thế nào, lại xem tài như mạng.
Trong mắt Băng Cầm hiện lên vẻ khinh bỉ. Băng Dao nhìn nàng, cho nàng một ánh mắt cảnh cáo. Trong ánh mắt kia, hiện lên sự tức giận. Băng Cầm bị dọa sợ đến mức tim gan nhỏ phịch phịch nhảy loạn. Nàng không sợ cái
vị gọi là biểu công tử này. Nhưng mà lúc này lại thực sự sợ hãi, vì nàng sợ Băng Dao, Băng Dao này thực sự giống như Diêm Vương vậy.
“Không phải nói tài tử học vấn tốt đều là người xem tiền như cặn bã
sao. Nhưng tại sao ngươi lại ngược lại thế.” Yến Kỳ Hiên không khỏi hoài nghi.
Ôn Uyển bỏ đồ đạc xuống, lắc đầu. Không phải người đồng đạo [không đi cùng hướng], vẫn là ít nói một chút thì tốt hơn. Cổ đại mọi người không nói quân tử
ái tài, thủ chi hữu đạo ! Chẳng lẽ người có học vấn tốt, cũng không cần
ăn cơm. Cũng đúng, giống như lão sư giỏi của nàng, chính là bậc thiên
tài. Bỏ mặc vợ con, ngày này ở trong thôn trang nghiên cứu tìm tòi cây
cối thực vật. Thật sự cũng chỉ có ông ấy, Ôn Uyển cũng cảm thấy tự hổ
thẹn.
“Đi ra ngoài một chút đi, hôm nay ta có một trận đá dế, đi xem một
chút.” Ôn Uyển nhìn hắn, đá dế, hình như cũng không tệ. Trước kia đã
nghe nói quần áo lượt là trong kinh thành, thích nhất đúng là chọi gà
đấu chó đá dế, trốn tìm cưỡi ngựa đổ xúc xắc. Hôm nay nàng cũng đi thể
nghiệm một lần thôi.
Vừa ra khỏi cửa, trời tháng ba vẫn rất lạnh, gió từ bốn phương tám
hướng thổi tới, thổi qua bên tai, liền cuốn lên góc áo ống quần, Ôn
Uyển lúc đi ra quên khoác thêm áo lông . Mặc quần áo cũng không phải ít, nhưng vẫn kìm không được mà rùng mình, tiếp theo hắt xì một cái thật
to.
“Xem đi, thân thể yếu ớt như vậy. Không biết, còn tưởng rằng ngươi là đàn bà, mới có chút gió đã hắt xì.” Yến Kỳ Hiên cười nhạo Ôn Uyển
thường ngày không chịu rèn luyện thân thể, ăn cũng ít. Ôn Uyển trợn ánh
mắt xem thường. Yến Kỳ Hiên phát huy phong độ làm đại ca, chuẩn bị lấy
áo khoác của mình phủ thêm cho nàng, Ôn Uyển kiên quyết lắc đầu, chờ
Băng Dao lấy áo khoác tới mới mặc vào.
“Đi thôi, chậm chạp như thế. Còn nói mình không giống đàn bà, nhìn
ngươi bước đi, chậm chạp giống như con rùa đen vậy.” Hắn nhìn Ôn Uyển
chầm chập đi tới, thì có phần không kiên nhẫn, cầm tay Ôn Uyển, bước đi
thật nhanh về phía trước. Ôn Uyển chán nản, tên này, cho tới bây giờ
cũng không biết nói tiếng người.
Chắng qua nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay hơi mập nhỏ bé kia, làm
bàn tay nhỏ hơi lạnh của Ôn Uyển cũng ấm lên, đáy lòng Ôn Uyển còn dâng
lên một cỗ vui sướng, mang sự vô lễ của hắn, tạm thời bỏ qua, bước nhanh chân hơn bắt kịp hắn.
Đời trước mặc dù có rất nhiều ca ca tỷ tỷ, nhưng mà dường như đều nổi cáu với nàng, không thích nàng, thậm chí thường xuyên đùa dai trêu chọc nàng. Cộng thêm khi đó nàng cũng rất nhạy cảm, rất khó ở chung. Sau khi từ nước Mỹ trở về, đã hình thành khoảng cách. Cũng không về ở Ôn gia,
vẫn luôn ở trong căn hộ của mình. Sau đó, trở về kế nghiệp, bởi vì
chuyện bác cả muốn cho nàng kế nghiệp mà ồn ào, nàng lại chuyển ra
ngoài. Không nghĩ tới, đến cổ đại, còn thu nạp được một tiểu đệ đệ đáng
yêu (dựa theo tuổi thật ở đây mà nói, phải là ca ca ). Tên tiểu gia hỏa
Yến Kỳ Hiên này, bề ngoài hung hăng càn quấy, thật ra là người tốt nội
tâm lại mềm.
Thật ra Ôn Uyển đã rất buồn bực. Thuần Vương dạy nàng, dạy từng chút
từng chút một. Vì sao khi dạy con mình, thì dạy thành quần là áo lượt
rồi. May mà cái tính quần là áo lượt này chẳng qua chỉ là bừa bãi một
chút chứ cũng không phải là hết cách. Không có làm chuyện gì thương
thiên hại lý. Bằng không, Thuần Vương sẽ khóc mất .
Đến chỗ Yến Kỳ Hiên nói, Ôn Uyển nhìn thấy trong lồng tre thả một con dế béo ú, đang kêu xèo xèo. Trong một cái lồng khác là một con dế gầy
teo. Thả con dế gầy vào, hai con dế này ở trong lồng đánh nhau loạn xạ.
“Con dế béo ú này sao lại giống ngươi như vậy a?” Ôn Uyển cười ha ha.
“Con dế giống như cọng rơm củi kia vẫn đặc biệt giống ngươi đấy.”
Chuyển qua nhìn con dế mập lớn tiếng hô : “Đại đại, cắn nó. Cắn nó, cắn
nó a. . . . . .”
“Thôi đi, càng béo, càng vô dụng. Vì sức chịu đựng của nó không đủ.”
Đông Thanh ở bên cạnh châm chọc. Ôn Uyển cười nhìn. Giọng nói của Đông
Thanh là giọng ôn hòa nhẹ nhàng, nàng ấy dùng bụng phối hợp với thanh âm thô khàn của Ôn Uyển, nghe hoàn toàn khác biệt nhau.
“Không thể nào, Đại Đại của ta nhất định thắng. Đại Đại, cắn nó, cắn
chết nó.” Yến Kỳ Hiên lớn tiếng kêu. Cuối cùng Đại Đại béo ú ngược lại
bị Tiểu Tiểu gầy teo khi dễ đến gắt gao mà không thể đánh trả. Ôn Uyển
nhìn thấy cười ha hả, vô cùng đắc ý. Hai người ầm ĩ đến chập tối, kết
quả gầy teo toàn thắng.
“Tức chết ta mất, thật là vô dụng.” Đổ Đại Đại ra, một cước giẫm
chết. Thở phì phì trở về Cổ Mộc Viên. Ôn Uyển nhìn con dế béo ú trên mặt đất kia, và con dễ gầy còm, ánh mắt lóe lóe, đi theo.
Ôn Uyển đi trên đường, lúc này gần chập tối, ráng chiều từ bầu trời
màu xanh lam bao la uốn lượn quanh co trải ra một mảnh lụa dài, xinh đẹp nhiều vẻ.
Ôn Uyển nhìn bóng lưng Yến Kỳ Hiên tức giận hung hăng mà đi, đột
nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Yến Kỳ Hiên xem ra cũng chỉ là một đứa nhỏ bị chiều hư thôi, cũng không phải thực sự có suy nghĩ xấu. Thật lòng đánh
giá, thực ra là một người rất đơn thuần đáng yêu. Có thể đi cùng một đứa nhỏ đơn thuần đáng yêu, ngay cả mình cũng trở nên đơn thuần đáng yêu
hơn. Thật tốt, cuộc sống hiện tại, đơn giản thoải mái, thật tốt. Ôn Uyển cảm thấy cuộc sống hiện tại, trôi qua giống như cuộc sống của thần
tiên. Nếu như có thể mãi mãi như vậy, thì thật tốt biết bao a.
Quả nhiên, đợi sau hai ngày thì tức giận của Yến Kỳ Hiên đã biến
mất. Giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Thực ra Ôn Uyển cảm thấy tính tình như vậy, rất tốt. Ít nhất, nàng không thể có được. Đời người, thật ra phải vô cùng đơn giản như thế, mới tốt.