Edit: Tuyết Y
Bởi vì huấn luyện cường độ quá lớn, không giống tiến trình học tương
đối chậm một tháng trước, cho nên sau ba ngày, bắp đùi bị cọ sát đến nỗi sưng tấy lên, đau buốt nóng rát. Nhưng mà Ôn Uyển vẫn cắn răng chịu
đựng, buổi tối lúc đi ngủ Băng Dao thoa thuốc lên cho nàng, đến khi trời sáng đã bớt sưng, đau nhức cũng giảm đi không ít. Ngày hôm sau lại tiếp tục luyện tập.
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển chân thấp chân cao, chính hắn đã học qua
cưỡi ngựa, biết rõ bộ dáng này, nhất định là bắp đùi bị cọ sát rồi. Thịt bắp đùi non, bị cọ sát nên mới đau nhức, khi đi đường thì sẽ có bộ dáng này thôi: “Đau thì nghỉ ngơi trước hai ngày đi, làm gì phải dốc sức
liều mạng như vậy chứ.”
Ôn Uyển biết, đây đúng là thời điểm tốt để giáo dục tên gia hỏa này,
cho nên cố ý lắc đầu mà nói một đống đạo lý lớn: “Đã hạ quyết tâm học,
thì phải cố hết sức mà học thật tốt. Đâu thể ba ngày phơi lưới, hai ngày đánh cá [ý là làm thì ít mà nghỉ thì nhiều]. Làm người hay làm việc, đều phải như thế, nếu không, nhất định trở thành kẻ vô tích sự.”
Ôn Uyển không chỉ nói, mà cũng hành động như vậy. Mặc kệ là nàng làm
gì, chưa bao giờ lười biếng một phút nào. Ví dụ như chạy bộ buổi sáng,
gió nổi mưa rơi cũng chưa từng bỏ sót một ngày; còn luyện chữ, mỗi ngày
đều kiên trì. Từ trước đến nay không có tranh thủ để lười biếng một ngày nào, bất kể làm gì, đều dùng mười phần tâm tư, vô cùng cố gắng.
Ôn Uyển tuy không biết suy nghĩ của Yến Kỳ Hiên, nhưng nhìn thấy thái độ của hắn cũng rất nghiêm túc, vẫn rất vui mừng. Ôn Uyển đợi đến lúc
học kỹ năng cưỡi ngựa được mấy ngày, lại bắt đầu học kỹ năng bắn cung.
Đáng tiếc, lực tay của nàng dù sao cũng có hạn, cầm mấy cái cung tiễn
nặng nề lại không vừa tay kia, rất tốn sức. Dù thế nào, bây giờ nàng
cũng chỉ là một tiểu hài tử mười một tuổi. Nên cầm không được cung tên
nặng nề như vậy, thế là cho người chế tạo một cung tiễn nhỏ nhắn vừa
tay, lặp đi lặp lại cải tiến năm sáu lần, mới coi như miễn cưỡng thích
hợp. Vừa lên sân tập, lúc đầu mỗi ngày đều thất bại. Bất quá Ôn Uyển
cũng không có nóng lòng, ngược lại học càng thêm chăm chỉ.
Những thứ Ôn Uyển muốn học thì nhiều vô cùng, Ôn Uyển cảm thấy, biết
nhiều thứ một chút, bao giờ cũng có lợi hơn. Cho nên nàng tính đợi đến
khi học bắn cung không kém lắm, nàng lại bắt đầu học kiếm thuật với Đông Thanh.
Ôn Uyển nhìn thấy bị cọ sát đến mức nổi toàn bong bóng máu, trong
lòng thở dài, mình thật đúng là yếu ớt a. Rõ ràng là, phải rèn luyện
thêm nhiều lắm. Nàng cũng không muốn làm hoa trong ấm phòng. Ở cổ đại
này điều kiện chữa bệnh kém như vậy, thiếu thầy thiếu thuốc, thân thể
khỏe mạnh, là tố chất tuyệt đối cần thiết.
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển ra sức học tập rất nghiêm túc, lại so với
mình ba ngày phơi lưới hai ngày đánh cá, cũng thấy xấu hổ. Từ đó về sau, không chỉ có cưỡi ngựa bắn cung, hay là những thứ khác. Mặc dù hắn rất
bực mình, nhưng mà vẫn học bằng sức nhẫn nại lớn nhất.
Thuần Vương nhận được tin tức, thì rất vui mừng a. Cái này chứng
minh, quyết định của mình là cực kỳ sáng suốt rồi. Ôn Uyển thực sự dạy
tốt đứa con kia của hắn rồi. Thật tốt, như vậy một năm trôi qua, tương
lai của tiểu tử này, tương lai của Vương Phủ này, hắn cũng không cần lo
lắng nữa.
Ngày hôm đó, theo quy định là phải đến học đường. Lên lớp học được
nửa giờ, Yến Kỳ Hiên lại trốn học đi mất. Ôn Uyển rất ngoan ngoãn mà
nghe giảng đến kết thúc giờ học, chuẩn bị trở về, thì bị một đám người
vây quanh ở một góc của vườn trường. Quan sát bốn phía đám người xung
quanh, Ôn Uyển nhìn mười mấy thiếu niên, đang vây quanh mình. Tư thế
kia, đúng là muốn đánh nhau rồi.
“Ngươi làm cái gì mà ngày ngày đều phải quấn lấy Kỳ Hiên, khiến cho
hắn không chơi được với chúng ta nữa?” Cầm đầu chính là Đinh Mặc, hung
ác mà kêu lên.
“Bệnh thần kinh.” Ôn Uyển nói không nhiều, nhưng lại có thể tức chết người khác.
“Chỉ cần ngươi hứa, sau này không quấn lấy Kỳ Hiên nữa, không chơi
cùng hắn nữa, để cho hắn chỉ chơi với chúng ta. Ta liền bỏ qua cho
ngươi.” Đinh Mặc âm tàn mà nhìn chằm chằm Ôn Uyển. Ánh mắt kia giống như lưỡi của độc xà.
Trước kia Yến Kỳ Hiên đi theo đám bọn hắn, bọn họ có thể ăn hương uống lạt [ăn uống no say], cuộc sống trôi qua không biết có bao nhiêu tiêu dao. Nhưng mà hiện tại
Yến Kỳ Hiên mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với tên Hắc tiểu tử này, bọn họ
muốn mời nhưng lúc nào cũng không rảnh. Bọn họ lo lắng Yến Kỳ Hiên bị
tên tiểu tử này dạy dỗ tốt rồi, chặt đứt đi những ngày an nhàn của bọn
họ, cho nên mới tìm tới tận cửa. Muốn hắn chủ động rời khỏi Yến Kỳ Hiên, nhất thiết phải để cho Yến Kỳ Hiên chỉ có thể chơi đùa cùng đám bọn họ, như vậy tất cả mới đều vui vẻ.
Ôn Uyển không để ý tới hắn, đi trở về nhà.
“Nếu như ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, mọi
người lên đi. Cho hắn một bài học.” Mười mấy thiếu niên, xông lên như
ong vỡ tổ.
Ôn Uyển nhìn người xông lên, lúc đó đột nhiên nở nụ cười. Nàng cho
tới nay, vẫn không muốn cuốn vào phân tranh gì. Nhưng mà cuối cùng, vẫn
bị cuốn vào. Lúc này, nàng không muốn để ý tới bọn họ, bọn họ cũng không bỏ qua cho mình. Cái thế giới này, không giống với đời trước của nàng.
Hoặc là nói, bản chất thực ra là giống nhau. Đời trước, nàng sống dưới
vây cánh của bác cả, cho nên tám năm ở nước Mỹ kia, mới có thể thuận
buồm xuôi gió, không chịu bất kỳ cản trở gì. Sau khi trở về, cũng là
dưới sự che chở của bác cả, cuộc sống vẫn luôn rất an ổn. Đời này, có
ông ngoại Hoàng Đế và cậu Trịnh Vương che chở, nàng cũng luôn bình yên
vô sự. Mặc kệ đời trước, hay đời này, cũng chỉ có như thế.
Đời trước rất nhiều người đều không hiểu được vì sao bác cả lại muốn
mình thừa kế. Đến nỗi trong công ty, trong nhà, phản đối kịch liệt.
Trong mắt tất cả mọi người, nàng chẳng qua là tốt nghiệp ở đại học nổi
tiếng, có chút tài năng, nhưng lại không có năng lực của người cầm
quyền. Mà nàng, cũng không có mong muốn này. Làm tốt, để cho ai nhìn
đây.
Ở thời đại này, ở trong mắt người khác, nếu như không có ông ngoại
Hoàng Đế và cậu Trịnh Vương che chở, nàng thật ra đúng là đồ vô dụng vịn cũng không đứng dậy nổi. Bằng không, lúc đó Thuần Vương cũng sẽ không
nói nếu như không phải là cậu Trịnh Vương ở sau lưng bảo vệ nàng, thì
ngay cả mấy tên nô tài nàng cũng không chế ngự được. Đời trước cũng
không tính, nơi đó thật sự không có thứ nàng cần đi tranh giành. Nhưng
mà nơi đây, không giống như đời trước. Ôn Uyển nhớ tới lời nói thương
tiếc và bất đắc dĩ của cậu Trịnh Vương, nói nàng nhất định phải tự mình
đứng thẳng lên, mới không khiến cho những người khác xem thường. Cái gọi là đứng thẳng lên, là phải có uy tín của mình. Giống như lúc trước Đông Thanh và những người khách đứng xem ở đằng kia, không chút cố kỵ mà
nghị luận mình sai trái, như một chuyện bát quái mà dân chúng khắp nơi
có thể nói về mình. Loại chuyện này phải dựa vào chính mình, không thể
dựa vào người khác. Chính mình lúc trước giữ một bộ dạng phòng thủ, nên
muốn vứt bỏ tất cả. Nếu muốn một khởi đầu hoàn toàn mới, vậy thì lấy
những người này, phát động thanh đao đầu tiên.
Ôn Uyển thấy Đông Thanh chẳng qua phòng ngừa là chính, cũng không dám động thủ đánh những người này. Chỉ nói một chữ, nhưng chữ này đè rất
nặng: “Đánh lại. Nếu dám nhường, ta không tha cho các ngươi.”
Đông Thanh không muốn tiến lên, nhưng mà Vương Gia có dặn, không thể để tổn hại một sợi tóc của công tử, hơn nữa còn không được làm trái ý
công tử, nếu không công tử muốn xử lý nàng, Vương gia cũng sẽ không hỏi
tới. Nếu như công tử tức giận, đánh mình hai mươi đại bản. Khụ, đánh thì đánh, đánh thành cái dạng gì thì nói sau. Đông Thanh cộng thêm hai thị
vệ bên cạnh Ôn Uyển, hai tùy tùng (Thuần Vương bảo cho thêm người). Năm
người, tất cả đều xông lên.
Thuần Vương chọn người thích hợp cho Ôn Uyển, thế thì đương nhiên
không kém rồi. Đã có chủ tử phân phó, ba cái hai cái đánh ngược lại một
đám người, một đám quần áo lụa là ngã đến thất hôn bát tố [bảy người hôn mê tám người bỏ chạy], không tin được mà nhìn Ôn Uyển. Không nghĩ tới bên cạnh hắn còn dấu
nhiều người giỏi như vậy. Tiểu tử này, thân phận rốt cuộc là gì.
Đinh Mặc không cam lòng mà kêu: “Đến tột cùng ngươi là ai? Sao bên
cạnh có thể có nhiều cao thủ như vậy? Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”
Ôn Uyển chẳng qua là lãnh ngạo, nhìn hắn một cái với vẻ mặt tràn đầy
khinh thường, căn bản là không trả lời hắn. Xoay người, đi về nhà.
“Được, ngươi chờ xem, chúng ta sẽ không bỏ qua đâu.” Đinh Mặc người
đau đến mức ở đó, mà không nhúc nhích được. Lại tiếp tục buông lời hung
ác.
Đông Thanh gương mặt đau khổ, lúc này nàng phải xui xẻo rồi.
Trở về Vương Phủ, Ôn Uyển cũng không nói gì. Bất quá Thuần Vương Gia
đã biết ngay từ đầu. Gọi Ôn Uyển tới nói: ” Ôn Uyển a, hôm nay cháu đánh nhau với người khác?”
Ôn Uyển lắc đầu, viết là bọn họ đánh nàng, không phải là nàng đánh
bọn họ. Còn nữa, nàng cũng không động thủ, đều do mấy người Đông Thanh
động thủ. Cái dạng kia, dường như đang nói, hôm nay khí trời không tệ.
Cùng với tình trạng vừa tới lúc trước, khác một trời một vực.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển, hắn không biết có phải là ảo giác hay
không, cảm giác đứa nhỏ này dường như có chỗ nào không giống với lúc
trước. Nhưng muốn nói, lại không nói ra được, có chút quái dị. Cũng may
hắn cũng không quấn quýt ở trên mặt này: “Ôn Uyển, chuyện ngày hôm nay,
nếu như cháu không phải là là nữ giả nam trang, mà cháu chính là Giang
Thủ Vọng đến từ Giang Nam, cháu biết sẽ có hậu quả gì không? Cháu có
biết đánh bọn họ sẽ có hậu quả gì không? Cháu không sợ liên lụy đến tộc
nhân của cháu sao?”
Ôn Uyển lúc ấy chỉ muốn đánh người, không nghĩ đến hậu quả.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển cười nói: “Tên gọi là Đinh Mặc trong đó, tổ
phụ của hắn là Sử Bộ Thị Lang, cô cô hắn là trắc phi của Triệu Vương;
trong đó còn có một tên gọi là Lưu Lực, phụ thân hắn là Binh bộ Thị
Lang, tỷ tỷ ruột là chính thê của tứ lão gia Chỉ Thân Vương Phủ. Bây giờ cháu đánh bọn họ rồi, biết sẽ có hậu quả gì không?”
Ôn Uyển vẫn lắc đầu, đánh thì đánh rồi, quản hậu quả làm cái khỉ gió
gì. Nếu như lúc đánh nghĩ tới hậu quả, còn đánh cái cọng lông gì chứ. Đã sớm về nhà rồi.
Thuần Vương cười nói: “Cháu một lúc vui vẻ, nhưng gia tộc của cháu sẽ phải gặp tai ương. Cái này tạm thời không bàn, nhưng chính cháu, cả đời này cũng đừng muốn nhập sĩ. Cháu bây giờ chỉ là một học trò nhỏ mà
thôi, nếu như cháu muốn khảo thí, cử nhân ta không nói nhưng mà tiến sĩ, thì cả đời cháu đừng nghĩ thi đậu.”
Ôn Uyển chớp mắt, đây là ý gì.
Thuần Vương gia nhìn bộ dạng Ôn Uyển cười nói: “Ngày mai, Vương Phủ
chúng ta sẽ vô cùng náo nhiệt rồi. Có mặt mũi của chúng ta, bọn họ sẽ
không dám công khai làm gì cháu, bất quá ngầm hạ bản tử [đánh lén sau lưng] là không thể thiếu rồi. Cháu sau này phải cẩn thận.”
A, nói cả buổi, thì ra là ở chỗ này. Vấn đề ở chỗ, nếu nàng thật sự
là người Giang gia, nàng cũng không dám động đến bọn họ. Nguyên nhân
chính là nàng biết đánh cũng không sao, mới không bảo mấy tùy tùng lưu
tình. Trận đánh này, đoán chừng cũng phải dưỡng một hai tháng rồi.
Thuần Vương nhìn bộ dạng này của Ôn Uyển cười nói: “Còn nữa, cháu có
biết nếu như là Kỳ Hiên đánh bọn họ thì như thế nào không? Nếu như Kỳ
Hiên đánh bọn họ, ta ngay cả một phần tiền thuốc thang cũng không bồi
thường cho bọn họ. Chẳng qua vì là cháu, vì giảm bớt phiền toái cho
cháu, tiền thuốc thang là phải bồi thường đó.”
Ôn Uyển nghe, cũng cười bút họa mấy cái. Ý là nếu như với thân phận
của chính mình, mạo phạm nàng, nàng đánh bọn họ, thì sẽ như thế nào.
Ôn Uyển là cố ý hỏi như thế, Thuần Vương ngay cả trả lời cũng không
cần. Lần trước nàng đánh Tư Ngọc, kết quả thì sao, chuyện gì cũng không
có. Ngược lại bọn họ còn tới cửa xin lỗi.
Thuần Vương nhìn vấn đề của Ôn Uyển, cười ha ha. Nha đầu này, đúng là thông minh a, không uổng phí hắn nói nhiều như vậy a, thật là một chút
liền thông a: “Nếu như với thân phận của chính cháu, bọn họ một cái rắm
cũng sẽ không thả. Không chỉ có không bồi thường tiền thuốc thang, còn
phải tới cửa tới cửa nhận lỗi với cháu. Cũng giống như lần cháu đánh Tư
Ngọc Quận chúa vậy. Nam An Quận Vương cũng không dám nhiều lời một câu.
Trái lại tự mình thỉnh tội với Hoàng Thượng. Ôn Uyển, đây chính là vì
sao ta nói, thiên hạ Đại Tề này, chỉ có cháu khi dễ người khác, không
thể có người khác khi dễ cháu.”
Ôn Uyển cười, không nói nữa. Hai tháng này, nàng đã hiểu, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong tay nàng có Kim Tiên ngự ban, hơn nữa là vì
lời nói của ông ngoại Hoàng Đế. Cái này hơi giống như diễn biến trên
truyền hình ở hiện đại, tương đương có được Thượng phương bảo kiếm. Ta
có thể đánh giết ngươi, nhưng ngươi thì không thể đụng một góc áo của
ta. Nếu không, ngươi chết cũng đáng.