“Muội muội, vẫn để ý chuyện của tổ mẫu lúc trước sao? Tổ mẫu lúc
trước có làm chút chuyện không nên làm, nhưng tổ mẫu già rồi, trái tính
trái nết, muội không nên so đo, phải rộng lượng một chút. Đều là người
một nhà, cái gì có thể bỏ qua được thì nên bỏ qua, còn mang thù làm
gì.” Thanh Hà muốn kéo tay Ôn Uyển, Ôn Uyển co rụt tay lại. Thanh Hà
sửng sốt cùng ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên có người không cho nàng
thể diện như thế, hết lần này đến lần khác làm cho nàng muốn tức mà
không tức được. Thật không có biện pháp ai bảo Ôn Uyển bây giờ còn là
một đứa trẻ, trẻ con thường có đặc quyền hờn giận.
“Thật là tính tình trẻ con, thật là trẻ con quá đi. Cái gì qua đi thì cho nó qua đi. Cùng là người một nhà nơi nào còn mang thù chứ” Thế tử
phu nhân làm như vô tình hạ tay xuống, nhẹ giọng nói.
Ôn Uyển không có phản bác lại, nhưng cũng không nói gi, chỉ cứ như vậy nhìn nàng tiếp tục nói.
“ Thôi, chờ muội hết giận dỗi rồi nói tiếp vậy, tỷ tỷ cho muội hai
cái đồ vật này, xem một chút đi, xem thích hay là không thích. Nói cho
ta biết ngươi thích hay là không thích.” Nói xong, nha hoàn bên cạnh cầm một hộp nhỏ xinh xắn màu đỏ dâng tới, bên trong chính là đựng đồ trang
sức là một vòng tay vàng ròng khảm bảo thạch cùng một bộ ốc biển Trân
châu.
Đồ rất đẹp chính là trân phẩm khó gặp. Xem ra đây cũng là tâm huyết của vị đường tỷ này.
Thanh Hà nhìn Ôn Uyển thần sắc không thay đổi trong lòng kinh ngạc
vạn phần. Đứa nhỏ này làm sao lại có thể trấn tĩnh như vậy được. Lúc
trước khi mình còn nhỏ, thích nhất chính là những đồ xinh đẹp giống như
vậy. Nàng làm sao lại không thích đồ trang sức đeo tay hay là trong lòng thích nhưng bề mặt lại làm như không thích.
“Đây là một chút lễ vật nhỏ, đồ tặng cho tiểu thiếu gia” Hạ Hà thấy
thế đi vào trong bận rộn chuẩn bị một cái vòng khóa trường mệnh bằng
vàng, được làm rất tinh sảo. Thế tử phu nhân nhìn thấy ấn kí là của phủ
nội vụ chế tạo. Đây là đồ cưới của mẹ công chúa, lần này phải lấy ra
tặng cho người thật là không nỡ.
“Ta thay mặt nhi tử cám ơn lễ vật của muội muội” vàng không có gì là
lạ cái chính là của phủ nội vụ làm ra. Đồ từ bên trong đưa ra bao giờ
cũng là đồ tốt.
Đang nói chuyện thì ở phía bên ngoài nói có thánh chỉ đến, Ôn Uyển
vội vàng đi ra đón thánh chỉ. Ma ma nghe thấy liền thay đổi triều phục
cho Ôn Uyển.
Tiền viện chính sảnh:
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: đặc biệt ban thưởng mậu
huyện, chử huyện, hàm huyện, tất cả ba huyện đều làm đất phong cho Quý
Quận chúa. Tuy nhiên quận chúa còn nhỏ tuổi, đất phong tạm thời do Trịnh vương quản lí cho tới khi quận chúa tròn mười sáu tuổi, thì sẽ trao trả lại. Khâm thử” Thái giám đọc xong, Ôn Uyển thành thực dập đầu ba cái để tạ ơn. Trán vừa mới tốt lên một chút lại đỏ thành một khối. Ôn Uyển giơ hai tay nhận thánh chỉ, chuẩn bị đứng lên.
“Quận chúa, còn có kim roi ngự tứ ban cho” Thái giám đưa cái hộp cho
Ôn Uyển, Ôn Uyển lại chuẩn bị dập đầu, thái giám nói cái này nhận là
được rồi không cần dập đầu nữa. Nhưng Ôn Uyển không nghe lời thái giám
vẫn thành thực dập đầu ba cái thật sâu.
Người ta nói không ai trách người nhiều lễ, dù sao ở nơi này lễ chính là dập đầu. Ông ngoại ban cho nhiều ân sủng như vậy, trả lại cho mình
một chỗ dựa lớn, làm cho không ai dám khi dễ mình. Dập đầu nhiều thêm
mấy cái cũng coi như là lạy tạ trưởng bối, Ôn Uyển không thấy có gì là
không được. Huống chi còn được thêm một cây kim roi cầm trên tay.
Thái giám âm thầm than thở trong lòng, Quận chúa thật là một hài tử
hiếu thuận, phần tâm ý này không phải ai cũng có được. Chẳng trách hoàng thượng yêu thích. Quay lại phía Quốc công gia nói, hoàng thượng còn có
đồ một phần giao cho Quốc công gia một phần giao cho quý quận chúa.
Bình quốc công cùng Bình thế tử cảm thấy thật bất ngờ, nhưng nhanh
chóng phục hồi bình tĩnh nhận. Ôn Uyển bận rộn quỳ xuống giơ tay đón
nhận. Cầm cái hộp giống hệt như hộp của gia gia. Ôn Uyển thấy rất kỳ
quái, không biết ông ngoại để cái gì trong cái hộp đó. Bình gia nhìn hai cái hộp giống hệt nhau quay ra bàn luận xem trong đó là cái gì.
Lúc Thái giám đi trở ra, Cổ ma ma đút cho hắn một phong bao lì xì.
Bình phủ cũng đút bao lì xì cho hắn. Thái giám tuyên chỉ cau mày Bình
Quốc Công phủ sao có thể hẹp hòi như vậy. Trong lòng ghi nhớ chuyện này, nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc chào hỏi nhóm người đi ra. Tiếp tục
đến Trịnh phủ tuyên chỉ.
Phủ Trịnh Vương:
Trịnh vương nhận chỉ, tiễn thái giám đi rồi mấy người trở về thư phòng thương lượng.
“Không nghĩ rằng hoàng thượng sẽ cho quận chúa ba huyện làm đất
phong. Ba huyện có sản vật phong phú đều làm huyện hàm cho quý quận
chúa. Hoàng thượng đối với quận chúa thật là thương yêu, thật sự là
không nghĩ tới, Ôn Uyển quận chúa thế nhưng được hoàng thượng thực sự ưu ái. Quả nhiên ta đã coi thường nàng.” Trầm Giản cảm khái nói. Khi bọn
hắn bàn luận về đất phong của quận chúa, bọn hắn đoán chừng là một huyện hoặc cùng lắm là hai huyện đã là vượt quá tưởng tượng rồi, không nghĩ
tới lại là ba huyện. Trưởng công chúa đất phong cũng chỉ có ba huyện,
đương kim công chúa duy nhất còn ở tại kinh thành Phúc linh công chúa
đất phong cũng chỉ có hai huyện.
“Đứa bé kia người nào nhìn cũng thích” Khuôn mặt lạnh lùng của Trịnh vương hiếm khi xuất hiện vẻ ôn hòa.
“Vương gia người còn chưa nói, tờ giấy nhỏ quận chúa viết cho hoàng
thượng đến tột cùng là viết cái gì?” Lúc trước Trịnh vương nghe người
khác hỏi nàng cũng chỉ cười một tiếng rồi bỏ qua. Bây giở nghe Trầm Giản hỏi lại, liền cười một tiếng rồi đem những lời Ôn Uyển nói lại một lần. Sắc mặt hòa hoãn.
“Đơn giản? Vương gia quận chúa một chút cũng không đơn giản. Đứa nhỏ
này không đơn giản một chút nào. Người có thể đem tâm lý của hoàng
thượng nhìn thấu triệt đến như vậy, vương gia xem ra người đã đi đúng
bước đi này. Mặc dù sau này sẽ trở về đất phong nhưng lại có quyền quản
lí ba huyện này. Hơn nữa ba huyện kia đều nằm ở vị trí trọng yếu, sau
này phát sinh sự việc có rất nhiều sự thuận lợi. ‘Tái ông thất mã an tri họa phúc’ (tái ông mất ngựa, biết đâu là họa hay phúc). Vương gia ta đề nghị người sau này có một số việc có thể nhờ quận chúa cố vấn một chút” Trầm Giản mừng như điên nói.
“Có phải ngươi đã nói quá hay không?” Mặc dù Ôn Uyển lấy được sự yêu
thích của hoàng thượng nhưng cũng chỉ là đúng dịp thôi. Trịnh vương vẫn
không tin tưởng hết thảy đều do Ôn Uyển tính kế. Hắn muốn tin tưởng hết
thảy đều chỉ là sự trùng hợp. Hơn nữa nghe nha hoàn hồi báo tình hình
thì hẳn là mọi chuyện chỉ là trùng hợp. Trầm Giản cao hứng như thế hắn
có chút không thể hiểu được.
“Vương gia, người hãy nghe lời khuyên lần này của ta. Quận chúa mặc
dù có khuyết tật lớn, nhưng trời cao lại ban cho nàng một trí tuệ minh
mẫn. Có lẽ từ nơi của nàng có thể hiểu được hoàng thượng muốn gì? Người
có thể nghe một chút ý kiến của Quận chúa. Dĩ nhiên không phải là ta
muốn vương gia toàn bộ đều nghe nàng, nhưng người có thể đem ý kiến của
nàng làm tham khảo” Trầm Giản tươi cười nói.
Trịnh vương nhìn hắn không nói gì. Nghĩ rằng ngay từ đầu khi xảy ra
sự tình đến giờ hắn cũng chưa nhìn thấy sự việc. Phụ hoàng là một quân
chủ anh minh, có thể vì sủng ái một hài tử mà phong nàng làm quý quận
chúa. Nhưng tuyệt đối sẽ không có lí do gì mà lại phong cho ba huyện đất đai làm phần thưởng. Nhưng lí do ở đây là gì? Nghĩ không ra hắn cũng bỏ mặc.
Triệu vương phủ:
“Thật không ngờ phụ hoàng lại thực sự ưu ái nha đầu chết tiệt kia.
Bổn vương đã quá xem thường thủ đoạn của nha đầu này.” Triệu vương nhận
được tin tức thì vô cùng tức giận.
Trang tiên sinh lại bình tĩnh “Lão hủ nghĩ hoàng thượng sở dĩ phong
cho quận chúa ba huyện thành là vì muốn bồi thường cho Trịnh vương.
Phiên vương đều là có mười ba quận chỉ riêng Trịnh vương là có mười
quận”
Triệu vương nghi ngờ hỏi: “Phụ hoàng hoàn toàn có thể mang đất phong bồi thường cho lão bát mà”
Trang tiên sinh cười khổ “Quyết sách của hoàng thượng lão hủ quả thật không thể suy đoán ra được. Đến tột cùng hoàng thượng muốn thế nào còn
phãi xem thái độ sau này của hoàng thượng mới có thể suy đoán ra được.
Vương gia, nương nương đối với việc vương gia lưu lại kinh thành có thể
có ý kiến gì không?”
Triệu vương ảo não nói “Cũng không biết lão gia tử nghĩ như thế nào,
ta đoán không gia con đường mà người muốn chọn. Mẫu phi muốn ta an phận
thủ thường, không cho kết giao cùng đại thần sợ chọc người kiêng kị”
Trang tiên sinh không nói chuyện, phe phẩy chiếc quạt lông trong lòng suy nghĩ: đế vương tâm ý khó dò hắn cũng chỉ suy đoán được một hai
phần.
Bình phủ:
Bình quốc công chờ thái giám đi xong, sắc mặt phức tạp nhìn mặt cháu
gái mình. Thấy Ôn Uyển nét mặt vẫn bình thản, không có bất kỳ biểu hiện
mừng rỡ nào, khóe miệng có chút co quắp. Người bên cạnh người, phải nói
là tất cả Bình gia đều nhìn Ôn Uyển với ánh mắt hâm mộ. Đất phong a, của nàng có tới tận ba huyện, hàng năm sản xuất có thể thu về bao nhiêu, dù chỉ có ba phần tiền lời thì hàng năm cũng có bốn năm vạn lượng bạc, rồi còn thuộc hạ quan viên hiếu kính, cái này cả đời không dán đoạn. Đảm
bảo cho nàng cả đời vinh hoa phú quý.
“Ôn Uyển ngươi có biết đất phong là gì không?” Bình mẫu hỏi. Trong
lòng âm thầm thất vọng, nếu ba huyện này để cho nhà mình trông coi thì
thật là tốt. Sau này không cần phải cố gắng nghĩ đến số tiền thiếu hụt
trong phủ, ba huyện, hàng năm tiền đồ có bao nhiêu tiền đây. Nàng cũng
sẽ không phải lo lắng chuyện tiếp tế cho nhà mẹ đẻ.
Ôn Uyển gật đầu mấy cái. Hạ Hà ở bên cạnh nói: Quận chúa nói nàng
biết, cậu đã nói với nàng. Để cho cậu quản lí nàng rất yên tâm.
Vừa nghe thấy câu sau, mà Hạ Hà cộng thêm, lông mày liền nhíu lại hai cái, ý là sao lại nhiều lời như thế. Nhưng Ôn Uyển không có phản bác,
Bình mẫu đành phải không cam lòng mà đem những lời còn lại nuốt vào
trong lòng.
Ôn Uyển nhìn điệu bộ này, đoán rằng nàng sắp có chủ ý gì, vội lắc
đầu, làm vài cái điệu bộ. Hạ Hà bên cạnh giải thích nói: “Quận chúa nói, vương gia nói nàng còn nhỏ, không quản lí được nhiều tiền như vậy. Sau
này hàng năm sẽ mang tới sinh hoạt phí cho nàng còn lại chờ khi Quận
chúa lớn lên sẽ đưa cho nàng làm sính lễ.”
Nghe lời này, Bình mẫu hoàn toàn tức giận. Đây cũng là đem ý nghĩ
cuối cùng trong đầu nàng chặt đứt. Mặc dù Ôn Uyển đang nói láo, nhưng vì có chuyện lần trước nên nàng cũng không có gan đi tìm Trịnh vương hỏi
rõ.
“Tốt lắm, nói nhiều như vậy làm cái gì. Ôn Uyển cháu trở về thôi”
Bình quốc công nhìn bộ dạng của Bình lão phu nhân cũng biết có cái gì đó không đúng. Sắc mặt tuy rằng không tốt nhưng vẫn là cho Ôn Uyển trở về.
Hoàng thượng làm như vậy cũng là có đạo lí của hoàng thượng. Đời nào
có chuyện đại thần quản lí đất phong của Quận chúa, như thế khác nào
biến tướng đất phong cho đại thần. Chứ đừng nói đến chuyện hoàng thượng
căn bản là không tin tưởng nhà mình sẽ đối tốt với Ôn Uyển. Nếu quyền
quản lí đất phong thuộc về Bình gia, thì Ôn Uyển sẽ chẳng được sờ đến.
Đại phòng:
“Nương, con xem Ôn Uyển đối với Bình gia chúng ta oán độc rất sâu.
Lúc nãy con mới vừa đi đến thăm nàng, thái độ của nàng đối với con giống y như là đối với người xa lạ. Con nói với nàng những lời tốt đẹp, con
càng nói nàng đối với con càng bình thản. Nương, con có cảm giác nàng
đối với con có phần châm chọc, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra đây,
một hài tử nhỏ như vậy sao có thể có oán niệm sâu như thế. Con dù sao
cũng là chị họ của nàng, sao lại không muốn cho con một sắc mặt tốt. Lẽ
ra, chuyện này căn bản cũng chẳng liên quan đến con. Nếu thông minh thì
nàng cũng nên biết mặc dù nàng là quận chúa nhưng chẳng qua cũng chỉ là
danh tiếng dễ nghe thôi, cũng phải dựa vào cha mẹ hay người trong gia
đinh. Trịnh vương dù sao cũng là người khác họ” Thanh Hà có chút bận tâm hỏi.
“Khụ, cũng do người kia có ý xấu, lòng tham lộ liễu. Con chỉ nói nàng có chứa oán niệm đã coi như tốt, con không biết những người kia đã làm
bao nhiêu việc quá mức đâu” Đại phu nhân mang chuyện một năm một mười
nói.
Đại tiểu thư nghe chuyện che miệng thật lâu cũng không phục hồi được tinh thần.
“Đứa bé kia khẳng định biết rõ ban đầu là An thị làm hại nàng suýt
mất mạng. Đứa bé này rất thông minh, đã biết rõ chuyện tình mấy ngày
trước cũng là người trong nhà giở trò. Chỉ nguyên những chuyện đó thôi
còn ai dám trông cậy vào việc nàng sẽ cho chúng ta sắc mặt tốt. Chỉ bằng sự cơ trí của đứa bé kia không cần nhiều thời gian sẽ tra ra tường tận
mọi chuyện”. Đại phu nhân thở dài.
“Con còn muốn cùng nàng có quan hệ tốt, sau này sẽ có thêm người giúp đỡ. Không nghĩ tới những người kia, thật không biết phải nói gì cho
đúng nữa. Nương, chúng ta phải đem oán niệm này hóa giải. Triều đình Đại Tề của chúng ta hàng trăm năm qua, quận chúa có đất phong có được mấy
người. Hoàng đế đã đem quận chúa ghi tạc trong lòng. Chúng ta không thể
đắc tội, ít nhất cũng phải cùng nàng giao hảo” Thanh Hà suy nghĩ một
chút rồi nói.
“Con yên tâm, Nương cũng không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp.
đừng lo lắng, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu. Đứa bé kia dù trên nét mặt có đôi phần lạnh nhạt, nhưng tâm địa cũng không có gì xấu” Hai
mẹ con nói thầm thì hồi lâu, lúc đi ra Thanh Hà ánh mắt hông hồng.
Phủ công chúa:
“Phụ hoàng chẳng lẽ già rồi nên hồ đồ sao? Tại sao lại cho một tiểu
nha đầu ba huyện đất phong. Ta cũng chỉ có hai huyện đất phong mà thôi.
Phụ hoàng rốt cuộc là nghĩ thế nào?” Phúc Linh công chúa ảo não vạn
phần.
“Công chúa quá lời. Nếu lời này truyền đến hoàng cung, để cho hoàng
thượng biết thì sẽ bị thiệt thòi lớn” ma ma thiếp thân bạn rộn khuyến
cáo.
“Không được ta phải nói với phụ hoàng cũng phải cho Dĩnh nhi đất
phong. Ít nhất cũng phải đem đất phong của ta lưu lại cho Dĩnh nhi. Bằng không tương lai ta nhắm mắt cũng không yên lòng” Phúc linh lập tức mặc y phục đi tới hoàng cung.
Quốc công phủ, Hà Hoa viện:
Ôn Uyển mang người quay về. Đoàn người chậm dãi đi trở về, những
người còn lại có đôi mắt trông mong nhìn theo. Những người đắc tội nàng
trước kia trong lòng ảo não dị thường. Mà chủ động cầu người thì hối hận đến xanh cả ruột. Người của hoàng gia lại có đất phong cả đời này vinh
hoa phú quý đến bậc nào. Có bao nhiêu là phúc khí.
Trở về viện lập tức đốt hương, đem thánh chỉ đặt ở giữa chính sảnh.
Một bộ dạng cung kính chính tay đặt xuống, mọi người đều mệt nhọc rồi.
Hỏi ma ma vì sao cậu ở quý phủ không cần như vậy.
Cổ ma ma bất đắc dĩ, lại phải giảng giải cho nàng một chút kiến thức
thông thường. Vương gia đó là vương phủ, đây chính là ân điển đối với
ngươi, tự nhiên là muốn ở mức cao nhất, vì hoàn cảnh thay đổi.
“Quận chúa, sân này gọi là Hà Hoa viện sao? Nên đổi tên thôi” Cổ ma
ma nói, có ba ma ma, hiện tại đã có phân công chi tiết. Cố ma ma trong
coi mọi chuyện lớn nhỏ trong viện; Cổ ma ma trông coi lễ nghi quy củ;
Trần ma ma cùng Hạ Phàm quản chuyện ăn uống thường ngày của nàng, còn
quản chuyện chăm sóc dung nhan cho nàng, làm cho nàng rất nhiều dược
liệu để tắm, làm cho Ôn Uyển khổ không thể tả. Bất quá, những chuyện
khác không cần để ý, mỗi ngày luyện chữ, buổi tối bôi cao ban ngày đã
thấy tốt hơn nhiều, không còn sưng lên nữa. Cho nên cho dù thống khổ
cũng phải cố chịu.