Edit: Trần Phương
Cường hãn, thực sự cường hãn. Ôn Uyển kỳ quái, Cố ma ma nói với mình ở trước mặt trưởng bối, bất kể bị gây khó khăn cỡ nào, đều phải chịu
đựng, nhưng Cổ ma ma cùng Trần ma ma sao lại kiêu ngạo như vậy, không sợ hãi chút nào về việc chuyện này bị truyền ra ngoài, sẽ làm hại danh
tiếng của nàng.
Đem cái ý nghĩ này diễn đạt ra ngoài, Cố ma ma dở khóc dở cười Cổ ma
ma thấy thì ra là có chuyện như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu còn tưởng là Quận chúa nhát gan, sợ phiền phức, nguyên nhân hóa ra là bởi
vì bị giáo dục sai lệch. Hỏi được nguyên nhân không khỏi mỉm cười. Không phải nhát gan sợ phiền phức ngu hiếu là tốt rồi. Nếu không, không biết
phải đối mặt với một đại gia tộc như vậy thế nào, ít nhất còn phải sống ở chỗ này tám năm, mười năm nữa. Nếu tính tình Ôn Uyển như vậy sẽ gây cho bọn họ rất nhiều phiền phức.
“Cố ma ma lúc trước nói không sai. Nhưng trước khác, nay khác, người
bây giờ được hoàng thượng tứ phong Quận chúa, cho dù thấy Quốc công gia
cùng Quốc công phu nhân cũng không cần hành lễ. Trừ Quốc công gia, Quốc
công phu nhân, thế tử, thế tử phu nhân, còn có Phò mã gia, thì ở Bình
phủ này mọi người thấy ngài đều phải hành lễ. Ở trong phủ này ngài là
người tôn quý nhất, không người nào có thể khi dễ ngươi” Cổ ma ma giải
thích.
Ôn Uyển hỏi, Quốc công chẳng lẽ so với Quận chúa còn nhỏ hơn. Cái này thật có chút kỳ lạ, Quận chúa không phải là tước vị cao, nhưng Quốc
công là siêu phẩm cấp. Nàng trước đây đã có hỏi cậu về chuyện tước vị,
cũng được cậu nhất nhất giải thích rõ ràng. Quận chúa này, so với công
chúa là thấp hơn một cấp.
“Tước vị Quốc công gia so sánh với tước vị Quận chúa thì cao, nhưng
hắn cũng không dám khi dễ người. Chẳng qua là Quốc công gia cùng Quốc
công phu nhân mấy vị đó là trưởng bối của người, chỉ cần người trên mặt
cung kính không bị mang tiếng khinh người là được. Người bây giờ là Quận chúa của Hoàng gia, mạo phạm đến người chính là mạo phạm đến uy nghiêm
của hoàng thất”. Cổ ma ma kiên nhẫn Giảng giải.
Những gì Ôn Uyển biết vẫn là kiến thức kiểu nửa vời. Cổ ma ma biết rõ Ôn Uyển lớn lên ở sân sau, ngoại giao gì gì thì cũng chỉ ở trong khuôn
viên nhỏ hẹp. Có điều biểu hiện bên ngoài của nàng đã rất tốt. Kiên nhẫn dạy bảo, không cần phải gấp gáp, từ từ sau này người sẽ hiểu biết hết
thôi.
Đại phòng:
“Không nghĩ tới Hoàng thượng lại cho Ôn Uyển chỗ dựa lớn như vậy.
Thật là không nghĩ tới” Tống ma ma chủ quản cảm thán nói. Cái này là ân
sủng quá mức rồi, làm cho nàng đến bây giờ vẫn có chút không tin được.
“Thế này thì có cái gì? Cho dù gặp rủi ro, Phượng hoàng cũng vẫn là
Phượng hoàng, không phải là gà rừng có thể so sánh cùng. Sau này ngươi
làm việc nhất định phải phóng khoáng nhìn xa một chút. Đừng chỉ nhìn
dưới vành mắt mình, dễ dàng gặp tai họa, mà mất đi cơ hội lớn.” Hứa thị
kiên nhẫn dạy, Tống ma ma nghiêm cẩn gật đầu.
Triệu vương phủ:
“Vương gia, Ôn Uyển Quận chúa, chúng ta nhất định phải đề phòng” Phụ tá chính của Triệu vương lo lắng nói.
Triệu vương có chút mờ mịt không hiểu, nhưng hắn rất tôn trọng Trang tiên sinh: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Trang tiên sinh thở dài nói “Ôn Uyển Quận chúa có dị tật lớn, lẽ ra
theo pháp luật mà nói không thể được sắc phong thân phận tôn quý. Nhưng
nàng đã làm được. Giờ đã được phong thân phận Quý Quận chúa rồi.”
Triệu vương trầm ngâm trong chốc lát: “Tiên sinh có phải đã nhìn ra cái gì rồi không?”
Trang tiên sinh gật đầu: “Không sai. Vương gia ta để ý rất kỹ chuyện
tình mấy ngày qua của Quận chúa Ôn Uyển. Bắt đầu, hẳn là từ sự kiện dội
trà mà nói. Nếu lão hủ đoán không sai, Quận chúa cố ý làm như thế. Hơn
nữa, vẫn là câu nói kia người hại nàng không thể tự tại. Như vậy hết
thảy chuyện xảy ra, đều ở trong sự dự liệu của nàng. Dựa vào sự thông
tuệ của nàng, sẽ không làm người ta chán ghét nàng mới đúng, trừ khi
nàng chủ tâm như thế. Hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng bị hại thảm thương
của nàng nên mới sinh lòng thương xót. Kết quả là kế sách của nàng đã
thành công. Từng bước từng bước một không hề thua kém ai. Mưu kế đã vượt xa độ tuổi của nàng như thế, làm cho lòng người sợ hãi.”
Triệu vương nói tiếp ‘Nhưng bổn vương vẫn không hiểu. Tại sao phụ
hoàng lại cảm thấy có hứng thú như vậy với một bộ tranh chữ. Lại còn đặc biệt vì nó mà phong hào cho nha đầu kia”
Trang tiên sinh phe phẩy cái quạt lông trả lời: “Chuyện này không khó hiểu. Hoàng thượng giàu có nhất thiên hạ, tặng đồ có quý giá đến đâu
cũng không lọt vào mắt người. Nhưng lễ vật của Quận chúa dâng tặng không giống những thứ khác. Tay phải của nàng bị thương, nhưng vẫn kiên trì
luyện chữ, dùng bàn tay mang thương tích viết câu đối chúc mừng. Chữ mặc dù rất xấu, nhưng đối với hoàng thượng mà nói, chữ này so với chữ danh
gia còn được lòng người hơn. Bởi vì… một phần tâm ý này có thể làm cho
hoàng thượng cảm động. Cộng thêm nàng nói không biết câu đối kia, mà bồ
tát đi vào trong giấc mộng của nàng nói…càng làm cho hoàng thượng tâm
hoa nộ phóng. Hơn nữa cái thiếp nhỏ mà nàng tự làm, lại càng làm cho
hoàng thượng vui vẻ hơn. Một hài tử mà có thể đem tâm lí con người ra
suy nghĩ thấu triệt đến như vậy, vạn phần đáng nể.”
Triệu vương cảm thấy Trang tiên sinh nói có chút phóng đại, nhưng tìm mãi cũng không ra lí do gì để phản bác: “Ta cũng biết nha đầu kia khó
đối phó. Nhưng phụ hoàng đã như vậy, nha đầu này liền không thể động
được rồi. Nếu như nha đầu này có tam trường lưỡng đoạn (có gì không may
xảy ra), để cho phụ hoàng nghĩ rằng ta ngay cả một nha đầu cũng không
bao dung được, thì cái gì cũng không cho. Thế thì không được rồi.”
Trang tiên sinh chỉ có thể bất đắc dĩ nói “Đối với Ôn Uyển quận chúa, là vô kế khả thi, chỉ có thể xem tương lai thế nào. Nhưng vương gia lần này phải làm hết sức để lưu lại kinh thành mới có thể mưu đồ đại sự”
Hai người sắc mặt nặng nề. Bọn họ đã nghe được tin tức, Hoàng thượng
dù chưa hạ thánh chỉ nhưng tin tức Trịnh vương muốn trở về đất phong đã
lan truyền khắp ra ngoài. Trịnh vương đã như vậy, Triệu vương muốn lưu
lại sợ rằng rất khó khăn.
Hà Hoa viện:
“Quận chúa, ma ma tổng quản đem người mời đi theo nói là để mở cho
người phòng bếp nhỏ” Hạ Hà bận rôn vừa đi vào vừa nói. Ôn Uyển gật đầu,
để cho bọn họ làm đi. Mình mới không quan tâm đến chuyện nhỏ này. Bất
quá có thể có phòng bếp nhỏ, tự nhiên là rất tốt. Nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ ràng sắc mặt của mấy người này những ngày đó.
“Quận chúa, sau này người muốn ăn cái gì, nói trước một ngày để đem
thực đơn đến phòng bếp. Bọn họ sẽ làm món ăn mang đến cho người. Người
muốn ăn cái gì, sẽ có đầu bếp phòng bếp nhỏ làm cho người, dù làm thế
nào cũng sẽ hợp khẩu vị của người hơn, như vậy cũng dễ dàng” ma ma tổng
quản cười nói. Trong lòng cũng hướng tới được ngay. Chính mình gả tới
đây được ba năm cũng chưa từng thấy ai có được vinh hạnh này. Ôn Uyển
mới trở về có mấy ngày, đã tạo ra được nhiều tiền lệ như vậy. Bất quá
nghĩ lại Ôn Uyển có chỗ dựa lớn như núi là Hoàng thượng, chỉ một đôi câu đối đã làm cho hoàng thượng cao hứng rồi phong nàng làm quận chúa, nàng cũng cảm thấy thật hâm mộ.
Ôn Uyển lấy bút viết ra mấy chữ “Quận chúa nói làm phiền ma ma vất vả nhiều. Bất quá đầu bếp nữ cũng không cần. Trần ma ma tinh thông tài nấu nướng, có nàng làm cơm cho Quận chúa là đủ rồi”
Phòng bếp nhỏ cũng chỉ có một mình Ôn Uyển dùng, cũng không phải là
cho mọi người dùng. Bên cạnh đã có một ma ma đắc lực, làm cái gì cũng
tốt.
Nói xong mấy lời khách sáo rồi cho trở về đi.
An Nhạc hầu phủ:
“Lão cửu cùng lão thập được đưa tới điền trang ở nông thôn. Qua được
năm rưỡi liền báo ốm chết. Tú nương kia xem như cũng thông minh, đi được mau như vậy” An nhạc hầu suy nghĩ rồi nói.
Hầu gia phu nhân không sao cả, dù sao cũng không phải là con gái của
mình, chết thì chết thôi. Đã chết rồi còn có thể làm cho mình bớt lo.
Hầu gia phu nhân nghe lời hầu gia nói cũng không chần chừ lập tức đồng
ý. Cửu nữ cùng thập nữ bị thương không an dưỡng tốt, liền đưa đến thôn
trang. Nửa tháng sau sẽ báo tang. Nói rằng nguyên nhân qua đời là do
điều trị không tốt vết thương nhiễm trùng nên chết. Nhưng sự thật vì sao chết thì sẽ chẳng ai biết được.
Liên Tử có vòng tay thạch bảo trâm vàng ân điển, vốn là Hầu phu nhân
muốn đem nàng đến bên cạnh mình làm nhất đẳng nha hoàn. Nhưng Liên Tử
kia đến nay đã mười sáu tuổi, biểu thúc của nàng cảm thấy đây là một cơ
hội tốt để đi cầu xin ân điển cho Liên Tử kia đi lập gia đình. Nói là
cậu Liên Tử đã tìm cho Liên Tử một mối hôn sự tốt cảm thấy có thể tiến
hành, hai lão đầu tử bọn họ muốn cầu phu nhân đáp ứng cho nàng gả ra
ngoài.
Vợ của biểu thúc cũng mất sớm, không có con cái, cha mẹ Liên Tử cũng
đã sớm qua đời chỉ còn lại mỗi mình nàng. Biểu thúc vẫn đem Liên Tử làm
con gái mà nuôi dưỡng. Hai bọn họ còn trông cậy vào Liên Tử sau này chăm sóc bọn hắn lúc tuổi già, nên không muốn cho nàng đến làm tại viện của
đại phu nhân. Nếu là muốn trèo cao, Liên Tử đâu còn làm thô sử nha hoàn.
An nhạc hầu phu nhân cũng chỉ tỏ vẻ suy nghĩ, thực ra nhìn Liên Tử
mộc mạc, cũng chẳng có gì hăng hái. Thấy biểu thúc của nàng cầu tình,
liền đồng ý. Ban thưởng cho nàng chút đồ, làm đồ cưới rồi đem khế ước
bán thân trả lại cho nàng.
Liên Tử cũng thông minh. Chờ phu nhân đáp ứng làm cho nàng được gả ra ngoài, nhận lại văn tự bán mình. Vừa đi ra ngoài, đem đồ đạc đã tích
lũy bao nhiêu năm qua bán đi, cùng tiền công những tháng qua và đồ mà Ôn Uyển ban thưởng đều cầm bán. Nàng nói với biểu thúc mình muốn mua đất
đai. Ở cổ đại người ta thích nhất là có điền sản. Cũng theo hiện tại
biểu thúc nàng cũng cho nàng một phần đồ cưới. Phần đồ cưới tăng lên
cũng rất nhiều.
Mùa xuân năm thứ hai, liền gả cho con thứ ba của một nông hộ bậc
trung, chính là tiểu nhi tử nhỏ nhất. Nam tử kia khuôn mặt vuông nhìn
thật là một hán tử. Gả đi sau, bởi vì mang theo rât nhiều đồ cưới, đặc
biệt là một trăm mẫu ruộng nước thượng hạng khiến cho nàng ở nhà chồng
có địa vị rất cao. Cộng thêm khả năng quản lí rất tốt gia đình, không
đầy mấy tháng, đem cả nhà quản lí ổn thỏa, rất được mẹ chồng yêu thích
chồng kính trọng. Cuộc sống trôi qua thật là hạnh phúc.
Hổ phách sau ba tháng thì có bầu, không thể hầu hạ lão gia, bị San
San thế vào chỗ trống bò lên giường, thành thông phòng. Lập tức tức nàng bị nóng giận công tâm, thiếu chút nữa đẻ non. Từ sau đó đối với San
San oán hận không thôi. Hai người, bắt đầu tranh đấu không chết không
thôi.
Bình phủ – Hà Hoa viện:
Trong vòng hai ngày người của phòng bếp nhỏ làm việc cũng rất là an
tĩnh, không ầm ĩ đến Ôn Uyển. Ôn Uyển đối với thái độ làm việc cùng hiệu suất của bọn họ lấy làm hài lòng.
“Tiểu thư, Thế tử phu nhân muốn tới thăm, người đã đến đây rồi” Ôn
Uyển vừa nghe đến Thế tử phu nhân cũng biết là chủ nhân trước đây của
khu vườn này là đại đường tỷ, hy vọng đây không phải là phiền toái.
“Ôn Uyển muội muội, tỷ tỷ bận rộn suốt ngày. Đây là lần đầu tiên tới
gặp muội muội, hi vọng muội muội không cảm thấy buồn lòng” Một âm thanh ròn tan vang lên, Ôn Uyển vừa nghe liền cảm thấy đây chính là một cô
nương được gia đình sủng ái. Ôn Uyển cẩn thận nhìn, Thế tử phu nhân
không phải thuộc nhóm cực kỳ xinh đẹp nhưng nhìn rất nữ tính. Mặt mày
tinh tế, đôi mắt cong cong làm cho khuôn mặt lúc nào cũng mang theo ba
phần tươi cười. Hai đầu lông mày thần thái phi dương, tràn đầy tự tin,
giơ tay nhấc chân cũng lộ vẻ phong thái hơn người.
Ôn Uyển lắc đầu tỏ vẻ không thèm để ý. Trên mặt chẳng biểu hiện vui
mừng, vẻ mặt nhàn nhạt. Làm cho Thanh Hà lòng hơi chững lại. Ngàn nghĩ
vạn nghĩ cũng không nghĩ là Ôn Uyển lại không lấy làm thân thiết với
mình. Mặc dù nàng là Quận chúa nhưng mình cũng là Thế tử phu nhân, bàn
về địa vị nàng cũng không kém.