Hà Hoa viện
Lúc này Cổ ma ma, Trần ma ma cùng tám cung nữ đi tới, phía sau còn có những người sống trong viện. Ôn Uyển đưa mắt nhìn khắp một lượt, hơn
hai mươi người, thật nhiều người nha. Tất cả mọi người đều hướng tới Ôn
Uyển nói lời chúc mừng. Ôn Uyển biết mọi người đến là muốn được thưởng.
Ra dấu là thưởng hai lượng. Ôn Uyển suy nghĩ không biết mình có đủ nưam
mươi lượng không nữa. Mình thật nghèo.
“Tạ ơn Quận chúa ban thưởng” Mọi người vui mừng kêu lên. Tạ lễ rồi đi ra ngoài làm việc khác.
“Quận chúa, ta nghe nói phò mã Gia bị thương ở chân. Trong đồ hoàng
thượng ban thưởng cho người có vài loại dược liệu, người mang qua để phò mã gia bồi dưỡng, thuận tiện đi thỉnh an phò mã gia luôn.” Cổ ma ma ở
bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở, trong đầu đã chuẩn bị một bài Giảng giải về đạo hiếu. Nào đâu biết rằng, Ôn Uyển vừa nghe đã gật đầu, tỏ vẻ đúng là việc phải làm. Nói nàng đi chuẩn bị để đi qua.
Thế này thật có lợi cho cha hờ kia, tuy ông đối với mình không coi là tốt, nhưng cũng không tính là quá xấu. Ít nhất cũng không làm lớn
chuyện lên, cũng coi đấy là chuyện là của chính mình, không nói mình là
khắc tinh. Thực ra đấy cũng không phải là điểm quan trọng, mà cái chính
là nàng cũng không cần chỗ dược liệu đó.
“Khó trách hoàng thượng cùng Trịnh vương gia sủng ái quận chúa như
vậy. Bị ủy khuất lớn như thế, bị tất cả người Quốc Công phủ khi dễ, Quận chúa cũng không có một chút ghen ghét nào, còn hiếu thuận như vậy,
người nào nhìn chẳng yêu thích” Cổ ma ma than thở.
Gặp được cha hờ thi lễ xong. Hiện tại cũng không thấy An thị cùng mấy đứa nhỏ. Đoán chừng tất cả đều giả bộ bệnh cùng giả chết hết rồi. Chỉ
có chút chuyện đó, mà chết được sao
Cổ ma ma đem dược liệu lấy ra, rồi trình bày ý tứ của Ôn Uyển. Ánh
mắt Bình Hướng Hi phức tạp đưa mắt nhìn về phía Ôn Uyển, dường như muốn
nhìn xuyên thấu con người nàng, để tìm kiếm những điều đang ẩn dấu bên
trong. Rồi phất tay để cho toàn bộ người trong phòng đi ra ngoài.
“Ôn Uyển, cha biết trước kia con đã bị khổ, là cha không đúng. Cha đã không làm tròn trách nhiệm của mình, không chăm sóc con thật tốt. Nhưng giờ con đã được hoàng thượng phong làm quận chúa, cả đời này sẽ được
sống trong vinh hoa phú quý. Chuyện trước kia cũng đừng để trong lòng
nữa. Hơn nữa, Hương Tú thật lòng đối xử tốt với con, trước kia con và
nàng có hiểu lầm nhau, Bất quá bây giờ mọi việc đã qua rồi, thôi đừng so đo nữa. Còn đối với Thanh San cũng nên nhẫn nhịn một chút. Tính tình
của nàng cũng không phải là tốt, nhưng cũng không tồn tại ý xấu nào”
Bình Hướng Hi hướng về phía Ôn Uyển vô cùng từ ái nói. Ánh mắt rất ôn
hòa. Ôn Uyển thấy bừng tỉnh trong lòng, rùng mình một cái.
Nghe nửa đoạn đầu nàng cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay mang phần lễ này đến cho cha hờ, có phải cha hờ đã uống nhầm thuốc không? Hay là hắn
nhận nhầm người, nhưng ánh mắt từ ái kia thì vô cùng chân thật. Ôn Uyển
thấy thật là kỳ quái, nhưng nghe đến nửa sau thì coi như đã hiểu rõ. Hắn sợ mình ỷ vào thân phận, khi dễ vợ hắn cùng mấy hài tử nhỏ tuổi. Thế
này là cha kiểu gì, đây chính là cha đẻ của nàng sao? Là cha dượng cũng
không qúa đáng như thế. Khó trách đều nói, nếu có mẹ kế thì sẽ có cha
dượng cũng không quá. Đây không phải là minh chứng tốt nhất hay sao. Ôn
Uyển cảm thấy đặc biệt chói mắt (không muốn nhìn).
Thử nghĩ mà xem, có lẽ thân thể này thấy biết ơn vì nàng đã đến. Bằng không, nếu như chính tai nàng ấy nghe thấy người cha mà nàng ấy kính
trọng yêu thương cười mà nói với nàng những lời như vậy, đoán chừng cũng cảm thấy thương tâm quá độ mà chết.
“Ôn Uyển, lời ta nói con có nghe rõ không đó” nhìn Ôn Uyển như đi vào cõi tiên, Bình Hướng Hi mất hứng đề cao âm điệu.
Ôn Uyển nhìn lại hắn một cái, chẳng tỏ thái độ gì. Xoay người đi ra
khỏi phòng, trở về viện. Người ở bên cạnh không ai dám lên tiếng. Vô
cùng trầm mặc.
Trong gian nhà kề của viện, đều nghe thấy tiếng nhóm người rời đi.
“Tiểu thư, kết cục của chuyện đã định, người cũng đừng nghĩ nhiều như vậy” Tử ma ma tâm phúc bên người An thị, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của
nàng thì nhỏ giọng khuyên lơn.
“Ma ma yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn. Ta sẽ chờ xem nàng
có thể kiêu ngạo được mấy ngày. Bản thân ta muốn nhìn, đắc tội Hiền phi
nương nương cùng Triệu vương gia nàng sẽ phải chịu hậu quả gì?” An thị
đè nén lửa giận trong lòng, nhìn về hướng Hà Hoa viện viện lạnh lùng
nói.
Hà Hoa viện:
Sau khi trở về, ma ma muốn chuẩn bị để nàng đi nghỉ sớm một chút. Ôn
Uyển tự nhiên là không nghe theo, hôm nay nhiều người như vậy, khi câu
đối nàng viết được trải rộng ra. Nàng nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt
khinh bỉ của hai thái giám kia, sau đó là ánh mắt kinh ngạc thật lớn của Biểu ca. Thật đúng là mặt mũi đã vứt toàn bộ xuống nhà ông ngoại rồi,
không phải, là toàn bộ văn võ bá quan Đại Tề mới đúng.
Sau này phải đem mặt mũi tìm về mới được. Cho nên nàng kiên trì luyện chữ hai canh giờ. Lúc đang ngủ, Trần ma ma bôi một tầng thuốc vào tay
cho nàng rồi quấn băng lên.
Ngày hôm sau, lúc thức dậy, phát hiện mục nước trên tay đã xẹp bớt xuống.
“Quận chúa, sau này luyện chữ, mỗi ngày chỉ luyện chữ nhiều nhất là
nửa canh giờ thôi. Bằng không, trên tay sẽ có một cái sẹo to rất xấu.
Quận chúa, da tay của nữ nhi nhất định phải nhẵn nhụi bóng loáng, sau
này mới có thể tìm được một nhà chồng tốt.” Ôn Uyển nghe thấy mấy lời
này thì cảm thấy giật mình. Nàng mới sáu tuổi thôi, còn chưa tròn sáu
tuổi nữa kìa. Làm sao có thể nghĩ đến vấn đề trọng đại như lấy chồng,
được rồi người cổ đại mười bốn tuổi đã thành hôn rồi.
Ôn Uyển lập tức làm cho mình rời đi ý nghĩ đó, nghĩ tới sau này một
ngày sẽ luyện chữ ba canh giờ, để sớm bù lại một thời gian bỏ lỡ kia.
Đoán chừng sẽ không mất quá nhiều thời gian, nên cũng không phản bác.
“Quận chúa, lão phu nhân mang theo Thanh Thủy, Thanh Trâm, Thanh
Hồng, Thanh Từ, Thanh Chiếu, Thanh Thược sáu vị tiểu thư tới đây, nói là đến thăm tiểu thư” Hạ Lăng ở bên ngoài bẩm báo. Tử lăng đổi tên là Hạ
Lăng cũng bị phạt xuống làm nhị đẳng nha hoàn. Đối với chuyện này, Hạ
Lăng cũng không dám có một câu oán hận, an phận làm tốt công việc của
mình.
“Sớm như vậy mà đã tới đây làm cái gì?” Cổ ma ma mất hứng cao giọng
nói, sau đó sai người mời người đi vào. Mấy nha hoàn nghe lệnh đi ra.
Ôn Uyển nhìn thấy tổ mẫu đứng lên hành lễ. Bình mẫu gật đầu ngồi lên
ghế trên. Cố ma ma muốn dẫn Ôn Uyển đến một vị trí khác, Ôn Uyển lắc
đầu. Ngồi vào vị trí dưới tay thứ nhất.
Cổ ma ma cùng Trần ma ma âm thầm gật đầu. Tôn ti trưởng ấu rõ ràng, Quận chúa không hổ là hài tử của hoàng gia.
Nếu biết suy nghĩ của các nàng, Ôn Uyển sẽ choáng váng nha, nào đâu
biết nàng có thể nghĩ như vậy. Nàng chỉ cảm thấy ngồi ngang hàng cùng
trưởng bối có chút kỳ lạ, là do nàng không có thói quen đó thôi.
“Ôn Uyển muội muội, Hà Hoa viện của muội hiện tại thật là náo nhiệt
nha, muội muội thật là có phúc khí, có thể vào ở Hà Hoa viện là viện tốt nhất. Nơi này có bố cục tốt nhất, ta cầu mấy lần mà tổ mẫu cũng không
đáp ứng cho ta.” Thanh Từ cười duyên, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị với
Ôn Uyển. Mình vẫn muốn được vào nơi này ở, tổ mẫu vẫn là không chịu nhả
ra. Không nghĩ tới cuối cùng lại để cho kẻ câm này chiếm được lợi.
“Đúng vậy a, Ôn Uyển muội muội, một mình muội ở nhất định sẽ rất
buồn. Để cho chúng ta cùng đến ở, làm cho muội có thêm những người bạn.” Thanh Trâm ánh mắt lóe sáng lên.
“Tiểu viện này cũng chính là nơi Hoàng hậu nương nương thay quần áo
lúc trở về thăm người thân. Đường đường là quận chúa ở tại một nơi nhỏ
như cái lồng chim này có gì đâu mà coi là phúc. Quốc công phu nhân, các
vị cô nương, Quận chúa dùng xong điểm tâm thì bắt đầu phải học quy củ.
Nếu các vị không có việc gì xin mời trở về đi.” Cổ ma ma kẹp chiếc gậy
dưới nách, nhẹ giọng như quở trách. Thiếu chút nữa đem Thanh Trâm nghẹn
chết, cái gì mà nhỏ như lồng chim, đây chính là sân viện đẹp nhất phủ.
Nếu coi như lồng chim thì đừng ở nữa cho mình ở thì tốt rồi. Sắc mặt
Bình mẫu nhìn cũng rất khó coi. Cổ ma ma cũng mặc kệ sắc mặt của các
nàng, trực tiếp hướng về các vị khách nhân hạ lệnh trục khách.
Bình mẫu hướng ánh mắt xuống dưới.
“Chúng ta nghe nói, ma ma giáo dưỡng rất là tốt cho nên muốn cùng Ôn
Uyển muội muội cùng nhau học. Ôn Uyển muội muội, đồng ý cho chúng ta học cùng muội nha? Chúng ta là người một nhà mà” ánh mắt Thanh Trâm cầu
khẩn chờ đợi nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển nhìn Cổ ma ma.
“Hoàng thượng lệnh cho chúng ta đến nơi này dạy bảo Quận chúa. Các
ngươi muốn học tốt lễ nghi, lát nữa ta có thể giới thiệu cho một ma ma
tốt. Quốc công phu nhân người nghĩ thế nào” Cổ ma ma cười lạnh nói tiếp. Ý tứ rõ ràng các ngươi còn không xứng đáng để cho ta dạy.
Thanh Nguyệt cùng Thanh Hồng tuổi còn nhỏ không hiểu được ý tứ này.
Thanh Từ cùng Thanh Trâm hai người cảm thấy rất tức giận; Thanh Thủy
cùng Thanh Chiếu sắc mặt đỏ bừng, rất là xấu hổ.
“Ôn Uyển” Bình mẫu lập tức đề cao âm điệu hét lớn. Ôn Uyển đang như
đi vào cõi thần tiên, nghe tiếng hét lớn như vậy, nghĩ rằng mình đang ở
kiếp trước bị bà nội tức giận. Lập tức theo phản xạ có điều kiện đứng
lên, hai tay cung kính đặt bên eo, lưng thẳng tắp cúi đầu xuống.
Thanh Từ cùng Thanh Trâm nhìn thấy vậy vô cùng đắc ý, những cô nương
còn lại cúi đầu nhìn xuống. Ba người Cổ ma ma, thì sắc mặt giận dữ.
Trong phòng bà tử nha hoàn đứng im lặng, cả đại sảnh yên tĩnh tưởng như
có thể nghe tiếng một cây kim rơi xuống.
“Khụ…” Bình mẫu nhìn thấy như vậy, dùng sức ho khan. Thanh Hồng bước
lại phía sau Bình mẫu giúp bà nhuận khí. Ôn Uyển vẫn đàng hoàng đứng đó.
Sau khi hành động như vậy xong, Ôn Uyển cũng thấy mình hành động quá
nhạy cảm rồi. Đây là tổ mẫu chứ không phải là bà nội của nàng. Mình bây
giờ cũng không cần phải sợ người nào nữa.
Bình mẫu nhìn bộ mặt Ôn Uyển ngơ ngác, gặp chuyện không có chủ kiến,
chỉ nghe hạ nhân nói, bộ dạng như vậy khiến bà càng thêm tức giận. Đã
nói rõ ràng như vậy mà còn bộ dạng không hiểu.
“Cổ ma ma, ngươi mỗi ngày dạy Ôn Uyển quy củ. Thì cho mấy nữ tử không nên thân này của ta cũng theo học cùng đi, cũng không cần người tốn quá nhiều tâm tư. Các nàng bình thường do ta dạy dỗ sơ qua rồi, cho nên
kính xin ma ma thành toàn cho người làm tổ mẫu như ta.” Bình mẫu nhìn Ôn Uyển giống hệt như một đứa ngốc, đành phải chính mình mở miệng.
“Ta biết một ma ma, lễ nghi quy củ ai đã từng nhờ nàng chỉ dậy đều
hết lời khen ngợi. Ta viết cho nàng một phong thư, ngươi đi tìm nàng để nàng giúp đỡ thì cũng như ta vậy thôi” Cổ ma ma sắc mặt không thay đổi, không sợ hãi nói.
“Chúng ta nguyện ý theo ngươi học là cất nhắc cho ngươi. Ngươi cho
rằng có người sẽ tự nguyện cùng cái đồ sao chổi này ở chung một chỗ sao. Ai biết nàng sẽ mang đến cho chúng ta tai họa như thế nào” Thanh Từ bĩu môi khinh thường nói.
“Bốp…” Cổ ma ma tát mạnh vào mặt Thanh Từ đem nửa mặt nàng đánh cho sưng lên.
“Ngươi là ai mà dám nói xấu Quận chúa, nhìn ngươi cùng quận chúa nhất mạch đồng tông (là họ hàng của nhau) lần này ta tạm tha cho ngươi. Lần
sau còn dám mạo phạm Quận chúa ta nhất định phải trị ngươi tội đại bất
kính. Hạ Hà, đem tất cả những người này đuổi ra ngoài. Quốc công phu
nhân, ta hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt rồi, đường đường là Quốc
công phủ, lại đem nữ nhi dạy dỗ thành thế này, hừ cùng với những mụ đàn
bà chanh chua xấu tính giống hệt nhau” Cổ ma ma hùng hổ mắng, thật giống như nàng còn đang bị ủy khuất thật lớn.
“Cổ ma ma không nên tức giận, là lão nhân dạy dỗ không nghiêm. Sau
khi trở về ta nhất định trách phạt nặng nề” Bình mẫu cũng vô cùng giận
dữ nhưng tình thế so với người ta không thể mạnh mẽ bằng đành phải đè
nén xuống, dẫn người đi ra.