“Chúc mừng Quý quận chúa, Chúc mừng Quý quận chúa…” Trịnh vương vẻ
mặt tươi cười nói, ban thưởng cho mỗi người mười lạng bạc. Mọi người
nghe được cảm thấy phi thường cao hứng, được thưởng tiền dĩ nhiên rất
tốt.
“Uyển nhi, cậu nhận được tin tức, ông ngoại của cháu có tứ phong đất
cho cháu, đất phong của cháu được chừng hai huyện, cậu đoán là ở gần đất phong của cậu” Trịnh vương nhìn Ôn Uyển đang đứng bất động, không biết
là vui hay là buồn bực.
Trong triều đình Đại tề, con gái của công chúa được phong làm huyện
chủ, Quận chúa có khoảng mười mấy ngươi. Nhưng là được phong hào cùng
đất phong có không quá năm người. Cũng không biết phụ hoàng nghĩ như thế nào lại phong cho Ôn Uyển chữ Quý cùng đất phong.
Ôn Uyển nhìn thấy bộ dạng của Trịnh vương dường như rất để ý, kỳ quái hỏi đất phong rất quan trọng sao? Có cái đó thì có lợi ích gì? Nếu như
cậu thích, thì cứ cầm lấy đi, cháu không cần.
“Đấy là đất phong ngoại tổ phụ cho cháu, cháu không thể cho người
khác. Nếu như ngoại tổ phụ cháu cho cháu hai huyện, vậy có nghĩa là hai
huyện này sẽ là của cháu, chỉ cần cháu còn sống, tiền thuế thu được ba
phần sẽ là của cháu, phần còn lại giao cho triều đình. Cháu suy nghĩ xem đất phong có phải là rất trọng yếu hay không.” Trịnh vương cười giải
thích.
Ôn Uyển hiểu rằng không thể lý giải đơn giản như vậy. Hai huyện này
chính là tài sản riêng của chỉ cần giao bảy phần tiền thu từ thuế cho
triều đình, tất cả những cái khác là chính nàng có thể tự làm chủ.
Chuyện này Ông ngoại cũng quá trâu bò đi, làm sao có thể hào phóng như
vậy, người đối với mình có phải là tốt quá hay không.
“Bây giờ biết rồi còn muốn cho cậu nữa không?” Trịnh vương nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, bất giác bật cười hỏi.
Ôn Uyển không chút do dự gật đầu, tỏ vẻ chỉ cần là đồ của mình, cậu
thích đều có thể cầm đi. Đáng tiếc là hiện tại mình không có gì để cho
cậu.
“Uyển nhi, có tấm lòng này của cháu, cậu cũng rất hạnh phúc rồi” đang nói chuyện thì người bên ngoài thông báo, Bình quốc công cùng Bình thế
tử gia tới đón Quận chúa hồi phủ.
Ôn Uyển nhìn Trịnh vương, lấy tay ra dấu rất nhiều. Trịnh vương nhìn
rất kỳ quái, bên cạnh nha hoàn Hạ Hà nửa hiểu nửa đoán ý nghĩa “Ý của
Quận chúa là, cho nàng đất phong cũng không phải là tốt”
“Vì sao lại nói thế? Chẳng lẽ cháu không thích?” Trịnh vương trong lòng rất kỳ quái hỏi.
Ôn Uyển lắc đầu, người bên cạnh đang mở lời giải thích “Quận chúa
nói, nàng chưa lập được công mà đã có đất phong, sẽ làm triều đình thiếu một phần thu vào. Đất phong của nàng có thể rất ít, nhưng nhiều người
nhiều đất phong thì triều đình sẽ bị thất thu rất lớn. Cứ như thế mãi sẽ không tốt. Đối với triều đình sẽ là mối nguy hại rất lớn.”
“Làm sao cháu biết?” Trịnh vương cười hỏi. Đứa nhỏ này làm sao biết chính sự, hơn nữa lại còn phân tích rất nhạy bén.
“Từ đầu mối này mà suy ra toàn cục.” Ôn Uyển nói đơn giản để cho
Trịnh vương ngây ngốc thật lâu. Đứa bé này, đứa bé này… Trịnh vương lập
tức không cho nàng nói về đề tài này nữa, sau này cũng không được tùy
tiện nhắc lại nếu không sẽ ảnh hưởng đến lợi ích làm nhiều người tức
giận. Ôn Uyển cũng không ngốc, cũng sẽ không nói với người khác.
“Cháu bây giờ là quận chúa rồi, hơn nữa còn là Quý quận chúa lại còn
được ngoại tổ phụ ban cho cây kim roi, ai cũng không dám khi dễ cháu.
Cậu trở về đất phong cũng không lo lắng gì nữa.” Trịnh vương vui vẻ nói.
“Thật ra lúc ấy cháu rất muốn nói cùng ngoại tổ phụ cho phép cháu
được ở cùng cậu. Nhưng ngoại tổ phụ lại cắt lời của cháu. Cậu, cháu
không muốn xa người.” Ôn Uyển ôm Trịnh vương không chịu buông tay. Cảm
thụ được nàng chân tâm thật ý, Trịnh Vương khẽ xoa xoa đầu của nàng.
“Vương gia, Bình quốc công gia cùng Bình thế tử gia ở bên ngoài cầu
kiến. Nói muốn đón tiểu thư trở về” Lâm quản gia tự mình đến thông báo.
Ôn Uyển lôi kéo tay Trịnh vương, không muốn rời đi.
“Cậu cũng không muốn cháu trở về đó, nhưng cháu nên trở về. Ngoại tổ
phụ ban cho cháu cây Kim roi, là để cháu có vật hộ thân, không bị người
khác khi dễ. Nhưng cũng có nghĩa là cháu nhất định phải trở về Bình gia. Thu thập đồ đạc của cháu đi, rồi cùng bọn họ trở về. Ôn Uyển không cần
phải lo lắng, cháu bây giờ là quận chúa, cháu là quân bọn họ là thần sẽ
không có ai dám làm như thế với cháu nữa. Nếu bọn họ còn to gan dám khi
dễ cháu, cháu hãy dùng kim roi đánh thẳng vào chúng. Đợi đến khi cháu
thành thân, phủ nội vị sẽ xây dựng cho ngươi một phủ quận chúa” Trịnh
vương thở phào nhẹ nhõm, nhưng đã có đôi chút khó chịu.
Ôn Uyển trong lòng rất buồn bực, không muốn trở về địa phương quỷ
quái kia. Nhưng nhìn thái độ của cậu lúc này, chỉ có thể đành chịu
nhượng bộ trở về đó. Nàng thật sự là không muốn trở về, Ôn Uyển lưu
luyến không rời nhưng đành mang một đống lớn phần thưởng đi trở về. Thời điểm lúc ra đi là tủi nhục ê hề, lúc trơ về là vinh quang hăng hái.
Bình quốc công phủ:
“Rốt cuộc vẫn là cháu ngoại của hoàng thượng, làm sao có thể bỏ mặc
không quản. Nhìn xem hiện tại tốt lắm rồi, cho Bình phủ chúng ta một cái tát nặng nề. Hiện tại ta cũng muốn xem kẻ chuyên hại người kia mấy ngày hôm nay tâm trạng thế nào?” Đại phu nhân lo lắng ngoài ra còn có chút
hả hê.
Nàng đối với lão phu nhân, thật ra thì cũng có oán hận. Đều nói mười
năm con dâu chịu đựng mẹ chồng, đằng này nàng đã phải chịu đựng hai mươi năm, còn bị lão phu nhân kìm chế rất nhiều. Danh nghĩa là nàng quản
gia, nhưng thực sự thì quyền quản gia vẫn ở trong tay lão phu nhân.
Ngoài ra nhà mẹ đẻ lão phu nhân còn đang thất thế, thỉnh thoảng phải cho nàng thêm tiền đánh bạc.
“Phu nhân người anh minh, hãy sớm tạo mối quan hệ tốt với Quận chúa.
Hiện tại, những người kia đang hối hận đến xanh cả ruột. Nếu như quận
chúa biết, đoán chừng, không có cái mà ăn” ma ma thiếp thân bên cạnh
nói.
“Ngươi nhìn trong phủ mà xem, lão thái quân cùng lão phu nhân còn làm ra một trận ầm ĩ với nhau. Đánh giá là Hoàng thượng thân phận cao quý,
bận rộn công việc không có thời gian để ý đến cháu ngoại ruột thịt. Đem
người đẩy đi về vùng nông thôn xa xôi, thật đáng thương, may mà tìm được đường sống trong chỗ chết” Đại phu nhân đồng tình nói.
“Phu nhân, nô tài nghe nói Quận chúa đã có một giấc mộng. Trong mộng
Bồ tát nói cho nàng biết, đời trước nàng đã tích được phước đức, khổ sở
đã chịu đủ rồi. Sau này khổ tận cam lai, được hưởng một đời vinh hoa phú quý. Lúc trước lão nô còn nửa tin nửa ngờ, cho là Quận chúa hồ ngôn
loạn ngữ. Nay xem ra, chuyện này có thể là thật, đúng là bồ tát đã hiển
linh.” Ma ma đột nhiên nhớ đến một câu chuyện trước kia, lập tức cung
kính kể lại.
“Chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói cho ta. Chuyện Bồ tát báo
mộng sao có thể tùy tiện nói dối. Ta đã thấy lạ, đứa nhỏ này sao không
nóng vội một chút nào. Thì ra, là biết có người làm hại nàng.” Đại phu
nhân ảo não vừa nói. Nếu sớm biết tin tức này thì đã cùng nàng lập quan
hệ tốt.
Tam phòng:
“Ngươi nói cái gì? Đứa con câm của ngũ phòng được hoàng thượng sắc
phong làm quận chúa rồi? không thể nào, không phải là có bệnh không tiện nói ra, sẽ không được ghi vào gia phả hoàng tộc sao?” Tam phu nhân nhảy dựng đứng lên. Chờ nghe được tin tức xong thì tâm tình bất an. Xem ra,
là giả bộ bệnh rồi. Hơn nữa, một khi bị nàng tra ra được chuyện lúc
trước, lúc đó chính mình sẽ khó sống
Ngũ phòng:
“Choang choang choang…” Trên mặt đất toàn là đồ sứ. Một nữ nhân đang
nổi điên cầm đồ đập phá. Khuôn mặt xinh đẹp méo mó vì tức giận.
“Ma ma, tại sao ông trời lại bất công như thế, tại sao chứ?” đập đồ
đến mệt mỏi, nữ nhân ngã vào ngực một bà tử khóc đến thương tâm.
“Tiểu thư, đây là số mệnh, đây là số mệnh rồi.” bà tử thấp giọng khuyên bảo.
“Ta không tin số mệnh, ta cũng không chấp nhận số mệnh này. Nếu như
ta tin vào số mệnh, thì ta, sao có thể sống đến bây giờ, ta đã sớm biến
thành một nắm đất vàng. Không, không được nhất định ta sẽ làm cho nha
đầu xấu xí đó phải chết.” nữ nhân âm độc kêu lên.
“Tiểu thư, người muốn làm cái gì? Người không thể dại dột được đâu,
nàng bây giờ là quận chúa của hoàng gia. Nếu động đến nàng, không chỉ có chúng ta sẽ có tai họa ngập đầu mà ngay cả mấy đứa nhỏ cũng bị chém
theo; tiểu thư người không thể làm ra chuyện điên rồ. Người không nghĩ
cho mình thì cũng phải nghĩ cho mấy đứa nhỏ của mình chứ” bà tử bị hù
dọa kêu to một tiếng, đấy là một hành động rồ.
“Sớm biết như vậy, ta đã sớm đem cái đồ gây họa này trừ bỏ. Không, ta không nhận thua, ta tuyệt đối không nhận thua, rồi sẽ có biện pháp”
Phủ Phúc linh công chúa:
“Ngươi nói xem, có phải phụ hoàng già rồi nên hồ đồ hay không? Tại
sao lại tứ phong cho một người câm làm tứ phẩm quận chúa lại còn thêm
phong hào chữ Quý nữa. Một người câm như vậy, có tư cách gì để nhận
phong hào “Quý”. Dĩnh nhi đáng thương của ta ngay cả phong hào còn không có. Ta cầu phụ hoàng bao nhiêu lần, nhưng phụ hoàng chính là không muốn phong. Không nghĩ tới, một tiểu nha đầu câm lại được, làm cho người ta
nghe mà cảm thấy tức giận.” Một nữ nhân nhìn phú quý vừa hâm mộ vừa giận giữ kêu lên.
“Hoàng thượng nhất định là thương hại nàng, công chúa không cần để ý. Ôn Uyển kia là một người không được cha yêu thương mẹ ruột lại chết, mẹ kế thì là người có bụng dạ khó lường. Nếu không nhờ có Trịnh vương thì
nàng cũng chẳng được tốt số như vậy, cho nên công chúa người không cần
để ý đến nàng. Cứ kệ nàng thế thôi.” Ma ma bên cạnh khuyên nhủ.
“Ngươi yên tâm, ta đây cũng không yên lành mà động đến cái đồ đen đủi đó. Ai cũng biết nha đầu kia là một sao chổi mang điềm xấu, ta còn
không muốn bị khắc đâu, cách xa nàng một chút mới là tốt.” Phúc linh
công chúa lắc đầu.
An gia:
“Hầu gia, đứa bé này thật là khó lường. Nhờ một đôi câu đối mà có thể làm cho hoàng thượng phong nàng làm Quý quận chúa. Người như vậy, chúng ta trăm triệu lần không thể đắc tội. Nếu một ngày kia nàng nhớ lại thì
sẽ trả thù, vậy chúng ta sẽ bị xui xẻo rồi.” Hầu gia phu nhân trong lòng thấp thỏm bất an.
“Chuyện này cần phải tính toán cân nhắc mới được” An nhạc hầu gật đầu tán thành. Hai vợ chồng thương lượng một hồi lâu, cũng không tìm ra một biện pháp thích đáng.
Trong phòng lớn của Bình gia:
Trở về Bình Phủ, đầu tiên đi chính sảnh dâng hương, rồi lại đi phòng
lớn bái kiến tổ mẫu. Trong phòng tổ mẫu tập trung rất nhiều người, có cả các đường tỷ đường đệ ở đó. Chỉ có mấy hạ nhân hướng Ôn Uyển hành lễ,
tất cả những người khác đều ngồi yên như phỗng. Hai ma ma được hoàng
thượng ban thưởng, mày nhíu lại.
Nhìn tổ mẫu tâm tình không rõ, Ôn Uyển cũng lười giả bộ. Cậu nói, bây giờ trên đời này không ai có thể khi dễ mình. Cho nên khi đối diện với
Bình mẫu, Ôn Uyển giữ sắc mặt bình thản.
Hướng Bình mẫu thi lễ rồi đứng một bên nghe Bình mẫu răn dậy khiển
trách. Làm Quận chúa của hoàng gia thì càng phải gương mẫu, không thể
làm mất mặt hoàng gia được. Bình mẫu giáo huấn ầm ầm, nước bọt bắn tung
tóe.
Ôn Uyển đứng yên như tượng gỗ điêu khắc, thành thật cung kính đứng ở
nơi đó. Trong đầu nghĩ tới chuyện của mình. Lão thái bà này đầu óc có
phải có vấn đề gì hay không? Nàng bây giờ là quận chúa, là người được
ông ngoại hoàng đế đích thân ngự phong hàm tứ phẩm Quý quận chúa. Bởi vì có phong hào chữ Quý, nên so với bình thường còn cao quý hơn. Bà ta vẫn xem mình như là người hầu, nha hoàn mà khiển trách.
Cố ma ma thì tức giận đến không nói lên lời, Hạ Hà đứng ở cạnh trong
lòng tức giận, nhưng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nên cố đè ép
cơn nóng giận. Cố ma ma là người khôn ngoan đã thành tinh, nhìn hai ma
ma đươc hoàng thượng ban thưởng.
“Quốc công phu nhân, quận chúa còn nhỏ tuổi, trước kia chưa từng được học qua lễ nghi nhưng hôm nay ở lễ đại thọ của hoàng đế biểu hiện rất
tốt. Hơn nữa cho dù lễ nghi có chút chưa hoàn chỉnh cũng không phải là
khẩn cấp. Sau này ta cùng Trần ma ma sẽ cố gắng dạy cho quận chúa. Quận
chúa hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, nếu Quốc công phu nhân có gì muốn
chỉ bảo không bằng hãy để khi khác đi. Hiện tại, kính xin quốc công phu
nhân để cho quận chúa đi xuống nghỉ ngơi” một âm thanh đột ngột vang
lên.
Ôn Uyển mở mắt nhìn, phát hiện người nói là một trong hai ma ma được
ông ngoại ban thưởng. Từ lúc đó đến bây giờ cũng chưa từng lên tiếng. Ôn Uyển ngạc nhiên, Cố ma ma không bao giờ cho phép nàng cãi lại lời tổ
mẫu…, nói rằng mình phải nhẫn nhịn, không thể để tiếng xấu là ngang
ngược truyền ra ngoài, đối với mình sẽ không tốt. Sẽ không làm cho Ông
ngoại thích. Người này sao làm thế nhỉ?
“Ngươi là người nào?” Bình mẫu đang nói cao trào ở trên, đột ngột bị cắt ngang thì vô cùng không vui.
“Ta họ Cổ, còn nàng họ Trần; là hoàng thượng phái chúng ta tới dạy lễ nghi, và chăm sóc cho quận chúa” Cổ ma ma nhìn Bình mẫu giáo huấn Ôn
Uyển như vậy, chân mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi. Đấy chính
là Quý Quận chúa vừa mới được hoàng thượng tứ phong. Không nể mặt tăng
thì cũng phải nể mặt phật chứ. Nghĩ như thế nên càng ương ngạnh.
Khó trách hoàng thượng muốn phái nhóm người mình tới dạy quận chúa,
Nhìn Bình Quốc công phủ, tất cả đều không có một chút lễ nghi, chướng
khí mù mịt. Lễ nghi trong gia đình như vậy sao có thể nuôi dạy ra một vị hoàng hậu hai vị quý phi chứ.
“Tổ mẫu của ta đang nói chuyện, ngươi chỉ là một nô tài mà cũng dám nói xen vào” Thanh Trâm lớn tiếng kêu.
“Ta là người giữ chức việc giáo dưỡng quan giai hàng thất phẩm. Ngươi chỉ là một cô nương, trưởng bối đang nói chuyện mà ngươi cũng dám xen
vào.” Cổ ma ma tức giận vô cùng, thật là một chút lễ nghi cơ bản cũng
không có, lễ giáo gia đình thế này là cái dạng gì?
“Quốc công phu nhân, Quận chúa mệt mỏi, chúng ta cần dẫn nàng đi nghỉ ngơi. Sau này chuyện dạy dỗ Quận chúa do hai người chúng ta phụ trách.
Nếu có điểm gì cần người có thể chỉ điểm một hai” Trần ma ma trong trẻo
lạnh lùng nói. Lời này vừa nói ra làm cho Bình mẫu nghẹn họng gần chết.
“Các ngươi có ý gì, hai người các ngươi chỉ là người hầu, dám đi tới
Quốc công phủ chúng ta hô to gọi nhỏ cái gì. Thật là ghê tởm” Thanh Trâm tức giận.
“Quốc công phu nhân, người hãy dồn thời gian dậy dỗ vị cô nương này.
Dạy nàng biết thế nào là “phụ dung công đức”, thế nào là “Trinh tĩnh
hiền thục” cứ lỗ mãng như vậy đến lúc gả cho nhà nào thì sẽ gây họa cho
nhà đấy.” Cổ ma ma một chút mặt mũi cũng không thèm giữ lại cho Thanh
Trâm, trực tiếp chỉ trích.
Thanh Trâm còn muốn mở miệng. Bình mẫu lập tức quát lớn “Câm miệng” rồi để cho Ôn Uyển trở về.
Đoàn người Ôn Uyển từ từ trở về Hà Hoa viện. Đoàn người vừa về đến nơi, Cố ma ma lập tức đi thu xếp đồ đạc.
“Tổ mẫu…” Thanh Trâm thấy rất ủy khuất. Nàng vì lão thái thái mà nói nhưng lại bị khiển trách.
“Ngươi biết cái gì mà xen mồm loạn vào. Người này là người quản lí
giáo dưỡng, là ma ma có phẩm cấp, cho dù là gia đình có thế lực cũng
không mời tới được. Nếu các nàng ra ngoài nói bậy đôi lời về các ngươi,
thì tiểu thư của cả Bình phủ này đừng mong có thể gả cho gia đình tử
tế.” Bình mẫu nghĩ tới điểm yếu của mình.
Không nghĩ rằng hoàng thượng lại thực sự để ý đến cô cháu gái câm
này. Xem ra sau này chỉ nên kính chứ không nên nghịch rồi. Bằng không
phần thua thiệt sẽ thuộc về mình. Nghĩ tới đây Bình mẫu cảm thấy thật ủy khuất.
“A…” Thanh trâm vừa nghe thấy thế vội vàng câm miệng. Nàng cố gắng
lấy lòng tổ mẫu như vậy là bởi vì muốn có được một cuộc hôn nhân tốt.
Nếu như bị ma ma này nói lung tung hai câu, thì cuộc đời này của nàng
coi như xong